• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1428-1432

Tâm trạng chị em không tốt lắm, uống say rồi, may mà có anh đến, nếu không thì không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Hoa Phi thở dài.

Không cần đoán cũng biết là cãi nhau với anh rể.

Chuyện của Kiều An ầm ĩ thành như vậy, tâm trạng của chị ấy có thể tốt mới lạ.

Tần Nhân Thiên đang muốn đứng lên, Hy Nguyệt liền vươn tay ra, túm lấy góc áo của anh ta: “Đừng đi, anh từng nói sẽ không biến mất mà.”

“Anh không đi, mang em lên phòng nằm, thoải mái hơn trên sô pha.” Tần Nhân Thiên nói xong, bế cô lên và đi lên lầu. Hoa Phi đi theo phía sau.

Dạ dày Hy Nguyệt có chút khó chịu, như muốn lộn ngược cả lên, còn chưa đợi Tần Nhân Thiên đi vào phòng, cô liền nôn hết ra.

Rượu trong dạ dày toàn bộ đều nôn hết trên người Tần Nhân Thiên.

Hoa Phi hít vào một hơi, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra.

“Em đi lấy khăn mặt và quần áo cho anh thay.” Nói xong liền chạy về phòng mình.

Sau khi Tần Nhân Thiên mang Hy Nguyệt đặt trên giường, anh ta cởi quần áo.

Lúc Hoa Phi đi vào, ánh mắt dừng trên lưng của anh ta.

Hoa Phi ngây người ra trong giây lát, có một vẻ khiếp sợ không thể hình dung hiện lên trong mắt.

“Đưa khăn cho anh”Tần Nhân Thiên nói.

“Ồ.” Hoa Phi nuốt nước miếng xuống, hồi phục lại tinh thần, đưa khăn mặt cho anh ta.

Tần Nhân Thiên lau lau miệng cho Hy Nguyệt, và những vết bẩn trên quần áo của cô.

“Quần áo của Hy Nguyệt cũng bẩn rồi, em thay cho cô ấy một chút đi.”

“Được, anh đi tắm rửa một chút đi.” Hoa Phi gật gật đầu.

Tần Nhân Thiên đi ra ngoài.

Hoa Phi nhìn bóng lưng của anh ta, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Sau khi đã xử lý xong xuôi.

Hai người đi xuống lầu, tới phòng khách.

Hoa Phi lấy ra một chai nước trái cây đưa cho anh ta.

“Anh Nhân Thiên, có phải chị của em thường xuyên xem anh là anh Thời Thạch đúng không?”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, xem anh là ai đều không sao cả.”

Hoa Phi nhìn anh ta không hề chớp mắt: “Nếu anh Thời Thạch vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở về tìm chị em, đúng không?”

Tần Nhân Thiên không trả lời, im lặng uống một ngụm nước trái cây rồi mới nói: “Em có từng nghe qua một câu nói, gọi là gặp lại không bằng hoài niệm không, có lẽ khi Thời Thạch sống trong lòng chị em mới là phương thức tồn tại tốt nhất.”

Một sự nặng nề không thể tả hiện lên trong mắt Hoa Phi: “Chị em là bởi vì em mới đồng ý gả vào nhà họ Lục, nếu như không có vụ tai nạn xe đó, chị nhất định sẽ gả cho anh Thời Thạch. Thật ra, anh rể đối với chị rất tốt, chỉ là luôn thích làm ra những chuyện tai tiếng với người cũ, em cũng không biết đó là thật hay giả, anh ta trước nay không giải thích, luôn để chị em đoán tới đoán lui, hai người không xảy ra mâu thuẫn mới là lạ.”

“Lần này không phải là mâu thuân thông thường, nếu con của Kiều An thật sự là của Lục Lãnh Phong, thì chuyện càng nghiêm trọng rồi.” Tần Nhân Thiên cắn răng nói.


Chương 1429

Hoa Phi thở dài: “Chị của em thà không có còn hơn, nếu sự thật là như thế, chị nhất định sẽ không tha thứ cho anh rể, bọn họ nhất định sẽ ly hôn, chúng ta phải chuẩn bị tốt tâm lý.”

Trong mắt Tần Nhân Thiên tràn đầy vẻ mỉa mai: “Anh thật sự không ngờ Lục Lãnh Phong lại là con người như thế.”

Hoa Phi xoa xoa bàn tay: “Em cũng không dám tin, hy vọng chuyện này có thể phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.”

Buổi chiều, Tần Nhân Thiên nhận được điện thoại của bố, sắp phải mở một cuộc họp, chỉ có thể giao Hy Nguyệt cho Hoa Phi chăm sóc.

Sau khi anh ta đi không lâu, Lục Lãnh Phong liền đến.

Anh hỏi Hoa Phi: “Chị của em có phải ở đây không?”

“Có, chỉ là uống say rồi: “Hoa Phi chỉ chỉ lên lầu.

Lúc Lục Lãnh Phong đẩy cửa bước vào, Hy Nguyệt mơ mơ hồ hồ từ trên giường bước xuống, lảo đảo đi tìm nước uống.

“Nước, nước đâu rồi?”

Lục Lãnh Phong đỡ lấy cô, rót cho cô ly nước.

Cô uống một ngụm nước, dường như đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy gương mặt khôi ngô quen thuộc ấy, cô dùng hết sức lực, hung hăng đẩy anh ra.

“Lục Lãnh Phong, sao lại là cái tên đáng ghét nhà anh, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, đi ra! Thời Thạch, Thời Thạch của tôi đâu?”

Từng lời nói của cô giống như viên đạn, tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim anh, ngũ quan anh tuấn của anh méo mó, cả người anh trở nên cứng đờ, một hồi lâu không hề nhúc nhích một chút nào.

Âm thanh của Hoa Phi từ đằng sai truyền đến: “Con người chính là như thế, mất đi rồi mới biết trân quý, khi có được thì lại không để tâm.”

Hoa Phi không chút che giấu sự bất mãn cũng trách cứ trong lòng.

Cơ mặt Lục Lãnh Phong co rút lại: “Hy Nguyệt là người mà anh trân trọng nhất, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”

Hoa Phi lộ ra một chút mỉa mai: “Sao em lại cảm thấy người cũ mới là người anh trân trọng nhất nhỉ. Lúc đầu chị em gả cho anh, anh đối với chị ấy lạnh nhạt thế nào, sau khi chị ấy ngất đi lần đó, anh mới bắt đầu để ý đến chị, không dễ dàng gì hai người mới tái hợp, anh lại bắt đầu hoaig niệm cái mối tình cũ kia của anh. Một năm nay, chuyện xấu xa hai người làm ra chưa chấm dứt, bây giờ thậm chí chuyện có con riêng anh cũng làm ra rồi.”

Càng nói càng tức giận, giọng nói cũng càng ngày càng to: “Chị của em không thể nào chấp nhận chuyện này, hai người chi bằng dễ hợp dễ tan. Chị em lẽ ra nên ở bên một người thật lòng hiểu chị ấy, thật lòng yêu thương, che chở chị ấy.”

Lục Lãnh Phong thở dài nặng nề: “Sự việc thật sự không phải như em nghĩ.”

Anh tiến lên phía trước, muốn đỡ lấy Hy Nguyệt, lại bị cô dùng lực đẩy mạnh ra.

“Lục Lãnh Phong, anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.”

Hoa Phi đỡ chị của mình: “Không muốn gặp thì không gặp, chúng ta quay lại giường nằm nào.”

Hoa Phi một lần nữa đỡ Hy Nguyệt nằm trên giường.

“Phi, em mau đuổi tên khốn nạn này đi. Bây giờ trên đỉnh đầu chị bị cắm mấy cái sừng rồi, hiện tại cả thế giới đều biết chị bị anh ta cắm sừng.”


Chương 1430
Hy Nguyệt hung hăng, phẫn nộ, điên cuồng, men rượu càng làm cho cảm xúc của cô càng trở nên kích động, cô thuận tay vớ lấy cái ly thủy tinh trên đầu giường ném về phía Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong không hề tránh né, cái chén đập trúng cánh tay anh, rơi xuống đất, âm thanh vỡ nát chói tai.
Anh im lặng đi ra ngoài, cầm lấy cái chổi, quét dọn hết mảnh vỡ, phòng khi cô sau khướt đứng lên, không cẩn thận đạp phải.
Hoa Phi nhún vai: “Anh về trước đi, hai ngày này, chị em sẽ ở lại đây, hai người tạm thời tránh xa nhau một chút cũng tốt, cả hai đều có thời gian bình tĩnh lại.”
Lục Lãnh Phong bước đến bên giường, nhìn người phụ nữ nằm trên đó: “Cô ấy là vợ của anh, cô ấy ở đâu thì anh ở đó, em ra ngoài đi, ở đây có anh là được rồi.”
“Anh đã hại chị ấy trở thành thế này, em còn có thể yên tâm giao chị ấy cho anh sao?” Hoa Phi chất vấn.
“Giữa bọn anh chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với chị của em cả.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong vô cùng thản nhiên, ngữ khí rõ ràng, không chút do dự.
“Hy vọng là như thế.” Hoa Phi đi ra ngoài.
Không có so sánh, sẽ không có tổn thương.
Trên thế giới này, người đàn ông thật sự đối với chị một lòng một dạ e là chỉ có anh Thời Thạch.
Lục Lãnh Phong ngồi xuống bên giường, trong miệng như ngậm một quả chanh, vị chua xót kinh khủng như từ đầu lưỡi lan tràn đến huyết quản và từng tế bào.
Trong buổi chiều chạng vạng đó, bọn họ như quay lại điểm bắt đầu. Không khí hạnh phúc kia dường như bị thay thế bởi sự lo lắng nặng nề.
“Cô ngốc, tôi thế này không đáng để em tin tưởng sao?”
Hy Nguyệt trong men say mờ ảo nhìn anh, bỗng nhiên cười lên, chỉ tay về phía anh: “Lục Lãnh Phong, em phải nói cho anh một bí mật.”
“Bí mật gì?” Anh hơi nghiêng người.
“Em, Hy Nguyệt, xin thề đời này kiếp này vĩnh viễn sẽ không yêu tên củ cải lừa bịp như anh nữa, trái tim em vĩnh viễn không giao cho anh nữa. Anh đi tìm Kiều An đi, cùng với cô ta ở bên nhau đi, một nhà bốn người ngọt ngào ân ái. Em phải gả cho người thật sự yêu em, sẽ không ở bên cạnh một tên khốn nạn, lãng phí tình cảm, thanh xuân và thời gian.”
Một màn bi thương tràn vào trong đáy mắt Lục Lãnh Phong, anh như bị ngàn vạn mũi kim đâm qua tim.
Anh cảm thấy như mình bị phán tử hình, bị đóng trên cây thánh giá chữ thập, oan ức không thể kêu.
“Nếu đổi lại là Thời Thạch, em sẽ tin tưởng anh ta sao?”
“Thời Thạch sẽ không giống anh. Em nói với anh ấy không thích anh ấy ngồi cùng bàn với con gái, anh ấy sẽ chủ động xin thầy giáo đổi chỗ ngồi, ngồi cùng với con trai. Em nói cô gái chung lớp học toán của anh ấy thích thầm anh ấy, anh ấy sẽ không nói chuyện với cô gái đó nữa…..Anh ấy chưa từng làm chuyện gì để em phải hiểu lầm. Anh ấy là người yêu em nhất trên thế gian này, anh vĩnh viễn không bằng anh ấy! Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, em nhất định sẽ không hề do dự mà ly hôn với anh, cùng anh ấy cao chạy xa bay, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Cô nói những lời tuyệt tình như thế, dứt khoát như thế, giống như là dùng con dao tàn nhẫn đâm vào trái tim Lục Lãnh Phong, lại như một cú đá vô hình đá anh rơi vào vực sâu muôn trượng, làm cho trái tim anh, linh hồn anh vỡ nát thành trăm mảnh.
Hốc mắt anh lộ rõ vẻ đau đớn, đỏ rực, trái tim anh như rỉ máu.
Lời nói khi say luôn là những lời nói thật lòng, anh đã không thể phân biệt được đây là lời nói lúc tức giận, hay là lời trong lòng của cô.


Chương 1431
Điều duy nhất anh biết được là anh đã bị quay về vạch xuất phát, mọi cố gắng nỗ lực trước đây xây dựng giờ đã bị sụp đổ hoàn toàn.
“Có phải dù cho anh có làm thế nào, đều không thể thay thế vị trí của Thời Thạch ở trong lòng em?”
Thanh âm của anh thấp tựa hơi thở, mang theo nỗi đau đớn cùng cực. Ngũ quan tuấn mĩ của anh giờ đây méo mó đáng thương, tràn ngập bi ai, thất bại và chán nản.
Cô ha hả cười lạnh hai tiếng, thần sắc trên mặt như mất hết ý chí, tựa như băng theo đồng tử ngưng tụ trong lòng.
“Trong lòng tôi anh chẳng có vị trí gì cả, người tôi yêu chỉ có Thời Thạch, vĩnh viễn không thay đổi.” Cô dường như hét lên, hoặc có thể nói là đang phát tiết.
Anh bây giờ như trọng thương, bả vai run rẩy kịch liệt, sắc mặt trở nên trắng bệch, trắng như một viên đá cẩm thạch vậy.
“Anh biết rồi.” Ánh mắt anh dần trở nên ảm đạm, giống như bị bóng đêm xâm chiếm, mang đi tất cả ánh sáng, chỉ còn lại sự đau lòng, tuyệt vọng cùng với trái tim tuyệt vọng.
Sự oán giận trong lòng cô không hề vì vậy mà giảm bớt, cô vùng vẫy từ trên giường bò dậy, hai tay chống nạnh đứng trước mặt anh, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
“Lục Lãnh Phong, anh chính là tên một dạ hai lòng, có mới nới cũ. Trong hội nghị gia tộc, anh cố ý bỏ phiếu trắng, để con người não tàn kia vào nhà họ Lục. Anh chính là đang lót đường cho chính mình, đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh sẽ đón đứa con kia của anh vào nhà, anh đúng là cáo già, lòng dạ thâm sâu, tôi thật sự phục sát đất.”
Cô vỗ tay bộp bộp.
Đầu Lục Lãnh Phong choáng váng, đôi mắt âm u, tâm can quay cuồng, nỗi oan này đè trên đầu anh, nặng nề không gì sánh được.
“Hy Nguyệt, em gây ra nỗi oan ức này cho anh, muốn anh chết không nhắm mắt sao?”
Lục Lãnh Phong phiền muộn như sắp phát điên.
“Vì sao anh phải cùng với một người không hề liên quan làm chuyện hoang đường nực cười như chuyện giám định gì đó chứ?”
“Bởi vì con người sẽ có lúc nói dối nhưng mà giám định bố con thì không thể.”
Cô híp mắt, men say khiến cô trừng mắt mông lung nhìn anh, tựa như tỉnh lại giống như chưa tỉnh.
Anh buồn bực nện một quyền trên tủ đầu giường: “Em tại sao không thể tin anh một lần chứ?”
“Anh đi làm giám định bố con, nếu như đứa bé và anh không có quan hệ gì, sau này em đều tin tưởng anh.” Cô từng chữ từng chữ rõ rệt mà mạnh mẽ nói.
Lục Lãnh Phong trầm mặc.
Cái giám định bố con này, anh không có cách nào làm!
Đều là Finn chiết tiệt tìm phiền toái cho anh, dồn anh đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Tại sao không nói chuyện, anh chột dạ sao? Em biết, anh là tên lừa đảo nói dối hết lần này đến lần khác!”
Hy Nguyệt giống như một con mèo hoang nhỏ đang phẫn nộ nhào về phía anh, ở bả vai anh hung hăng đấm mấy cái, liền nằm im không động đậy nữa.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cả người giống như ngâm trong nước hoàng liên, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều ngấm vào cực hạn khổ sở.


Chương 1432

“Cô ngốc, anh nên bắt em làm sao đây?”

Cô rõ ràng ở ngay bên cạnh anh, cùng anh sớm chiều ở chung, có gần gũi da thịt, tựa hồ đã trở thành một thể.

Nhưng trong lòng cô lại cách rất xa.

Mỗi khi anh sắp đến gần, thì những việc ngoài ý muốn đột nhiên phủ xuống, liền giống như nước lũ và mãnh thú vậy, vô tình cuốn anh đi, quay trở lại điểm khởi đầu.

Cả buổi tối, anh cũng không có chợp mắt, ngồi ở bên cửa sổ, gió thổi cả đêm.

Đêm dài đằng đẵng, cùng tâm tư rối loạn của anh, đồng thời qua đi trong ánh ban mai nhàn nhạt.

Hy Nguyệt từ trong cơn say tỉnh lại, đã là buổi trưa.

Mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ, mày liễu không tự kìm hãm được nhíu lại.

“Anh tại sao lại ở đây?”

Chuyện sau khi say rượu, cô đã không còn nhớ.

“Anh đón em về nhà.” Anh xoay người lại, cố gắng tháo xuống khóe miệng cứng nhắc, nặn ra một nụ cười châm biếm, nụ cười đó như có như không, sâu kín mịt mù, càng giống như là một luồng thở dài bất đắc dĩ.

Hy Nguyệt ngồi dậy, ấn ấn cái trán ẩn ẩn đau đớn: “Em không muốn trở về, giữa hai chúng ta vẫn là duy trì khoảng cách tương đối tốt hơn, tránh cho nhìn nhau sinh chán ghét.”

Biểu tình trên mặt anh toàn bộ chuyển thành nụ cười khổ khó mà hình dung: “Nhanh như vậy, em liền nhìn anh chán ghét rồi sao?”

Cô hừ nhẹ một tiếng, lộ ra một chút vẻ đùa cợt: “Em là người có mới nới cũ, không giống anh nhớ mãi tình cũ như vậy.”

Anh chầm chậm đi tới, đứng ở mép giường, không hề chớp măt nhìn cô: “Em nếu thật sự có mới nới cũ thì tốt, vậy người mới anh đây nên thay thế Thời Thạch cái người cũ đó lâu rồi.”

“Đối với Thời Thạch mà nói, anh là người mới, nhưng em cũng không thích anh. Loại ngựa đực giống như điều hòa trung tâm vậy, là loại mà tôi ghét nhất.”

Oán hận trong lòng cô cũng không có bởi vì say rượu cả đêm mà giảm bớt, ngược lại tầng tầng tích tụ, ở trong lồng ngực xao động, cơ hồ muốn nứt khoang ngực mà ra.

Lục Lãnh Phong giống như là bị chọc giận, bắt lại bả vai của cô: “Em biết rất rõ anh và Kiều An chỉ là quan hệ hợp đồng, từ đầu tới cuối anh chỉ có một người phụ nữ là em. Em còn phải nói những lời như vậy chọc tức anh, nhất định phải chọc anh tức chết, em mới an tâm sao?”

“Em vốn dĩ lựa chọn tin tưởng anh, nhưng là anh không chịu làm giám định bố con, khiến em không thể không cân nhắc chuyện này lần nữa. Dù sao quan hệ hợp đồng là sẽ thay đổi, em làm sao biết anh có thể cùng cô lâu ngày sinh tình hay không. Nếu như từ đầu đến cuối, anh đều là đang nói dối lừa gạt em thì sao?”

Cô dừng một chút, lại nói: “Cho dù trên quan hệ của anh cùng Kiều An không có lừa gạt em, nhưng trên vấn đề của đứa nhỏ, cũng có thể giấu giếm chân tướng. Kiều An cùng Finn thông đồng cùng một chỗ, âm mưu chuyện này, chắc hẳn đã rất lâu rồi, làm thân tín của anh, anh ta áp dụng một chút thủ đoạn thấp kém, lấy trộm giống của anh, cũng không phải là chuyện khó. Năm năm trước, anh đã bị hãm hại một lần, còn không biết lúc đó có bị trộm giống hay không đây. Cho nên, chỉ có nhìn thấy giám định bố con, em mới có thể hoàn toàn yên tâm.”

Lục Lãnh Phong hỗn độn trong gió, xét đến cùng, cô vẫn là không tin anh.

Anh có thể dễ dàng nắm trong tay tập đoàn đa quốc gia có mấy chục triệu nhân viên, có thể dễ như trở bàn tay kiểm soát cán cân thị trường biến động bất ngờ, nhưng không biết kinh doanh hôn nhân chỉ có hai người như thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom