• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Xuân mộ - Khi tình yêu bị đánh bại bởi sự thất vọng, tôi được tự do rồi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

7
Lúc tôi tìm thấy Giang Từ, anh ấy đã say khướt nằm gục bên bờ sông rồi, xung quanh toàn là vỏ chai rượu không.

Gió sông thổi tới lồng lộng, bóng dáng của Giang Từ trong đêm tối trông vừa bơ vơ lại hiu quạnh.

Tôi khẽ gọi tên Giang Từ, anh ấy hơi cựa mình rồi nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh y như ánh trăng trên mặt sông vậy.

“Đi thôi, em đưa anh về nhà.” Tôi đi tới thu dọn vỏ chai.

Đột nhiên Giang Từ nắm chặt lấy tay tôi rồi cố gắng đứng dậy: “An An, em đừng thích Phương Trạm nữa được không?”

Cánh tay đang thu dọn vỏ chai của tôi khựng lại, mặc kệ Giang Từ.

Giang Từ tức giận buông tay tôi ra, anh thét lên: “Dư An An, em và Phương Trạm vốn không hợp. Anh ta ở bên em là do Lâm Mạt sai khiến, em là đồ ngốc hả?”

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tối hẳn xuống: “Giang Từ, anh đừng như thế nữa được không.”

Giang Từ lấy điện thoại trong túi ra mở một bức ảnh chụp màn hình rồi đưa tới trước mặt tôi.

Trên đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của Phương Trạm và Lâm Mạt.

Lâm Mạt: “Từ luôn nhắc đến Dư An An với em, em thấy hơi sợ anh giúp em được không?”

Phương Trạm: “Giúp em thế nào?”

Lâm Mạt: “Anh hãy theo đuổi Dư An An, bám chặt lấy cô ấy để cô ấy không còn thời gian đi tìm Từ nữa.”

Lâm Mạt: “Phương Trạm, em xin anh đấy, em thật sự rất thích Giang Từ. Đợi khi nào tình cảm của bọn em ổn định rồi, anh có thể không cần để ý đến Dư An An nữa.”

Phương Trạm: “Được.”

Nhiệt độ trong cơ thể dần bị rút sạch, tôi đứng im trong gió đầu óc choáng váng, nhất thời tôi không biết mình nên làm gì nữa.

Giang Từ cất điện thoại đi, anh ấy nắm lấy bả vai tôi rồi nói: “An An, xin lỗi em.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.

“Anh biết suốt bao nhiêu năm nay em vẫn luôn thích anh, và anh cũng như em vậy.” Giang Từ cụp mắt xuống chăm chú nhìn đôi môi tôi rồi chậm rãi cúi đầu.

Tôi giơ hai tay lên đẩy Giang Từ ra theo bản năng, đẩy rất mạnh.

Giang Từ say rượu đứng không vững nên đã ngã xuống dưới sông.

Sau khi hoàn hồn lại tôi vội vàng chạy tới đỡ anh ấy dậy.

Toàn thân Giang Từ ướt sũng, ánh mắt của anh ấy sâu không thấy đáy không rõ đang vui hay tức giận nữa, bờ môi mỏng mím chặt lại.

Chúng tôi cứ im lặng giằng co một hồi lâu. Giang Từ lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ phòng rồi đưa nó cho tôi. Sau đó anh ấy quay người bước đi để lại trên mặt đất những dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tôi nắm chặt lấy thẻ phòng, cắn môi nhìn theo bóng lưng của Giang Từ cố gắng để mình không bật khóc.

Nếu như là lúc trước tôi sẽ không hề do dự mà đuổi theo bước chân anh ấy nhưng mà bây giờ tôi chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận thôi.

Một người tôi thích suốt bao nhiêu năm nay, bây giờ vừa mới chia tay người ấy đã lấy tôi ra làm công cụ giải tỏa cô đơn rồi.

Lúc về đến nhà tôi tắt điện thoại đi rồi vùi mình vào trong chăn, giống như tôi muốn trốn đến một thế giới khác vậy.

Dằn vặt suốt một đêm, tôi quyết định sẽ vạch rõ giới hạn với Phương Trạm, và cả Giang Từ nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Trạm vẫn đứng ở dưới tầng giống như thường ngày, anh đưa tôi đi làm.

Suốt cả quãng đường tôi đều im lặng không nói gì cả. Cho đến lúc gần tới công ty tôi mới bình tĩnh nói với anh: “Phương Trạm, em biết anh vì Lâm Mạt nên mới ở bên em nhưng mà bây giờ hai người họ đã chia tay rồi anh không cần phải trông chừng em giúp cô ấy nữa đâu. Cho dù có như thế nào thì em cũng phải cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với em trong suốt thời gian qua. Có được trải nghiệm như thế này em cảm thấy rất vui.”

Phương Trạm lo lắng nhìn tôi, anh dừng xe ở bên đường, anh cúi đầu suy nghĩ mội lúc rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc: “Dư An An, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là do Lâm Mạt sắp xếp, anh không hề biết gì cả. Quen em là niềm vui bất ngờ của anh. Còn về việc anh muốn ở bên em, chưa bao giờ là vì Lâm Mạt cả.”

Tôi nhìn đôi môi anh,cảm thấy mệt mỏi trong lòng tôi nói: “Phương Trạm, chẳng phải Lâm Mạt đã nói với anh đợi khi nào tình cảm của bọn họ ổn định rồi anh không cần phải để ý đến em nữa sao. Bây giờ hai người họ cũng đã chia tay, anh không cần phải thế này nữa đâu.”

Đột nhiên Phương Trạm hiểu ra điều gì đó, anh vội vàng lấy điện thoại, mở khung chat của anh và Lâm Mạt ra cho tôi xem: “Em xem đi, anh đã không còn chủ động tìm Lâm Mạt nữa. Đúng là cô ấy đã bảo anh theo đuổi em nhưng anh không hề đồng ý.”

Tôi nhận lấy điện thoại rồi xem một chút. Trên đó đúng là có cuộc đối thoại trên bức ảnh chụp màn hình ngày hôm qua, nhưng câu từ chối của Phương Trạm bị xóa đi rồi, chỉ còn lại một chữ được ở đằng sau thôi.

Từ những cuộc trò chuyện gần đây có thể nhận ra Phương Trạm đã giữ khoảng cách với Lâm Mạt rồi, hai người càng lúc càng nói ít đi.

Tôi trả lại điện thoại cho Phương Trạm, sự chua xót ở trong lòng khó có từ nào có thể diễn tả được.

Vậy mà Giang Từ lại trẻ con đến nỗi chơi trò ly gián chúng tôi, anh ấy làm giả ảnh chụp trò chuyện lẽ nào là vì muốn tôi nhận thẻ phòng kia sao?

Anh ấy đã trở nên vô liêm sỉ như thế rồi ư?

“Phương Trạm, Lâm Mạt đã độc thân rồi, anh…” Tự nhiên tôi nhận ra, vừa rồi khi chúng tôi nói chuyện với nhau anh chỉ chú ý đến tâm trạng của tôi chứ không hề để ý tới chuyện Giang Từ và Lâm Mạt đã chia tay.

Phương Trạm ngắt lời tôi, anh nắm lấy tay tôi, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt nóng rực, vành tai của anh cũng đỏ ửng cả lên: “Dư An An, anh thích em.”

Bầu không khí dường như ngừng lại, tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhìn gương mặt anh đang dần dần đỏ ửng lên.

“Dư An An, anh vừa nhìn thấy em anh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi. Ngày nào anh cũng mong được gặp em. Những câu chuyện nhỏ nhặt anh chia sẻ với em anh đều cảm thấy chúng rất thú vị. Anh muốn chăm sóc em, muốn được ở bên cạnh em, anh muốn chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Anh không thể nói rõ được tình cảm trong lòng mình bởi vì nó quá phức tạp, em có bằng lòng dành thời gian của mình để hiểu nó không?”

Phương Trạm nói một lèo, hô hấp có phần gấp gáp, trong đôi mắt anh như có một lớp nước mỏng.

Tôi mím môi, cánh tay đang để trên đầu gối run lên.

“Phương Trạm, trong khoảng thời gian em đi Bắc Kinh, em nghĩ chúng ta cần phải xác định rõ lại được không? Đây là lần cuối cùng.”

Trong lòng chúng tôi đều chôn giấu một bóng hình suốt ngần ấy năm, bây giờ bọn họ đều đã độc thân rồi tôi nghĩ chúng tôi nên suy nghĩ kỹ lại, gột rửa trái tim rồi mới bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nếu như không thể, tôi bằng lòng đợi thêm chút nữa.

“Dư An An, anh đợi em.” Phương Trạm trịnh trọng tuyên bố.

8
Trước khi lên máy bay tới Bắc Kinh tôi đã block Giang Từ trên mọi mặt trận.

Dường như mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng dường như lại chẳng thay đổi gì cả.

Ngày hôm sau tới Bắc Kinh, Lâm Mạt tìm tôi: “An An, tôi rất ngưỡng mộ chị, có một người đàn ông thích chị đến nỗi không dám có được chị.”

Người cô ấy nói là Giang Từ sao?

Tôi do dự trong chốc lát, lúc đang định trả lời cô ấy thì tôi lại phát hiện ra cô ấy hủy kết bạn với tôi rồi.

Nhìn dấu chấm than màu đỏ trên màn hình điện thoại, tôi có chút sầu não.

Trong suốt bao nhiêu năm nay, người con gái bị Giang Từ làm tổn thương đâu chỉ có tôi và Lâm Mạt.

Giang Từ có cả sự nguy hiểm và yếu đuối, đây là thứ mọi cô gái yêu thích, thế nhưng Giang Từ lại coi tình cảm của bọn họ giống như thú vui của anh ấy vậy.

Thích tôi gì chứ, e rằng đó chỉ là cách chơi đùa mới của anh ấy mà thôi.

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên bừng tỉnh. Tôi của lúc trước luôn cho rằng những hành động này của Giang Từ là vì anh ấy chưa đủ chín chắn. Tôi đã tìm ra vô số lý do để bao biện cho anh ấy. Bây giờ cuối cùng thì tôi cũng chịu thừa nhận anh ấy không hề tốt như tôi vẫn nghĩ rồi.

Tôi lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Lịch học của tôi dày đặc, hiện giờ tôi sống rất tốt. Ngày nào tôi và Phương Trạm cũng cổ vũ lẫn nhau. Khối lượng công việc của anh dạo gần đây rất nhiều, lúc call video với nhau trông anh rất mệt mỏi.

Nhưng anh vẫn rất quan tâm tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Có một buổi tối khi tan làm về đến nhà, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Phương Trạm xong. Anh nói với tôi rằng công việc của anh đang trong giai đoạn quan trọng, cũng sắp xong rồi, đột nhiên bụng tôi quặn đau.

Tôi luống cuống tìm thuốc đau dạ dày rồi uống nhưng không có tác dụng gì cả, ngược lại càng lúc càng đau hơn.

Tôi không dám để lâu, vội vàng bấm máy gọi 120.

Lúc tới bệnh viện bác sĩ nói tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải ph/ẫu th.uật.

Tôi cảm thấy vui mừng vì bản thân đã quyết đoán, nhưng khi nằm trên bàn mổ nhìn ánh đèn lạnh lẽo tôi lại thấy ấm ức và sợ hãi.

Sau khi phẫu thuật xong tôi nằm ngây người trong phòng bệnh.

Có một số lạ gọi điện thoại tới, tôi không nghĩ nhiều mà ấn nút nghe máy luôn.

“An An, công ty cử người ra nước ngoài công tác nửa năm, anh có nên đi không?” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất trầm, còn có cả sự mong chờ rất rõ ràng nữa.

Tôi quá quen thuộc với giọng nói này, là Giang Từ.

Tôi nhịn đau, cố tỏ ra như bình thường, tôi nói: “Giang Từ, đây là chuyện của anh.”

Tôi không ngờ rằng Giang Từ lại nhạy cảm đến thế, anh đã nhận ra giọng nói yếu ớt của tôi: “Em sao vậy?”

Tôi không trả lời.

Qua một lúc Giang Từ mới lên tiếng, giọng điệu không tốt lắm: “Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh nữa sao. Dư An An, em không cần tình cảm suốt bao nhiêu năm nay của chúng ta nữa hả?”

“Đúng vậy, em không cần nữa. Giang Từ, anh cũng đừng gọi điện tới làm phiền em thêm nữa.” Tôi cúp máy trước.

Trong lòng ngổn ngang trăm bề, tôi muốn gọi điện thoại cho Phương Trạm dốc bầu tâm sự với anh nhưng tôi lại sợ sẽ ảnh hưởng tới anh. Dù sao thì bây giờ cũng đang là bước ngoặt trong sự nghiệp của anh mà.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong cơn đau, lúc tỉnh dậy trời cũng đã sáng rồi.

Trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Phương Trạm, và cả số lạ nữa.

Nghĩ đến có thể tất cả đều là của Giang Từ, anh ấy đúng là biết cách hành hạ người khác mà.

Tôi gọi lại cho Phương Trạm nhưng lại không gọi được.

Không bao lâu sau đồng nghiệp gọi điện thoại cho tôi. Tôi nghe máy nhưng giọng nói ở đầu bên kia lại là của Giang Từ, giọng anh ấy khàn khàn, mệt mỏi, giống như một đêm không ngủ vậy.

“An An, chúng ta quay lại làm bạn nhé, em đừng ghét anh nữa.”

“Không cần đâu.”

Tôi vừa dứt lời thì đã nhìn thấy Phương Trạm xuất hiện trước cửa phòng dưới ánh mặt trời rồi, trông anh rất rực rỡ, ngay cả mái tóc rối cũng tràn đầy sức sống.

Tự nhiên lúc đó tôi lại cảm thấy căng thẳng, vội vàng cúp máy rồi luống cuống nhìn anh: “Sao anh lại tới đây.”

Phương Trạm bước nhanh tới bên tôi, anh để túi laptop sang một bên, vành mắt đo đỏ nhìn tôi chằm chằm: “Cũng may là Giang Từ nói cho anh biết em xảy ra chuyện nếu không em định một mình nằm viện sao, Dư An An?”

Hóa ra hôm qua sau khi Giang Từ nghe thấy giọng tôi có gì đó khác lạ nên anh ấy đã đi hỏi đồng nghiệp của tôi. Biết tôi phải nhập viện Giang Từ tức giận chạy tới công ty của Phương Trạm, cãi nhau một trận ra trò với Phương Trạm đang tăng ca. Theo như lời kể của Phương Trạm thì nếu như bảo vệ không kịp thời chạy tới thì có lẽ Giang Từ đã ra tay thật rồi.

“Công việc của anh thì sao? Không phải anh nói đang trong giai đoạn quan trọng hay sao.” Tôi nhìn Phương Trạm đang nghiêm túc nghiên cứu bệnh án của tôi rồi hỏi.

Phương Trạm ngẩng đầu lên, anh bình tĩnh nói: “Không sao, còn có đồng nghiệp của anh nữa mà.”

Tôi sốt sắng nắm lấy tay anh: “Vậy có phải là cơ hội thăng chức của anh cũng nhường cho người khác rồi phải không?”

Phương Trạm khẽ ngừng lại, sau đó anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong suốt không thấy đáy, còn mang theo sự chân thành của người trẻ tuổi: “Dư An An, trong tất cả mọi chuyện anh luôn lựa chọn em đầu tiên, không suy nghĩ thiệt hơn.”

Hẫng mất một nhịp, gò má tôi ửng hồng.

“Nhưng mà thăng chức cũng không có vấn đề gì đâu, anh sẽ cố gắng kiếm tiền kết hôn với em.” Phương Trạm mỉm cười, anh xoa đầu tôi rồi nói: “Anh vẫn luôn tăng ca để đẩy nhanh tiến độ chỉ vì muốn sớm đến Bắc Kinh gặp em. Dư An An, anh rất nhớ em.”

Vào khoảnh khắc nghe thấy hai chữ kết hôn kia, trái tim của tôi như ngừng đập, cảm giác mình có trong tương lai của một ai đấy thật sự rất hạnh phúc.

“Phương Trạm, em cũng rất nhớ anh.”

9
Phương Trạm xin công ty nghỉ dài hạn để dễ bề chăm sóc cho tôi, cho đến khi tôi xuất viện anh cũng chưa về.

Ban ngày anh đi học cùng tôi, buổi tối cùng tôi về khách sạn nhìn tôi làm bài tập.

Ở một thành phố xa lạ, chúng tôi giống như một đôi tình nhân bình thường vậy.

Chớp mắt một cái khóa học đã kết thúc, đã đến lúc phải quay về rồi. Tôi không nỡ đồng thời cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy Giang Từ ở lối ra, anh ấy đang đứng bên cạnh đồng nghiệp nữ của tôi.

Rõ ràng Phương Trạm cũng đã để ý tới, anh vội vàng nắm chặt lấy tay tôi, kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.

“An An, bên này.” Đồng nghiệp nữ nhiệt tình gọi tôi: “Giang Từ biết hôm nay cậu về nên cứ đòi đi đón cậu đấy, tình bạn giữa hai người thật tốt.”

Tôi nhíu mày lại, không vui nhìn Giang Từ: “Chuyện này là sao?”

Giang Từ ngoảnh đầu đi không dám nhìn tôi: “Anh muốn gặp em.”

“Thế nên anh đã tiếp cận đồng nghiệp của em hỏi tin tức của em sao?”

Tôi sợ hãi như có tảng đá đè nặng trong lòng vậy, vô cùng khó chịu.

“Không có gì đáng phải hâm mộ đâu, tớ và anh ấy đã không còn là bạn nữa rồi.” Tôi nhìn đồng nghiệp rồi nghiêm túc nói: “Cậu đừng để bị anh ấy lừa, anh ấy đối xử tốt với cậu có thể là vì có mục đích khác đấy.”

Nói xong tôi kéo tay Phương Trạm rời đi, cũng không muốn nhìn Giang Từ thêm nữa.

Phương Trạm nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng.

Tôi lườm anh rồi ủ rũ nói: “Em thật sự không ngờ rằng anh ấy lại xuống tay với đồng nghiệp của em.”

Phương Trạm tựa đầu lên vai tôi rồi khẽ nói: “Dư An An, anh và Lâm Mạt đã cắt đứt hoàn toàn rồi, có phải là hiện giờ chúng ta đều đã suy nghĩ kỹ càng rồi phải không?”

Tôi im lặng một lúc, sau đó nắm lấy tay anh rồi gật đầu thật mạnh: “Phương Trạm, chúng ta bên nhau đi, lần này không vì bất kỳ ai cả chỉ vì anh là Phương Trạm thôi.”

Phương Trạm mím môi cười, cười đến nỗi ánh mắt phát sáng: “Bởi vì em là Dư An An, thế nên anh mới muốn ở bên em cả đời.”

Cảnh vật bên ngoài khung cửa xe giống như quá khứ đều bị chúng tôi lãng quên.

Nhân dịp Phương Trạm còn mấy ngày nghỉ, tôi đã đưa anh về quê để tham gia buổi họp lớp.

Giang Từ không tới, tôi nghe lớp trưởng nói anh ấy đã xuất ngoại rồi.

Xem ra Giang Từ đã có lựa chọn của riêng mình.

Sau khi ăn cơm xong, lớp trưởng tổ chức cho chúng tôi đi đến chỗ ước nguyện hồi còn đi học chúng tôi thích nhất.

Hồi đó tôi đã cố kéo Giang Từ tới đây, anh ấy còn cười nhạo tôi trẻ con nữa.

Phương Trạm nhìn những người khác đang phấn khích tìm thẻ điều ước ngày trước của mình, anh im lặng hỏi tôi: “Có phải em cũng có đúng không?”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Phương Trạm nhanh chóng chạy tới chỗ treo thẻ điều ước màu đỏ bên vách núi để tìm, một lúc sau anh tìm thấy thẻ điều ước đã hơi ố màu.

“Dư An An, em sửa nó đi.” Phương Trạm nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, trong giọng nói còn có chút làm nũng nữa.

Tôi lật tấm thẻ điều ước, nghiêm túc xóa hai chữ Giang Từ đi rồi sửa thành Phương Trạm.

Lúc sửa tên xong tự nhiên tôi lại có một suy nghĩ rất ngớ ngẩn. Nếu như lần sau tôi yêu người khác thì tôi có phải sửa nó nữa không nhỉ.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, mỗi một lần yêu đều từ bỏ triệt để, vậy cũng tốt.

Lúc tôi buông tấm thẻ điều ước ra, tôi có để ý tới tấm thẻ treo ngay đằng sau tấm thẻ của tôi, trên đó có viết một hàng chữ ngay ngắn: “Giang Từ thích Dư An An, tôi muốn ở bên cô ấy cả đời.”

Nhìn màu sắc của tấm thẻ chắc cũng lâu lắm rồi, không ngắn hơn tấm thẻ của tôi là bao đâu.

Tự nhiên lúc đó tôi lại có chút hoảng hốt.

Đột nhiên Phương Trạm sáp lại gần tôi, anh nói một câu: “Chữ người này đẹp nhỉ.”

Tôi không suy nghĩ nhiều nữa mà trêu Phương Trạm: “Đúng vậy, từ nhỏ chữ của Giang Từ đã rất đẹp rồi, giống như anh ấy vậy.”

Phương Trạm ngoảnh mặt đi, anh nhìn về phía dãy núi được sương mù bao phủ rồi thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, anh còn muốn đi thăm thú những nơi khác nữa.”

Tôi chiều ý anh. Đi được mấy bước Phương Trạm lại tức giận chạy tới chỗ tường ước nguyện, anh tìm thẻ điều ước của Giang Từ, bôi đen tên của anh ấy trên đó đi rồi sửa thành tên của anh.

Sửa tên xong Phương Trạm vẫn chưa cảm thấy hài lòng, anh còn tìm lại thẻ điều ước của tôi bôi đen kịt tên của Giang Từ đi thì mới thỏa mãn.

Tôi nhìn góc nghiêng của anh, cảm thấy có chút ngọt ngào.

Tôi hiểu rất rõ sự trẻ con này, nó chỉ xuất hiện trước mặt người mình thích thôi.

Giống như một đứa trẻ vậy, vừa bướng bỉnh lại còn vô lý, ích kỷ đến nỗi muốn có hết tất cả mọi thứ.

Ngày tôi rời quê, tôi đã nhận được một bức thư.

Vừa mở ra, là chữ của Giang Từ.

Nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ.

“An An, anh là một kẻ nhu nhược. Rõ ràng là thích em nhiều như thế nhưng từ đầu tới cuối lại không dám có được em. Anh sợ lâu dần đâm ra chán ghét em sẽ rời xa anh. Anh càng sợ em nhìn rõ bản chất của mình hơn, sợ em khinh thường anh. Chỉ có bạn bè mới là khoảng cách an toàn nhất.

Nhưng anh lại quá tham lam, khi em định buông bỏ anh muốn xem anh như một người bạn bình thường anh lại cảm thấy vô cùng đau khổ.

Từ khi đó hạnh phúc của em không còn liên quan gì đến anh nữa, còn anh từ đó định sẵn sẽ không bao giờ có hạnh phúc. Tạm biệt và xin lỗi em An An, hãy tha thứ cho anh vì anh không thể chúc phúc cho em được.”

Sau khi đọc xong bức thư, tôi thở dài thườn thượt.

Quẩn quanh suốt bao nhiêu năm nhưng kết quả lại thành ra thế này. Chỉ có thể nói rằng tôi và Giang Từ thật sự không hợp.

Phương Trạm đi mua rượu với bố tôi ở đầu ngõ trở về, hai người vừa nói vừa cười trông cứ như hai bố con ý.

Tôi chạy tới khoác tay Phương Trạm.

Phương Trạm nhìn thấy bức thư trong tay tôi, vẻ mặt hơi thay đổi: “Sao vậy em?”

Tôi lắc đầu mỉm cười: “Câu chuyện kết thúc rồi.”

Giang Từ kết thúc rồi, tương lai thuộc về tôi và Phương Trạm.
[Hoàn]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Xuân Trì
  • Giảo Xuân Bính
Chương 18...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom