Advertisement
Advertisement
  • Chương 762-768


Người của Dạ Nhất thấy nhóm thân vệ Đại Lương đã hành động, tất nhiên cũng không chấp nhận thua kém, dù là vì mặt mũi Vương Gia hay là vì biểu hiện lòng trung thành của mình với Công Chúa trước mặt người Đại Lương.
Kinh Mặc chỉ ôm ngực im lặng nhìn, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt sắc kia lúc tỉnh lại sẽ nổi giận, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng.
Dạ Nhị luôn canh giữ trên nóc nhà nghe thấy trong phòng tân hôn truyền đến tiếng đấm đá cảm thấy có chuyện không hay. Hắn ta vội vàng nhảy xuống, mặc kệ mình bị đánh, chen chúc vào đám người mang gia nhà mình đi. Dạ Nhất cũng theo sau hắn ta không rời.
“Dạ Nhị, người này dám động chạm đến Vương Phi. Ngươi lại còn mang hắn ta đi. Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?” Cuối cùng Dạ Nhất vẫn túm được y phục của Dạ Nhị, kéo thật mạnh, vì vác theo Hứa Kế Thành nên Dạ Nhị đứng không vững suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Ngươi là đồ ngu ngốc, trong phủ chúng ta, trừ Vương Gia còn ai có thể đến gần Vương Phi nửa bước. Ngay cả gia mà ngươi cũng dám đánh, ngươi mới đúng là ăn gan hùm mật gấu.” Dạ Nhị giữ thăng bằng cơ thể, tức giận nói với Dạ Nhất rồi đưa mặt người kia nhắm ngay Dạ Nhất.
Dạ Nhất vừa thấy khuôn mặt kia liền choáng váng.
Lúc nãy ở phòng tân hôn hắn ta đã xem qua khuôn mặt này vốn không phải mặt của Vương Gia, nhưng giờ phút này người bên cạnh Dạ Nhị lại chính là Vương Gia.
Dạ Nhất khó hiểu, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục được tinh thần, rốt cuộc mình đã làm gì? Sau khi xác nhận không phải Vương Gia cho người đánh thì lại thành đánh Vương Gia?
Dạ Nhất cảm giác rét lạnh sau lưng…
“Dạ Nhất, đem cái tên yêu râu xanh vào đây cho Bản Công Chúa, mới đánh vài cái như vậy thì đã thấm vào đâu. Bản Công Chúa muốn phế hắn đi, xem sau này hắn còn dám vô lễ với ta nữa không.” Kinh Mặc cũng đuổi theo ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn Dạ Nhất Dạ Nhị đứng song song nhau, tâm trạng tốt chưa từng thấy.
“Công Chúa, thuộc hạ…” Dạ Nhất thấy người bên cạnh Dạ Nhị vẫn còn ngất đi, khó xử không nói nổi thành lời.
“Hiện tại xem ra thị vệ của Tử Húc Quốc này không đáng tin, thân vệ của Đại Lương chúng ta tự ra tay đi, đã có gan vũ nhục Công Chúa của bọn hắn thì cũng nên chịu đòn đấm đá của bọn hắn đi.” Giọng điệu Kinh Mặc lúc nói chuyện rất vui, chịu đựng cả một ngày cuối cùng bây giờ tâm trạng nàng mới thật sự tốt lên được.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thân vệ Đại Lương tất nhiên sẽ nghe lệnh của Kinh Mặc, lời còn chưa dứt bọn hắn đã thi triển võ công bay lên nóc nhà. Lúc này một nhóm người áo đen bảo vệ chặt chẽ Hứa Kế Thành cũng chiến đấu với nhóm thân vệ Đại Lương. Thế lực hai bên ngang nhau, Dạ Nhất ngẩn ra tại chỗ không biết nên theo ai.
“Dạ Nhất, nếu ngươi thật sự cho rằng ta là chủ tử của ngươi thì ngươi hãy đi đánh cho hắn bầm dập mặt mũi đi. Còn nếu ngươi cảm thấy hắn là chủ tử của ngươi thì ngươi đi đi, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Dạ Nhất nghe thấy Kinh Mặc nói vậy, sắc mặt càng thêm chua xót, Vương Gia hay là Vương Phi, đây là câu hỏi lớn khó trả lời nhất?
Để Vương Phi đánh Vương Gia thì chắc chắn Vương Gia sẽ không vui. Nhưng không nghe lời Vương Phi, tâm trạng Vương Phi không tốt thì Vương Gia vẫn không tha cho hắn ta.
Hắn ta vốn tưởng rằng bằng cách quan sát trận chiến từ xa, hắn ta có thể thoát khỏi số phận bị ra lệnh, có thể không bị chủ tử trách phạt nhưng sự thật là Công Chúa Kinh Mặc đã để người của hắn ta tham gia vào trận chiến hết lần này đến lần khác.
Mặt mũi bầm dập, sự trừng phạt này không được xem là nghiêm trọng với một tên yêu râu xanh nhưng người kia lại là Vương Gia của bọn hắn, sao bọn hắn có thể ra tay.
“Được rồi, chúng ta về thôi, Dạ Nhất ngươi mang theo người của ngươi cùng chủ tử ngươi rời khỏi đây đi. Tống Kinh Mặc ta không cần loại thuộc hạ ăn cây táo, rào cây sung.” Kinh Mặc nói xong liền ra hiệu cho nhóm thân vệ Đại Lương từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Nàng đã biết trước mình không thể được lợi, dù gì đây cũng là Phủ Thành Vương, khoảnh khắc Dạ Nhị xuất hiện, sự trừng phạt nàng có thể làm được với Hứa Kế Thành đã kết thúc, việc sau đó nàng làm chỉ là để thử mức độ trung thành của đám Dạ Nhất mà thôi.
Kết quả, nàng thật sự thất vọng, nhưng về tình cũng có thể tha thứ. Dù sao nàng cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn hắn, bọn hắn đã đi theo Hứa Kế Thành nhiều năm rồi.
“Được rồi, về ngủ nghỉ đi, ta cũng mệt rồi.” Công Chúa Kinh Mặc ngáp một cái, sau đó xoay người đi vào phòng tân hôn.
Thân vệ Đại Lương và đám thị vệ nghe vậy cũng lục tục giải tán, chỉ còn đám thị vệ của Dạ Nhất Dạ Nhị Phủ Thành Vương nghiêm túc đứng trên nóc nhà canh gác.
Bọn hắn hiện tại không thoải mái được như Kinh Mặc. Lúc này bọn hắn đang lo lắng nên xử lý vết thương trên mặt Vương Gia bọn hắn như thế nào?
Vương Gia yêu cái đẹp như tính mạng của mình, nếu biết mặt mình bị đánh đến mức không giống ai như vậy chẳng biết sẽ trút hết lửa giận trong lòng như thế nào nữa đây.
Nhưng mà Công Chúa Kinh Mặc này cũng thật độc ác, biết rõ người vào phòng nàng sẽ không phải người khác mà vẫn kiên quyết muốn đánh.
Sau khi Hứa Kế Thành được đưa vào tẩm điện liền tỉnh dậy, khi tỉnh táo lại trong đầu hắn đều tràn ngập mùi vị mình hôn Kinh Mặc, thật sự mất hồn.
Nhưng cơn đau khắp cơ thể làm rối loạn tâm trí hắn, hình ảnh tươi đẹp trong đầu dần rút lui, chỉ còn lại đau đớn.
“Ôi.” Trên trán truyền đến một cơn đau nhói, hắn không chịu nổi liền la lên, tự tay đẩy Dạ Nhị đang thoa thuốc mỡ trên trán cho mình ra ngoài.
Dạ Nhị chưa kịp kêu rên thành tiếng, Hứa Kế Thành đã mở mắt, nhìn quanh bốn phía, biết mình đã về đến tẩm điện, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ mặt và người đều đang đau đớn, hắn nhịn không được nhấc cánh tay mình lên.
Sau đó, cả người liền ngây dại.
Bị đánh sao? Đây là chuyện cả đời này hắn chưa từng gặp qua.
Khi khả năng này lóe lên trong đầu Hứa Kế Thành, trong suy nghĩ hắn hiện lên hình ảnh khuôn mặt thanh tú kiều diễm như hoa đào nở rộ.
Hắn còn nhớ mình bị ai đó đánh lén, sau đó ngất đi và không còn ý thức được gì nữa.
Cho nên bị đánh có lẽ là sau khi hắn bị ngất đi chăng?
Là nàng sao? Nữ nhân này thực sự là…
“Gia, vết thương của người đều là do Công Chúa Kinh Mặc gây ra. Thuộc hạ đã cố hết sức bảo vệ người, đám Dạ Nhất và thị vệ Đại Lương làm thật sự không liên quan gì đến thuộc hạ.” Dạ Nhị theo gia của mình nhiều năm nên hiểu rất rõ tính cách hắn. Chuyện bị đánh mất mặt như vậy xảy ra ngay trên người gia bọn hắn, vì để cân bằng lại tâm trạng, gia bọn hắn chỉ càng làm bọn họ mất mặt hơn thôi.
“Gia, lúc chúng thuộc hạ xông vào nhìn thấy khuôn mặt lúc đó rất khác với mặt người. Thuộc hạ nhận nhầm người nên mới ra tay, đó là mệnh lệnh của Công Chúa.” Dạ Nhất bị Kinh Mặc ghét bỏ lại càng nơm nớp lo sợ, tội danh của hắn ta không chỉ là không bảo vệ được chủ, mà còn bị Công Chúa ghét bỏ.
“Sao ngươi còn quay về đây? Lúc ấy ta đã dặn ngươi thế nào?” Hứa Kế Thành quét mắt nhìn Dạ Nhất, nhẹ giọng hỏi.
“Là Công Chúa không cần chúng thuộc hạ nữa.” Dạ Nhất cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Hứa Kế Thành không nói chuyện, chỉ nhìn Dạ Nhất, vô cùng thất vọng, giống như một hồ nước lạnh yên ắng, bất cứ lúc nào cũng khiến người ta hít thở không thông.
“Tự đi chịu phạt đi.” Hứa Kế Thành nhìn khuôn mặt Dạ Nhất, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu.
“Dạ Nhị, đi nói với Chu Thị, sáng ngày mai lúc kính trà nếu nàng ta có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của Vương Phi thì ta sẽ phong nàng ta làm Chánh Phi của ta.”
Dạ Nhị nghe xong lời gia mình nói, quên cả trả lời, gia của bọn hắn có suy nghĩ muốn hưu thê rồi sao? Đây chính là chuyện lớn khó lường, không chỉ liên quan đến Phủ Thành Vương, mà còn liên quan đến quan hệ giao bang giữa hai nước.
“Gia, người phải suy xét thật kỹ. Tuy Công Chúa Kinh Mặc đánh người nhưng là người đã sai trước. Trong khoảng thời gian này Công Chúa Kinh Mặc cũng đã nể mặt người nhiều lần, người vẫn nên suy nghĩ thật kĩ.”
“Ừ, ngươi cũng đi chịu phạt đi.” Lần này Hứa Kế Thành đáp lại một cách tử tế, nhưng câu tiếp theo lại khiến Dạ Nhị khóc không ra nước mắt. Vừa rồi hắn còn tưởng chuyện mình bảo vệ chủ tử không tốt có thể không bị gì, không ngờ mình chạy trời không khỏi nắng.
“Nhớ kỹ! Ở Phủ Thành Vương này, nàng không phải Công Chúa Kinh Mặc mà là Vương Phi của ta, là Vương Phi duy nhất.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Dạ Nhị đang chuẩn bị chịu phạt nghe thấy vậy trong lòng kêu trời vái đất, đúng thật là ‘họa từ miệng mà ra’, rõ ràng đã tránh được một kiếp, tại sao lại còn gọi là Công chúa Kinh Mặc, đấy rõ ràng là Vương phi, là Vương phi mà.

Sau khi Dạ Nhị đi khỏi, Hứa Kế Thành ngơ ngác nhìn lên nóc nhà, trong đầu vẫn toàn là hình bóng, dáng vẻ yêu kiều của nàng, đẹp đến mức khiến người khác như mất đi hồn phách…

Vốn dĩ đêm động phòng hoa chúc vui vẻ, hạnh phúc lại trôi qua trong sự trầm ngâm và ngây ngốc của Hứa Kế Thành, mà ở một nơi khác, tâm trạng của người ra sức đánh Hứa Kế Thành là Kinh Mặc lại vô cùng tốt, ngủ cũng rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, Trọng Lâu đến cáo từ, Kinh Mặc vì không nỡ nên ngay cả cửa còn chưa mở đã đuổi y đi rồi.

Lúc Lãnh Tố bẩm báo lại là Trọng Lâu đã rời đi, Kinh Mặc vẫn không nhịn được muốn rơi nước mắt, sau này chỉ còn một mình nàng sống trong vương phủ, ở lại Tử Húc Quốc.

“Công chúa, cô còn có chúng tôi, còn có Trần tướng quân, chúng tôi đều là người thân của cô, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.” Lãnh Tố đã quen với dáng vẻ oai hùng, phóng khoáng của Kinh Mặc, nhìn thấy nàng trở nên yếu đuối như vậy thì rất lo lắng, vội vàng khuyên.

“Ta biết, chỉ là cảm thấy hơi mất mát một chút, vốn dĩ ở Nam Cảnh muốn nhìn thấy hắn đã khó, sau này muốn gặp hắn lại càng không dễ dàng gì.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, ngữ khí vẫn tràn đầy buồn phiền.

“Sau này công chúa vẫn có thể quay về Đại Lương, đến lúc đó dẫn theo cả Vương gia cùng đi.” Lãnh Tố nhẹ nhàng khuyên, nhưng nói xong lại hối hận ngay lập tức, Thành vương không thích công chúa, làm sao có thể quay về Đại Lương cùng nàng…

Kinh Mặc không để ý, nàng đang nghĩ sau này lấy lý do gì để trở về thăm nhà, thăm kinh thành Đại Lương, ngắm phong cảnh Nam Cảnh, trong lòng nàng, kinh thành chính là nhà, có phụ hoàng có mẹ, còn có Trọng Lâu và Niệm Y. Nam Cảnh cũng là nhà, bởi vì nơi đó có con dân cần nàng bảo vệ, chỉ có Tử Húc lớn như vậy không phải nhà của mình.

“Công chúa, người…” Lãnh Tố còn muốn khuyên tiếp, nhưng lại không thể mở miệng.

“Công chúa, quản gia mang đồ ăn đến rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng của thị nữ, Kinh Mặc gật đầu đồng ý, sau đó một mâm cơm nấu theo kiểu Đại Lương được dọn lên trên chiếc bàn ăn cách đó không xa.

“Công chúa, đây đều là những món ăn nổi tiếng của Đại Lương chúng ta, đã lâu rồi không…” nhìn thấy những món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị, Lãnh Tố không nhịn được, thèm đến chảy nước miếng.

Kinh Mặc nhìn qua một lượt mâm cơm, những món ăn ngon trong nháy mắt đã xua tan đi sự buồn bực trong lòng nàng, nàng nhanh chóng đi đến bên bàn ăn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, ăn gần hết hai con tôm hùm mới nhớ đến Lãnh Tố, nàng vội vàng kêu Lãnh Tố ngồi xuống, hai người giống như một cơn gió, chẳng bao lâu đã ăn sạch một bàn đầy thức ăn.

“Không ngờ phủ Thành vương đúng là ‘Ngọa hổ tàng long’, trình độ nấu ăn của đầu bếp ở đây đúng là không thua kém gì ngự trù trong hoàng cung Đại Lương cả.” Lãnh Tố xoa xoa cái bụng no căng, đến mức ăn không nổi nữa của mình, vừa xoa còn vừa bình luận.

“Hóa ra đồ ăn ngon thật sự có thể khiến người ta hết buồn bực, vừa nãy ta còn rất khó chịu, mà bây giờ ta chỉ nghĩ có thứ gì ngon để ăn không.”

“Công chúa, không được, người ăn nhiều lắm rồi, còn ăn nữa thì dạ dầy sẽ không chịu nổi đâu, đây là bữa ăn sáng.” Lãnh Tố thật lòng khuyên, còn Kinh Mặc lại nhìn chằm chằm vào con tôm càng sốt cay, trong lòng liên tục thầm mắng, đồ ăn quả thật rất ngon, chỉ có điều lại ít quá…

Lãnh Tố sợ Kinh Mặc sẽ ăn tiếp, vội vàng gọi người vào thu dọn, sau đó nói chuyện với Kinh Mặc. Nói được hai câu thì dường như Kinh Mặc nhớ tới chuyện gì đó, nàng nhẹ nhàng hỏi Lãnh Tố: “Hiện giờ ta là Vương phi, đám trắc phi và thê thiếp của Hứa Kế Thành có phải nên đến đây thỉnh an ta không? Ta còn phải lập ra quy tắc cho bọn họ có phải không?

Gia đình Kinh Mặc neo người, bằng hữu xung quanh ví dụ như Lãnh Tố, hay những người khác thì cũng chỉ sống ‘một vợ một chồng’, đối với việc gọi là thỉnh an, lập ra phép tắc, Kinh Mặc cũng chỉ mới nghe người ta nói, cho nên phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn như thế, nàng hơi…

“Đúng là phải lập ra quy tắc, nhưng mà bọn họ còn chưa tới, người định lập ra quy tắc cho bọn họ như thế nào?” Lãnh Tố bất đắc dĩ nhìn Kinh Mặc, lúc này Kinh Mặc mới có phản ứng lại, nàng nhìn Lãnh Tố, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Hay là, ta làm cho bọn họ đến đây?”

Vừa nói xong, Kinh Mặc lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, ta còn đang lười đây, ai mà muốn dây dưa với đám nữ nhân đó.”

“Nhưng mà công chúa…” Lãnh Tố còn muốn khuyên nữa, nhưng mà công chúa Kinh Mặc không muốn nghe, nàng đứng dậy đi về phía thư phòng. Trước khi đến Tử Húc Quốc, nàng nói Trần Nguyên Khánh tìm cho nàng rất nhiều thoại bản, so với việc so bì với những nữ nhân bên cạnh Hứa Kế Thành thì nàng vẫn thích những chuyện tình yêu sướt mướt kia hơn, tuy rằng những câu chuyện đó rất buồn, rất giả dối…

Lãnh Tố nhìn bóng dáng của Kinh Mặc mấy lần muốn nói lại thôi. Công chúa của nàng chính là vô cùng đơn thuần, người ta không đến thỉnh an là đang muốn khiêu khích uy quyền của nàng, nhưng trong lòng Kinh Mặc lại là sự yên tĩnh hiếm hoi…

Trong lúc Kinh Mặc đang xem thoại bản của mình, ở bên kia Hứa Kế Thành lại đang nổi giận đùng đùng vì đồ ăn của mình.

Hôm qua, hắn đã ra lệnh phải ăn đồ ăn còn lại của Kinh Mặc, nhưng mà hôm nay chờ mãi cũng không thấy đồ ăn được đưa đến, cuối cùng bưng đến cái gì đây?

Đây mà là đồ ăn?

Thức ăn thừa…còn lại chỉ toàn nước canh nguội tanh nguội ngắt, không hề có tí nhiệt độ nào.

Hắn thích ăn thức ăn còn lại của nàng bởi vì hắn cảm thấy đồ ăn có hơi thở của nàng sẽ ngon hơn nhiều, nhưng mà thừa như vậy thì làm sao hắn ăn được?

“Các ngươi cho ta ăn cái này?” Cố gắng nhẫn nhịn, rốt cuộc Hứa Kế Thành cũng lấy lại được bình tĩnh, mở miệng. Vì để giống như có thể ăn cùng với Kinh Mặc mà hắn đã chờ đợi rất lâu, nhưng cuối cùng lại chờ được cái gì đây…

Hắn nhịn đói đến mức đau dạ dầy, nhưng mà làm sao ăn được những thứ này?

“Để thuộc hạ sai nhà bếp làm điểm tâm cho ngài. Đồ ăn đã như vậy rồi quả thật không thể nào ăn được.” Dạ Nhị nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hứa Kế Thành, nhanh chóng xoay người giống như chạy trốn, đi ra bên ngoài.

Hứa Kế Thành nhìn theo bóng dáng Dạ Nhị rời đi, không nói gì. Hắn ngồi xuống nhấc đũa lên giống như đang gắp đồ ăn trên bàn, lúc ăn còn không quên hỏi: “Kinh Mặc có thích món thịt heo kho tiêu không?”

“Không thích, chỉ ăn có hai miếng thôi.” Dạ Tam trả lời một cách chi tiết, tự nhiên Hứa Kế Thành cũng không có hứng thú với món ăn kia nữa, đưa đũa đến món cá chép chua ngọt rồi lại hỏi, ý tứ rất rõ ràng.

“Vương gia, công chúa không thích những món ăn này, những món công chúa thích ăn không còn thừa lại nhiều, chỉ còn lại nước…” Dạ Nhất thành thật trả lời.

Nghe thấy thế, Hứa Kế Thành cũng không còn hứng thú với món cá chép chua ngọt nhìn rất ngon miệng kia nữa. Chỉ là khi vừa chạm đũa đến những món ăn chỉ còn lại nước trên bàn, trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ngay cả khi hắn cố nhịn xuống để ăn thì trong bát đĩa cũng không còn gì để hắn ăn.

Không có cơm ăn, đói bụng cho nên càng trở nên cáu gắt.

“Sao ngươi còn ở đây, không phải ta đã bảo ngươi đi bảo vệ cho Vương phi rồi hay sao?” Nhìn thấy người đang cung kính ở trước mặt, sắc mặt Hứa Kế Thành càng trở nên u ám.

“Hôm qua Vương phi sai thuộc hạ đánh ngài, thuộc hạ không làm được cho nên Vương phi rất tức giận, không cần thuộc hạ ở bên cạnh.” Dạ Nhất thật thà trả lời, trong lòng cũng rất lo sợ.

“Ngươi đã quên hết những lời căn dặn của ta rồi đúng không?” Giọng nói của Hứa Kế Thành không lớn nhưng lại làm cho Dạ Nhất phát run.

“Thuộc hạ cam tâm chịu phạt, chỉ có điều nếu lại xảy ra chuyện như vậy thuộc hạ vẫn lựa chọn như cũ, mạng của thuộc hạ là do vương gia cứu, thuộc hạ không thể trơ mắt nhìn vương gia chịu oan ức.” Dạ Nhất quỳ xuống nói một cách kiên định, nhưng lại khiến cho nét mặt của Hứa Kế Thành trở nên đen như đáy nồi.

“Dạ Nhất, ta đã nói rồi, từ nay về sau ngươi chính là thị vệ của Kinh Mặc, Kinh Mặc mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phải làm theo mệnh lệnh của nàng. Hiện giờ ta giống như kẻ thù của nàng ấy, ngươi là thị vệ lại không phân biệt được đâu là bạn đâu là địch, đúng là nên phạt. Nếu ngươi đã nói không thể trơ mắt nhìn ta chịu oan ức, vậy chọc mù mắt đi, đừng nhìn nữa, nghe theo lời của vương phi.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng khiến cho đáy lòng mấy người có mặt ở đó run rẩy một trận.

“Vương gia, thuộc hạ…” Dạ Nhất cứ tưởng vương gia chỉ nhất thời nổi giận, lại không ngờ hắn lại muốn lấy đi hai mắt của mình. Hắn ta là một trong những thị vệ giỏi nhất, nếu như bị mù…
“Vương gia, Dạ Nhất là yêu thương chủ nhân, nếu như hắn ra tay có khi đã lấy mất nửa cái mạng của ngài rồi, công chúa Kinh Mặc đúng là không có chút tình cảm nào.” Dạ Tam không đành lòng nên lên tiếng khuyên ngăn, nhưng Hứa Kế Thành lại không thèm nghe.

Dạ Nhất chỉ có thể tuyệt vọng rời đi, nếu như chọc mù mắt rồi thì hắn sẽ trở thành kẻ tàn phế, nhưng mạng của hắn là do vương gia cứu, hắn không thể làm trái lệnh của vương gia.

Hứa Kế Thành nhìn bóng Dạ Nhất chậm rãi đi đến cửa đại điện, đằng sau bóng dáng cô đơn ấy là vẻ tuyệt vọng.

“Khoan đã, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, làm cho Kinh Mặc tin tưởng ngươi một lần nữa, cho dù nàng ấy muốn ngươi làm cái gì ngươi đều phải làm cho ta. Nếu ngươi không lấy được sự tin tưởng của Kinh Mặc, không thể trung thành, vậy thì ta cũng không cần thị vệ như ngươi nữa.” Cuối cùng Hứa Kế Thành cũng mở miệng, lời nói của hắn cho Dạ Nhất thêm hy vọng, nhưng những lời tiếp theo của Hứa Kế Thành cũng làm cho hy vọng ấy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một sợ mỏng manh, yếu ớt.

“Thuộc hạ sẽ đi làm, nhưng nếu đến lúc đó công chúa và chủ nhân lại…” Trong lòng Dạ Nhất vẫn lo lắng như cũ, nếu giữa chủ nhân và công chúa Kinh Mặc lại xảy ra xung đột, lòng hắn chắc chắn vẫn chọn chủ nhân bên này.

“Cho dù nàng ấy muốn lấy mạng ta ngươi cũng phải ra tay, đây mới là việc mà một thị vệ nên làm.” Hứa Kế Thành chầm chậm nói, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng kiên định.

“Nhưng mà…” Dạ Nhất còn muốn nói tiếp, nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế hắn muốn được ở bên cạnh chủ nhân, cho dù chỉ để báo đáp ơn cứu mạng của chủ nhân.

“Không có nhưng nhị gì hết, sau này ngươi chính là thị vệ của nàng ấy.” Hứa Kế Thành mở miệng, cắt đứt toàn bộ hy vọng trong lòng của Dạ Nhất, Dạ Nhất nhìn Hứa Kế Thành, dáng vẻ toát ra sự cô đơn.

Hắn hiểu được ý của chủ nhân, từ nay về sau hắn không phải thị vệ phụng mệnh bảo vệ công chúa Kinh Mặc mà hắn chính là thị vệ của nàng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình nàng.

“Đi đi, nếu như nàng không muốn giữ ngươi lại, thì ngươi tự biết chọc mù hai mắt của mình đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ta nữa.” Hứa Kế Thành nói xong thì tiếp tục ăn cơm, chỗ canh còn thừa cũng vô cùng ngon miệng, hắn cầm bánh bao chấm vào canh, đó là món ăn ngon mà từ trước tới giờ hắn từng ăn.

Dạ Tam có chút không thể tin vào đôi mắt của mình, chủ nhân của hắn, chủ nhân rất kén ăn của hắn, chủ nhân mà ngay cả ăn bắp cải cũng chỉ ăn phần bên trong nhất của hắn lại đang ăn đồ ăn chấm với canh thừa một cách rất ngon miệng.

Chỗ đồ ăn nguội lạnh kia là thức ăn thừa của công chúa Kinh Mặc…

“Chủ nhân, ngài chờ một chút, Dạ Nhị sẽ lập tức mang đồ ăn tới, những đồ ăn kia đều nguội lạnh cả rồi, dạ dầy của ngài không tốt, ngài…” Dạ Tam mới nói có hai câu, Hứa Kế Thành đã trừng mắt nhìn hắn một cái, lời nói đã đến miệng cuối cùng lại không thốt ra được, đành trơ mắt nhìn vương gia của bọn họ ăn cơm thừa canh cặn giống như đang thưởng thức của ngon vật lạ.

Lúc Dạ Nhị vui vẻ bê đồ ăn lên Hứa Kế Thành đã ‘cơm no rượu say’ nằm trên chiếc sập mềm mại đọc sách, dáng vẻ giống như một con mèo đã ăn no.

“Vương gia, ngài…” nếu không phải số cơm canh nguội lạnh lúc trước còn thừa lại rất ít thì Dạ Nhị cũng không dám tin vương gia của mình lại ăn chỗ đồ ăn thừa đó.

“Ồn ào quá, mau đi xem tình hình bên phía vương phi đi, ta còn đang chờ Chu Thị báo tin vui cho ta đây.” Hứa Kế Thành không thèm nhìn Dạ Nhị lấy một cái đã nhẹ giọng nói.

Trên mặt của Dạ Nhị và Dạ Tam chỉ còn là tan vỡ, nếu không phải bọn họ biết vương gia của bọn họ đã có tình cảm sâu đậm với công chúa Kinh Mặc nhiều năm nay thì bọn họ thật sự hoài nghi, không biết có phải giữa công chúa Kinh Mặc và vương gia của bọn họ có thâm thù đại hận hay không.

Rõ ràng là người trong lòng yêu thương nhất nhưng lại cố tình tỏ ra lạnh lùng giống như kẻ thù…

“Vương gia, hoàng thượng bên kia tuy rằng vẫn kiêng dè vì ngài và công chúa ở bên nhau, nhưng ngài làm như vậy cũng hơi quá đáng, công chúa, nàng ấy…” Dạ Nhị còn nhớ rõ chuyện hôm qua khi vương gia muốn có được sự tha thứ của công chúa Kinh Mặc, nhịn không được lên tiếng, nhưng Hứa Kế Thành không muốn nghe, vẫn nằm đọc sách, giống như tất cả mọi thứ về Kinh Mặc đều không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn chỉ là một người ngoài chờ xem náo nhiệt.

Cả ba người Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam đều hiểu rõ tính tình của Hứa Kế Thành, họ biết có khuyên nữa cũng vô ích cho nên đành ngoan ngoãn rời đi.

“Bản lĩnh của công chúa Kinh Mặc chúng ta đều đã thấy qua, đừng nói là Chu Thị, cho dù là chúng ta đều…” Dạ Tam nhìn thấy Dạ Nhị cau mày, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Dạ Nhị lại lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu được ý của Dạ Tam, nhưng hắn sợ chủ nhân lại làm ầm ĩ lên, làm tổn thương công chúa Kinh Mặc, đó mới thật sự là mất nhiều hơn được…

“Trong lòng của chủ nhân có công chúa, làm sao có thể thật sự để cho người ta bắt nạt nàng, chẳng qua tính tình của chủ nhân ngày càng vặn vẹo, đối xử tốt với một người lại còn phải dùng cách này, đúng là…” Dạ Tam thấy sắc mặt của Dạ Nhị vẫn còn u ám nên lại nói tiếp, Dạ Nhị nghe Dạ Tam nói cũng chỉ gật đầu, bọn họ cũng biết, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, chủ nhân đúng là hơi quá đáng.

Tính cách của chủ nhân không phải mới ngày một ngày hai, bọn họ đã hết hy vọng từ lâu rồi, hiện tại bọn họ chỉ có thể trông chờ vào công chúa Kinh Mặc.

Nữ nhân mà vương gia thật sự quan tâm chắc chắn có thể gây sức ép, khiến cho vương gia khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Vương gia nhà bọn họ cũng từng là một người rất ấm áp, đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, nhưng mà ‘thế sự vô thường’, rất nhiều chuyện đã xảy ra biến chủ nhân của bọn họ thành dáng vẻ như bây giờ.

Bọn họ tin rằng chủ nhân của bọn họ sẽ sớm lấy lại dáng vẻ ban đầu…

Trong lúc bọn họ còn đang lo lắng cho tình cảm của vương gia nhà bọn họ và công chúa, thì ở tân phòng chỗ Kinh Mặc, những nữ nhân mà Kinh Mặc không muốn gặp cũng đều đã đến, dưới sự dẫn đầu của Chu Thị, dần dần xuất hiện trước mặt của Kinh Mặc.

Kinh Mặc nghe thấy động từ thư phòng đi ra, nàng thấy rất nhiều mỹ nữ béo gầy đủ loại đnag tươi cười hành lễ với mình.

Chỉ là vẻ mặt của bọn họ không giống nhau, lúc nhìn thấy Kinh Mặc có người tỏ ra rất vui mừng, có người lại vô cùng buồn phiền, cũng có người lại ‘tâm lặng như nước’, cho dù nhìn thấy Kinh Mặc mặt cũng không hề biến sắc.

Vào lúc Kinh Mặc còn đang đánh giá những nữ nhân xinh đẹp kia Chu thị đã cúi người hành lễ với nàng, lời nói dịu dàng, giọng giống như thì thầm: “Thần thiếp Chu Thị thỉnh an Vương phi tỷ tỷ, Vương phi vạn an.”

Lúc này Kinh Mặc mới nhìn về phía Chu Thị, giữa một đám nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc của Chu Thị cũng chỉ xếp vào hàng giữa, nhưng thái độ đối với nàng lại vô cùng khiêm tốn, giống như nàng ta thật sự coi Kinh Mặc là tỷ tỷ như lời nàng ta nói.

“Ngươi là con của phụ hoàng và phi tử nào sinh ra? Ta ở Đại Lương hơn hai mươi năm nhưng không biết sau lưng ta và Mẹ, phụ hoàng lại sinh ra một muội muội xinh đẹp như vậy.” Kinh Mặc vừa cười vừa nói, lời nói ôn hòa lại mang theo vài phần lạnh tận xương tủy.

Có ai không biết hoàng thượng của Đại Lương luôn một lòng một dạ với công chúa Ôn Tư của Tử Húc Quốc, không lập phi khác, tổng cộng trên dưới cũng chỉ có ba người con, người có thể gọi Mặc Kinh là tỷ tỷ cũng chỉ có Hoàng Thượng hiện tại của Đại Lương Tống Trọng Lâu và vương gia Niệm Y, Chu Thị lại dám gọi vương phi là tỷ tỷ, có khác nào đang cố gắng biến mình thành công chúa của hoàng gia Đại Lương…

Chu Thị sửng sốt, vừa nãy nàng ta chỉ lo lôi kéo làm quen với vương phi lại quên mất thân phận của vị vương phi này rất đặc biệt, đúng là không có ai có tư cách gọi nàng là tỷ tỷ.

Kinh Mặc vừa nói xong, xung quanh đã vang lên vài tiếng chế nhạo, còn Chu Thị thì vẫn cúi người ở đó, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn.

“Không biết tôn ti, không có phép tắc, đây đúng là quy tắc của phủ Thành vương.” Kinh Mặc thấy Chu Thị không nói gì, nhịn không được mở miệng nhẹ giọng nói.

Chu Thị không dám nói gì, vẫn như cũ cúi người ở đó, chỉ là khi nàng ta ngẩng lên nhìn Kinh Mặc, trong ánh mắt đã có thêm một tia oán hận.

Cùng là nữ nhân của vương gia, nàng ta lại chỉ có thể quỳ gối trước mặt Kinh Mặc.

Vốn dĩ nàng cũng có thể kiêu ngạo giống như nữ nhân trước mặt, nhưng niềm kiêu ngạo của nàng đã bị người ta hủy đi khi nàng mới năm tuổi…
“Vương phi, thần thiếp…” cuối cùng Chu Thị cũng lên tiếng, lúc nói chuyện vẻ mặt còn hờn tủi, trong mắt tràn đầy nước mắt, oan ức đến mức nói không nên lời.

“Quy tắc của vương phủ ta không hiểu lắm, nhưng đây là phòng của ta, phải tuân theo phép tắc của Đại Lương, giả mạo hoàng thân quốc thích là tội chém đầu.” Từng câu từng chữ vẫn như cũ, không nhanh không chậm nhưng lại làm cho Chu Thị sợ đến phát run. Nàng ta nghĩ sẽ đối địch nhau thế nào, nhưng không ngờ mình còn chưa kịp ra chiêu đã bị định tội chết.

“Vương phi, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên…, cầu xin vương phi tha mạng, thần thiếp…” Chu Thị quỳ xuống đất, cả người mềm nhũn, trong ánh mắt chỉ toàn là cầu xin, nàng ta muốn tranh giành tình cảm với vương phi, thậm chí còn muốn đánh đòn phủ đầu với vương phi, vương gia đã nói, chỉ cần nàng ta thắng được vương phi thì người mà hắn sủng ái chính là nàng ta, nàng ta chính là vương phi.

Nhưng mà hiện tại làm sao nàng ta còn dám nghĩ đến chuyện tranh giành tình cảm, giữ mạng mới là quan trọng.

“Vương phi, người cũng không thể trừng phạt Chu tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ dù sao cũng là người được vương gia sủng ái nhất.” Một nữ nhân mặc một thân váy áo màu hồng nhạt bỗng nhiên lên tiếng, nàng ta vừa cười vừa nói với Kinh Mặc, chỉ có điều lúc nàng ta nhìn Chu Thị, trong mắt lại có vài tia ác ý.

“Vương phi nương nương, thật sự là Chu Thị không có ý gì đâu, cầu xin người tha mạng cho nàng ta đi.” Một nữ nhân mặc đồ màu xanh thấy nữ nhân mặc đồ hồng nói thế, vội vàng quỳ xuống cầu xin, vẻ mặt nàng ta rất lo lắng, là thật lòng lo cho tính mạng của Chu Thị.

Kinh Mặc không nói gì, chỉ nhìn qua hai nữ nhân đang đứng đó, ngoài hai nữ nhân đó ra, không một ai lên tiếng.

“Chu Thị, niệm tình ngươi hầu hạ vương gia rất tốt, hôm nay ta tha tội chết cho ngươi, phạt đánh tám mươi trượng, nếu sau này còn tái phạm, bản công chúa tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” Kinh Mặc nói một cách chậm rãi, nói xong lập tức phất tay, ý bảo người bên cạnh mang Chu Thị đi.

Nghe Kinh Mặc nói, vốn dĩ Chu Thị đang thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nghĩ vương phi vẫn hơi kiêng nể mình, nhưng không ngờ nàng lại không thèm quan tâm đến việc vương gia rất sủng ái nàng ta, lại dám phạt đánh nàng ta tám mươi gậy.

Đối với một nữ nhân mảnh mai, chân yếu tay mềm như nàng ta mà nói, tám mươi gậy chính là đã lấy đi một nửa cái mạng.

Huống hồ, vương gia đối xử với nàng cũng không yêu thương giống như bọn họ nghĩ, đợi mình dưỡng thương xong, liệu vương gia có còn hứng thú với mình hay không…

Cho nên sự trừng phạt của vương phi có khác nào lấy mạng của mình đâu…

“Vương phi tha mạng, vương phi, thần thiếp…” Chu Thị cuống cuồng cầu xin, nhưng Kinh Mặc lại giống như không nghe thấy, nàng cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp từng ngụm từng ngụm…

“Vương phi, nếu để vương gia biết người bắt nạt thần thiếp như vậy chắc chắn sẽ không tha cho người đâu, chẳng lẽ vừa mới thành thân xong người đã muốn đã trở mặt với vương gia rồi sao?” chu Thị thấy người hầu của Kinh Mặc đã đi vào đại điện, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.

Tất cả mọi người đều không ngờ Chu Thị sẽ nói ra những lời như vậy, đây chẳng phải là đang công khai uy hiếp người ta sao…

Phải được sủng ái đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy…

Những nữ nhân kia vẫn còn hy vọng với thành vương, trong nháy mắt đều thay đổi sắc mặt…

Chỉ có chính phi của thành vương, công chúa Kinh Mặc của Đại Lương là không có phản ứng gì cho dù Chu Thị có nói ra những lời kiêu ngạo như vậy. Nụ cười trên môi Kinh Mặc không hề giảm đi, nàng chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, cười cười nhìn vào Chu Thị đang cố gắng giãy dụa, dịu dàng nói một câu: “Đó là chuyện của bọn ta, liên quan gì đến ngươi?”

Chu Thị kinh ngạc nhìn Kinh Mặc, trong mắt toàn là nghi ngờ, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Nàng ta hàng trăm hàng nghìn lần không ngờ ngay cả người mà vương gia sủng ái nhất Kinh Mặc cũng không thèm quan tâm…

Dường như nàng ta chỉ còn một con đường chết…

“Lúc nãy ta mới chỉ nói đến quy tắc của Đại Lương, bây giờ chúng ta sẽ nói đến phép tắc của phủ thành vương. Ngươi không phân biệt tôn ti trật tự, dám lớn tiếng với chính phi của vương gia, vừa xong còn dám buông lời uy hiếp, nếu như hôm nay ta tha cho ngươi, ta sẽ trở thành trò cười cho những thê thiếp kia.” Kinh Mặc nói, tỏ ra hơi tiếc nuối, sau khi nói xong thì nhìn về phía Chu Thị, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót.

Chu Thị cũng không dám nói thêm gì nữa, nàng ta chỉ thấy lạnh cả sống lưng, lòng như rơi xuống vực thẳm. Thứ duy nhất nàng ta có thể trông cậy vào bây giờ chính là thành vương, thành vương từng nói nếu lấn át được vương phi thì hắn sẽ sủng ái nàng ta, vậy chắc là thành vương cũng không thích vương phi cho lắm. Cho nên, chắc chắn hắn sẽ đến.

Chu Thị tự nói với chính mình, nhưng mà càng nói trong lòng lại càng thêm lo lắng, vì nàng ta cũng không rõ vị trí của mình ở trong lòng vương gia, có thể rất quan trọng, nhưng cũng có thể chẳng là gì.

Cho nên hôm nay nàng ta chỉ có thể dốc hết những gì mình có để đánh một canh bạc, mà canh bạc này bản thân có thể sẽ thua rất thảm hại.

Chu Thị không cam tâm để thua như vậy, những nước cờ mà nàng ta chuẩn bị còn chưa bắt đầu, vậy mà đã như thế này…

“Ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi, vậy thì đánh thêm hai mươi gậy nữa cho tròn một trăm đi, lôi ra ngoài.” Kinh Mặc nói một cách hời hợt, sau đó lập tức phất tay, ra lệnh cho thị vệ đưa Chu Thị đi.

Sâu trong lòng, Kinh Mặc lại cảm thấy thất vọng, không ngờ nữ nhân mà Hứa Kế Thành thích lại chỉ có như thế.

Vốn dĩ nàng còn chuẩn bị để đấu với nàng ta, không ngờ còn chưa kịp làm gì mà nàng ta đã tự giết chính mình…

“Khoan đã, chắc chắn vương gia sẽ đến, vương gia sẽ đến…” Chu Thị đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, những lời nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nàng không thèm quan tâm đến vương gia mà lại dám ra tay với mình.

“Vậy thì cứ đánh trước, chờ vương gia đến đây rồi nói xem có nên tiếp tục đánh hay không.” Kinh Mặc thấy ánh mắt tuyệt vọng của Chu Thị nhìn về phía bên ngoài đại điện, nụ cười trên môi lại càng tươi.

Hơn ai hết, nàng khẳng định chắc chắn, hôm nay Hứa Kế Thành sẽ không đến.

Khuôn mặt của hắn, sợ là nếu không chăm sóc từ ba đến năm ngày sẽ không thể khôi phục lại vẻ ngoài ban đầu.

Cho nên hôm nay nàng không hề lo sợ.

Tin tức về Chu Thị đã đến tai Hứa Kế Thành, Dạ Nhị bẩm báo xong thì vẫn đứng tại chỗ chờ lệnh của chủ nhân. Hứa Kế Thành im lặng một lúc lâu sau đó mới oán hận thở dài, thấp giọng nói: “Vật nhỏ này, chính là chọn đúng lúc ta không thể ra khỏi cửa, đúng là đáng giận mà.”

Nhất thời Dạ Nhị không thể hiểu nổi thật ra trong lòng vương gia đang cảm thấy thế nào, rõ ràng lời nói là tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẻ mặt khi nói chuyện lại như đang vui sướng.

Nói xong, Hứa Kế Thành lại tiếp tục đọc sách, giống như chuyện này không hề liên quan gì tới mình.

Dạ Nhị nhìn dáng vẻ của vương gia, trong lòng đã bắt đầu mặc niệm cho Chu Thị, một nữ nhân không biết vị trí của mình mà đã dám làm loạn, xứng đáng có kết cục như vậy.

Dạ Nhị nghĩ đến việc từ nay về sau không bao giờ phải hầu hạ nữ nhân kia nữa, không còn phải nhìn sắc mặt của nàng ta, chẳng mấy chốc tâm tình đã tốt lên.

“Dạ Nhị, ngươi cầm chỉ thị của ta đi cứu nữ nhân ngu ngốc kia đi, nếu công chúa Kinh Mặc có hỏi, cứ nói vương gia ta không thể thiếu sự hầu hạ của nàng ta được.”

Dạ Nhị sửng sốt, hắn muốn nói cho vương gia là những lời này quả thật là đâm vào trái tim người ta, nhưng mà lại không đủ dũng khí.

Dạ Nhị chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh của chủ nhân, nhưng mà trong lòng Dạ Nhị cho là Kinh Mặc sẽ không nể mặt mũi gì đâu.

“Công chúa, xin công chúa hãy để thuộc hạ đưa người đi.” Sau khi truyền đạt lại lời của Hứa Kế Thành, thấy Kinh Mặc không phản ứng lại, trong đầu Dạ Nhị cảm thấy hơi hoang mang. Hắn lấy hết can đảm mở miệng một lần nữa. Nhưng mà lúc đang nói, hắn nhìn Kinh Mặc, mới phát hiện nàng vẫn đang chăm chú đọc sách, không thèm quan tâm tới Dạ Nhị cũng như những nữ nhân kia, giống như bọn hắn không hề tồn tại.

“Công chúa, nếu người không có ý kiến gì, vậy thuộc hạ xin phép mang Chu Thị đi, vương gia nói ngài ấy còn cần nàng ta hầu hạ.” Dạ Nhị đợi một chút rồi lại nói tiếp, hắn không biết trong hồ lô của vương phi bán thuốc gì, càng không biết vương phi có định thả người hay không, nhưng nghĩ đến những hình phạt vô cùng thể thảm mình phải chịu mỗi khi không hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ còn cách lấy hết can đảm nói chuyện với Kinh Mặc.

Kinh Mặc nhìn Dạ Nhị nở nụ cười, nàng vẫn im lặng không nói gì, nhưng khi nhìn thấy vương phi cười, Dạ Nhị lại cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.

“Công chúa, cầu xin công chúa tha mạng.” Dạ Nhị quỳ xuống trước mặt Kinh Mặc, nói một cách vô cùng thành kính.
Kinh Mặc nhìn Dạ Nhị ngượng ngùng, cuối cùng cũng không nhịn được cười ra tiếng, chẳng qua nàng cười lại khiến mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng nhìn ra, lúc trước tâm trạng công chúa Kinh Mặc không tốt.

Quả thực tâm trạng Kinh Mặc rất tệ, ai bảo đám nữ nhân này đến đúng lúc nàng đang đọc thoại bản đến đoạn vui nhất. Dù sao nói chuyện với bọn họ, trong đầu nàng cũng chỉ nghĩ đến công chúa kia sẽ nghĩ cách nào để bắt được phò mã. Bởi vì không nghĩ ra cách gì tốt, cho nên trong lòng mới tức giận.

Vậy nên, Chu Thị thực sự đập trúng họng súng. Sau khi xử lý Chu Thị xong, Kinh Mặc không buồn nói chuyện tào lao với đám nữ nhân kia nữa. Nhân lúc người bên ngoài đang đánh đòn Chu Thị, đám nữ nhân này không nói thêm mấy câu vô nghĩa, nàng lén lấy thoại bản giấu trong ống tay áo ra đọc tiếp, sau khi nhìn thấy công chúa trong thoại bản giải quyết vấn đề thành công, nàng mới yên lòng.

Nàng cố nhịn không nhìn xuống Dạ Nhị đang xúc động xoay vòng, lúc Dạ Nhị khó xử nàng cũng đã có suy nghĩ viển vông, mà lúc Dạ Nhị nói cứu mạng, trong đầu nàng vừa vặn xuất hiện hình ảnh công chúa tinh quái kia ném phò mã vào trong bầy cừu…

Cho nên nàng mới không nhịn được mà cười thành tiếng.

Chẳng qua sự vui vẻ đột ngột này lại khiến mọi người trong đại điện nhẹ nhõm.

“Công chúa, người xem, nếu không người để ta đưa Chu Thị đi đi, chỗ Vương gia thật sự không thể không có nàng ta.” Dạ Nhị nói nhẹ nhàng, tuy lời này rất cảm động, nhưng so với Vương gia mà nói, Dạ Nhị cảm thấy mình nói nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Ngươi nói cái gì?” Kinh Mặc nhìn Dạ Nhị, nhẹ giọng hỏi.

Vừa nãy nàng đang chìm đắm trong nội dung thoại bản, hoàn toàn không biết Dạ Nhị tới làm gì, lời hắn vừa mới nói nàng lại nghe thấy, nhưng nghe không giống câu ban đầu Hứa Kế Thành nói.

“Thủ dụ của Vương gia, bảo ta mang Chu Thị về. Vương gia còn cần nàng hầu hạ.” Dạ Nhị hạ thấp giọng nói.

“Vậy ngươi về nói cho Vương gia các ngươi biết, Chu Thị đã bị đánh không ít gậy, cho nên sợ là không thể hầu hạ hắn. Tiện thể ngươi hỏi hắn xem, nếu như ta đổi người hầu hạ hắn, không biết hắn có ý kiến gì không.” Giọng lúc Kinh Mặc nói chuyện hết sức bình tĩnh, nhưng lúc nói đến câu cuối cùng ánh mắt vẫn lướt qua đám nữ nhân trước mặt. Ngay khi câu nói của nàng kết thúc, trên mặt mấy người trong đám bọn họ hiện lên vẻ hưng phấn.

Dạ Nhị không nghĩ tới Kinh Mặc sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời hắn giật mình, không biết nên trả lời thế nào.

“Nếu như ngươi không làm chủ được thay Vương gia của các ngươi, vậy ngươi quay lại hỏi là được. Về phần người bị đánh ngoài kia, sợ là thủ dụ của Vương gia các ngươi không cứu được nàng ta, nàng ta dám giả mạo hoàng thân quốc thích Đại Lương ta.”

Đột nhiên Dạ Nhị cảm thấy người khó hầu hạ nhất trên thế giới này chính là vị Vương phi nhà mình trước mặt, thật sự còn khó hầu hạ hơn cả Vương gia nhà mình. Cái cách nghiền ngẫm từng chữ một này, khiến hắn người thô tục chỉ biết đến đao kiếm không thể tiếp chiêu được.

“Vương phi, chuyện này thuộc hạ không thể làm chủ được, người có thể dừng đánh Chu Thị trước được không, ta lập tức đi mời vương gia tới cho người.” Trong lời của Dạ Nhị có vài phần cầu xin, bây giờ hắn không chắc Vương gia chọn thế nào, nếu như Vương gia vẫn chọn Chu Thị, vậy hắn phải đảm bảo Chu Thị không bị đánh chết trước.

“Vừa nãy ta đã nói rồi, ta đang thi hành pháp luật Đại Lương, Vương gia của nhà ngươi còn không quản được, huống chi là ngươi.” Lúc Kinh Mặc lên tiếng lần nữa, trên mặt đã ẩn ẩn xuất hiện sự tức giận.

Chẳng qua trong lòng, vẫn hiện lên một hồi lạc lõng, Hứa Kế Thành đối xử với Chu Thị rất đặc biệt, đúng không? Ngay cả thị vệ của hắn cũng nghĩ cách bảo vệ…

Đương nhiên, nếu như Dạ Nhị biết suy nghĩ trong lòng Kinh Mặc nhất định sẽ tỏ thái độ, còn lâu hắn mới muốn bảo vệ Chu Thị, hắn càng muốn bảo vệ Vương phi là người hơn, người nào chả biết Vương phi mới là người Vương gia nuông chiều trên đầu quả tim.

“Ta sẽ không thay đổi ý định, nếu như ngươi muốn cứu nàng, vậy nhanh chân đi báo cho chủ tử ngươi đi.” Bởi vì trong lòng có chút suy nghĩ, cho nên lạnh lùng hơn vài phần lúc nói chuyện với thị vệ của Hứa Kế Thành.

Dạ Nhị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Thị thỉnh thoảng truyền đến, trong lòng sốt ruột không thôi, hắn muốn mở miệng nhưng lại do dự. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, chạy về phía tẩm điện của Hứa Kế Thành.

Thấy Dạ Nhị quay lại một mình, trên mặt Hứa Kế Thành nhiều thêm vài phần tò mò hứng thú. Đương nhiên, không có ai chú ý tới trên mặt hắn nhiều thêm mấy ý cười.

Dạ Nhị chưa kịp lên tiếng, Hứa Kế Thành đã sốt ruột hỏi: “Sao thế? Vương phi ghen tị, không muốn thả người?”

Không thể không nói, Hứa Kế Thành thật sự vô cùng hy vọng Dạ Nhị trả lời đúng vậy. Chẳng qua hắn vẫn nghiêm giọng, Dạ Nhị cúi đầu xuống, hắn biết tâm tư của Vương gia, Vương gia hy vọng Vương phi có thể quan tâm đến ngài, thế nhưng sự thật là…

“Sao lại không nói gì? Rốt cuộc nàng nói gì? Nếu như nàng không muốn để Chu Thị tới đây, ngươi liền nói cho nàng biết, không tha cho Chu Thị cũng được, đổi thành nàng đến hầu hạ gia.” Hứa Kế Thành nói như thể đương nhiên, hắn thật sự rất mong chờ hắn có thể ở chung một phòng với Kinh Mặc, thậm chí hắn còn nghĩ xong lúc nàng đến hắn sẽ nói chuyện thật tốt với nàng, chắc chắn sẽ không khiến nàng tức giận…

“Gia, Vương phi nói, Chu Thị bị đánh rất mạnh, sợ là không có cách hầu hạ ngài, nếu ngài không ngại thì nàng đổi mấy nữ nhân khác cho ngài.” Dạ Nhị cắn răng thấp giọng nói.

Nụ cười của Hứa Kế Thành đông cứng lại trên mặt, hắn nhìn Dạ Nhị, nhìn tới mức mà trong lòng Dạ Nhị cảm thấy run sợ, hắn cảm thấy nhất định chủ tử đang nổi giận, chắc chắn hắn lại phải vừa buồn phiền vừa chịu họa.

“A, nàng vĩ đại thật đấy, nếu như đây là ý của nàng, ngươi đi nói cho nàng biết, để nàng đi chọn những nữ tử đẹp nhất cho gia, mấy ngày nay gia rất cô đơn lạnh lẽo.” Hứa Kế Thành nói xong liền xoay người đi đọc sách, nhưng bóng lưng của hắn lại lộ ra tức giận.

Dạ Nhị đã bỏ ý định khuyên bảo chủ tử nhà mình, hai người làm gì thì làm, vốn hai người đều xem trọng ân ái vợ chồng, vậy mà lại thành như bây giờ. Dạ Nhị không thể không thừa nhận, chỉ số trí tuệ tình cảm của chủ tử nhà hắn còn thiếu sót rất nhiều.

nhiệm vụ đi tìm Kinh Mặc, sau khi Kinh Mặc nghe Dạ Nhị đáp lại cũng nói lời giữ lời, chọn ngay hai nữ nhân xinh đẹp tươi trẻ nhất chỗ đấy cho Dạ Nhị đưa đi. Trước khi đi còn rất thật lòng bảo bọn họ hầu hạ gia cho tốt, còn nói hầu hạ Vương gia tốt rồi quay lại nàng sẽ ban thưởng.

Đương nhiên Dạ Nhị cũng nói lại nguyên câu Kinh Mặc nói cho Hứa Kế Thành nghe, sắc mặt Hứa Kế Thành lại âm trầm thêm vài phần. Nhưng hắn lại không từ chối nữ nhân Kinh Mặc chọn đưa tới, mỗi ngày đều sủng hạnh một người.

Bởi vì Hứa Kế Thành sủng ái, nên cục diện Chu Thị được độc sủng bị đánh tan, dĩ nhiên nhất thời sẽ thay sắc mới, cục diện tranh giành tình cảm diễn ra.

Hứa Kế Thành không quan tâm bọn họ tung tăng làm trò khỉ gió gì, cho nên rất nhiều chuyện tranh giành tình cảm đã đưa tới trước mặt Kinh Mặc. Kinh Mặc cũng lười xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, thậm chí nàng còn cảm thấy chuyện sầu người này rất thú vị.

Cho nên những chuyện này hầu như do Lãnh Tố giải quyết, sau khi trở về các nàng vẫn tiếp tục tranh đấu không ngừng. Mà trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người Hứa Kế Thành với Kinh Mặc đã đạt đến sự cân bằng kỳ lạ, hai người không làm phiền lẫn nhau, hình như hai người định làm người dưng như hai đường thẳng song song.

Kinh Mặc cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, ngoại trừ không có cách ra chiến trường đánh giặc, nơi đây cũng gần giống quãng thời gian ở biên giới phía nam. Mà Hứa Kế Thành lại không bình tĩnh như vậy, hắn không muốn cuộc sống hôn nhân như thế, thế nhưng giữa hai người họ như có một tầng băng cứng, rất khó có thể phá ra được.

Đương nhiên, Kinh Mặc không biết cơm thừa mỗi ngày của nàng đều vào bụng của người tôn quý nào đấy. Mỗi lần nàng ngủ say, trên nóc nhà sẽ xuất hiện một bóng người cô đơn. Lúc hắn nhìn nữ nhân trong phòng, vẻ mặt có sự dịu dàng, nặng tình khó có thể diễn tả được.
Mỗi lần Hứa Kế Thành đều đứng trên nóc phòng của Kinh Mặc đón gió lạnh cả đêm, không phải hắn không muốn vào phòng của Kinh Mặc, âu yếm nàng giống như hôm đó, chẳng qua một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, lần trước Dạ Nhị ra tay đã dùng đến mê hương cực phẩm như vậy, mà nàng vẫn có thể phát hiện được.

Nghĩ đến người phụ nữ Kinh Mặc này lại dùng sự khôn khéo thông minh kia để đối phó với mình, Hứa Kế Thành vô cùng buồn bực, nhưng lại chẳng có cách gì cả, mấy ngày hôm nay, những người phụ nữ kia đến khiêu khích nàng, đủ loại thủ đoạn, đa dạng chồng chất, nhưng mà nàng ngay cả tiếp chiêu cũng lười biếng, điều này càng khiến Hứa Kế Thành buồn bực hơn nữa.

Hắn tự cho rằng mình và Kinh Mặc đấu trí tuệ so dũng cảm hơn một tháng nay, nhưng mà Kinh Mặc bên kia lại chẳng hề nhúc nhích chút nào, bất kỳ chiêu thức gì của hắn, trong mắt nàng đều không hấp dẫn bằng quyển tiểu thuyết trong tay kia.

Hơn một tháng sống dưới cùng một mái nhà với Kinh Mặc, hắn cũng không được sống cuộc sống ân ái vừa lòng đẹp ý như trong tưởng tượng, hắn đổ tất cả tội lỗi này cho thân thể của mình, sau khi bị thương quá mức suy nhược, cũng may thời gian hơn một tháng nay, thân thể hắn đã dần dần khôi phục lại, hắn đã trải qua đủ những ngày cần có mấy người Dạ Nhị Dạ Tam chuyển lời rồi, người phụ nữ của mình, vẫn phải do mình tận mắt nhìn cho thật kỹ mới yên tâm được.

Hắn đã không chờ đợi được nữa muốn tự cố gắng chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân rồi, làm như vậy, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Kinh Mặc.

“Dạ Nhị, đến nói với Chu Thị, thời gian gia sủng ái nàng ta dài nhất, nàng ta hẳn là nên mang thai rồi.” Hứa Kế Thành đứng trong gió lạnh, khẽ nói với Dạ Nhị.

Dạ Nhị nhìn Hứa Kế Thành, rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích, thời gian dài như vậy cho đến nay, có mấy lần hắn ta đã muốn nói với vương gia, làm như vậy không được đâu, làm như vậy sẽ chỉ càng khiến công chúa Kinh Mặc thất vọng mà thôi, nếu công chúa Kinh Mặc thật sự thất vọng rồi, vậy gia nhà bọn họ thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất được đâu.

“Sao hả, ngươi còn có gì muốn nói?” Hứa Kế Thành thấy Dạ Nhị mãi không có hành động gì, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.

“Gia, bây giờ thân thể của ngài đã khỏe lại rồi, vẫn nên nói chuyện cẩn thận với vương phi đi, chỉ cần nói ra, giữa hai người mới…” Dạ Nhị thật sự không hiểu, rõ ràng chỉ cần mấy câu là có thể nói rõ ràng mọi chuyện, gia nhà mình lại cứ phải quanh co lòng vòng, giày vò như vậy, những người đứng xem như bọn họ đã mệt, hai người trong cuộc đương nhiên còn mệt mỏi hơn.

“Nếu ngươi cảm thấy thích quan tâm, gia đưa ngươi vào cung có được không?” Hứa Kế Thành đột nhiên cười hỏi.

Dạ Nhị nhìn gia vẻ mặt kỳ lạ, đã sởn tóc gáy, hắn ta không dám khuyên bảo nữa, cũng chẳng dám nói câu gì, ngoan ngoãn đến chỗ Chu Thị chuyển lời.

Tuy rằng Chu Thị bị vương phi đánh, thân thể không có cách nào hầu hạ gia được, nhưng mà vì để biểu hiện sự thiên vị sủng ái của hắn với Chu Thị, hắn vẫn thường xuyên cho người nâng Chu Thị vào điện trò chuyện, mỗi lần từ trong điện của gia bước ra, trên mặt Chu Thị đều cười vô cùng sung sướng, không chỉ một lần, nàng ta từng nói với người bên cạnh, vương gia đã nói sẽ báo thù cho nàng ta, tuyệt đối sẽ không để cho vương phi thoải mái đâu.

Ngay từ đầu Kinh Mặc đã biết lời nói của Chu Thị, là Dạ Nhất nói cho Kinh Mặc biết, bây giờ Dạ Nhất vẫn chưa được Kinh Mặc tha thứ, nhưng vì một ngày nào đó có thể được tha thứ, hắn ta sử dụng thân phận của mình sắp xếp rất nhiều tai mắt trong phủ, bây giờ có thể nói, miễn là chuyện Kinh Mặc muốn biết, trong phủ Thành Vương này không có chuyện gì mà nàng không biết cả.

Chẳng qua Kinh Mặc cũng không có nhiều hứng thú lắm với phủ Thành Vương này, bây giờ nàng đang mê mẩn tiểu thuyết, mỗi lần đọc xong đều sẽ đi tìm Trần Nguyên Khánh, tình cảm dạt dạo kể lại câu chuyện cho Trần Nguyên Khánh nghe, lần nào Trần Nguyên Khánh cũng lộ ra nụ cười ấm áp, ai nấy đều có thể nhận ra sự nuông chiều với Kinh Mặc.

Không ai có thể ngờ được, hai truyền thuyết không đánh mà thắng ở biên giới phía nam, giờ phút này đều đang ở trong một gian phòng kín đáo của phủ Thành Vương ở Tử Húc Quốc, nói chuyện đạo lý về những thăng trầm trong cuộc đời của người khác.

Nhưng mà hai người kia lại rất thích thú, lần nào cũng trò chuyện rất vui vẻ, mà lần nào Hứa Kế Thành biết được tin tức kia đều sẽ dựng ngược tóc lên tức giận một lúc.

Chu Thị nghe Dạ Nhị nói xong, nhất thời ngẩn ra, chẳng qua trong nháy mắt, nàng ta đã cười nói với Dạ Nhị: “Ngày mai ngươi gọi thầy thuốc đến xem mạch cho ta là được, đúng lúc tháng này ta cũng hơi chậm, không ngờ được lại là mang thai rồi.”

“Ngươi…” Dạ Nhị thấy Chu Thị nói chuyện với vẻ mặt thản nhiên, vẻ mặt hắn ta thay đổi liên tục, trong nhất thời cũng không biết thật hay giả.

Mặc dù hắn ta biết thời gian này gia chưa từng chạm vào Chu Thị, nhưng mà trước khi kết hôn, Chu Thị đã từng quần áo xộc xệch đi ra khỏi phòng gia.

“Có thể ta thật sự mang thai đấy.” Chu Thị cười nói với Dạ Nhị, chẳng qua vẻ kiêu ngạo trong mắt lại khiến Dạ Nhị vô cùng kinh hãi.

“Ngày mai ta sẽ gọi thầy thuốc đến, bất kể có phải là mang thai thật hay không, đều là mang thai.” Dạ Nhị nói xong cũng đi, hắn ta không muốn liếc mắt nhìn Chu Thị thêm một cái nào, trong mắt hắn ta, Chu Thị này tuyệt đối là người bụng dạ khó lường, chẳng qua nếu nàng ta thật sự mang thai con của gia…

Dạ Nhị vội vàng quay về thư phòng của Hứa Kế Thành, hắn đang đọc thư, thấy Dạ Nhị, chỉ nói khẽ một câu: “Gửi bức thư này cho Trần ngự sử, ông ta sẽ biết phải làm thế nào.”

Dạ Nhị nhận thư đọc lướt qua, khiếp sợ nhìn về phía Hứa Kế Thành.

“Đại hoàng tử của chúng ta, tham vọng lắm.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, trong giọng nói có mấy phần giết chóc.

Đúng là rất tham vọng, tuyết lớn ở Giang Bắc, mấy chục nghìn dân chúng ăn không đủ no, hắn ta lại bận rộn tham ô bạc cứu trợ thiên tai, càng buồn cười hơn nữa là, người như vậy mà còn mơ tưởng muốn có được thiên hạ.

“Đại hoàng tử vất vả lắm mới có được, sợ rằng sẽ không dễ dàng nhổ ra như vậy đâu, bảo Chu Tân lấy bạc trong kho của chúng ta ra trước, giải quyết chuyện khẩn cấp này trước đã.” Hứa Kế Thành nhẹ nhàng dặn dò, trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi.

Mấy năm nay hoàng thượng và những người con trai của ông ta làm loạn ở đằng trước, hắn đều đứng sau chùi đít cho bọn họ, chẳng qua lần sau lại càng nghiêm trọng hơn lần trước, bây giờ ngay cả sống chết của dân chúng cũng không quan tâm nữa rồi, không biết lần sau còn có thể gây ra tai họa như thế nào nữa đây…

“Cũng trao đổi tin tức về chuyện này với mấy quan ngự sử đi nhé, cố gắng đừng để cho hoàng thượng mắt nhắm mắt mở lấp liếm cho qua nữa…” Dường như cảm giác được trong lòng Dạ Nhị đang thầm oán giận, Hứa Kế Thành mở miệng nói lần nữa.

“Được, thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay, gia, thân thể ngài vừa khỏe lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, mấy năm nay phần lớn những người chúng ta bồi dưỡng trên triều đình đều có thể tự mình phụ trách được rồi, sẽ không để mọi chuyện lan rộng đến mức không thể cứu vãn được đâu.” Dạ Nhị thấy trên mặt Hứa Kế Thành đầy vẻ mệt mỏi, không kiềm chế được mở miệng lần nữa.

Hứa Kế Thành lại không nói gì, thậm chí hắn còn đang cố gắng che giấu vẻ thất vọng của mình, đối với người chú đang ngồi trên ghế hoàng thượng kia, hắn thật sự càng ngày càng thất vọng rồi…

Dạ Nhị cầm thư xoay người rời đi, đi đến cửa thư phòng mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẽ nói: “Vương gia, Chu Thị nói nàng ta thật sự mang thai.”

Lời nói của Dạ Nhị khiến Hứa Kế Thành sững sờ, sau đó gật đầu với Dạ Nhị, trong lòng Dạ Nhị đầy nghi ngờ, còn định hỏi thêm, nhưng lại chỉ nghe thấy Hứa Kế Thành nói một câu: “Chuyện của dân chúng quan trọng nhất, ngươi đưa thư cho Trần ngự sử trước đi, nhanh lên.”

Trong lòng Dạ Nhị dâng lên mất mát nồng đậm, gia không phản bác, thậm chí ngay cả giải thích cũng không nói, vậy là có ý thừa nhận sao?

Hắn hao tổn hết tâm trí mới cưới được vương phi, bây giờ hai người còn chưa từng ngủ cùng giường, đã có thiếp thị mang thai con của vương gia, chuyện này đúng là mất mặt…

“Vương gia, nếu không được thì cho nàng ta uống thuốc phá thai nhé, Chu Thị này tính là cái gì chứ, cũng không thể để nàng ta phá hủy tình cảm của ngài và vương phi được.” Dạ Nhị nhẫn nhịn mãi, cuối cùng trước khi rời đi vẫn khẽ khàng nhắc nhở Hứa Kế Thành, hắn ta quá rõ tình cảm của vương gia nhà mình với vương phi, gia sợ giữa bọn họ sẽ xảy ra vấn đề gì.

Dạ Nhị thấy gia nhà mình còn không phản ứng gì, trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng mà trong tay hắn ta có chuyện vô cùng khẩn cấp phải làm, hắn ta không thể chậm trễ thời gian vì chuyện tình cảm nam nữ được.
Sau khi Dạ Nhị rời đi không lâu, Dạ Tam bối rối xông vào thư phòng, nhìn Hứa Kế Thành, thấp giọng nói: “Thương Nam Châu xảy ra động đất, nhà dân sụp đổ, vô số người chết và bị thương, đại hoàng tử muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà tính tham lam kia, nếu hắn ta thật sự chịu trách nhiệm chuyện này…”

Dạ Tam còn chưa nói hết câu, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

“Bên phía nhị hoàng tử…” Hứa Kế Thành khẽ hỏi, nhị hoàng tử đã từng là đứa con được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất, nhưng mà thời gian trước, vì chọc giận Tống Trọng Lâu mà bị chặt mất một cánh tay, từ đó về sau không còn tham vọng gì nữa, chỉ chìm đắm trong sắc đẹp.

“Nhị hoàng tử đã phế rồi, ý của hoàng thượng chắc chắn là muốn đại hoàng tử tiếp nhận.” Dạ Tam thấp giọng nói.

Sắc mặt Hứa Kế Thành liên tục thay đổi, bọn họ hẳn nên dự đoán được kết quả này từ lâu, hoàng thượng buông thả không chừng mực, chỉ có hai hoàng tử trưởng thành là đại hoàng tử và nhị hoàng tử, nhưng mà cả hai đều không phải người tài để kế vị, đại hoàng tử lòng tham không đáy, nhị hoàng tử tàn nhẫn hung ác, trước đó vì tranh giành quyền lực mà nhiều lần tranh cãi trên triều đình.

Lúc đó Hứa Kế Thành chỉ cảm thấy hai thằng ngu làm mình phiền lòng, nhưng mà bây giờ chỉ còn có một người, lại càng có nhiều vấn đề hơn…

“Đi nói với người của chúng ta, sáng sớm mai lên triều, nhất định phải đẩy chuyện cứu trợ thiên tai về phía ta.” Hứa Kế Thành không suy xét chút nào, khẽ nói.

“Gia, thân thể của ngài…”

“Nghỉ ngơi hơn một tháng, đã khỏe nhiều rồi, chút chuyện nhỏ cứu trợ thiên tai này, không làm khó được ta.” Hứa Kế Thành nói rất nhẹ nhàng, giống như khi bình thường ra quyết định, chẳng qua trong lòng lại có nỗi buồn dâng lên, mà nguồn gốc của tình cảm này lại là cô gái khiến mình hận đến ngứa răng.

“Vậy gia, ngài phải chuẩn bị hành lý đầy đủ, có lẽ sáng sớm mai lên triều sẽ có thánh chỉ, hơn nữa chắc chắn hoàng thượng còn có thể…” Dạ Tam còn chưa nói hết câu, Hứa Kế Thành đã hoàn toàn hiểu rõ hắn ta có ý gì, mặc dù trên triều đình có thù trong giặc ngoài như thế nào, chuyện hoàng thượng muốn lấy mạng mình mãi mãi là chuyện cấp bách nhất hiện nay.

“Nếu không thì chúng ta nói với công chúa Kinh Mặc một tiếng, để nàng vào hoàng cung gây chuyện, miễn là nàng đứng ra, vì duy trì quan hệ giữa hai nước, hoàng thượng cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đâu.” Dạ Tam khẽ nói.

Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm, rất lâu sau, mới nói một câu: “Tự mình đi nhận phạt đi.”

“Gia, ta…” Dạ Tam rất ấm ức, hình như hắn ta chẳng nói gì cả, ừ, mình có nói, nhưng mà chuyện này chỉ có lợi, hoàn toàn không hại gì đến vương gia…

Tại sao gia lại muốn trừng phạt mình chứ?

“Dạ Tam, có biết tại sao gia lại phạt ngươi không?” Giọng nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, chẳng qua trong đó ẩn chứa lửa giận khiến Dạ Tam ngay cả hít thở cũng không dám.

Hắn ta đi theo gia nhiều năm như vậy, rất ít khi nhìn thấy gia tức giận đến mức này.

Tuy rằng Dạ Tam vẫn không hề biết mình đã làm sai điều gì, hắn ta vẫn quỳ xuống đất, nghiêm túc nói: “Thuộc hạ không biết, xin gia chỉ bảo.”

“Nếu Kinh Mặc xông vào hoàng cung gây chuyện, hoàng thượng sẽ kiêng kỵ Đại Lương mà nương tay với ta, nhưng mà từ đó, Kinh Mặc cũng sẽ trở thành đối tượng để ông ta ra tay, vị hoàng thượng kia của chúng ta, vì muốn đối phó ta mà không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu ông ta ra tay với Kinh Mặc, ngươi cảm thấy nàng còn có thể giữ được tính mạng sao? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hứa Kế Thành đã run rẩy, nếu không phải là Dạ Tam đi theo mình nhiều năm, vẫn luôn trung thành tận tâm, hắn thật sự muốn giết chết hắn ta, khi hắn ta nghĩ ra cách lợi dụng Kinh Mặc này, hắn ta phải vĩnh viễn không ngóc đầu lên được mới đúng.

“Các ngươi chỉ nhìn thấy sự yêu mến của ta với nàng, nhưng không biết, năm đó, sau khi nàng cứu ta, nàng đã là mạng sống của ta rồi. Nàng còn sống, cho dù ta có bệnh nặng hơn nữa, gặp phải tình cảnh khó khăn hơn nữa, cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng, cho nên, sau này đừng có bất kỳ ý định gì với nàng.” Lời nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, lại khiến Dạ Tam nghe thấy có xúc động muốn khóc, tình cảm sâu nặng bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy chứ.

Nàng còn sống, hoàn cảnh sẽ gian nan hơn nữa ta cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng.

“Gia, nếu ngài đã coi trọng vương phi như vậy, tại sao lại lạnh nhạt với nàng, mấy hôm nay nàng làm vương phi có tiếng không có miếng trong phủ, cũng rất vất vả.” Dạ Tam nói ra lời từ tận đáy lòng.

Tuy rằng sự vất vả của Kinh Mặc, có đến tám chín phần mười là do gia nhà bọn họ mang đến.

“Người chỉ cần biết trong phủ Thành Vương này, địa vị của nàng còn cao hơn cả ta là được, quan hệ giữa chúng ta như thế nào, đó là chuyện của chúng ta, cút xuống, nhận phạt.” Hứa Kế Thành nói xong cúi đầu, tay lại xoa nhẹ quyển trục bên cạnh bàn đọc sách, vì bị mình sờ vào quá nhiều, vỏ ngoài quyển trục này đã sởn lông ra rồi.

Thấy Dạ Tam lui xuống, Hứa Kế Thành mới chậm rãi trải bức tranh ra, bên trong là một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt sáng ngời như sao, trên gương mặt mềm mại tràn đầy kiêu hãnh, giống như mẫu đơn nở rộ trong muôn hoa kiêu ngạo, ung dung quý phái, lại cứng cỏi vô cùng.

Năm đó, mình bị Kinh Mặc và Trọng Lâu bắt cóc, ba người ở cùng nhau mấy ngày, cuối cùng lại bị đe dọa, không thể bênh vực bọn họ, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn kiêu ngạo hơn người vì chỉ số thông minh áp đảo người khác, trong lòng hắn không phục, sau khi Ôn Tư cô cô và Đại Lương có quan hệ thông gia, hắn cải trang đi đến biên giới phía nam, vì tiểu công chúa không để mình vào mắt kia đang dẫn binh ở biên giới phía nam.

Hắn muốn tìm Kinh Mặc để khiêu chiến, vì an toàn, hắn đã dịch dung, lại không ngờ vẫn bị phát hiện, hắn bị bè đảng còn sót lại của tam hoàng thúc đuổi giết, hắn hăm hở đánh trả, thế nhưng số lượng người bên cạnh hắn có hạn, nhanh chóng bị bọn họ dồn vào đường cùng.

Đúng lúc đó Kinh Mặc đi ngang qua nhìn thấy, Kinh Mặc dẫn theo Trần Nguyên Khánh chém giết xông vào vòng vây cứu hắn ra, sau đó đưa hắn vào phủ dưỡng bệnh hơn một tháng, thời gian hơn một tháng đó là quãng thời gian ấm áp nhất trong trí nhớ của Hứa Kế Thành, vì muốn điều dưỡng thân thể hắn, Kinh Mặc thậm chí còn mời cả ngự y đến.

Sau đó sức khỏe của hắn khôi phục, xin từ biệt rời đi, nhưng mà Kinh Mặc vẫn ở lại trong trái tim hắn…

Hắn nhỏ hơn Kinh Mặc sáu tuổi, cho nên khi hắn còn là thiếu niên đã từng vắt óc nghĩ cách phá hủy chuyện hôn nhân của Kinh Mặc, hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy tất cả tài năng và trí tuệ của mình đều đã dùng để ngăn cản Kinh Mặc kết hôn rồi, mãi đến tận khi hắn trưởng thành, có thể lấy vợ, lại vì thân phận của Kinh Mặc bị hoàng thúc kiêng dè…

Đến lúc không còn cách nào, hắn chỉ có thể thay tên đổi họ dùng một cuộc chiến tranh đón nàng về bên cạnh mình, nhưng mà, khi đến gần nàng trong lòng lại lo sợ, thế mà hắn lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.

Rõ ràng đã tương tư tận xương tủy từ lâu, nhưng lại chẳng nói thành lời một câu tương tư.

Hắn muốn yêu một lần không quan tâm đến chuyện gì, nhưng hoàn cảnh của hắn thật sự không dám quá mức cưng chiều nàng, vì tình yêu của hắn là con dao hai lưỡi, sẽ khiến người trên ngai vàng kia kiêng kỵ, giữa việc có được nàng và bảo vệ nàng, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ nàng.

Bức tranh này do chính hắn vẽ ra sau khi quay về Tử Húc Quốc, lúc đó Kinh Mặc vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt rực rỡ như ánh sao, chỉ liếc mắt một cái đã đi vào trái tim, cả đời này cũng không muốn có bất kỳ thay đổi nào nữa.

Bàn tay Hứa Kế Thành lần lượt lướt trên bức tranh, tình cảm sâu sắc trong mắt giống như mặt biển không gợn sóng, nước êm sâu thẳm…

Rất lâu sau đó, hắn buồn bã ủ rũ cất bức tranh đi, không kiềm chế được đi về phía tẩm điện của Kinh Mặc, hắn thật sự luyến tiếc cô gái giờ phút này đang ngủ yên ổn trong điện kia.

Bây giờ hắn mới hiểu được, ban đầu trước khi đến đây, mình không sợ gì sống chết, vì trong lòng hắn chẳng có ràng buộc gì, bây giờ, hắn thật sự không nỡ chết đi.

Hắn phải quay về thật khỏe mạnh, giữ chặt cô gái của hắn, ân ái triền miên với nàng, cùng nàng sinh thật nhiều thật nhiều con…

Cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được bước vào phòng của Kinh Mặc một lần nữa, cho dù biết rõ có thể nàng sẽ phát hiện ra, nhưng mà hắn không khống chế được, đứng trước lý trí sắp đến, tất cả kiềm chế đều tan rã hết rồi.

Hắn lại hôn lên môi Kinh Mặc lần nữa, nhẹ nhàng liếm từng chút một, không dám động mạnh, sợ quấy rầy giấc mơ đẹp của nàng.

Nhưng mà cho dù chỉ lướt qua cũng sắp lấy mạng hắn mất rồi, hắn vẫn luôn biết rằng Kinh Mặc có độc, lại không ngờ rằng chỉ cần chạm vào là có thể bệnh nặng không cách nào cứu chữa…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom