Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 477-481

Chương 477: Tôn Hiểu-Vân Sênh, mời hai người hãy kết hôn ngay lập tức

Phân tổ xong, khách mời bắt đầu bốc thăm.

Lý lão âm vẻ mặt ủ dột đi bốc thăm, sau khi nhìn thấy tên thầy giáo trên tờ giấy, ông ấy hết cả hồn!

“Rossi, khóa học tài chính?” Tang Điềm Điềm sắp phát điên rồi: “Lý lão âm, sao mà tay chú thối quá vậy!!!”

Tự Thiên Sách thở phào một hơi: “May mà tay lão Lý thối, đừng nói là tài chính, môn toán của tôi từ bé đã không đạt chỉ tiêu rồi! Bảo tôi đi học cái đó, chẳng thà bảo tôi ăn miếng pho mai toàn dòi ban nãy còn hơn!”

(Thiên Sách nói đúng sự thật! Toán học mãi là niềm đau!)

(Gà mờ toán học ở đây, cả đời này cũng không học giỏi được môn toán, kiếp sau cũng vậy……)

(Là một sinh viên ngành tài chính, tôi sắp kích động đến phát điên rồi! Rossi là bậc thầy trong lĩnh vực short sale* đấy! Chính vì short sale quá giỏi nên suýt chút nữa thì bị người ta ám sát!)

(*Short sale là một thuật ngữ trong ngành đầu tư, chủ yếu xuất hiện trong đầu tư cố phiếu, chứng khoán)

(Không phải chứ? Thầy Rossi này giỏi vậy sao? Tôi thấy ông ấy trông khá hòa nhã, dễ gần mà……)

(Lầu trên ơi, cái người đàn ông mũi to, hòa nhã dễ gần trong miệng ông được mệnh danh là người giao dịch tài chính đáng sợ nhất đấy, short sale một nửa nền kinh tế của một quốc gia, giá trị bản thân lên tới mấy tỷ đó!)

(Vậy cho nên là thầy của Ody-chồng tương lai của tôi trâu bò đến vậy cơ à?? Vậy bản thân anh ấy rốt cuộc là trâu bò cỡ nào đây?)

(Chắc không phải là không ai quan tâm tin tức tài chính thật đấy chứ? Nhà Lancelot quả thực vô cùng giàu có, nhưng thời kỳ đỉnh cao thực sự phải kể đến mấy năm gần đây, cũng chính là thời điểm sau khi Khương Lệ Sính tiếp quản! Nhưng chỉ cần là người từng chứng kiến vài lần ra tay của Khương Lệ Sính thì đều biết, người đàn ông này đáng sợ thế nào rồi.)

(Lúc này bắt buộc phải tung hô chú Elijah-người không hiểu lãng mạn rồi, tìm hiểu đôi chút về Cá Mập nuốt vàng đi nhé. Trên phương diện kiếm tiền này, người có thể đối đầu với đám đàn ông nhà này thật sự chỉ có vị nữ vương lợi hại của chúng ta mà thôi!)

(Bạc Thiên Y mới thực sự là thiên tài à nha! Ví dụ điển hình của câu nói thân tàn nhưng chí không tàn! Nữ vương Thiên Y của tôi mãi là đỉnh của chóp!!)

Trên livestream biểu diễn một màn phổ biến giáo dục quy mô lớn về các nhân vật nổi tiếng và giới tài chính.

Trong nháy mắt liền bùng nổ ra thông tin của rất nhiều những tinh anh ẩn thân trong giới tài chính, từ giới tài chính đến thiên văn địa lý, cư dân mạng càng thảo luận, nội dung càng rộng.

( Tầm hiểu biết của cư dân mạng trong ‘Một cuộc sống khác’ rộng thế? Tự nhiên tôi cảm giác như học vấn của tôi chỉ như một kẻ gà mờ!)

(Tầm nhìn hạn hẹp thế bạn tôi ơi, ai nói người theo đuổi thần tượng thời nay đều là học sinh tiểu học ấu trĩ chứ, thật ra rất nhiều người tài giỏi cũng theo đuổi thần tượng đấy nhé! Khương võ thần có một thân phận lớn mà rất nhiều người biết đến chính là chuyên gia ngành thực vật học, đã từng được lên tạp chí nước ngoài đấy! Nhận rất nhiều giải thưởng lớn nữa!)

(Xin hãy tìm hiểu đôi chút về lớp vỏ bọc mang tên Sunx của Đại Ngọc. Cô ấy chính là một nhân vật trâu bò trong giới mỹ thuật, có không biết bao nhiêu cây bút lớn là fan của cô ấy cơ!)

(Fan của Bạc thần thì càng không cần phải bàn nữa....cái nhóm anh chị đó, đụng một cái là có thể tuôn ra ngôn ngữ của tám quốc gia khác nhau luôn……)

(Nghe nói một công chúa của một quốc gia nhỏ nào đó bên Tây liên bang còn là người ái mộ của đạo diễn Khương nữa, từng theo đuổi đạo diễn Khương mấy năm trời luôn!)

(Thiên Sách nhà tôi cũng là nhân tài đấy nhé, một mình Thiên Sách có thể đấu lại cả một lớp diễn viên tấu hài kìa.)

(Điềm Điềm……Bà hoàng ăn cay của thành phố Thục, đa số fan đều là vua ăn cay.)

(Đây là hiện trường so sánh kỳ lạ gì vậy?)

Vòng này Tự Thiên Sách và Hứa Tiểu Mạn rút trúng thầy giáo là Tề Thiên Hải, vừa nghe tới phải học võ thuật, hai người còn khá là phấn khởi.

Tiếp đó là Tôn Đại Ngọc và Khương Vân Sênh.

“Ivy.”

Ivy tiến lên chào hỏi với hai người, sau đó nói với Tôn Hiểu Hiểu: “Sunx, còn nhớ tôi không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Tôn Hiểu Hiểu gật đầu, “Chiếc cúp Alexander Lucchi còn là do chính tay cô trao cho tôi mà.”

“Hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một tiết học vui vẻ.”

Hai người dùng ngoại ngữ để trò chuyện, cư dân mạng hết sức tò mò.

(Đó nghĩa là gì vậy……ngoại ngữ của tôi không tốt, Đại Ngọc và giáo viên này nói gì với nhau vậy?)

(Tôi chỉ nghe được đúng một câu yalishanda……)

(Cô Ivy này là một trong những ban giám khảo của giải thưởng Alexander Lucchi, năm đó là cô ấy trao giải cho Đại Ngọc, à, phổ cập kiến thức một chút, giải Alexander Lucchi tương ứng với giải Nobel của giới mỹ thuật!)

(Hãy tìm hiểu về danh tiếng của bậc thầy Sunx! Cây bút lớn Hiểu Hiểu Quân-người vẽ tranh 16+ cho CP Bạc Khương! Tôn Đại Ngọc-người đầu tiên tự dìm thuyền CP của chính mình! Ảnh hậu Tôn Hiểu Hiểu của giải Thanh Điểu! Những người được nhắc tới trên đây đều là cùng một người!)

Còn lại Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, cực kỳ may mắn rút trúng ‘Sith’.

“Lớp học nấu ăn! Tôi làm được!” Khương Mạn nuốt nước miếng.

Bạc Hạc Hiên lại tỏ ra có chút khó xử: “Anh cảm thấy em không ổn lắm……”

Khương Mạn trừng mắt với anh một cái, “Em thái rau thì không có vấn đề gì chứ!”

Bạc Hạc Hiên sờ cái đầu đinh của cô với vẻ cưng chiều: “Vẫn nên rửa rau thôi, đừng làm khó bản thân quá.”

Khương Mạn: “……”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

(Hahahaha! Phòng bếp: Khương Mạn, cô đừng qua đây mà!)

(Cười chết mất, còn nhớ trong chương trình ‘Trang trại’, lúc Bạc thần nhìn thấy Khương võ thần vào phòng bếp, sắc mặt xanh lét luôn!)

(Gu thẩm mỹ đi vào lòng đất, kẻ livestream giai điệu chết chóc, cỗ máy hủy diệt phòng bếp, mọi người có thể tới tìm hiểu đôi chút, những người bên trên được nhắc tới, đều là cùng một người!)

(Lúc này nên cảm thấy may mắn vì không có lớp học âm nhạc, nếu không thì tập này cư dân mạng xem xong sẽ chết mất một nửa!)

(Ủa? Khương Mạn hát nghe kinh dị vậy cơ à?)

(Lầu trên vừa nhìn là biết thiếu kiến thức rồi, ca khúc đoạt mạng mang tên: Xì trum, người thể hiện: Khương Mạn, tìm hiểu thử đi nhé! Khương võ thần dẫn bạn tới thế giới của Hắc Bạch vô thường, dạo một vòng qua âm phủ, tìm hiểu điều huyền bí của hai giới!)

(Hahaha, cư dân mạng bây giờ khờ chết đi được!)

(Ôi giồi! Tôi không sợ chết mới đi tìm nghe bản mp3 ca khúc của Khương Mạn, bây giờ tim tôi đang đập loạn nhịp, cảm giác như màng nhĩ sắp rách ra rồi!)

(Hay lắm, hóa ra là giọng hát của Nine từng được thượng đế hôn lên, còn cổ họng của Khương võ thần là bị Diêm Vương khóa lại phải không?)

(Giọng hát, cổ họng, vị đại sư văn học lầu trên dùng từ thật chính xác, đã thể hiện được sự khác biệt như trời và đất của hai anh em nhà này……)

Cư dân mạng phen này bị chọc cười cho đau cả bụng.

Lớp học của các khách mời cũng bắt đầu rồi.

Camera theo sau khách mời tiến vào trong lâu đài, lập tức một loạt từ cảm thán tràn đầy màn hình.

(Nhìn thấy nhà của Khương võ thần, đột nhiên cảm thấy bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, mở mắt thức dậy trên cái giường rộng một trăm mét vuông là có khả năng……)

(Rớt nước mắt! Nhà giàu không có tình người!! Đây là lâu đài phải ư!!!)

(Tôi muốn hỏi đạo diễn Khương từ nhỏ đã sống ở đây, anh không bị lạc đường bao giờ sao?)

Trong một tràng kinh hô, camera đã tiến vào phòng tranh.

Bên trong có không ít tác phẩm, Tôn Đại Ngọc nhìn một lúc, cảm thấy có chút quen thuộc, hỏi: “Đạo diễn Khương, anh vẽ đây à?”

“Vẽ hồi nhỏ, thôi đừng xem nữa.”

Khương Vân Sênh hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, muốn giấu những bức tranh này đi.

Rất nhanh sau đó, mấy bức tranh quen thuộc đập vào mắt Tôn Hiểu Hiểu.

Đó là một bức họa váy cưới.

Bối cảnh là một nơi giống như thiên đường, giống như trong giấc mộng, chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi bồng bềnh giữa không trung, giống như một đôi cánh thiên thần đang rang rộng.

Tôn Hiểu Hiểu sững sờ.

Giọng nói của Ivy vang lên: “Sunx có thấy quen mắt không? Đây là bức tranh mô phỏng lại bức ‘Hôn lễ ở thiên đường’ của cô, những bức này đều là tranh do anh Khương tự mình vẽ đó. Anh ấy là một fan trung thành của cô đấy.”

Khương Vân Sênh mỉm cười khó xử, “Cô Ivy……”

Ivy nháy mắt trêu chọc: “Cuối cùng cũng gặp được nữ thần trong lòng mình, anh Khương chắc phải vui lắm nhỉ?”

(AAAAAA! Tôi phát điên tới độ thét lên như gà rồi! Bùng nổ tại chỗ!!!)

(Vòng vo nửa buổi, hóa ra đạo diễn Khương vẫn luôn thích Sunx? Vẫn luôn thầm mến Đại Ngọc???)

(Ngọt quá đê, mối tình yêu thầm này khiến trái tim tôi tan chảy rồi!!!)

(Tôn Hiểu-Vân Sênh, mời hai người hãy kết hôn ngay lập tức!!!!)
Chương 478: Hiểu Sênh la la! Huỷ diệt tất cả sự lãng mạn của tôi

Đại Ngọc có vẻ quen với cái cảnh này! Cô cũng là lần đầu quay gameshow mà tim lại quay cuồng thế này, cảm thấy còn chưa bằng lúc đi lùa ngỗng ở mùa một của ‘Cuộc sống khác’

Ivy biểu hiện rất tốt.

“Tôi cảm thấy, về phần hội hoạ này tôi không thể dạy cô Sunx rồi, tôi nghĩ là các netizen sẽ muốn xem tranh của cô Sunx đó.”

Ivy cười cười: “Hay là cô vẽ có anh Khương một bức tranh nhé, đúng là hình mẫu đàn ông lịch lãm, chắc như vậy sẽ vui tai vui mắt lắm đây!”

(Aaa! Khương đạo diễn làm người mẫu, tôi được nè! Điên cuồng vì nghệ thuật.)

(Là cái loại người mẫu mà tôi đang nghĩ đúng không? Cởi sạch, cơ bắp cuồn cuộn, ahihi tôi được nè, Đại Ngọc rất vui được làm quen với cô!!)

Khương Vân Sênh cười nhìn cô: “Nói thế nào cô Tôn cũng còn nợ tôi một bức tranh mà.”

Đại Ngọc cắn môi, ngượng ngùng. Cml, anh ta còn chưa quên à…..

“Vậy thì vẽ thôi.”

Khương Vân Sênh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cô nói: “Tôi cực kỳ mong đợi……Tôi thế nào dưới ngòi bút của cô Sunx.”

Rõ ràng những lời anh ấy nói, mỗi từ mỗi chữ Tôn Hiểu Hiểu đều vô cùng quen thuộc. Nhưng lại có một loại mê lực kỳ lạ, giống như đưa cô một viên kẹo ngọt vậy.

Điều khác đó là, mỗi chữ như một viên kẹo rơi vào tai cô, nhảy thẳng vào tim cô. Hơi thở của cô phật phồng lên xuống, Tôn Hiểu Hiểu cười nhìn vào trong đôi mắt đó, cúi đầu nhẹ giọng đáp một tiếng.

“Vậy anh…..đừng động đậy, tôi vẽ.”

“Được.”

Tôn Hiểu Hiểu ngồi vào ghế trước giá vẽ, cầm lấu bút và giấy ở bên cạnh. Hai người một bức tranh, cả phòng vẽ tranh chỉ còn tiếng bút cọ trên giấy. Tiếng sột soạt tê dại tràn ngập cả căn phòng.

Cô dừng lại một lúc, nhìn vào đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.

“Anh đừng nhìn tôi nữa……”

“Hả? không phải cô Tôn bảo đừng động đậy sao?”

“Nhưng tôi đâu nói mắt không thể động đậy……”

“Ồ.” Khương Vân Sênh cười rộ lên: “Nhưng mà tôi muốn nhìn cô cơ.”

Bút chì tự nhiên gãy để lại một nét đậm trên giấy.

Ánh nắng tràn vào phòng qua khung cửa sổ, từng đốm nắng rơi lên người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, người đẹp ngồi đối diện anh cũng chăm chú nhìn lại anh. Giây phút này thật là khoảnh khắc tuyệt vời.

(Điên mất, tôi điên mất mọi người ơi!!!)

(Tại thời điểm này tôi muốn xuyên qua thành Đại Ngọc có được không nhỉ? Tôn Hiểu Vân Sênh là miếng bánh ngọt của thế gian này, ôi! Ngọt chết tôi luôn!)

(Ngọt tới mức tôi muốn khóc, Khương Vân Sênh anh phạm quy rồi nhé, anh ngay thẳng quá rồi đó.)

(‘Cuộc sống khác’ là chương trình yêu đương? Hay là chương trình nâng cấp tình yêu! Cuối cùng vẫn chỉ có con chó độc thân là tôi!)

(Cầu xin đó, hãy về bên nhau! Đại Ngọc Khương Mạn BE rồi, Hiểu Sênh la la chắc chắn HE!!)

(Hiểu Sênh là tên cp quỷ quái gì vậy? kết hợp với cái khung cảnh lãng mạn này, cậu lấy cái tên cp như vậy có vô lễ quá rồi không?)

(Cười chết thôi! Hiểu Sênh la la! Huỷ diệt mọi sự lãng mạn của tôi! Ha ha ha)

(Tôi chua ê răng, không nhìn nổi nữa, nhìn đội Điềm Điềm với đội Thiên Sách xong tôi lại quay lại đây, ha ha ha ha!)

Lý lão âm đại khái cả đời này cũng không nghĩ rằng, ở cái tuổi gần như sắp chôn nửa người xuống đất này rồi mà còn đi quét lớp học. Lại còn học lớp chính trị? Với đầu óc như ông ta bây giờ, học xong tiết này chắc chữ thầy lại trả thầy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Vậy tại sao, tiếng Tây Ban Nha của tôi không được tốt, khụ, nghe không hiểu không thể trách tôi……”

Tang Điềm kinh hoàng nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: “Lý lão âm không hổ là ông, lý do vậy mà cũng nghĩ ra được?”

Cô đổi giọng: “Thực ra tiếng Tây Ban Nha của tôi cũng kém lắm! tôi học dốt, tôi thú nhận!”

(Hahahaha! Điềm Điềm và Lý lão âm giống y tôi lúc đi học!)

(Nước mắt của học sinh kém, trong nhóm người trung niên lão Lý có vẻ thảm!)

(Điềm Điềm cô học Bạc tiểu tam đúng không? Sau khi yêu đương thì rớt liêm sỉ!)

Rossi vẫn nở nụ cười, vừa mở mồm nói đã làm cho Điềm Điềm và Lý lão âm ngu người luôn.

“Không sao đâu, tôi có thể nói được tiếng Đế Quốc, nói giỏi nữa.”

Không phải tốt sao, sao nó còn có lẫn một cái giọng rất kỳ vậy.

Tang Điềm trợn mắt: “Ngài Rossi, khẩu âm của ngài, là vùng Đông Bắc?

“Đúng vậy~ con dâu tôi là người vùng Đông Bắc.” Rossi ranh ma chớp mắt.

Lão Lý tuyệt vọng, “Không tính cách người như vậy là phạm quy, còn cho học sinh kém sống không vậy~”

Rossi cười sảng khoái, vẫy tay: “Không sao, tôi kể cho mọi người câu chuyện này, sau đó làm một bài test nhỏ, yên tâm, đáp án nằm trong câu chuyện tôi kể.”

“Nhưng mà bài test, khẳng định là có chấm điểm, nếu không đủ điểm, còn nhận phạt nhé.”

Tang Điềm từ đầu tới giờ từ nhiên cảm thấy sợ hãi, “Phạt, phạt cái gì?”

Rossi cười một cách ngây thơ, bộ dạng thành thật.

“Đương nhiên là thưởng thức món ăn đặc sắc bản địa, món cheese casu marzu mọi người đã ăn thử chưa?”

Lão Lý: “=͟͟͞͞(꒪ᗜ꒪‧̣̥̇)!!”

Tang Điềm:“๐·°(৹˃ᗝ˂৹)°·๐”

Không muốn! chúng tôi không muốn chút nào đâu thầy ơi!!

Bên khác, Thiên Sách và Hứa Tiểu Mạn một tổ, trong phòng huấn luyện ở tầng một của lâu đài cổ. Giáo viên Tề Thiên Hải là người Đế Quốc, cho nên ba người không có vấn đề trong giao tiếp. Không có vấn đề trong giao tiếp thì mới càng thảm.

“Bạn học Tiểu Mạn làm tốt lắm, nhưng mà bạn học Thiên Sách…..”

Tề Thiên Hải đại khái chưa bao giờ dạy một học sinh kém vậy, vẻ mặt có chút mất hứng. Anh ta bây giờ mới biết chỉ là vận động làm nóng người, vậy mà có người không làm nổi?

“Không được, thầy ơi tôi cứng quá, nó không chịu nghe lời tôi……Chuột rút rồi!!”

Tự Thiên Sách vắt chéo hai chân, mặt nhăn nhó ôm lấy đùi.

“Hông…Hông tôi chuột rút rồi…..”

Hứa Tiểu Mạn ở bên cạnh khẽ nhướng mày, hai chân Tự Thiên Sách lúc này còn chưa xoạc nổi đến 90 độ mà đã chuột rút……

“Không phải……Anh Thiên Sách không phải là cứng, mà là nó có vấn đề rồi……” Hứa Tiểu Mạn không nhịn được nói thật: “Người bình thường còn mở được 90 độ, anh đây là……”

Thầy Tề cũng gật đầu, anh ta cũng là lần đầu gặp một người có cơ cứng như vậy.

Chân Thiên Sách bị chuột rút, vừa đau vừa tê, mặt nhăn nhó dùng ánh mắt lên án: “Anh nói này em gái……em vì cái mồm này nên mới được em gái tôi ký hợp đồng đúng không! em đúng là dám nói thật.”

Hứa Tiểu Mạn mặt đầy vẻ xin lỗi: “Em xin lỗi anh Tự, em sai rồi, lần sau……em sẽ giả vờ chút!”

“Chân anh chắc chắn không có vấn đề gì, thực ra đây cũng là chuyện bình thường, em thấy lúc bình thường anh đi bộ cũng không có vấn đề gì.”

Mắt Thiên Sắc càng trợn lên.

(Lễ phép: cô là Hứa Tiểu Mạn à?)

(Ha ha ha! Chị gái làm tôi chết cười rồi, cô ấy chắc chắn là người con gái tấu hài chưa được phát hiện?)

(Dùng lời nói thành thật nhất làm đau lòng!)

(Cười vỡ bụng, đội Thiên Sách và Điềm Điềm bị quét sạch rồi, bên Khương võ thần cũng bắt đầu rồi, cô ấy đúng là kém trong việc nấu nướng!!)
Chương 479: Vợ chồng hợp pháp thật là tốt

Bạc Hạc Hiên hiểu quá rõ trình độ nấu nướng của Khương Mạn, nhưng mà thầy dạy nấu ăn, đầu bếp nổi tiếng Sirth người từng dành ba ngôi sao Michelin lại không tin chuyện này.

“Tin tôi đi, anh Bạc, không có học sinh nào mà tôi không dạy được.”

“Đây chỉ là một món bánh ngọt hết sức đơn giản thôi.”

Đầu bếp Sirth tràn đầy tự tin, Bạc Hạc Hiên đưa tay sờ lông mày, nhìn người nào đó đang tràn đầy hy vọng, và một đầu bếp nổi tiếng hết sức tự tin.

Anh mím môi, dùng tay trái ôm lấy khuỷu tay phải, hơi nâng tay phải lên: “Tôi mở mắt mong chờ.”

(Bạc Hạc Hiên: luôn không tin điều đó.)

(Đầu bếp Sirth vẫn còn trẻ, cần để Khương võ thần dạy anh ta biết thế nào là sự tàn nhẫn của xã hội.)

(Cười bể bụng, biểu cảm lúc này của Bạc thần phức tạp tới mức khó nhìn.)

(Giống y như là ‘tôi lặng lẽ đứng đây nhìn anh bị hành chết.jpg’ chuẩn chưa!)

“Anh tin tưởng vào năng lực của em một chút được không hả?” Khương Mạn không phục lẩm bẩm.

Bạc ảnh đế mặt mày rạng rỡ, lộ ra vẻ háo hức mong chờ đầy giả tạo: “Yêu Nhi nhất định làm được, tương lai thành đầu bếp nổi tiếng.”

“Xì, giả quá, Bạc giả giả diễn xuất của anh kém rồi đó!” Khương Mạn lên án: “Nếu còn vậy, anh sẽ mất chức ảnh đế thôi!”

Bạc Hạc Hiên liếc cô một cái, nhìn động tác trên tay cô khéo miệng lại giật giật: “Bảo em đập trứng chứ đâu bảo em……làm rơi cả vỏ trứng vào……”

Khương Mạn đánh trứng một cách thô bạo, cũng chả biết là viền bát bị vỡ do trứng đập vào hay là do cô làm vỡ. Nhưng mà dù gì thì lòng trắng và lòng đỏ cũng đã được trộn với nhau.

Sirth lộ ra biểu cảm hơi khó chịu: “Nên tách lòng trắng và lòng đỏ ra, Khương, cô có nghe thấy lời tôi nói không?”

“À……” Khương Mạn ngốc một lúc, “Tại sao phải tách ra? Thầy ơi anh có thể nói nguyên nhân không?”

“Bởi vì khi cô đánh bông lòng trắng trứng, mà lại lẫn cả lòng đỏ vào, nếu có lòng đỏ thì lòng trắng sẽ không đánh bông được lên.”

Khương Mạn đột nhiên như ngộ ra gì, “Cho nên rốt cuộc là tại sao?”

Sirth: “???”

“Bởi vì trong lòng đỏ có protein dạng ổn định, không có nhiều nước, vì vậy các cụm protein khó nở hay hình thành liên kết, khó tạo ra liên kết protein giữ nước.”

Bạc Hạc Hiên giải thích: “Còn lòng trắng thì ngược lại.”

Khương Mạn gật đầu: “Nói như vậy là tôi hiểu rồi, nhưng mà tại sao lại phải đánh lòng trắng theo cùng một chiều? đánh ngược kim đồng hồ hoặc thuận kim đồng hồ không được sao?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bạc Hạc Hiên: “Bởi vì……”

Biểu cảm trên mặt Sirth từ từ biến thành yếu đuối, đôi mắt có chút mờ mịt không nói thành lời.

(Hả? đây là lớp nấu ăn?)

(Người đâu, vứt hai kẻ này ra ngoài, đang nấu ăn tự nhiên lại học lớp sinh vật à?)

(Trực tiếp giao lại cho đầu bếp nổi tiếng rồi ngậm miệng!)

(Hiểu lý thuyết, còn thực hành thì sao? Cho nên Khương Mạn à tại sao cô còn đập trứng ra làm gì?)

“Hừm, mặc dù có dính chút vỏ hơi khó làm, không sao không sao, ăn bẩn sống lâu, hơn nữa…….Bổ sung canxi.”

Khương võ thần vẫy vẫy tay.

“Tiếp theo là bỏ đường vào đúng không? 60g đường tôi lấy được!”

Khương Mạn thành thật bỏ cốc đo ra để đo lượng đường, đo rất chuẩn.

Bạc Hạc Hiên lại nhướng mày, “Em……”

Còn chưa nói xong cô đã đổ đường vào.

“Lúc nãy em lấy là……muối.”

Khương Mạn ngây ra: “Không phải đường cát trắng sao?”

Bạc Hạc Hiên cười mà không nói.

Cô nếm thử, phì…..là muối thật.

“Không đúng, đây không phải tại em! Đường này mịn quá, nhìn y như muối……”

(Ha ha ha! Đầu bếp còn chưa chạy à!)

(Đúng là không thể trách Khương Mạn, loại đường này nhìn giống y như muối……(Xin lỗi, lý do này bịa không nổi))

(Tôi cảm thấy đầu bếp Sirth sắp sụp đổ rồi.)

Mặt Khương Mạn hơi đau khổ: “Công thức viết là cho 5g muối, vậy bây giờ tôi thay bằng 5g đường, lấy sai trị sai, chắc là ổn, có thể ăn.”

Sirth: “……”

Khương Mạn bỏ đường vào.

Bạc Hạc Hiên cười như không: “Cái em vừa cho vào vẫn là muối.”

Khương Mạn: “……”

“Cái muối và đường này bị làm sao vậy. Sao lớn lên giống y nhau vậy chứ!!”

(Hahaha! Thiên tài bếp lúc không thể bạo phát!!)

(Cười chết tôi rồi, ngã nhiều lần ở một chỗ, đúng là Khương Mạn!)

(Đường muối cái gì tôi bị Khương Mạn làm cho loạn luôn rồi.)

(Tôi chỉ muốn biết là cái bánh muối này có nướng nổi không?)

Sirth sắp từ bỏ rồi, từ đầu còn cố gắng sửa sai, bây giờ đứng bên bối rối nhìn Khương Mạn biểu diễn.

Khi cô dùng máy đánh trứng đánh bông lòng trắng trứng lên, lòng trắng trứng bắt đầu bông lên. Cô hào hứng: “Em thành công rồi, thành công rồi.”

Khi cô vừa nhấc cái máy lên, xoẹt xoẹt xoẹt, máy còn chưa tắt nên lòng trắng trứng theo tốc độ quay của máy mà văng lên cao.

“Nguy rồi.”

Bang bang bang—

Một loạt tiếng ồn vang lên, căn phòng bếp chả khác bãi chiến trường huỷ diệt.

Sirth: “Khương……”

“Thầy ơi thầy tin tưởng ở em, em có thể làm lại lần nữa!”

Làm lần nữa.

Bang bang bang bang…….

Lại lần nữa……

Bịch bốp –

“Thầy Sirth, em cảm thấy còn chữa được!”

Sirth: “Get out!!”

(Hahahaha! Đầu bếp Sirth sụp đổ rồi!!)

(Thời khắc này thiếu một câu Đế Quốc: Cút-- )

(Khương võ thần đúng là chăm học nấu ăn, nhưng cô ấy chân tay lóng ngóng, mà phản ứng lại quá nhanh, bát đĩa còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã ra tay rồi!)

(Woa! Bạc Hạc Hiên biểu hiện hư thật đó, người đàn ông này nhìn vợ mình nấu ăn mà dám cười.)

(Thân là công chúa của Lancelot, cô ấy lại bị đuổi ra khỏi phòng bếp của chính mình, ha ha ha, Khương Mạn giỏi lắm!)

Khương Mạn cũng cảm thấy bất lực. “Đúng là chả khoa học gì cả.”

Cô lắc đầy, không dám tin: “Em suýt thành công rồi, lòng kiên nhẫn của thầy Sirth kém thật!”

Bạc Hạc Hiên gật đầu phụ hoạ: “ừ, đúng là kém thật.”

Khương Mạn liếc qua một cái, nhìn cái mặt mang đầy vẻ cười cợt của anh: “Bạc Hạc Hiên anh lại coi em như một trò đùa!”

Nắm lấy bàn tay của cô, Bạc Hạc Hiên ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên trán cô.

“Đều lem nhem như con mèo rồi, bỏ qua nấu ăn đi, đi rửa mặt.”

Anh ôm cô lên như bế đứa bé, đi tới phòng vệ sinh. Bạc Hạc Hiên bị cô bôi bao nhiêu là bột mì và trứng gà lên mặt, anh nghiêng đầu cắn lên chóp mũi cô.

Anh cau mày nói: “Mặn quá.”

Có một chút trứng dính lên đầu mũi cô.

“Mặn thế nào?”

“Em thử xem?”

Người đàn ông hôn lên môi cô.

Ống kính nghiêng ngả, đó là do A Tam đi theo bị kích động. Kênh bình luận lại càng kích động hơn.

(Aaaa! Bạc Hạc Hiên là chó!!)

(Giết chó rồi, Bạc Mạn lại giết chó rồi!!)

(Hu hu hu, vợ chồng hợp pháp thích thật đấy, cái hormones chết tiệt này, nó không nghe lời tôi nữa……)

(Ài……lại một ngày buồn của những chú chó……)
Chương 480: Chú Elijah: Chú cần uống một ly rượu để bình tĩnh lại

Ngày đầu tiên của cuộc sống hào môn đã kết thúc.

Khoảnh khắc tắt máy quay, Lý lão âm là người đầu tiên bỏ cuộc giữa chừng, không ăn cơm tối và trốn vào phòng để tĩnh tâm một mình.

Phô mai hỏng đã khiến ông ta vô cùng ám ảnh, mặc dù anh ta và Điềm Điềm không ăn, nhưng họ bị ép phải đứng bên cạnh nhìn Rossi ăn một miếng lớn.

Loại tác động thị giác quá kinh khủng!

Tự Thiên Sách đi cả ngày khiến đôi chân như bị vòng kiềng như thể không thể khép lại được.

Giữa Tôn Hiểu Hiểu và Khương Vân Sênh có sự loạn nhịn của con tim không thể giải thích được.

Sau khi Khương Mạn ăn xong bữa tối, cô cùng Bạc Hạc Hiên đến phòng làm việc của Elijah.

"Cục cưng, theo ý tưởng của cháu thì đã tìm được địa điểm đã rồi."

Elijah nháy mắt với Khương Mạn và nói: "Một hòn đảo tư nhân dưới tên của gia đình Lancelot, trên đó ngoài việc truyền thông tin liên lạc thì hầu như không có thiết bị hiện đại nào, hoàn toàn nguyên thuỷ."

Elijah đưa cho cô bản đồ của hòn đảo và nói: "Máy móc mà cháu đưa cho chú được chôn ở trung tâm và ở cả bốn phía của hòn đảo, cách mười mét lại có một cái, xếp so le nhau."

"Theo những gì mọi người nói nói, có lẽ diện tích bao phủ đã đủ rồi."

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhìn bản đồ, trong lòng đều tính toán, anh gật đầu: "Tỷ lệ này chắc là không có vấn đề gì."

Cô thở phào nhẹ nhõm, đến lúc đó đưa cho mỗi khách mời một chiếc vòng đeo tay GPS để có thể dễ dàng nắm bắt.

"Ngoài ra, người mà các cháu bảo chú lưu ý đã vượt biên để nhập cảnh vào thành phố Lancelot rồi."

Elijah lấy ra một tệp tài liệu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Khương Mỹ Lâm, đúng không?"

Khương Mạn gật đầu. Tài liệu này ghi lại mọi hoạt động của Khương Mỹ Lâm sau khi đến Lancelot, chi tiết đến đến đến từng phút từng giây những việc cô ta đã làm, thậm chí là ăn uống hay đi vệ sinh, cô ta nói chuyện với ai còn có cả nội dung của cuộc gọi.

 

Phải nói rằng khả năng làm việc của chú Elijah đã khiến Khương Mạn kinh ngạc.

"Chi tiết đến mức như vậy à? Khương Mỹ Lâm không phát hiện ra sao?"

Elijah cong môi nói: "Một người khi đến một môi trường xa lạ nhất định sẽ đề cao cảnh giác. Nếu ai đó cố tình tiếp cận, người đó chắc chắn sẽ nghi ngờ."

"Nhưng nếu tất cả những người cô ta gặp trên đường đều là 'tai mắt' của chúng ta? Thậm chí là cả thành phố!"

Khương Mạn có chút ngạc nhiên.

“Cục cưng, đây là thành phố Lancelot.” Elijah nháy mắt với Khương Mạn:

“Nơi được đặt theo tên của gia tộc Lancelot, nếu là nơi khác, chú không dám đảm bảo, nhưng ở đây động tĩnh của bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của gia đình Lancelot! "

“Đó là sự thật.” Bạc Hạc Hiên gật đầu.

Lúc này, Khương Mạn mới hiểu được một chút về thực lực của gia đình mình.

Cô tặc lưỡi, lắc đầu, cảm khái nói: “Đây chính là sức mạnh của hào môn à?”

“Ha ha ha ha!” Chú Elijah bật cười, âu yếm sờ đầu Khương Mạn rồi đi sang bên cạnh rót một ly rượu cho cô và Bạc Hạc Hiên.

Sau khi ba chú cháu cụng ly, Elijah mới hỏi: "Vậy bây giờ chẳng phải đã đến lúc cháu nên thành thật hơn với chú rồi sao?"

Elijah vẫn chưa biết chuyện Khương Mạn là người có siêu năng lực.

Không phải Khương Lệ Sính và những người khác không tin tưởng Elijah, mà là chuyện này nói qua điện thoại rất bất tiện.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Mạn nhấc chai lên và rót cho Elijah một chút rượu.

"Cháu sẽ nói mọi chuyện với chú Elijah."

"Nhưng..." Cô nở nụ cười ranh mãnh: "Cháu nghĩ chú nên uống chút rượu trước đã."

“Hả?” Elijah thắc mắc.

Bạc Hạc Hiên trêu chọc: "Đế Quốc có một câu nói: Uống rượu sẽ giảm bớt sự sợ hãi."

Elijah cười lớn: "Đế Quốc còn có một câu, gừng càng già càng cay, cục cưng, chú đã từng gặp đủ các loại sóng to gió lớn rồi!"

"Ô, vậy thì tốt rồi." Khương Mạn gật đầu.

Giọng điệu thoải mái đã dẫn dắt chú Elijah mở "cánh cửa dẫn đến thế giới mới".

Ban đầu, Elijah không tin, thậm chí còn cẩn thận nhìn ngắm cô cháu gái quý giá của mình với ánh mắt như nhìn người thiểu năng.

Bất đắc dĩ, Khương Mạn chỉ còn cách thể hiện 'kỹ năng tạo ra lửa' một cách nhẹ nhàng.

Mặc dù hiện tại khả năng khống chế lửa cô cô rất tốt nhưng trong lâu đài cổ có quá nhiều đồ đạc bằng gỗ và đồ cổ, nếu đốt những thứ này cũng sẽ là đốt tiền của gia đình mình!

Thấy biểu cảm của Elijah có chút kỳ lạ, cô thở dài, nhìn Bạc Hạc Hiên nhướng mày nói: "Hay là anh biến hình cho chú ấy xem?"

Khóe miệng Elijah giật giật, "Người sói và ma cà rồng ư?"

“Có súng không?” Bạc Hạc Hiên hỏi.

Vẻ mặt Khương Mạn kỳ quái: "Chứng minh thực lực mà tự làm hại chính mình, điều này là không cần thiết?"

Bạc Hạc Hiên nhìn cô với ánh mắt trống rỗng.

Elijah lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra và nhắm vào Bạc Hạc Hiên.

Mặt Bạc Hạc Hiên không chút cảm xúc, Khương Mạn uống một ngụm rượu.

Elijah thấy vẻ mặt của anh và cháu gái mình vô cùng bình thản, có phần không hài lòng với trò đùa quái đản này.

"Tại sao hai người không sợ?!"

Khương Mạn chớp mắt: "Chú còn chưa chốt an toàn, cũng sẽ không bóp cò, vậy thì sợ cái gì chứ?"

"Hơn nữa, trong đó cũng không có viên đạn nào, đúng không?"

Elijah: "……"

"Cục cưng, sao cháu lại biết được?"

"Trọng lượng không đúng."

"Nhưng súng trong tay chú, làm sao cháu có thể biết được trọng lượng?"

Khương Mạn nhún vai: "Theo phân tích vật lý thông thường, cân nặng của chú, đại khái là lực cầm nắm và lực cánh tay của chú, trọng lượng của khoang chứa đạn và trọng lượng sau khi thêm đạn, từ khi chú lấy nó ra khỏi ngăn kéo..."

Khương Mạn nói ra một mạch từ đầu đến cuối khiến Elijah sửng sốt.

Ông ta dở khóc dở cười, đưa khẩu súng lục qua, Bạc Hạc Hiên bất lực nói: "Thật ra cháu cũng muốn có đạn, đạn rỗng cũng được."

Lần này đến lượt chú Elijah tròn xoe mắt. Ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp đạn: "Không có đạn rỗng."

Bạc Hạc Hiên lắc đầu.

Anh thành thục cầm lấy viên đạn, sau đó dùng tay tháo rời viên đạn và đổ thuốc súng từ bên trong ra rồi ném vỏ đạn rỗng cho Khương Mạn: "Em chơi đi."

Cô nở nụ cười kỳ quái, hỏi Elijah: "Phòng bên cạnh phòng làm việc của chú có ai ở không?"

"Đó chỉ là phòng uống nước thôi."

"Ồ, vậy thì được rồi."

Khương Mạn kẹp vỏ đạn vào giữa hai ngón tay, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em trước hay anh trước?"

"Cùng nhau đi."

Hai viên đạn rỗng từ đầu ngón tay bắn ra, xé rách không khí tạo thành tiếng vang. Đột nhiên vang lên âm thanh xuyên tường, trên tường xuất hiện hai lỗ đen, phòng bên cạnh truyền đến âm thanh đồ vật vỡ, đứt gãy do bị xuyên thủng.

Elijah mở to mắt và choáng váng...

Khương Mạn xoa xoa ngón tay: "Hiệu quả khá tốt."

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Hình như của anh xa hơn một chút."

"Lạ nhỉ!"

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, chú Elijah đột nhiên hét lên: "Vừa rồi là cái gì vỡ vậy, ôi không! Ấm trà cổ của chú! Cái đó của ông cố ngoại cháu để lại đó!!"

Khương Mạn chớp chớp mắt.

A, chuyện này ... chú, sao chú không nói sớm...

Sau khi phá hủy món đồ cổ do ông cố ngoại để lại, cánh cửa dẫn đến thế giới mới của chú Elijah đã hoàn toàn được mở ra.

Ông ta rùng mình rót một ly rượu lớn, thở dài một hơi, uống một ngụm lớn cạn ly rượu, ợ một hơi rồi nói: "Chú, giảm bớt sợ hãi... từ từ..."

Ánh mắt Khương Mạn vô tội, nhìn đi, lúc nãy cháu đã nói khiến chú đỡ sợ hãi rồi mà...
Chương 481: Yêu Nhi xấu xa nắm đáp án trong tay

Làm thế nào để có thể ở dưới tình huống không ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình, vừa đảm bảo được an toàn của các khách mời, lại có thể giải quyết Khương Mỹ Lâm xấu xa, tiện thể vả vào mặt nhà bác cả họ Khương.

Điều này Khương Mạn phải suy ngẫm cho thật kỹ lưỡng.

Cho nên khi chương trình bắt đầu, cô mới ra tay ‘ác liệt’ như vậy, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch vốn có của một kỳ.

Đương nhiên, cô cũng không phủ nhận, một phần nguyên nhân là vì kế hoạch của lão Lý lần này quá gian trá!

Sasu marzu cheese, rồi thì Kiviak gì đó đều chỉ là món khai vị……

Những trò gian trá vẫn còn ở phía sau cơ!

Trong buổi tối ngày hôm đó, chú Elijah tìm tới Lý lão âm, tỏ vẻ bản thân muốn hiến cho ông ấy một kế sách tuyệt vời.

Ngay khi lấy được bản kế hoạch đó, Lý lão âm cảm thấy bản thân lại có động lực rồi!

Ngày hôm sau. Lúc livestream bắt đầu, cư dân mạng nhìn thấy mấy gương mặt đen tới mức có thể soi gương luôn được.

Tất cả các khách mời đều xuất hiện với gương mặt mộc, trên người mặc đồ ngủ, Tang Điềm, Hứa Tiểu Mạn, Đại Ngọc đầu tóc chẳng khác nào cái tổ quạ.

Ngay cả người nhã nhặn như Khương Vân Sênh, đầu tóc cũng rối bù xù.

Ngược lại là Thiên Sách, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, ba người đều để tóc ngắn, cho nên không hề bị kiểu tóc làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc.

Mà phía sau bọn họ……

Chính là rặng đá ngầm, cát vàng và biển xanh……

(Ủa? Vừa mới thức giấc đã ra bờ biển à? Nhìn dáng vẻ thì hình như là vừa mới bị dựng đầu dậy thì phải???)

(Cho nên là cuộc sống giàu sang đã kết thúc rồi sao? Họ đang muốn làm gì vậy? Bắt đầu mạo hiểm dưới đáy biển sao?)

(Lý lão âm lại giở trò gian trá rồi phải không? Hahahaha! Dùng mắt thường cũng thấy được đạo diễn Khương đang hừng hực cơn bực bội sau khi thức giấc!)

Lý lão âm xuất hiện trước ống kính một cách quen thuộc, ho một tiếng rồi nói: “Xét thấy thành tích học tập của mọi người ngày hôm qua vô cùng kém, ông Elijah thân là chủ nhà thực sự không nhìn nổi nữa! Cho nên tiếp theo đây, mọi người đều phải chịu hình phạt, cho dù là người giàu cũng phải tự lực cánh sinh!”

“Mấy ngày sau đây, hòn đảo nhỏ này chính là nơi mọi người sống!”

“Trò gì vậy?” Tự Thiên Sách mắt mũi còn đang tẻm nhẻm tèm nhèm, nghe thấy lời này liền kinh hãi hô lên: “Ở, ở đây á?”

Lý lão âm gật đầu.

Tang Điềm ngẩng đầu nhìn trời, không thốt nên lời.

Tôn Đại Ngọc vò đầu túm tóc, bĩu môi nói: “Ừm, ở thì ở thôi, lão Lý đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, nói chuyện chính trước đi, chương trình cho bao nhiêu vật tư?”

“Tự lực cánh sinh mà, ở đâu ra vật tư cho mấy người.”

“Giỏi lắm, lão Lý, chú như này là muốn chúng tôi sinh tồn trên hoang đảo hả!” Tang Điềm kinh sợ thốt lên: “Không cho vật tư thì cũng phải cho ít dụng cụ chứ?”

“Cái này hả……”

Lý lão âm nhìn về phía Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, hai người này im lặng khiến ông ta nổi cả gai ốc.

“Hai người không muốn đòi hỏi gì từ chương trình sao?” Lão Lý dè dặt hỏi.

(Hahahaha! Buồn cười chết mất, ông ấy bị ám ảnh tâm lí với CP Bạc Khương rồi sao?)

(Người đi đầu gây chuyện lại không phải là Khương võ thần, điều này khiến lão Lý cảm thấy không yên tâm!)

(Quả đúng là vậy, haha, tôi còn tưởng phần mở màn có thể chứng kiến cảnh Khương võ thần nghiền nát ekip chứ, kết quả là cô ấy lại bình tĩnh như vậy!)

(Cho nên lần này là chú Elijah bắt tay với ekip đối đầu với cháu gái mình sao?)

Khương Mạn ngáp một cái, thẳng thừng vươn tay: “Lều, bật lửa, dao găm, đưa ba thứ này đây.”

Lý lão âm: “Có phải là có hơi thẳng thừng quá rồi không?”

Khương Mạn mỉm cười: “Nếu không thì tôi ra tay cướp nhé? Tôi mà ra tay thì không chỉ lấy ba thứ này đâu.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bạc Hạc Hiên thoải mái nói: “Hôm qua đạo diễn Lý cũng cùng tham gia, hiệu quả rất tốt, sinh tồn trên hoang đảo, nhiều hơn vài người cũng không sao.”

Lý lão âm chỉ cảm thấy da đầu căng ra, vẻ mặt vô cảm nói với nhân viên công tác: “Mau đưa đồ cho bọn họ, ngây ra đó làm gì! Nhanh lên!”

(Hahahaha! Đúng là bản năng sinh tồn của lão Lý thật mạnh mẽ!)

(Bởi vậy mới nói, Lý lão âm, ông chọc vào hai người này làm cái gì? Hôm qua bị dạy dỗ chưa đủ sao?)

(Sinh tồn trên hoang đảo đó……vòng này ekip chỉ cho có chút xíu đồ.....thế này là muốn khách mời ăn bốc à?)

(Thành thật mà nói, tôi thấy có bug như Khương võ thần ở đây, dù là tay không tấc sắt....chắc cũng không phải chuyện gì lớn.)

Tình hình thực tế là……

Vấn đề có hơi lớn đó nha!

Toàn bộ hòn đảo nhỏ này đều được bao phủ bởi thiết bị kiểm soát dị năng, cho nên dị năng của Khương Mạn bây giờ, toàn bộ đều bị hạn chế.

Nhưng mà, giá trị vũ lực thì vẫn còn.

Sau khi cướp đồ từ ekip, các khách mời thay bộ quần áo thường ngày.

Khương Vân Sênh và Tôn Đại Ngọc bị giữ lại dựng lều.

Tự Thiên Sách thì dắt theo Tang Điềm và Hứa Tiểu Mạn đi ra bờ biển tìm xem có gì ăn được không.

Mà Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thì đi vào phía rừng sâu, hai người tìm cớ là tìm nguồn nước ngọt, thực tế là muốn đi khảo sát địa hình.

Còn về PD đi theo quay phim cho hai người, đương nhiên là PD ngự dụng A Tam rồi!

Trong ống kính, thảm thực vật tươi tốt xuất hiện trong khung hình, phong cảnh trên đảo vô cùng xinh đẹp, trong mục bình luận, cư dân mạng không ngừng dò hỏi tọa độ của hòn đảo này.

“Chị ơi, đây chẳng phải là hải đảo sao? Sao lại không có dừa nhỉ!” A Tam không nhịn được mà hỏi.

“Là do khí hậu.” Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhàn nhã giống như đang đi dạo, “Nơi đây thuộc địa trung hải, không có dừa là chuyện bình thường.”

“Hả? Không có dừa vậy nếu cũng không có cả nước ngọt thì phải làm sao?”

A Tam bất giác bán đứng ekip: “Em nghe đạo diễn Lý nói, đây hoàn toàn là một hòn đảo hoang, vì để bảo vệ hệ sinh thái ở nơi này, cho nên gần như là không có ai tới đây khai phá, trên đảo cũng chỉ có mỗi tháp ăng ten.”

(Á đù! Tôi đã bảo mà, nơi này phong cảnh đẹp như vậy, hóa ra đúng thật là đảo không người à?)

(Dựa vào tọa độ của thành phố Lancelot trên bản đồ để tìm, chỉ tìm thấy một nơi gọi là đảo Bobo, nhưng hình như là đảo tư nhân)

(Đảo tư nhân là đúng rồi đó, chẳng phải đã nói là lần sinh tồn trên hoang đảo này là do chú Elijah sắp xếp hay sao?)

(Elijah đúng là người chú quốc dân!)

“Yêu Nhi” Bạc Hạc Hiên chợt nói: “Ăn cà chua không?”

“Có sao?”

“Ừm, khá nhiều đấy.”

A Tam cũng bất ngờ, ống kính di chuyển, nhìn thấy một lùm lớn cây bụi thấp thấp phía trước chỗ Bạc Hạc Hiên đứng, bên trên lùm cây ấy có một vùng lớn toàn là trái nhỏ đỏ au.

Khương Mạn bước vài bước tới, hái hai quả nhìn thử: “Đúng là cà chua dại này.”

Cô ném quả dại vào trong miệng, bên trong vị chua mang theo một chút vị ngọt!

“Ngon đấy, chúng ta hái một ít đi, rồi lại đi tìm ít trứng chim, thế là buổi trưa có thể làm một nồi canh trứng cà chua rồi.”

“Ừm, hình như ban nãy anh nhìn thấy có quả sung.”

“Để lát rồi đi, em thấy bên kia có nho dại đấy, mình đi hái cái đó trước.”

A Tam trưng vẻ mặt ngu ngơ: “Không phải chứ.... hai người nhìn thấy lúc nào vậy? Sao em chẳng nhìn thấy gì cả vậy?”

Khương Mạn ăn cà chua hết trái này đến trái khác, nghe vậy thì quay đầu nhìn cậu ấy: “Điều đó chứng tỏ em đang thiếu một đôi mắt tìm kiếm cái đẹp rồi, Tam Nhi à.”

“Trọng điểm là cái này sao?” A Tam kích động: “Đây là hoang đảo mà! Không có dừa thì thôi đi, tại sao lại có cà chua, nho, sung chứ!”

Khương Mạn thở dài: “Lúc em đi học có phải em học dốt địa lý lắm đúng không?”

A Tam: “……”

“Tìm hiểu về các loại trái cây của khí hậu Địa Trung Hải chưa?” Khương Mạn xua tay: “Đáp án không phải là đã cho ngay từ đầu rồi hay sao? Một hòn đảo không bị phá hoại, có hệ sinh thái hoàn toàn tự nhiên, sao có thể thiếu đồ ăn được?”

Nụ cười của cô vô cùng chân thành: “Cảm ơn lão Lý! Cảm ơn chú Elijah, lần này chẳng khác nào đưa chúng cháu vào kho lương thực thực rồi!”

(Vãi!!! Một pha lật kèo 180 độ đây sao??)

(Kẻ mù địa lý cảm thấy bị tổn thương sâu sắc! Hự!!!)

(Khương Mạn: Bị đói là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể!)

Bên ngoài ống kính, người đàn ông tốt của gia đình-Bạc ảnh đế đang lặng lẽ hái cà chua kia cố nhịn cười, không đi vạch mặt Yêu Nhi xấu xa vốn đã biết đáp án, giờ đang kiêu ngạo vểnh cái đuôi lên trời.

Là ai tối qua cầm bản đồ gặng hỏi chú Elijah nơi nào có quả dại ấy nhỉ?

Là ai lén lút ghi lại, trên đảo có những thực vật nào có thể ăn ấy nhỉ?

Yêu Nhi xấu xa kia!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom