• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1408-1412

“Cứ cho là không bước được vào đây, thì cũng có thể nuôi con ở bên ngoài.”

Cô ta đã cho người âm thầm nghe ngóng, Kiều An đang ở trong biệt thự mà Lục Lãnh Phong sắp xếp, đi xe của Lục Lãnh Phong, tiêu tiền của Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong còn cẩn thận dặn dò trợ lý chăm sóc cho cô ta.

Hy Nguyệt buông lỏng hai tay:

“Trời sắp mưa rồi, mẹ muốn gả cho người ta, người đàn ông đã cố tình phạm lỗi thì muốn cản cũng cản không nổi. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi.”

Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng cảm thấy những lời nói này mang tính tiêu cực.

Rõ ràng là Hy Nguyệt không tin tưởng Lục Lãnh Phong, quan hệ của bọn họ thực chất không hề tốt đẹp như người ngoài nhìn thấy.

Đôi môi cô ta cong lên, nở ra một cụ cười xảo quyệt.

Trong nháy mắt, Hy Nguyệt nức nở khóc, với tính cách mạnh mẽ của cô, sớm muộn sẽ lại đòi ly hôn chuyển đi hoặc là về nhà mẹ đẻ. Nhân cơ hội đó, cô ta có thể đường hoàng bước vào tiếp quản nhà họ Lục rồi.

Thứ sáu là ngày lễ Phật, bà cụ Lục đưa phụ nữ trong nhà đến chùa cầu may.

Sau khi lễ Phật xong, mọi người cùng nhau ngồi dưới đình nghỉ ngơi.

Cách đó không xa, một cô gái ôm một đứa trẻ sơ sinh bước đến gần chỗ họ.

Hy Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra đó là Kiều An.

Trực giác mách bảo cô người phụ nữ này không hề tốt đẹp gì, cô liền đứng dậy định gọi vệ sĩ đến chặn Kiều An lại. Nhưng Từ Mã Ngọc Như lại sải bước đi về phía trước, chặn trước mặt của cô:

“Phương Hiền, cô là nhà thiết kế trang sức, cô giúp tôi xem xem chuỗi ngọc Phật sáp ong này như thế nào?”

Rõ ràng là cô ta cố ý, cô ta muốn ngăn Hy Nguyệt lại, không cho cô ngăn cản Kiều An.

Kiều An có thể đến được đây chắc chắn đều do cô ta sắp xếp.

Cô ta biết rằng hôm nay bà cụ đến đây lễ Phật nên đã ngầm báo cho Kiều An, để cô ta nắm bắt cơ hội này, có thể đưa con riêng của mình về nhận lại người thân.

Hy Nguyệt không biết cô ta có tính toán gì, vẫy vẫy tay:

“Mẹ nhỏ, chút xíu tôi sẽ xem giúp mẹ.” Cô vừa nói xong thì Kiều An đã nhanh chân chạy đến trước đình.

Vệ sĩ chặn cô ta không cho tiến vào, cô ta cũng không có cách nào để vào nên gọi lớn:

“Có phải bà cụ Lục không, tôi có chuyện muốn gặp bà.”

“Cô là ai? Tại sao quen biết bà cụ nhà chúng tôi? Tư Mã Ngọc Như giả vờ không biết cô ta, khách sáo lên tiếng hỏi.

“Tôi tên là Kiều An, là bạn của… Là bạn của Lãnh Phong, tôi có chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay nhất định phải nói cho bà cụ biết.” Kiều An trả lời.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt của Hy Nguyệt, ban đầu cô định cho vệ sĩ đuổi Kiều An đi nhưng cô lại thay đổi ý định.

Người phụ nữ này đã muốn thọc gậy bánh xe thì có muốn cản cũng cản không được. Cô ta đã vắt nát óc, nghĩ trăm phương ngàn kế để “bí mật” này bị bại lộ, một khi chưa đạt được mục đích chắc chắn cô ta sẽ không dừng lại.

Không bằng cho cô ta một cơ hội, để cho cô ta nói hết ra, không còn gì luyến tiếc.

Đôi mắt lờ mờ của bà cụ Lục nhìn cô ta, quay sang vẫy tay bảo vệ sĩ cho cô ta vào.

“Cô có chuyện gì thế?”

Kiều An vỗ vỗ vào người đứa trẻ đang ngủ say trong lòng mình:


Chương 1409

“Bà cụ, đây là con của tôi, bà nhìn xem có đáng yêu không?”

Bà cụ Lục nheo mắt lại nhìn, mỉm cười nói với cô ta:

“Cô có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm như vậy đâu.”

Kiều An gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ u buồn:

“Nó còn có một người anh sinh đôi nữa nhưng đã bị bố nó đưa đi mất rồi. Bố chúng cũng đặt cho chúng những cái tên rất hay, một đứa là Lục Tâm An, một đứa là Lục Tâm Bình. Hai cái tên này đặt cạnh nhau nghĩa là bình an luôn nằm trọn trong tầm tay. Tôi biết là anh ấy cũng rất yêu chúng, nhưng mà bởi vì gia đình sắp xếp mà phải kết hôn, sinh con, chỉ có thể để tôi và các con sống ở một căn hộ bên ngoài.”

Bà cụ Lục vô cùng chấn động, kinh ngạc đến đỉnh điểm nhưng sắc mặt thì vẫn nhàn nhạt ổn định như ban đầu.

Bà cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên chiếc bàn đá lên, uống một ngụm trà mới chầm chậm mở miệng:

“Vì vậy cô đến đây là có ý gì?”

Khóe mắt của Kiều An lập tức đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má:

“Bà cụ, chúng cũng là cháu của bà mà, tôi cũng chỉ muốn chúng có thể nhận tổ quy tông mà thôi. Sau này sẽ không phải trốn chạy nữa, bị người ta nghĩ là con của người khác.”

Hy Nguyệt chậm rãi uống từng ngụm nước hoa quả trong bình, sắc mặt bình tĩnh trầm lặng, dường như không hề bị những lời nói của Kiều An ảnh hưởng tới.

Tư Mã Ngọc Như lại hết lần này đến lần khác nhìn trộm cô, cô càng im lặng cô ta lại càng cảm thấy cô vô cùng quan tâm.

“Ý của cô là bố của đứa trẻ này là Lục Lãnh Phong phải không?”

Kiều An không hề đáp lời, cô ta dường như ngầm thừa nhận điều này.

Tư Mã Ngọc Như che miệng lại, cố ý làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên:

“Cô đừng có ăn nói linh tinh, Lục Lãnh Phong không thể làm ra chuyện như thế này được, cậu ấy và Hy Nguyệt tình cảm mặn nồng, vô cùng thương yêu nhau, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội Hy Nguyệt chứ?”

Nước mắt Kiều An lăn dài, dáng vẻ vô cùng đáng thương:

“Tôi và Lãnh Phong quen nhau từ rất lâu rồi, tôi là bạn gái đầu tiên của anh ấy, anh ấy rất yêu tôi. Trước khi kết hôn, ngoài tôi ra anh ấy không còn người con gái nào khác. Mặc dù tôi biết là anh ấy không thể nào cưới tôi bởi vì anh ấy phải nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối, phải cưới người khác. Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần ở với anh ấy, bất luận phải làm cái gì tôi cũng nguyện ý.”

Hy Nguyệt bỏ bình nước hoa quả trên tay xuống bàn, trên môi nở nụ cười đầy trào phúng:

“Nói đủ chưa? Than thở khóc lóc hay thật đấy.”

Cô ta coi cô không tồn tại hay sao?

Kiều An dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cô:

“Cô Lục, tôi trước giờ chưa tranh giành với cô cái gì cả, tôi và Lục Lãnh Phong là thật lòng yêu nhau, cứ cho là không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhau tôi cũng chấp nhận nhưng mà con của tôi không thể không có bố. Bởi vì lo rằng cô sẽ làm loạn mà Lãnh Phong không dám đến thăm con, còn phải để cho trợ lý giả làm bố của chúng. Con của chúng tôi từ khi sinh ra đến nay đều không được nhìn thấy bố nó, nó nhớ bố, bố nó cũng rất nhớ nó. Cô cũng là mẹ mà mà, cảm giác này cô có thể cảm nhận được có đúng không?”


Chương 1410

Hy Nguyệt khịt mũi cười nhẹ:

“Cô diễn nhiều như thế để làm gì? Tôi hỏi cô, ai nói với cô hôm nay tới đây làm phiền bà cụ? Chuyến đi của bà cụ ngày hôm nay chỉ có tôi và mẹ nhỏ biết, ngoài ra không còn ai khác. Làm sao mà cô biết được?”

Cơ mặt của Tư Mã Ngọc Như khẽ giật, không ngờ Hy Nguyệt lại có thể bình tĩnh như vậy, từng câu từng chữ đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô ta sớm đã nghĩ ra cách để chống chế.

Kiều An mím môi lại, giọng nói tuy nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng:

“Tôi không biết hôm nay bà cụ sẽ đến đây, vốn dĩ tôi đến đây để lễ Phật cầu Bồ Tát phù hộ cho con của tôi có thể sớm nhận lại bố chúng. Không ngờ Bồ Tát từ bi ban phước, nhanh như vậy đã hiển linh.”

Bà cụ không thèm nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén âm trầm:

“Nếu như cô nói xong rồi thì có thể đi.”

Kiều An cắn môi:

“Bà cụ, bà sẽ làm chủ cho mẹ con chúng tôi mà, có phải không?”

Sắc mặt bà cụ vẫn vô cùng bình tĩnh, thờ ơ. Giọng nói bà lạnh lẽo cất lên:

“Tôi không biết ai đã bảo cô đến đây để diễn màn kịch này, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra ra. Nếu như cô dám to gan ở ngoài nói lung tung làm tổn hại đến danh dự nhà họ Lục thì đừng mong yên bình sống qua ngày nữa.”

Giọng nói của bà cụ khiến Kiều An cảm thấy ớn lạnh, cô ta quỳ rạp xuống trước mặt bà cụ:

“Tôi không có diễn kịch, từng từ từng chữ mà tôi nói đều là sự thật. Xin bà hãy tin tôi.”

“Đưa người phụ nữ này đi.” Bà cụ hạ giọng nói với vệ sĩ rồi đứng dậy bước ra khỏi đình.

Trên đường đi về, Tư Mã Ngọc Như giả bộ kéo tay Hy Nguyệt, giọng điệu ra vẻ vô cùng quan tâm:

“Lúc nãy tôi cứ nghĩ mãi người phụ nữ kia là ai, bây giờ cuối cùng cũng nghĩ ra rồi. Cô ta là người trước đây hay đi dự tiệc với Lục Lãnh Phong. Cô nhất định không được giận dỗi với Lãnh Phong, nên làm cho rõ chuyện này đi đã.” Những câu nói này vẻ ngoài thì là muốn giúp đỡ Lãnh Phong nhưng thực tế lại ngầm khẳng định quan hệ của anh với Kiều An.

Hy Nguyệt cười nhạt, sắc mặt vô cùng bình thản nhẹ nhàng:

“Tôi đã sớm biết chuyện của Kiều An rồi, chính miệng Lục Lãnh Phong nói với tôi đứa bé là con của trợ lý, không hề liên quan đến anh ấy.” Mặc dù Kiều An hôm nay cố tình nói ra điều này, muốn cho đứa bé có một danh phận, đã bịt miệng cô ta lại nhưng cô ta vẫn cứ muốn nói ra, để bà cụ đích thân điều tra.

Tư Mã Ngọc Như không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa, tỏ vẻ ngạc nhiên lấy tay che miệng:

“Lúc nãy không phải Kiều An nói để che đậy tai mắt mà Lục Lãnh Phong phải để cho trợ lý của Lãnh Phong giả làm bố của đứa bé nhỉ.”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc cô ta:

“Mẹ nhỏ, lời nói của một người phụ nữ đầy dã tâm như cô ta làm sao mà có thể tùy tiện tin được. Còn không biết tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây nữa.”

Bà cụ Lục rất lo tâm tình cô không tốt, hiểu lầm cháu trai dẫn đến mâu thuẫn. Nhưng khi nghe những lời này, bà an tâm một chút:

“Tôi tin Lãnh Phong, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế này. Cô đừng suy nghĩ lung tung gây thêm rắc rối nữa.”

Tư Mã Ngọc Như liền im lặng, cô ta không chỉ muốn gây thêm rắc rối mà còn muốn thêm dầu vào lửa nữa.


Chương 1411
Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi.
Sau khi về đến nhà họ Lục, bà cụ lập tức gọi cháu trai về phòng.
“Lãnh Phong, cháu có quen cô gái nào tên là Kiều An không?
Đôi môi Lãnh Phong hơi động đậy.
Hy Nguyệt bước vào phòng liền lập tức tới gặp con mình, không nói với anh một lời nào.
Là cô cố ý, cô biết bà cụ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Bất luận chuyện này là thật hay giả bà cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.
“Bà nội, sao tự dưng bà lại nhắc đến Kiều An?”
Bà cụ cầm cốc trà trên bàn lên, uống một ngụm, giọng nói chậm rãi từ từ cất lên:
“Ngày hôm nay đi lễ Phật, khi đang dừng lại nghỉ ngơi ở đình thì cô ta ôm một đứa trẻ chạy đến muốn ta làm chủ, muốn con của cô ta được nhận tổ quy tông.”
Trong mắt Lục Lãnh Phong lóe lên tia lửa giận:
“Người phụ nữ điên đáng chết này, não bị úng nước rồi hay sao.”
Bà cụ nắm chặt lấy tay anh:
“Lãnh Phong, cháu nói cho ta biết, cháu và cô Kiều An kia rốt cuộc có mối quan hệ gì?”
“Không có.” Lục Lãnh Phong không hề do dự mà trả lời vô cùng dứt khoát.
“Cháu cùng cô ta không có quan hệ gì sao?” Bà cụ nhăn mày.
Lục Lãnh Phong thản nhiên nhìn bà:
“Bà nội à, chuyện của người phụ nữ này có chút phức tạp, cháu còn cần cô ta làm một số chuyện, vì vậy dù cho cô ta nói gì, làm gì, bà cũng không cần quan tâm. Bà cứ để cháu xử lý có được không?”
Bà cụ Lục nghe những lời này thì không hỏi anh nữa, anh khôn ngoan như vậy, chắc chắn sẽ không bị loại phụ nữ này lợi dụng.
Bà xoa xoa lòng bàn tay, đôi mắt toát ra nét thâm trầm.
“Bà cũng không quan tâm nữa, nhưng cháu nhất định phải giải thích rõ ràng với Hy Nguyệt, không để cho nó hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”
Lục Lãnh Phong ngây ra:
“Cô ấy cũng ở đấy?”
“Nó và mẹ nhỏ đều ở đấy.” Bà cụ Lục đáp lời
Lục Lãnh Phong nhăn mày lại, cô gái ngốc nghếch không thèm nói với anh một câu nào, chẳng nhẽ vẫn còn giận anh, vẫn chưa tha thứ cho anh?
“Bà nội, cháu biết rồi. Ngay từ đầu cháu đã giải thích với cô ấy chuyện này rồi, cô ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu thôi.”
Sau khi anh ra ngoài liền tìm Hy Nguyệt, cô vừa mới cho con bú xong.
“Đồ ngốc, chuyện hôm nay Kiều An đến làm loạn, sao em không nói với anh?”
“Chuyện nhỏ như vậy có cần thiết phải nói không?” Hy Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Lục Lãnh Phong nắm chặt lấy vai cô, đôi mắt đen lóe ra tia sáng:
“Em thật sự thấy đây là chuyện nhỏ, không cần bận tâm?”


Chương 1412

Gương mặt diễm lệ của cô hiện lên nét cười:

“Đối với anh mà nói không phải là chuyện nhỏ sao? Cùng lắm thì cho cô ta về làm vợ bé, đón cả mẹ lẫn con cũng đáng mà. Dù sao anh cũng sắp xếp ổn thỏa rồi còn gì, muốn đưa vào lúc nào, bao giờ đưa vào cũng là chuyện sớm muộn.”

Lục Lãnh Phong nhìn ra, rõ ràng cô đâu phải không thèm quan tâm, ngược lại cô còn đang vô cùng tức giận nữa.

Anh biết rằng cô yên lặng như vậy chắc chắn là đang vô cùng tức giận, tức đến bốc khói.

“Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao em có thể không thèm quan tâm chứ, em muốn làm chồng em tức chết mới chịu được à?”

Hai tay cô ôm chặt lấy ngực, nhỏ giọng hét lên:

“Em chẳng qua cũng chỉ đang đề phòng chuyện không hay xảy ra, để những tính toán trong lòng không thực hiện được thôi, tránh khỏi việc sau này người tình của anh đem đứa con rơi ấy về đây, em vẫn ngu ngơ không biết gì.”

Lục Lãnh Phong lắc đầu cười khổ:

“Em biết rõ bệnh của anh cả đời này cũng không thể chữa khỏi được, làm sao mà có tình nhân được chứ?”

“Lỡ như…?” Cô nhếch miệng hỏi.

“Anh vốn dĩ không hề có hứng thú với thứ đó, anh chỉ thích những thứ chân thật rõ ràng.” Anh vừa nói, một tay ôm chặt lấy cô, cả hai cũng ngã xuống sô pha, anh đè lên người cô.

Cô tức giận đấm vào lưng anh:

“Chết tiệt, em vẫn đang rất giận đấy, đừng có chạm vào em.”

“Ngoài em ra, anh không thèm động vào ai hết.”

Môi anh nhẹ nhàng lướt trên đôi vai mịn màng của cô, khẽ cắn:

“Cô gái ngốc, em là người phụ nữ duy nhất của anh, cả đời cả kiếp này đều là vậy, em không cần phải nghĩ nhiều đâu.”

“Anh định xử lý chuyện của Kiều An như thế nào? Cô ta đã tìm đến tận cửa rồi.” Cô thở dài nhỏ giọng nói với anh.

Anh khịt mũi cười:

“Chỉ là một người phụ nữ xấu xa ngang ngược thôi mà, em chỉ cần tin tưởng anh, cô ta sẽ không làm loạn được nữa.”

Cô bắt lấy tay của anh mà cắn, lực cắn không mạnh nhưng cũng không hề nhẹ.

“Dù em biết chuyện của Kiều An nhưng em vẫn giữ kín, anh cũng như vậy, không nói bí mật quan trọng nhất cho em.”

Lục Lãnh Phong thở dài, nét mặt lộ chút bất lực:

“Thực ra anh đã sớm nghĩ thông rồi, sẽ nói hết chuyện này cho em…”

Anh còn chưa nói hết đã bị cô lấy tay che miệng lại:

“Thôi được rồi, đợi đến khi anh sắp xếp ổn thỏa rồi mới nói cho em thì em đã không còn gì hoài nghi rồi.”

Cô nhìn thấy trong thỏa hiệp quy định đôi bên phải có trách nhiệm giữ kín bí mật, cô cũng không muốn anh phải phá vỡ thỏa hiệp ấy làm tổn hại đến uy tín thành phố Long Minh.

Lục Lãnh Phong nắm chặt lấy ngón tay cô, hôn cô một nụ hôn rất sâu, đôi mắt toát ra nồng đậm vẻ dịu dàng ấm áp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom