• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 337: Đứa nhỏ này gọi mình là bác cả

Châu Hồng Phi vốn dĩ còn đang kinh hãi trước số lượng hàng vạn nghìn yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh, lại bị thiếu niên tự nhiên xuất hiện trước mặt mình dọa cho giật cả mình.

“Cậu là ai, đây là chiến trường tiền tuyến, không cho phép.....ủa? Cậu, sao trông cậu....sao lại....”

Châu Hồng Phi kinh ngạc thốt lên, trên khuôn mặt lộ ra sự nghi ngờ và khó tin.

Thiếu...thiếu niên này có dáng vẻ giống y như cháu ruột của ông - Lâm Tiêu này.

Nhưng là dáng vẻ của Lâm Tiêu cách đây ba mươi năm về trước cơ.

“Bác cả, lâu rồi không gặp, bác còn nhận ra cháu không?” Lâm Tiêu mỉm cười, hỏi.

“Bác cả??? Đứa nhỏ này lại gọi mình là bác cả???” Châu Hồng Phi rùng mình một cái, đứng ngây ra tại chỗ.

Ông ta chỉ có một người em gái.

Người có thể gọi ông là bác cả, chỉ có một.

Cháu ruột của ông, Lâm Tiêu.

Người cháu mà ông yêu thương chiều chuộng từ bé tới lớn.

Nhưng vào ngày đại họa giáng xuống, Lâm Tiêu đã mất tích.

Ba mươi năm nay, không chỉ người của Lăng Tiêu Các tìm kiếm, ông ta cũng huy động toàn bộ người dưới trướng, toàn bộ các mối quan hệ, không ngừng tìm kiếm.

Nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.

Châu Hồng Phi chăm chú nhìn thiếu niên cực giống với người cháu ba mươi năm trước của mình đang đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy nhớ thương và ngạc nhiên.

Thiếu niên này là cháu trai mình?

Không, tuyệt đối không thể nào.

Đã qua ba mươi năm rồi, cho dù cháu ông thông minh, linh tuệ, trở thành người thức tỉnh, thì dáng vẻ cũng phải thay đổi nhiều rồi chứ.

Cho dù không xét tới sự thay đổi theo thời gian, chỉ dựa vào khí tức và linh tính tản ra trên người thiếu niên này thôi, cũng đã không phải thứ mà cháu của ông có thể so được.

Nhưng âm thầm đâu đó, ông lại cảm nhận được một cảm giác huyết mạch tương liên từ trên người đối phương.

Trực giác của Toàn Đan Cảnh hậu kỳ nói cho ông ta biết.

Thiếu niên trước mặt đây có quan hệ huyết thống với ông!!!

“Châu Tuyết Bình là gì của cậu!!!” Châu Hồng Phi đè nén sự chấn động trong nội tâm, mở miệng hỏi.

Cháu trai Lâm Tiêu của ông trước đây có dáng vẻ rất giống em gái ông.

Mà thiếu niên này cũng vậy.

“Là mẹ cháu!” Lâm Tiêu đáp.

Hắn dựa vào những biểu cảm thay đổi trên gương mặt bác cả, liền đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Bác cả e là đang không dám nhận mình rồi.

“Cái gì!!! Cậu thật sự là con trai của Tuyết Bình!”

Châu Hồng Phi ngơ ra, vẻ mặt hoàn toàn là không thể tin nổi.

“Sao lại vậy chứ! Rõ ràng Tuyết Bình đã nói, trước khi tìm được Lâm Tiêu sẽ không sinh con, em rể cũng tỏ vẻ đồng ý mà.”

“Lẽ nào...lẽ nào đứa trẻ này là của Tuyết Bình và...cha cậu thì sao, cha cậu là ai vậy?”

Vẻ mặt Châu Hồng Phi trở nên cực kỳ phức tạp, lại đồng thời có chút áy náy.

Nếu đúng như những gì ông nghĩ, thế thì cũng quá là có lỗi với lão Lâm rồi.

Lâm Tiêu nghe thấy câu hỏi này, lập tức ngu người.

Hay lắm!

Bác cả này thật đúng là dám nghĩ đấy!

Không đợi Lâm Tiêu đáp lời, một luồng uy lực lạnh lẽo quen thuộc bao phủ về phía hai người.

Tiếp đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.

Người này nhìn chằm chằm Châu Hồng Phi, dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.

“Anh trai, nếu anh ngứa đòn quá thì em xin phép được phục vụ anh!!!”

Lâm Tiêu sau khi nhìn thấy người vừa tới là ai, cũng biết không cần mình giải thích nữa.

Châu Hồng Phi trợn trừng mắt.

“Tuyết Bình, đứa con trai này của em...là...là chuyện gì vậy!!!” Châu Hồng Phi có chút lú lẫn.

Nhìn dáng vẻ của em gái thì hình như không phải như những gì ông đoán.

Nhưng ngoại trừ khả năng này, thì còn cách giải thích nào khác đâu.

“Đây là cháu trai anh, Lâm Tiêu.” Mẹ hắn sau khi trừng mắt lườm bác cả, rồi nói ra thân phận của Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu? Nó là Lâm Tiêu? Tuyết Bình, em đang đùa à, có khi nào là lừa đảo không, Lâm Tiêu nó đã mất tích ba mươi năm rồi, nó, dáng vẻ của cậu ta đúng là giống Lâm Tiêu năm xưa, nhưng đây....đây...”

Bác cả không biết nên nói thế nào, nếu thiếu niên này là Lâm Tiêu, thế thì có quá nhiều điểm nghi vấn và không hợp lí rồi.

Hiển nhiên là ông không cách nào tiếp nhận được sự thật này.

“Tiểu Tiêu, dùng thần niệm nói cho ông ấy biết chân tướng đi.” Mẹ hắn thấy dáng vẻ này giống y hệt mình trước đó, nhanh chóng nói.

“Đã rõ!” Lâm Tiêu đáp lời.

Tiếp theo, hắn vươn tay lôi ra, một quả cầu ánh sáng nho nhỏ bị hắn lấy ra, tiến vào trong cơ thể bác cả.

Trải qua bài học trước đó, lần này Lâm Tiêu thông qua thần niệm chỉ truyền đại quá khứ xuyên vào thế giới huyền huyễn của mình, còn là bản giản lược nữa.

Bác cả đầu tiên là giật mình, sau đó thất thần mất mấy giây, rồi mới tỉnh táo lại.

“Tiểu Tiêu, thật sự là cháu rồi!! Cháu làm bác nhớ muốn chết, cháu có biết là bác đã tìm cháu suốt bao lâu nay không!”

Bác cả sau khi tỉnh táo lại, đã hiểu đại khái những chuyện xảy ra trên người Lâm Tiêu.

Đôi mắt ông ấy ướt nhòe, tiến lên vài bước, ôm lấy Lâm Tiêu, gào lên thất thanh.

Bản thân ông cũng có con, đương nhiên hiểu rõ cảm giác mất đi con mình là thế nào.

Lâm Tiêu trở lại rồi, ông không chỉ cảm thấy vui mừng cho Lâm Tiêu, mà còn cảm thấy vui mừng cho vợ chồng em gái.

“Khiến bác lo lắng rồi.” Trong lòng Lâm Tiêu nổi lên cảm giác ấm áp.

Cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng, cũng rất tuyệt.

Ở thế giới huyền huyễn, thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy cô đơn, mà khi trở về Trái Đất, hắn mới cảm nhận được hương vị của gia đình.

Có nhà thật là tốt, có người quan tâm mình thật là tốt.

“Khụ...tiểu Tiêu, lát nữa con hãy ôn lại tình cảm với bác cả. Anh trai, em muốn hỏi anh, vừa rồi trong đầu anh nghĩ cái thứ vớ vẩn gì vậy!!!”

Mẹ Lâm Tiêu nói với hắn một câu rồi quay lại chất vấn bác cả.

“Cái này, anh...cái đó...ai ya! Tạm thời không nói mấy chuyện này, hiện giờ quốc gia gặp nạn ngay trước mắt, không phải là lúc nói chuyện tình cảm đâu!”

“Hai người mau nhìn xem, hàng vạn nghìn yêu ma chui ra từ lỗ thủng không gian kia là sao vậy! Con nào con nấy đều có thực lực Hóa Đỉnh Cảnh, nếu để bọn chúng vượt qua tuyến phòng ngự, Hoa Hạ ắt gặp họa ngập đầu!!!!”

Bác cả trong nháy mắt thu lại vẻ ngại ngùng, sau đó nghiêm túc chỉ về phía tộc Tà Ma ở cách đó không xa, cảm thán.

Lúc này, tộc Tà Ma đã phát động tấn công về phía tộc Yêu Ma.

Không chút âm mưu hay cản trở nào.

Đại quân yêu ma cực lớn kia, dưới sự tấn công của tộc Tà Ma, bị đánh cho tan tác như củi mục vỡ vụn.

Mỗi một đám yêu ma sau khi bị tộc Tà Ma quét qua, đều bị giết sạch sẽ trong nháy mắt, không chút dư thừa.

Đây là một trận đồ sát từ một phía.

Đại quân yêu ma căn bản không có chút sức lực phản kháng.

Ngay cả yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh có thực lực mạnh nhất cũng không chịu được sự tấn công của ba con Tà Ma.

Chỉ trong nháy mắt, bị ba con Tà Ma xé thành nhiều mảnh vụn, phanh thây cắn nuốt.

Đại quân yêu ma và tộc Tà Ma khí tức có chút tương tự.

Nhưng lại là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau.

Quan hệ giống như yêu tộc và hung thú vậy.

Hung thú và bản thể yêu tộc, ngoại hình thì đều là hình dạng thú.

Nhưng hung thú linh trí thấp, phần lớn dựa vào thú tính.

Yêu tộc lại thông minh hơn người, biến hóa đa dạng.

Hai bên nếu xét ở cùng một cảnh giới, hung thú sẽ kém xa yêu thú cùng đẳng cấp.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Yêu ma và Tà Ma cũng như vậy.

Ở cùng một cảnh giới, yêu ma kém xa tộc Tà Ma cùng cảnh giới.

Huống hồ, tộc Tà Ma mà Lâm Tiêu thu phục, cảnh giới tu vi đã ở cái tầm có thể nghiền nát đám đại quân yêu ma này.

Thậm chí, còn có vài con Tà Ma Sinh Tử Cảnh, Lâm Tiêu ngại không dám thả ra.

Hắn lo là thả Tà Ma cấp độ này ra, chỉ riêng làn khí tức thôi cũng đủ khiến các chiến sĩ Hoa Hạ không chịu nổi rồi.

Cuộc chiến giữa yêu ma và Tà Ma còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Bác cả Châu Hồng Phi nhìn mà ngớ người.

Các chiến sĩ Hoa Hạ cũng ngơ ngác.

Ngay cả mẹ hắn dù đã thông qua thần niệm ký ức, biết được con trai có loại thủ hạ Tà Ma này, cũng phải ngạc nhiên.

Thế này cũng quá mạnh rồi!

Có một đội quân thuộc hạ vô địch như này, ở trên Trái Đất này chính là điều mà mọi người đều mơ ước.

“Tuyết Bình, em đưa tiểu Tiêu nhanh chóng rời khỏi đây đi, thế lực kỳ lạ này đã không còn là thứ mà sức mạnh con người có thể ngăn chặn được rồi.” Bác cả đứng phía trước hai người, đè thấp giọng nói.

Lâm Tiêu cùng mẹ nhìn nhau một cái.

Ký ức mà hắn vừa dùng thần niệm truyền đạt qua, chỉ nhằm làm sáng tỏ thân phận của mình, thế cho nên đều là những quá khứ đơn giản, không hề bao gồm thông tin về Tà Ma hay thực lực tu vi của bản thân gì đó.

Tách!

Lâm Tiêu búng tay một cái.

Ngay sau đó, đám Tà Ma còn đang chia nhau xác của yêu ma để ăn trên chiến trường lập tức dừng mọi chuyện đang làm lại.

Thân hình của bọn chúng như bóng ma, nhoáng một cái, đồng loạt đứng trước mặt ba người Lâm Tiêu.

“Bái kiến chủ nhân.”

“Xin chủ nhân hãy ra chỉ thị tiếp theo!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom