• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 801-805

Lúc mà Hứa Thanh Du và Ninh Tôn còn ung dung ở nhà, bên ngoài dư luận đang náo loạn.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, tiết lộ danh tính bạn gái của Ninh Tôn là một việc làm vô cùng đúng đắng.

Cách đây không lâu, khi chuyện của Hoàng Tương vừa xảy ra, chuyện này cũng khá tiêu cực, có Hứa Thanh Du ít nhất cũng có thể lấy lại một chút ấn tượng tốt.

Đặc biệt là sau khi có người đào bới, Hứa Thanh Du vừa tốt nghiệp liền vào công ti của Ninh Tôn làm việc. Và ở bên cạnh Ninh Tôn, sắp xếp cuộc sống cho anh ta và những chuyện liên quan đến công việc. Cũng có thể nói là cô ấy đã lao tâm lao lực để chăm sóc anh ta.

Trong suốt thời gian theo dõi Ninh Tôn, Hứa Thanh Du chưa bao giờ làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.11

Imgur


Hứa Thanh Du không dám đọc nội dung của dư luận, cho dù có người nói tốt, thì cũng có người phản đối.

Đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như thế này, cô sợ anh hưởng đến tâm lý của mình. Vì vậy không biết nó là tốt hay xấu, thì cứ vứt bỏ hết không cần quan tâm nhiều.

Hai người ở chỗ của Ninh Tôn đến gần trưa thì tài xế lái xe tới.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thu dọn và đi xuống, họ phải trở lại công ty trước, sau đó mới đi ghi hình.

Tài xế lái xe đến ở dưới lầu, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi ra ngoài, và trực tiếp lên xe.

Chỉ sau khi chạy xe ra khỏi khu chung cư, tài xế mới nói: “Phía sau có rất nhiều tay săn ảnh đang bám theo”.

Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên và quay đầu lại nhìn, “Buổi sáng tôi không nhìn thấy ai, còn tưởng rằng bọn họ đã bỏ cuộc. Nhưng mà những thông tin của tôi đã bị mấy người đó đào nát rồi, bọn họ đến đây thì cũng không có gì để chụp.”

Tài xế nở nụ cười, “Những người này đào tin tức của người khác để có miếng ăn. Cho dù chúng ta không có bất cứ tin tức gì để đào nữa, thì trong mắt bọn họ chúng ta vẫn còn một đống tin tức. Vậy nên mới nói, kể cả mỗi câu nói hay chỉ một hành động nhỏ thôi cô cũng phải cẩn thận. “

Hứa Thanh Du cười nhạt nhẽo, “Đúng vậy, sau này tôi cần phải cẩn thận hơn mới được.” Ninh Tôn ngồi ở sau xe, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, vô cảm.

Anh ấy dường như không để tâm đến những điều này chút nào.

Hứa Thanh Du đôi khi không thể hiểu trong lòng của Ninh Tôn đang quan tâm chuyện gì nữa.

Anh ta dường như không để tâm những chuyện này mấy.

Xe chạy đến tận cửa công ty quản lý, thật đáng sợ, xe vừa dừng thì có một đám người không xa chạy tới và cầm máy chụp ảnh, chụp điên cuồng.

Ninh Tôn đợi xe dừng lại, nhưng không xuống xe ngay, thay vào đó, anh ta nói với Hứa Thanh Du đang ngồi trong ghế lái phụ, “Lại đây.”

Hứa Thanh Du quay đầu lại và nhìn chằm chằm Ninh Tôn một hồi, và ngay lập tức hiểu ý của anh ta.

Cô trèo từ khe hở giữa tài xế và phụ lái về phía sau xe, Ninh Tôn liền mở cửa trước, sau đó quay lại nhìn cô, đưa tay ra.

Mặc dù Hứa Thanh Du biết đây là diễn kịch, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút run rẩy.

Cô do dự một lúc rồi mới đặt tay mình vào tay Ninh Tôn.

Thực ra, Ninh Tôn chỉ giúp cô xuống xe mà thôi.

Chờ cô xuống xe, Ninh Tôn tự nhiên thu tay về, hai người cùng nhau tiến vào công ty.

Chị Thái đã đợi sẵn trong phòng họp, lần này anh không cùng Hứa Thanh Du đi vào.

Khi Ninh Tôn bước vào, Hứa Thanh Du đi tới cạnh cửa và liếc nhìn vào bên trong.

Có vẻ như trong phòng họp còn có những cấp cao khác.

Cũng đúng, vụ này có động tĩnh lớn như vậy, các sếp lớn bắt buộc phải có những động thái.

Hứa Thanh Du đã đợi ở phòng chờ của Ninh Tôn, lần này người lái xe cũng đi theo, cả hai người đều đang ở trong phòng chờ.

Người lái xe lấy điện thoại di động xem tin tức trên mạng, thỉnh thoảng lại chậc chậc vài tiếng.

Hứa Thanh Du muốn hỏi những người đó đã mắng cô như thế nào.

Nhưng biết rằng tâm lý của mình không chịu đựng được những công kích lớn như thế, nên có cứ suy nghĩ một lát liền bỏ cuộc.

Người lái xe đọc gần hết bình luận, sau đó đặt điện thoại xuống, “Cô bé à, chuyện của cô và Ninh Tôn không hề nhỏ đâu.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.12

Imgur


Ninh Tôn cầm lấy một bộ quần áo trong tay, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, Hứa Thanh Du cũng biết bộ áo quần đó là dành cho mình.

Lúc này cô phải cùng Ninh Tôn giả vờ thân mật để chứng minh những chuyện mà công ty đăng trên mạng là sự thật.

Hứa Thanh Du đi thẳng đến đó và lấy áo quần, bên cạnh có một phòng thay đồ nhỏ, cô đi vào đó thay quần áo.

Ninh Tôn nói buổi ghi hình vào buổi chiều có thể đi muộn hơn một chút, từ giờ đến lúc đó bọn họ có thể đi ăn cơm.

Hứa Thanh Du biết rằng bữa ăn này có lẽ cũng là một nhiệm vụ.

Người lái xe rất vui vẻ, anh ta không nghĩ nhiều, vui mừng mà theo Ninh tôn và Hứa Thanh Du ra ngoài.

Khi bọn họ lên xe, bên ngoài lại có tiếng lách tách.

Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn lướt qua nơi đó, không có biểu cảm gì.

Cô và Ninh Tôn cùng nhau lên xe, ngồi bên cạnh Ninh Tôn.

Ninh Tôn đợi xe lái rồi mới nhẹ giọng nói: “Đừng căng thẳng.”

Hứa Thanh Du nói, “Không sao đâu.”

Sau đó, cô ấy suy nghĩ một lát, và mỉm cười nói, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi nghĩ rằng tôi cũng có thể ra mắt.”

Tài xế ở bên cười nhạo, “Cũng được, đến lúc đó hai người cùng nhau kiếm tiền. Bây giờ không phải có rất nhiều show dành cho các cặp đôi hay sao, hai người có thể cũng nhau tham gia.”

Hứa Thanh Du nhớ ra những thao tác của Hoàng Tương khi nghe tài xế nói ra những điều này.

Thật ra bây giờ cô và Ninh Tôn gần giống nhau, đều dựa vào tin đồn tình ái để thiết lập tính cách.

Chỉ là Ninh Tôn hơi bị động mà thôi.

Xe chạy tới một nhà hàng cách xa một chút, đợi bọn họ xuống xe, những tên săn ảnh ở phía sau cũng chạy theo.

Hứa Thanh Du cố gắng hết sức để làm cho biểu cảm khuôn mặt của cô tự nhiên hơn, và đi theo Ninh Tôn vào nhà hàng.

Người lái xe nói từ bên cạnh, “Tôi nghĩ nếu điều này cứ tiếp tục như vậy, mượn độ nổi tiếng của hai người, tôi cũng có thể ra mắt.”

Lần này có chút không thích hợp, nhưng Hứa Thanh Du vẫn cười.

Ninh Tôn ở bên cạnh cũng cười nhẹ, “Đến lúc đó, ông cũng đu theo hai chúng tôi ghi hình, ba người chúng ta có thể thành lập một nhóm rồi đó.”

Ninh Tôn hiếm khi nói đùa, và lần này thực sự khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên.

Cô quay đầu nhìn Ninh Tôn, và đúng khoảnh khắc anh ấy đang cười.

Ninh Tôn thực sự cười khá tươi, nhưng người đàn ông này thực sự quá keo kiệt. Đừng thấy anh ta hiền lành trong chương trình, mà bình thường anh ta ngay cả một biểu cảm thân thiện cũng không có.

Anh ta đối với bất cứ cái gì cũng tỏ vẻ chán ghét.
Trì Uyên đương nhiên cũng thấy được tin đồn trên mạng.

Anh cười nhạo một tiếng, thì ra đây chính là cách giải quyết mà Ninh Tôn đã nói.

Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng cũng dời đi được sự chú ý của công chúng.

Trì Uyên đã đọc rất nhiều bình luận, thực sự không còn ai nhắc đến Cố Tư và Chương Tự Chi nữa, anh yên tâm hơn.

Trì Uyên cất điện thoại, đi vào phòng khách.

Cố Tư đang dựa vào ghế sofa, cái nôi ở bên cạnh sofa, bên trong đứa bé chân tay quẩy đạp lung tung .

Cố Tư vừa ăn trái cây vừa nhìn chăm đứa bé con.

Bé con sắp đầy tháng rồi, vẻ ngoài đúng là thay đổi từng ngày, lúc mới sinh thì nhăn nheo hồng hồng, nhưng giờ thì trắng nõn, mắt cũng to hơn rất nhiều, tóc đen nhánh.

Trì Uyên đi tới ôm bé con vào ngực, ngồi cạnh Cố Tư.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13

Imgur


anh ta đã trở thành bạn gái của anh ta.”

Cố Tư sửng sốt, “Thật ư, Ninh Tôn quen bạn gái rồi.”

Trì Uyên liếc mắt nhìn Cố Tư, oán thầm, “Khả năng lý giải của em, thật là làm anh bó tay. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là giả.”

Cố Tư cau mày, suy tư một hồi, rồi nói: “Chẳng lẽ là để cư dân mạng đào bới tin tức của anh ấy sao? Thực ra em nghĩ không đến mức như vậy.”

Trì Uyên cúi đầu hôn bé con trong ngực “Anh không quan tâm vì cái gì, dù sao bây giờ viêc này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, vậy là đủ rồi.”

Ai cũng đều là người trưởng thành, có việc gì thì phải tự mình giải quyết, làm ảnh hưởng người khác thì chẳng được tích sự gì.

Cố Tư mím miệng, tiện thể dùng điện thoại của Trì Uyên lên mạng xem một chút.

Đứng đầu hotsearch bây giờ là tin tức của Ninh Tôn

Bất kì trang nào cũng có thể viết rõ ràng chuyện của anh ta từ đầu đến cuối.

Cố Tư xem qua liền biết được những việc đã xảy ra gần đây, cô bật cười lớn, “Giới giải trí vẫn thật thú vị.”

Trì Uyên có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn Cố Tư, “ Đầu em bị cái gì vậy?”

Trì Uyên chỉ cảm thấy trong giới giải trí thủ đoạn xấu xa, fan hâm mộ bây giờ đều không còn lý trí, khiến cho ngành này càng ngày càng loạn, thú vị chỗ nào.

Cố Tư vẫn đang xem tin tức, “Nhưng mà anh xem, trợ lý của Ninh Tôn cũng tốt ấy chứ, lần trước lão Chương hình như từng nhắc đến rồi.”

Trì Uyên ừ một tiếng, Chương Tự Chi quả thật từng nhắc tới trợ lý của Ninh Tôn, cũng nói cảm thấy hai người họ có hy vọng.

Có hy vọng hay không, Trì Uyên cũng không quan tâm.

Anh chỉ muốn dồn hết tâm trí vào vợ con gia đình.

Bé con nói bập bẹ ê a trong ngực Trì Uyên, đôi mắt to như quả nho nhìn chăm chú Trì Uyên.

Trì Uyên vốn dĩ nhắc tới Ninh Tôn trong lòng vẫn còn có chút tức giận, nhưng bây giờ vừa cúi đầu nhìn thấy con trai của mình, trái tim anh trong phút chốc thực sự như tan thành nước .

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.14

Imgur


Trì Uyên ôm bé con bước đi chậm rãi trên sàn, quay đầu nhìn Cố Tư, “Nếu như em buồn ngủ thì đi ngủ đi, xíu nữa ăn tối anh sẽ gọi em dậy.”

Cố Tư đứng dậy, vươn vai, “Hôm qua ba kêu em thuyết phục anh, nếu như không có chuyện gì thì quay lại công ty đi làm đi, dù sao ở nhà như thế này thì cũng có chút không hợp lý”.

“Chỗ nào không hợp lý? Trì Uyên thuận miệng nói, “Anh cũng không phải chỉ ở nhà, anh đây không phải người cha chăm con toàn thời gian sao, đây là công việc nghiêm túc, mọi người đừng xem thường”.

Cố Tư nhướng mày, nhìn anh chằm chằm hai giây, xoay người chậm rãi đi lên lầu, “Anh luôn có nhiều lý do ngụy biện, em không nói chuyện với anh nữa.”

Trì Uyên vỗ về bé con, làm bộ nói với con, “Con cũng muốn ba ba ở nhà với con đúng không?”

Khi Cố Tư lên tầng hai, quay đầu nhìn thoáng xuống dưới lầu, cách ôm con của Trì Uyên khá chuyên nghiệp, nhẹ nhàng vỗ về , dáng vẻ trông thực sự là một người cha nên có.

Khóe miệng Cố Tư cong lên, sau đó quay về phòng.

Khi nằm trên giường, cô lại lấy điện thoại ra.

Trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan đến Ninh Tôn, cô luôn ko quá quan tâm đến giới giải trí, trước đây đều không xem.

Có người tung ra bức ảnh Ninh Tôn và tiểu trợ lý cùng chung một khung hình, nói việc giữa hai người họ thật ra đã sớm có manh mối, chỉ ra vài bộ trang phục giống nhau của hai người ở nơi khác nhau.

Cố Tư nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du trong bức ảnh một lúc lâu, cô gái này có dáng vẻ đơn thuần ngây thơ, xem ra đây là một cô gái tốt.

Câu nói tâm sinh tướng không phải là không có lý do, Cố Tư tin vào ấn tượng đầu tiên của mình.

Nếu cuối cùng Ninh Tôn có thể ở bên cô ấy, thực sự cũng là một điều tốt.

Đối với Ninh Tôn, Cố Tư luôn cảm thấy mắc nợ.

Cô đã xem những bình luận dưới những tin đồn của Ninh Tôn, có cái tốt có cái xấu.

Nhưng nhìn chung, vẫn có rất nhiều người ủng hộ Ninh Tôn.

Cố Tư xem một lúc, để điện thoại xuống, đắp chăn lên thở dài một cái, xoay người nhắm mắt lại.

Ninh Tôn ở bên kia vẫn đang là tâm điểm của tin tức, tất cả lịch trình của anh ta đều bị paparazi theo dõi.

Ban đầu những tên đó sẽ lén lút theo dõi từ xa, sau đó thấy Ninh Tôn hình như không cố ý tránh họ, liền ngang nhiên bám theo sau xe của anh ấy.

Hứa Thanh Du đang ngồi trong xe, liếc nhìn kính chiếu hậu có thể thấy mấy chiếc xe bám theo sau.

Cảm giác này thực sự rất vi diệu.

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thanh Du chưa bao giờ là tâm điểm chú ý.

Cô đã quen với việc mình bị phớt lờ, bị mọi người bỏ lại phía sau.

Đột nhiên như vậy, cảm thấy có chút không quen.

Sau khi Ninh Tôn làm xong việc, tài xế lại lái xe chở hai người họ về nhà.

Trước khi xe đến khu chung cư của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du liền nói , “ Dừng lại bên cạnh cửa siêu thị một chút đi, em muốn đi mua một ít đồ, tủ lạnh trong nhà không có cái gì hết, chúng ta có lẽ sẽ sống ở đây trong thời gian tới, vì vậy vẫn nên mua một ít nhu yếu phẩm. “

Ninh Tôn gật đầu, không có ý kiến, “Được.”

Tài xế đánh tay lái chậm rãi dừng xe trước cửa siêu thị.

Hứa Thanh Du mở cửa xuống xe, vốn dĩ cô muốn đi mua đồ một mình, nhưng Ninh Tôn đã đội mũ, đeo khẩu trang xuống xe cùng cô rồi.
Ninh Tôn đi theo cô xuống xe, điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy khá ngạc nhiên.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Ninh Tôn kéo thấp mũ xuống, đưa tay ôm lấy hai bả vai cô, “Đi thôi.”

Dứt lời Ninh Tôn đi vào siêu thị trước.

Hứa Thanh Du nhìn về phía bên đường, cô quan sát thật kỹ thì phát hiện có một tên săn ảnh đang đi theo, mặc dù Ninh Tôn đã nguỵ trang kỹ như vậy rồi mà vẫn không trốn khỏi cái mũi thính như chó của mấy tên này.

Cô thở dài, đại khái cũng đã hiểu được ý của Ninh Tôn, ước chừng anh ta đang muốn rải một chút cẩu lương không có thật đây mà.

Hứa Thanh Du nhanh chóng đi vào bên trong siêu thị, vốn dĩ cô chỉ muốn mua một ít nước suối và mì ăn liền, nhưng rốt cuộc hiện tại Ninh Tôn cũng đi theo vào, thế nên cô phải đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định đi vào khu thực phẩm tươi sống.

Có lẽ là vì chưa đến giờ cao điểm, cho nên siêu thị không có quá nhiều người, Hứa Thanh Du cố gắng hạ thật thấp âm lượng của mình xuống, hỏi Ninh Tôn, “Bếp ở trong nhà vẫn có thể sử dụng bình thường đúng không?”

Ninh Tôn đứng bên cạnh Hứa Thanh Du, hiểu ý cô trả lời, “Đúng vậy.”

Hứa Thanh Du gật đầu, không nói gì nữa.

Cô nhanh chóng chọn một ít nguyên liệu nấu ăn, bỏ vào xe đẩy.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.15

Imgur


hai người lập tức chạy đến giúp một tay, “Mua nhiều quá nhỉ?”

Hứa Thanh Du khẽ vâng một tiếng, “Bỏ sẵn trong tủ lạnh, có thời gian rảnh thì tự mình nấu cơm, tôi không thích ăn cơm hộp cho lắm.”

Thật ra không chỉ một mình cô không thích, ngay cả Ninh Tôn và tài xế cũng không cảm thấy ngon miệng. Hứa Thanh Du nghĩ ngợi một hồi, thoáng nhìn qua tài xế, “Nếu như tối nay không có việc gì thì ở lại đi, tôi làm bếp trưởng, cho hai người nếm thử tay nghề của tôi.”

Tài xế nghe vậy thì cười ha ha, “Đã vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé.”

Sau đó bọn họ quay về nhà của Ninh Tôn.

Trước đây tài xế đã từng tới nhà của Ninh Tôn, thế nên lần này tới anh ta cũng không hề ngượng ngùng, quen cửa quen nẻo nhanh chóng thay giày sau đó đi vào ngồi trên sô pha.

Hứa Thanh Du mang nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại lựa ra vài món đem vào nhà bếp.

Ninh Tôn thì đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Thay quần áo xong, anh mới lấy điện thoại xem tin tức, chuyện lúc nãy anh và Hứa Thanh Du cùng nhau đi siêu thị vẫn chưa bị tung lên mạng.

Ninh Tôn tuỳ ý vào xem hai bài viết, đối với mối quan hệ giữa anh và Hứa Thanh Du, cộng đồng mạng chia ra làm hai nửa, một nửa ủng hộ, nửa còn lại thì không.

Tuy rằng sau sự việc của Hoàng Tương, đã có rất nhiều người bắt đầu chấp nhận Hứa Thanh Du, nhưng đương nhiên vẫn có một số người cho rằng, cô không xứng với anh ta.

Ngay cả chính Ninh Tôn cũng không biết liệu hai người có xứng đôi với nhau hay không?

Như thế nào gọi là xứng đôi?

Như thế nào gọi là không xứng đôi?

Trước đây mọi người cũng cảm thấy Cố Tư không xứng với Trì Uyên, thế nhưng chẳng phải bây giờ hai người đó sống với nhau rất hạnh phúc, quấn quýt không rời, thậm chí còn cùng nhau sinh con dưỡng cái hay sao?

Ninh Tôn nghĩ đến đây thì dừng lại, nhanh chóng cất điện thoại đi, lẳng lặng thở dài một hơi, đi ra khỏi phòng.

Lúc này, tài xế đang ngồi trên sô pha xem TV, trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy, Hứa Thanh Du mặc tạp dề, đang bận bịu chuẩn bị nấu ăn.

Không hiểu tại sao tình cảnh bây giờ lại khiến trong lòng Ninh Tôn cảm thấy sửng sốt một hồi.

Tầm mắt của anh ta dừng lại trước phòng bếp một lúc lâu, cuối cùng anh ta quyết định đi vào.

Lúc Hứa Thanh Du xoay người lấy nguyên liệu thì thấy Ninh Tôn đứng trước cửa nhìn cô, cô vội vàng nói, “Anh đi xem đi TV đi, tự tôi có thể làm được.”

Tâm trạng Ninh Tôn không quá thoải mái, đáp, “Nấu cơm phiền phức quá, hay là cứ gọi cơm ngoài đi.”

Hứa Thanh Du khẽ cười, “Dạ dày của tôi không được tốt cho lắm, ăn cơm ngoài nhiều quá sẽ cảm thấy khó chịu, vẫn là nên tự mình nấu thì hơn.”

Cô có tiền sử bị bệnh dạ dày, hồi còn đi học không chăm sóc tốt bản thân nên mới để lại vấn đề cho sau này.

Ninh Tôn nghe cô nói vậy thì cũng không có ý kiến gì nữa, có điều, anh ta không rời đi ngay mà ngược lại còn ôm vai đứng tựa vào cửa phòng bếp nhìn cô.

Động tác của Hứa Thanh Du vô cùng thành thạo, vừa nhìn thấy là đã biết rằng chắc hẳn cô rất thường xuyên nấu ăn ở nhà.

Ninh Tôn từng nhìn thấy Cố Tư nấu ăn, lúc nấu nướng, Cố Tư rất thong thả, thoạt nhìn còn cảm thấy có phần cà lơ phất phơ, nói chung là vô cùng ung dung chậm rãi.

Còn Hứa Thanh Du thì hoàn toàn khác, khuôn mặt cô không hề có bất kì biểu cảm gì, trông rất nghiêm túc.

Hứa Thanh Du cũng nhận ra Ninh Tôn đang nhìn mình, thật ra cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không biết nên nói ra như thế nào, chỉ đành giả vờ như không biết.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.16

Imgur


Mãi cho đến khi Hứa Thanh Du quay lại, anh ta mới cùng cô ngồi vào bàn ăn.

Không thể không nói, tay nghề của Hứa Thanh Du rất tốt, ít nhất là ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở bên ngoài.

Hứa Thanh Du có nấu một ít canh, cô tự múc cho mình một chén trước, từ từ uống.

Dạ dày vốn còn đang không được khoẻ lắm, vừa uống chén canh nóng này xong thì cảm thấy tốt hơn khá nhiều.

Sau đó cô bắt đầu ăn cơm, từ trước đến nay Hứa Thanh Du vẫn luôn có thói quen nhai kĩ nuốt chậm, thế nên khi ăn cơm trông cô rất từ tốn.

Điều này cũng khác xa so với Cố Tư.

Ninh Tôn lại vô thức nhớ đến Cố Tư, tính tình cô ấy thoải mái, lúc ăn cơm cũng không ngồi yên, miệng thì liến thoắng không ngừng, tay thì liên tục gắp thức ăn, đôi khi còn trực tiếp ngồi xếp bằng lúc ăn cơm.

Nhưng Hứa Thanh Du ở đối diện anh ta lúc này lại vô cùng yên tĩnh, trong suốt cả bữa ăn không hề nói một lời.

Ninh Tôn thở dài một hơi, không hiểu bản thân tại sao cứ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh mãi, anh ta vội vàng thu lại tầm mắt của mình, im lặng ăn cơm.

Tài xế vô cùng vui vẻ, khen tay nghề của Hứa Thanh Du không ngớt.

Sau đó không biết có phải là vì thuận miệng hay không mà anh ta lại hỏi Hứa Thanh Du đã có bạn trai hay chưa.

Hứa Thanh Du mỉm cười, đáp, “Vẫn chưa.”

Tài xế thở dài thườn thượt, “Một người con gái xinh đẹp như cô mà lại không có bạn trai, có phải là do tiêu chuẩn quá cao hay không?”

Hứa Thanh Du khẽ cười, đưa tay gắp đồ ăn, “Tiêu chuẩn của tôi không cao, chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa muốn tìm bạn trai mà thôi. Tôi vừa mới tốt nghiệp thế nên muốn bản thân có một công việc ổn định trước, chẳng phải chỉ khi nào kinh tế vững chắc rồi mới nên nhắc đến chuyện yêu đương sao?”

Tài xế gật đầu tán thành, “Nói thì nói như vậy nhưng bây giờ chúng ta đi theo anh Ninh, sau này nhất định không thiếu việc tốt, cô cũng đừng lo lắng quá nhiều, bạn trai thì vẫn nên tìm một người mới được, tuổi này mà không có một người ở bên cạnh thì đúng là lãng phí thanh xuân.”

Hứa Thanh Du nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng, đáp, “Anh nói như vậy cũng có lý.”

Tài xế nói đến đây lại quay đầu nhìn về phía Ninh Tôn, “Thầy Ninh cũng đến tuổi tìm nên một người bạn gái rồi, chẳng qua hiện tại bên ngoài đều đang bàn tán về hai người, phỏng chừng đây chưa phải thời điểm thích hợp, lỡ như có qua lại cùng người khác thì sẽ bị người ngoài nói là ngoại tình mất.”

Hứa Thanh Du thầm nghĩ, đúng là vậy thật.

Không biết phải đến khi nào thì sự ràng buộc giữa cô và Ninh Tôn mới được tháo gỡ.

Trước khi mối quan hệ này được làm sáng tỏ, ước chừng hai người hoàn toàn không có khả năng yêu đương với một ai khác.

Chuyện này thật sự rất phiền phức.

Nhưng Hứa Thanh Du bất chợt lại nghĩ, có lẽ trong khoảng thời gian này cô không tìm được bạn trai đâu, không có một người đàn ông nào nguyện ý ở bên một người con gái phiền phức như cô.

Ít nhất thì cô cũng phải chu cấp cho Hứa Thanh Khải đến khi nó học xong đại học.

Nhưng Ninh Tôn thì khác, ở tuổi của anh ta, hẳn là anh phải nên có một người con gái ở bên rồi mới đúng.
Sau khi ba người dùng bữa xong, Hứa Thanh Du đứng dậy thu dọn bàn ăn, sau đó đi vào bếp rửa bát.

Ninh Tôn cảm thấy hơi ngại ngùng, sau lại đi đến nói với cô, “Để tôi rửa giúp cô.”

“Không cần.” Hứa Thanh Du trả lời, “Bát đũa không nhiều, một mình tôi có thể làm được.”

Ninh Tôn do dự một hồi rồi mới nói, “Cô đã nấu ăn rồi, tôi cũng nên làm gì đó mới phải.”

Hứa Thanh Du nhịn không được bật cười, “ Đồ ăn là do anh mua, tiền là do anh trả, vậy là được rồi chứ gì.”

Người chi tiền là to nhất, đây là quy luật thép ở trong mắt Hứa Thanh Du.

Ninh Tôn mím môi đứng nhìn một hồi, phòng bếp đã được Hứa Thanh Du dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ có bát đũa là vẫn chưa rửa, ngoài ra không còn việc gì khác.

Thế nên cuối cùng anh chỉ đành do dự đi ra khỏi phòng bếp.

Ninh Tôn ngồi xem TV với tài xế trong phòng khách một lúc rồi tài xế cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Còn lại anh một mình ngồi ở phòng khách, bên tai truyền đến âm thanh Hứa Thanh Du đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong bếp, cô dự định sáng mai sẽ tự mình nấu bữa sáng.

Tuy tay Ninh Tôn cứ liên tục đổi kênh nhưng tầm mắt anh lại không tự chủ được mà nhìn về phía phòng bếp bên kia.

Đột nhiên trong nhà lại có thêm một người phụ nữ chủ động làm mọi thứ khiến anh cảm thấy không được tự nhiên.

Ngồi xem TV một lúc lại phát hiện ra bản thân hoàn toàn không chú tâm nổi, cuối cùng anh chỉ có thể về phòng.

Trước tiên, anh ôm chiếc chăn ngày hôm qua Hứa Thanh Du dùng ra ngoài, sau đó khoá trái cửa, đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ.

Trong lòng Ninh Tôn có phần cáu kỉnh, như thế này cũng không được, như thế kia cũng chẳng xong, anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Hứa Thanh Du có chút ngổn ngang, nhưng nghĩ kĩ lại thì cảm thấy cũng chẳng có gì.

Đứng trước cửa sổ nửa ngày trời thì đột nhiên Ninh Tôn nhận được cuộc gọi của Chương Tự Chi.

Gần đây cậu chủ Chương khá là bận rộn, hầu như ngày nào cũng phải ở bên chăm sóc vợ của anh ta, thế mà bây giờ lại có thời gian liên lạc với anh.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.17

Imgur


đáng tiếc.”

Sau anh lại nói tiếp, “Tôi và cô trợ lý kia không có khả năng đâu.”

“Tại sao lại không có khả năng, việc gì cũng có thể cả.” Giọng điệu của Chương Tự Chi vô cùng tự tin, “Cậu nhìn tôi và Tiểu Như mà xem, đâu có ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau đâu, huống hồ lúc ban đầu mối quan hệ giữa tôi và cô ấy còn kém hơn cậu và cô trợ lý nhỏ kia nhiều, giống như hận không thể đánh chết đối phương vậy, nhưng cậu xem hai chúng tôi bây giờ này. Thế mới nói, trên thế gian này, không có chuyện gì là tuyệt đối không thể, tất cả đều phụ thuộc vào chúng ta.”

Chương Tự Chi nói đến đây, trong giọng nói mang theo niềm vui không thể che giấu.

Ninh Tôn thầm nghĩ, bản thân lại bị cho ăn cẩu lương.

Tuy vậy anh vẫn nở nụ cười, “Không phải tất cả mọi người đều sẽ may mắn như cậu, muốn gặp được người mình thích và người đó cũng thích mình là một điều rất khó.”

Cho tới bây giờ Chương Tự Chi vẫn chưa phải nếm trái đắng của cuộc đời.

Anh ta chỉ từng gặp một chút trắc trở trong phương diện tình cảm, thế nhưng những trắc trở ấy cũng không quá lớn.

Lần đầu tiên Chương Tự Chi rung động trước một người con gái, thế nhưng cuối cùng anh ta cũng đưa được người con gái ấy về dinh, cùng cô ấy kết hôn sinh con, e là anh ta sẽ không thể nào hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ninh Tôn.

Ninh Tôn cũng không trông chờ vào việc Chương Tự Chi có thể hiểu được tâm tư của anh.

Anh không muốn nhắc đến chuyện giữa mình và cô trợ lý nữa, những chuyện viển vong thế này nói đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là anh chuyển chủ đề, hỏi xem tình hình dạo gần đây của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như như thế nào.

Nói đến Lương Ninh Như, miệng của Chương Tự Chi cứ như chim sáo, líu ríu không ngừng.

Anh ta kể rằng cơn thai nghén của Lương Ninh Như dần trở nên rất nghiêm trọng, gần đây cô ấy gầy đi rất nhiều, ngay cả thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng mà anh ta đích thân mời về làm cho vẫn không khiến cô ấy cảm thấy ngon miệng.

Đôi khi cô ấy lại đột nhiên thèm những món vô cùng kì lạ, đều là có tiền cũng không mua được.

Anh ta chỉ đành nhờ người vận chuyển từ nơi khác mang đến đây.

Lúc Chương Tự Chi kể những chuyện này, trong giọng điệu của anh ta chẳng hề có tí nào là than phiền, ngược lại còn tỏ ra vô cùng đắc ý mỗi khi nhắc tới bản thân thoả mãn nhu cầu của Lương Ninh Như như thế nào.

Ninh Tôn yên lặng nghe Chương Tự Chi kể chuyện, vẻ mặt dịu dàng.

Có lẽ đây chính là tình yêu, khiến cho một người đàn ông cứng rắn như Chương Tự Chi trở nên nhẹ nhàng ấm áp như bây giờ.

Thành thật mà nói, Ninh Tôn cảm thấy có phần ngưỡng mộ.

Người anh ngưỡng mộ nhất đó chính là Trì Uyên, kế đến là Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi mải mê nói chuyện một hồi, thì đột nhiên ở đâu dây bên kia vọng đến giọng nói của Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi đáp vội một tiếng, sau đó gấp gáp chào tạm biệt Ninh Tôn, “Không nói với cậu nữa, Tiểu Như nhà tôi gọi rồi, tôi phải nhanh chóng qua chỗ của cô ấy.”

Ninh Tôn ừ một tiếng, “Đi đi, đi tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của cậu đi.”

Chương Tự Chi bật cười ha ha, rõ ràng là không hề có ý tốt đáp, “Tôi nghe nói cậu sống chung với cô trợ lý nhỏ kia, mặc kệ là thật hay giả, dù sao thì khoảng thời gian này cuộc sống của cậu cũng tốt hơn trước rồi.”

Ninh Tôn cau mày, chưa kịp phản bác thì Chương Tự Chi đã cúp máy.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cất điện thoại di động vào trong túi.

Như thế nào gọi là sống chung?

Tình huống bây giờ giữa anh và Hứa Thanh Du cũng không được tính là sống chung.

Ở trong phòng một hồi, Ninh Tôn lấy quần áo, dự định đi tắm rửa trước.

Mặt khác, Hứa Thanh Du đã dọn dẹp phòng bếp xong, lúc này đang lấy chăn ga ra trải trên ghế sô pha.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.18

Imgur


Đương nhiên là Ninh Tôn đoán được cô muốn làm gì, thế nên anh nhanh chóng trở về phòng của mình.

Hứa Thanh Du ngồi xem TV một chút nữa, rồi mới tắt TV đi tắm.

Ở tại nhà của một người đàn ông, sau đó còn sử dụng chung phòng tắm chung với người đàn ông đó, cảm giác này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Hứa Thanh Du tắm rất nhanh, sấy khô tóc xong, cô vừa xoa tóc vừa đi về phía sô pha, kết quả vừa mới đi được vài bước, quay đầu đã nhìn thấy Ninh Tôn bước ra từ trong bếp.

Cô bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật cả mình.

Không hiểu vì sao Ninh Tôn cũng cảm thấy hơi xấu hổ, “Tôi đi rót cốc nước.”

Hứa Thanh Du cố kiềm chế bản thân không đỏ mặt, đáp, “Ừ.”

Cô chỉnh trang lại đồ ngủ của mình, may là đồ ngủ của cô đều có kiểu dáng khá bảo thủ, mặc bộ này đứng trước Ninh Tôn vẫn ổn.

Ninh Tôn gấp gáp trở về phòng ngủ của mình, vừa đóng cửa lại, anh lập tức tựa cả người vào cửa.

Ngượng ngùng, thực sự quá ngượng ngùng, cảm giác cứ như mình bước vào địa bàn của người khác vậy, mỗi một hành động cử chỉ nào cũng phải báo cáo lại với người đó.

Ninh Tôn hít sâu hai hơi liền, sau đó đặt ly nước lên chiếc tủ ở đầu giường, trở người nằm xuống.

Hiện tại anh vẫn chưa ngủ được, thế nên lấy điện thoại ra xem xem.

Trên mạng vẫn toàn là tin tức liên quan đến anh, ngay cả chuyện anh và Hứa Thanh Du cùng nhau đi siêu thị cũng đã bị lộ ra ngoài.

Không thể không nói kỹ thuật chụp ảnh của mấy tên paparazzi kia đúng là đỉnh thật.

Rõ ràng là anh và Hứa Thanh Du không hề có bất kì hành động thân mật nào vậy mà dưới ống kính của đối phương, bọn họ trông vô cùng ngọt ngào.

Trong đó có một tấm ảnh, Hứa Thanh Du đang cầm thứ gì đó quay đầu hỏi ý kiến của anh, cả khuôn mặt ngập tràn ý cười.

Nếu như Ninh Tôn lấy tư cách một người qua đường vào xem mà nói thì bài báo này rất hợp lí, đây chính là hành động giữa hai người đang yêu nhau.
Ninh Tôn không nhịn được bật cười khi nhìn thấy những bài báo và mấy bức ảnh vô căn cứ đó ở trên mạng.

Những tài khoản marketing này cũng thật biết cách bịa chuyện, đến ngay cả nhân vật chính trong những bức ảnh đấy là anh, sau khi đọc xong bài viết của họ còn suýt chút nữa tin rằng anh và Hứa Thanh Du thật sự đang quen nhau.

Ninh Tôn xem lướt qua một lượt, sau đó mới khoá điện thoại đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.

Anh ngủ không được, ngày hôm qua Hứa Thanh Du ở đây, mặc dù anh có hơi không quen nhưng rốt cuộc vẫn ngủ thiếp đi.

Thế mà không biết hôm nay lại bị làm sao, sau khi ăn một bữa cơm do cô làm, anh lại cảm thấy còn khó chịu hơn ngày hôm qua.

Chính vì vậy bây giờ anh không hề buồn ngủ một chút nào.

Ninh Tôn thở dài một hơi, khẽ chớp mắt, trong phòng tối đen như mực, trên cơ bản là không nhìn thấy gì hết, có lẽ là vì thị giác kém đi nên những giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Anh nghe được tiếng rì rầm ở bên ngoài, chắc hẳn là Hứa Thanh Du đang làm gì đó gây ra tiếng động.

Dường như cô đang đi vào phòng bếp, có lẽ là đi uống nước, rất nhanh sau đó cô đã đi ra bên ngoài.

Ninh Tôn không đoán được những hành động ngoài kia của cô, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

Qua hơn nửa phút, rốt cuộc bên ngoài mới trở nên yên tĩnh.

Ninh Tôn biết rằng Hứa Thanh Du đã an giấc rồi.

Anh trở mình, đưa lưng về phía cửa, nhắm mắt lại.

Phụ nữ đúng là phiền phức.

Ở dưới phòng khách, bận rộn cả một ngày trời, rốt cuộc Hứa Thanh Du đã được đặt lưng nằm xuống, cô cảm thấy rất buồn ngủ, vừa chui vào ổ chăn được một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ.

Chẳng qua đêm nay, giấc ngủ của cô không được an ổn cho lắm.

Hứa Thanh Du có một mơ, cô nằm mơ thấy bản thân cầm theo hai mươi vạn về nhà.

Sau đó mẹ cô buộc cô phải giao ra toàn bộ hai mươi vạn đấy, một phần để cho em trai đi học, số còn lại dùng để mua nhà cho Hứa Thanh Khải.

Không biết nên diễn tả cảm xúc này như thế nào, có điều những hành động đó cũng không khiến cho Hứa Thanh Du tức giận, có lẽ là vì từ nhỏ cô đã phải cung phụng gia đình này.

Ước chừng từ khi bắt đầu có ý thức, mẹ đã bắt đầu gieo rắc vào trong đầu cô tư tưởng cô phải chịu trách nhiệm cho một nửa cuộc đời của Hứa Thanh Khải.

Sau này tất cả những việc đi học đi làm, cưới vợ sinh con, mua nhà mua xe của Hứa Thanh Khải.

Cô đều có một phần trách nhiệm.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19

Imgur


cô, không cần nói cô cũng biết bà ấy muốn gì.

Chẳng lẽ cô không có cảm xúc sao? Đương nhiên là có, thế nên mỗi lần mẹ của cô gọi đến cô mới tỏ thái độ nóng nảy như thế, từng lời từng chữ đều mang theo oán hận.

Nhưng mặc kệ bản thân có oán trách bà bao nhiêu, lời lẽ khi nói chuyện với bà có cay độc như thế nào đi nữa thì cô vẫn đưa tiền cho bà.

Y như trong giấc mơ này, Hứa Thanh Du giao ra toàn bộ hai mươi vạn, không hề có một lời than trách, không hề đau lòng, bởi vì cô biết, cô không giữ lại số tiền này được.

Trong mơ, mẹ của cô còn hỏi đến chuyện giữa cô và Ninh Tôn.

Mẹ cô không biết giữ mồm giữ miệng, Hứa Thanh Du sợ nếu như bản thân nói ra sự thật, e là không quá hai ngày bà ấy sẽ đem chuyện này nói cho người khác biết.

Cho nên trong giấc mơ đó, cô nói rằng Ninh Tôn là bạn trai của cô, hai người bên nhau rất hạnh phúc.

Có phải mẹ cô nghe xong sẽ cảm thấy rất vui mừng hay không, chính bản thân Hứa Thanh Du cũng không biết rõ, nhưng cô cảm thấy rất khó chịu khi nói như vậy.

Mê man trong giấc mơ đó đến tận sáng ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Hứa Thanh Du đã rời khỏi giường ngay tức khắc.

Đầu tiên cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước, sau đó mới đến phòng bếp nấu bữa sáng, chờ đến khi cô nấu gần xong thì Ninh Tôn cũng vừa bước ra khỏi phòng.

Có lẽ là vì bị chuyện sáng ngày hôm qua gây ra bóng ma tâm lý, sáng nay Ninh Tôn ăn mặc kín mít.

Hứa Thanh Du đảo mắt nhìn sang Ninh Tôn một cái, nói, “Bữa sáng xong ngay đây.”

Ninh Tôn ồ một tiếng, vội vàng vọt vào phòng tắm.

Hứa Thanh Du không biết có phải là do cô suy nghĩ quá nhiều hay không mà cô luôn có cảm giác, hình như Ninh Tôn đang trốn tránh mình.

Sáng nay Hứa Thanh Du nấu một ít cháo trắng ăn kèm với bánh quẩy, ngoài ra cô còn làm thêm hai món phụ.

Vừa mới dọn thức ăn lên trên bàn xong thì Ninh Tôn đi đến.

Ninh Tôn nhìn bữa sáng ở trên bàn, nói, “Nấu những món này chắc là tốn công lắm, nếu như không có thời gian thì chúng ta ra ngoài ăn cũng được.”

Hứa Thanh Du mỉm cười, đáp, “Không sao, không tốn bao nhiêu công sức cả.”

Chủ yếu là vì cô thích ăn những món mình tự nấu.

Tầm mắt của Ninh Tôn nhìn thoáng qua bàn ăn trước mặt, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói, “Nếu như ngày nào cô cũng tự mình nấu ăn thế này thì tôi sẽ tăng thêm lương cho cô. Cô chỉ lấy lương của trợ lý thôi mà bây giờ còn phải kiêm thêm việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa nữa, tôi không thể để cô làm việc không công được.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.

Imgur


Hai người dùng bữa xong xuôi, Ninh Tôn lập tức chuyển tiền cho Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du nhìn thấy số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình được tăng lên, không nhịn được cười tít cả mắt.

Quả nhiên, chỉ có tiền mới có thể mang lại cảm giác an toàn.

Thời gian ghi hình sáng nay khá muộn, không cần phải vội, hai người ở trong nhà đợi tài xế đến đón.

Tài xế đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho hai người, còn cố ý dặn dò bọn họ, nói rằng bên ngoài bây giờ toàn là paparazzi.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không hề hoảng sợ, dù sao thì hai người họ cũng có yêu nhau thật đâu.

Thế nên bọn họ chỉ cầu cho paparazzi chụp được ảnh của bọn họ, giúp bọn họ “chứng thực” mối quan hệ này.

Hai người đi xuống dưới, vốn dĩ còn cho rằng paparazzi chỉ ngồi đợi ở bên ngoài tiểu khu, thế nhưng không biết bọn họ đã dùng cách nào mà lại xông vào đây được.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa mới xuất hiện, bên ngoài đã vang lên tiếng tanh tách của máy ảnh.

Tuy rằng bọn họ không chụp tách tách tách loạn xạ liên hồi giống như trước đây, nhưng rõ ràng những bức ảnh vừa rồi rất có giá trị.

Tầm mắt Hứa Thanh Du nhìn về hướng phát ra âm thanh, Ninh Tôn cũng quay mặt nhìn thẳng về hướng đó, bên kia lại vang lên thêm một tiếng tanh tách nữa.

Hứa Thanh Du đã nhìn thấy vị trí của tay săn ảnh kia, anh ta trốn đằng sau hàng cây xanh bên đường, trông khá là bắt mắt.

Ninh Tôn thấy vậy cũng chỉ giả vờ như không biết, bình tĩnh thu lại tầm mắt của chính mình, sau đó anh khoác vai Hứa Thanh Du, cùng cô lên xe.

Tình huống này nên gọi là gì đây?

Chắc là xem như bất chấp tất cả.

Dù sao thì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đã bị chụp không biết bao nhiều lần, vì vậy cứ mặc kệ bọn họ muốn chụp gì thì chụp vậy.

Hứa Thanh Du đoán rằng Ninh Tôn đang có suy nghĩ như thế.

Sau khi lên xe, tài xế nhìn hai người bọn họ khẽ cười, “Ban nãy hai người cố ý làm vậy sao?”

Khoé miệng Hứa Thanh Du cong lên, “Như thế mà anh còn nhìn ra được, anh nói xem mấy tên săn ảnh kia có nhận ra là chúng tôi cố ý cho bọn họ chụp không? Nhưng nếu đã nhận ra, vậy thì có hoài nghi về mối quan hệ của chúng tôi không?”

Tài xế khởi động xe, lái xe rời khỏi tiểu khu, anh ta vừa đánh tay lái vừa trả lời, “Mấy tên đó sẽ không suy xét đến điều này đâu, bọn họ chỉ ước gì hai người có thể đứng ở đó lâu hơn một chút cho bọn họ chụp ảnh mà thôi. Thật giả thế nào, không phải là điều mà bọn họ quan tâm.”

Hứa Thanh Du gật đầu, sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía Ninh Tôn, “Đó là lí do vì sao anh cố ý làm như vậy ư?”

Khoé mắt Ninh Tôn thoáng liếc qua Hứa Thanh Du, anh không trả lời mà chỉ khẽ nhướng mày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom