Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 786-790

Ninh Tôn đi đến khu vực chuẩn bị để một lát nữa sẽ cùng Hoàng Tương lên sân khấu.

Hứa Thanh Du không thể đi theo, nên cô ấy chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Bên ngoài có mấy cái ghế, Hứa Thanh Du tìm một cái để ngồi xuống, tựa vào lưng ghế, và ngồi đợi.

Một lúc sau, trợ lý của Hoàng Tương đi tới.

Trợ lý của Hoàng Tương tuổi tác lớn hơn một chút, chỉ nhìn thôi cũng biết đây là kẻ tinh ranh.

Hầu hết những kẻ tinh ranh này đều coi thường cô vì cô vẫn còn non nớt. Vậy nên khi trợ lý của Hoàng Tương đi ngang qua Hứa Thanh Du, anh ta chỉ nhìn cô với đôi mắt xếch và hừ một tiếng.

Hứa Thanh Du cứ coi như chưa nhìn thấy gì. Trong làng giải trí việc gì cũng có, việc nâng đỡ người nổi tiếng và giẫm đạp người mới là chuyện bình thường.

Ninh Tôn vừa mới ra mắt, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Tuy cô chỉ là một trợ lý nhưng mỗi động tác mỗi hành động của cô ấy đều sẽ bị người khác phóng đại vô cùng.

Cô không thể đem phiền phức đến cho Ninh Tôn.

1638431669830.png

lúc nào có thời gian tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Hoàng Tương cong mép miệng, “Được thôi, vậy tôi nhớ rồi nhé. Anh không được quên đâu đó.”

Sau vài lời chào hỏi như vậy, Ninh Tôn rời đi cùng Hứa Thanh Du.

Bây giờ chỉ là ghi hình chương trình, nên các ngôi sao tham gia sẽ phân chia thời gian để đến.

Lúc bọn họ rời đi nơi này, cũng nhìn thấy hai người lần lượt đi tới cùng trợ lý.

Ninh Tôn cung kính chào hỏi. Sau đó, bọn họ lên xe và rời đi.

Chờ xe lái ra ngoài, Ninh Tôn mới liếc nhìn Hứa Thanh Du, “Đã quay lại chưa?”

Hứa Thanh Du gật đầu, lấy điện thoại ra và mở khóa, tất cả video trong phòng thay đồ lúc trước đều có.

Cô tìm lại và đưa cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn nhìn xuống, phần đầu của đoạn phim bị tối, vì lúc đó điện thoại đang ở trong túi của Hứa Thanh Du.

Tuy nhiên, âm thanh nói chuyện vẫn được nghe rất rõ.

Bên trong truyền đến giọng nói của Hoàng Tương rất rõ ràng, nội dung mà hai người nói chuyện đều liên quan đến việc thi đấu lúc nãy.

Ninh Tôn khá hài lòng mà trả lại điện thoại cho Hứa Thanh Du, “Trạng thái của cô không được tốt cho lắm, nên ngủ trong xe, một lát không cần đi theo tôi.”

Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không sao, lát nữa uống một ly cà phê là được rồi.”

Tiếp theo họ phải tham gia một chương trình tạp kỹ, và Ninh Tôn là khách mời trong số này.

Các chương trình đa phần thiên về giải trí, chỉ là tới đó chơi một ít trò chơi, vui một chút, điều này cũng khá là thư giãn.

Địa điểm ghi hình tiếp theo hơi xa, thời gian lái xe lâu hơn một chút.

Ninh Tôn tựa lưng vào ghế, ngủ một chút.

Hứa Thanh Du vẫn đau đầu chưa ngủ được, cô không nhịn được lại lấy điện thoại ra xem qua.

Vẫn không có cuộc gọi hoặc tin tức gì đến.

Không biết có phải do lúc trước cô ấy nói những lời quá gay gắt hay không.

Sau khi xem một lúc, cô dựa vào ghế và thở phào nhẹ nhõm.

Con người thì không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình được, điều đó thực sự không công bằng.

Ninh Tôn đột nhiên chìm vào giấc ngủ, vừa tỉnh dậy thì xe vừa dừng.

Hứa Thanh Du xuống xe trước và giúp anh ta xách đồ.

Lần này anh không cần trang điểm nữa, anh ấy chỉ cần thay một bộ quần áo là đủ.

Hai người tiến vào phòng thu âm, Hứa Thanh Du giúp anh ấy lấy quần áo ra trước, “Tôi đặt áo quần ở đây nhé.”

Ninh Tôn quay đầu lại liếc cô một cái, “Cô lên xe ngủ đi. Buổi diễn này hơi dài, sẽ không ra nhanh như vậy đâu. Nếu cô ở đây có lẽ người khác sẽ nói cô đang làm phiền bọn họ đấy.”

Hứa Thanh Du mím môi gật đầu, thật ra cô cũng biết Ninh Tôn muốn cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, “Vậy thì khi nào cậu làm xong thì hãy điện thoại cho tôi.”

Ninh Tôn cầm lấy quần áo, rồi đi vào phòng thay đồ.

Hứa Thanh Du chậm rãi đứng đó một lát mới đi ra. Nếu thời gian lâu hơn một chút, cô ấy sẽ không mua cà phê.

Hứa Thanh Du trở lại xe và nằm xuống hàng ghế sau.

Tài xế xuống xe hút thuốc, trong xe rất yên tĩnh, cô nhắm mắt lại, cả người vẫn đau đầu, chập chờn ngủ một giấc.

Chỉ là lần này Hứa Thanh Du cảm thấy ngủ không ngon, những lời nói cay độc trước đây mà cô ấy đã nói trong điện thoại, hết lần này đến lần khác cứ xuất hiện trong tâm trí cô.

Kỳ thật sau khi nói ra những điều đó cô cũng khá hối hận. Nhưng không có cách nào, ai cũng có khó khăn. Bản thân cô cũng muốn thấu hiểu cho người nhà nhưng ai có thể thấu hiểu cho cô chứ.

Mặc dù đêm nay Hứa Thanh Du ngủ không ngon, nhưng phải một lúc lâu sau, tài xế mới đẩy nhẹ cô dậy, “Tiểu Hứa, tỉnh lại đi, có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng à?”
1638431692610.png

Tài xế ậm ừ: “Mới nửa tiếng, chắc còn lâu”.

Hứa Thanh Du gật đầu, hít thở sâu hai hơi, kìm nén sự căng tràn trong lồng ngực.

Tài xế dựa lưng vào ghế, một tay chống vô lăng, “Thật ra tôi đã từng đi cùng với nhiều người nổi tiếng, nhưng tôi thấy Ninh Tôn so với những người khác có chút khác biệt.”

Hứa Thanh Du có chút ngạc nhien, sau đó quay đầu nhìn tài xế, “Có cái gì khác nhau vậy, em chỉ mới đi với anh ta, em thật sự không biết nhiều lắm.”

Người lái xe chép miệng, “Tôi nghĩ anh ấy có vẻ không vui chút nào. Những người nổi tiếng trước đây mà tôi đi theo, đặc biệt thích làm người nổi tiếng, cứ thích lộ mặt mũi. Nhưng tôi nghĩ Ninh Tôn có vẻ khác, cảm thấy anh ta chỉ làm những thứ này biến thành thành công việc của mình. “

Hứa Thanh Du không thể hiểu được, và mỉm cười, “Cái này căn bản cũng chính là một công việc mà.”

Người lái xe lắc đầu, nhưng không tiếp tục nói.

Hứa Thanh Du không ngủ được nữa, đợi một lúc sau mới đẩy cửa đi vào trong xem xét.

Ninh Tôn vẫn đang ghi hình buổi biểu diễn ở đó, và Hứa Thanh Du quay lại và đứng ở cửa của tòa nhà.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, nhiều mây, và có vẻ như sắp mưa.

Đợi một lúc, cô lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số và gọi đi.

Rất nhanh chóng bên kia đã bắt máy, đó là giọng một người phụ nữ, “Thanh Du.”

Giọng của Hứa Thanh Du tương đối thờ ơ, cô nói: “Cho tôi chút thời gian. Hiện tại tôi không có tiền. Bà có thể tìm người khác giúp bà trả giùm một ít đi. Nếu ở đây có tiền, tôi sẽ gọi ngay cho bà.”

Ở bên kia, giọng nói có chút yếu ớt, “Vậy thì lúc nào mới có chứ? Mẹ tìm người khác mượn tiền thì nhất định phải hẹn ngày trả nợ mới được.”

Hứa Thanh Du đã tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng cô vẫn hơi tức giận khi nghe điều này.

Vì vậy, cô ấy nói với giọng lạnh hơn, “Tôi không biết, bà cũng đi vay đi, tiền của tôi đã đưa hết cho bà. Mọi người xung quanh bị tôi vay đến nỗi phát sợ rồi, tôi cũng không biết lúc nào tôi mới mượn được tiền nữa. “
Giọng điệu của Hứa Thanh Du không tốt, người bên đầu dây đã cảm nhận được nên giọng nói càng nhỏ hơn, “Được rồi,vậy thì khi nào con có thì hãy gọi ngay cho mẹ, mẹ sẽ không hỏi nữa.”

Nói xong, người bên đầu dây lại dặn dò cô: “Bên ngoài con chăm sóc bản thân thật tốt. Tiền điện thoại khá đắt nên mẹ sẽ không nói nhiều.”

Hứa Thanh Du không trả lời, và cô ấy cúp máy ngay lập tức.

Cô ấy đặt điện thoại xuống và vỗ vào ngực mình, thật sự rất khó chịu vô cùng.

Cô tốt nghiệp đại học đã hơn nửa năm, chưa một ngày nhàn rỗi. Tuy rằng tiền lương cũng không cao cho mấy nhưng mỗi ngày đều kiếm được tiền.

Chỉ là cô ấy làm việc chăm chỉ như vậy nhưng vẫn không tiết kiệm được một xu, ngược lại còn mang nợ.

Phía sau cô cứ luôn có một cái hố không đáy, và luôn chuẩn bị mở rộng miệng bất cứ lúc nào, sẵn sàng nuốt chửng cô.

Hứa Thanh Du ở cửa và đợi cho đến khi buổi ghi hình của Ninh Tôn kết thúc. Cuối cùng bên ngoài trời đã mưa.

Trên xe có ô, tài xế chạy tới tay cầm hai chiếc ô.

Hứa Thanh Du nhận lấy và mở ô, che cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn tự mình cầm lấy ô, “Cô cứ che cho mình đi, đừng lo cho tôi.”

Nói xong, anh ta từng bước đi về phía xe.

Hứa Thanh Du chậm một bước, mở ô đi theo phía sau.
1638431734130.png

Hứa Thanh Du có chút thất thần, sau đó quay đầu nhìn tài xế cười nói: “Không sao ạ.”

Buổi phỏng vấn tiếp theo cũng khá đơn giản, nên Hứa Thanh Dù cũng không đi theo Ninh Tôn vào.

Buổi phỏng vấn đó chỉ kéo dài nửa tiếng, Hứa Thanh Du ngồi trong xe và tìm kiếm hết tất cả mọi người trong danh bạ, và Ninh Tôn cũng đã quay lại.

Sau đó liền lái xe trở về khách sạn.

Hứa Thanh Du giúp Ninh Tôn xách đồ vào phòng, sau đó nói: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi trở về phòng.”

Ninh Tôn quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Nếu như cô thực sự không thoải mái thì hãy nhờ nhân viên phục vụ phòng lấy cho một ít thuốc.”

Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, tôi biết.”

Cô chào tạm biệt Ninh Tôn, quay về phòng, lại mở danh bạ ra xem thêm một lần nữa, cuối cùng cắn răng gọi hai cuộc điện thoại.

Thực ra câu trả lời của bên đầu dây cô sớm đã đoán được trước.

Vốn dĩ cô ấy còn nợ tiền của đối phương, bây giờ lại mở miệng muốn mượn thêm tiền, chuyện này thật sự rất bất hợp lý.

May mắn thay, có một người bạn cùng phòng của cô thời đại học, đối phương không hề tức giận, mà cô ấy chỉ cố gắng thuyết phục cô “Hoàn cảnh nhà cậu không thể cứ dựa vào cậu mãi được. Cậu phải suy nghĩ cho bản thân mình nữa chứ. Cậu hãy nghĩ mình đang sống một cuộc sống như thế nào, không biết từ chối thì cậu đừng hòng thoát khỏi cuộc sống như thế này. “

Hứa Thanh Du làm sao có thể không hiểu những đạo lý này chứ, “Mình cũng có nổi khổ riêng. Như tình hình hiện tại không phải mình không làm nữa thì sẽ có thể giải quyết việc này đâu.”

Cô có chút buồn bực trực tiếp ngồi phịch xuống sô pha, “Nếu như hoàn cảnh gia đình mình như một gia đình bình thường, thì mình đã không làm chuyện này từ lâu rồi. Nhưng bây giờ mình không thể từ bỏ được.”

Người bên đầu dây cũng biết cô ấy có nỗi khổ riêng, cuối cùng cô ta chỉ biết thở dài, “Chị em à, mình thật sự không giúp được gì cho cậu. Mình chỉ mới có việc thôi, không có tiết kiệm, tới tháng thì lại tiêu hết tiền.”

Hứa Thanh Du ầm ự hai tiếng, “Không sao cả, tiền mà mình nợ cậu có thể phải đợi một khoảng thời gian. Đợi mình có lương, xem có thể tiết kiệm một chút sẽ đưa lại cho cậu.”

Người bên đầu dây hoàn toàn không tin cô, nói một câu không sao, rồi cúp máy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại sang một bên, lăn qua lăn lại trên ghế sô pha.

Cô khó chịu, đầu óc choáng váng, đợi một lúc sau cô mê man và ngủ thiếp đi.

Ninh Tôn vào phòng và tắm rửa, thay quần áo rồi ngồi xem tivi một lúc.

Giờ ăn tối đã trôi qua, bình thường Hứa Thanh Du sẽ giúp anh ta đặt món hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài để họ giao tới.

Nhưng hôm nay không có, bên chỗ cô cũng không có động tĩnh gì. Ninh Tôn suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn đặt đồ ăn.

Anh ta lấy ra phần của Hứa Thanh Du, và sau đó anh ta lại gọi cô ấy.

Không ai trả lời ở đó, hai lần anh ta gọi đều không ai bắt máy, điều này có hơi bất thường.
1638431742503.png

Ninh Tôn cau mày.

Anh thực sự ghét những tình huống như này vì cảm thấy nó quá phiền phức.

Nhưng hiện tại trước mắt chỉ có hai người bọn họ, nếu anh ta không quan tâm, Hứa Thanh Du sẽ không có ai chăm sóc.

Vậy nên cuối cùng, anh ta đặt một ít thuốc hạ sốt từ dịch vụ phòng. Sau đó bế Hứa Thanh Du vào bên trong.

Hứa Thanh Du bị sốt đến nỗi mơ hồ, cô chỉ thấy một bóng người cứ đi tới đi lui trước mặt cô.

Hứa Thanh Du có chút bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, vì vậy cô xoay người, vòng tay qua cánh tay của người bên cạnh, “Tôi có hơi khó chịu.”

Ninh Tôn sửng sốt trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của anh là muốn rụt cánh tay lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Thanh Du.

Anh ta nhẫn nhịn ngồi đó, không nhúc nhích.

Hứa Thanh Du dựa dựa vào cánh tay của anh ấy, “Anh không biết tôi khó khăn đến mức nào đâu.”

Ninh Tôn cau mày không nói gì.

Hứa Thanh Du hít hít mũi, hình như cô ấy đã bị nghẹt mũi.

Rồi cô ấy nói: “Tại sao tôi không học văn hóa cho tốt chứ? Tại sao tôi phải học nghệ thuật chứ? Là do mẹ tôi không đủ điều kiện cho tôi đi học “.

Ninh Tôn đợi một hồi, Hứa Thanh Du không có phản ứng gì sau khi nói xong câu này, anh ta chậm rãi rút tay về.

Nhân viên phục vụ phòng nhanh chóng giao thuốc hạ sốt, đồ ăn anh gọi cũng đến. Vì vậy Ninh Tôn yêu cầu họ trực tiếp đẩy đến phòng của Hứa Thanh Du.

Ninh Tôn chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả nên anh ta đứng ở bên giường nhìn một lúc không biết mình nên làm gì.

Trợ lý này của anh trước nay chưa từng gây rắc rối cho anh. Nếu như lúc này không quan tâm gì hết thì cũng có chút không hợp tình hợp lý cho mấy.

Vì vậy Ninh Tôn chần chờ, liền đẩy Hứa Thanh Du hai cái, “Cô tỉnh dậy đi, dậy ăn cơm và uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”

Hứa Thanh Du không trả lời.

Ninh Tôn có chút bất lực, nên chỉ có thể đi tới đỡ cô ấy ngồi dậy, sau đó lay lay cô ấy mấy cái, “Cô có nghe tôi nói gì không?”

Vì lay lay cô nên đầu cô bị đau, dạ dày cũng có chút không ổn.

Cô mơ hồ từ từ mở mắt, đẩy Ninh Tôn ra, sau đó hai ba bước ra khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm, dựa vào bồn rửa mặt, không ngừng nôn.

Thực ra cô cũng không nôn ra thứ gì vì cả ngày này cô chẳng ăn gì cả.

Ninh Tôn cau mày đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Hứa Thanh Du lờ mờ nôn mửa, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô rửa mặt sạch sẽ và đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi tới cửa ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Tôn, cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Sao anh lại ở đây?”

Ninh Tôn vẫn cau mày lại, “Tôi ở đây lâu rồi mà bây giờ cô mới phát hiện hay sao.” Hứa Thanh Du có chút giật mình.

Ninh Tôn quay người trở lại sảnh nhỏ bên ngoài, “Tôi có đặt một phần cơm, qua đây ăn đi, uống thuốc rồi hẵng ngủ.”

Hứa Thanh Du ồ một tiếng rồi đi theo Ninh Tôn ra ngoài.

Tóc tai của cô ấy bù xù, mặt và thái dương lấm tấm nước.

Ninh Tôn lấy cho cô ấy một ít khăn giấy, “Lau mặt đi.”

Hứa Thanh Du nhận lấy khăn giấy, không lau mặt mà cầm khăn giấy ngồi đối diện với Ninh Tôn.
1638431763781.png

Giọng nói của Hứa Thanh Du có chút yếu ớt, “Anh có thể cho tôi vay một ít tiền không? Tháng sau anh có thể trừ vào tiền lương của tôi.”

Ninh Tôn vẫn ừ một tiếng, biểu cảm và hành động không có gì thay đổi.

Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, “Anh đồng ý rồi sao?”

Ninh Tôn hỏi: “Bao nhiêu?”

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Năm nghìn.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô.” Ninh Tôn đồng ý rất nhanh.

Hứa Thanh Du vốn còn đang lo lắng, nhưng sau khi chuyện này qua cô ấy mới yên tâm một chút.

Cô ấy nói chuyện đã nhanh nhạy hơn trước, “Cảm ơn.”

Ninh Tôn mặt vô cảm, “Chỉ cần đừng gây phiền phức cho tôi là được.”

Hứa Thanh Du biết rằng anh ấy không muốn vì bệnh của cô ấy là làm dang dở lịch trình của anh ấy.

Cô vội vàng gật đầu, “Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.”

Ninh Tôn im lặng, hai người im lặng ăn cơm, sau đó Ninh Tôn đứng dậy rời đi.

Hứa Thanh Du đứng trong sảnh nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vấn đề tiền bạc đã giải quyết xong, cô ấy cảm thấy cuối cùng thì chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa được rồi.

Hứa Thanh Du dọn dẹp bộ đồ ăn, và sau đó quay trở lại phòng thì tiếng điện thoại vang lên.

Hứa Thanh Du vội vàng đi tới xem thử, thì ra là tiền đã đến tài khoản.

Ninh Tôn trước nay làm việc rất nhanh, điểm này cô đã biết từ lâu.

Tiền của Hứa Thanh Du đến chưa nóng tay, cô ấy lại phải chuyển tiền đi.

Lần này, cô không thèm nhắc nhở người nhà là mình đã chuyển tiền, chuyển xong liền tắt điện thoại di động vào phòng tắm.

Bây giờ, cô đã sấy khô tóc, uống thuốc cảm cúm, sau đó mới đi ngủ.

Trong thuốc cảm có thành phần thuốc ngủ, cô không kịp nghĩ nhiều liền chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ sinh học mà cô ấy đã quy định lâu nay, ngay cả khi cô ấy có hơi buồn ngủ vào ngày hôm sau, thì Hứa Thanh Du cũng dậy rất đúng giờ.

Cô ấy làm gì cũng nhanh, cô nhanh chóng sửa soạn và chạy xuống khách sạn mua đồ ăn sáng.

Sau đó cô ấy nhanh chóng quay lại và gõ cửa phòng Ninh Tôn.

Ninh Tôn đi tới, mở cửa rất nhanh, nhìn cô chằm chằm, “Hết cảm cúm rồi sao?”

Hứa Thanh Du gật đầu, đợi Ninh Tôn mở cửa rồi mới đi vào, đặt bữa sáng lên bàn trong sảnh nhỏ.

Nhưng trước khi cô mở bữa sáng, điện thoại trong túi cô đã đổ chuông.

Hứa Thanh Du ban đầu nghĩ rằng là gia đình của cô ấy đang gọi điện và nói với cô ấy rằng bọn họ đã nhận được tiền.

Nhưng kết quả lấy điện thoại di động ra, cô nhận ra rằng không phải, là chị Thái đang gọi cho cô ấy.

Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời điện thoại, “Chị Thái à.”

Giọng chị Thái rất nghiêm khắc, “Có chuyện gì vậy? Những thứ mà trên mạng nói đều là cái gì vậy?”

Hứa Thanh Du ngạc nhiên, cô không có thời gian để đọc những tin tức trên Internet.

Có lẽ giọng nói trên điện thoại hơi lớn, Ninh Tôn cũng nghe thấy, bước tới nói: “Sao vậy?”

Hứa Thanh Du lắc đầu với Ninh Tôn, sau đó hạ giọng, “Hình như có chuyện gì đó trên mạng.”

Ninh Tôn quay người đi vào phòng, cầm điện thoại di động lên trên Internet xem.

Đúng thật có xảy ra một ít chuyện. Bây giờ trên mạng đều đang đồn anh ta với Hoàng Tương có chút mập mờ.
1638431774506.png

vẫn có thể bình tĩnh để giải quyết được.

Cô ấy thở dài, “Chị Thái à, đừng lo lắng, nhũng tin tức đó đều là giả hết. Hôm qua em có ở trong phòng trang điểm. Không chỉ có hai người họ thôi đâu, hơn nữa em còn có ghi âm và quay video vào lúc đó. Đây là bằng chứng. Chúng ta có thể đăng nó lên để thanh minh. “

Bên chỗ chị Thái có chút ngạc nhiên, “Đoạn video gì, ngày hôm qua bọn họ ở trong phòng hóa trang sao?”

Hứa Thanh Du nói phải, sau đó nói, “Cá nhân em cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô Hoàng đó. Ngày hôm qua, em đã thấy bọn họ có chút không đúng.”

Chị Thái làm trong ngành giải trí đã nhiều năm, đương nhiên biết tin tức này bị lộ ra ai mới người có lợi nhất.

Cô ấy chế nhạo: “Đừng để video và ghi âm của bọn họ bị tung ra, hãy gửi chúng cho chị. Để chị xem rõ là chuyện gì đã, sau đó hãy tìm người công bố.”

Hứa Thanh Du nói rõ ràng, sau đó cô ấy muốn cúp máy, nhưng bên chỗ chị Thái lại nói tiếp với cô ấy, “Việc quay video và ghi âm ngày qua là chủ ý của ai vậy?”

Hứa Thanh Du chớp mắt, “Ninh Tôn và em lần nào cũng làm chuyện này. Nếu như nói ngay từ đầu ai đã đề xuất việc này, thì chính là em.”

Hứa Thanh Du có chút sợ hãi, cô ấy không biết liệu việc ghi âm và quay video lén này của mình có gây rắc rối cho Ninh Tôn hay không. Vì vậy cô ấy đã đổ hết tất cả mọi chuyện lên người mình.

Kết quả là chị Thái ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Em làm tốt lắm, cô gái nhỏ này không ngờ lại làm việc chu đáo đến thế.”

Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Du đi vào bên trong tìm Ninh Tôn.

Ninh Tôn co chân ngồi ở trên giường, thích thú xem những tin tức trên mạng.

Hứa Thanh Du vội vàng nói: “Chị Thái nói sẽ tìm người xử lý những tin tức trên Internet. Chúng ta có video này trong tay, nên không cần sợ đâu.”

Ninh Tôn nhếch khóe miệng, “Tôi không sợ, tôi chỉ cảm thấy khá là thú vị.”

Hứa Thanh Du thở dài, “Chị Thái cũng từng nói với tôi rằng trong làng giải trí rất phức tạp. Phải chuẩn bị bất cứ lúc nào. Tôi cứ nghĩ rằng là mình nghĩ quá nhiều, thì ra là như vậy.”

Ninh Tôn tắt điện thoại và đứng lên, “Bây giờ thì đi ăn sáng thôi, đừng nghĩ những việc này nữa.”

Hai người đi tới sảnh nhỏ bên ngoài ăn xong bữa sáng, Ninh Tôn lại cầm điện thoại lên.

Chị Thái vẫn chưa đăng bài để thanh minh cho anh. Bên chỗ anh cũng im lặng không có bất cứ thông báo gì. Nhưng bên ngoài lại bàn luận không ngừng.

Nhiều người cho rằng anh ta đã ngầm thừa nhận.

Hoàng Tương đã đăng bài thanh minh cách đây không lâu, nhưng đọc cũng rất mơ hồ và không rõ ràng.

Studio của cô ấy chỉ nói rằng cô hy vọng người hâm mộ có thể chú ý đến công việc của mình hơn và cô không muốn bị quấy rầy hay làm phiền cuộc sống riêng tư của mình.

Hoàng Tương nói như vậy dường như là đã có ý muốn thừa nhận chuyện đó.
Sau đó, Hứa Thanh Du liền mở điện thoại lên và xem diễn biến hiện tại của sự việc. Đương nhiên cô cũng thấy những câu trả lời của Hoàng Tương.

Hứa Thanh Du chép miệng, “Cô Hoàng nói như vậy có chút không đúng, không biết cô ấy nghĩ như thế nào nữa.”

Ninh Tôn cười thầm, giống như anh ta cảm thấy Hoàng Tương có phản ứng như vậy rất bình thường.

Hôm qua, anh ấy và Hoàng Tương diễn tập riêng trong phòng thay đồ, thì lúc đó các diễn viên tham gia khác vẫn chưa đến, không ai biết họ đang ở trong đó.

Những sự việc xảy ra hôm nay, nếu như nói e-kip của Hoàng Tương không phải là chủ mưu ở sau chuyện này thì Ninh Tôn chắc chắn không tin.

Hoàng Tương ra mắt đã nhiều năm, được đánh giá là ca sĩ thực lực, về danh tiếng thì yếu hơn thực lực, cũng không quá nổi tiếng.

Trước đây, e-kip của họ cũng đã sử dụng Hoàng Tương để sao tác cp với những người khác, nhưng mức độ ảnh hưởng không lớn.

Lần này, bọn họ chắc hẳn muốn đổ vỏ lên đầu của anh ấy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, nhìn Ninh Tôn, “Vậy những lịch trình của chúng ta có cần tiếp tục, hay là đợi bên chị Thái sắp xếp.”

Ninh Tôn kiểm tra thời gian, còn hơi sớm, “Đừng lo lắng, chờ xem.”

Hứa Thanh Du ồ một tiếng, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha hơi xa một chút.

Chờ đợi không bao lâu, chị Thái gọi điện thoại đến và nói với Ninh Tôn hôm nay đừng đi đâu hết, hãy ở lại khách sạn.

Bởi vì giới truyền thông đã biết tin, họ đã đợi anh ở nơi ghi hình.

Chị Thái nói với Ninh Tôn không được trả lời dưới bất kỳ hình thức nào trên Internet.

Tất cả phải đợi kết quả xử lý ở bên cô ấy mới có thể tính tiếp được.

Chị Thái đã gia nhập làng giải trí hơn 20 năm, loại chuyện này đối với chị ấy không đáng là gì cả.

Ninh Tôn tin rằng chị Thái sẽ xử lý ổn thỏa việc này, vì vậy anh ấy đã nói đồng ý.

Cúp điện thoại xong, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Cô đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không nên đi ra ngoài.”

Hứa Thanh Du mím miệng không nhúc nhích nói: “Tiền ngày hôm qua tôi đã nhận được rồi, cám ơn anh.”

Ninh Tôn không lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng bên trong.

Hứa Thanh Du đã ăn sáng, cô thu dọn rác và sau đó cũng về phòng của mình.
1638431803566.png

một chút danh tiếng liền không coi ra gì, nhân phẩm rất tệ, không xứng làm người nổi tiếng.

Đương nhiên, nhiều người hâm mộ Ninh Tôn cũng đứng ra bênh vực anh.

Một mớ hỗn độn ồn ào trên mạng, điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy đau đầu sau khi xem nó.

Internet thực sự là một nơi tốt để tấn công. Cho dù đó là người hâm mộ hay những người chửi bới, họ thực sự nói một cách không thương tiếc.

Hứa Thanh Du tính cách hơi mềm mỏng, cô không hiểu tại sao một số người có thể mở miệng nói những điều đặc biệt xấu xa trên mạng mà không chút cắn rứt lương tâm đến thế.

Loại người này trong cuộc sống đời thường chắc hẳn là những người nhát gan, tiểu nhân, chỉ biết lên mạng để công kích người khác.

Cuối cùng, cô ấy đặt điện thoại xuống và quyết định không xem, cũng không quan tâm nữa.

Bỗng nhiên lại nhàn rỗi như vậy, Hứa Thanh Du thực sự không thoải mái. Khi Ninh Tôn ra mắt cô cũng đi theo anh ta, Ninh Tôn không có nghỉ ngơi, cô đương nhiên cũng không có.

Hai người cứ xoay như chong chóng, cô cũng đã quen với cách sống đó rồi.

Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, khiến cho hai người đều dừng lại, không nói đến việc Ninh Tôn cảm thấy thế nào, Hứa Thanh Du đã cảm thấy nhàn rỗi đến phát sợ.

Cô nằm trên giường một lúc, nhưng không nằm được nữa, lại bật dậy.

Sau khi xoay người trong phòng như thế này, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, nhưng bên chỗ chị Thái vẫn không có động tĩnh gì, không đưa ra bất cứ lời thanh minh hay giải thích nào.

Nếu công ty quản lý không hành động thì những lời đồn đại bên ngoài sẽ càng ngày càng lớn.

Hứa Thanh Du có chút không hiểu được cách làm của chị Thái. Nếu cô ấy là một người quản lý, cô ấy sẽ gửi video làm rõ càng sớm càng tốt.

Bây giờ động tĩnh ở bên ngoài lớn như vậy, ảnh hưởng không nhỏ đến Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cảm thấy hơi luống cuống.

Cô nghĩ đến đây, liền đi tới gõ cửa phòng Ninh Tôn.

Ninh Tôn bước tới, nhanh chóng mở ra, vẻ mặt rất tự nhiên, dường như anh ấy đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi này.

Ninh Tôn cũng dự đoán người đứng ở cửa sẽ là Hứa Thanh Du, anh quay người để cô vào, “Sao vậy? Cô không nhàn rỗi nổi à?”

Trên mặt Hứa Thanh Du không có nụ cười nào, bây giờ cô ấy cũng không thể cười được nữa.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, cô cố nén giọng nói: “Có phải là do đoạn video chúng ta làm trước đây không đủ thuyết phục phải không? Đến bây giờ chị Thái vẫn công bố ra ngoài, cũng không có lời giải thích nào.”
1638431818177.png

Hứa Thanh Du mở miệng á một tiếng, cô ấy có chút không hiểu.

Ninh Tôn không muốn giải thích quá nhiều với cô nên chỉ nói một cách mơ hồ, “Cứ chờ xem.”

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, thay vì trở về phòng, cô ngồi xuống hành lang nhỏ bên ngoài phòng của Ninh Tôn.

Không có gì để làm, cả hai cũng đều không có gì để nói.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du đang đợi chị Thái gọi tới để thông báo lịch trình tiếp theo của bọn họ.

Nhưng kết quả là người nhà của cô ấy gọi đến.

Hứa Thanh Du nhìn một lần nữa rồi trả lời điện thoại, giọng nói của cô ấy có chút nhẹ nhàng, “A Khải à.”

Bên kia gọi cô một tiếng chị, và sau đó nói, “Mẹ nói rằng chị đã chuyển tiền rồi, chị còn tiền không? Tháng này chị đã gửi về hai lần rồi.”

Hứa Thanh Du mím miệng hít thở sâu, và nói với giọng có chút vui vẻ, “Em không cần lo cho chị đâu, em cứ lo đi học đi. Bây giờ chị đã có công việc và có thể kiếm tiền.”

Người ở bên đầu dây thở dài, “Cứ đòi tiền chị mãi, em có chút cắn rứt.”

Hứa Thanh Du mỉm cười, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây không phải là chuyện mà em nên suy nghĩ.”

Hứa Thanh Khải im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, “Thực ra mẹ có tiền trong tay. Lần sau mẹ mà cứ đòi thì chị đừng đưa. Chị đừng lo lắng cho nhà nữa.”

Hứa Thanh Du ầm ự một cách mơ hồ, cô ấy không muốn ở chỗ Ninh Tôn nói quá nhiều chuyện.

Cô ấy nói, “Chị hiểu rồi, em phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé, bên chỗ chị còn có việc chị cúp máy trước đây.”

Hứa Thanh Du thuận miệng nói một câu, liền cúp điện thoại.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, vẻ mặt từ từ co lại.

Hoàn cảnh gia đình cô hơi đặc biệt.

Chưa học xong đại học thì bố anh qua đời, để lại mẹ và hai chị em cô.

Cô đương nhiên biết rằng mẹ cô có tiền.

Nhưng nếu không có những người trụ cột trong gia đình, thì khoản tiền đó không thể động đến được.

Không phải Hứa Thanh Du chưa bao giờ cảm thấy mệt, chỉ là cái lồng đó cô không bao giờ nhảy ra được.
Chị Thái vẫn không giải quyết rõ ràng.

Nhưng thật ra mấy người cùng Hoàng Tương tham gia thi đấu đều lên tiếng.

Có người nói lúc đó quả thật nhìn thấy Hoàng Tương và Ninh Tôn đi ra khỏi phòng trang điểm, ở bên cạnh không có người đi theo.

Còn nói ánh mắt của Hoàng Tương trốn tránh, không dám nhìn người khác.

Còn có người nói, trước khi mình lên đài thi đấu, nhìn thấy Hoàng Tương và trợ lý ở nơi nào đó nói chuyện, bảo không rõ ràng là lát nữa có hẹn đi đâu đó cùng với Ninh Tôn.

Mấy người này lên tiếng, nội dung không rõ ràng, nhưng đều cùng một ý nghĩa.

Những người này tuy rằng không đưa ra được chứng cứ xác thực, nhưng đại khái đều hướng về Ninh Tôn, không khớp với tin tức của Hoàng Tương.

Lúc Hứa Thanh Du nhìn thấy như vậy thật sự là vô cùng tức giận.
1638431845443.png

rất nhiều chuẩn bị, nhưng một lần cũng chưa dùng đến.

Ban đầu cô cảm thấy lúc bản thân đối mặt với mấy chuyện này, tâm trạng sẽ ổn định thôi.

Nhưng khi chuyện này nổ ra, cô vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng của bản than được, vẫn rất tức giận.

Buổi trưa, Hứa Thanh Du đi ra ngoài mua bữa trưa cho Ninh Tôn.

Kết quả cũng không biết chạy đi đâu nghe phong phanh được, bên ngoài khách sạn có đám chó săn đang chụp ảnh.

Vốn sức quan sát của Hứa Thanh Du cũng không nhạy bén như vậy, nhưng đám chó săn thật sự rất nhiều, cô không muốn phát hiện ra cũng khó.

Hứa Thanh Du nhíu mày, giả vờ như không biết, vội vàng chạy đi mua bữa trưa, sau đó quay về khách sạn.

Khi gõ cửa phòng của Ninh Tôn cô còn đặc biệt chú ý, không có chó săn nào theo kịp.

Cô nói với Ninh Tôn bên ngoài hình như là đã bị đám chó săn bao vây rồi. Ninh Tôn nhìn có vẻ như chẳng để trong lòng, không nói một câu nào, sau đó lúc ăn cơm, khẩu vị không khác so với bình thường nhiều lắm.

Hứa Thanh Du muốn hỏi anh định làm như thế nào. Cô không hiểu thứ gọi là thời điểm xoay ngược tình thế rốt cuộc là gì, nhưng chuyện này không thể bị đưa ra được, thật sự ảnh hưởng rất lớn đến Ninh Tôn.

Anh mới vừa tiến vào giới giải trí, nền tảng chưa ổn định, bị người ta bôi đen như vậy. Không cần ba người cùng nói, chỉ cần cách nhìn nhận vấn đề của hai người đều giống nhau, thì thật sự sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh.

Hứa Thanh Du cũng muốn biết, có phải bởi vì trước đây camera quay phim không có ghi âm, cho nên mới chậm chạp không thể làm rõ ra.

Nếu là như thế bản thân có thể đứng ra giúp đỡ giải thích một phen.

Ninh Tôn hình như biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Du: “Nhanh đi ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều. Chuyện này không cần cô phải quan tâm nhiều, công ty có tính toán của bọn họ.”

Hứa Thanh Du hạ tầm mắt: “Tôi lo ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”

Sự nghiệp bị ảnh hưởng sao?

Có thể sẽ bị, nhưng anh cũng chẳng để ý.

Sống đến tận bây giờ, anh dường như cũng không tìm thấy chuyện gì mình đặc biệt muốn so đo cả.

Nếu con đường này bị chặn mất, vậy thì lại đổi một con đường khác, trên thế giới này lại cũng không phải ngoài làm người nổi tiếng ra không còn lựa chọn nào khác.

Ninh Tôn không nói thêm lời nào, tự mình ăn cơm, sau đó đi đến, đứng bên cạnh cửa sổ.

Hứa Thanh Du mím môi, thật sự là không có khẩu vị, liền thu dọn mấy món ăn còn dư lại.

Lái xe cũng gọi điện thoại đến, hỏi bên ngoài chỗ này xử lí như thế nào.

Hứa Thanh Du chẳng biết nói thế nào, liền thoái thác nói công ty có kế hoạch của bọn họ, bảo ở đây chờ đợi một chút lại nói tiếp.

Lái xe thở dài: “Người nổi tiếng quá nhiều chuyện thị phi, hy vọng Ninh Tôn không sao. Đi theo cậu ấy sống vô cùng thoải mái, tôi không muốn chăm sóc ngôi sao nào khác nữa.”

Có ai nói không phải đâu chứ?

Tuy Hứa Thanh Du chỉ mới đi theo Ninh Tôn, nhưng Ninh Tôn là một người không nói quá nhiều, chuyện cũng ít, cô còn vô cùng tự do.

Trước khi diễn tập ghi hình chương trình khác, cô cũng đã từng gặp qua trợ lý của những ngôi sao khác.

Hơi một tí đã bị quở trách, động một tí liền bị dạy dỗ.

Cuộc sống của cô so ra thật sự còn tốt hơn rất nhiều.

Nếu như có thể, cô hi vọng sự nghiệp của Ninh Tôn thành công rực rỡ, cô có thể mãi ở bên cạnh anh.
1638431856790.png

Cho nên muốn từ trên khuôn mặt anh nhìn ra nội dung cuộc điện thoại này là gì, vậy thì thật sự là nằm mơ rồi.

Thời gian cuộc điện thoại này không dài, qua một lúc liền cúp máy, sau đó anh đặt điện thoại sang một bên.

Hứa Thanh Du vội vàng hỏi: “Là chị Thái sao? Nói cái gì vậy?”

Ninh Tôn ngẫm nghĩ: “Nói là cho chúng ta một ngày nghỉ, nhưng không phải vì ảnh hưởng bởi mấy lời bàn luận trên mạng, mà hiện tại chó săn bên ngoài quá nhiều, bảo chúng ta trốn tránh một chút.”

Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Chị Thái có nói chuyện tiếp theo phải xử lý thế nào không?”

Ninh Tôn liếc mắt qua Hứa Thanh Du: “Cô sao lại sợ hãi như vậy hả? Cho dù có xảy ra chuyện cũng không phải cô xảy ra chuyện, trách mắng cũng không đổ lên đầu cô đâu.”

Hứa Thanh Du mím môi, giọng nói có hơi nhỏ: “Tôi còn nợ tiền anh đấy.”

Tuy không thích hợp lắm, nhưng Ninh Tôn vẫn cười phá lên: “Tôi chắc là không mất sự nổi tiếng nhanh như vậy đâu, tháng sau cô hẳn là còn có thể đi theo tôi, trừ vào tiền lương đi.”

Hứa Thanh Du không nói lời nào, đầu cô hơi cúi thấp xuống, thoạt nhìn có hơi tủi thân.

Ninh Tôn vốn muốn đi về phòng, kết quả điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên reo lên.

Anh cầm lên xem qua một chút, là Chương Tự Chi.

Cái tên Chương Tự Chi này, gần đây gặp chuyện vui mừng như thế, lại còn có tâm tư lên mạng xem mấy chuyện tào lao.

Ninh Tôn nghe điện thoại, gọi một tiếng Tự Chi.

Kết quả Chương Tự Chi ở bên kia bắt đầu đùng đùng nổi giận: “A Tôn, có chuyện gì vậy? Tôi lên mạng lướt qua một chút, nhiều người chửi mắng cậu như vậy, nói cậu có người thứ ba, cậu có ai chứ hả? Mấy tên khốn kiếp, cái gì cũng không biết, lại còn dồn ép người khác. Cậu có phải không tiện mở miệng không, hay là thế này, tôi mua thủy quân, tôi mắng chết mấy tên đó. Cậu đừng sợ, cậu kể cho tôi nghe xem, tôi thay cậu giải quyết, tôi không tin tôi còn không trừng trị được bọn họ.”

Ninh Tôn cười cười: “Cậu nên bình tĩnh chút đi, chút chuyện này tôi ở đây vẫn có thể giải quyết được. Tâm tư của cậu nên đặt hết ở vợ của cậu đi, còn có đứa con trong bụng cô ấy nữa, tôi ở đây không cần bận tâm đâu.”

Chương Tự Chi lại tức giận: “Bọn họ có phải cảm thấy cậu không có chỗ chống lưng liền bắt nạt cậu không? Tôi lướt mạng thấy mấy tên đó lên tiếng, nói cái gì mà đều là trò đùa, có phải là muốn hạ thấp cậu hay không? Cho bọn họ mặt mũi rồi, ngày mai tôi sẽ bảo chị ba của tôi tìm người dạy dỗ bọn họ. Cậu yên tâm, đây là chuyện mà bạn thân nên làm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom