Full Hot Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 540

60540.“Chú Cố ơi, sao chú lại khóc vậy?” Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên bên tai Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ đang cúi đầu chợt giật mình, ngẩng đầu lên thì trông thấy An An đang đứng ngay trước mặt mình!

Anh lắc đầu, định thần nhìn An An mấy lượt, rồi đột nhiên giang tay ra ôm chặt lấy An An: Chắc chắn là Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn đã hi sinh tính mạng để cứu An An ra ngoài rồi!

“An An, đừng sợ, từ nay về sau, chú sẽ thay Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn chăm sóc thật tốt cho con!” Cố Thiên Kỳ siết chặt vòng tay, hai mắt ướt đẫm.

“Cậu đúng là ảo tưởng quá đấy! Con trai của tôi sao lại phải giao cho cậu nuôi chứ?” Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên trên đầu Cố Thiên Kỳ, khiến anh giật bắn mình.

Từ từ ngẩng đầu lên, Cố Thiên Kỳ chợt nhìn thấy Cố Thiên Tuấn mặt mày lấm lem đang đứng trước mặt mình, còn Nhiên Nhiên thì đang đứng ngay bên cạnh Cố Thiên Tuấn, nhìn anh cười vui vẻ.

Cố Thiên Kỳ hoàn toàn sượng trân, anh cố gắng lắc đầu thật mạnh, khẳng định với bản thân: Mình không phải đang nằm mơ!

“Hai… hai người…” Cố Thiên Kỳ đưa bàn tay bị thương ra chỉ vào Cố Thiên Tuấn rồi lại chỉ vào An Điềm, hoàn toàn không tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình: Chu Hán Khanh không phải đã nói, Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn đã bị kẹt trong đống lửa rồi sao? Tại sao hai người họ và cả An An lại có thể thoát ra được?

“Thiên Kỳ, chị biết em đang kinh ngạc chuyện gì!” An Điềm mặt mày cũng lấm lem, bước đến trước mặt Cố Thiên Kỳ vừa cười vừa nói, “Thật ra, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, chị cũng cảm thấy giống như một giấc mơ vậy, nhưng việc này đúng là khiến cho người ta phải xuýt xoa.”

Thì ra, sau khi Chu Hán Khanh rời đi…

An Điềm sau khi giật đứt sợi xích liền chạy ra ngoài tìm thứ gì đó để đập vỡ ổ khóa.

Nhưng Cố Thiên Tuấn lại ngăn cô lại, bảo với cô rằng đã không kịp nữa rồi.

An Điềm tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết ôm lấy Cố Thiên Tuấn mà khóc nức nở.

Đúng lúc đó, An An đang loay hoay với ổ khóa chợt vứt sợi kẽm trong tay đi rồi hô to: “Mẹ ơi, con mở được khóa rồi, chúng ta mau chạy thôi!”

An Điềm và Cố Thiên Tuấn vừa rồi còn đang chìm đắm trong cơn đau khổ sinh li tử biệt, lúc này liền ngẩn người, nhưng chỉ 0.01 giây sau đó đã giật sợi xích sắt ra rồi bế An An chạy thoát khỏi đống lửa.

Trong lúc chạy ra khỏi đống lửa, Cố Thiên Tuấn vì bảo vệ cho An Điềm và An An mà tóc bị cháy xém, còn bị vô số vết thương ngoài da, tuy nhiên không quá nghiêm trọng.

Sau đó, đội cứu hỏa đã đến nơi, Cố Thiên Kỳ cũng đến.

Cố Thiên Kỳ nghe An Điềm kể xong, không tin được mà lắc đầu. Anh nhìn An An hỏi: “An An, sao con có thể mở được khóa?”

“Chuyện này nói ra dài lắm!” An An lúc lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt hớn hở đắc ý, “Hồi con và mẹ còn ở thành phố S, nhà ở không được tốt lắm, sử dụng ổ khóa lớn kiểu cũ, mà mẹ con thì lại là người đãng trí, rất hay quên mang chìa khóa!”

An An nói đến đây, giọng nói có hơi ngao ngán, ngừng một chút rồi kể tiếp: “Vậy nên, mẹ và con thường phải đến làm phiền ông thợ sửa khóa rất nhiều lần để nhờ ông giúp mở khóa.”

“Vậy rồi sao?” Cố Thiên Kỳ há hốc mồm, cảm thấy chuyện này vẫn rất khó hiểu.

“Vậy cho nên,” An Điềm tiếp lời của An An, “Chị phải đến tìm ông lão thợ khóa ấy quá nhiều lần, cuối cùng trở nên thân thiết với ông ấy, con cái ông ấy đều rất bận, thế nên mẹ con chị thường qua nhà chăm sóc cho ông ấy, chị cũng không biết An An từ lúc nào đã học được nghề mở khóa của ông ấy nữa!”

“Thì cũng vì sợ mẹ không mở được khóa nên con mới nhờ ông dạy cho đấy!” An An hí hửng nói, “Thật ra, kĩ năng mở khóa rất dễ học, ông dạy con vài lần là con biết ngay!”

“Chuyện đó là đương nhiên!” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An An, mặt ánh lên một vẻ thương yêu và tự hào vô bờ bến: Con trai của Cố Thiên Tuấn thì đương nhiên phải hơn hẳn mấy đứa trẻ con bình thường rồi!

“…” Cố Thiên Kỳ trợn tròn mắt, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, “Vậy mấy sợi kẽm đó thì con tìm ở đâu ra?”

“Vì ở đó là công xưởng bỏ hoang mà, ở đâu mà chẳng có kẽm?” An An nói rất thản nhiên.

“À…” Cố Thiên Kỳ chớp mắt, nhất thời không nói nên lời, An An mới có tí tuổi đầu thôi mà đã có thể cứu được mạng của hai người lớn!

Nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy tất cả chuyện này xảy ra cũng rất hợp lí: Chu Hán Khanh do đang bị truy nã, sống rất khổ sở, vậy nên cho dù cố gắng hết sức cũng chỉ có thể mua được một ít xăng, dây xích và loại khóa rẻ tiền nhất thôi.

Còn An An và An Điềm vừa hay đã từng phải sống vất vả nên mới biết cách mở khóa loại khóa rẻ tiền này!

Quả nhiên, người tính không bằng trời tính, có lẽ mỗi một trải nghiệm cho dù không quan trọng thì cũng sẽ có những lúc thay đổi được cuộc đời một con người.

Cố Thiên Kỳ sau khi cảm khái một lúc mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn đang quỳ dưới đất, vội vàng gãi đầu, cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại giả vờ thản nhiên đứng dậy.

“Thiên Kỳ, vết thương trên tay em là thế nào vậy?” An Điềm nhìn thấy vết băng bó trên cổ tay Cố Thiên Kỳ, liền quan tâm hỏi han, “Có phải Chu Hán Khanh cũng đã đến tìm em không?”

“Ừ.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, sau đó giấu cánh tay bị thương của mình ra sau lưng, cũng không muốn nói ra chuyện vừa xảy ra để khiến An Điềm thêm lo lắng, thế nên chỉ trả lời cho qua, “Nhưng mà sự việc đã được giải quyết rồi, vết thương trên tay em cũng không có gì đáng ngại.”

“Vậy thì may quá.” An Điềm yên tâm gật đầu.

Lúc này, Cố Thiên Tuấn chợt một tay bế An An lên, một tay ôm lấy An Điềm, cho dù mặt mũi đang bị lấm lem thì cũng không che đi được nét anh tuấn của anh.

Cố Thiên Tuấn đưa tay chùi vết bẩn trên mặt An Điềm rồi dịu dàng nói: “An Điềm, em và An An vẫn cần kiểm tra sức khỏe, giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”

Trải qua chuyện sinh tử vừa rồi, Cố Thiên Tuấn đã không còn quan tâm đến vật chất gì nữa, tài sản nhiều làm gì chứ? Anh chỉ cần người vợ sống chết luôn ở bên mình và đứa con trai thông minh lanh lợi này là quá đủ rồi.

Huống hồ, con trai An An của anh lại thông minh thế này, qua vài năm nữa là sẽ có thể giao lại Cố Thị cho An An, còn anh có thể đưa An Điềm đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!

“Ừ.” An Điềm gật đầu với Cố Thiên Tuấn rồi cùng anh bước đi, còn An An cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Thiên Tuấn, không nói gì.

Cố Thiên Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn và An Điềm, đột nhiên cảm thấy lòng bình yên đến lạ: Trước nay là do mình quá cố chấp, bây giờ đã đến lúc buông bỏ rồi.

Cố Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười, thầm nói trong lòng: Nhiên Nhiên, chúc chị hạnh phúc…

Một tháng sau…

Trên các dòng tít của các báo lớn đều tràn ngập tin tức đám cưới của Cố Thiên Tuấn, tất cả những người ở giới thượng lưu đều nghĩ đủ mọi cách để có thể được tham gia hôn lễ này.

Nhưng Cố Thiên Tuấn và An Điềm lại chỉ mời những người bạn thân nhất của họ, hôn lễ tổ chức cực kì đơn giản và ấm cúng.

Cố Thiên Kỳ không đến dự đám cưới của An Điềm, nhưng không phải vì An Điềm mà là vì Susan lúc này đang hôn mê, cần được đưa đi phẫu thuật, thế nên anh muốn ở bên cô.

Thẩm Sở Hà đương nhiên cũng ở bên cạnh Cố Thiên Kỳ và Susan, nhưng kể từ sau chuyện xảy ra ngày hôm đó thì Cố Thiên Kỳ không nói chuyện với Thẩm Sở Hà thêm một câu nào nữa.

Lâm Kính Trạch lần này rời bỏ Thẩm Sở Hà, tâm trạng đã không còn quá nặng nề như trước nữa, vì anh cũng không còn thích một Thẩm Sở Hà như thế.

Sức khỏe của Khưu Doanh Doanh đã hồi phục hoàn toàn, vừa mới xuất hiện, mục đích là vì muốn tham dự hôn lễ của An Điềm.

Chỉ có Cao Lỗi là thấy hơi bất mãn với đám cưới của An Điềm và Cố Thiên Tuấn, thứ nhất là vì Khưu Doanh Doanh chỉ vừa mới hồi phục, cần phải tịnh dưỡng thêm, anh lo việc Doanh Doanh đến dự hôn lễ sẽ khiến cô bị mệt.

Thứ hai là vì Cao Lỗi vốn định sẽ làm đám cưới với Khưu Doanh Doanh trước khi Cố Thiên Tuấn làm đám cưới với An Điềm, bởi vì anh thật sự muốn sinh được nhiều con hơn Cố Thiên Tuấn và An Điềm.

Nhưng bây giờ xem ra anh và Doanh Doanh phải cố gắng nhiều rồi!

Lúc này, trong biệt thự Cố Thị tràn ngập bầu không khí vui mừng, khắp nơi được trang trí đỏ rực, hai hoa đồng An An và Mỹ Mỹ đang đứng chờ ở bên ngoài.

Còn trong phòng, An Điềm đang mặc một bộ áo cưới truyền thống, đẹp như tiên nữ.

Cô ngồi trên giường, nhìn hai phù dâu Lâm Hiểu Hiểu và Khưu Doanh Doanh, còn có cả người bạn thân của mình là Lý Tư Kỳ từ nước ngoài mới về nữa.

Lâm Hiểu Hiểu vốn là người nghịch ngợm, nhưng lại sợ Cố Thiên Tuấn, thế nên đành phải bảo Khưu Doanh Doanh cố gắng làm khó Cố Thiên Tuấn thật nhiều vào.

Khưu Doanh Doanh ỷ sức khỏe của mình vừa mới hồi phục nên không hề ngần ngại, cô đứng chắn trước mặt An Điềm, cầm một đôi giày thêu hoa màu đỏ chìa ra trước mặt Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng tài, có muốn hầu hạ chị An Điềm của tôi không?”

“Đương nhiên!” Gương mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn nở nụ cười rạng rỡ, tuy mái tóc bị cháy xém trông không được đẹp lắm, nhưng chỉ cần gương mặt của anh thôi là đã đủ thu hút, khiến người ta không còn quan tâm đến tóc tai gì nữa.

Những người bạn của Cố Thiên Tuấn đều đến tham dự, có Lệ Tắc Thiên, Trì Cảnh Dật và Lâm Kính Trạch, còn có cả Trương Hiển Hy và Cao Lỗi, thậm chỉ cả Tô Thanh Dương cũng đến. Họ đều đứng sau lưng Cố Thiên Tuấn, thầm đắc ý trong lòng: Cố đại tổng tài cuối cùng cũng có ngày bị người khác làm khó rồi.

“Vậy bắt đầu đi, nếu anh hầu hạ không chu đáo thì sẽ bị phạt đấy!” Khưu Doanh Doanh chống nạnh, to gan uy hiếp.

Cố Thiên Tuấn mỉm cười, anh đương nhiên sẽ hầu hạ An Điềm thật tốt rồi, không phải bây giờ hầu hạ tốt mà tối nay cũng sẽ hầu hạ tốt, hầu hạ để có thể được một cặp sinh đôi luôn!

Anh đưa bàn tay ấm áp ra nắm lấy bàn chân nhỏ xinh của An Điềm, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân cô vừa chậm rãi mang giày vào cho cô.

An Điềm khẽ rùng mình, ngượng ngùng nhìn Cố Thiên Tuấn, mặt đỏ bừng lên.

Cố Thiên Tuấn mang giày cho An Điềm xong liền đưa tay nắm lấy cằm cô, khẽ chìa ngón tay ra vuốt ve đôi môi cô rồi từ từ hôn lên đó.

“Khoan đã!”

Ngay lúc môi Cố Thiên Tuấn sắp chạm vào môi An Điềm thì cô lại chợt thất thanh kêu lên, sau đó trừng mắt quát Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, tay anh vừa mới mang giày xong, sao lại đưa lên sờ vào miệng em?

Cố Thiên Tuấn ngẩn người, rõ ràng không nhớ ra chuyện này.

“Ha ha ha…”

Mọi người trong phòng bật cười, Khưu Doanh Doanh thì nhảy cẫng lên: “Chị An Điềm của tôi không vui rồi! Anh phải mang giày lại! Mang giày lại đi!”

“Đúng đúng đúng, Cố tổng phải mang lại!” Tất cả mọi người đều phụ họa, “Lần này phải vừa bịt mắt vừa mang giày!”

Tiếng cười vang vọng khắp căn biệt thự, một cơn gió nhẹ thổi qua, dường như cuốn niềm vui ấy lan tỏa đi khắp mọi nơi…

Hết
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom