Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 426-428

Chương 426: Bảy nữ nhân một vở kịch

Lúc này Lâm Tiêu cảm thấy cực kỳ cạn lời, bị người ta hắt nước bẩn lên người mà lại không cách nào biện minh được, đám nữ nhân mất não này còn không chịu tin hắn. Bây giờ còn muốn chứng minh bản thân hắn là “kẻ lăng nhăng”?

Lâm Tiêu cũng lười nói, thôi cứ để bọn họ chứng minh. Để hắn xem xem đám nữ nhân này ngoài việc dùng đá Tam Sinh ra thì còn cách nào khác để chứng minh.

Bảy nữ nhân kia sau một hồi bàn bạc liền thấy người trưởng thành nhất trong bảy người – Lạc tỷ đứng lên. Nàng ta đi tới trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt vừa mang vẻ bi thương, trìu mến và cả nhớ nhung.

“Ta đợi ngươi năm này qua năm khác, tại sao ngươi tuyệt tình như vậy! lời nói trước đây của ngươi không tính sao? Ngươi đã từng thề non hẹn biển!!” Lạc tỷ định vung tay tát đối phương một cái.

Nhưng tới lúc giơ tay lên nàng ta lại phát hiện bản thân không nỡ ra tay, lúc hạ tay xuống chỉ dịu dàng đặt lên trên mặt Lâm Tiêu, cảm giác hơi ấm từ trên mặt đối phương truyền tới tay.

“Tiểu Bất Điểm, ra đi! Hắn đã tuyệt tình như vậy, ngươi ở trong người hắn cũng không tác dụng gì.” Lạc tỷ nhẹ nhàng nói.

Lâm Tiêu: “???”

Khó chịu thật, cảm giác bị người khác thao túng thật sự rất khó chịu, thật sự bực mình. Hắn không phải hoàn toàn bó tay chịu trói, chỉ là khi chưa tới bước đường cùng hắn không muốn dùng tới cách đó.

Nữ nhân này hình như đã cho thứ gì đó vào cơ thể tên đàn ông cặn bã kia, bây giờ muốn gọi thứ đó ra. Vậy thì tốt, dù sao trong cơ thể hắn cũng không có cái thứ đó, có lẽ sau khi trải qua chuyện này mấy người kia sẽ tin lời hắn nói.

Nhìn nữ nhân mang vẻ mặt bi thương đứng trước mặt mình Lâm Tiêu lại khẽ thở dài. Hỏi thế gian, tình là chi!

Tuy nhiên giây tiếp theo, da đầu Lâm Tiêu chợt tê dại, một chuyện kỳ lạ tới mức không dám tin xảy ra. Hắn cảm thấy chỗ cánh tay ngứa ngáy, sau đó từ dưới lớp da nổi lên những con bọ nhỏ trắng trong.

“Mọi người mau nhìn kìa, là Cổ mệnh của Lạc tỷ!!! tên cặn bã, còn muốn cãi không!”

“Giảo biện tiếp đi! Phủ nhận tiếp đi!”

“Nói cho ngươi biết, đây là cổ mệnh Lạc tỷ đưa vào người ngươi lúc hai người còn ở bên nhau, bình thường nó sẽ có lợi cho cơ thể, ngoài ra còn báo vị trí cụ thể của ngươi. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao bọn ta biết vị trí trốn của ngươi chưa.”

“Đồ lăng nhăng, bây giờ ngươi có thể nói cho bọn ta biết tại sao ngươi làm vậy rồi chứ?”

Mấy nữ nhân kia kích động, có hai người mắt đã đỏ ửng như sắp khóc. Bây giờ bọn họ cảm thấy tổn thương tinh thần sâu sắc, mấy nữ nhân này đều là thiên khiêu của Tôn Hoàng Giới, là những viên minh châu trong các gia tộc thế lực lớn. Có vô số kẻ muốn theo đuổi họ nhưng bọn họ không động lòng với bất kỳ ai.

Lại không ngờ lúc động lòng thực sự lại gặp ngay một kẻ lăng nhăng, làm sao bọn họ có thể bình tĩnh được.

Còn Lâm Tiêu thì đang đứng chết sững, mấy con cổ trùng này là trò gì? Sao trong cơ thể hắn lại có cổ trùng!

Chuyện này…rốt cuộc là gì, chắc chắn là lúc hắn chạm tay vào bia đá rơi vào ký ức, tên cặn bã kia đã quay lại rồi hạ cổ trùng vào trong người hắn. Chắc chắn là như vậy.

Lâm Tiêu ý thức được chuyện này, hắn cũng mau chóng hiểu ra vấn đề.

“Mấy vị, cổ trùng này và cả đá Tam Sinh đều là do kẻ khác hãm hại ta, ta thực sự không phải người kia. Xin mấy vị hãy động não suy xét được không?” Lâm Tiêu bất lực giải thích.

Nhưng có vẻ lời giải thích của hắn giống như sự phản kháng yếu ớt. Lạc Tuyết nghe thấy vậy thì ánh mắt càng thêm bi thương mở miệng nói.

“Phu quân, đây là lần cuối ta gọi ngươi là phu quân. Con cổ mệnh này là cổ trùng bản mệnh của ta, có tất cả là hai con, đây là con thứ nhất, con còn lại trong cơ thể ta. Bọn chúng xuất hiện từ lúc ta được sinh ra, chúng đi theo ta tới tận bây giờ.”

“Trên khắp thiên hạ này, ngoài ta ra không ai có thể ra lệnh cho chúng, không nói tới việc phu quân có thể cảm nhận được chúng, kể cả ngươi có cảm nhận được chúng cũng không cách nào lấy được chúng ra ngoài.”

“Nếu như, ta nói là nếu như, ngươi nhờ cường giả khác cưỡng ép bức chúng ra ngoài thì chúng sẽ lập tức chết khô. Cổ trùng này từ khi nhận được mệnh lệnh thì mạng sống của chúng đã nối liền với nhau. Chỉ cần một con chết con còn lại trong cơ thể ta cũng sẽ chết, và bản thân ta cũng sẽ chết.” Lạc tỷ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.

Những người khác đứng xung quanh có chút ngỡ ngàng rồi lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Lạc tỷ. Lạc tỷ thực sự đáng thương, nàng ta dùng sự thâm tình liều mạng vì một kẻ lăng nhăng như thế này.

Mấy nữ nhân kia cũng hiểu ra tại sao tên cặn bã này khi tới Hoàng Tôn Giới lại không phát hiện ra sự tồn tại của cổ trùng, hắn lại càng không hiểu tại sao bị một đám nữ nhân truy đuổi. Sợ rằng hắn có phát hiện ra cổ trùng cũng không thể nào lấy được ra, cũng có lẽ hắn không dám lấy ra?

Một con cổ hai tính mạng, thật là nực cười.

Lâm Tiêu: “…” Hắn trầm mặc.

Hắn thực sự không biết nên phản bác kiểu gì, chỉ có thể trách tên rác rưởi kia, thủ đoạn thực sự cao tay, trong trận giao tranh đầu tiên này hắn coi như đã thua.

Vì đám nữ nhân này không ai tin hắn nên Lâm Tiêu đành ngậm miệng lại. Hắn lẩm bẩm tự nói với bản thân thôi thì da dày thịt béo lại còn có huyết mạch tôn thượng bảo hộ, chỉ cần không dính phải đòn trí mạng hắn vẫn có thể hồi phục lại như cũ.

Nhìn thấy Lâm Tiêu im lặng không phản kháng đám nữ nhân lại càng thêm tin rằng đây là sự thật, hắn đã hết đường chối cãi trước sự thật. Bọn họ bắt đầu thi triển thần thông, pháp thuật, kiếm trận trên người Lâm Tiêu.

Xong xuôi bọn họ không bỏ đi mà lại không chế thần thông thu nhỏ lại, như vậy sẽ dễ dàng đem tên cặn bã này đi. Băng Sương Lãnh muội và ma nữ Mị Hoặc bước lên trước, mỗi người một bên bắt lấy tay Lâm Tiêu. Còn lại 5 nữ nhân kia đều lấy pháp bảo ra bao lấy đá Tam Sinh.

“Lên!” Bọn họ đồng thanh hô lên.

Đá Tam Sinh sừng sững cứ thế bị 5 người nhấc lên. Mặc dù bọn họ đều là cường giả Đại Đế cảnh, nhưng vẫn cần tới 5 người hợp sức lại mới có thể nhấc đá Tam Sinh lên.

Lâm Tiêu nhìn cảnh này trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên, hắn không ngạc nhiên chuyện 5 người này nhấc đá Tam Sinh lên. Chuyện khiến hắn ngạc nhiên chính là kẻ có tu vi sinh tử cảnh nhưng lại một mình cõng đá Tam Sinh trên lưng, dùng tốc độ kinh khủng chạy trốn tới mức hắn còn chả đuổi kịp.

Sợ rằng thực lực thật sự của người kia mạnh tới mức khó nói, trong lòng Lâm Tiêu thêm vài phần tính toán, sau này có gặp lại kẻ đó lần nữa hắn nhất định sẽ chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.

“Này, các ngươi định đem ta đi đâu? Định xử lý thế nào?” Lâm Tiêu bộ dạng chịu trận dùng ánh mắt tò mò hỏi.

“Đương nhiên quay lại Tôn Hoàng Giới, ta phải làm cho xong những chuyện lúc trước chưa hoàn thành!” Ma nữ Mị Hoặc dùng ánh mắt ma mị nhìn Lâm Tiêu.
Chương 427: Phần thưởng Thiên Giai ở cấm địa Hoang Cổ

Chuyện trước đó chưa làm xong?

“Chuyện gì?” Lâm Tiêu vội chớp mắt, sực tỉnh, hỏi.

Tuy không biết là chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt của nữ nhân này thì nhất định là không phải chuyện gì tốt.

“Sinh con cho ngươi được không?” Ma nữ quyến rũ híp mắt nói, lộ ra một nụ cười, nói.

“Hả…? Cái gì cơ???” Lâm Tiêu ngây ra.

“Ngươi không phải thích gieo nợ đào hoa ở khắp nơi, lại không dám chịu trách nhiệm sao? Vậy ta sinh cho ngươi vài đứa, để cho ngươi có cái mà vướng bận. Đến lúc đó, đừng nói là Linh Tôn Cảnh, ngay cả Đại Đế cảnh ngươi cũng đừng hòng đột phá được!” Ma nữ cười lạnh.

Lâm Tiêu bị lời nói này làm cho sợ ngây người.

Nữ…nữ nhân có hơi độc ác rồi đấy!

Cách này quá tàn nhẫn rồi.

“Cách này được đấy, nếu hắn không đột phá được Đại Đế Cảnh, chúng ta có thể mãi áp chế được hắn rồi.”

“Đúng vậy, ngươi phá nát trái tim của bọn ta, sau này ta không thể thích thêm bất cứ người nào khác, vậy ngươi hãy hoàn toàn chịu trách nhiệm cho chuyện này đi.”

“Tính cho ta một phần, ta nhất định muốn biết hắn sao lại tuyệt tình đến vậy, sao mỗi lần đều lâm trận liền chạy trốn.”

Các nữ nhân sau khi ‘tóm được người cần tóm’, tâm trạng đều tốt lên không ít.

Chỉ là nội dung thảo luận này có chút lạc đề rồi.

Lâm Tiêu không nói gì thêm, cũng không dám nói nhiều.

Mấy nữ nhân này có phải là đều hơi điên rồi không, suy nghĩ sao lại bất bình thường đến thế.

Đây là logic của người bình thường hay sao?

Hắn sợ chỉ nói sai một câu thôi là sẽ bị mấy nữ nhân này hành quyết tại chỗ.

Nếu như chuyện kia thật sự xảy ra thì hình như hắn cũng không thiệt lắm nhỉ!

Lúc này, trong lòng Lâm Tiêu vang lên một âm thanh, là Thiên Đạo tháp truyền tới.

“Chủ nhân, cá nhân ta kiến nghị ngài thuận nước đẩy thuyền, thu mấy nữ tử này về!” Thiên Đạo tháp nói.

Lâm Tiêu: “….”

Ngươi im miệng!

Lúc này cần ngươi đột nhiên nhảy ra nói bừa sao?

“Chủ nhân, ta đã quan sát một lượt, thiên phú, tư chất của bảy nữ nhân này đều là tuyệt giai thiên cổ, nếu đặt ở Huyền Thiên Giới, thậm chí là không kém Can Anh Túc đâu. Nếu ngài có thể phối hợp với một môn công pháp song tu cực phẩm, luyện thành thạo toàn bộ, nhất định có thể đột phá Đại Đế Cảnh một cách nhanh chóng.”

“Cho dù không thu về, trấn áp vào trong Thiên Đạo tháp cũng cực kỳ hoàn mỹ. Chủ nhân, mấy người này đều có Ý Cảnh Quy Tắc tương đối hiếm gặp đó.”

“Ví dụ như người bên tay trái ngài đây, là Cực Hàn Chi Ý. Người bên phải là Mị Hoặc Chi Ý, những người khác còn có, Thần Thánh Chi Ý, m Kiếm Chi Ý,...”

Thiên Đạo tháp càng nói càng hào hứng.

Nếu không phải những người bên cạnh chủ nhân đây đều là cường giả Đại Đế Cảnh thì nói cũng muốn tự mình ra tay, trấn áp từng người một rồi.

Nhưng mà, với trình độ mới chỉ thắp được một phần tư số thiên đăng hiện tại, thì vẫn không làm được cái việc trấn áp cường giả Đại Đế Cảnh trong nháy mắt.

“Được rồi, được rồi, ta sẽ tùy cơ ứng biến, ngươi đừng lo lắng.” Lâm Tiêu đáp trong lòng.

Một đoàn nữ nhân lên đường trở về, trong lòng rất vui sướng.

Bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch sau khi về ngày đầu tiên làm gì, ngày thứ hai làm gì.

Chính vào lúc này Lâm Tiêu lại lên tiếng.

“Ta đề nghị các ngươi đừng lại gần thông đạo giữa hai thế giới thì tốt hơn.” Hắn ung dung nói.

Nếu những nữ nhân này, người nào người nấy đều có thiên phú tư chất và Ý Cảnh Quy Tắc tốt, thế thì hắn cũng không vội thoát thân nữa.

Nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội đem từng người một thu vào trong Thiên Đạo tháp nữa.

“Tên xấu xa, ngươi lại lên kế hoạch bỏ trốn nữa hay sao!” Ma nữ quyến rũ kia hung dữ lườm hắn, nói.

Những nữ tử khác nghe thấy thế cũng nhìn sang.

“Các ngươi có lẽ phải thất vọng rồi, từ Tôn Hoàng Giới xuống đây thì dễ, muốn quay về thì khó đấy.”

“Trừ khi tìm ra cánh cổng phong ấn thứ ba, đồng thời phá bỏ nó. Nếu không thì bất luận là các ngươi dùng cách gì, cũng sẽ không thể rời khỏi Huyền Thiên Giới.

Lâm Tiêu nói cho họ biết sự thật.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Những nữ nhân kia nghe thế đều ngây ra.

“Thật hay giả vậy? Chúng ta quay về con đường cũ cũng không được sao?”

“Đừng tin hắn, cái tên xấu xa này nói dối không chớp mắt, không có câu nào là thật hết.”

“Đúng vậy, chúng ta cứ trở về xem thế nào trước đã, nếu thật sự không được thì chúng ta lại tìm cách khác.”

“Ừ, được, ta từng nghe nói về Huyền Thiên Giới rồi, nơi này chính là chiến trường cuối cùng của đại chiến viễn cổ. Quy tắc và trật tự hỗn loạn, điều này cũng dẫn tới cường giả mạnh nhất ở Huyền Thiên Giới hiện tại cũng chỉ có thể đạt tới tu vi Đại Đế cảnh. Với thực lực của chúng ta, đối phó với bọn họ cũng thừa sức.

Các nữ tử nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, thì ra là vậy.

Vậy thì bọn họ có gì mà phải sợ đâu.

Nếu như có thể quay về Tôn Hoàng Giới thì về, không về được thì tạm thời ở lại đây, đợi thông đạo hai giới hoàn toàn kích hoạt rồi tính.

Lâm Tiêu bị hai nữ nhân áp giải hai bên, nhìn bọn họ mang vẻ mặt không tin tưởng thì cũng lười chẳng buồn nhắc nữa.

Huyền Thiên Giới quả thực chỉ có cường giả Đại Đế Cảnh.

Nhưng thông đạo hai giới đã mở ra con đường một chiều, vậy tức là sẽ có vô số người của Tôn Hoàng Giới xuống Huyền Thiên Giới.

Biến số trong đó thực sự không nói trước được.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Khi các nữ tử đem Lâm Tiêu và bia đá Tam Sinh trở về bên dưới thông đạo hai giới, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Lúc bọn họ đuổi theo tên xấu xa kia chạy tới thế giới này, chỉ nhìn thấy hai Đại Đế thông thường của Tôn Hoàng Giới.

Nhưng bây giờ ở nơi này đã tụ tập gần trăm vị Đại Đế.

Từ khí tức trên người họ có thể thấy, gần trăm vị Đại Đế này đều là người của Tôn Hoàng Giới, hơn nữa còn là đến từ các thế lực đứng đầu.

Lâm Tiêu thấy vậy không sợ mà ngược lại còn vui mừng.

Gần trăm vị Đại Đế đó nha!

Nếu như thu toàn bộ họ vào Thiên Đạo tháp thì chẳng phải là sẽ thắp sáng toàn bộ thiên đăng trong nháy mắt hay sao?

Lâm Tiêu vừa nghĩ tới đây, Thiên Đạo tháp liền không thể không lên tiếng.

“Chủ nhân à! Thiên đăng là cần những Ý Cảnh Quy Tắc khác nhau mới có thể thắp sáng. Gần trăm vị Đại Đế này đại đa số đều có Ý Cảnh Quy Tắc giống nhau, có thể thắp sáng mười lăm, mười sáu ngọn thiên đăng đã là may mắn lắm rồi.” Thiên Đạo tháp nói.

Lâm Tiêu: “Chuyện này…”

Cũng đúng nhỉ.

Là hắn nghĩ quá nhiều rồi, quên mất chuyện Ý Cảnh Quy Tắc không được trùng lặp.

Nhưng mà có thể thắp sáng thêm mười lăm mười sáu ngọn thiên đăng cũng đã là cực kỳ tốt rồi.

Ngay lập tức, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn những vị Đại Đế này trở nên phát sáng.

Mà bảy nữ nhân bên cạnh hắn cũng chú ý tới tâm trạng đang thay đổi của Lâm Tiêu, bọn họ lúc này chỉ cảm thấy nổi gai ốc.

Giống…giống như vô số rắn độc đang nhắm tới con mồi.

“Các ngươi mau nhìn xem!! Bia đá kia, hình như là bia đá Tam Sinh!!”

“Hahaha, không ngờ mục tiêu của phần thưởng treo cấp Thiên Giai nhanh như vậy đã tìm được rồi.”

“Xem tình hình thì người mà những nữ nhân này áp giải chính là thánh trộm Bách Biến rồi!”

“Chỉ cần tóm được thánh trộm Bách Biến và bia đá Tam Sinh thì sẽ có thể lĩnh giải thưởng Thiên Giai của cấm địa Hoang Cổ, đây mới là cơ duyên lớn thực sự!”

“Thánh trộm Bách Biến giao cho Ảnh Sát tông bọn ta, ai dám giành thì đừng trách bọn ta không khách khí!”

“Vậy bia đá Tam Sinh thì Xuất Vân Đế bọn ta nhận hết.”

“Các ngươi nằm mơ à? Nơi đây là Huyền Thiên Giới, các ngươi tưởng là Tôn Hoàng Giới hay sao?”
Chương 428: Để bia đá Tam Sinh lại, người này cũng phải để lại

Khi mấy trăm vị Đại Đế này nhìn thấy bảy nữ nhân đang áp giải Lâm Tiêu đi tới, đôi mắt trở nên rực lửa.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Những Đại Đế này tách nhau ra một khoảng, những người cùng thế lực thì đứng tụ lại một chỗ.

“Các ngươi tránh ra, bọn ta muốn trở về Tôn Hoàng Giới.” Một trong bảy nữ nhân nói, lông mày nhíu chặt lại, quát lên với đám người ở phía trước thông đạo giữa hai thế giới.

“Có thể tránh, nhưng ngươi phải để người kia và bia đá Tam Sinh lại!” Một vị Đại Đế ở trước mặt nói.

Những Đại Đế khác không nói gì, nhưng trong ánh mắt thì cũng có ý này.

Nữ nhân có thể đi, nam nhân và bia đá thì để lại.

“Dám chặn đường của bọn ta, gan của các ngươi cũng lớn lắm!” Một trong bảy nữ tử lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị Đại Đế trước mặt.

Với thân phận của bảy nữ tử bọn họ, người khác chỉ sợ tránh không kịp.

Tuyệt đối không thể nào chặn đường.

Lẽ nào đám người này đều không biết đến bọn họ?

Trong lòng bảy nữ tử đều cảm thấy kỳ lạ.

“Đại đệ tử của Yên Vũ kiếm các, thiên kim các chủ Huyền Sương các, nữ bộ chủ của Vạn Ma giáo..khà khà, nếu đổi lại là ở Tôn Hoàng Giới thì bọn ta đương nhiên là không dám chặn đường các ngươi, nhưng ở đây là Huyền Thiên Giới!!”

“Ta cũng có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, người đã đến Huyền Thiên Giới thì đều không thể quay về Tôn Hoàng Giới, càng không thể cầu cứu Tôn Hoàng Giới. Thực lực của các ngươi đúng là rất tốt, nhưng không có thế lực ở đằng sau chống lưng cho, các ngươi nghĩ các ngươi có thể địch lại bọn ta sao?”

“Các vị, chỉ cần các vị để bia đá Tam Sinh và người kia lại, bọn ta sẽ không ra tay với các vị.”

Mấy vị Đại Đế đều lên tiếng nhắc nhở bảy nữ tử.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để đạt được mục tiêu lĩnh thưởng Thiên Giai, ai ngăn cản cũng vô dụng.

Hoặc nói cách khác, mọi người đều là Đại Đế, ngươi có thể mạnh hơn ta một chút, nhưng người bên ta đông!

Hươu chết về tay ai thì để sau rồi tính!

Bảy nữ tử nghe thấy lời này, đều đồng loạt quay đầu về phía cái tên mà bọn họ đang áp giải.

Không ngờ lời mà tên này nói lại là sự thật.

Bọn họ không nên tới thông đạo hai giới này.

Nhìn ánh mắt đầy tham lam của những Đại Đế trước mặt này, bọn họ liền biết chuyện này phiền phức rồi đấy.

Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ là, mục tiêu của những Đại Đế này nếu như là bia đá Tam Sinh thì bọn họ có thể hiểu.

Nhưng tại sao lại tính cả tên này vào chứ?

Bảy nữ nhân vẫn có sự ăn ý với nhau, cũng không hành động lỗ mãng.

Bọn họ nhìn nhau một cái, thống nhất ý kiến.

“Bia đá Tam Sinh này ta có thể cho các ngươi, nhưng người thì bọn ta nhất định phải đưa đi!” Nữ tử lạnh lùng như tuyết thấp giọng đáp.

Bọn họ vốn tưởng rằng nếu lùi một bước lớn như vậy thì có thể giải quyết rồi.

Ai ngờ.

Những Đại Đế này căn bản không hề do dự mà cự tuyệt yêu cầu này.

“Không được! Để bia đá Tam Sinh lại, người này cũng phải để lại.”

“Trên lệnh truy nã Thiên Giai đã viết rõ, thánh trộm Bách Biến và bia đá Tam Sinh phải cùng giao lên, thiếu một cái cũng không được, nhất định phải giao nộp cả hai mới có thể đổi lấy phần thưởng cuối cùng.

“Phí lời làm gì, chỉ là mấy nữ nhân thôi mà, chúng ta trực tiếp ra tay cướp người và đồ về là được.”

Đám Đại Đế của các thế lực lớn trong lúc cự tuyệt cũng đã bao vây mấy nữ tử này lại.

Vẻ mặt của bảy nữ nhân đều trở nên khó coi.

“Phần thưởng Thiên Giai? Có thể nói cho ta biết đó là thứ gì không?” Nữ tử thanh thoát trong bảy nữ nhân nhẹ nhàng hỏi.

Câu hỏi này lại khiến cho những Đại Đế kia cảm thấy ngạc nhiên.

“Các ngươi không biết phần thưởng Thiên Giai? Vậy các ngươi bắt thánh trộm Bách Biến và bia đá Tam Sinh này làm gì?”

“Nói cho bọn họ cũng chẳng sao, bọn họ cũng đừng hòng đem người và bia đá rời khỏi đây.”

“Đó chính là Lệnh thưởng mà cấm địa Hoang Cổ phát ra, chỉ cần bắt được thánh trộm Bách Biến và tìm về được bia đá Tam Sinh, là có thể nhận được một danh sách phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Những phần tạ lễ đó chính là sự mê hoặc mà những Đại Đế Cảnh như chúng ta không thể nào kháng cự lại, cho nên các ngươi vẫn nên chủ động giao nộp người và đồ kia ra đây thôi, tránh cho chúng ta phải động thủ thì lại tổn thương hòa khí.”

Các Đại Đế cũng không muốn trở thành kẻ địch với những thiên kiêu nữ tử này.

Dù sao thì thông đạo giữa hai giới bây giờ không thể mở ra, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không mở ra.

Chỉ cần tìm được cánh cổng phong ấn thứ ba và phá hủy nó, thì có thể khiến cho thông đạo hai giới được mở rộng, trở về Tôn Hoàng Giới rồi.

Sức mạnh của thế lực đằng sau bảy nữ nhân này đều cực kỳ khủng bố.

Nếu không phải đây là Huyền Thiên Giới, nếu không phải là phần thưởng Thiên Giai kia quá có sức mê hoặc, tới mức hoàn toàn vượt xa sự đáng sợ này, thì bọn họ cũng chẳng mạo hiểm như vậy làm gì.

Bảy nữ nhân nhìn vẻ mặt tham lam không hề che giấu của những kẻ trước mắt, người nào cũng nghiến răng tức giận.

Họ nhìn nhau một cái, ánh mắt quyết liệt.

“Muốn đưa hắn đi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!” Mấy nữ nhân cùng đồng thanh đáp.

Không sai, bọn họ chính là hận muốn chết cái tên khốn này.

Khi tên khốn này rời đi một cách tuyệt tình, bọn họ thậm chí còn có ý nghĩ muốn tìm đối phương để cùng nhau chết đi.

Nhưng bất luận thế nào, cái tên xấu xa này cũng là người của bọn họ.

Bọn họ có thể đánh, có thể mắng hắn, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ khác động vào.

Đặc biệt là loại muốn dùng tên xấu xa này đem đi đổi phần thưởng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đó đúng là nằm mơ! Còn lâu mới có cửa nhé!

Bọn họ sẽ không cho phép điều đó.

“Hừ!! Đàn ông phụ bạc, hãy xem chuyện tốt mà ngươi gây ra đi!!”

“Ngươi ăn trộm cái gì không được, lại cứ phải đi cấm địa Hoang Cổ trộm bảo vật trấn tộc của người ta. Ngươi cần cái bia đá Tam Sinh này làm gì cơ chứ?”

“Ngươi thật quá xấu xa, quá đáng ghét!!!!”

Một trong số mấy nữ tử trừng mắt lườm Lâm Tiêu, trong lòng oán giận.

Lâm Tiêu: “…”

Các ngươi cứ việc mắng chửi.

Dù sao thì người bị chửi cũng chẳng phải ta, trong lòng ta rất an tâm.

Lâm Tiêu một chữ cũng không cãi lại, chỉ đang nỗ lực thử giải cấm chế và trận pháp trên người mình.

Không thể không nói, thủ đoạn giam cầm của mấy thiên kiêu nữ tử này thật đúng là mạnh.

Lâm Tiêu cảm giác trong chốc lát bản thân thật sự chẳng có cách nào rũ bỏ được mấy tầng trói buộc ở trên người.

Coong!

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Bảy nữ tử ném bia đá Tam Sinh sang một bên.

Thứ này tuy là bảo vật hiếm thấy, nhưng trong mắt bọn họ, giá trị của tên xấu xa kia còn cao hơn gấp nhiều nhiều lần so với bia đá Tam Sinh.

“Hề hề hề, bia đá Tam Sinh là của ta rồi.”

“Để ta thu tấm bia đá này lại đã rồi tính.

“Bảo vật trấn tộc của cấm địa Hoang Cổ đó, chỉ cần có được thứ này, cho dù không lĩnh được phần thưởng thì cũng có sao đâu, dù sao thì ta chắc chắn là có lời rồi.”

Ngay lúc bảy nữ tử từ bỏ bia đá Tam Sinh, liền đem theo Lâm Tiêu chạy về hướng ngược lại.

Họ muốn nhân cơ hội này rời đi trước rồi tính.

Nhưng ngay sau đó.

Bọn họ bị ép phải dừng lại.

Bởi vì vòng tròn bao vây của mấy Đại Đế kia tuy là đã tản ra một số người đi tranh đoạt bia đá Tam Sinh, nhưng đại đa số người vẫn còn đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

“Trò dương đông kích tây này tốt thì tốt đấy, nhưng các ngươi dùng nhầm chỗ rồi.”

“Ta nói cho các ngươi biết, nếu không giao hắn ra đây thì các người đừng hòng rời đi.”

“Đừng phản kháng nữa, các ngươi cho rằng có thể địch lại bằng này người của bọn ta hay sao?”

Mà lúc này.

Đám người tranh đoạt đá Tam Sinh ở phía dưới, ngay lúc chạm vào bia đá Tam Sinh thì toàn bộ đều ngây ra tại chỗ.

Giống như toàn bộ thời gian đã ngừng lại.

Chuyện này khiến cho tất cả các Đại Đế đều kinh ngạc đến ngây ra.

Sao vậy?

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chuyện này là sao thế?

“Ra tay!!!”

Cũng ngay lúc này.

Bảy nữ nhân trong nháy mắt liền có năm người xông ra.

Chỉ để lại hai người canh giữ Lâm Tiêu, năm người kia lại ra tay trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom