• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 706-714

Lương Ninh Như do dự một lát liền cười cười: “Nhưng thật hy vọng cô gái đó đừng mềm lòng.”

Bà Lương cũng không biết kết quả như thế nào, cũng chỉ có thể bĩu môi: “Ai mà biết được.”

Lương Ninh Như và bà Lương đang bận việc ở đây, thì nhìn thấy có người đang đứng ở cổng sân.

Đương nhiên chính là mấy người hàng xóm bên cạnh rồi, có vẻ là đi nghe ngóng, muốn tới đây xem xem có chuyện gì.

Lương Ninh Như liếc qua liền thu ánh mắt lại, không phản ứng với bọn họ.

Bà Lương lại lưỡng lự một lát, vẫn là xoay người ra ngoài đứng ở trong sân chào hỏi bọn họ.

Mấy người hàng xóm nhón chân, ánh mắt liếc vào phía bên trong, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Chúng tôi nhìn thấy Tiểu Như về đây, hình như là còn mang theo một chàng trai về không? Ôi trời, số lần trở về có hơi nhiều nha, không có chuyện gì chứ?

Bà Lương à một tiếng: “Có thể có chuyện gì được, chỉ là rảnh rỗi về thăm nhà thôi.”

Mấy người này được được ừ ừ mấy tiếng, nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn vào bên trong nhà như cũ.

Bà Lương cũng không trốn tránh ai, mời bọn họ vào nhà ngồi một chút.

Mấy người này còn thật sự đi vào nhà ngồi được.

Chương Tự Chi và ông Lương đang ngồi nói chuyện ở trong phòng, bầu không khí nói tốt thì cũng không phải là tốt, nói xấu thì cũng không hoàn toàn xấu.

Thế mà mấy người này đi vào phòng, tất cả ánh mắt đều rơi lên người Chương Tự Chi, điều này liền khiến cho ông Lương không vui.

Mấy người này định làm cái gì, ông Lương rõ ràng hơn Chương Tự Chi nhiều.

Ông liền thay đổi thái độ đối với Chương Tự Chi, đột nhiên lại nhiệt tình hẳn lên.

Hơn nữa cũng chủ động giới thiệu Chương Tự Chi với mọi người, ông nói thẳng là bạn trai của Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi nghe được như vậy liền mỉm cười. Người nhà họ Lương thật sự là chẳng che giấu cái gì, giải quyết mọi chuyện đều rõ ràng dứt khoát, nói một là một.

Mấy người này hẳn là đã đoán ra được quan hệ của Lương Ninh Như và Chương Tự Chi rồi, nhưng cả đám người còn bày ra cái vẻ mặt ngạc nhiên: “Ôi, là bạn trai sao, hai đứa ở bên nhau khi nào vậy? Không phải mới có ồn ào với nhà họ Lâm sao?

Ông Lương không giải thích sao cho rõ ràng: “Chuyện ồn ào với nhà đó xong, sau đó thì tiến một bước ở bên cậu ta.”

Mấy người hàng xóm đồng loạt gật gật đầu.

Chỉ là loại chuyện này ở vùng nông thôn cũng xem như là bình thường.

Không phải là chuyện yêu đương, mà là cùng nhau xem mắt, ghép đôi.

Hơn nữa tuổi của Lương Ninh Như cũng đã có hơi lớn, đối với chuyện kết hôn, có thể cũng có chút gấp gáp.

Vì thế xem mắt lần này không thành, lập tức lại có lần xem mắt tiếp theo.

Nếu như lần tiếp theo thành công, liền sẽ lập tức có quyết định.

Trước đây ở trong thôn cũng đã xảy ra loại chuyện này rồi.

Những người này lại nhìn Chương Tự Chi thêm lần nữa, có thể loáng thoáng nhìn ra là một người có tiền.

Dù sao từ xe mà anh lái cũng có thể đoán ra được một hai phần.

Chương Tự Chi cũng không thích mấy người này lắm, trên mặt không có cảm xúc gì, kệ cho các bà ấy nhìn.

Mấy người lắm chuyện này không hiểu xem sắc mặt người khác, bọn họ cũng không rời đi, nói với ông Lương mấy câu dông dài không quan trọng, mới bắt đầu nói chuyện với Chương Tự Chi.

Biểu hiện của bọn họ giống như vô cùng quan tâm chuyện kết hôn của Lương Ninh Như.

Nhưng trên thực tế chỉ là muốn thăm dò hoàn cảnh gia đình của Chương Tự Chi mà thôi.

Mấy người này cũng chưa từng thấy qua việc đời, nhìn thấy một người có dáng vẻ hơi giàu có, liền rất muốn tìm hiểu người ta.

Hơn nữa tính cách con người ở nông thôn đều có chút lắm chuyện, hàng xóm lại càng muốn biết nhà người ta kết thân với người có địa vị như thế nào.

Tuy không nói trực tiếp rõ ràng, nhưng đáy lòng ít nhiều sẽ so sánh với hoàn cảnh của mình một chút.

Chương Tự Chi cũng không phải cố tình muốn khoe khoang.

Gia cảnh nhà anh như vậy, đây là chuyện không có cách nào giải quyết, thế hệ trước xây dựng nên sự nghiệp, anh cũng không thể nói không cần được.

Vì thế lúc mấy người ở đây hỏi anh đang làm công việc gì, có nhà hay không, có thể sắp xếp công việc cho Tiểu Như hay không, Chương Tự Chi chẳng che giấu gì cả, tất cả cứ trả lời theo sự thật.

Nghe nói Chương Tự Chi mở một hội sở, gia đình có mấy căn nhà ở trong nội thành, công việc của Tiểu Như bất cứ lúc nào cũng có thể sắp xếp, mấy người này chép chép miệng.

Hình như có chút không cam lòng, lại hỏi người trong gia đình Chương Tự Chi làm công việc gì.

Chương Tự Chi thật sự là thấy bọn họ quá phiền phức.

Cho nên trực tiếp mở miệng: “Bốn người chị gái của tôi đều có công ty của mình, tôi có thể không cần làm việc.”

Người ở bên cạnh mở to miệng: “Ôi trời, mở công ty à, vậy thật sự là rất có tiền đó.”

Vẻ mặt bọn họ ngại ngùng, không định tiếp tục hỏi nữa.

Ông Lương ở bên cạnh không hiểu sao liền thở phào một hơi, mấy thứ này có thể chặn được miệng bọn họ.

Nhưng đoán không chừng một lúc nữa, chuyện Lương Ninh Như yêu một người giàu có sẽ lan ra khắp thôn.

Cũng không còn cách nào, rồi sẽ lan nhanh thôi.

Chắc là sau này Lương Ninh Như và Chương Tự Chi thật sự đến bên nhau, cũng sẽ không quay trở lại thôn này nữa, ở đây bịa đặt ra cái chuyện nhảm nhí gì hai đứa cũng không nghe được, vậy thì cũng chẳng sao.

Mấy người này lại ngồi thêm một lúc, không hỏi thăm nghe ngóng bọn họ cũng thật sự không có gì để nói nữa, liền đứng dậy nói lời tạm biệt.

Lương Ninh Như nấu mấy món ăn, sau khi rửa tay thì quay về phòng: “Hỏi gì vậy? Có phải là đem mười tám đời tổ tông nhà Tự Chi hỏi qua một lượt không?”

Ông Lương lắc lắc đầu: “Còn chưa ra tay, đã bị Tiểu Chương đuổi về rồi.”

Lương Ninh Như bật cười, ở một số thời điểm tên đàn ông thẳng thắn như Chương Tự Chi, đối phó với mấy người này thật đúng là vô cùng có tác dụng.

Lương Ninh Như gọi bọn họ: “Được rồi, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cùng nhau đi rửa tay.

Lương Ninh Như đứng nhìn ở cửa phòng, chậm rãi nở nụ cười.

Buổi trưa còn chưa đợi ăn cơm xong, hàng xóm lại tới, đổi thành một nhóm người khác, có lẽ là nghe được ít lời người ta nói, muốn tới đây tụ tập góp vui.

Ở đây vẫn còn đang ăn cơm, bọn họ cũng không xem như người ngoài, cứ đứng ở bên cạnh, bắt đầu nói chuyện liên miên.

Có thể đã biết gần hết về gia cảnh của Chương Tự Chi rồi, cho nên cũng không hỏi nữa.

Mấy người lắm chuyện này lại bắt đầu nói về chuyện của Lâm Sinh.

Nói ba mẹ của Lâm Sinh mang theo quà cáp đến nhà bạn gái cũ của anh ta xin lỗi, chỉ là đã bị người nhà của bạn gái cũ đuổi đi.

Thanh danh của Lâm Sinh có hơi xấu, ba mẹ của anh ta cũng biết, ở đây nếu muốn xem mắt hẳn là không dễ tìm.

Nghĩ đi nghĩ lại, liềm cảm thấy người bạn gái cũ vẫn tốt hơn, thế là lại muốn hai người này quay lại với nhau.

Ba mẹ của Lâm Sinh nghĩ chuyện này vô cùng đơn giản, cảm thấy dựa vào điều kiện của Lâm Sinh, mang theo quà cáp tới đó làm bộ một chút, cô gái kia cũng liền gật đầu đồng ý.

Hơn nữa cô gái đó cùng Lâm Sinh bên nhau ba năm, người bên ngoài không chừng cũng sẽ có một số suy nghĩ. Cô ấy muốn tìm người khác, chắc hẳn người ta cũng sẽ vì vậy mà ghét bỏ.

Cho nên ba mẹ nhà họ Lâm cảm thấy Lâm Sinh cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cô gái đó.

Kết quả không nghĩ đến hai ông bà vừa mới mang quà cáp đến nhà đã bị người ta đuổi đi.

Gia đình cô gái kia tính tình cũng cứng rắn, hùng hùng hổ hổ nói, cho dù con gái nhà mình cả đời này không gả đi được, cũng sẽ không bao giờ tìm đến Lâm Sinh.

Lời nói này có chút không dễ nghe, tính tình ông Lâm có hơi hèn nhát, có thể cũng biết là bản thân mình đuối lý nên cũng liền nhịn xuống.

Nhưng trước nay bà Lâm luôn là một người tương đối chua ngoa, ngay tại chỗ giậm chân, cùng với người nhà họ Lâm bắt đầu chửi mắng.

Giỏi thật, ban đầu qua vài ngày chuyện của Lâm Sinh đã hạ nhiệt.

Kết quả xảy ra chuyện như thế này, Lâm Sinh lại trở thành đề tài nói chuyện của mấy người phụ nữ rảnh rỗi trong thôn.
Lúc mấy người này nói chuyện, Lương Ninh Như chỉ lặng lẽ ăn cơm, giống như chẳng nghe thấy chuyện gì cả.

Thật ra mấy người này ở bên cạnh cô nói về chuyện của Lâm Sinh, ít nhiều cũng là muốn cho cô nghe mấy phần.

Nhưng Lương Ninh Như chỉ là chẳng có bất kỳ biểu hiện gì, mặc kệ ý tứ của những người này.

Ông Lương cũng vậy, coi như không nghe thấy.

Quá buổi trưa, ông Lương liền mở một bình rượu mà Chương Tự Chi tặng.

Ông rót cho mình và Chương Tự Chi mỗi người một ly.

Vốn bà Lương và Lương Ninh Như cũng không muốn để cho hai người này uống rượu, nhưng bởi vì có mấy vị hàng xóm lắm chuyện đang ngồi bên cạnh, có những lời không dễ nói, liền cũng tùy hai người bọn họ.

Ông Lương tự mình nhấp một ngụm rượu, lại nói, đúng thật sự là không tồi, uống vào nhuận miệng, nuốt xuống cũng không cay cổ họng.

Ông gật gật đầu, tự nói một câu: “Rượu ngon đấy.”

Lương Ninh Như mới mở miệng: “Rượu ngon thì ba uống nhiều hơn một chút. Con người ấy phải nên sống thoải mái như thế.”

Ông Lương nghe thấy vậy liền gật gật đầu: “Đúng vậy, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, cái nhìn của người khác, đều là chó má hết.”

Mấy người hàng xóm này dường như chẳng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lương Ninh Như và ông Lương, lại tiếp tục nói về chuyện của nhà họ Lâm.

Thậm chí bọn họ còn nói, Lâm Sinh còn nhờ người ta quay lại thăm dò tình hình của Lương Ninh Như.

Có thể cũng không phải là muốn khôi phục lại mối quan hệ, chỉ là muốn biết Lương Ninh Như sống như thế nào thôi.

Đàn ông ấy à, khi đó chia tay cũng chẳng vẻ vang gì, có thể trong lòng ít nhiều cũng có chút để bụng.

Không chừng là muốn chờ xem Lương Ninh Như sẽ có kết cục như thế nào.

Chương Tự Chi ở bên cạnh nhếch khóe môi, cuối cùng tiếp lời mấy người phụ nữ lắm chuyện này: “Tôi và Tiểu Như sắp kết hôn rồi, anh ta muốn quan tâm tình hình của Tiểu Như, vậy khi đó hoan nghênh anh ta tới tham dự hôn lễ của chúng tôi.”

Lương Ninh Như bị lời nói của Chương Tự Chi làm cho giật mình, nhưng ở trong loại trường hợp này cô cũng không dễ gì nói ra lời phản bác.

Nhưng ông Lương ở bên cạnh lại ừ ừ gật gật đầu: “Cũng phải, nếu cậu ta thật sự quan tâm tới Tiểu Như nhà chúng tôi, vậy mời cậu ta tham dự hôn lễ, không phải là không thể, cũng coi như là đã từng quen biết, cùng nhau chung vui.”

Lương Ninh Như âm thầm thở dài một hơi.

Thái độ của ông Lương thay đổi cũng thật là nhanh, rõ ràng trước đó vẫn còn chưa đồng ý, nhanh như vậy đã bắt đầu thuận theo lời nói của Chương Tự Chi, nói đến chuyện kết hôn rồi.

Ông không phải không biết, miệng của mấy người hàng xóm này, so với tàu hỏa chạy còn nhanh hơn đấy.

Lời này nói ra không đến một lúc, có lẽ đã nhanh chóng lan ra khắp nơi rồi.

Mấy người này ở bên cạnh cười haha trêu chọc vài câu, nói là Lương Ninh Như kết hôn, nhất định phải làm một tiệc rượu thật linh đình.

Theo lời nói này, ý nói xuất thân Chương Tự Chi giàu có như vậy, tiệc rượu không thể quá khó coi được, người bên ngoài sẽ đồn ra mấy lời lung tung.

Nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ, những người đồn ra mấy lời nói lung tung đó, thật ra lại chính là mấy người bọn họ.

Chương Tự Chi lại không lo sợ gì.

Anh là con trai duy nhất của nhà họ Chương, nếu thật sự kết hôn, nhất định phải làm thật linh đình long trọng.

Anh cũng chẳng ngại mời mấy người này tới tham dự, cũng đúng lúc có thể nhân tiện khiến cho mấy người này đều im miệng.

Có lẽ mấy người này đã nghe được những lời mình muốn nghe, thế là lại hỏi han thêm vài câu rồi rời đi.

Lương Ninh Như thở dài: “Có lẽ không lâu nữa bên ngoài sẽ đồn ra, em sắp kết hôn rồi.”

Chương Tự Chi nhếch môi: “Vô cùng tốt, vậy anh thật sự phải cảm ơn mấy người bọn họ đã giúp anh một phen đấy.”

Ông Lương và bà Lương ngồi ở bên cạnh nhìn nhau một lát, hai người cũng không nói lời nào.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cũng không lập tức rời đi.

Lần này Lương Ninh Như dẫn anh theo, đi vòng vòng trong thôn một lát.

Thôn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Những người trẻ tuổi bình thường đều đã ra ngoài làm ăn rồi, còn lại mấy người già, trung niên ở lại thôn này.

Mấy người này ngày ngày chẳng có chuyện gì, ở nhà cũng chỉ là đi nghe ngóng buôn chuyện.

Lương Ninh Như đưa Chương Tự Chi đi một vòng, hễ gặp người quen biết đều hỏi khi nào bọn họ kết hôn.

Có thể thấy, mấy lời trên bàn ăn trưa nay đã bị lan truyền đi khắp nơi rồi.

Cái tốc độ lan truyền này cũng thật khiến cho người ta khâm phục mà.

Lương Ninh Như không có cách nào trả lời chính xác, chỉ có thể cười cười.

Ngược lại là Chương Tự Chi ở bên cạnh, mỗi lần đều nói với mấy người đó: “Sắp rồi sắp rồi, đến lúc đó mời mọi người tới tham gia.”

Mấy người đó liền ừ ừ đáp lời.

Cứ như vậy đi một vòng trở về, có lẽ bây giờ cả thôn đều đã biết Lương Ninh Như sắp kết hôn rồi.

Nhưng rõ ràng ngày sinh tháng đẻ còn chưa xem nữa mà.

Lương Ninh Như cũng hết cách, đứng ở trong sân, giơ tay véo véo thắt lưng của Chương Tự Chi: “Khả năng nói dối của anh còn giỏi hơn mấy người kia nữa đấy.”

Chương Tự Chi cũng không trốn tránh, chỉ cười cười: “Đúng lúc anh không biết làm sao phá vỡ được cục diện này. Em xem xem, đây không phải là cơ hội tới sao?”

Nói xong anh giơ tay ôm lấy Lương Ninh Như: “Có thể em cảm thấy quá sớm, cảm thấy hiện tại đi đến bước tiếp theo rất đột ngột, nhưng đối với anh mà nói, đã không còn sớm nữa, bởi vì anh đã thích em rất lâu rồi.”

Lương Ninh Như ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Cô và Chương Tự Chi mới xác định quan hệ chưa được bao lâu, chính là lúc tình cảm nồng cháy nhất.

Lúc này bàn bạc đến chuyện kết hôn có chút không thích hợp.

Nhưng cô không có cách nào ngăn chặn nội tâm đang nhảy nhót.

Thật lòng mà nói, cô cũng đồng ý.

Lương Ninh Như không hiểu Chương Tự Chi, nhưng cô hiểu bản thân mình. Đã lớn thế này rồi còn chưa từng rung động với người đàn ông nào như vậy.

Bây giờ đối với Chương Tự Chi, cô liền nghĩ đến chuyện nắm tay nhau đến già.

Ông Lương và bà Lương đang đứng trong phòng, hai người nhìn đôi yêu nhau đang ở trong sân ôm nhau kia.

Bà Lương chẹp miệng: “Ở đây bên ngoài chuyện đã lan truyền hết rồi, nói Tiểu Như sắp kết hôn, nhưng chúng ta còn chưa gặp người nhà của Tiểu Chương nữa, nói thật trong lòng em còn chưa có sự chuẩn bị gì cả.”

Đâu chỉ trong lòng bà chưa có sự chuẩn bị, trong lòng ông Lương cũng vậy.

Ông nhìn chằm chằm vào trong sân, đối diện hai người mà nói: “Như vậy đi, tìm thời gian anh và Tiểu Chương cùng nhau bàn bạc một chút, đã nói đến đây rồi, người lớn hai nhà nhất định phải gặp mặt thôi.”

Bà Lương gật gật đầu, vẫn còn có hơi lo lắng.

Nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, Lương Ninh Như thật sự vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn Lương Ninh Như vô cùng ngoan ngoãn, cũng vô cùng an phận, qua lại với người khác giới hiểu biết rất ít.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Lương Ninh Như cười như thế đối với bất kỳ người đàn ông nào.

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như qua đêm ở nhà họ Lương, buổi tối đương nhiên lại bị ông Lương kéo đi uống rượu.

Lương Ninh Như đã quen rồi, cô tự mình ăn cơm xong, rửa mặt một chút rồi quay về phòng.

Bên kia cũng không biết là đã uống bao lâu rồi, sau đó Lương Ninh Như nghe thấy tiếng mở cửa, cô vừa đoán liền biết người đang lảo đảo loạng choạng đi vào là ai.

Chương Tự Chi kéo chăn ra nằm xuống bên cạnh cô, giơ tay liền ôm cô vào lồng ngực.

Lương Ninh Như cho rằng Chương Tự Chi đã uống nhiều rồi, kết quả lại nghe thấy anh mở miệng nói chuyện: “Chú uống thật là tốt, anh thật sự uống không bằng được ông ấy.”

Lương Ninh Như bật cười, trở người, co lại trong lồng ngực của Chương Tự Chi: “Ba em đã uống hơn hai mươi năm rồi, anh sao có thể so sáng với ông ấy chứ.”

Chương Tự Chi vuốt ve sống lưng của Lương Ninh Như: “Nếu anh không giả vờ say, ông cũng sẽ không tha cho anh.”

Lương Ninh Như cũng giơ tay ôm lấy thắt lưng của anh: “Giỏi lắm, ngủ đi, uống nhiều như vậy rồi, không biết ngày mai có khó chịu hay không.”

Chương Tự Chi lấy cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của Lương Ninh Như, ừ một tiếng cũng liền nhắm mắt lại.

Quả thật là anh đã uống hơi nhiều, nhưng so sánh với hai lần trước vẫn còn tốt chán, lần này đã tìm ra bí quyết rồi.

Hai người liền ôm nhau như vậy, ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau.

Lương Ninh Như tỉnh dậy trước, cô vội càng thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng, đi đến căn phòng khác ban đầu là chuẩn bị cho Chương Tự Chi.

Tối qua Chương Tự Chi đến muộn, cô cũng không chuyển chỗ ngủ.

Nhưng bây giờ bị nhìn thấy ngủ cùng nhau thật sự là không được tốt lắm.
Lương Ninh Như rời khỏi phòng không bao lâu, Chương Tự Chi liền tỉnh giấc.

Tối qua uống cũng không nhiều lắm, hơn nữa rượu lại là rượu ngon, tỉnh rất nhanh, cũng không có cảm giác đau đầu.

Trước tiên anh lảo đảo đi rửa mặt, sau đó xoay người đi tới một căn phòng khác.

Lương Ninh Như đang nằm nhắm mắt ở trên giường, Chương Tự Chi vừa đi vào cô liền tỉnh lại.

Cô cong môi cười rộ lên: “Sao không ngủ thêm chút nữa? Không cần quay về vội mà.”

Tên Chương Tự Chi này thật sự là không biết xấu hổ, trực tiếp lại gần, kéo chăn rồi nằm vào: “Không có em ở bên cạnh, anh không ngủ được.”

Lương Ninh Như sợ tới mức vội vàng ngồi dậy: “Bị mẹ em nhìn thấy, em lại bị nói cho đó. Anh mau xuống đi, nhanh lên.”

Chương Tự Chi cười haha, kéo Lương Ninh Như nằm xuống lần nữa: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, như thế này rất bình thường.”

Lương Ninh Như nhấc chân đạp anh một phát: “Em đồng ý gả cho anh lúc nào hả? Tự mình đa tình vừa thôi.”

Chương Tự Chi để tay lên lưng của Lương Ninh Như, suy nghĩ một lát liền gật gật đầu: “Đúng nhỉ, anh còn chưa cầu hôn nữa, cái này không thể bỏ qua được.”

Nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên môi Lương Ninh Như: “Là anh thiếu suy nghĩ rồi, em đợi chút, anh sẽ chuẩn bị.”

Lương Ninh Như thật sự hết cách, cô căn bản không phải là cái ý này.

Ngọt ngào như vậy một lúc, không còn cách nào, Lương Ninh Như chỉ có thể rời giường.

Chương Tự Chi cũng liền dậy theo. Lương Ninh Như đi vào trong sân rửa mặt, Chương Tự Chi cũng ở bên cạnh ôm bả vai nhìn cô, làm cho Lương Ninh Như có chút không biết nói gì.

Cũng không biết rửa mặt đánh răng thì có cái gì đáng xem nữa.

Ông Lương và bà Lương tới cùng nhau, bà Lương vừa liếc mắt qua liền nhìn thấy hai người ở trong sân.

Bà tấm tắc mấy câu: “Mấy người trẻ tuổi thật là ngọt ngào.”

Ông Lương quay đầu liếc mắt qua: “Còn tốt, anh cho rằng Tiểu Như tính tình xấu như vậy, cả đời này còn không biết ngọt ngào yêu đương là cái gì.”

Nói cũng phải, bà Lương gật gật đầu mở cửa đi ra ngoài.

Lương Ninh Như thu dọn xong liền quay về giúp đỡ bà Lương nấu cơm, Chương Tự Chi ở bên cạnh giúp một tay.

Thật sự rõ ràng có thể nhìn ra được, Chương Tự Chi không quen thuộc với mấy thứ đồ trong phòng bếp lắm.

Cũng phải, người có tiền phụ nữ cũng chưa chắc đã xuống bếp, nói gì đến đàn ông.

Bà Lương chờ một lúc, thật sự cảm thấy phòng bếp có hơi chật chội, liền đuổi Lương Ninh Như và Chương Tự Chi ra ngoài.

Lương Ninh Như có chút không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cô kéo tay Chương Tự Chi đi ra: “Được rồi được rồi, anh ở lại thật sự không giúp được gì đâu.”

Chương Tự Chi sờ sờ mũi, hạ thấp giọng nói: “Em biết mà, anh thật sự không quen với mấy thứ này. Nhưng hai người bận như vậy, anh ở bên cạnh nhìn lại cảm thấy không được tốt lắm.”

Lương Ninh Như bật cười, vỗ cỗ bả vai anh rồi không nói nữa.

Ông Lương đi ra trong tay cầm một cái xẻng.

Gia đình nông thôn bình thường đều có một cái sân và một khu vườn nhỏ.

Phía sau căn nhà của nhà họ Lương có một khu vườn, trồng một ít rau xanh ăn thường ngày.

Ông Lương cầm theo xẻng nói tới đó đi đào đất.

Chương Tự Chi vừa nhìn thấy, cũng vội vàng cùng đi tới đó.

Lương Ninh Như lưỡng lự một chút, cũng đi qua tới đó.

Chương Tự Chi chưa từng thấy qua cái gọi là đào cuốc đất cho vườn, ở bên cạnh nhìn một lát, liền muốn bắt đầu.

Ông Lương do dự một hồi, liền đưa cái xẻng cho anh: “Vậy cho cậu, cậu làm đi.”

Lương Ninh Như nắm tay lại, muốn cười mà không cười được nhìn Chương Tự Chi.

Chỉ là, tuy mấy việc ở phòng bếp anh thế nào cũng không học được, mấy việc làm vườn anh lại học rất nhanh.

Chương Tự Chi một chút cũng không qua loa, có gì học nấy, làm việc lại thật sự vô cùng nề nếp, ít nhất cũng không đào xới hết cây rau xanh ra.

Lương Ninh Như nhếch môi nhìn anh, càng nhìn trong lòng lại càng mềm mại, càng nhìn càng cảm thấy thích anh.

Cô chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy, nhìn thấy một người, cho dù cái gì cũng không nói, chỉ nhìn như vậy thôi, liền từ trong đáy lòng cho tới bên ngoài đều cảm thấy hạnh phúc.

Ông Lương đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ đang cười tủm tỉm của Lương Ninh Như.

Ông không nhịn được, khóe môi lại cong lên.

Đứa con gái này của ông, xem ra thật sự không giữ lại được nữa rồi.

Nhưng cũng tốt, trước mắt thấy Chương Tự Chi đối với cô thật sự rất tốt, cũng không ghét bỏ hoàn cảnh gia đình mình.

Có người chăm sóc cô như vậy, ông Lương cũng thấy yên tâm.

Ở đây làm việc một hồi, bên kia bà Lương đã gọi bảo có thể ăn cơm rồi.

Mấy người đi vào trong nhà rửa tay, còn không đợi ngồi xuống, bên ngoài lại có người đến.

Lương Ninh Như thở dài, bây giờ Chương Tự Chi giống như động vật quý hiếm vậy, mọi người trong thôn hận không thể đến đây tham quan một lần.

Chương Tự Chi cũng cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Thật ra anh chẳng thích bị người ta xem xét như vậy, nếu là trước đây cái tính tình kia của anh sớm đã muốn bùng nổ rồi.

Nhưng bây giờ không còn cách nào, ở nhà họ Lương anh dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho người của nhà họ Lương chứ.

Lần này tới lại là một đám người khác, đi vào liền cười hihi haha, nói là nghe nói Lương Ninh Như mang bạn trai về nhà bàn bạc chuyện kết hôn, bọn họ muốn tới cùng nhau góp vui.

Lời nói của mấy người này lại thật thẳng thắn, nhưng mở miệng liền nhắc đến chuyện kết hôn, khiến cho Lương Ninh Như thật sự là không biết phải làm sao.

Lời đồn này nói đi nói lại, luôn sẽ thay đổi đi ít nhiều.

Ông Lương cũng có chút không nhịn được, quay đầu nhìn Chương Tự Chi, cố gắng hòa hoãn nói: “Không nhanh như vậy, hai bên gia đình còn chưa gặp mặt, chuyện cụ thể còn phải chờ hai nhà ngồi xuống nói chuyện đã.”

Chương Tự Chi ở bên cạnh tiếp nhận lời này, giọng nói của anh còn mang theo ý cười: “Vâng, lần này cháu về sẽ nói với ba và các chị của cháu, thật ra bọn họ còn sốt ruột hơn cháu đấy ạ. Mấy ngày trước ba cháu còn hỏi, khi nào mới cưới Tiểu Như về nhà, lo xuống tay chậm cô ấy lại chạy mất.”

Mấy lời nói này ít nhiều cũng là cho nhà họ Lương thể diện.

Lương Ninh Như ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy cô không nghe được lời đồn bên ngoài đã lan truyền thành cái dạng gì.

Nhưng chắc hẳn cũng đều nói là cô cưới được người giàu có.

Ngày hôm qua đám người kia đến buôn chuyện, trong lời nói còn nói bóng nói gió Chương Tự Chi, kết hôn không thể làm quá keo kiệt, nếu không sẽ bị người ta cười chê.

Bây giờ mấy người này lại tới xen vào nói không ngừng, làm cho giống như cô muốn bắt chẹt nhà họ Chương một khoản lớn.

Lương Ninh Như sợ sẽ để lại cho Chương Tự Chi ấn tượng không tốt.

Nghe Chương Tựu Chi khéo léo giữ gìn thể diện cho cô như vậy, khiến cho sự khó chịu trong lòng của Lương Ninh Như chậm rãi buông xuống.

Mấy người này còn cười, lại buôn thêm ít chuyện, không nói chuyện của Lương Ninh Như và Chương Tự Chi nữa, chỉ nói trong thôn con gái nhà ai lập gia đình, đối phương đưa bao nhiêu bao nhiêu sính lễ.

Nếu như lời nói này không phải là nói cho Chương Tự Chi nghe, Lương Ninh Như mới không tin.

Cô nhăn mày lại, vẻ mặt rõ ràng là không vui, nhưng mấy người này dường như một chút cũng chẳng nhìn ra.

Chương Tự Chi lại cong môi mỉm cười.

Những lời nói này mang theo một chút thành phần nói bóng nói gió, nhưng Chương Tự Chi căn bản là chẳng để ý.

Bọn họ âm thầm đâm chọc nói về tiền bạc, ở trong mắt Chương Tự Chi thật sự chẳng tính là cái gì, cho nên anh liền cũng chẳng để mấy lời nói này ở trong lòng.

Ông Lương bà Lương ngồi ở bên cạnh vẻ mặt cũng chẳng mấy dễ nhìn.

Mấy lời này tuy là người ta tự nói ra, nhưng ít nhiều sẽ khiến cho người khác cảm thấy, nhà họ Lương cũng nghĩ đến sính lễ của Chương Tự Chi.

Ông Lương vội vàng khoát khoát tay: “Đừng, đừng nói những lời này nữa. Nhà người ta như thế nào chúng tôi chẳng quan tâm. Hai đứa Tiểu Như và Tiểu Chương hạnh phúc là được rồi. Nhà của chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, cái gì cũng là để chúng nó tự mình tính toán đi. Hai người già chúng tôi chỉ kiểm tra phẩm chất con người của Tiểu Chương, còn lại đều không quan tâm.”

Lời nói này của ông Lương chính là đã đưa ra thái độ rõ ràng của mình, hoặc là cũng có thể đưa ra thái độ của nhà họ Lương.
Mấy người này nghe thấy ông Lương nói như vậy, cười cười nói: “Lời này nói như vậy, nuôi lớn cô con gái như thế đưa cho người ta, sính kễ cũng xem như là lời cảm ơn của nhà trai thôi.”

Lời nói này ông Lương không thích nghe: “Sao lại có thể nói nuôi lớn như thế đưa cho người ta được? Sau khi Tiểu Như kết hôn không phải vẫn là con gái của tôi sao? Sao vậy? Còn có thể không cần người cha này sao?”

Chương Tự Chi bật cười: “Sẽ không, sẽ không đâu. Con gái vẫn ở đây, hơn nữa chú còn có thể có thêm một đứa con trai nữa.”

Lời nói này thật là dễ nghe.

Ông Lương liền vui vẻ, dừng lại gật gật đầu: “Tốt tốt tốt, thằng bé này, tôi thật sự là càng nhìn càng thấy vừa mắt.”

Mấy người kia ở bên cạnh hùa theo cười cười, tiếp theo lại không nói ra lời nào khác nữa.

Chờ đến khi bọn họ sắp ăn xong, mấy người này cũng liền kéo nhau rời đi.

Bà Lương vừa thu dọn bàn ăn vừa nói: “Mấy người này cũng thật là, đến đây nói mấy lời như thế, cũng không biết các bà ấy nghĩ cái gì.”

Ông Lương ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Ai nói không phải đâu, không biết mấy người đó nghĩ cái gì nữa, sính lễ như thế nào, mang mấy lời đấy tới đây nói với chúng ta làm cái gì?”

Lương Ninh Như ở bên cạnh giúp đỡ thu dọn bàn ăn, chỉ lắc lắc đầu, không nói lời nào.

Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh, tay phủ lên bả vai của Lương Ninh Như, nói với vợ chồng nhà họ Lương: “Các bà ấy muốn nói cái gì thì nói cái đó thôi, chúng ta đừng để ý, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.”

Chương Tự Chi đã nói như vậy rồi, ông Lương bà Lương ít nhiều cũng yên tâm trở lại.”

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ở lại đây thêm một lát, sau đó mới rời đi.

Theo như thường lệ, ba mẹ Lương Ninh Như lại nhét thêm một ít đồ ăn lên xe.

Lương Ninh Như chỉ xem như không thấy, Chương Tự Chi thì lại cảm ơn rồi lại cảm ơn.

Cuối cùng rốt cuộc xe cũng rời đi, Lương Ninh Như mới thở dài dựa lưng vào ghế ngồi: “Sáng nay mấy người đó thật sự là quá phiền phức.”

Không chỉ sáng nay, ngày hôm qua mấy người tới buôn chuyện kia cũng thật là làm cho người ta không thích nổi.

Chương Tự Chi giơ tay xoa đầu Lương Ninh Như: “Đừng tức giận, vì mấy người đó không đáng đâu.”

Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh đừng hiểu lầm đó, đấy không phải là ý của gia đình em đâu.”

“Anh biết mà.” Chương Tự Chi cười ra tiềng: “Yên tâm đi, loại chuyện này anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng mà.”

Lương Ninh Như có hơi mệt. Tối qua nghỉ ngơi cũng không được tốt lắm. Lần này cô không uống rượu, trong chăn có thêm một người đàn ông, ít nhiều vẫn là có ảnh hưởng tới chuyện nghỉ ngơi.

Cho nên hơn ba tiếng đồng hồ trên đường, cô liền dựa lưng vào ghế, ngủ mê man mấy giấc.

Chương Tự Chi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lương Ninh Như một chút, anh cong môi, trong ánh mắt đều là sự yêu thương.

Cô gái này càng nhìn càng không giống với trước đây.

Chương Tự Chi nhớ lại lúc ban đầu cô mặc đồng phục, nghiêm mặt tới hội sở của anh kê biên tài sản.

Đó mà là phụ nữ sao?

Thật sự không khác biệt gì với đàn ông.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cô gái này mím môi ngủ ngây thơ như vậy, so với trước đây như hai người khác nhau.

Chương Tự Chi nâng tay vuốt ve khuôn mặt của cô.

Lương Ninh Như hẳn là cảm giác được, nghiêng đầu né một chút, ở trên ghế cọ cọ một lát, lại tiếp tục ngủ tiếp.

Chương Tự Chi thu ánh mắt lại tiếp tục lái xe.

Anh lái xe tới dưới tầng nhà của Lương Ninh Như, sau khi dừng xe Lương Ninh Như vẫn còn đang ngủ.

Tối qua cô gái này có vẻ thật sự ngủ không được tốt lắm.

Chương Tự Chi nghĩ nghĩ liền vòng qua xe, mở cửa xe ra, khom lưng muốn bế Lương Ninh Như.

Kết quả ngay lập tức Lương Ninh Như liền tỉnh giấc.

Cô tự mình xuống xe, dụi dụi mắt: “Đến rồi hả?”

Nói như thế, cô có thể còn chưa tỉnh táo hẳn, đứng tại chỗ lảo đảo vài lần.

Chương Tự Chi ừ một tiếng, trực tiếp kéo cánh tay của Lương Ninh Như, xoay người khom lưng, liền kéo cô lên lưng mình.

Lương Ninh Như sợ tới mức kêu a lên một tiếng.

Kết quả Chương Tự Chi chỉ vỗ vỗ lưng cô: “Ôm chắc vào, anh sắp đi rồi đấy.”

Lương Ninh Như liền trực tiếp giơ tay ôm lấy cổ của Chương Tự Chi, bật cười haha.

Làm đến như vậy rồi, cô căn bản chẳng còn buồn ngủ nữa.

Nhưng Chương Tự Chi vẫn cõng cô tới tận cửa nhà.

Lương Ninh Như liền ở trên lưng Chương Tự Chi lấy chìa khóa, mở cửa, hai người vào nhà.

Chương Tự Chi cõng Lương Ninh Như đi vào, sau đó đặt Lương Ninh Như ở trên giường.

Lương Ninh Như vừa muốn xuống giường, Chương Tự Chi đã xoay người áp sát lại.

Hai người hôn nhau tới mức không nỡ rời xa.

Cuối cùng vẫn là Lương Ninh Như vỗ vỗ bả vai của Chương Tự Chi, đẩy anh ra một hồi lâu, chấm dứt nụ hôn khiến cho người ta hít thở không thông này.

Chương Tự Chi ở trên người Lương Ninh Như, giọng nói có hơi khàn khàn: “Anh nói chuyện cùng với ba và các chị của anh, hai nhà gặp nhau có được không?”

Lương Ninh Như nhìn ánh mắt của Chương Tự Chi, qua vài giây liền vâng một tiếng.

Chương Tự Chi cúi đầu hôn cô: “Nhà các em có quy củ gì phải nói cho anh đó, anh sợ anh sẽ làm sai.”

Lương Ninh Như giơ tay nắm ấy khuôn mặt của Chương Tự Chi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh đừng sợ gì cả, anh cứ theo ý mình là được rồi. Không sao đâu, em cũng không để ý.”

Lời nói như thế này, trước đây Lương Ninh Như xem tivi đều cảm thấy khó chịu khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, không ngờ cũng có một ngày lại từ chính miệng mình nói ra.

Cô nghĩ nghĩ liền nở nụ cười, con người ấy à, quả nhiên không thể ghét bỏ và cười nhạo người ta quá sớm mà.

Không chừng cuối cùng chính mình lại sẽ trở thành người như vậy.

Chương Tự Chi lật người nằm xuống bên cạnh Lương Ninh Như, hai người kề vai nhau nhìn chằm chằm trần nhà.

Sau một lúc Chương Tự Chi mới nói: “Hôm qua thật ra anh ngủ không ngon lắm.”

Mặc dù là uống rượu, nhưng trong lồng ngực đang ôm một cô gái ấm áp như vậy, nếu anh thật sự có thể không phân tâm, vậy thì anh điên rồi.

Lương Ninh Như cũng nghe ra ý tứ của Chương Tự Chi, hai má cô có chút hồng: “Đồ lưu manh.”

Tay của Chương Tự Chi đặt ở bên cạnh tay của Lương Ninh Như, mười ngón tay của hai người chầm chậm đan vào nhau.

Chương Tự Chi lại nói: “Anh chỉ là không tin em lại không nghĩ đến.”

Đây chính là mặt dày bao nhiêu mới có thể nói ra lời nói như thế này chứ.

Lương Ninh Như tức giận bỏ tay của Chương Tự Chi ra: “Nhanh cút đi.”

Chương Tự Chi cười mấy tiếng, sau đó xoay người tới bên Lương Ninh Như: “Em nói thật cho anh, em có thèm muốn thân thể của anh hay không?”

Lương Ninh Như di chuyển tay một chút liền sờ tới thắt lưng của Chương Tự Chi.

Cô giống như bình thường, nhéo lấy một miếng thịt trên eo của Chương Tự Chi, từ từ véo: “Anh có cái gì khiến em thèm muốn hả, toàn thân đều là thịt già khô không nhai được.”

“Thịt khô?” Chương Tự Chi trừng mắt: “Toàn thân anh đều là thịt tươi ngon, em lại có thể bảo là già khô sao? Hay là em muốn thử chút không?”

Lương Ninh Như cười phá lên, né tránh sang phía bên cạnh: “Không cần đâu, em ngại dính răng lắm.”

Chương Tự Chi tới nhéo nhéo mũi của cô cũng bật cười.

Theo đó anh lại nằm xuống một lần nữa, một tay vòng lên người của Lương Ninh Như: “Nhìn thấy em liền buồn ngủ, cũng không biết có chuyện gì nữa.”

Lương Ninh Như hừ một tiếng, nhưng cũng hiểu, anh chắc là thật sự mệt mỏi rồi.

Cô đã ngủ suốt đường đi, anh lái xe lại không được nghỉ ngơi chút nào.

Hai người nằm như vậy một lúc, Chương Tự Chi liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bây giờ Lương Ninh Như đã không còn buồn ngủ nữa, nằm cùng anh một lúc liền xuống giường.

Cô thu dọn đơn giản trong nhà một chút, chỉ là còn chưa thu dọn xong tất cả, đã có người gõ cửa.

Lương Ninh Như ngạc nhiên, nhà cô thật sự có rất ít người tới.

Cho dù là đồng nghiệp trước đây, cũng không có mấy người sẽ đến nhà.

Mọi người đều bận rộn, hơn nữa lại còn là ban ngày ban mặt.

Cô nghi hoặc đi tới cửa, nói với người bên ngoài: “Ai vậy?”

Qua mấy giây bên ngoài mới truyền đến giọng nói của Lâm Sinh: “Tiểu Như, là anh.”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Sinh, Lương Ninh Như liền sửng sốt.

Không biết người đàn ông này tới đây khi nào, lại tới đây tìm cô làm cái gì.

Sau một lúc lâu không thấy Lương Ninh Như nói gì, Lâm Sinh lại gõ cửa: “Tiểu Như là anh, em mở cửa ra đi, anh tìm em có chút việc.”

Lương Ninh Như không muốn mở cửa lắm, bởi vì không muốn nhìn thấy Lâm Sinh.

Hơn nữa Chương Tự Chi đang nằm trong phòng, nếu Chương Tự Chi tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Sinh tìm đến đây, với cái tính tình kia của anh, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Cho nên Lương Ninh Như liền dựa vào cánh cửa nói ra bên ngoài: “Anh có chuyện gì liền nói đi.”

Lâm Sinh thoáng thở dài, giọng nói có chút hòa hoãn: “Tiểu Như, giữa hai chúng ta không nhất thiết phải làm tới nước này chứ, sao ngay cả cửa cũng không dám mở?”

Lương Ninh Như vẫn như cũ: “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Liền nói như vậy đi.”

Lâm Sinh giơ tay đập cửa ầm ầm: “Em mở cửa, anh mới nói cho em.”

Lương Ninh Như bị tiếng đập cửa làm cho giật mình.

Lâm Sinh ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nếu em không mở cửa cho anh, anh cứ tiếp tục đập cửa như vậy.”

Cái bộ dáng vô lại này lại không khác lắm so với lần trước Chương Tự Chi đứng ở ngoài cửa gọi cô.

Lương Ninh Như nhìn vào phía trong phòng ngủ, may mà Chương Tự Chi chưa bị đánh thức.

Lương Ninh Như mím môi nghiến răng, tức giận tới mức muốn chửi tục.

Nhưng cuối cùng cô vẫn mở cửa ra.

Chỉ là cô một bước đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lương Ninh Như dựa lưng vào cửa, đối mặt với Lâm Sinh: “Có chuyện gì anh nói đi.”

Lâm Sinh ngạc nhiên, nhìn cô một lát, lại nhìn vào cánh cửa đã đóng, anh ta dường như nghĩ tới cái gì đó: “Chương Tự Chi đang ở chỗ em? Có đúng không?”

Lương Ninh Như cau mày, không muốn cùng anh ta nói chuyện này: “Anh có chuyện gì thì mau chóng nói đi, anh ấy có ở đây cùng với tôi hay không chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Lâm Sinh cười mỉa mai một tiếng, trong nháy mắt liền đổi sắc mặt: “Cho nên hai người đã sớm ở bên nhau rồi phải không? Cô chính là vì ở bên anh ta nên mới chia tay với tôi, có đúng không?”

Vẻ mặt của Lương Ninh Như không tốt lắm. Cô cho rằng chuyện này, lần trước lúc ba người nhà họ Lâm mang theo chút đồ tới đây chịu nhận lỗi, thì xem như đã giải quyết xong hoàn toàn rồi.

Lương Ninh Như ôm bả vai, vẻ mặt không dễ nhìn: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Nếu anh muốn nói với tôi mấy lời này, vậy thì anh có thể đi rồi đấy.”

Lâm Sinh nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, nhìn thêm vài giây cảm xúc mới hòa hoãn lại.

Giọng nói của anh ta cũng trầm xuống, không còn sự kích động như vừa rồi: “Tiểu Như, em hiểu rõ anh ta sao? Em quen biết anh ta bao lâu? Em có biết anh ta là loại người gì hay không?”

Nói xong, Lâm Sinh liền lấy điện thoại ra, mở điện thoại lên rồi đưa cho Lương Ninh Như xem: “Em xem những tin tức này đi, em xem, anh ta ở trên tin tức có thể là người tốt sao? Em đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt.”

Lương Ninh Như nhìn lướt qua di động một chút.

Trên đó chắc là mấy tin tức rất lâu về trước.

Đương nhiên là nói về việc hội sở của Chương Tự Chi bị kê biên tài sản rồi.

Trên tin tức chụp mấy bức ảnh, là cảnh tượng lúc cảnh sát từ hội sở đi ra ngoài.

Vẻ mặt Lương Ninh Như chẳng thay đổi gì, mấy việc này cô hiểu rất rõ.

Bởi vì tất cả mọi việc đều có cô tham gia.

Ánh mắt Lương Ninh Như lại nhìn đến khuôn mặt của Lâm Sinh lần nữa: “Anh muốn nói cái gì?”

Lâm Sinh thở dài, giọng nói nghe có vẻ thành khẩn: “Tiểu Như, em là một người đơn giản, em nhất định là đã bị anh ta lừa gạt. Loại người này, em chưa từng gặp. Chính là anh ta ở bên trong chia rẽ mối quan hệ của chúng ta, em đừng để bị lừa. Chuyện trước đây anh không thể giải thích, nhưng anh có thể bảo đảm, sau này anh đối với em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý.”

Anh ta giơ tay đặt lên vai của Lương Ninh Như: “Tiểu Như, em cho anh thêm một cơ hội nữa có được không, em nhìn biểu hiện của anh, sau này anh bảm đảm sẽ đối với em, vô cùng vô cùng tốt.”

Lương Ninh Như suýt nữa bật cười.

Người nhà họ Lâm nghĩ cái gì vậy?

Lẽ nào bọn họ hối hận muốn nối lại với người đầu tiên nhưng không được, lại nghĩ đến muốn nối lại với người thứ hai là mình?

Người bạn gái cũ của Lâm Sinh không muốn quay lại, bọn họ cho rằng mình sẽ quay lại?

Đúng là hài hước mà.

Còn Lâm Sinh rốt cuộc là lấy tư tin ở chỗ nào, cảm thấy anh ta đáng tin cậy hơn Chương Tự Chi.

Anh ta thật sự ngay cả ngón tay của Chương Tự Chi còn không so được.

Lương Ninh Như vung cánh tay, liền hất rơi cánh tay của Lâm Sinh xuống: “Nhà các anh không phải hối hận đi tìm người bạn gái cũ của anh rồi ư? Sao vậy, cô ấy không đồng ý?”

Lâm Sinh sửng sốt, vẻ mặt liền trở nên xấu hổ.

Anh ta sờ sờ mũi, ánh mắt hướng đến nơi khác, đây là bị nói trúng tim đen.

Lương Ninh Như vẻ mặt châm chọc.

Cô không có gì muốn nói cùng Lâm Sinh: “Được rồi, anh có thể đi rồi.”

Lâm Sinh dường như có chút không cam lòng, anh ta cứ đứng yên một chỗ.

Anh ta không đi, Lương Ninh Như chẳng có cách nào vào nhà, cô vừa ra ngoài không mang theo chìa khóa, nhất định là phải gõ cửa bảo Chương Tự Chi ra mở cửa cho, bây giờ Lâm Sinh chặn ở đây, cô không dám gõ cửa.

Lâm Sinh hít sâu vài hơi: “Tiểu Như, anh thật sự là cho em lời khuyên cuối cùng, gia đình như nhà họ Chương, không phải em có thể leo lên được. Anh ta chỉ là muốn chơi đùa em thôi. Đợi đến cuối cùng đá em đi, em cũng đã xong rồi, đời này đã bị hủy hoại rồi.”

Vẻ mặt Lương Ninh Như vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Anh không cần nói cho tôi mấy lời này, tôi nói cho anh biết…..”

Câu tiếp theo cô còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng khóa cửa phía sau thân mình cạch một tiếng.

Lương Ninh Như giật mình, vội vàng quay đầu lại.

Quả nhiên cửa phòng phía sau cô chậm rãi mở ra một khe hở.

Lương Ninh Như đứng ở trước cửa, cửa phòng không có cách nào mở ra hoàn toàn được, cánh cửa trực tiếp đụng đến người cô.

Lúc này cô cũng không thể không cho Chương Tự Chi ra ngoài được, vì thế Lương Ninh Như thở dài, chỉ có thể nghiêng người nhường chỗ cho anh.

Chương Tự Chi đẩy cửa mở ra, ngay từ đầu còn có chút không phản ứng được có chuyện gì xảy ra: “Sao em lại đứng ở trước cửa thế, là quên đem theo chìa khóa…..”

Sau khi nhìn thấy Lâm Sinh cũng đang đứng ở trước cửa ,lời nói của anh ngay lập tức dừng lại.

Sau đó sắc mặt của Chương Tự Chi lạnh xuống.

Lâm Sinh nhìn thấy Chương Tự Chi liền có hơi sợ hãi.

Suy cho cùng chính người đàn ông này đã cách chức chức vụ của anh ta.

Anh ta đã phấn đấu thời gian dài như vậy, thật vất cả mới đi lên được một chút, kết quả liền bị người đàn ông này một cước dẫm đạp lên.

Trong lòng Lâm Sinh rất hận, cũng mơ hồ chướng mắt Chương Tự Chi.

Chẳng qua anh ta chỉ là biết cách đầu thai, tìm được một gia đình tốt mà thôi.

Lương Ninh Như cũng không sợ Chương Tự Chi hiểu lầm cái gì, giọng nói của cô chỉ là có hơi uể oải: “Anh ta đi ngang qua, tới đây chào hỏi thôi.”

Chương Tự Chi mím môi, liền giơ tay ôm Lương Ninh Như vào lòng: “Đừng có người nào chào hỏi em cũng đi ra, gặp phải người xấu thì làm sao hả?”

Lương Ninh Như có chút không khống chế được, khóe môi nhếch lên: “Được, được, được. Em biết rồi mà.”

Hai người thật sự không coi Lâm Sinh ra gì, ngọt ngào ngay trước mặt anh ta.

Vẻ mặt Lâm Sinh có chút khó coi, nhưng lại không dám nói gì trước mặt Chương Tự Chi.

Chỉ có thể đứng yên tại chỗ với khuôn mặt khó ở.

Chương Tự Chi thật sự không xem anh ta là củ cải trắng.

Lại thấy dáng vẻ hèn nhát của anh ta, thật sự là không xứng ở trước mặt mình chơi đùa.

Chương Tự Chi không nhìn Lâm Sinh nữa, trực tiếp ôm Lương Ninh Như vào trong phòng.
Lương Ninh Như mím môi, mãi đến khi đóng cửa lại rồi mới bật cười: “ Vừa rồi anh hơi tức giận thì phải.”

Chương Tự Chi nắm cằm cô, hung hăng hôn một cái: “Tại sao em lại gặp anh ta một mình? Các người đã nói gì rồi?”

Lương Ninh Như đưa tay ôm eo Chương Tự Chi, cả người đến gần ngực anh ta: “ Anh ta đến nhắc nhở em nói rằng anh không phải là một người tốt, lúc trước câu lạc bộ thường xuyên bị kê biên tài sản, tài sản cũng nhiều, khẳng định là đối mặt với rất nhiều cám dỗ, cộng thêm dáng dấp cũng tạm ổn, vì vậy vừa nhìn thì biết không phải là thứ tốt lành gì.”

Chương Tự Chi đều bật cười thành tiếng, anh ta dám bảo đảm, vừa nảy Lâm Sinh tuyệt đối không có nói những lời khó nghe như vậy.

Chương Tự Chi đưa tay nhéo mặt Lương Ninh Như: “Là em tự nói phải không?.”

Bây giờ anh ta cũng không còn buồn ngủ, ôm Lương Ninh Như đến ghế sofa ngồi.

Tiệc tối sinh nhật của cô cả nhà họ Chương là vào ngày mai, tối ngày mai tổ chức tại nhà tổ nhà họ Chương .

Tất cả đều là người nhà mình, nên không cần chuẩn bị gì đặc biệt.

Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như, đến lúc đó ăn mặc thoải mái đến là được.

Đôi khi anh ta ngay cả những bữa tiệc sinh nhật như này cũng không tham gia, có thể thấy được bọn họ cũng không phải quá xem trọng những loại chuyện này.

Mặc dù Chương Tự Chi nói như vậy, nhưng trong lòng Lương Ninh Như vẫn có chút không chắc chắn, cô ta đứng dậy đi đến tủ quần áo của mình kiếm một chút, muốn tìm một bộ quần áo tương đối trang trong.

Mặc dù nói là tiệc nhà, nhưng gia đình nhà họ Chương như vậy, cho dù là tiệc nhà, khẳng định mọi người đều sẽ ăn mặc đặc biệt trang trọng.

Kết quả Lương Ninh Như tìm một vòng cũng không tìm được quần áo mà cô ta cảm thấy có thể lấy ra được.

Lúc trước công việc của cô ta đặc thù, không có thời gian ăn diện, vì thế thói quen từ từ được hình thành, cô ta cũng không phải quá thích ăn diện.

Vậy nên bây giờ liền thấy được tai hại.

Lương Ninh Như đứng ở trước tủ quần áo có chút khó xử.

Bên kia Chương Tự Chi đảo lảo đi đến.

Anh ta đứng phía sau lưng Lương Ninh Như ôm cô: “Không cần khẩn trương như vậy, mọi người đều là người nhà.”

Lương Ninh Như mìm môi: “Nhưng em vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với bọn họ.”

Chương Tự Chi đưa tay, cong ngón trỏ, vuốt mặt Lương Ninh Như: “Ngày mai chúng ta đi mua quần áo, rồi anh đưa em đi làm tạo hình, bảo đảm khiến em xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt mọi người.”

Lương Ninh Như tựa lưng vào ngực Chương Tự Chi: “Được.”

Chương Tự Chi đưa tay, đóng tủ quần áo lại.

Sau đó xoay Lương Ninh Như lại, đè lên cửa quần áo, rồi hôn một nụ sâu.

Sau đó vẫn là Lương Ninh Như đẩy anh ta ra, môi của cô ta bị Chương Tự Chi gặm đỏ rực: “Anh là chó sao? Đau quá nha.”

Chương Tự Chi dùng ngón tay, xoa môi Lương Ninh Như: “Xin lỗi, thực sự không nhịn được.”

Cái đồ không cần mặt này, thật sự là nói lời nào cũng đều mặt không đỏ, thở không gấp.

Lương Ninh Như đẩy anh ta ra, xoay người đi đến phòng khách.

Hai người không có việc gì, lại ngồi ở sofa xem tivi.

Giữa buổi, bên nhà họ Chương gọi đến một cuộc điện thoại.

Là ông cụ nhà họ Chương gọi điện thoại đến, nhắc Chương Tự Chi một lần nữa, bảo anh ta tối ngày mai dẫn Lương Ninh Như về nhà tổ.

Chương Tự Chi trả lời “ừ ừ” : “Yên tâm đi, người đã bị con buộc lại rồi, chạy không thoát đâu.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh đưa tay, nhéo thịt trên eo Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi cười haha né tránh: “Được rồi không nói nữa, hổ cái nhà con đang ở bên cạnh muốn thu thập con.”

Những lời này của anh ta có chút cưng chiều, ông cụ Chương ở bên kia điện thoại ngay lập tức liền bật cười: “Được rồi, không nói nữa, không nói nữa, hai người các con thân mật với nhau đi.”

Nói xong ông cụ Chương liền cúp điện thoại.

Lương Ninh Như nghe được âm thanh bên kia điện thoại, hai tay cô ta ôm mặt: “Liệu ba anh có cảm thấy em không thận trọng không?”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta có chút buồn cười: “ Thận trọng làm cái gì? Hai người yêu nhau phải là như vậy, lúc yêu đương mà còn thận trọng, vậy làm sao mà chung sống?”

Anh ta duỗi tay ôm Lương Ninh Như vào ngực mình: “Chẳng lẽ em còn muốn thận trọng giống như trước đây à? Động một chút liền đè anh ở trên mặt đất.”

Ngay lập tức Lương Ninh Như cũng nhớ lại những tình cảnh lúc trước, lập tức nhịn không nổi, bật cười.

Hai người ở chỗ Lương Ninh Như ăn cơm tối.

Sau khi ăn tối ra ngoài đi dạo, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như về, rồi lại lề mề không đi.

Lương Ninh Như biết ý Chương Tự Chi, lần này cô ta cũng không mở miệng đuổi anh ta đi.

Thực sự trong lòng nhiều ít cũng hi vọng anh ta ở lại.

Lúc trước Chương Tự Chi cũng từng ở lại chỗ của cô ta, huống hồ hai người lại ngủ chung một giường ở nhà của mình.

Bây giờ lại già mồm những quy tắc kia, thì hơi muộn rồi.

Chỉ cần không vi phạm, cô ta cảm thấy không sao.

Vì vậy, sau khi xem tivi một lát, Lương Ninh Như đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm thôi.”

Mắt Chương Tự Chi ngay lập tức phóng ra tia sáng, anh ta vội vàng đi theo: “Đúng vậy đúng vậy, thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng vệ sinh rồi đi ngủ.”

Lương Ninh Như đi qua lấy bàn chải đánh răng, lấy nước: “Anh đừng có nghĩ lệch ý em, chỉ là đi ngủ một cách thành thực và yên tĩnh.”

Chương Tự Chi bật cười haha: “Em đừng nghĩ lệch nha, em xem em như vậy, em mới là người muốn ngủ với anh.”

Lương Ninh Như “hứ” với anh ta một tiếng.

Sau đó hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt, sau đó trở về phòng ngủ.

Ở chỗ Lương Ninh Như không có quần áo của Chương Tự Chi, Chương Tự Chi cũng không ngại ngùng, nhanh chóng cởi áo khoác ra.

Lương Ninh Như tức giận cũng không dám nhìn anh ta: “Tại sao anh lại cởi, dù gì thì anh mặc một cái áo chứ.”

Chương Tự Chi một mặt vô tội: “Tại sao lại mặc áo sơ mi ngủ, mặc cái này ngủ không thoải mái lắm.”

Nói như vậy, rồi anh ta đi đến giường trước, giật chăn ra, chui vào nằm.

Lương Ninh Như lấy đồ ngủ đi ra ngoài thay, sau khi trở lại lề mề một lúc lâu mới đi đến giường.

Chương Tự Chi ở dưới chăn chỉ mặc vẳn vặn quần đùi, khiến cho Lương Ninh Như không dám chui vào chăn.

Chương Tự Chi đưa tay muốn tắt đèn: “Nhanh chóng ngủ thôi, thời gian không còn sớm nữa, lên đi rồi anh tắt đèn.”

Lương Ninh Như có chút không kìm chế được mà đỏ mặt, cô ta căng thẳng đến nổi không dám nhìn Chương Tự Chi, một lúc lâu mới đi đến vén chăn nằm vào.

Chương Tự Chi trực tiếp tắt đèn.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng cũng đều biết, ai cũng không ngủ được.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Chương Tự Chi trở người, ôm Lương Ninh Như vào trong ngực.

Lương Ninh Như nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đây không phải là lần đầu tiên nằm cùng một cái chăn với anh ta, tại sao vẫn còn căng thẳng như vậy.

Chương Tự Chi dùng cằm cọ đỉnh đầu cô: “Đừng căng thẳng, em muốn ngủ với anh anh cũng không làm, còn chưa kết hôn, lỡ như em không chịu trách nhiệm với anh thì phải làm sao?”

Anh ta đùa giỡn như vậy, ngược lại khiến cho lòng Lương Ninh Như ngay lập tức buông lỏng.

Cô ta đưa tay đập vào ngực Chương Tự Chi một cái: “Cái đồ không cần mặt, em đã nói với anh rồi, toàn thân anh thịt khô già em mới không muốn ăn.”

Chương Tự Chi trầm giọng cười, đưa tay nắm tay Lương Ninh Như đặt vào lòng bàn tay: “Lỡ như sau này em ăn đến nghiện thì làm sao?”

Lương Ninh Như chưa từng nói những lời thô tục như vậy, ngay lập tức có chút lo lắng, nhanh chóng vùi mặt mình vào ngực Chương Tự Chi: “Anh im miệng cho tôi, im miệng đi.”
Lương Ninh Như ngủ đến nửa đêm thì nghe được âm thanh, cô ta vừa trở người phát hiện bên cạnh đã không có Chương Tự Chi.

Lương Ninh Như giật nảy người, vội vàng ngồi dậy.

Kết quả nhìn thấy cửa phòng mở, bên ngoài ánh đèn lờ mờ truyền đến.

Lắng nghe tỉ mỉ, thì có thể nghe được tiếng nước chảy ở bên phía phòng tắm.

Lương Ninh Như sững sờ, sau đó dậy xuống giường, đi về phía bên đó.

Đèn trong phòng tắm thật sự đang sáng, một bóng người mờ ảo in qua cửa kính.

Lương Ninh Như đi đến cửa: “Tự Chi.”

Chương Tự Chi hơi ngạc nhiên, nhanh chóng “ừ” một tiếng: “Tại sao em tỉnh rồi? Là anh ồn làm em tỉnh sao?”

Lương Ninh Như không trả lời, hỏi lại: “Làm sao anh tỉnh dậy vậy? Em trở người không nhìn thấy anh, giật cả mình.”

Chương Tự Chi ở bên trong không nói chuyện, chỉ nhanh chóng dội nước tắm cho xong.

Anh ta quấn khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ giọng.

Anh ta đưa tay chống một bên khung cửa, rủ mắt nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa: “Không dậy đi tắm, thì anh dễ ‘bùng nổ’.”

Lúc này Lương Ninh Như mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhanh chóng xoay người, vội vàng đi về phòng: “Đồ lưu manh, em không nên ra ngoài xem anh mà.”

Chương Tự Chi đợi một chút mới đi theo Lương Ninh Như đi về phòng ngủ, Lương Ninh Như đã rúc trong mền, Chương Tự Chi đứng ở bên giường.

Thật sự anh ta đánh giá bản thân quá cao, Lương Ninh Như không có lương tâm này, ở bên cạnh ngủ say sưa, mà anh ta ngay cả mắt cũng không nhắm được.

Anh ta cứ nghĩ buồn ngủ cực hạn thì có thể ngủ được, nhưng thân thể dán bên người nóng hổi, căn bản không thể xuất hiện tình huống buồn ngủ cực hạn.

Chương Tự Chi chần chừ một chút: “Tiểu Lương, hay là anh vẫn nên đi ra ngoài ngủ đi, nằm bên cạnh em, anh thực sự không ngủ được.”

Chương Tự Chi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, lúc trước bên cạnh Từ Giai Ninh, Từ Giai Ninh cũng từng ra hiệu ngầm, muốn cùng anh ta qua đêm.

Cùng một người đàn ông qua đêm, đương nhiên cũng không phải đơn thuần nói chuyện phiếm rồi đi ngủ.

Lúc đó Chương Tự Chi có chút buồn phiền, xem như cái gì cũng đều không nghe thấy, từ chối Từ Giai Ninh.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta bồn chồn, thật sự là giày vò cả người anh ta, đứng ngồi không yên, nằm cũng không yên ổn.

Vốn dĩ Lương Ninh Như là đang giả vờ nhắm mắt, nghe được lời nói này của anh ta, chậm rãi mở mắt ra.

Trong giọng nói của Chương Tự Chi đầy sự ấm ức, còn có một chút bất lực.

Lương Ninh Như ngồi dậy một lần nữa, nhìn Chương Tự Chi.

Eo Chương Tự Chi vẫn còn quấn khắn tắm, trên người chưa được lau khô, còn một chút nước đọng, nhìn dáng vẻ này rất gợi cảm.

Lương Ninh Như liếm môi: “Sofa hơi nhỏ, nếu không thì anh lên trên giường em qua đây.”

Chương Tự Chi vội vàng đưa tay ngăn cô ta lại: “Đừng đừng, một người đàn ông lớn như anh lại để em ngủ ở sofa thì là chuyện gì, em cứ nằm ở đây đi, anh qua đó.”

Nói xong anh ta lấy quần áo của mình ở bên cạnh, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Lương Ninh Như đợi Chương Tự Chi đóng cửa phòng, rồi mới mím môi bật cười.

Nửa đêm dậy đi tắm nước lạnh, anh chàng này cũng quá được đấy chứ.

Giống như lần trước, có thể giữ được bản thân, chỉ căn cứ vào điểm này, Chương Tự Chi giỏi hơn rất nhiều so với những người đàn ông khác.

Lương Ninh Như đợi ở bên ngoài không còn động tĩnh nữa, mới từ từ nằm xuống.

Chương Tự Chi lặp lại hành động của tối hôm trước, co người trên chiếc giường sofa nhỏ, chỉ đắp đơn giản một tấm thảm len.

Anh ta mở mắt ở trong đêm tối, sau một lúc lâu cũng mỉm cười.

Mặc dù không ăn được, nhưng trong lòng mang một niềm kiêu hãnh phảng phất.

Điều này chính là sự khác biệt giữa anh ta và Lâm Sinh, tên súc sinh đó làm sao có thể so sánh được với anh ta.

Lương Ninh Như ngủ đến sáng sớm ngày hôm sau thì tỉnh dậy, Chương Tự Chi vẫn còn đang nằm trên ghế sofa.

Dường như cả đêm hôm qua không ngủ, nên đến giờ này cũng không muốn dậy.

Sau khi Lương Ninh Như rửa mặt, đi đến xoa đầu Chương Tự Chi: “Anh ngủ thêm một chút, em làm đồ ăn sáng, làm xong thì gọi anh.”

Chương Tự Chi nhắm mắt “ừ” một tiếng, rồi lại mê man chìm vào giấc ngủ.

Lương Ninh Như đi đến phòng bếp nấu mì, còn không chê phiền phức rán trứng ốp la, bỏ thêm lạp xưởng và rau vào.

Lúc bình thường cô ta ở một mình, đều là tùy tiện nấu một gói mì ăn liền là xong.

Lương Ninh Như dọn xong bát đũa, ngồi đợi ở bàn ăn bên cạnh.

Qua một lúc, Chương Tự Chi lảo đảo đi ra.

Vừa nhìn liền biết anh ta ngủ không ngon, dưới mắt còn hiện ra quầng thâm.

Lương Ninh Như có chút nhịn không được, cong khóe môi.

Chương Tự Chi ngáp một cái, đi đến ngồi xuống bàn ăn, ngửi ngửi mì trước: “Thơm thế.”

Lương Ninh Như đưa đũa cho anh ta: “Ăn trước đi, ăn xong rồi anh lên giường ngủ một giấc.”

Chương Tự Chi xua tay: “Chúng ta đi mua quần áo trước, buổi chiều về ngủ.”

Nói xong anh ta nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Buổi tối anh không ở lại đây ngủ nữa, thật sự là quá giày vò, buổi tối anh đưa em về, sau đó anh về nhà.”

Lương Ninh Như không nói gì, chỉ thấp giọng bật cười.

Sau khi ăn xong, bọn họ cùng đi ra ngoài, gọi xe đi đến trung tâm thương mại gần đó.

Lúc ở trên đường, Chương Tự Chi nhận được điện thoại của Ninh Tôn, Ninh Tôn nói là chiều hôm nay về, hỏi Chương Tự Chi có rãnh không, mọi người tụ họp.

Chương Tự Chi cầm điện thoại, hơi ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh đã gọi điện thoại cho Tiểu Tư chưa, có nói với cô ấy chưa?”

Ninh Tôn nói vẫn chưa, anh định gọi xong cuộc điện thoại này rồi thông báo cho Cố Tư.

Chương Tự Chi một chút cũng không do dự: “Tối nay sinh nhật chị cả tôi, sẽ tổ chức tiệc ở nhà tổ, anh cũng đến đi, tôi thông báo cho Tiểu Tư bảo cô ấy cùng Trì Uyên đến, chúng ta đều đi đến nhà tổ, bây giờ anh là một đại minh tinh, các chị của tôi còn muốn tìm anh xin chữ ký.”

Ninh Tôn ở bên kia bật cười, không nói chuyện.

Nếu hôm nay là sinh nhật của cô cả nhà họ Chương, thì có lẽ Chương Tự Chi về nhà tổ chúc mừng, bảo anh ta ra ngoài ăn, làm bữa tiệc nhỏ, thì không có khả năng rồi.

Chương Tự Chi thấy Ninh Tôn không trả lời, lập tức nói tiếp: “Đi đi, đi đi, người trong nhà tôi anh đều gặp rồi, hơn nữa tôi còn muốn cho anh biết bạn gái của tôi.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh mím môi, không tự chủ lại có chút ngượng ngùng.

Ninh Tôn ở bên kia suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Được rồi, vậy lúc tôi đến muộn một chút, khi đến sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Điện thoại nói đến đây thì cũng cúp.

Chương Tự Chi đặt điện thoại xuống, đưa tay kéo tay Lương Ninh Như, nắm hai tay.

Một người đàn ông có yêu bạn hay không, thực sự có thể nhìn ra được từ những điều nhỏ nhặt.

Lúc trước Lương Ninh Như điều tra phá án các vụ án, khả năng quan sát đối với những chi tiết này vẫn coi như tinh tế.

Hiện tại cô ta và Chương Tự Chi bên nhau, so với lúc trước cô cùng Lâm Sinh ở bên nhau thì có thể nhìn ra, không cần nói Chương Tự Chi yêu cô bao nhiêu thâm sâu, nhưng ít nhất là luôn đặt cô ở trong lòng.

Lương Ninh như sờ tay Chương Tự Chi, dựa vào vai anh ta.

Hai người đi mua quần áo, thực sự Lương Ninh Như chưa từng ăn mặc nghiêm túc như vậy.

Chương Tự Chi thật sự hào phóng, dẫn cô vào trung tâm thương mại, phàm là thử một lần cảm thấy được, đều mua hết.

Lương Ninh Như bị trận càng quét này của anh ta dọa cho giật mình,vội vàng kéo cánh tay Chương Tự Chi: “Anh đừng có như vậy, anh như vậy có chút dọa người.”

Chương Tự Chi không cảm thấy vậy, có thể bởi vì anh ta của cải giàu có, nên ăn xài phung phí tiêu tiền thành thói quen.

Phàm là bản thân thích, tự nhiên đều muốn mua.

Lương Ninh Như khoác tay anh ta: “Không có ai sống giống như anh, anh như này không được gọi là cuộc sống, cuộc sống là phải từ từ trải qua, không thể tiêu xài phung phí như vậy, dù không thiếu tiền như thế, cũng phải tính toán tỉ mỉ mới được.”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như. Sau một lúc lâu mỉm cười: “Được, nghe theo em.”

Dựa theo thân phận của anh ta, thật sự đây là lần đầu tiên có người nói với anh ta quan điểm cuộc sống phải chậm rãi trải qua, phải cần kiệm tằn tiện.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi dạo một võng, cũng đến buổi trưa, thực sự dạo phố giống như đi dạo khu giải trí trước đó đều rất mệt người.

Hai người ở trong trung tâm thương mại tùy tiện tìm một nhà nhà ngồi xuống.

Thức ăn là do Lương Ninh Như gọi, Chương Tự Chi ở cùng với Lương Ninh Như cái gì cũng không kén chọn.

Cô ta làm cái gì anh ta ăn cái đó.

Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Lương Ninh Như đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Trong nhà hàng không có nhà vệ sinh, muốn đi thì đến nhà vệ sinh công cộng trung tâm thương mại.

Lương Ninh Như lảo đảo đi đến, trong nhà vệ sinh vẫn có nhiều người, cần phải xếp hàng, cô ta đứng ở cửa phòng nhà vệ sinh đợi.

Đứng như vậy một lúc, trong phòng vệ sinh có người đi ra.

Ban đầu Lương Ninh Như không chú ý, kết quả lúc người đó đi đến bên cạnh cô thì đột nhiên dừng lại, Lương Ninh Như quay đầu trong tiềm thức.

Sau đó cô nhíu mày.

Là Từ Giai Ninh.

Thật sự có một số duyên phận đến không sao nói rõ được.

Nhiều lúc người muốn gặp cho dù là ở trong cùng một thành phố nhưng lại có thể mấy năm không gặp được.

Mà người không muốn gặp, hận không thể mỗi ngày đều có thể gặp.

Sau đó Lương Ninh Như thu hồi ánh mắt lại.

Thực sự cô ta và Từ Giai Ninh cũng không có bất kì hiềm khích gì, chỉ là trước sau có qua lại cùng một người đàn ông, quan hệ giữa hai người liền biến thành kì cục.

Từ Giai Ninh hướng bên cạnh nhường một chút, sau đó đứng lại, sau đó mở miệng nói trước: “Cô lại cùng Chương Tự Chi ra ngoài dạo phố sao?”

Lời nói này, giọng nói có chút phức tạp, không phải châm biếm, không phải ngậm ngùi, cũng không phải tra hỏi.

Thật sự Lương Ninh Như ngay lập tức có chút phân biệt không được lời này cụ thể là mang hàm ý gì.

Lương Ninh Như nhìn người trước mặt, cũng mở miệng trả lời: “Đúng vậy.”

Từ Giai Ninh gật gật đầu: “Anh ta đối với cô thật sự rất tốt, thực sự, ngay từ đầu tôi đã nhìn ra được giữa hai người không đúng rồi”

Lương Ninh Như thở dài, quay đầu nhìn cô: “Tùy cô nghĩ như thế nào, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi là sau khi các người chia tay rồi mới cùng anh ấy ở bên nhau.”

Từ Giai Ninh mím môi: “Nhưng không thẻ không thừa nhận, lúc anh ấy ở bên cạnh tôi đã thích cô rồi.”

Lương Ninh Như nhún vai một cái: “Chắc là vậy, nhưng vấn đề này cô nên đi tìm anh ấy.”

Chương Tự Chi lúc nào thì thích mình, chuyện này Lương Ninh Như cũng không rõ, cô ta cũng không quan tâm.

Cô ta có thể xác định bản thân từ đầu đến cuối không chen vào giữa Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh.

Không chủ động làm bất cứ việc gì phá hoại tình cảm hai người họ.

Mà Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, cô ta cảm thấy khoảng thời gian Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh ở bên nhau, dường như cô ta cũng không để tâm như thế nào đối với Chương Tự Chi.

Sau này động lòng, nhưng có lẽ bởi vì Chương Tự Chi cùng mình về nhà hai lần, tiếp xúc nhiều hơn một chút, hình tượng người đàn ông này ở trong lòng cô ta không quá giống như trước đây, cô ta mới nhìn ra được mặt tốt của anh ta.

Từ Giai Ninh còn muốn nói gì, nhưng ở không xa có người gọi cô, có lẽ là bạn học của cô ta.

Từ Giai Ninh đáp lại một tiếng, sau đó nói nhanh với Lương Ninh Như: “Thực sự tôi từng tìm anh ta, nhưng anh ta một chút hi vọng cũng không có tôi, lời nói với tôi lại rất khó nghe, tôi không biết anh ta là đối với tôi như vậy, hay là đối với tất cả mọi người như vậy.”

Từ Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao tôi đã vứt bỏ rồi, vậy chúc hai người hạnh phúc.”

Nói xong như vậy, Từ Giai Ninh trực tiếp bước chân rời đi, cũng không cho Lương Ninh Như một cơ hội nói cảm ơn.

Lương Ninh Như xoay người nhìn Từ Giai Ninh rời đi, cong môi.

Cô gái này so với Lâm Sinh tốt hơn rất nhiều.

Nhớ đến Lâm Sinh liền có chút đau đầu, đó là thứ người gì vậy chứ?

Thật sự cho rằng mình là lốp dự phòng của anh ta.

Cũng không nhìn xem phẩm chất của anh ta sao.

Sau khi Lương Ninh Như ở nhà vệ sinh trở lại trong phòng ăn, thực ăn đã được dọn đủ, Chương Tự Chi còn chưa dùng, vẫn đang đợi cô ta.

Lương Ninh Như đi đến cười haha: “Anh đoán xem vừa nảy tôi gặp ai?”

Chương Tự Chi dựa vào ghế, trực tiếp mở miệng: “Từ Giai Ninh.”

Lương Ninh Như ngây người, trừng mắt to nhìn anh ta, sau đó có chút hiểu rõ: “Anh cũng gặp được cô ta à?”

Chương Tự Chi gật gật đầu: “Vừa nảy cô ta và bạn cô ta vào đây, đoán là muốn ở đây ăn cơm, kết quả nhìn thấy anh, liền quay người rời đi.”

Lương Ninh Như bật cười haha: “Cô ta còn rất có ý tứ.”

Nói xong cô ta cầm đũa bắt đầu ăn, Chương Tự Chi ở đối diện nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cô ta có nói chuyện với em không?”

Lương Ninh Như “ừ” một tiếng: “Có , nói là, nói chúc chúng ta hạnh phúc.”

Chương Tự Chi sững sờ: “Thật hay giả vậy?”

Lương Ninh Như nhìn anh ta một cách vô cùng nghiêm túc: “Thật, bây giờ nghĩ lại, cô gái đó thật sự là một cô gái tốt.”

Chương Tự Chi im miệng không nói chuyện.

Trong mắt anh ta ngoại trừ Lương Ninh Như và Cố Tư, không có người nào xem là cô gái tốt.

Thực sự Cố Tư cũng không đạt tiêu chuẩn, cô nàng đó quá nhiều nội tâm, nói chuyện quá cay độc.

Lương Ninh Như yếu ớt mở lời: “Bỏ lỡ cô ta, cũng không biết anh có hối hận không?”

Chương Tự Chi giơ tay gõ vào đầu Lương Ninh Như: “Nói hươu nói vượn cái gì đó, nếu là bỏ lỡ em, anh mới hối hận.”

Lời đường mật này, Lương Ninh Như nghe rất dễ chịu, cô ta mím môi mỉm cười: “Được rồi, không nói người khác nữa, ăn cơm đi.”

Trong lúc hai người ăn cơm, điện thoại Chương Tự Chi lại rung lên.

Là cô ba Chương gọi điện thoại đến, cô ba Chương dặn dò anh ta, đừng quên tối hôm nay về nhà tổ, càng không được quên dẫn bạn gái về.

Chương Tự Chi trả lời “ừ ừ”: “Biết rồi, một hồi em gọi điện thoại cho bọn người Tiểu Tư, mọi người tối nay đến dự tiệc.”

Cô ba Chương nghe vậy liền vui vẻ: “Được nha, gọi tất cả bạn bè của em đến, chúng ta cùng náo nhiệt vui vẻ.”

Nhiều năm rồi Chương Tự Chi cũng không có dẫn bạn bè nào về nhà.

Đừng nhìn thấy anh ta mỗi ngày ăn to nói lớn, nhưng thực sự cũng có chút cô đơn.

Đứa trẻ này lúc nhỏ đã được chiều thành hư, nên sau khi lớn lên liền không đứng đắn, đương nhiên bên cạnh cũng không giao lưu bạn bè gì.

Có lúc cô ba Chương còn nghĩ, Chương Tự Chi như vậy có được tính là bị bốn người chị làm chậm trễ rồi không.

Nếu như sinh ra trong một gia đình bình thường, nhất định sẽ có xã giao bạn bè bình thường.

Nhưng cũng không giống như trước đây, ngày tháng trôi qua phô trương thanh thế, nhưng nhìn thấy trống rỗng và buồn tẻ.

Đặc biệt là Chương Tự Chi nhiều tuổi như vậy rồi, cũng không có nghiêm túc giao lưu bạn gái.

Lúc trước những người nhà họ Chương còn cảm thấy có lẽ là khuynh hướng giới tính có chút vấn đề, kết quả cũng không nhìn thấy anh ta qua lại thân thiết với người đàn ông nào.

Ban đầu cô ba Chương cũng đối với việc đại sự cả đời của Chương Tự Chi không ôm hi vọng, dù sao có tiền,già rồi sẽ không có kết cục quá bi thảm.

Kết quả cùng đường lại có thể còn nhìn thấy được hi vọng.

Cô gái Lương Ninh Như đó, được tất cả người nhà họ Chương đều rất hài lòng.

Thực sự nói một câu thật lòng, cho dù một cô gái không ra sao, Chương Tự Chi thật lòng thích, thì những người nhà họ Chương không cách nào nói khác được.

Kết quả không ngờ được tính cách thối của Chương Tự Chi này, còn thật sự nhặt được bảo bối.

Cô ba Chương thông qua điện thoại nói lớn với Lương Ninh Như: “Cô Lương cô đến sớm một chút nha, chúng tôi đều đợi cô đấy.”

Lương Ninh Như có chút thẹn thùng, trả lời một tiếng: “Vâng, em biết rồi.”

Nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Ăn cơm xong rồi, Chương Tự Chi gọi điện thoại cho đàn em ở trong câu lạc bộ đến.

Thực sự là mua quá nhiều, hai người bọn họ xách không nổi.

Trong lúc đợi đàn em đến, Chương Tự Chi gọi điện thoại cho Cố Tư và Trì Uyên.

Đương nhiên là mời bọn họ tối nay đi đến nhà tổ chơi, cũng nói xế chiều Ninh Tôn sẽ về.

Điện thoại là Cố Tư nhận, nhưng bật loa to.

Chương Tự Chi nói cái gì, Trì Uyên ở bên cạnh đều nghe rõ.

Nghe thấy Ninh Tôn về, anh đột nhiên hừ lạnh: “Thế mà lại về rồi.”

Giọng điệu đó, khiến cho Cố Tư trực tiếp trợn tròn mắt.

Trì Uyên cũng nhìn ra được dáng vẻ Cố Tư khinh nhìn anh.

Anh mím môi: “Em có trợn mắt với anh anh cũng khinh thường anh ta.”

Cố Tư gật gật đầu: “Thật trùng hợp, người ta cũng khinh thường anh.”

Trì Uyên trực tiếp đưa tay nắm cằm Cố Tư: “Cô gái nhỏ, có phải em đã quên anh mới là chồng của em không, sao em lại cho tay ra ngoài như vậy sao?”

Cằm Cố Tư bị nắm nói chuyện, giọng nói liền có chút biến điệu: “Em nói thật nhé, anh đừng luôn cho rằng chỉ có anh khinh thường anh ấy, thực sự Ninh Tôn cũng không coi trọng anh.”

Khá lắm, cái miệng này gần đây luôn nói ra những lời đối nghịch với anh.

Trì Uyên cắn răng nhìn chằm chằm, nhìn Cố Tư một lúc, cuối cùng cuối cùng chọn cách đơn giản nhất là chặn miệng cô.

Cố Tư ô ô hai tiếng, sau đó không động tĩnh.

Chương Tự Chi ở bên điện thoại đột nhiên chẹp chẹp miệng.

Hai vợ chồng này thật sự không bỏ lỡ một cơ hội nào để thể hiện ân ái.

Thật sự cho rằng mình vẫn là cẩu độc thân lúc trước sao?

Bọn họ cho rằng bộ dạng này có thể kích động đến mình sao?

Quá khôi hài rồi.

Chương Tự Chi cũng không cúp điện thoại, quay đầu ôm Lương Ninh Như dùng lực hôn một cái, chụt một tiếng, vô cùng vang dội.

Sau khi nghe xong, anh nói với điện thoại bên kia: “Nghe được chưa? Anh nghĩ ai không biết à.”

Lương Ninh Như trực tiếp che mặt.

Anh chàng này tại sao lúc này lại thiếu thông minh như vậy?

Chuyện này mà có thể so sánh, anh ta là mấy tuổi rồi?

Điện thoại cứ truyền đến âm thanh của Cố Tư và Trì Uyên, Chương Tự Chi oán hận cúp điện thoại.

Đoán chừng hai người này vẫn còn đang ôm hôn, tính sai rồi, sớm biết vậy anh ta cũng ở đây hôn lâu một chút.

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đợi ở đây một lát, thì có hai đàn em đến, giúp xách đồ.

Đàn em ở bên cạnh Chương Tự Chi đều tương đối có ánh mắt, nhìn thấy Lương Ninh Như vội vàng đi qua chào hỏi, mở miệng gọi một tiếng chị dâu.

Mặt Lương Ninh Như hơi đỏ, nhưng cũng không có từ chối cái danh hiệu này, cô ta gật đầu với đàn em đó: “Làm phiền các cậu rồi.”

Hai người đó cười hì hì: “Không phiền, chị dâu có việc chúng em nên làm.”

Bọn họ giúp Chương Tự Chi xách đồ đã mua, đi về phía bãi đậu xe.

Chương Tự Chi cũng không trốn tránh ai, trực tiếp nắm tay Lương Ninh Như.

Đàn em ở bên cạnh giả vờ không nhìn thấy, hai người đều đi phía trước hai người bọn họ.

Xe đậu ở trong bãi đậu xe.

Đàn em đặt đồ ở trong cốp xe sau, chờ bọn họ lên xe, cũng lái xe rời đi.

Điểm đến là chỗ ở của Lương Ninh Như.

Lúc đi đường hai đàn em nói chuyện rất nhiều, bảo Lương Ninh Như rãnh rỗi thì đến câu lạc bộ chơi.

Sau đó còn nói Chương Tự Chi bình thường đánh mạt chượt, hoàn toàn không có yêu đương gì khác.

Bọn họ đi theo Chương Tự Chi rất nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ nào.

Dùng những từ miêu tả của bọn họ, Chương Tự Chi kia thật sự là băng thanh ngọc khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Lương Ninh Như nghe bọn họ nói như vậy, không thể kiềm chế được mà cười.

Cô ta quay đầu nói với Chương Tự Chi: “Anh thật sự thuần khiết như vậy sao?”

Chương Tự Chi cũng cười theo: “Làm sao có thể? Nếu thật sự thuần khiết, tối hôm qua lại có thể khó chịu như vậy?”

Lương Ninh Như bị lời nói này của anh ta mà nghẹn lời, sau đó mặt đỏ rực.

Cô ta đưa tay đánh Chương Tự Chi một cái: “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Hai đàn em ngồi ghế lái và ghế phụ phía trước đều giả vờ không nghe thấy.

Khóe mắt Lương Ninh Như liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nghiến răng nghiến lợi với Chương Tự Chi: “Anh nói chuyện cẩn thận cho tôi.”

Chương Tự Chi thấp giọng cười, còn không biết xấu hổ đưa tay ôm Lương Ninh Như: “Xấu hổ cái gì, đều là người nhà mình.”

Cho dù là người nhà mình, có những lời cũng không thể nói ra được.

Lương Ninh Như đẩy anh ta một cái, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Nhưng trong mắt Chương Tự Chi, dáng vẻ này giống như đang nũng nịu.

Xe dừng ở dưới lầu nhà Lương Ninh Như, đàn em giúp xách đồ đi lên.

Lương Ninh Như lấy quần áo đi qua treo trong tủ quần áo, Chương Tự Chi cùng đàn em thì ở trong phòng khách uống nước.

Đàn em thấp giọng nhích lại phía trước Chương Tự Chi nói: “Cậu chủ, tại sao hai người lại ở chỗ này? Dù sao hai người cũng ở bên nhau rồi, tại sao không sắp xếp cho chị dâu ở những chỗ tốt hơn.”

Nghe cậu ta nói như vậy Chương Tự Chi mới nghĩ đến điểm này.

Đúng vậy, chỗ này thật sự quá nhỏ, đặc biệt là cái giường sofa nhỏ này, buổi tối anh ta nằm trên đó thật sự rất khó chịu.

Chương Tự Chi gật gật đầu: “Cũng may là cậu nhắc nhở tôi.”

Lương Ninh Như treo tất cả quần áo lên, sau đó lấy ra một bộ tối nay muốn mặc chuẩn bị lỹ lưỡng.

Đợi sau khi cô ta đi ra, hai đàn em kia đã đi rồi.

Chương Tự Chi trực tiếp đi đến, duỗi tay ôm Lương Ninh Như: “Em yêu, anh nghĩ rồi, chỗ này quá nhỏ, bằng không chúng ta đổi một chỗ khác nhé.”

Lương Ninh Như ngây người, không hiểu nhìn Chương Tự Chi: “Đổi một chỗ, là ý gì?”

Chương Tự Chi mím môi: “Nơi này cách câu lạc bộ của anh hơi xa, hơn nữa cách chỗ làm của em cũng xa, bằng không chúng ta đổi một chỗ ở gần hơn.”

Lương Ninh Như quay đầu nhìn nhìn cái ổ này của mình.

Chỗ này hơi lệch.

Bởi vì tiền thuê hơi rẻ, lúc trước thời gian cô ở nhà không nhiều, có lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không ở nhà, vì vậy đối với khu vực này cũng không kén chọn.

Nhưng bây giờ chuyển nghề rồi, số lần về nhà cũng tăng lên.

Nơi này quả thực là đi đi về về không thuận tiện.

Lương Ninh Như dựa vào ngực Chương Tự Chi: “Vậy cần phải tìm nhà một lần nữa, phiền phức lắm, em ghét nhất chính là chuyển nhà.”

Chương Tự Chi đè é ý cười lộ rõ trên mặt, cô gái nhỏ có lẽ không hiểu ý của anh ta rồi.

Anh ta cố gắng dùng giọng nghiêm túc nói chuyện: “Anh có một nơi, bằng không thì em chuyển đến chỗ đó của anh đi.”

Lương Ninh Như trì hoãn, ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi: “Tên gia hỏa nhà anh, hóa ra là có ý này.”

Chương Tự Chi đưa tay ghì chặt cô ta vào ngực: “Anh có ý gì vậy? tất cả anh đều là suy nghĩ cho em.”

Biểu cảm Lương Ninh Như hơi run rẩy, nhưng cũng thật sự là, cho dù Chương Tự Chi giấu những tâm tư khác, muốn đưa mình đến chỗ anh ta.

Dựa vào việc anh ta tôn trọng với mình, cũng là sẽ không làm loạn.

Vì vậy Lương Ninh Như hơi chần chừ một chút, rồi “ừ” một tiếng: “Vậy cũng được, nhưng Chương Tự Chi tôi nói cho anh biết, anh không được làm loạn đâu, nếu anh đưa em đến ở cùng anh, những tình huống khó chịu như đêm hôm qua, có thể bất cứ lúc nào đều sẽ xảy ra.”

Chương Tự Chi đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Nhưng so sánh hai chuyện, vẫn là cảm thấy để cô ở bên cạnh mình tốt hơn là ở một nơi xa không thể nhìn không thể sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom