Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 736-739

Nhắc đến dây chuyền vàng lớn, bản thân Chương Tự Chi cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “thôi cho qua vụ này đi, đừng nhắc đến nó nữa. bây giờ anh cũng không biết tại sao ban đầu mình lại thích dây chuyền vàng đến thế.”

Lương Ninh Như cười, sau đó kéo Chương Tự Chi vào phòng tắm để anh ta tắm rửa sạch sẽ.

Cả người anh toàn mùi rượu, sau cả một buổi chiều nhưng mùi vẫn rất rõ ràng.

Chương Tự Chi có hơi chóng mặt, gật đầu với cô, “ừ, em ra thu dọn đi, chốc nữa bọn mình ra ngoài.”

Nhận ra đã sắp đến thời gian hẹn, Lương Ninh Như vội vàng sắp xếp đồ đạc. Chương Tự Chi cũng nhanh chóng tắm cho xong rồi đợi một lúc mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này trả giải rượu đã phát huy tác dụng.

Anh bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Lương Ninh Như và Chương Tự Chi vừa bước ra đã nhìn thấy anh ba đang dìu chị ba nhà họ Chương ra khỏi phòng.

Sắc mặt của chị Ba trông còn khó coi hơn Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi thấy cô ấy như vậy liền cười lớn, “Em còn tưởng chị thế nào. Làm sao? phục chưa?”

Chị ba nhà họ Chương trợn mắt nhìn anh, “nói cứ như em chưa gục vậy.”

Chương Tự Chi cố ý cười thêm mấy tiếng, “hôm nay em chơi một đấu bốn, lần sau em với chị chiến một trận với nhau thử xem ai là người gục ngã trước.”

Anh ba đứng bên cạnh nói, “thôi thôi, cậu giỏi thì cậu tha cho tôi đi, cậu mà khiến cho con cọp cái nhà chúng tôi tức lên thì người khổ nhất vẫn là tôi đây này.”

Chị ba nhà họ Chương quay lại nhéo cánh tay ông ba, “anh nói cái gì đấy? em không nghe rõ, nói lại cho em nghe xem.”

Anh ba nhanh chóng nhận sai, trông bộ dạng cực kì ấm ức.

Khóe miệng Lương Ninh Như vẫn luôn cong lên, cô thật sự rất thích người nhà họ Chương.

Bọn họ không hề giống những gì người ta đồn đại.

Ngoài kia luôn nói rằng chị ba nhà họ Chương là một người phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ, thủ đoạn và cương quyết. Rằng chị ba nhà họ Chương không biết yêu đương cũng không biết nói cười.

Nhưng đến khi Lương Ninh Như tiếp xúc với bọn họ mới biết được rằng những lời mà người ta nói có hơi quá.

Bọn họ đều là người cực kì tốt, cũng cực kỳ dễ nói chuyện.

Bốn người cùng đi xuống lầu, chị ba nhà họ Chương và anh ba ngồi trên sofa, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như ra ngoài.

Tuy hiện giờ Chương Tự Chi đã tỉnh rượu nhưng động tác vẫn còn khá chậm chạp, nên hiển nhiên không thể lái xe, thế là để tài xế của nhà họ Chương đưa hai người họ di chuyển đến club.

Vì đã chào hỏi người trong club từ trước, nên Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như vào phòng riêng ngồi. Những người khác đều đang bận rộn bắt đầu chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay. Cố Tư và Ninh Tôn vẫn chưa đến.

Lương Ninh Như do dự một lúc rồi ra ngoài tìm một người phục vụ, bảo bọn họ pha một bình trà đặc mang lên.

Chương Tự Chi thế này, chứng tỏ hơi rượu vẫn còn, một bình trà giải rượu vốn đã chẳng giải quyết được vấn đề gì lớn.

Cô thật sự sợ rằng chốc nữa mới ăn được nửa bữa, Chương Tự Chi đã nằm lăn ra đất rồi.

Hiện tại những người phục vụ đã xem Lương Ninh Như như vợ của ông chủ, bọn họ nghe xong liền rời đi.

Lương Ninh Như đang định quay người đi vào phòng bao thì thấy Cố Tư và Trì Uyên đến.

Cố Tư đỡ cái bụng của mình, Trì Uyên đỡ eo của Cố Tư.

Lương Ninh Như thấy thế liền dừng lại nói, “cô Cố.”

Cố Tư thấy Lương Ninh Như thì đi nhanh hơn. Đứng trước mặt Lương Ninh Như chăm chú nhìn cô ấy.

Lương Ninh Như cảm thấy không tự nhiên khi Cố Tư cứ nhìn mình như thế, cô lùi ra sau vài bước, “sao vậy? trên mặt tôi có gì à?”

Nói xong cô đưa tay lên chạm vào mặt.

Cố Tư thấy vậy liền bật cười, “tôi đang nhìn xem con gái sau khi kết hôn và lúc chưa kết hôn có gì khác nhau không ấy mà.”

Lương Ninh Như không hiểu lời mà Cố Tư đang nói, nhưng ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.

Ngủ với nhau rồi thì có gọi là khác nhau không?

Cố Tư hi hi cười, quay lại ôm cánh tay Trì Uyên, tiếp tục trò chuyện với Lương Ninh Như, “thôi, bọn tôi vào trong nhé, vừa nãy tôi nói đùa đấy.”

Lương Ninh Như âm thầm thở dài một hơi, chẳng biết bản thân chột dạ vì cái gì, kết hôn rồi, dù trước đây đã ngủ hay chưa cũng có làm sao đâu?

Ba người cùng bước vào phòng bao, Chương Tự Chi đang tựa vào ghế, bộ dạng như sắp ngỏm tới nơi vậy.

Cố Tư mỉm cười, “haha, buổi trưa uống nhiều quá chứ gì?”

Chương Tự Chi quay lại nhìn Cố Tư, giọng nói của anh cực kì trầm, “đi từ từ thôi, lớn thế kia, không sợ đứa nhỏ trong bụng sợ hãi à.”

Cố Tư vuốt ve cái bụng của mình, “đứa nhỏ này to gan cực, không sợ đâu.”

Chương Tự Chi quay ra nói với Trì Uyên, “rảnh rỗi thì quan tâm vợ anh tí, mà đừng thương mỗi vợ nhá, phải thương cả con nữa.”

Trì Uyên kéo ghế ra, “địa vị trong gia đình của tôi đâu cao, không có tiếng nói luôn ấy chứ. Có nói cô ấy cũng không chịu nghe.”

Không biết Lương Ninh Như nghĩ đến điều gì, thuận theo lời Trì Uyên nói tiếp, “giống hệt địa vị trong gia đình của tôi.”

Cố Tư ôm lấy bụng cười, “ha ha, đấy là cô chưa thấy địa vị của tôi trước kia rồi, tôi đây là nông nô đổi đời hát bài ca, người ta ghét tôi lắm đấy chứ.”

Trì Uyên vội vã lau tay cho Cố Tư, “Lại muốn tính nợ cũ với anh à.”

Cố Tư hờn dỗi liếc anh, “tính cả đời luôn.”

Trì Uyên thở dài nắm tay Cố Tư dán lên khuôn mặt của mình. “vâng, tính cả đời luôn đi, anh lấy cả cuộc đời anh bù đắp cho em.”

Chương Tự Chi bĩu môi, ôm Lương Ninh Như qua thơm một cái, “Anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời, khỏi phải bù đắp, cứ tốt với em thôi.”

Trì Uyên không nhịn được mà bật cười.

Chương Tự Chi kiêu căng ngạo mạn, nghiêng người nhìn Trì Uyên, “ngày xưa mấy người chỉ toàn khoe tình cảm trước mặt tôi, bây giờ phải đến lượt tôi chứ.”

Lương Ninh Như đưa tay ra gõ một cái vào Chương Tự Chi, không nặng cũng không nhẹ.

Gương mặt cô ửng đỏ, có vẻ cô cũng không ghét bỏ lúc Chương Tự Chi thân mật với cô trước mặt người khác.

Không lâu sau đó, Ninh Tôn cũng đã đến.

Cả người Ninh Tôn toàn bụi bặm, có thể anh ta vừa mới từ nơi nào đó ghé thẳng chỗ này.

Sau khi bước vào phòng riêng, Ninh Tôn nói chúc mừng với Chương Tự Chi. Anh ta còn mang cả quà đến.

Cố Tư ngồi bên chép miệng, “Anh làm thế này, khác nào bảo chúng tôi nhỏ mọn.”

Ninh Tôn cười, “trên đường tiện tay mua ấy mà.”

Trì Uyên không nhìn Ninh Tôn, kẻo nhìn lại tức giận.

Cố Tư cũng biết tính tình Trì Uyên xấu đến mức nào, nên chỉ nói vài ba câu với Ninh Tôn rồi thôi.

Nói nhiều quá cô sợ Trì Uyên lại tức giận vô cớ.

Lúc này, phục vụ mang thịt nguội và trái cây lên, còn có cả một bình trà đặc.

Lương Ninh Như đẩy bình trà ra trước mặt Chương Tự Chi, “Từ trưa đến giờ anh vẫn chưa tỉnh rượu, uống hớp trà trước đã.”

Chương Tự Chi ngoan ngoãn nghe lời. Lương Ninh Như rót cho anh một ly trà, anh uống một hớp hết sạch.

Mùi trà cực kì nồng, mang theo chút hương vị đắng và chát, khiến hơi rượu trong người anh hoàn toàn biến mất. dạ dày cũng dễ chịu hơi nhiều.

Ninh Tôn ngồi bên cạnh cười, “hôm nay là ngày vui lớn, không nên uống nhiều thế chứ. Uống vào là cả ngày hôm đó trôi qua uổng phí quá rồi.”

Đúng vậy, Ninh Tôn vừa nói xong, Chương Tự Chi cũng có chút rầu rĩ. Nguyên một ngày cứ thể trôi qua, chẳng làm được chuyện gì ra hồn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải không làm được gì ra hồn, ít ra anh cũng đã hạ gục được bốn người chị của mình.
Trong khi chờ các món ăn được dọn lên, Chương Tự Chi kể lại chuyện hôm nay khi lái xe đến Cục Dân Chính, anh đã nhìn thấy xe của Ninh Tú trên đường.

Vì vậy, Chương Tự Chi đã nhân cơ hội này hỏi Ninh Tôn xem lúc quay về nhà họ Ninh, anh ấy có gặp ai không.

Ninh Tôn mím mím miệng, hơi nheo mắt nhớ lại: “Tôi có nhận được một cuộc điện thoại của bọn họ.”

Chương Tự Chi hơi rướn người lên, hướng về phía Ninh Tôn có chút tức giận, thấp giọng nói: “Bọn họ còn có mặt mũi gọi cho cậu sao? Lại gọi để sỉ vả cái gì đó, đúng không?” Bọn họ thực sự nói rất nhiều, cả Ninh Bang và Ninh Tú đều gọi điện thoại cho anh.

Trước khi Ninh Tôn tham gia buổi thử giọng, gia đình nhà họ Ninh cảm thấy rất xấu hổ về anh, và họ đã gọi cho từng công ty giải trí một để ép anh ấy xin nghỉ việc.

Bây giờ Ninh Tôn đã giành được chức quán quân của cuộc thi, anh ấy phải ký hợp đồng với một công ty giải trí, gia đình nhà họ Ninh lại tiếp tục gọi điện cho anh ấy một lần nữa.

Lần này, họ không nói xấu hổ về anh nữa, nhưng họ cũng mong anh ấy giữ kín thân phận là cậu hai nhà họ Ninh và đừng gây chuyện làm ảnh hưởng đến gia đình.

Họ chắc hẳn là đang lo lắng khi thân phận của anh bị bại lộ trước cánh báo chí sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Ninh.

Ninh Tôn chỉ cười: “Họ cũng không nói gì quá đáng, chỉ nói chúc mừng tôi rồi nói thêm một hai câu rồi thôi.”

Chương Tự Chi cong môi: “Lần sau những cuộc gọi của những người nhà họ Ninh gọi tới không cần trả lời, sao phải tự chuốc lấy phiền phức vào người làm gì. “

Chương Tự Chi không thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng Cố Tư gần như có thể đoán ra những gì Ninh Tôn chưa nói.

Cô đồng ý với Chương Tự Chi, gật đầu: “Lần sau không cần nghe điện thoại, dù sao cũng sẽ không liên lạc với bọn họ, bọn họ đã cư xử như vậy còn giữ thể hiện cho bọn họ làm gì?”

Ninh Tôn gật đầu: “Sắp tới, tôi sẽ có rất nhiều dự án nên sẽ khá bận, cho dù bọn họ có gọi điện thoại, chắc tôi cũng không có thời gian để nhấc máy.”

Trì Uyên ngồi bên cạnh, hiếm hoi cất lời: “Anh quyết định đầu quân cho công ty đó sao?”

Ninh Tôn liếc nhìn Trì Uyên, dừng lại vài giây trước khi nhẹ nhàng ừ một câu.

Trì Uyên gật đầu: “Vậy cũng được, lần sau tôi sẽ đến chào hỏi quản lý bên đó một chút, để họ ưu ái dành nhiều tài nguyên cho cậu một chút.”

Nhìn đi, nhìn đi, không nói thì thôi, đã cất lời là chỉ để chọc giận đối phương.

Tay Cố Tư vẫn đang nắm tay Trì Uyên, cô khẽ siết chặt Trì Uyên để bảo anh đừng nói thêm gì cả. Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng, trực tiếp nói: “Được rồi, anh sẽ không nói gì nữa, đã được chưa, anh có làm gì đâu mà em bóp tay anh mạnh như vậy chứ?”

Người đàn ông không biết xấu hổ này. , Cố Tư không thể tiếp tục tranh cãi với anh trước mặt bao nhiêu người được.

Lương Ninh Như nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, cô vội vàng xoay đĩa trái cây sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tự Chi, tới đây, mau ăn chút hoa quả đi, trái cây này cũng có tác dụng giải rượu đó.”

Chương Tự Chi không biết ý của Lương Ninh Như Như thế nào, cũng không biết cô ấy đang điều chỉnh bầu không khí, nhưng vẫn nghe theo lời cô ấy, anh đáp lời cô: “Ừ, đúng là bây giờ tốt hơn rồi.”

Lương Ninh Như lại quay đĩa trái cây đến trước mặt Cố Tư: “Cô Cố, cô cũng nên ăn một ít đi. Cô nên bổ sung nhiều trái cây khi đang mang thai. Em bé sau này sinh ra sẽ rất đáng yêu, nhanh nhẹn nha!” Cố Tư cười: “Được rồi, cảm ơn cô, nhưng đừng khách sáo gọi cô Cố này cô Cố kia nữa, cứ gọi tôi là Tiểu Tư. Giống như họ cũng toàn gọi tôi như vậy.”

Lương Ninh Như trực tiếp gật đầu: “Được rồi, tôi nhớ rồi, sẽ gọi là Tiểu Tư”

Đề tài vừa nãy coi như là đã được gạt sang một bên.

Sau một lúc chờ đợi, các món ăn đã được dọn ra.

Chương Tự Chi đã uống khá nhiều rượu vào buổi trưa, bây giờ anh không được uống nữa, thay vào đó, anh uống sữa chua thay rượu, Trì Uyên và Ninh Tôn vẫn uống rượu.

Không khí trong bữa ăn khá tốt, chỉ có Trì Uyên và Ninh Tôn uống rượu, cả hai đều có phần gỡ xuống sự phòng bị với đối phương.

Một lúc sau, Chương Tự Chi từ trong túi ra giấy đăng ký kết hôn, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó xoay bàn xoay để giấy đăng ký kết hôn đi qua trước mặt mọi người: “Mọi người xem đi, đây là giấy đăng ký kết hôn của tôi.”

Cố Tư và Trì Uyên thậm chí không thèm liếc nhìn tờ giấy đó, chỉ có Ninh Tôn nể tình xem qua một chút.

Lương Ninh Như liền cảm thấy xấu hổ, cô xoay người sang một bên, lấy tay che mặt.

Đợi đến khi giấy kết hôn được chuyển lại chỗ Chương Tự Chi một lần nữa, Cố Tư mới nói: “Tự Chi, anh thích khoe mẽ thật đấy. Sau này có con rồi, anh cũng đặt con anh lên bàn, xoay một vòng để khoe sao?”

Nói xong, cô lại quay sang với Lương Ninh Như: “Ninh Như, cô phải quản lí anh ấy. Đàn ông tốt nhất vẫn nên an cư lập nghiệp cho ổn định.”

Chương Tự Chi cẩn thận vuốt nhẹ tờ giấy chứng nhận kết hôn, cất nó đi: “Cô không cần phải nói những lời lạnh lùng như vậy, nếu có ghen tị với vợ chồng tôi, cứ nói thẳng ra.”

Cố Tư khịt mũi nhìn Chương Tự Chi, “Tôi ghen tị với hai người các anh làm gì? Giấy đăng ký kết hôn của tôi cũng có ở nhà. Tôi còn có một em bé trong bụng. Tôi không phải đang có nhiều thành tựu trong hôn nhân hơn anh hay sao?”

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Cố Tư, sau đó nhìn sang Ninh Tôn: “Ý tôi đang nói anh ấy cơ mà.”

Ninh Tôn cười bất lực: “Thấy không, đồ vô lương tâm này chính là thấy chỗ cứng rắn bóp méo không nổi liên chuyển sang bóp quả hồng mềm là tôi đây đấy.”

Chương Tự Chi không nhịn được bật cười ha ha: “Anh xem, tôi đâu có cãi thắng cô ấy được, người anh em chịu thiệt thòi chút nhé!”

Tất cả mọi người nghe xong đều cười ồ lên, bữa ăn cứ thế trôi đi trong vui vẻ.

Bởi vì Chương Tự Chi không uống rượu, thời gian ăn cơm hôm nay ngắn hơn một chút.

Sau khi Trì Uyên và Ninh Tôn gần uống rượu xong, bữa ăn kết thúc.

Chương Tự Chi vẫn có chút tiếc nuối: “Lần sau, chúng ta tìm thời gian rảnh rồi đi uống rượu thật ngon, hôm nay tôi hơi bị xe đạp tuột xích một chút, sớm biết như vậy trưa ngày cũng khong cùng bốn bà chị của tôi tỉ thí đến say bét như vậy!”

Ninh Tôn bên cạnh an ủi Chương Tự Chi: “Không sao, chúng ta cứ ngồi như vậy đi, vừa tán gẫu, vừa ăn uống là tốt rồi, không cần uống rượu.”

Chương Tự Chi thở dài một hơi: “Chủ yếu là Ninh Tôn, anh toàn đi suốt, không thường xuyên trở về. Muốn uống với anh khó quá.”

Ninh Tôn dựa vào trên ghế: “Khi nào anh muốn, gọi một câu, tôi sẽ bỏ hết, chạy lại uống rượu với anh.”

Chương Tự Chi bật cười: “Anh dám bỏ hết cả công việc chỉ để đi uống rượu với tôi sao? Không sợ mất việc à? Rất nhiều người chăm chỉ liều mạng mài giũa bản thân để lao đầu dấn thân vào làng giải trí cơ đấy?”

Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ mỗi người có tham vọng khác nhau. Thực ra, khi đến gần, tôi chợt nhận ra rằng cái thế giới hào nhoáng này không có gì tốt hơn hơn bên ngoài cả.”

Trì Uyên bên cạnh cũng tiếp lời: “Bên trong đó chỉ là một hội chợ Vanity. Nếu anh không cần nó để nổi tiếng hay để kiếm lợi nhuận, anh sẽ không bị thu hút bởi nó.”

Cố Tư gật đầu đồng tình: “Nhưng ngành công nghiệp giải trí hái ra tiền rất nhanh, nhiều người dấn thân vào nơi hào nhoáng đó cũng chỉ vì muốn nhanh trở nên giàu có.”

Không phải sao? Chỗ đó thật quá dễ kiếm tiền.

Ngồi nói chuyện phiếm với mọi người một lúc, Cố Tư trở nên buồn ngủ.

Giấc ngủ hiện tại của cô có thể ập đến ngay cả khi cô đang nói, vì vậy Cố Tư không quan tâm đến mọi người, cô trực tiếp dựa vào vai Trì Uyên ngủ một giấc trước khi trở về nhà.

Trì Uyên nâng cánh tay ôm cô, cưng chiều cười cười: “Được rồi, chúng tôi có lẽ phải trở về nhà rồi, tiểu tổ tông của tôi buồn ngủ lắm rồi!”

Cố Tư đã nhắm mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng khóe miệng vẫn còn ánh lên nụ cười hạnh phúc.

Sau khi Trì Uyên nói xong, anh đỡ Cố Tư đứng lên, và Cố Tư đung đưa dựa dẫm hoàn toàn vào cánh tay của anh.

Trì Uyên cảm thấy hơi bất lực nên cúi người ôm lấy Cố Tư.

Cố Tư lúc đầu hoảng hốt đến mức hét lên, sau đó cô choàng tay qua cổ Trì Uyên và dựa vào ngực anh, tủm tỉm cười một cách ngốc nghếch.

Bụng của cô ấy rất lớn, và Trì Uyên thận trọng ôm nó.

Chương Tự Chi đã hết vai ở chỗ này, vì vậy anh ấy nhanh chóng đến gặp Ninh Tôn.

Bức tranh gia đình hạnh phúc này quả thật rất đẹp, nhưng đối với một số người, đó lại là mũi dao khoét sâu vào trái tim của họ, khiến cho họ thưc sự cảm thấy đau lòng.

Ninh Tôn không nhìn về phía Cố Tư và Trì Uyên, mà quay đi, đưa tay lôi điện thoại ra, cố tình nhìn chằm chằm vào nó, như thể đang bận rộn trả lời tin nhắn của ai đó hay chăm chú đọc tin tức gì đó.

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như nhìn nhau, và cả hai đều lắc đầu bất lực.
Gia đình họ Chương bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Lương Ninh Như nghĩ rằng cô cũng sẽ phải bận rộn chạy ngược chạy xuôi cho ngày trọng đại này, nhưng hóa ra cô vô cùng nhàn nhã.

Cô chỉ soạn danh sách những người sẽ tham gia buổi lễ và báo cho Chương Tự Chi, tất cả mọi thứ còn lại, một đầu ngón tay cô cũng không cần chạm vào.

Gia đình họ Chương nói rằng họ đã thuê người phụ trách chuẩn bị buổi hôn lễ này thật long trọng rồi, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa cả.

Chương Tự Chi nghỉ ở nhà một ngày, sau đó đưa Lương Ninh Như Như đi chụp ảnh cưới.

Lương Ninh Như Như chưa bao giờ chụp loại ảnh như này, thoạt đầu, cô cảm thấy rất mới lạ, nhưng sau khi chụp đến kiểu thứ hai, cô liền cảm thấy thật rắc rối.

Cô chưa bao giờ có thể tin rằng chụp ảnh cưới là một việc mệt mỏi đến vậy.

Ngay cả khi bốn hoặc năm trợ lý đi theo, phục vụ hoa quả và đưa trà thường xuyên, cô vẫn cảm thấy chóng mặt.

Chương Tự Chi cũng cảm thấy có lỗi với Lương Ninh Như, ban đầu anh còn dự định vừa chụp vừa quay bốn bộ ảnh khác nhau trong cùng một ngày, nhưng thấy cô mệt mỏi liền rút lại, thay đổi thành hai bộ một ngày.

Họ cố gắng hoàn thành nhanh việc chụp ảnh vào buổi sáng và buổi chiều lập tức quay về nhà nghỉ ngơi.

Vì vậy, bộ ảnh cưới này chậm trễ, lôi thôi đến một tuần liền mới hoàn thành mĩ mãn.

Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, mọi thứ đều được gấp gáp chuẩn bị, nhưng khi cô được thông báo mọi chuyện đang hoàn thành rất nhanh, không ảnh hưởng đến quy trình buổi hôn lễ, Lương Ninh Như mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lái xe về nhà. Vừa bước xuống xe, Lương Ninh Như trực tiếp nhảy lên lưng Chương Tự Chi, nũng nịu: “Em mệt quá.”

Trang điểm trên mặt cô còn chưa tẩy, diện mạo cô trông chẳng giống vẻ giản dị hàng ngày xíu nào.

Chương Tự Chi quay đầu, nghiêng người, dịu dàng nói: “Hôn anh một cái, chỉ cần hôn một cái, anh có thể cõng em trở lại giường.”

Lương Ninh Như cười như nắc nẻ, giơ tay đấm vào lưng Chương Tự Chi, nhưng vẫn cúi người nhẹ nhàng hô lên môi anh một cái.

Chương Tự Chi thực sự rất phấn khích, nhanh như gió sải chân cõng cô vào thang máy, sẵn sàng quên mệt mỏi cõng cô suốt quãng đường về nhà cho đến khi vào tới phòng ngủ.

Hai người cùng nhau ngã ở trên giường, Chương Tự Chi liền lật người đè lại.

Lương Ninh Như Như cũng không che giấu, chỉ dùng hai tay ôm lấy mặt anh rồi nhướn người hôn anh.

Điều này chẳng khác nào châm một gọn lửa vào sự ham muốn đang âm ỉ cháy trong lòng anh, Chương Tự Chi không thể chịu được thêm nữa, vội vàng lột sạch quần áo của cả hai người.

Lương Ninh Như vụng trộm suy nghĩ, đôi khi nhiều việc xảy ra trên cuộc đời này không thể lên kế hoạch trước.

Ví dụ trước đây, mỗi lần đi kiểm tra club của Chương Tự Chi, cô đều có chút chán ghét, trong lòng thầm nghĩ sau này dù trên đời đàn ông có chết hết, cô cũng không bao giờ lấy loại người như anh,lúc nào cũng dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.

Cuối cùng, cô và Chương Tự Chi lại đến với nhau.

Cô cũng nghĩ đến chuyện giường chiếu, chuyện giường chiếu làm sao có thể không xảy ra trước hôn nhân, đó là điều rất đáng xấu hổ ở quê.

Kết quả là cả bộ não và cơ thể đều phản bội những ý tưởng trước đó.

Dù mệt mỏi khi chụp ảnh cưới cả buổi sáng nhưng Chương Tự Chi vẫn có thể rất hung hăng bá đạo trên giường.

Cuối cùng, Lương Ninh Như Như không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Chương Tự Chi tự giải tỏa cơn thèm khát của mình, đưa tay ôm cô và chìm vào giấc ngủ.

Chưa chợp mắt được bao lâu, Lương Ninh Như Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Chương Tự Chi nhanh chóng bước tới, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi.

Người gọi điện thoại không đợi người bên kia lên tiếng, trước tiên nói: “Nghe nói em đã kết hôn, lại còn đăng kí cùng Chương Tự Chi, đúng không?”

Lương Ninh Như Như và Chương Tự Chi vẫn có chút bối rối, cả hai người dều cảm thấy giọng nói cất lên trong điện thoại lạ hoắc. Giọng của ai vậy?

Lương Ninh Như Như gần đây nhận được rất nhiều cuộc gọi, bạn bè và người thân trong gia đình đều gọi điện chúc mừng.

Cô phản xạ có điều kiện, rồi nheo mắt nhìn màn hình điện thoại.

Căn phòng hơi tối vì rèm cửa chưa được kéo lên, màn hình điện thoại cũng để ở chế độ ánh sáng thấp nên cô hoàn toàn không nhìn rõ.

Nhưng người ở đầu dây bên kia lại nhếch miệng cười, nghe có vẻ như giễu cợt: “Chắc chắn rồi, nghe nói nhà bọn họ mang sính lễ cầu hôn đến to những bảy con số, chẳng trách các người lại từ chối tôi.”

Lương Ninh Như Như chớp mắt và ngay lập tức nhận ra ai đang gọi điện thoại.

Ngay cả khi cô không nhìn thấy rõ số điện thoại hiển thị trên màn hình, cũng không nghe quá rõ giọng nói của người đối diện, cô vẫn có thể chắc chắn rằng người đầu dây bên kia là Lâm Sinh.

Chương Tự Chi đang cầm điện thoại bên cạnh cũng lập tức hiểu ra vấn đề.

Cầm điện thoại trong tay, anh trực tiếp nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó tự nhiên nở một nụ cười mang đầy sát ý.

Tên chó chết này còn dám gọi điện tới làm phiền, nó thật sự chán sống rồi sao?

Lương Ninh Như im lặng hồi lâu không nói, đẩy Chương Tự Chi ra một chút, ý là mặc kệ hắn ta anh cứ cúp điện thoại đi.

Nhưng Chương Tự Chi cố tình không làm vậy, anh vẫn giữ cuộc gọi để xem đầu dây bên kia còn dám thốt ra lời chó má gì với vợ anh.

Lâm Sinh có vẻ hơi tức giận khi không nghe thấy bất cứ ai trả lời, nhưng ngay cả khi Lương Ninh Như Như không trả lời anh ta, anh ta vẫn tiếp tục: “Tôi nghe nói rằng có một câu lạc bộ đứng tên Chương Tự Chi, trong đó không chuyện xấu gì hắn không làm. Mang tiếng đã từng tự nhận là người giúp việc trung thành của nhân dân, thế mà bây giờ cũng không vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền.”

Lương Ninh Như nhíu mày, nhưng cô thèm không tức giận, Lâm Sinh bây giờ là chẳng khác gì một con khỉ đang làm trò trong mắt cô.

Cô gần như có thể hiểu tại sao Lâm Sinh lại gọi cho cô.

Cố đoán rằng có lẽ ba Lương đã khoe với mọi người rằng tiền sính lễ trong đám cưới của cô lên đến bảy con số, và những kẻ nhiều chuyện biết chuyện cô và Lâm Sinh đã từng hẹn hò, lại mù quáng so sánh Lâm Sinh và Chương Tự Chi.

Rốt cuộc, gia đình Lâm Sinh cũng từng rất mất mặt khi lễ dạm ngõ bị một cô gái như cô từ chối thẳng thừng.

Người dân quê cửa miệng, truyền nhau lời ra tiếng vào, một truyền mười, cũng không biết câu chuyện đã bị vặn vẹo đi thành loại chuyện gì nữa.

Lâm Sinh có lẽ cũng đã nghe thấy nên mới tức giận gọi điện để chế giễu bản thân cô.

Lương Ninh Như tâm trạng thoải mái và không bận tâm chút nào, chỉ nghĩ rằng nó rất buồn cười.

Những người như Lâm Sinh không cùng đẳng cấp để so sánh với Chương Tự Chi.

Lâm Sinh tiếp tục ở đó lảm nhảm: “Nhưng Lương Ninh Như, vì lý do tôi đã từng ít nhiều thời gian hẹn hò cùng cô trước đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng điều quan trọng nhất là phải biết bản thân mình là ai, đứng ở chỗ nào. Đừng nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể ôm một chiếc dùi vàng, và đừng nghĩ rằng ai cũng có thể trèo lên cành cao. Người giàu có con mắt của người giàu, làm sao cô có thể nhìn thấy gia đình tôi đang phất lên từng ngày như thế nào? Cái nhà mà cô lựa chọn khéo chỉ là thùng rỗng kêu to, cô nên chính mình suy nghĩ cho tốt, kẻo đến lúc làm dâu lại còng lưng gánh khoản nợ khổng lồ thì thật tội nghiệp.”

Lương Ninh Như Như và Chương Tự Chi đều không nhịn được cười, Lâm Sinh hiển nhiên đã nghe thấy, im lặng một lát, không có động tĩnh gì.

Chương Tự Chi thở ra một hơi, lên tiếng: “Lâm Sinh, xem ra trí nhớ của mày cũng không tốt lắm.”

Lâm Sinh hừ một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại.

Chương Tự Chi vốn dĩ muốn rủ hắn sắp xếp ra ngoài gặp anh một lát, nhưng hắn không cho anh cơ hội.

Lương Ninh Như trở mình, thu mình vào trong vòng tay của Chương Tự Chi: “Mặc kệ anh ta, loại người này giống như một tên hề.”

Chương Tự Chi để điện thoại xuống, ậm ừ, ôm Lương Ninh Như vào lòng.

Hai người nằm trên giường và nhắm mắt dưỡng thần một lúc.

Anh nhớ lúc trước Lương Ninh Như có đề cập đến một số người ở đó, nói rằng chính những người đó đã luôn lời ra tiếng vào sau lưng cô.

Lâm Sinh gọi, có lẽ là vì anh ta đã nghe được một số tin đồn phát sinh .

Những lời đàm tiếu kia có lẽ đã gây ra một chút thương tổn lòng tự trọng cho Lâm Sinh,nhưng chắc chắn nói về Ninh Như cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Trong club của Chương Tự Chi, nhiều người biết sự phức tạp của lòng người.

Có người chẳng qua là không nhìn thấy lòng tốt của người khác, chỉ muốn sau lưng họ bị người ta chê bai, chế giễu.

Đặc biệt những người thua kém người khác về mọi mặt là những người ít được người khác coi là tốt nhất.

Chương Tự Chi đợi một hồi, cảm thấy Lương Ninh Như Như đã ngủ an tâm, liền xuống giường đi tới phòng khách.

Anh siết chặt điện thoại và đi thêm một đoạn nữa trước khi bấm số.

Các cuộc gọi có được trả lời gần như chỉ trong vài giây, và giọng nói nghe có vẻ tôn trọng, “Cậu chủ, chuyện gì vậy? Có dặn dò gì ạ?”

Chương Tự Chi nói: “Có một chút chuyện, cần anh giải quyết.”

Bên kia cũng nhanh mỉm cười đáp lại, “Cậu chủ dạo này sao khách sao vậy? Có chuyện gì cần giải quyết, việc của anh cũng là việc của bọn tôi, có gì anh cứ dặn dò.”
Lương Ninh Như đi làm đúng giờ. Buổi sáng Chương Tự Chi lái xe đưa cô đi, sau đó bảo là đi thúc giục sắp xếp chuyện hôn lễ, liền rời đi.

Lâu rồi Lương Ninh Như không đi làm nghiêm túc, sau khi tới đây ngồi ở bàn làm việc, ít nhiều vẫn có chút không thích ứng được.

May mà công việc ở phòng tập thể hình cũng không nhiều lắm, mặc dù việc bị chồng chất mấy ngày rồi, cũng không đến nỗi quá nhiều công việc.

Cô chỉ xét duyệt qua một lượt việc sắp xếp lớp học cho huấn luyện viên và học viên mới đăng ký, lại nhìn qua một chút phần ăn tập thể hình.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch. 6

1637151213628.png


Lương Ninh Như vội vàng nghe máy, bà Lương không ở trước camera, cho nên vừa nhấn phím nhận liền có thể nhìn thấy, hình ảnh đối diện với cổng lớn.

Có mấy chiếc xe đang dừng lại ở cổng lớn, trên xe đều sắp xếp rất nhiều đồ, đang có người chuyển xuống từng thứ một.

Ông Lương cũng có chút không hiểu gì, đứng ở bên cạnh không biết làm như thế nào cho phải.

Bà Lương nói: “Tiểu Như, đây là Tiểu Chương đưa tới phải không? Sao lại tặng nhiều như vậy chứ?”

Từ trên màn hình, Lương Ninh Như có thể nhìn thấy thuốc lá, rượu, hoa quả, còn có một đống thứ đồ dinh dưỡng khác.

Quá nhiều thứ ở bên trong, cô cũng nhìn không rõ rốt cuộc là còn thứ gì nữa.

Lương Ninh Như không biết chuyện này: “Con cũng không biết, để con hỏi Tự Chi một chút.”

Vừa cúp điện thoại xong, cô liền gọi cho Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nhận điện thoại rất nhanh, mở miệng đã gọi cô là bà xã.

Lương Ninh Như có hơi ngại ngùng, cười cười rồi nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh đó. Bây giờ có mấy chiếc xe tới nhà em, bọn họ chuyển xuống rất nhiều quà tặng, là anh bảo đưa tới hả?

Chương Tự Chi cũng không hiểu rõ chuyện này lắm: “Anh chỉ bảo người tới tặng chút đồ thôi, cụ thể tặng cái gì anh cũng không rõ lắm, rất nhiều sao? Đồ có ổn không, nếu không ổn thì nói với anh, anh phải nói chuyện lại với bọn họ.”

Quả nhiên là anh.

Lương Ninh Như hết cách: “Tặng quá nhiều rồi, anh làm gì mà tặng nhiều đồ vậy hả?”

Chương Tự Chi cũng không phải đặc biệt sai người đưa đồ tới đó, anh là đặc biệt sai người đi dạy bảo Lâm Sinh, tặng quà coi như là tiện đường thôi.

Tối hôm qua Chương Tự Chi hỏi thăm một chút về tục lệ ở quê cô, bọn họ nói gia đình bên nhà gái trước tiên phải thu xếp tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước).

Chương Tự Chi không rõ tiệc cơ động này phía bên nhà trai có phải giúp đỡ gì không, thế là liền bảo người hôm nay tiện đường gửi tới chút đồ qua đó.

Lương Ninh Như mở miệng: “Anh không biết là đã dọa cho ba mẹ em thành thế nào đâu. Mấy chiếc xe tải vận chuyển đến đó, người ta còn cho là nhà em muốn làm buôn bán rồi đấy.”

Chương Tự Chi bật cười: “Không sao đâu, nhiều đồ, tới thời điểm tiệc cơ động, làm thành quà tặng kèm là được rồi.”

“Tặng làm gì cơ chứ?” Lương Ninh Như lẩm bẩm, vừa rồi cô đã nhìn qua xem chút, đồ chuyển đến toàn là những thứ tốt. Mấy người trong thôn không biết đã bịa đặt cái gì sau lưng cô, sao cô lại phải tặng cho bọn họ những thứ đồ tốt như vậy chứ?

Chương Tự Chi cười cười, anh không biết đưa đến đồ gì, nên cũng không biết là có tốt hay không.

Trong thế giới của anh, có thể dùng tiền để đổi lấy, cũng không có cái gọi là tốt hay không tốt.

Nhưng anh vẫn rất thích dáng vẻ của Lương Ninh Như không muốn cho người mình ghét chiếm được lợi thế này.

Giọng Chương Tự Chi mang theo ý cười: “Không muốn cho bọn họ thì để cho ba mẹ chúng ta dùng, không cần tiếc rẻ, hết rồi thì nói với anh, anh lại bảo người đưa tới.”

Câu ba mẹ chúng ta của anh khiến cho Lương Ninh Như chấn động một chút.

Nhưng sau đó suy nghĩ lại, anh nói như thế cũng không có vấn đề gì. Hai người cũng đã kết hôn rồi, sửa cách gọi cũng không nhất định phải vào lúc làm hôn lễ.

Lương Ninh Như biết Chương Tự Chi là một người giàu có, hào phóng, nói thẳng ra là rất tốt.

Nhưng sau đó cô lại nhắc đến một chuyện khác: “Anh bảo người đến nhà em, có phải là muốn đối phó với Lâm Sinh không?”

Chương Tự Chi ngừng lại một lát: “Sao em lại thông minh như vậy chứ?”

Lương Ninh Như thở dài, Chương Tự Chi bảo người đưa đồ đến nhà cô, nhưng lại không tự mình chọn đồ, nhất định là tiện đường đưa tới rồi.

Nhưng chủ yếu là sai người tới đó làm cái gì?

Chỗ cô là một nơi nhỏ bé, cũng chẳng có cái gì hấp dẫn được Chương Tự Chi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cuộc điện thoại ngày hôm qua thôi.

Lương Ninh Như trực tiếp mở miệng: “Với loại người đó không đáng đâu. Quan tâm tới anh ta làm cái gì, lại làm cho chính mình không vui.”

Giọng điệu Chương Tự Chi nhàn nhạt: “Anh đâu có không vui đâu. Anh vui vẻ, anh cực kỳ vui vẻ. Anh nhìn thấy anh ta hoảng loạn, anh liền có thể cười ra tiếng đấy.”

Anh ta là một người ghi thù như thế, mà đối với người mình ghét, cho dù là chuyện hại người hại cả mình, anh cũng muốn làm.

Lương Ninh Như lắc lắc đầu, cười có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, anh vui là được.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch. 7

Imgur


Anh quả thật là không có nhiều bạn bè.

Lương Ninh Như chẹp miệng: “Được rồi, vậy em ở đây chờ anh, rồi mình cùng nhau đi ăn cơm trưa.”

Nói đến đây liền cúp điện thoại.

Lương Ninh Như tranh thủ gọi điện cho bà Lương, nói cho bà biết đó là Chương Tự Chi cho người đưa tới.

Nói là nếu như gia đình có làm tiệc cơ động, mấy thứ đó có thể làm quà mang về.

Bà Lương có phản ứng giống hệt Lương Ninh Như: “Đồ tốt như vậy cho bọn họ làm quà mang về? Mẹ quá quen bọn họ rồi, sau lưng nói mấy lời khó nghe như thế, mẹ không tìm bọn họ tính sổ là may lắm rồi.”

Lương Ninh Như bật cười haha: “Trước đó con vẫn không biết cái tình tình này của con giống ai, bây giờ xem như là đã biết rồi, trăm phần trăm là di truyền từ mẹ đấy.”

Bà Lương bảo đồ đạc vẫn còn chưa tháo dỡ xong, đồ trong xe chuyển xuống đã xếp cả một cái sân rồi, những người kia xem như là có mắt nhìn, bắt đầu cùng nhau tới giúp đỡ chuyển đồ vào trong nhà.

Nhưng bởi vì quá nhiều đồ, trong nhà lại có hơi nhỏ, sắp xếp ở trong căn phòng trước kia chuẩn bị cho Chương Tự Chi, cả căn phòng cũng đã sắp xếp đầy rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom