Full VÙNG ĐẤT CỦA TỘI LỖI (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương VIII + IX: KẺ KHIẾN TRÁI TIM TÔI VỤN VỠ + NGƯỜI ĐỨNG Ở NƠI CAO NHẤT THƯỜNG LÀ NGƯỜI CÔ ĐỘC NHẤT END

Chương 8: Kẻ khiến trái tim tôi vụn vỡ

Tôi ngồi trong phòng khóc một trận. Bán Hạ lặng im, thi thoảng đưa khăn giấy sang. Thấy tôi khóc đến mệt, lúc này gã mới cất lời: "Cô không muốn nói chuyện với tôi à?"

"Không muốn nữa..." Tôi lắc đầu nói: "Chỉ là cảm thấy khó chịu, muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự… nhưng không cần thiết nữa rồi. "

"Không sao, cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Còn tôi đây thì vẫn luôn tò mò về cô, lần trước cô kể rằng những vết sẹo trên người là do bố mẹ và những kẻ khác để lại. Những kẻ đó là ai? Còn nữa... tại sao cô có thể chiến đấu tốt như vậy, là chồng cô dạy à?"

Một hình bóng tôi luôn muốn quên đi giờ đây lại hiện lên trong đầu.

“Chồng tôi không dạy nó.” - Tôi thì thầm.

"Vậy thì là ai?"

"Tôi không biết anh ấy là ai... có thể là bạn thời thơ ấu, cũng có thể là bạn trai cũ."

Bán Hạ mở to mắt ngạc nhiên: "Bạn trai cũ của cô đang dạy cô cái quái gì vậy?"

Hình bóng ấy ngày càng rõ nét trong tâm trí tôi hơn… Tôi vẫn nhớ tên người đó: Tiêu Mộc Bạch.

"Khi còn nhỏ, bố mẹ rất ghẻ lạnh và tàn nhẫn với tôi. Trong thị trấn đó, nếu muốn đi học thì mỗi ngày đều phải đến trường, tất nhiên họ không cho tôi đi. Sau này, người ta phát hiện ra, chính quyền địa phương đến tận nhà gõ cửa, nói rằng trẻ con nhất định phải được đến trường, nếu không thì phạm luật, bố mẹ mới miễn cưỡng cho tôi đi học. Những đứa trẻ đến trường thường sẽ mang theo một hộp cơm trưa hoặc được cho ít tiền để ăn ở căn tin, nhưng tôi thì không.”

"Như thế chẳng phải cô sẽ bị đói sao?"

"Ừm... Mỗi buổi trưa tôi đều mở vòi nước trong trường, ngỡ rằng uống nước no rồi thì tôi sẽ không đói nữa. Nhưng tôi lúc đó không hiểu sao mình vẫn thấy đói nên trưa nào cũng phải trốn trong công viên. Tôi không muốn ngửi mùi thức ăn của những đứa trẻ khác, nó khiến dạ dày tôi cồn cào khó chịu. Tôi cứ ngồi mãi trên xích đu trong công viên và tự nhủ... đây là lần duy nhất mình được ngồi xích đu, mình không muốn ăn, mình muốn chơi xích đu. Nhưng thật sự rất đói, lúc đó tôi vừa ngồi xích đu vừa khóc. Không một ai hay biết."

"Cho đến lúc tốt nghiệp cô vẫn như thế ư?"

"Không, lũ trẻ hàng xóm cũng đến trường, chúng sống cạnh nhà tôi. Tiêu Mộc Bạch anh ấy... anh ấy mang theo đồ ăn cho tôi. Đó là lần đầu tiên anh ấy có thể nắm lấy chiếc xích đu, chúng tôi cùng ngồi ăn trên đấy. Nhưng không được ở quá lâu, nếu để những đứa trẻ khác phát hiện, chúng sẽ kéo bè đánh anh. Tôi cũng không dám để ai nhìn thấy mình chơi với Mộc Bạch, họ sẽ mách bố mẹ và tôi tất nhiên là bị nhừ đòn sau đó.”

"Tại sao?"

"Học sinh của trường đến từ một số thị trấn trong khu vực. Phụ huynh của chúng thường là đồng nghiệp cùng nhà máy, họ đồng loạt được về thăm nhà vào kỳ nghỉ Đông. Vì là hàng xóm láng giềng nên họ rất đoàn kết, quan tâm lẫn nhau để người bên ngoài không thể ức hiếp, gây khó dễ… Năm đó khi em trai và chú trở về, hai người ngồi cùng chuyến xe buýt của công nhân nhà máy. Xe đang chạy trên đường đèo ngoằn ngoèo thì bố của Tiêu Mộc Bạch đột nhiên làm toáng lên. Thì ra do uống say quá, ông đã để quên tiền lương cả năm ở quầy phục vụ… Thời ấy chưa có thẻ tín dụng hay những tiện ích chuyển tiền như bây giờ, mọi người về quê thăm nhà đều ôm chặt túi xách trong người không dám buông tay.”

"Ồ, tôi hiểu rồi."

"Bố anh ấy nài nỉ tài xế quay xe lại nhưng bác tài nói rằng đã đi xa hàng chục km rồi... hiện tại còn đang ở giữa đoạn đèo hiểm trở. Bởi vì đang say, bố anh ấy không kìm được, nóng lòng muốn quay xe nên đường đột giật mạnh tay lái của tài xế. Xe buýt mất đà, lật cả xuống núi, Là kì nghỉ phép cuối năm, trong xe có rất nhiều người lớn đến từ thị trấn của tôi đang trên đường về quê thăm nhà, khoảng hơn mười người thì phải. Vụ tai nạn đó đã biến những đứa trẻ trong trấn... nếu không phải mồ côi cha thì cũng là mất đi chú bác họ hàng."

Bán Hạ hít sâu một hơi. Gã sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Vậy nên… cả thị trấn đều là kẻ thù sao?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng...

Vì chuyện này mà gia đình tôi và gia đình Tiêu Mộc Bạch trở thành kẻ thù. Riêng tôi... có lẽ tôi là người duy nhất thích ở bên Tiêu Mộc Bạch. Tôi chẳng quan tâm bố anh ấy là người như thế nào, cho dù là ác ma giết rất nhiều người đi chăng nữa… Tất cả những thứ tôi để tâm là tình cảnh mình bị bố mẹ nuôi bạo hành.

Khoảng thời gian hai mẹ con Tiêu Mộc Bạch sống nương tựa vào nhau, anh ấy luôn bị người ta đánh bầm dập, thâm tím khắp người, lần nào trở về nhà cũng trong tình trạng khập khiễng.

Tôi lúc đó sống chật vật trên gác mái có ô cửa sổ nhỏ. Cứ mỗi bữa ăn đều bị hắt hủi, họ đuổi tôi lên nơi lạnh lẽo này. Hễ khi nào Tiêu Mộc Bạch đánh nhau xong, anh ấy sẽ chịu đựng cơn đau, trèo lên mái nhà của mình, sau đó liều lĩnh nhảy sang mái nhà của nhà tôi, rồi mở cửa sổ ra, cho tôi thức ăn mà anh lén lấy từ nhà mình…

Mặc cho dưới lầu là tiếng cười nói rôm rả của bố mẹ nuôi cùng em trai, thi thoảng xen lẫn vài câu mắng mỏ tôi, khi có Tiêu Mộc Bạch ở bên, lạ thay tôi không còn nghe thấy những lời đay nghiến khó chịu và đau lòng kia nữa.

Mẹ nuôi luôn bảo em trai ăn hết thịt đi, thứ họ để lại cho tôi là chút thức ăn thừa. Tiêu Mộc Bạch thì ngược lại, anh ấy luôn nhường cho tôi phần ngon còn bản thân thì lặng lẽ ngồi bên ngoài ô cửa sổ nhỏ lặng lẽ ngắm trăng. Phải, anh ấy rất thích ngắm trăng!

Đợi tôi ăn xong, Tiêu Mộc Bạch sẽ ân cần hỏi tôi ngày mai muốn ăn gì, anh ấy sẽ về nhà nhờ mẹ làm. Tôi không dám đưa ra những đòi hỏi, tôi chỉ thích nắm tay anh ấy nằm dưới ô cửa sổ nhỏ, đưa tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên môi để gợi nhớ đến hương vị của thịt và cùng nhau nhìn ngắm bầu trời.

Tôi luôn luôn nắm tay Mộc Bạch chìm vào giấc ngủ ngay sau đó. Đợi tôi ngủ say, anh ấy sẽ lẻn ra bằng cửa sổ, về nhà. Khi bình minh ló dạng, Mộc Bạch sẽ nhờ mẹ làm dư một phần cơm, đó là lý do vì sao mẹ anh ấy luôn gọi anh là đứa trẻ tham ăn.

Thực ra, Tiêu Mộc Bạch tham ăn mà người ta biết, trước giờ đều không phải như vậy. Anh ấy lúc nào cũng hào hứng chạy ra khỏi nhà với một túi đựng cơm rất to, trốn ở con đường vắng quen thuộc trên núi, đợi khi tôi xuất hiện thì cả hai cùng nhau tới trường. Đó là bí mật nhỏ giữa chúng tôi.

Anh ấy là tia sáng duy nhất cứu rỗi tôi thoát khỏi những tháng ngày tăm tối. Còn tôi là người bạn đồng hành duy nhất trong cuộc đời cô độc của anh ấy. Đứa con của một kẻ mang tội và đứa con được người khác mua về...

Khi chúng tôi bị tầng tầng lớp lớp những ác ý mà cả thế giới áp đặt lên thì cũng chỉ có hai chúng tôi tự mình chống chọi, chịu đựng, đồng hành cùng nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau.

Từ nhỏ, Tiêu Mộc Bạch đã giỏi đánh đấm. Những đứa trẻ bằng tuổi anh ấy luôn bại dưới tay anh, còn những đứa trẻ to xác hơn, ỷ mạnh hiếp yếu thì lại là chuyện khác. Mộc Bạc trước giờ không thích nói đến những nỗi đau, anh ấy chỉ cùng tôi ngồi trên xích đu, im lặng nhìn tôi ăn.

Nhưng tôi quá đỗi hồn nhiên rồi. Chẳng hiểu sao con gái luôn như vậy, ở cái thời niên thiếu ấy, cứ một lần rung động là một lần viết tên người mình thích lên trang sách?

Ngày nọ, bí mật thầm kín của tôi bị một cậu bạn nghịch ngợm cùng lớp bóc trần: Cuốn vở ghi trong ngăn bàn của tôi bị cậu lôi ra, lật qua lật lại có đến mấy trang giấy viết đầy cái tên đẹp đẽ ấy…

Tiêu Mộc Bạch... Tiêu Mộc Bạch… Tiêu Mộc Bạch…

Tôi không biết tại sao, ngày đó tôi không sợ chút nào, không sợ người khác biết được bí mật của tôi với anh ấy, khi mối quan hệ của chúng tôi bất đắc dĩ bị công khai, tôi như kẻ yếu đuối trong bóng tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. Tôi tự nhủ... cuối cùng tôi cũng có thể đường đường chính chính đồng hành cùng anh ấy.

Kể từ hôm đó, chúng tôi là những đứa trẻ nổi loạn theo đúng nghĩa. Từ tiểu học đến trung học cơ sở, từ trung học cơ sở đến khi tốt nghiệp… Hai đánh hai, chúng tôi nắm chắc phần thắng. Hai đánh bốn, chúng tôi cũng đánh được… Khi gặp tình huống hai đánh tám, chúng tôi bỏ chạy thục mạng! Nắm đấm của mấy đứa trẻ kia không đau bằng những trận đánh đập của bố mẹ nuôi tôi. Đáng tiếc, bố mẹ nuôi không cho tôi học cấp 3. Lúc đó, mẹ Mộc Bạch cuối cùng cũng có thể đưa anh ấy đi khỏi thị trần này.

Trường cấp 3 nằm ở một quận xa. Dẫu vậy, bất cứ khi nào tìm thấy cơ hội, tôi vẫn sẽ cố gắng hết mình để giúp Tiêu Mộc Bạch vượt lên.

Tôi nhớ ngày chúng tôi giành thắng lợi trong cuộc ẩu đả hôm đó. Giây tiếp theo, để ngăn tôi đập chai bia vào đầu kẻ bại trận, anh ấy đã ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Nhưng vì cơ thể tôi bắt đầu có những dấu hiệu phát triển rõ rệt nên ấy nhanh chóng buông ra. Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Khi quay trở lại chiếc xích đu trong công viên thị trấn, Mộc Bạch nói rằng bây giờ tôi cũng không còn là trẻ con nữa rồi, từ nay về sau không nên hở tí là động tay động chân với người khác.

Tôi dứt khoát trả lời không. Ai dám động đến anh, dù xa xôi thế nào tôi cũng phải tìm cho bằng được và đánh nhừ tử hắn.

Mộc Bạch hỏi tôi tại sao suốt thời gian qua luôn ngoan cường đứng ra bảo vệ anh ấy. Thật muốn nói rằng mình thích anh nhưng tôi không dám, vì dường như tôi cảm thấy anh ấy cũng thích mình.

Con gái thực ra rất thông minh, có thể cảm nhận rõ ràng con trai có thích mình hay không. Tôi sợ sau khi tỏ tình, anh ấy sẽ hôn tôi, chẳng đúng lúc chút nào bởi hôm đó tôi vừa mới ăn xong phần cơm anh mua, miệng còn đang dính đầy dầu mỡ, tôi không muốn nụ hôn đầu của mình với Mộc Bạch lại có vị của món thịt lợn xào cay.

Cho nên đành vậy, tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói với anh ấy: "Em ăn cơm của anh, đương nhiên phải trả ơn anh. Em không thể thất hứa được. Ngoài anh ra, đâu còn ai đối xử tốt với một đứa con hoang như em."

Mộc Bạch không nói gì, chỉ cúi đầu. Đến tối anh ấy không về thẳng nhà mình mà lại lẻn vào căn gác xép của tôi. Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì tôi bị đánh thức. Còn nhớ hôm đó trăng rất sáng, cái người luôn thích ngắm trăng kia không nhìn trời mà dịu dàng ôm mặt tôi. Giọng anh ấy run run...

"Phải làm sao bây giờ... anh nghĩ tim mình loạn nhịp mất rồi… anh có thể hôn em được không?"

Với kinh nghiệm đánh nhau dạng dày, tôi biết rõ ở cự li này, chỉ cần một cú thúc bằng cùi chỏ là có thể hạ gục đối phương. Nhưng tôi lại không phản kháng, khẽ nhắm mắt lại, tim bắt đầu đập nhanh.

Nụ hôn của anh ấy có vị bạc hà.

Cá là anh đã đánh hết nửa ống kem đánh răng trước khi đến. Mát mát... ngọt ngào. Sau nhiều năm nắm tay, cuối cùng lần đầu tiên tôi được ở trong lòng anh ấy. Anh nhẹ nhàng nói bên tai tôi rằng khi trúng tuyển Đại học, anh sẽ đưa tôi rời khỏi nơi này. Giữa bao la ấm áp và ngọt ngào, tôi khẽ gật đầu đồng ý.

Chúng tôi cùng nhau dệt lên những ước mơ nhỏ nhoi, bình dị. Cả hai sẽ thuê trọ cạnh trường Đại học. Mộc Bạch vừa học vừa làm, còn tôi sẽ xin việc ở nhà máy, hàng quán. Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để nuôi anh ấy ăn học. Tôi ôm ấp ước mơ ấy vào lòng, chờ đợi cho đến ngày anh phỏng vấn xin việc thành công. Vào ngày anh xin được việc, cả hai sẽ lại hẹn gặp nhau vẫn trên chiếc xích đu quen thuộc, rồi anh đưa tôi cùng đi. Mãi mãi.

Tôi không khỏi tò mò hỏi anh, nếu tới lúc đó bố mẹ không cho tôi ra ngoài thì sao? Mộc Bạch nói không sao… Thế thì mỗi cuối tuần anh ấy đều sẽ trở về, đợi tôi trên chiếc xích đu trong công viên. Không cần biết là bao lâu, anh sẽ đợi cho đến khi tôi chạy đến và lao vào vòng tay anh ấy, đợi cho đến ngày lời hứa nở hoa.



Bán Hạ đưa cho tôi tờ khăn giấy khác, tò mò hỏi: "Chuyện gì xảy ra sau đó? Tại sao bây giờ anh ấy không ở bên cạnh cô?"

“Tôi không muốn nhắc lại nữa, không muốn nghĩ đến những chuyện buồn nữa.”

Gã có chút vội vàng, nhanh chóng mở tủ lạnh, lấy một chai rượu trắng đã ướp lạnh ra, nhẹ giọng nói:

"Uống vài ly nhỉ, con người thi thoảng cũng cần phải trút bớt bầu tâm trạng nặng nề… nói ra được vậy là tốt rồi."

"Thứ này có thể ướp lạnh sao? Chẳng phải làm thế nó sẽ không tốt cho sức khỏe à?”

"Là một tội nhân, ai biết được liệu ngày mai chúng ta có còn được sống hay không, nói gì đến chuyện chăm sóc sức khỏe?"

Tôi uống một ngụm.

Đợi đến khi rượu ngấm vào người, tôi nhẹ nhàng nói: “Bố mẹ… chưa bao giờ ngừng ao ước có được một đứa con trai.” Dường như đó là ý nguyện suốt đời của họ!

“Bố” nhất quyết không chịu chấp nhận việc mình không có con trai nối dõi. Mặc cho độ tuổi khi đó của ông rất khó để có con tiếp nữa nhưng khi nghe về chuyện thụ tinh bằng ống nghiệm, ông vẫn tham lam nuôi hy vọng.

“Mẹ” mỉa mai ông: "Có tiền để làm việc này sao? Ở tuổi của tôi, sinh một đứa con tốn kém chẳng ít, bây giờ nuôi con thì chi phí sinh hoạt lại tăng đáng kể… kiếm đâu ra tiền đây?”

Ông ấy im lặng không nói. Nào ngờ ám ảnh của họ về con trai mình lại mạnh mẽ đến vậy. Cho đến một ngày nọ, tôi mười tám tuổi, mẹ nuôi 45. Trong khi tôi vui sướng vì cuối cùng mình cũng đã đủ tuổi để kiếm việc làm nơi thành phố, có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ Tiêu Mộc Bạch - bí mật nhỏ tuyệt vời nhất của đời tôi… thì họ lại bán tôi đi mất.

Tôi nhớ mình đã uống hết một ly nước bị pha thuốc, lúc tỉnh dậy liền thấy bản thân ở sau núi. Mười vạn. Họ bán tôi cho một lão già độc thân với giá mười vạn!

Lão là con ma men. Lão chẳng ngừng nốc rượu. Hai mắt long sòng sọc, đỏ ngầu. Khi đã say, lão lao vào xé áo quần trên người tôi, mới chỉ xé một nửa thì lão đột nhiên khựng lại. Lão nhìn chằm chằm vào mấy vết sẹo của tôi, hung dữ hét lên rằng vừa mua phải món đồ tồi.

Tôi chộp lấy lưỡi hái dùng để chặt củi trên bếp, chỉ dám hạ gục đối phương bằng cạnh không bén của lưỡi dao chứ không dám chặt vào đầu lão ta.

Tôi vẫn đang tưởng tượng... về việc mình sẽ tìm Tiêu Mộc Bạch, sống một cuộc sống yên bình. Sau bao nhiêu năm tháng, cuối cùng tôi cũng đợi đến được ngày anh đưa tôi đi.

Tối hôm đó, tôi lấy điện thoại di động của lão, chạy một mạch lên núi. Tôi vẫn nhớ như in tiếng kêu cứu thảm thiết ngày hôm đó.

"Em muốn gọi cảnh sát, em bị bán lên núi, em đã trốn ra ngoài... Ở đây rất tối, không biết mình đang ở nơi nào..."

Tôi cũng nhớ lời hứa với chồng mình ngày ấy.

"Anh lính cứu hỏa! Xin hãy cứu em với. Em sợ bị bắt về lắm. Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, chăm chỉ dọn dẹp nhà như một người giúp việc, cả đời giặt giũ nấu nướng, báo đáp lòng tốt của anh."

Khi đó, nói rõ là làm người giúp việc cho anh ấy, nhưng không có ý định sẽ trở thành vợ anh ấy. Anh ấy xuất hiện như một anh hùng, giải cứu tôi khỏi ngọn núi đó.

Tôi cầu xin họ đừng nói cho gia đình tôi biết, hãy để cho bố mẹ nghĩ rằng tôi đã chết trên núi. Chồng tôi ngập ngừng, anh ấy nói rằng việc này liên quan đến tội buôn bán người, đó không phải là điều tôi có thể quyết định.

Tôi khóc lóc, khuỵu xuống van xin hết lần này đến lần khác. Chồng tôi hỏi tôi tại sao không chịu tìm họ giải quyết mọi chuyện.

Tôi lau nước mắt, hỏi: "Họ có bị kết án tử hình không?"

"Sẽ không!"

"Vậy sau đó… khi bố mẹ biết rằng tôi vẫn còn sống, nếu cả hai muốn tôi chăm sóc họ lúc về già, liệu pháp luật có thể cho phép tôi không chu cấp hay chăm sóc cho họ không?"

"Không! Con cái có nghĩa vụ bảo dưỡng bắt buộc đối với cha mẹ nuôi của chúng."

Tôi nói mình đã phải chịu đựng nỗi đau trong rất nhiều, rất nhiều năm. Tôi không hi vọng sau này vẫn phải phụng dưỡng bên cạnh họ, thà cứ để họ nghĩ rằng tôi đã chết trên núi. Giá như cuộc đời tôi chưa bao giờ có sự xuất hiện của họ. Nếu anh cứu tôi, song lại báo với bố mẹ nuôi rằng tôi vẫn còn sống và trả tôi về cho họ, thì tôi thà ở đây mãi mãi.

À, chợt nhớ ra, dù ký ức hơi mơ hồ… Hôm đó, chồng tôi đã hỏi qua điện thoại: “Cảnh sát Tô, anh nghĩ sao về chuyện này?” Điện thoại im lặng một lúc. Sau đó, giọng nói của Tô Thanh Hà truyền tới, nhưng bây giờ tôi mới sực nhớ.

"Cảnh sát xử lý vụ án cốt là để người dân được an lòng. Nếu chỉ vì những thủ tục rườm rà mà chúng ta đẩy người sống vào chỗ chết thì chẳng khác nào ta đang “đặt cỗ xe phía trước con ngựa” (*)? Vì quá trình và kết quả điều tra đều phục vụ lợi ích của đôi bên, nên thi thoảng nói dối cũng không bị gọi là sai, sao có thể để một người con gái sống cả đời trong tiếng xấu của người khác. Hmmm, cứ giải quyết như thế này: Tên kia vẫn bị bắt, nhưng đừng nói với ai rằng cậu đã tìm thấy cô gái, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn."

(*) Thành ngữ “đặt cỗ xe phía trước con ngựa”: làm sự việc rối tung lên, sai đi trật tự; làm chuyện ngược đời.

Hóa ra, rất lâu trước đó tôi đã từng tiếp xúc với Tô Thanh Hà, vậy mà tôi không thể nhớ ra những ký ức liên quan đến người này.

Sau khi thoát khỏi núi sâu hiểm trở, tôi ở trong bệnh viện vài ngày. Tuy rất muốn đứng dậy, muốn tìm Tiêu Mộc Bạch, nhưng tôi sợ người trong thị trấn nhận ra mình. Tôi sợ bố mẹ nuôi biết mình vẫn còn sống.

Lâm Vân hiểu về hoàn cảnh của tôi, trực tiếp đưa ra lời đề nghị: "Nếu hiện giờ em không còn chỗ nào để đi thì trước tiên cứ ở lại nhà anh đi. Chẳng phải hai người hẹn nhau mỗi cuối tuần đều gặp sao? Anh sẽ đưa em đến đó. Còn nếu anh không có thời gian rảnh thì em hãy học lái xe và lái xe của anh đi. "

Tôi hỏi Lâm Vân rằng tôi nên trả ơn anh như thế nào. Anh ấy nói chuyện này đâu cần trả ơn, tôi chỉ cần giúp việc giặt giũ, nấu nướng cho anh trước đã!

Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu sống ở nhà Lâm Vân, mỗi cuối tuần, anh ấy đều chở tôi đến công viên đó. Chúng tôi tránh mặt trong xe có gắn camera quan sát, lặng lẽ đợi động tĩnh chỗ chiếc xích đu.

Lần thứ nhất, Tiêu Mộc Bạch không đến.

Lần thứ hai, Tiêu Mộc Bạch cũng không có ở đó.

Tôi luôn giữ lời hứa, nhưng đợi gần nửa năm anh ấy vẫn không đến. Dẫu vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc, Lâm Vân còn có lòng tốt đưa tôi đến trường đại học của Tiêu Mộc Bạch để tôi đến đó tìm anh ấy.

Tôi không dám vào trong, vì đó là trường đại học ở thành phố, tôi sợ những người cùng thị trấn sẽ nhận ra mình… dù sao mọi người đều tưởng tôi đã chết trên núi mà. Cho nên, tôi đành nhờ Lâm Vân giúp. Tôi đưa cho anh ấy bức ảnh duy nhất có hình Tiêu Mộc Bạch, để anh ấy không tìm sai người.

Tôi ngồi đợi trong xe, bắt đầu nhen nhóm chút hy vọng. Nhưng cuối cùng chỉ thấy một mình Lâm Vân quay trở ra. Tôi hỏi anh ấy Tiêu Mộc Bạch đâu? Lâm Vân nói... đã nhìn thấy Tiêu Mộc Bạch đang hôn người khác. Người mà tôi chờ đợi suốt bao năm tháng qua đã có tình yêu mới!

Tôi cố giấu nước mắt gượng cười, nói không sao đâu, chẳng phải mọi người đều tưởng rằng tôi chết rồi sao, cho nên Mộc Bạch nghĩ tôi chết rồi cũng đúng thôi. Chỉ cần tôi xuất hiện, tôi và Mộc Bạch có thể đi giải thích rõ ràng cho cô gái kia, cô ấy nhất định sẽ hiểu!

Lâm Vân nói được. Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, bước xuống xe.

Có thể khiến Tiêu Mộc Bạch trong vòng nửa năm buông bỏ tôi, cô gái đó... hẳn là rất tốt nhỉ? Là một cô gái đằm thắm dịu dàng chăng? Không như tôi suốt ngày chỉ biết cười khúc khích trước mặt anh.

Cô ấy nhất định có mái tóc suôn đẹp, có đôi mắt đẹp, không như tôi - bị suy dinh dưỡng lâu ngày, tóc khô vàng, hốc mắt trũng sâu. Cô ấy nhất định là thanh tú như búp bê, làn da mịn màng chẳng tì vết, không phải như tôi - khắp người đầy sẹo, đến nỗi tôi còn không dám soi gương khi đi tắm.



Sau tất cả, cuối cùng tôi mất hết dũng khí và tự tin để đối mặt với người kia, đành để cho Lâm Vân lái xe chở về. Về tới nhà, rốt cuộc tôi không thể kìm nổi nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi nói rằng mình chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi…

Lâm Vân đi đến nắm lấy tay tôi. Anh ấy nói rằng nếu tôi không có nơi nào để nương tựa thì hãy ở lại đây mãi mãi, được không? Kể từ hôm đó, tôi ở bên cạnh anh. Theo thời gian, ân nhân của tôi đã trở thành người đàn ông của đời tôi.

Bóng tối luôn nhấn chìm mọi thứ vào khó khăn, nhưng ánh sáng sớm muộn gì cũng đến!

Vậy mà… Tôi chưa bao giờ nghĩ bóng tối của mình lại kéo dài đằng đẵng như thế này.

Bán Hạ im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Có chuyện này muốn nói với cô, tôi cũng mới biết thôi..."

"Là chuyện gì?"

"Còn nhớ tôi đã từng đặt nghi vấn rằng tại sao Bạch Truật không chịu ngăn chặn vụ hỏa hoạn sớm hơn không?"

“Đương nhiên là nhớ."

"Tôi loáng thoáng nghe được rằng… à, chỉ là nghe được từ người khác thôi, không có chứng cứ… Vụ hỏa hoạn ấy… là do Bạch Truật dàn xếp.”

Chương 9: Kẻ đứng ở nơi cao nhất thường là kẻ cô độc nhất

"Anh nghe ai nói vậy?" - Tôi giật mình, bán tín bán nghi hỏi.

"Bạn tôi. Hai chúng tôi thường làm việc cùng nhau, có thể xem là đồng đội vào sinh ra tử."

"người ấy đã nói gì với anh?"

"Hãy để người bạn của tôi trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, không xa đâu, ở ngay bên cạnh thôi."

Nói rồi, Bán Hạ ngồi dậy, đi ra hành lang, gõ cánh cửa của phòng kế bên.

Những thợ săn tội ác đi ngang qua nhìn thấy, liền buông lời giễu cợt: "Chào ‘đồ ngốc’, mày lại đến gặp ‘đại thông minh’ đấy ư?"

“Đồ ngốc”… “Đại thông minh”…

Bán Hạ hung hăng trừng mắt với những người đó, đợi những thợ săn tội ác đi khá xa , liền chửi đổng một tiếng: "Bọn chó khốn kiếp."

Mặc dù gã nói bằng giọng rất khẽ nhưng không ngờ tai mấy người kia lại thính đến vậy, cả đám đột ngột quay đầu: “Mày mắng ai cơ?”

Bán Hạ vội chỉ vào tôi: "Mắng… mắng cô ấy, chúng tôi chỉ đùa nhau thôi."

Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra, tôi thấy một cô gái đứng ở cửa, ngái ngủ ngáp dài: "Anh Hạ à, có chuyện gì không?"

"Qua đây, anh có một chuyện muốn hỏi em."

Bán Hạ kéo cô ấy vào phòng, sau đó nói với tôi: "Đây là kẻ áp giải, mật danh Kỷ Tử."

"Là người trước đây đã giúp chúng ta trốn thoát sao? Dáng người hình như không giống..."

"Đó là Đỗ Trọng, còn Kỷ Tử chỉ phụ trách những nhiệm vụ đơn giản."

Kỷ Tử, Đỗ Trọng… Tất cả đều thuộc loại thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc... Hẳn đây là những ngầm định trong thế giới tội nhân này.

Bán Hạ hỏi Kỷ Tử: "Em từng nói hỏa hoạn có thể là do Bạch Truật gây ra, vậy đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh Hạ, trước tiên nói cho em biết, người phụ nữ này là ai?" - Kỷ Tử có phần không vui

"Cô ấy là Bồ Công Anh, mới trở thành thợ săn tội ác gần đây thôi, cấp độ cực thiên. Em đừng nghĩ lung tung, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường."

"Vậy à..." Kỷ Tử đẩy gọng kính của mình, giọng nghiêm túc: "Thực ra chỉ là do em suy đoán..."

"Cứ nói thử xem!"

"Ngày hôm đó Đỗ Trọng nghỉ đột xuất nên em đã nhận được nhiệm vụ hỗ trợ Bạch Truật. Khi em đến nơi, anh ta đã bị thương, đồng thời hệ thống cũng gửi thông báo nhiệm vụ thất bại. Và lúc Bạch Truật ngồi vào xe tải, em đã quan sát được sơ bộ tình trạng của anh ta. "

"Ý em là… em gắn camera lên xe của mình?"

"Không. Hôm đó em đã mua một con gấu bông, mắt của nó có gắn camera. Em muốn để nó trong phòng mình, nhưng vì nhận được thông báo đột xuất nên tạm thời còn để trong xe, kết quả vô tình ghi lại cảnh này. Em nhìn thấy lúc Bạch Truật ngồi xuống, một cái bật lửa từ trong túi anh ta rơi ra ngoài, điều đó có lạ không?"

"Khi ngồi xuống thì mọi thứ có thể rơi ra là chuyện bình thường, sao em lại cảm thấy lạ?"

"Bởi vì Bạch Truật không hút thuốc, em chưa bao giờ thấy anh ta hút thuốc, ngón tay của anh ta có màu trắng, móng tay có màu hồng, không có dấu vết bị hủy hoại bởi thuốc lá. Hơn nữa, anh ta còn đang làm nhiệm vụ bảo vệ, tại sao lại mang theo cái bật lửa? Một người không bao giờ hút thuốc thì cần gì phải mang theo bật lửa, huống hồ là làm một nhiệm vụ có liên quan đến hỏa hoạn, vật cấm kỵ như vậy chẳng lẽ Bạch Truật không biết? Anh không thấy nó rất kỳ lạ sao?"

Tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng nói: "Vừa rồi chỉ là suy đoán cá nhân, không thể chứng minh Bạch Truật là kẻ phóng hỏa."

Cô ấy gật đầu: "Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của em thôi. Hmmm, vẫn còn một chuyện kỳ lạ khác nữa, ngày hôm đó, Đỗ Trọng - người luôn đồng hành cùng Bạch Truật lại đột nhiên nghỉ phép, để một kẻ như em thế chỗ anh ấy, chị có biết tình hình lúc đó thế nào không?"

"Biết, có thể Bạch Truật cho rằng mình là người giỏi nhất còn cô người kém nhất."

"Chị không cần phải nói thẳng vế sau ra đâu! Dù gì đi nữa, em cảm thấy rất khó hiểu. Đỗ Trọng là kẻ áp giải tuyệt vời. Anh ấy và Bạch Truật luôn phối hợp vô cùng ăn ý. Nhưng kỳ lạ là anh ấy lại vắng mặt đúng hôm nhiệm vụ bảo vệ kia thất bại, điều đó không khỏi khiến người khác nghi hoặc.”

Tôi lắc đầu. Vẫn chưa có bằng chứng nào cho thấy Bạch Truật thực sự đã phóng hỏa. Đồng nghĩa rằng điều này mới chỉ dừng lại ở mức độ "nghe nói" và "tin đồn".

Tôi cầm chai rượu, lặng lẽ ngồi uống.

"Cô là người đặc biệt, được hệ thống ban cho cấp bậc cao nhất ngay từ lần đầu tiên… Hmmm, có thể cho tôi mượn tài khoản của cô không?" - Bán Hạ dè dặt lên tiếng.

"Tại sao tôi phải cho anh mượn?"

"Tôi muốn làm nhiệm vụ bảo vệ, tôi muốn cùng cô lập thành một đội, sau đó tôi sẽ tự mình giải quyết..." Bán Hạ nói: "Bằng cách này, tôi có thể bảo vệ những người vô tội đó!"

"Nhưng anh đâu đủ mạnh, ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được…"

Tôi không hiểu lắm rằng tại sao Bán Hạ lại đặc biệt cố chấp với cấp độ cực thiên đến như vậy trong khi gã ta thực sự quá yếu.

Bán Hạ nhỏ giọng, nói: "Tôi có thể mà, chỉ cần cô cho tôi mượn tài khoản..."

Kỷ Tử cũng nói giúp Bán Hạ: "Phải đó, xin chị hãy cho anh ấy mượn tài khoản một lần này thôi! Đã từ lâu, anh Hạ rất muốn được làm nhiệm vụ bảo vệ. Anh ấy thực ra rất mạnh mẽ, chỉ là chưa có cơ hội để thể hiện..."

"Không, cả hai quá yếu, tôi không thể kéo các người vào con đường chết."

Hai người họ nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ thất vọng.

"Cô luôn nghĩ về tôi như vậy à?”

Đặt chai rượu xuống, tôi nói: "Thôi được, bởi vì anh không đủ mạnh, mà hôm nay tâm trạng của tôi không mấy tốt nên cũng muốn ra ngoài thư giãn. Tài khoản thì không thể cho mượn nhưng tôi sẽ cùng đi anh!"

"Thật sao?" - Bán Hạ vui mừng ngẩng đầu:

"Ừm. Hiện tại tôi cần điện thoại mới, thẻ sim mới, quần áo mới!"

"Em sẽ chuẩn bị ngay!" Kỷ Tử hồ hởi: "Trong phòng em có sẵn quần áo, em sẽ mang ra liền. Cảm ơn vì chị đã cho anh Hạ một cơ hội!"

Tôi nhìn gương mặt đầy vui vẻ và hạnh phúc của Bán Hạ, đột nhiên trong lòng trở nên buồn bã. Nếu mỗi thợ săn đều giống như gã này, nếu tôi cũng hào hứng được giống gã... thì con tôi đã có thể bình an rồi.

Trong cuộc đời tăm tối của mình, cho dù không thể chào đón bình minh, nhưng chỉ cần nhìn thấy chút tia sáng của ngày mới, tôi cũng đủ cảm thấy hài lòng rồi.

Kỷ Tử nhanh chóng lấy cho tôi một bộ quần áo mới: Một chiếc quần da và áo khoác da.

"Sao lại là đồ da?" - Tôi hơi nhíu mày khi nhìn thấy nó

“Mặc như thế này lúc đeo mặt nạ trông rất ngầu. Chị có thấy các cô gái trong phim hành động không, thường họ sẽ mặc áo khoác da, váy da… rất tuyệt đúng chứ?”

Tôi nói: "Những bộ quần áo này không phù hợp để hành động, cho tôi giày thể thao và đồ thể thao, kiểu dáng như đồng phục thể dục của học sinh càng tốt. Áo cần phải dày hơn vì tôi vẫn đang trong giai đoạn cho con bú."

Bán Hạ ở bên cạnh tò mò nhìn tôi trong vô thức. Chẳng nói chẳng rằng tôi cho gã ta một cái tát, khiến đối phương vội vàng che mặt đi, không dám nhúc nhích.

Kỷ Tử khịt mũi ra vẻ khó chịu, sau đó lại chạy về phòng để tìm quần áo mới cho tôi. Xong xuôi đâu vào đấy, tôi hỏi Bán Hạ: "Làm thế nào mà anh dám chắc rằng chúng ta sẽ sớm nhận được nhiệm vụ bảo vệ? Trong một thời gian ngắn mà thành phố có thể xảy ra nhiều vụ án như vậy sao?"

"Thông thường nhiệm vụ bảo vệ được định vị theo vị trí, cô hãy chọn những nhiệm vụ bảo vệ mà không bị giới hạn định vị trong phần mềm, vậy là chúng ta có thể chủ động chọn nhiệm vụ bảo vệ phù hợp rồi."

Tôi chợt hiểu ra, sau đó mở hệ thống định vị lên. Có rất nhiều nhiệm vụ bảo vệ hiện lên màn hình! Ra là thế: Người cần được tội nhân bảo vệ nhiều vô số kể!

[Một đám cháy sẽ bùng lên ở chung cư XX vào khoảng 2h sau, nạn nhân bị thiêu chết là bà cụ 80 tuổi. Xin hãy bảo vệ người vô tôi!]

[Trên đường XX tại làng XX vào khoảng 3h sau sẽ có một vụ tai nạn, tài xế bởi vì quá mệt mỏi đã vô tình tông chết một người phụ nữ mang thai. Xin hãy bảo vệ người vô tôi!]

[Tại tiệm net Phi Phi ở trung tâm thành phố, khoảng 2h sau sẽ xảy ra một vụ cướp của giết người. Xin hãy bảo vệ người vô tôi!]

Nhiệm vụ bảo vệ không chỉ là cứu người vô tội thoát khỏi bàn tay kẻ tội đồ mà còn bao gồm cả hỏa hoạn, tai nạn giao thông… những tai nạn tự nhiên hoặc do con người làm ra. Cảm giác này cực kỳ khó chịu, bởi vì bạn dường như có thể đoán trước được thảm kịch, nhưng vì bạn không thể có mặt kịp lúc ở tất cả các hiện trường nên chỉ có thể chọn những người cần được cứu trong phạm vi của bản thân!

Tôi thở dài ngao ngán. Có lẽ đây là hiện thực tàn khốc mà các thợ săn tội ác phải đối mặt. Lòng tốt không đủ để giúp họ gánh vác hết mọi thứ, đôi khi phải dùng đến trái tim tàn nhẫn để ngoảnh mặt làm ngơ. Thật là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn!

Bán Hạ mượn điện thoại của tôi, khi nhìn thấy hàng loạt nhiệm vụ bảo vệ, gã cũng không kịp bình tĩnh, có chút run rẩy và khẽ lên tiếng: "Chúng ta thật nhỏ bé, nhìn thấy người ta gặp nạn nhưng chẳng cách nào cứu mạng được tất cả. Song, chúng ta cũng thật vĩ đại: Khi ta chọn một trong những nhiệm vụ nêu trên, ai đó sẽ được cứu sống!"

Tôi gật đầu đồng ý. Kỷ Tử đi đến bên cạnh tôi, nói: "Chị này, chị đã biết về trình tự ưu tiên khi tội nhân đảm nhận một nhiệm vụ bảo vệ hay chưa?"

"Trình tự gì cơ?"

“Ưu tiên hàng đầu là hiền tài quốc gia, như các nhà khoa học, bác sĩ, kỹ sư... Tiếp theo là phụ nữ mang thai, tiếp nữa là trẻ em, trẻ vị thành niên, thanh niên, người trưởng thành, cuối cùng là người già. Đó chính là thứ tự ưu tiên được quy định ngầm trong nhiệm vụ bảo vệ."

Tôi thở dài, có chút bất lực. Người ta ước tình rằng chưa có nhiều thợ săn đạt được cấp bậc cao để phân chia nhiệm vụ giải cứu những người vô tội này thành ba, sáu hoặc chín. Rõ ràng bảo vệ hết tất cả là điều không thể.

Ở thời điểm hiện tại, chúng tôi đã rời khỏi phòng, chọn một chiếc xe để di chuyển. Chúng tôi đi ngang qua mấy tên thợ săn chẳng ra gì. Nhìn thấy Kỷ Tử, bọn họ chẳng ngừng buông lời tổn thương: “Đây không phải là ‘đồ ngốc’ và ‘đại thông minh’ sao? Này Cẩu Tử, cô lại muốn tác chiến cùng anh Hạ ấy à?"

Kỷ Tử siết chặt bàn tay nhỏ thành nắm đấm, tức giận nói: "Các người có thể gọi tôi là Kỷ Tử, nhưng không được gọi là Cẩu Tử!"

"Được, được. Chúng tôi không gọi thế nữa là được đúng chứ, Cẩu Tử!"

Kỷ Tử rất tức giận, đợi đến khi những người đó đi xa. Cô ấy đột nhiên dùng hai ngón tay chỉ vào thái dương của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng họ, nghiến răng: "Cướp đi mạng sống của hắn! Cướp đi mạng sống của hắn!"

Tôi nhìn cô ấy ngạc nhiên, vội giữ cổ tay Kỷ Tử lại, hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

"Em triệu hồi sức mạnh bóng tối của chính mình, nguyền rủa mấy tên khốn đó!"

"Mau dừng tay đi! Em bây giờ đang đùa giỡn với sức mạnh vô hình đó!" - Giọng Bán Hạ đột nhiên nghiêm túc.

Tôi há hốc mồm nhìn cả hai, cuối cùng, tôi vẫn không nói gì mà chọn cách im lặng. Chúng tôi sử dụng một chiếc xe hơi, mặc dù Kỷ Tử là kẻ áp giải, nhưng cô ấy không dùng xe tải làm phương tiện di chuyển. Tôi hỏi Kỷ Tử phải làm gì khi đến thành phố. Cô ấy thờ ơ nói rằng mình sẽ nhận ngẫu nhiên một nhiệm vụ từ hệ thống săn bắt tội ác, đến vị trí đã được đánh dấu sẵn trong thành phố để làm nhiệm vụ.

Có lẽ vì đã coi bản thân là một tội nhân nên tôi càng tò mò hơn về hệ thống săn bắt tội ác, đành buộc miệng hỏi: "Hệ thống có sức mạnh như thế nào? Những kẻ phạm tội bị giam giữ trong vùng đất tội lỗi không mang lại lợi nhuận gì cho hệ thống cả. Ngược lại, hệ thống còn phải tự bỏ tiền túi ra để trợ cấp cho thợ săn và kẻ áp giải, cũng như cung cấp cho họ rất nhiều tiện nghi về cơ sở vật chất. Phải sở hữu khối tài sản kếch xù như nào mới chu cấp được cho từng ấy người đây?”

Thấy tôi đặt câu hỏi, Bán Hạ dường như nhận ra mình vẫn còn giá trị nên rất nhiệt tình trả lời. Anh ấy nói với tôi tổng cộng có bốn hạng mục trong hệ thống săn bắt tội ác. Đầu tiên là thợ săn, đây là thành phần trọng yếu nhất của hệ thống. Thợ săn tội ác chuyên bảo vệ kẻ yếu và săn lùng kẻ phạm tội. Thứ hai là kẻ áp giải, chịu trách nhiệm đưa tội đồ đến vùng đất tội lỗi. Nói thật, áp giải tội đồ không phải việc dễ, đòi hỏi rất nhiều tinh thần mạo hiểm, vì vậy kẻ áp giải trở thành một cầu nối trung gian vô cùng quan trọng. Thứ ba là các nhà tiên tri, theo như đồn đại, họ cung cấp tất cả các loại thông tin cho thợ săn và kẻ áp giải trong suốt quá trình truy bắt phạm nhân và cứu người; họ cũng bảo vệ thợ săn và kẻ áp giải khỏi nguy hiểm. Nhưng sự tồn tại của họ được coi là bí mật, nhà tiên tri không sống trong vùng đất tội lỗi, chẳng ai biết họ ở đâu cả. Thứ tư là những tín đồ, người đang thực hiện một loạt các hoạt động quyên góp điều kiện vật chất, cung cấp nguồn lực và hỗ trợ tài chính. Đây cũng là thế lực bí ẩn đứng đằng sau, chưa bao giờ lộ diện.

Bốn hạng mục này được quản lý bởi tứ vương. Bọn họ trực tiếp tham gia vào toàn bộ hoạt động của tổ chức để đảm bảo rằng tội nhân luôn được an toàn và lành mạnh.

“Vậy còn Vua? Bạch Truật tách ra và trở thành tồn tại cao nhất, vậy vai trò của anh ấy là gì?" - Tôi tò mò hỏi.

"Đó chính là điều là thú vị! Vua kỳ thực không quản ai, nhưng có quan hệ tương hỗ với tứ vương. Ví như một ngày nào đó tôi giỏi giang giống họ, trở thành thủ lĩnh của tội nhân..."

"Ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra nên anh đừng tự mình ảo tưởng!"

"Tôi chỉ đang ví dụ… Này sếp ơi, có muốn mở từ điển ra tra nghĩa của từ ‘ví dụ’ không?"

"Xin lỗi… Tôi chỉ vô thức nói vậy thôi."

“...Ví như một ngày nào đó tôi giỏi giang giống họ, trở thành thủ lĩnh của tội nhân. Và Kỷ Tử cũng luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ, trở thành thủ lĩnh bên phía kẻ áp giải. Điều đó có nghĩa là hai bọn tôi có thể tham gia vào hoạt động cấp cao của tổ chức với tư cách là một trong các Tứ vương. Về cơ bản giữa chúng tôi và Vua sẽ chẳng xảy ra bất kỳ sự liên lạc nào. Bởi vì khi một trong các Tứ vương bị phản bội, thông tin tuyệt mật rò rỉ ra ngoài… Điều đó có thể lật đổ toàn bộ tổ chức."

"Vậy làm cách nào người ta thắt chặt được tính bảo mật?"

"À, những lúc thế này Vua sẽ trở thành cầu nối trung gian giữa các Tứ vương. Sự tồn tại của Vua giúp tổ chức hoạt động bình thường. Vì lẽ đó, Vua phải là người mạnh nhất để đảm bảo rằng anh ta không dễ dàng bị bắt giữ. Đồng thời, Vua phải có tinh thần hy sinh vì toàn bộ tổ chức, phải trung thành tuyệt đối với tổ chức."

"Vậy… thủ lĩnh của chúng ta - những thợ săn tội ác, là ai?" - Tôi hỏi.

Bán Hạ lắc đầu: "Tôi không biết."

"Không biết?"

"Chẳng ai biết gì về sự tồn tại của Tứ vương cả. Bởi vì họ chỉ làm công tác quản lý bộ phận của riêng mình. Nếu như cô là thủ lĩnh của thợ săn tội ác và cô tiết lộ thông tin với tôi - một tội nhân, giả dụ ngày nào đó tôi bán đứng cô thì sao? Cho nên, Tứ vương hiếm khi tiếp xúc với cấp dưới, hành tung của họ nhất định phải được giữ bí mật, kể cả danh tính cũng vậy.”

Tôi lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ. Tứ vương chọn ẩn mình trong bóng tối, còn Vua lại xuất hiện lộ liễu trước mặt mọi người. Quả là mâu thuẫn..." Nói được nửa chừng thì tôi dừng lại. Không đúng... nó không hề mâu thuẫn.

"Vua phải trung thành tuyệt đối với tổ chức. Dù là người có địa vị cao nhất, Vua cuối cùng cũng chỉ là cầu nối trung gian chịu trách nhiệm liên lạc. Cho nên, một ngày nào đó nếu có chuyện gì xảy ra thì anh ta sẽ trở thành mục tiêu bị săn lùng. Điều đáng buồn là ngoại trừ danh nghĩa ra, Vua không nắm được thực quyền, chẳng may Vua xảy ra tai nạn thì mọi người hoàn toàn có thể bỏ phiếu bầu ra một vị Vua mới." - Kỷ Tử vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nói.

Đúng vậy… Vua chính là mục tiêu duy nhất. Nếu một ngày kia, tội nhân bị bắt, liệu anh ta có thể bán đứng Tứ vương không? Anh ta không thể, bởi vì bản thân anh ta cũng chẳng biết thủ lĩnh của mình là ai. Nhưng anh ta có thể khai ra thông tin của Vua khiến đối phương chuyển hướng mục tiêu. Nếu Vua xảy ra chuyện thì hầu như không ảnh hưởng gì đến tổ chức, bởi vì quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay Tứ vương. Hệ thống sẽ tiếp tục hoạt động một cách an toàn chỉ cần chọn ra được người liên lạc mới.

Giống như một vị hoàng đế cổ đại bị lật đổ, dù ở vị trí cao nhất nhưng khi xảy ra chuyện, hoàng đế sẽ là người đầu tiên phải chết. Còn thế lực thao túng quyền hành phía đằng sau vẫn bình an vô sự.

Tôi chợt nhớ đến Bạch Truật. Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy luôn hành xử điên rồ và thất thường. Hẳn là Bạch Truật đã sẵn sàng hy sinh bản thân mình bất cứ lúc nào.

Khi chúng tôi lái ô tô lên tàu, Bán Hạ đột ngột tắt điện thoại, thở dài thườn thượt.

Tôi hỏi: "Không xem nữa à?"

“Từ đây đến bến tàu thành phố còn tận mấy tiếng đồng hồ, dọc đường cứ lướt xuống mấy nhiệm vụ thế này… thực sự không thoải mái lắm. Tốt hơn là đợi đến lúc có thể thực hiện hẳn xem sau."

"Ừm, tôi hiểu cảm giác đó, nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng, thưa sếp!!!"

Tôi đặt lưng xuống ghế, vừa nhắm mắt lại, dòng suy nghĩ hỗn độn liền trực trào như thủy triều. Bất giác tôi mở mắt ra, tùy ý bật máy nghe nhạc, phát một bài hát ngẫu nhiên. Tiếng vi ô lông du dương và tiếng đàn piano réo rắt vang lên, đó là bài hát mới: "The Crow".

[Linh hồn em tung bay về đây, nhìn ra đỉnh núi xa xăm mờ ảo, một mình lẩn trốn trong bầu trời đêm và chờ đợi hồi âm từ anh…]

[Chỉ là em không may mắn, cả đời không gặp được may mắn, chí ít vẫn mong rằng anh nơi phương xa có thể cảm nhận được…]

Lúc người ta gặp chuyện buồn, đến cả âm nhạc cũng chống lại họ.



Khi tàu cập bến, màn đêm đã buông xuống. Bán Hạ mở điện thoại lên, nhiệm vụ bảo vệ lại bắt đầu xuất hiện. Bỗng, gã ngạc nhiên hỏi: "Trong thành phố hiện có hai nhiệm vụ, chúng ta nên ưu tiên nhiệm vụ nào?"

Tôi kiểm tra điện thoại mà không khỏi bất ngờ.

[Nhiệm vụ bảo vệ: Hai tiếng sau, một người phụ nữ 24 tuổi khi đang làm việc sẽ gặp sự cố sập hàng hóa, tính mạng của cô ấy rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Xin hãy bảo vệ người vô tội!]

[Nhiệm vụ bảo vệ: Một tiếng rưỡi sau, Tiêu Thanh Sơn - người đàn ông 65 tuổi, gặp hỏa hoạn trong cửa hàng của mình. Xin hãy bảo vệ người vô tội!]

Kỷ Tử không chút do dự nói: "Đương nhiên là phải ưu tiên cứu cô gái 24 tuổi rồi, mạng sống của cô ấy còn rất dài!"

Tôi lạnh lùng nói: "Có thể làm cả hai được không?"

"Không, tài khoản của cô chỉ có thể thực hiện một nhiệm vụ trong cùng một thời điểm."

"Nếu tôi nhấp vào xem phần chi tiết của nhiệm vụ này nhưng chỉ chấp nhận làm nhiệm vụ kia thì sao!?! Này, chúng ta hãy chia ra... Cẩu Tử, sẽ cứu cô gái, tôi và anh sẽ cứu người đàn ông kia."

Kỷ Tử rụt rè nói: “Mật danh của em là Kỷ Tử... Nếu chị cảm thấy gọi như thế không tiện thì cứ gọi tên thật của em đi, ừm Hình Tuệ Na, hoặc gọi là Na Na cũng được. Ít nhất chị đừng gọi em là Cẩu Tử, nhé?"

Bán Hạ vội vàng nói: “Sếp à, tuy suy nghĩ của chị rất táo bạo, nhưng em phải nhắc nhở sếp rằng: Một khi ấn vào nút chấp nhận, ta không thể tiếp tục nhận thông báo chi tiết của các nhiệm vụ khác, vì vậy sẽ không thể tìm thấy Tiêu Thanh Sơn!"

Tôi nghiêm nghị nói: "Đừng lo, tôi biết ông ấy ở đâu. Bán Hạ, anh và tôi sẽ đến đó, còn Na… Ờm Cẩu Tử cũng nhanh hành động đi!"

"Chị thật sự không chịu gọi em là Na Na sao! Rõ ràng chị đã gọi được một nửa rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom