• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 207: Nhân tài toàn năng

“Thành chủ minh giám, hai ta chỉ so tài võ đạo thôi”.

“Đang đánh thì họ xông tới, nói năng không hợp, họ định giết ta”.

“Vì để bảo toàn tính mạng, vãn bối chỉ có thể kiềm giữ Nghiêm Khang”.

Triệu Bân cũng bắt đầu đáp trả, hết câu này đến câu khác không hề ngừng.

Nhìn qua thì hắn cực kỳ vô hại.

Nếu ngẫm kỹ lại thì hình như sự tình không phải như vậy. Hắn nói một hồi thì bắt đầu khóc, khóc chán chê thì ngồi bệt xuống đất, liên tục quệt nước mắt nước mũi.

Diễn xuất của tên này đúng thật là!

Chư Cát Huyền Đạo liên tục chặc lưỡi, mới ban nãy còn không sao mà, chỉ trong thoáng chốc đã bị một diễn viên nhập xác rồi à? Nước mắt của ngươi muốn chảy là chảy được ngay hả!

Chậc chậc chậc!

Khán giả đứng xem cũng cảm thán vô cùng.

Không thể không thừa nhận, Triệu thiếu gia đúng là nhân tài toàn năng, biết đánh đấm, biết lừa bịp, còn biết khóc lóc quậy phá, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng khả năng diễn xuất này đã đủ sánh cùng thần bịp.

Nếu Liễu Thương Không cũng ở đây, chắc mặt mũi lão ta đen thui.

Con rể của lão ta chưa gì đã bắt vạ người ta rồi.

“Có tí phong phạm của ta đấy”.

Lời nói của Nguyệt Thần mới thực sự là thâm thúy.

Diễn kịch ấy mà!

Đây là kỹ năng tuyệt đỉnh cần phải có khi đi lừa đảo bịp bợm, chắc hẳn Triệu Bân không cần thầy dạy cũng thành thạo.

Riêng về điều này, cô ta cảm thấy rất vui lòng.

Nhìn sang Liễu Như Nguyệt, ánh mắt cô ta lộ rõ sự khinh bỉ. Triệu Bân trong trí nhớ của cô ta không phải như thế này, tại sao hắn lại học được cách la lối om sòm thế này, không để tâm đến hình tượng ư? Cũng không biết thế nào là mất mặt? Sự hoàn hảo của cô ta quả nhiên vì Triệu Bân mà nhuốm thêm một chút... vẩn đục.

Tính mạng suýt mất thì cần thể diện để làm cái quái gì?

Nếu biết được lời trong lòng của Liễu Như Nguyệt, chắc chắn Triệu Bân sẽ bớt chút thời gian để trả lời một câu như vậy.

Sắc mặt của đám đông trưởng lão tộc Huyết Ưng đã đen thui rồi.

Mẹ kiếp, muốn thương lượng thì thương lượng chứ, sao lại khóc lóc? Khóc cũng được thôi, còn nắm chặt thanh kiếm đặt ngang lên vai thiếu chủ nhà ta làm gì? Ngươi đừng sơ suất chém luôn đầu của thiếu chủ nhà ta đấy nhé!

Tên này rất có tiền đồ.

Dương Hùng hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Triệu Bân cũng lệch đi rồi. Không hổ là đồ đệ cưng được hoàng tộc dạy dỗ, lúc đánh nhau thì như hùm như hổ, lúc khóc lóc cũng nhập vai nhanh như chớp!

“Thành chủ, ngươi phải đứng về phía ta!”

Triệu Bân nghẹn ngào nói, không biết hắn lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.

“Còn có chuyện này nữa sao?”

Ngay khi phản ứng kịp thời, Dương Hùng quát lên một câu rất đanh thép. Những câu thoại đã nói trước đó được lão ta lướt lại một lần, nhưng lần này lão ta nhìn về phía đám đông trưởng lão của tộc Huyết Ưng. Những lời chửi thề thì không cần nói nữa, ánh mắt của lão ta đã ngụ ý cho tất cả mọi thứ: Mẹ kiếp, giữ tí thể diện chứ! Hậu bối so tài với nhau, lão bối cũng dám vác mặt xông lên à?

Ý gì đây, định giết người diệt khẩu chắc?

Bị lão ta nhìn như thế, gương mặt già nua của nhóm trưởng lão tộc Huyết Ưng bỗng chốc đỏ nhừ, cũng không biết vì phẫn nộ hay mất mặt. Bị Dương Hùng thuyết giáo như thế, mặt ai cũng nóng bừng.

“Tỉ thí kết thúc rồi, thả người”.

Trưởng lão đứng đầu tộc Huyết Ưng lạnh lùng đáp. Thể diện còn hay không không quan trọng, chủ yếu là phải đón được thiếu chủ về, còn chốn Vong Cổ này thì càng đi sớm càng tốt. Càng ở lại lâu, họ sẽ càng mất mặt.

“Thả chứ, đương nhiên phải thả”.

Triệu Bân không khóc nữa, cuối cùng cũng buông thanh kiếm Tử Tiêu ra.

Xong việc, tên này còn lục lọi một hồi trên người Nghiêm Khang, nào thì ngân phiếu, đồ trang sức, binh khí... bao gồm cả quả sinh linh ra, thứ gì lấy đi được, hắn không hề khách sáo.

Đúng là nhân tài toàn năng.

Thấy tay nghề thành thạo của Triệu Bân, đừng nói là khán giả, đến cả Dương Hùng cũng vuốt râu một cách thâm thúy. Tên nhóc này chắc chắn đã từng làm không ít chuyện trộm đạo, tay chân nhanh nhẹn thế này không thể nào luyện được trong vài ba ngày.

Trước đó hắn khóc lóc trông rất đau đớn.

Bây giờ hắn cướp đồ trông rất quen tay, tên này làm sao có thể đổi vai tùy ý như vậy được nhỉ.

“Ngươi... hỗn xược!”

Trưởng lão Huyết Ưng điên tiết, đứng trước mặt bọn ta mà ngươi còn dám hỗn hào như thế ư.

“Trước khi tỉ thí diễn ra đã hứa rồi, nếu ta thắng, tất cả tài sản của hắn thuộc về ta”.

Triệu Bân đáp trả nhưng chân tay cũng không nhàn rỗi, thứ gì cuỗm đi được, hắn không hề chừa lại.

“Câu này không sai được, là cá cược của thiếu chủ nhà ngươi với Triệu Bân mà”.

“Nghiêm Khang thua rồi, Triệu Bân là người thắng, đương nhiên có quyền vơ vét chiến lợi phẩm”.

“Ừm, không sai tí nào!”

Triệu Bân vừa dứt lời, xung quanh nổi lên vô số lời bàn tán. Tên nhóc tóc tím, tên mập đen thui và nhóc ham tiền trở thành lực lượng chính, thêm cả các gia tộc đối đầu với tộc Huyết Ưng cũng nhảy ra trợ giúp, mồm năm miệng cười thuật lại rõ ràng giao kèo của hai người trước trận đấu.

“Bọn ta...”

Trưởng lão Huyết Ưng nghẹn họng, suýt nữa đã hộc máu.

Bất đắc dĩ, họ đành nhìn về phía Dương Hùng.

Dương Hùng lại chắp tay đứng nghiêm chỉnh ở đó.

Thành chủ mà, cho dù lão ta không nói, nhưng chỉ nhìn thái độ đã biết hết rồi.

Nhìn ta làm gì? Nhìn ta có tác dụng gì.

Có chơi có chịu chứ! Thua rồi còn định chạy làng, người của thành Vong Cổ dễ bắt nạt vậy hả?

Phen này thì nhóm trưởng lão tộc Huyết Ưng ỉu xìu rồi.

Gương mặt của mấy lão già đó vô cùng khó coi, bấy giờ họ mới biết ngụ ý của Triệu Bân, hiển nhiên hắn đang mượn đến uy thế của Dương Hùng để chèn ép họ!

Quan trọng nhất là tộc Huyết Ưng đuối lý.

Chuyện này đều nhờ công lao của thiếu chủ bảo bối nhà họ, khoe khoang tài năng, đặt ra một vụ cá cược nhảm nhí, bây giờ bị người ta túm chặt không chịu nhả thì biết làm thế nào được. Đây là thành Vong Cổ, chẳng lẽ định đánh nhau một mất một còn? Đừng đùa nữa, đừng nói đến họ, cho dù là tộc trưởng tộc Huyết Ưng đến đây cũng không dám làm càn như vậy. Dám động thủ trong thành thì mẹ kiếp, đừng ai hòng sống sót mà bước ra.

Hả hê thật!

Chư Cát Huyền Đạo cười ha hả, rất vui khi thấy đại gia tộc chịu thiệt.

Lão mập cũng chỉ sợ thiên hạ này chưa đủ loạn lạc.

Các gia tộc đối đầu với tộc Huyết Ưng, các gia tộc có quan hệ tốt với Triệu gia đều nở nụ cười. Nếu không phải tình hình không phù hợp lắm, chắc họ sẽ lao lên lục soát giúp Triệu Bân.

Ở bên này, Triệu Bân đã xong việc rồi.

Hắn thực sự cướp bóc sạch sẽ, nhưng vẫn giữ chút thể diện cho tộc Huyết Ưng và Nghiêm Khang đấy chứ, nếu không, đến cả bộ quần áo trên người cũng bị lột ra hết đấy.

“Thằng nhóc này muốn ra vẻ mà còn khó hơn lên trời nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom