• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 681-685

Cả phần lưng của Lâm Sinh bị đập xuống đất, mạnh đến mức anh cảm thấy buồn nôn.

Ba mẹ nhà họ Lâm sợ hãi, mẹ Lâm nhìn thấy cảnh đó liền hét lên rồi vội vàng chạy qua, “cậu buông ra cho tôi, cậu là cái thá gì, đừng động vào con trai tôi.”

Chương Tự Chi không đứng lên, anh ta giơ tay bắt lấy cánh tay mẹ Lâm, hơi mạnh tay đẩy bà ra.

Thân hình mẹ Lâm mập mạp, nên hiển nhiên hành động của bà không hề lưu loát.

Bà lùi về sau vài bước, sau đó được ba Lâm đỡ được mới không ngã xuống

Chương Tự Chi lấy tay bóp chặt cổ Lâm Sinh, khiến cho Lâm Sinh không thể thở nổi.

Sắc mặt Lâm Sinh chuyển sang màu đỏ, ngay lúc này anh ta bắt đầu cảm thấy sợ sệt. Anh ta vùng vẫy trong vô vọng, không nói dù chỉ một câu.

Những người xung quanh cũng hoảng hốt, “trời ơi, hai người này đang làm gì vậy, mai buông tay ra, đừng đánh nhau nữa, có gì thì từ từ nói.”

Chương Tự Chi nhìn bộ dạng của Lâm Sinh, trông nó thật sự vô vị.

Thứ chó má như nó mà anh cũng phải động tay ư?

Anh buông tay, để Lâm Sinh đứng dậy. “cút, cả nhà anh cút cho khuất mắt tôi.”

Nói xong, anh xoay người, quay lưng lại với Lâm Sinh, lấy điện thoại ra.

Mẹ Lâm làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này. Bà ta khóc lóc muốn nhảy ra.

Ba Lâm vội vàng kéo bà ta lại. Ông ta nhận ra Chương Tự Chi không phải người bình thường.

Chiếc xe đậu trong sân kia, nhìn qua thôi đã biết không phải hàng rẻ tiền.

Không rõ của cải nhà cậu ta nhiều đến mức nào. Nhưng ông ta không dám đắc tội những người giàu có.

Người có tiền chắc chắn sẽ có quyền, tuy thằng con ông cũng được coi là cơm áo đầy đủ, nhưng chức vị thấp, cho nên phải kiêng kị rất nhiều thứ.

Mẹ Lâm hất tay ông ta, đẩy ông ta qua một bên, “Ông cản tôi lại làm gì? đúng là cái đồ vô dụng.”

Chương Tự Chi gọi một cú điện thoại, người ở đầu giây bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi của anh, vội vàng nói, “cậu chủ, có chuyện gì vậy? Cậu có điều gì cần dặn dò sao?

Chương Tự Chi không muốn dây dưa với nhà họ Lâm, không giải quyết dứt khoát, thì những người này sẽ làm phiền cả nhà anh lên mất.

Vì vậy Chương Tự Chi gửi địa chỉ của mình qua, nói rằng xảy ra vài vấn đề, muốn bên họ giúp anh giải quyết.

Đầu giây bên đó bật cười, “cậu chủ, cậu đừng khách sáo, có vấn đề gì cậu cứ nói thẳng. Giúp với không giúp gì chứ.”

Chương Tự Chi nghiêng người nhìn Lâm Sinh, nhếch miệng cười, “tôi muốn cậu giúp tôi giải quyết một người.”

Người nọ vội vàng đáp, “trời, nhân vật to lớn nào dám cả gan phiền đến cậu chủ thế.”

Chương Tự Chi mỉm cười.

Lương Ninh Như nhìn điệu bộ này, cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhanh chóng đi về phía Chương Tự Chi, “Anh làm cái gì thế? Anh đừng có mà làm lớn chuyện đấy.”

Chương Tự Chi không quan tâm đến cô, anh chỉ đưa tay lên đặt trên vai ông Lương rồi vỗ nhẹ hai cái, muốn bảo ông ấy vào trong, những chuyện ở đây không cần bận tâm nữa.

Ông Lương không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bà Lương thấy thế cũng giơ tay về phía ông ta, ý bảo ông ta đừng để ý nhiều.

Mà ông Lương suy nghĩ một lúc, đành xoay người bước vào nhà thật. Ông còn kéo cả Lương Ninh Như vào trong.

Lương Ninh Như có hơi khó hiểu, “ba kéo con vào làm gì? ba không biết cái tính của Chương Tự Chi có thể khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức nào mỗi khi anh ta xuất hiện đâu.”

Ông Lương vẫy tay, “thôi con, ba tự có cách.”

Lương Ninh Như không biết phải nói gì.

Vỗn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Chương Tự Chi.

Bây giờ giao hết cho anh ta, như vậy đâu hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, hiện giờ Chương Tự Chi là người ngoài. Lương Ninh Như khá lo, tính cách Chương Tự Chi điên rồ đến mức nào cô hiểu rất rõ.

Cái tên đó cực kì cô lý, cô sợ với cái tính đó Chương Tự Chi sẽ đánh cả nhà ba người nhà họ Lâm mất.

Nhưng sau cùng quả thật là cô đã nghĩ nhiều, không biết Chương Tự Chi đã nói gì, mà nhà họ Lâm vừa chửi bới hăng say đó đều đã đi mất.

Mẹ Lâm lợi hại như thế nào ai ai cũng biết, nhưng lúc bà ta rời đi, tuy có nghiến răng, trừng mắt nhưng trông điệu bộ bà ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Chương Tự Chi đứng trong sân một lúc lâu, đến khi tất cả đều đã đi hết mới xoay người bước vào nhà.

Ông Lương bước qua vỗ lên vai anh, “Tiểu Chương qua đây với ta, ta có điều muốn nói với cậu.”

Chương Tự Chi thu lại bộ dạng thù địch ban nãy, ngoan ngoãn vào nhà cùng ông Lương.

Hiện giờ Lương Ninh Như thật sự không hiểu nổi ba cô đang muốn làm gì.

Cô cau mày quay lại nhìn bà Lương, “Ba con nghĩ ra kế gì rồi hả mẹ? Mẹ nhìn ông ấy kìa, con cứ cảm giác như ông ấy đang lên kế hoạch cho điều gì đó.”

Bà Lương không nói gì, quay người đi nấu cơm. Chương Tự Chi và ông Lương ngồi trong phòng tâm sự một lúc. Không biết đã nói gì với nhau mà lúc trở ra, trông hai người đều rất vui vẻ.

Lương Ninh Như đến bên Chương Tự Chi hỏi anh, “hai người nói gì thế?”

Nhưng Chương Tự Chi đưa một ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, “không nói đâu.”

Thần thần bí bí cái gì chứ.

Lương Ninh Như đảo mắt nhìn Chương Tự Chi và ông Lương mấy lần.

Bà Lương gọi Lương Ninh Như vào bếp giúp bà nấu ăn.

Nhìn là biết không muốn cho cô hỏi quá nhiều.

Lương Ninh Như cảm thấy hai người này chắc chắn đã nhân lúc cô không ở nhà mà suy tính chuyện gì đó.

Ít nhiều gì thì chuyện này cũng liên quan đến cô, thế mà lại không muốn cho cô biết.

Kì lạ thế cơ chứ.

Lương Ninh Như nhân lúc ông Lương không để ý, dùng tay chỉ vào Chương Tự Chi, nhỏ tiếng nói, “anh liệu cái hồn đấy, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì sau lưng tôi, tôi sẽ đấm chết anh.”

Chương Tự Chi chỉ cười chứ không nói gì.

Lúc ăn cơm không xảy ra điều gì bất thường.

Dù sao lát nữa bọn họ còn phải ra mộ đốt giấy cho bà cụ.

Nên mọi người đều nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn. Trên bàn ăn cũng không trò chuyện.

Đến khi ăn xong, mẹ Lương lấy một túi lớn đựng toàn là đồ từ trong phòng ra.

Trong đó có giấy vàng và giấy bạc.

Bà cụ nhà họ Lương ra đi khi tuổi còn khá trẻ, năm đó nông thôn bọn họ chưa có nghĩ trang, chỉ lên núi tìm đại một nơi nào đó để chôn.

Bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ mộ của bà đã sắp bị san bằng.

Nếu để một mình Lương Ninh Như đi chắc chắn sẽ không tìm thấy.

Lúc đầu Lương Ninh Như tưởng chỉ có cô và ông Lương đi

Nhưng không ngờ Chương Tự Chi bước qua, đưa tay ra xách cái túi lớn nói, “lên đường nào.”

Lương Ninh Như ngớ người ra.

Ông Lương cũng theo anh ra ngoài, “đi nào.”

Nhìn là biết bọn họ đã bàn bạc với nhau từ lâu.

Lương Ninh Như lạnh lùng thở dài, quan trọng là hai người họ bàn bạc với nhau từ khi nào chứ.

Bọn họ lên xe của Chương tự Chi, rồi sau đó di chuyển đến nơi dưới chân núi.

Nếu leo núi chắc chắn không thể dùng xe, phải đi bộ mới lên được.

Thể lực của Lương Ninh Như thì ổn, không cần ai chăm sóc. Nhưng ông Lương thì khác, đi một bước phải nghỉ ngơi một lần.

Chương Tự Chi lấy tay đỡ lấy ông, đưa ông lên núi.

Ông Lương phải mất một lúc mới tìm thấy mộ phần của bà cụ.

Bên trên không có hương khói, chỉ cắm một tấm gỗ, dùng bút mực đen viết lên tên bà cụ. Ngoài ra không còn gì cả.

Ba người họ đốt giấy vàng, giấy bạc. Lương Ninh Như và ông Lương quỳ trước mộ phần của bà cụ. Chương Tự Chi nghĩ một lúc rồi quỳ xuống bên cạnh Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như cau mày, quay lại nhìn anh, “anh ở đấy đợi tôi là được.”

Chương Tự Chi không đáp lại, quỳ thẳng, nhìn vào tấm bia mộ đơn giản kia.
Ông Lương cũng không cảm thấy Chương Tự Chi quỳ gối ở đây là không hợp tình hợp lý.

Thậm chí là sau khi quỳ lạy bà cụ, ông ta vừa hoá vàng mã vừa giới thiệu Chương Tự Chi cho bà cụ.

Ông ta cũng không nói cái gì thái quá.

Ông ta cũng chỉ nói Chương Tự Chi là bạn của Lương Ninh Như, nói lần này anh ta chở Lương Ninh Như về nhà rồi còn giúp bọn họ giải quyết một rắc rối lớn cho nên cũng tiện đường đưa anh ta qua cho bà cụ nhìn một cái.

Lương Ninh Như ở bên cạnh hơi nhíu mày.

Đưa anh ta qua cho bà cụ nhìn một cái, đây là ý gì chứ?

Vô duyên vô cớ đưa qua như vậy có được không? Cũng chỉ bởi vì anh ta giúp một chuyện mà đã đưa anh ta đến trước mộ bà cụ để cho bà cụ nhìn xem. Như thế nào cũng cứ cảm thấy như thế không hợp lý chút nào cả.

Nhưng bọn họ đang tế bái cho nên Lương Ninh Như cũng không có cách nào nói gì ông Lương.

Cô ta cũng chỉ có thể cúi đầu hoá vàng mã cho bà cụ.

Chương Tự Chi ở bên cạnh cũng theo Lương Ninh Như gọi một tiếng bà nội.

Sau đó anh ta còn nói Lương Ninh Như giỏi giang như thế nào, trước đây cô ta đã từng phá được bao nhiêu vụ án. Anh ta lại nói thêm cho dù không làm cảnh sát nữa nhưng cô ta vẫn giữ cho mình cả người chính trực, là người làm cho anh ta phải bội phục.

Anh ta nói những lời này làm cho Lương Ninh Như cũng không nghĩ ra được anh ta đang nói thật hay nói giả nữa.

Giờ này khắc này cô ta cũng chỉ có thể giả vờ như không biết bất kỳ cái gì, nghe không ra bất kỳ cái gì cả.

Ông Lương lại nói một chút chuyện của Lâm Sinh.

Lương Ninh Như nhịn không được phải nhỏ giọng gọi ông Lương một tiếng, “Nói anh ta làm gì vậy ba? Mấy chuyện này nói cho bà nội nghe làm gì.”

Ông Lương cười nói, “Vừa lúc kể hết cho bà nội con nghe tình hình nhà chúng ta gần đây như thế nào luôn. Cũng lâu rồi con không về được, bà nội con nhớ con lắm đấy.”

Nếu mà ngẫm cho kỹ thì lời này của ông ta nghe hơi kinh dị.

Chương Tự Chi giơ tay vỗ vai Lương Ninh Như.

Ý của anh ta là bảo cô ta không nên so đo nhiều như vậy.

Hiếm khi mới tới được một lần,ông Lương nói như thế nào thì bọn họ cứ nghe như vậy là được rồi.

Lương Ninh Như thở ra một hơi rồi gật đầu nhỏ giọng nói một câu, “Được rồi.”

Ông Lương thật sự lảm nhảm nói hết một lượt chuyện của Lâm Sinh, cũng tương đương với việc lại mắng anh ta một lần.

Lương Ninh Như không nói một câu nào cả, cô ta cố gắng hết sức không đặt mấy chuyện này vào trong lòng.

Thật ra chuyện giữa cô ta và Lâm Sinh cũng rất đơn giản. Chẳng qua chỉ là sau khi xem mắt rồi tiếp xúc tìm hiểu nhưng lại phát hiện ra hai bên không hợp nhau nên chia tay vậy thôi.

Cô ta cũng không hiểu rõ sao bây giờ lại lòi ra lắm chuyện như vậy nữa.

Đi thăm mộ cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Bọn họ đốt hết vàng mã mang theo thì cũng coi như gần xong rồi.

Cuối cùng ba người bọn họ đứng lên. Ông Lương nhìn xung quanh một lần rồi thở dài một hơi, “Càng ngày càng khó tìm chỗ. Ba cũng không biết lần sau tới thì còn có thể tìm tới hay không nữa. Nước mưa hằng năm xối qua như vậy thì có lẽ không lâu nữa chỗ này cũng thành đất bằng rồi.”

Lương Ninh Như giơ tay ra vuốt ve cánh tay của ba Lương một chút, “Chờ đến lúc thật sự tìm không thấy nữa thì có lẽ bà nội cũng đã đầu thai sang kiếp mới rồi.”

Sẽ luôn có một ngày cả thế giới quên mất một người.

Có lẽ đến lúc đó bà cụ mới thật sự có thể yên nghỉ.

Bọn họ đi xuống núi cũng khá suôn sẻ.

Tâm trạng của mọi người cũng không tệ lắm. Chương Tự Chi và ông Lương vừa đi vừa tán gẫu, lúc này ba Lương mới nhớ tới hỏi Chương Tự Chi làm công việc gì.

Chương Tự Chi cũng không nói quá chi tiết, anh ta cũng chỉ cười nói anh ta có kinh doanh một Club nhỏ

Ba Lương không rõ phạm vi kinh doanh của Club là như thế nào, ông ta chỉ coi như là kiểu mở nhà hàng hay gì đó tương tự.

Ông ta gật đầu, “Nếu chăm chỉ làm việc thì đây cũng là một công việc không tệ đâu.”

Chương Tự Chi cong khóe miệng, “Đúng vậy ạ.”

Ông Lương lại hỏi Chương Tự Chi trong nhà còn có những ai, Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như một chút, “Tiểu Như có qua nhà cháu rồi. Cô ấy cũng gặp người nhà cháu rồi, ba và chị của cháu đều rất thích cô ấy.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh không biết vì cái gì mà mặt lại lập tức đỏ lên.

Anh ta nói như vậy qua lỗ tai cô ta lại thành cứ như cô ta đã qua nhà anh ta gặp người lớn trong nhà vậy.

Cô ta liếm môi một cái rồi giải thích một chút, “Thì không phải lần trước anh ấy ở lại nhà chúng ta ăn cơm rồi còn ở một đêm sao? Anh ấy nói cũng mời con qua nhà ăn bữa cơm thì con cũng đi vậy thôi. Thật ra lúc đầu con…”

Lương Ninh Như còn chưa kịp nói cho hết câu, ba Lương đã quay đầu nhìn Chương Tự Chi rồi hỏi, “Tiểu Như qua nhà cháu không gây phiền phức gì cho các cháu chứ?”

“Không, không đâu ạ. Thật sự không ạ. Chị cháu còn dặn cô ấy có rảnh thì qua chơi nữa mà, mấy ngày nay cô ấy không qua chị cháu còn đang nhắc cô ấy kìa.”

Ông Lương nghe vậy thì gật đầu. Ông ta cảm thấy thái độ của người nhà bên kia đối với Lương Ninh Như không tệ thì chắc là sau này có sống chung với nhau thì cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.

Lương Ninh Như hơi nhịn không được, hai người này đều không định nghe cô ta nói chuyện đúng không hả?

Cô ta tức giận đến nhanh chóng đi xuống núi.

Lương Ninh Như vừa đi vừa hừ mấy tiếng.

Sao ông Lương lại có thể thích Chương Tự Chi như thế cơ chứ?

Nếu ông ta biết trước kia Chương Tự Chi là người như thế nào thì không biết ông ta có hối hận xanh ruột hay không nữa?

Ba người bọn họ lững thững trở lại nhà.

Cách rất xa Chương Tự Chi đã thấy trước cửa nhà Lương Ninh Như có một chiếc xe đậu ở đó.

Chương Tự Chi nhanh chóng qua tới.

Mẹ Lương đang đứng trong sân.

Trong sân còn có một người đàn ông nữa. Người đàn ông này vừa quay đầu nhìn thấy Chương Tự Chi là ngay lập tức nở nụ cười.

Anh ta chạy qua chỗ Chương Tự Chi, “Cậu chủ nhỏ, sao anh lại chạy đến tận chỗ này luôn vậy?”

Chương Tự Chi giơ tay đấm lên vai người đàn ông này, “Giỏi quá nhỉ, cho có cái địa chỉ mà mò được qua thật này.”

Người đàn ông cười ha ha, “Vừa đi vừa hỏi thì hỏi được đến nơi thôi.”

Bà Lương nhanh chóng qua tới, “Tiểu Chương, đây là bạn của cháu sao?”

Chương Tự Chi a một tiếng, “Bác gái, không có việc gì đâu ạ. Đây là người bạn giúp cháu xử lý một chút việc ấy mà. Mọi người cứ vào trong nhà ngồi trước đi đã ạ, cháu với bạn trò chuyện một lát rồi vào sau.”

Lương Ninh Như kéo ba Lương cùng vào trong phòng.

Ông Lương cau mày, “Đây là bạn Tiểu Chương kiếm ở đâu vậy? Con nhìn xe kìa, vừa nhìn là biết xe xịn.”

Lương Ninh Như thở dài một hơi, “Vậy ba thấy xe của Chương Tự Chi không phải là xe xịn à?”

Ông Lương à hai tiếng, “Đúng rồi, cậu ấy cũng lái xe xịn.”

Ba người đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ xem hai người đàn ông đang đứng trong sân.

Rõ ràng có thể thấy người đàn ông đến sau rất cung kính với Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nhận lấy điếu thuốc, hai người mỗi người hút một điếu, đứng đút tay vào túi quần nói chuyện.

Từ trên nét mặt của hai người bọn họ đã có thể nhìn ra chắc là hai người đang nói chuyện gí đó rất nghiêm túc.

Ông Lương hạ giọng xuống hỏi Lương Ninh Như, “Con đoán xem, đây có phải là người cậu ấy tìm đến hỗ trợ xử lý chuyện của Lâm Sinh không?”

Giọng điệu của Lương Ninh Như mơ hồ nói, “Con cũng không rõ lắm.”

Cô ta thực sự không rõ lắm.

Cô ta không rõ bên cạnh Chương Tự Chi ngoại trừ Trì Uyên và Cố Tư ra thì còn có người bạn nào nữa không.

Cô ta cũng không biết rõ Chương Tự Chi có thể làm chuyện này lớn đến mức nào.

Chẳng qua bạn xấu của anh ta quả thực cũng rất nhiều.

Hình như mấy người bạn đó đều không làm việc đàng hoàng.

Cho nên cô ta nên nói như thế nào đây, Lương Ninh Như âm thầm chép miệng một cái.

Lâm Sinh có thể sắp gặp chuyện không may rồi.

Chương Tự Chi cũng không đứng trong sân trò chuyện với người kia lâu quá.

Cần nói cái gì, cần dặn dò làm những cái gì, anh ta nói xong thì người kia cũng rời đi.

Bà Lương nhanh đi ra ngoài đứng ở cổng, bà ta hỏi Chương Tự Chi, “Người kia đi rồi sao? Không phải là bạn của cháu à? Sao không bảo cậu ấy vào ngồi một chút đã rồi đi?”

Vẻ mặt Chương Tự Chi hiền hòa, “Cậu ấy còn phải đi xử lý một chút việc đã ạ. Trời cũng không còn sớm nữa nên cháu cũng không muốn cậu ấy trì hoãn làm gì.”

Bà Lương không biết Chương Tự Chi nói thật hay nói dối, bà ta cũng chỉ có thể gật đầu.

Chẳng qua đúng là trời cũng không còn sớm nữa, nếu như bọn Lương Ninh Như muốn trở lại thành phố thì phải lên đường ngay bây giờ.

Nhưng ông Lương chắc chắn không chịu để cho hai người bọn họ hôm nay về thành phố.

Ông ta nói nếu như không có chuyện gì thì ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai rồi hãy đi.

Lương Ninh Như còn chưa kịp nói cái gì, Chương Tự Chi ở bên cạnh đã đồng ý, “Cháu cũng muốn ở lại uống một ly với bác đấy ạ.”

Mặt mũi đâu hết rồi?

Sao lại da mặt dày như vậy chứ?

Lương Ninh Như thật sự nhịn không được đá một chân qua chỗ anh ta.

Cô ta cũng không dùng sức lớn, chỉ đá vào bắp chân Chương Tự Chi mà thôi.

Chương Tự Chi gọi ôi ôi hai lần rồi cười ha hả.

Ông Lương ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô ta, “Cái con bé này càng ngày càng không biết lễ phép là gì.”

Lương Ninh Như hừ một tiếng rồi quay đầu về phòng của mình.
Người mà Chương Tự Chi tìm đến làm việc cũng khá nhanh. Giải quyết xong vấn đề là anh ta đã gọi điện thoại cho Chương Tự Chi báo là mọi việc đã được giải quyết.

Chương Tự Chi cũng cảm ơn người ở đầu dây bên kia mấy câu.

Người kia cười nói, “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà cậu chủ nhỏ lại nói lời cảm ơn với tôi như vậy là không xem tôi như người một nhà rồi.”

Chương Tự Chi cũng chỉ có thể nói lần sau có thời gian thì anh ta qua Club để còn mời anh ta ăn bữa cơm cho tử tế.

Hai người lại nói chuyện xã giao mấy câu thì cúp điện thoại.

Chương Tự Chi cất điện thoại, anh ta nhếch miệng cười chế nhạo.

Anh ta còn đang cảm thấy dùng người này đi xử lý cái tên khốn Lâm Sinh kia thì hơi lãng phí đây này.

Lương Ninh Như thấy Chương Tự Chi nghe điện thoại, cô ta cũng loáng thoáng nghe được nội dung cuộc gọi cho nên cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Vì vậy, cô ta thừa lúc ba Lương không chú ý thì đi qua hỏi, “Anh tìm người xử lý Lâm Sinh rồi đúng không?”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta, “Tôi không nên làm như thế sao?”

Lương Ninh Như thở ra một hơi, “Anh làm thật đấy à? Không phải anh tìm người đánh cho anh ta một trận đấy chứ? Tôi cảm thấy không cần phải làm quá mức như vậy đâu. Cái này mà truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe lắm.”

Chương Tự Chi bật cười, “Em nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Tôi là một kẻ bạo lực như vậy à? Đánh người làm gì cho mất giá chứ? Tôi mới không thèm làm vậy đâu. Em yên tâm đi. Cho dù chuyện tôi làm bị làm ầm lên đi chăng nữa thì kẻ sĩ diện như Lâm Sinh cũng không dám nói ra ngoài đâu.”

Không khéo anh ta còn phải cố gắng hết sức mà che lấp ấy chứ.

Lương Ninh Như vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Chẳng qua cũng chỉ là xem mắt không hợp, đến cuối cùng lại phải kết thúc bằng việc đi xử lý người kia.

Cô ta cảm thấy không đến mức kết thù kết oán lớn như vậy.

Chương Tự Chi giơ tay bẹo má Lương Ninh Như, “Loại người như Lâm Sinh thế kia thì chúng ta phải độc ác một chút, nếu không thì anh ta vẫn cứ mãi làm phiền em đấy. Em cứ tin tôi là được rồi.”

Lương Ninh Như mím môi, cái này Chương Tự Chi không nói sai.

Lâm Sinh bị thua lỗ ở chỗ của cô ta vậy là anh ta cứ muốn qua đây tìm đền bù.

Lương Ninh Như cũng muốn nhường một bước, nhưng gặp phải loại chuyện như thế này cô ta cũng thực sự không biết nên làm như thế nào mới được.

Lương Ninh Như cuối cùng cũng không tranh cãi ra ngô ra khoai với Chương Tự Chi.

Cô ta cũng biết bản thân có nói gì thêm nữa thì cũng không thể rõ ràng được cho nên cũng thôi khỏi nói luôn.

Sau đó vào lúc chạng vạng tối, một nhà ba người nhà Lâm Sinh lại tới đúng như đoán trước.

Lần này bọn họ không mang theo người mai mối, chỉ có một nhà ba người nhà họ Lâm đến cùng với quà cáp.

Thái độ lần này hoàn toàn khác so với thái độ lúc bọn họ đến đây vào sáng nay.

Mẹ Lâm vừa vào cửa đã giương giọng kêu lên, “Chị bạn già, có ai ở nhà không vậy?”

Bà ta hành động như thế này lại làm hai vợ chồng nhà họ Lương giật mình.

Mấy người này buổi sáng mới hùng hổ rời đi mà buổi chiều lại tới nữa. Hơn nữa, thái độ của bọn họ lại là lạ như thế này.

Chẳng lẽ mấy người này bị ma nhập à?

Ông Lương lại lập tức xông ra ngoài xua tay chỉ vào ba người bọn họ, “Lại tới làm cái gì? Cút ra ngoài cho tôi.”

Bị mắng như vậy nhưng ba người nhà họ Lâm cũng không tức giận.

Mẹ Lâm vẫn cười làm lành, “Ông anh cũng thật là, ông xem ông nói lời như vậy là sao chứ? Lần này chúng tôi tới là muốn nhận lỗi với mọi người. Sáng nay là do chúng tôi hành động lỗ mãng, đúng là do chúng tôi không phải. Tôi tại đây xin lỗi mọi người.”

Ông Lương sững sờ trong giây lát, ông ta cau mày lại.

Ông ta cảm thấy không hiểu nổi mấy người nhà họ Lâm đến đây là có ý gì.

Ông Lâm cũng qua tới luôn miệng nói mấy lời mà tất cả đều là lời xin lỗi.

Nhìn qua Lâm Sinh hơi không muốn nhưng anh ta vẫn nhăn nhó đi qua tới, anh ta nói là muốn nói lời xin lỗi với Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như vẫn đang đứng trong phòng. Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh cô ta nở một nụ cười, “Đi ra ngoài đi. Xem thử xem anh ta có thể nói gì với em.”

Thật ra Lương Ninh Như cũng không muốn nói chuyện với Lâm Sinh một chút nào cả.

Chẳng qua Lâm Sinh cứ ở trong sân gọi với tên cô ta nên cô ta cũng không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.

Lâm Sinh thấy Lương Ninh Như là vẻ mặt lại có chút phức tạp.

Anh ta có nghĩ như thế nào cũng không bao giờ có thể nghĩ tới anh ta sẽ bị gặp hạn hoàn toàn ở chỗ Lương Ninh Như như thế này.

Trong mắt anh ta, điều kiện gia đình nhà Lương Ninh Như không tốt cũng không xấu.

Cho dù nghề nghiệp lúc trước hơi đặc thù một chút, cô ta cũng có một ít bạn bè có thân phận địa vị cứng một chút nhưng Lâm Sinh không sợ một chút nào cả. Bởi vì những người kia đều sẽ chịu nói lý với anh ta.

Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy mình làm cái gì đuối lý.

Anh ta không tin những người kia sẽ vì Lương Ninh Như mà chơi khăm anh ta sau lưng.

Nhưng anh ta lại không bao giờ có thể ngờ đến biến số là ở chỗ Chương Tự Chi.

Trước kia anh ta cũng không để ý Chương Tự Chi làm gì, nhưng hôm nay anh ta bị người chơi sau lưng.

Mặc dù vẫn chưa bị mất việc nhưng anh ta cũng bị lột mất một tầng da.

Cấp trên cũng không thông báo rõ ràng cụ thể cho anh ta, chẳng qua người đó cũng có nhắc nhở là anh ta đã đắc tội người mà anh ta không nên đắc tội.

Người đó còn bảo anh ta nhanh chóng giải quyết nếu không thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ càng thảm hại hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại người mà anh ta không thể đắc tội thì chắc chắn không phải là Lương Ninh Như.

Cho nên anh ta suy nghĩ một chút thì đoán người đó có lẽ là Chương Tự Chi đã cảnh cáo anh ta hôm nay.

Lúc đầu anh ta cũng chỉ cho rằng Chương Tự Chi đang làm bộ mà thôi, ai mà ngờ được Chương Tự Chi thật sự có khả năng làm anh ta phải khốn khổ như vậy.

Lâm Sinh liếc về phía trong phòng một chút nhưng lại không thấy Chương Tự Chi ở đâu.

Lâm Sinh cảm thấy có chút tức tối, anh ta thật sự tính sót người này rồi.

Nếu anh ta mà biết trước mọi việc sẽ trở thành như bây giờ thì anh ta đã không dây dưa dây cà bên chỗ Lương Ninh Như lâu như vậy làm gì.

Lâm Sinh mím môi, một lúc lâu sau anh ta mới nói một câu rất xin lỗi với Lương Ninh Như.

Sau đó anh ta còn nói là anh ta cũng không có ý xấu gì mà là do anh ta thật sự rất thích Lương Ninh Như cho nên mới không cam tâm cứ như vậy mà chia tay.

Anh ta nói cũng không khác gì mấy với mấy bài văn nhỏ anh ta gửi cho Lương Ninh Như trước đó.

Trừ ban đầu có nói một câu xin lỗi ra thì phía sau tất cả đều là mấy lời biện minh cho bản thân anh ta.

Lương Ninh Như thật sự không tỏ chút hối hận nào, cô ta còn không muốn nghe mấy thứ quái quỷ này một chút nào cả.

Cho nên lúc Lâm Sinh đang muốn tiếp tục phát biểu thêm về những bài văn nhỏ của anh ta thì Lương Ninh Như kịp thời giơ tay ra hiệu bảo anh ta dừng lại, “Lâm Sinh, anh không cần phải nói nhiều như vậy. Ý của tôi luôn rất rõ ràng, chúng ta thật sự không hợp nhau. Lần này tôi nói rõ ra luôn cho anh, chỉ cần sau này anh không tiếp tục qua làm phiền tôi nữa thì chúng ta sẽ không lại có bất kỳ quan hệ gì với nhau.”

Lâm Sinh nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc lâu rồi mới gật đầu, “Được. Sau này lại không có quan hệ gì với nhau nữa.”

Hai người nói dứt khoát.

Dường như mọi chuyện cũng đã được giải quyết hoàn toàn như vậy luôn.

Lương Ninh Như xoay người vào trong phòng.

Chương Tự Chi còn đang đứng cười như không cười nhìn ra bên ngoài.

Ông Lâm, bà Lâm lập tức cảm thấy hơi lúng túng.

Trong tay bọn họ còn giữ quà, bọn họ cũng không biết là nên tiếp tục giả vờ giả vịt trò chuyện đôi câu hay nên quay người trở về luôn thì tốt hơn.

Ông Lương nhìn ra được bà Lâm không được tự nhiên.

Ông ta trực tiếp mở miệng nói thẳng, “Mấy người cầm đồ về luôn đi, nhà chúng tôi không nhận đâu. Sau này cũng đừng tới nữa, cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau là được rồi.”

Ông Lâm gật đầu, “Được, được, đươc. Chúng tôi biết rồi.”

Bọn họ cũng không để đồ lại mà quay người rời khỏi sân nhà họ Lương.

Lúc bọn họ đi tới chỗ cổng còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bà Lâm lẩm bà lầm bẩm.

Bà ta cũng không phải là mắng nhà họ Lương sau lưng.

Chủ yếu là bà ta trách ông Lâm làm người hèn nhát, nói là phải đi qua chịu nhục một chuyến như vậy.

Có thấy bị nhục nhã hay không thì cũng là do bọn họ tự tìm cả mà.

Ông Lương chờ mấy người nhà họ Lâm đi hết thì gọi bà Lương đi ra đóng cổng.

Ông ta cảm thấy như được giải thoát cục tức đọng lại trong người mấy ngày nay vậy.

Lúc ông Lương xoay người quay trở lại vào trong nhà lập tức bật cười ha ha.

Chương Tự Chi cũng mang theo khuôn mặt tươi cười, “Cũng không biết mấy người này lúc trước nghĩ như thế nào nữa? Sớm sống cho giống người thì làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ.”

Ông Lương đi qua giơ tay vỗ lưng Chương Tự Chi, “Tên nhóc này, rất tốt. Tôi cứ bị thích cậu như thế này đấy. Thấy ngứa mắt là phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ ngay. Không thể để cho loại người như vậy muốn làm gì thì làm được.”

Lương Ninh Như cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Cô ta xuống sân giúp mẹ dọn dẹp vậy.

Ông Lương cũng thuộc kiểu người có thù tất báo, từ trước đến nay cũng sẽ không chịu nhận thua, ông ta cũng sẽ không lui bước.

Cũng không thể nói kiểu người như ông ta là không tốt.

Chỉ là nếu thật sự tính toán tỉ mỉ thì người như vậy sẽ sống rất mệt mỏi thôi.
Tối đó Chương Tự Chi lại uống một trận ra trò với ông Lương.

Lần này ông Lương đã thật sự coi anh ta như người một nhà.

Trên bàn cơm, ông ta nói cho Chương Tự Chi biết tất cả mọi chuyện nhà mình.

Ông ta nói hầu như đầy đủ hết từ lúc Lương Ninh Như còn bé xíu cho đến tận bây giờ đã có những thay đổi gì.

Ông ta không dấu giếm chút nào mà nói hết cho Chương Tự Chi.

Ông ta còn nói cả mấy chuyện kiểu như lúc Lương Ninh Như mới vừa đi làm việc thì bị đồng nghiệp xa lánh, lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ lại không suôn sẻ, gọi điện thoại về nhà rất nhiều lần nói là công việc này thật là khó.

Mấy việc lông gà vỏ tỏi lặt vặt như vậy ông ta cũng kể. Dù sao chỉ cần là chuyện ông ta nhớ được là ông ta sẽ nói ra hết.

Lương Ninh Như thật sự không muốn nghe những lời này, cô ta không muốn nghe bất kỳ một lời nào của người uống say nói ra cả.

Cho nên cô ta tranh thủ thời gian ăn cơm xong là về phòng nghỉ ngơi luôn.

Giọng của ông Lương hơi lớn, Lương Ninh Như nằm trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như cũ.

Cô ta cũng không biết hiện tại trong cô ta đang cảm thấy như thế nào nữa.

Hình như cô ta đang cảm thấy rất yên tâm.

Điện thoại đặt ở một bên bỗng nhiên rung lên hai lần.

Lương Ninh Như lấy lại nhìn thoáng qua, lại là tên Lâm Sinh dính như keo năm linh hai kia.

Chẳng qua lần này Lâm Sinh không nói cái gì làm phiền cô ta.

Lâm Sinh chỉ bảo cô ta cẩn thận với Chương Tự Chi.

Anh ta nói có lẽ thân phận sau lưng Chương Tự Chi rất lớn, loại người như thế này thích chơi bời nhất, hơn nữa cũng là kiểu người biết lừa gạt mấy cô gái nhất, anh ta không phải là người mà một cô gái nông thôn như cô ta có thể quản được.

Nếu cô ta ở cùng Chương Tự Chi thì rất có thể cuối cùng cô ta sẽ bị mất cả người lẫn của.

Anh ta còn bảo cô ta nên tự biết trong lòng.

Anh ta nói mấy lời này làm cho Lương Ninh Như tức muốn nhảy lên.

Cái gì mà bảo là cô ta nên tự biết trong lòng?

Lâm Sinh thật đúng là xem trọng bản thân anh ta quá.

Lương Ninh Như ngay lập tức ngồi dậy bấm gửi lại một tin nhắn cho Lâm Sinh.

Cô ta cũng không nói chuyện giữ phép làm gì nữa, cô ta nói với Lâm Sinh đừng quấy rầy cô ta nữa, cô ta mong anh ta có thể nhớ những lời anh ta đã nói vào xế chiều nay.

Cô ta còn nói thêm bảo sau này cô ta như thế nào cũng đều không có một chút quan hệ gì với anh ta, anh ta không cần nhiều chuyện như vậy.

Lâm Sinh sau đó lại gửi tới một câu: Tôi muốn tốt cho cô nên mới nói vậy.

Câu này của anh ta thật sự làm cho Lương Ninh Như buồn nôn hết sức. Hơn nữa cô ta cũng hiểu ra, tranh luận với kiểu người như Lâm Sinh thật sự là việc làm vô ích nhất trên đời này.

Cho nên cô ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, block anh ta.

Block xong Lâm Sinh, Lương Ninh Như ném điện thoại sang một bên, cô ta lại nghe tiếng nâng ly cạn chén bên ngoài phòng.

Quả nhiên vẫn còn đang uống.

Lương Ninh Như không biết tửu lượng của Chương Tự Chi như thế nào.

Nhưng ba cô ta thật sự uống rất giỏi.

Nếu Chương Tự Chi mà cứ nể mặt ba cô ta rồi tiếp tục uống như thế thì có lẽ còn tệ hơn cả tình hình lần trước nữa.

Lần trước ba cô ta đã giữ kẽ rất nhiều đấy, dù sao khi đó ông ta cũng chỉ xem Chương Tự Chi là bạn bè bình thường của cô ta mà thôi.

Nhưng trải qua những chuyện Chương Tự Chi làm hôm nay thì rất rõ ràng ba cô ta đã xem Chương Tự Chi thành người một nhà rồi.

Lần này có lẽ ông ta sẽ uống xả láng cho mà xem.

Mới nghĩ một chút như vậy thôi là Lương Ninh Như đã cảm thấy đau dạ dày thay Chương Tự Chi rồi.

Lương Ninh Như lại chờ một lát thì thấy mấy người bên ngoài thật sự định uống tiếp như vậy. Vì vậy cô ta cũng đi rửa mặt rồi sau đó nằm xuống.

Hôm nay phải leo núi cô ta cũng mệt muốn gãy giò.

Cô ta cứ nằm như thế một lát sau là trực tiếp ngủ thiếp đi.

Lương Ninh Như ngủ mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu đột nhiên lại cảm giác được cửa phòng bị mở ra.

Cô ta cảm thấy rất buồn ngủ, tưởng là bà Lương qua xem cô ta nên cũng không để ý làm gì.

Nhưng lại chờ thêm một lát nữa thì cô ta ngửi được mùi rượu nồng đậm ở bên cạnh.

Lương Ninh Như vừa muốn xoay người qua thì lại đột nhiên cảm giác được có người xốc chăn của cô ta lên rồi chui vào trong chăn.

Lương Ninh Như bị dọa đến suýt thì hét lên.

Cô ta nhanh chóng xoay người một cái ra khỏi giường sau đó thuận tay bật đèn trong phòng lên.

Chương Tự Chi đang nằm trên giường của cô ta nghiêng người ngủ khò khò.

Cả mặt tên này đều đỏ bừng, xem qua một cái là biết ngay anh ta say quắc cần câu rồi.

Lương Ninh Như nghe tiếng bên ngoài.

Bà Lương đang lẩm bà lẩm bẩm nói gì đó.

Đây là trạng thái bình thường nhất, mỗi lần ba cô ta uống rượu quá nhiều, mẹ cô ta lại sẽ phàn nàn vài câu như thế này.

Hình như bên kia hoàn toàn không phát hiện ra Chương Tự Chi đi nhầm đến phòng cô ta.

Lúc đầu Lương Ninh Như định đạp Chương Tự Chi xuống đất để anh ta cút về phòng của mình mà ngủ.

Nhưng nhìn Chương Tự Chi ngủ ngon như vậy cô ta cũng đành phải bỏ ý nghĩ này.

Lương Ninh Như đắp chăn cho Chương Tự Chi còn mình thì quay người đi ra ngoài.

Cô ta đi qua phòng đã chuẩn bị cho Chương Tự Chi, chuyện này làm cho cô ta không ngủ ngay được.

Lương Ninh Như trợn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Ông Lương bà Lương đã không còn nói thầm nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh.

Một lát sau Lương Ninh Như nở nụ cười sau đó xoay người nhắm mắt lại.

Cô ta cũng không có tật lạ giường là không ngủ được, lúc trước nhiều khi đi làm nhiệm vụ cô ta cũng sẽ ngủ ở trên xe, cô ta đã sớm quen với chuyện này rồi.

Cô ta cứ như thế ngủ thẳng một giấc đến hừng đông, bà Lương đúng giờ thức dậy đi nấu bữa sáng.

Lương Ninh Như có chút không muốn đứng dậy mà mệt mỏi nằm ở trong chăn.

Chương Tự Chi và ông Lương vẫn đều chưa tỉnh rượu, cả hai người cũng chưa dậy.

Không hiểu sao loại cảm giác này làm cho Lương Ninh Như còn cảm thấy rất tốt.

Lương Ninh Như lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó cô ta bị Chương Tự Chi gọi dậy.

Rõ ràng Chương Tự Chi đã rửa mặt rồi. Anh ta đang ngồi bên giường nhìn xem Lương Ninh Như, mặt mũi anh ta đều tràn ngập ý cười.

Thậm chí anh ta còn nói, “Đêm qua em có làm gì tôi không đấy? Sao sáng nay tôi lại ngủ dậy trên giường của em vậy hả?”

Sao anh ta có thể không ngại ngùng gì mà nói ra câu đó được chứ?

Sao anh ta có thể da mặt dày nói ra như vậy?

Lương Ninh Như chậm rãi ngồi dậy rồi giơ tay nện một phát vào vai Chương Tự Chi, chỉ là cô ta cũng không dùng sức quá nhiều.

Cô ta nói, “Cái đồ không biết xấu hổ nhà anh, hôm qua anh uống say mò qua phòng tôi. Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể qua bên này ngủ chứ sao nữa.”

Chương Tự Chi vươn tay giúp cô ta vén tóc hai bên ra phía sau, “Rõ ràng hôm qua tôi mới là người uống say mà sao bay giờ em vẫn chưa chịu dậy vậy? Là do tôi làm em mệt rồi à?”

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Nghe thử xem đây mà là lời mà con người có thể nói sao?

Sao mà nghe đi nghe lại cứ thấy có mùi là lạ.

Lương Ninh Như trừng anh ta, “Cút cho tôi.”

Chương Tự Chi kéo tay cô ta, “Được rồi. Dậy thôi, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa đấy.”

Đúng là như vậy. Cô ta kiểm tra giờ thì thấy đã không còn sớm nữa, ăn cơm xong là phải đi ra ngoài trở về thành phố.

Lương Ninh Như xuống giường rồi lững thững đi ra sân rửa mặt.

Chương Tự Chi thì lại đi qua giúp đỡ mẹ Lương dọn bàn bày bát đũa.

Bà Lương thật sự là càng nhìn anh ta càng cảm thấy hài lòng, anh ta tốt hơn so với tên Lâm Sinh kia nhiều.

Hôm qua Lâm Sinh qua tới, lần thứ nhất thì bị đánh, lần thứ hai thì cúi đầu khom lưng nhận lỗi, nhìn không ra dáng hình đàn ông mạnh mẽ chút nào cả.

Nhìn anh ta cứ trù trừ, sợ hãi rụt rè các kiểu.

Ông Lương cũng đánh răng rửa mặt xong đi ra.

Hôm qua uống xong một bữa rượu thì hình như tình cảm giữa ông ta và Chương Tự Chi lại tiến thêm một bước.

Ông Lương thậm chí còn nói nếu rảnh rỗi thì ông ta sẽ qua chỗ Lương Ninh Như nhìn xem như thế nào rồi tiện thể cũng qua thăm Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nghe xong thì rất vui vẻ, “Khi nào thì bác muốn đi ạ? Đến lúc đó cháu bảo người lái xe qua đón bác đi. Từ đây qua đó đường xá xa xôi, bắt xe quá phiền phức.”

Ông Lương xua tay, “Không cần mấy đứa đón đưa làm gì đâu. Chờ bác rảnh là qua thăm mấy đứa liền rồi mang cho mấy đứa chút đồ ăn ngon trong nhà.”

Lương Ninh Như đã rửa mặt xong, cô ta đang đứng ở trong sân chải tóc.

Chương Tự Chi đứng bên cửa sổ nhìn cô ta.

Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh ta, lưng thẳng tắp.

Cô ta buộc tóc thành đuôi ngựa, không dài, trông rất hoạt bát.

Chương Tự Chi nhìn một lúc thì đột nhiên lại bật cười.
Lương Ninh Như sửa soạn xong vừa đi vào cửa đã nhìn thấy Chương Tự Chi đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô ta vô duyên vô cớ lại bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, “Anh nhìn cái gì vậy?”

Chương Tự Chi cười lên, “Đột nhiên cảm thấy em rất xinh đẹp.”

Giọng điệu của anh ta rất tốt, lời nói cũng rất chân thành.

Mặt Lương Ninh Như ửng đỏ sau đó cô ta giả bộ tức giận nói một câu, “Đồ lưu manh.”

Chương Tự Chi đi qua sờ đầu cô ta, “Qua ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm, ba Lương lại căn dặn Chương Tự Chi lát nữa lái xe thì nhớ cẩn thận một chút. Dù sao đêm qua uống hơi nhiều, ông ta cũng sợ trên đường trở về không quá an toàn.

Chương Tự Chi gật đầu, “Bác cứ yên tâm ạ, cháu sẽ lái xe từ từ. Tiểu Như ngồi trên xe thì đương nhiên cháu phải cẩn thận gấp bội rồi.”

Lương Ninh Như quay đầu trừng Chương Tự Chi.

Anh ta nói chuyện với cô ta mập mờ không rõ cũng còn chấp nhận được, đằng này anh ta nói chuyện với ba cô ta cũng nói kiểu như thế là sao, nói như thế rất dễ làm người khác hiểu lầm đấy.

Cái tên đàn ông thối này, anh ta chẳng bao giờ chịu nghe hiểu lời của cô ta rồi sau đó cứ tự làm theo ý mình, cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào nữa.

Chương Tự Chi rất nhiệt tình ăn hai bát cơm, vừa ăn vừa khen bà Lương nấu ăn ngon.

Trước đây Lương Ninh Như cảm thấy Chương Tự Chi là một tên ăn chơi, là một kẻ không coi ai ra gì, tên vô dụng tự cao, tự đại.

Nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy Chương Tự Chi không phải là người như vậy.

Ít ra thì anh ta cũng biết suy nghĩ thấu đáo, anh ta biết nên nói cái gì có thể làm cho người lớn vui vẻ, biết phải làm sao để thu phục lòng người.

Thật ra anh ta vẫn rất thông minh.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng không tệ lắm.

Chờ ăn xong, bà Lương lại mang cho bọn họ rất nhiều hoa quả.

Thật ra cũng không cần mang mấy thứ như thế này từ trong nhà làm gì, trên thành phố cái gì cũng có.

Nhưng Chương Tự Chi vẫn tỏ ra rất vui vẻ, mấy thứ bà Lương đặt trên xe anh ta đều tỏ ra rất thích.

Đến lúc cuối cùng bọn họ sắp đi thì hàng xóm cũng ra tới.

Bọn họ đương nhiên biết người đàn ông lần trước về theo Lương Ninh Như lần này cũng về theo.

Hơn nữa anh ta còn đi theo Lương Ninh Như lên thăm mộ bà nội cô ta.

Tin tức trong nông thôn truyền ra vô cùng nhanh như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ mới qua một đêm mà hầu như toàn thôn đều biết hết.

Lương Ninh Như cũng lười đi giải thích với người khác.

Những người phụ nữ nông thôn này không muốn biết sự thật, điều họ đang nghĩ mới chính là sự thật.

Những người đó đi ra đứng ở cổng nhìn Lương Ninh Như và Chương Tự Chi lên xe. Mấy người đó nói là qua chào hỏi, nhưng nghe bọn họ nói càng giống như đang trào phúng hơn, “Ây dà, Tiểu Như lại mang người bạn này về chơi à? Thím đang nghĩ lần trước đã tới một lần nói không chừng lần sau lại tới nữa, ai mà biết là lại tới nhanh như vậy chứ.”

Người này nói xong thì mấy người hàng xóm xung quanh cười hùa theo, “Nghe nói hôm qua cậu trai đi xem mắt với cháu cũng tới à? Hình như là đánh nhau luôn rồi đúng không?”

Bà Lương quay đầu nhìn mấy người hàng xóm này một chút, bà ta dứt khoát không nói lời nào.

Mấy người này ấy à, bà ta mà cãi lại một câu bọn họ còn có một đống xổ lại bà ta phía sau kìa.

Lương Ninh Như lại càng không để ý đến mấy người bọn họ làm gì.

Cô ta lên xe là Chương Tự Chi trực tiếp lái xe luôn, hai người bọn họ cứ như vậy rời đi.

Trên đường trở về, Lương Ninh Như dựa vào cửa sổ xe sau đó hỏi Chương Tự Chi, “Hôm qua anh bảo người kia thu phục Lâm Sinh như thế nào vậy, là nhúng tay vào công việc của anh ta sao?”

Chương Tự Chi hừ cười một tiếng, “Tôi cũng không phải cái gì cũng làm được. Việc của anh ta thuộc dạng bát sắt(*) thì sao mà nhúng tay dễ dàng như vậy được. Chẳng qua anh ta thật vất vả mới leo lên chức giám đốc, tôi bảo người ta cách chức anh ta thôi.”

(*) bát sắt: thuật ngữ Trung Quốc, công việc có tính ổn định cao như cán bộ công chức, viên chức quân đội, công an, cán bộ giảng dạy trong các trường công lập, nhân viên các cơ sở giáo dục công lập,..

Lương Ninh Như trừng mắt, như vậy đã siêu lắm rồi đấy.

Từng đó cũng đã đủ làm cô ta thấy ngạc nhiên.

Làm cho chức vụ của người khác thay đổi như thế này không phải là việc mà người bình thường có thể làm được đâu.

Thảo nào ngày hôm qua Lâm Sinh qua nhà lại bày ra vẻ mặt khó chịu như ăn phải phân như vậy.

Nói không chừng sau khi về nhà anh ta mắng Chương Tự Chi như thế nào đâu.

Điều tự hào nhất của gia đình bọn họ chính là công việc của anh ta.

Lúc đi xem mắt cũng giới thiệu công việc như là thương hiệu thu hút khách hàng vậy.

Bây giờ thì hay rồi, không biết sau này anh ta còn có thể kiêu ngạo như trước nữa không.

Một lát sau, Lương Ninh Như mới từ từ cảm thấy vui vẻ lên.

Thực lòng mà nói, cô ta cũng rất vui khi nghĩ trong tương lai Lâm Sinh sẽ không còn có thể ra vẻ hơn người khác chỉ vì có công việc tốt nữa.

Chương Tự Chi một đường lái xe trở về, lúc trở lại đến thành phố thì vừa lúc đến giữa trưa.

Chẳng qua bởi vì hai người bọn họ ăn sáng tương đối trễ nên hiện tại cũng không đói lắm.

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi lái xe đưa Lương Ninh Như qua Club nhà mình.

Anh ta nói là bây giờ cô ta nghỉ ngơi một lúc trong Club đã, đến chiều anh ta lại đưa Lương Ninh Như đi làm.

Ban ngày Club không có khách.

Lương Ninh Như cũng quyết định đi qua, cô ta ngồi một lát trong sảnh chính trước.

Sau đó cô ta cảm thấy ngồi không như vậy hơi chán. Cô ta suy nghĩ một chút rồi đi qua cầu thang lên lầu hai.

Chương Tự Chi thấy thế thì đi theo phía sau cô ta.

Lương Ninh Như đi thẳng qua phòng mô hình 3D của Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi thấy thế vội vàng chạy qua muốn ngăn cản nhưng Lương Ninh Như lại giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, “Tránh ra.”

Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tránh ra.

Lương Ninh Như mở cửa bước vào, cô ta đã biết công tắc ở đâu cho nên đi qua trực tiếp mở ra.

Trong phòng xuất hiện hình ảnh thấp thoáng.

Cô ta nghĩ một chút rồi lại đi qua kéo rèm cửa lại.

Được lắm, trong phòng đầy ngay tắp lự.

Chương Tự Chi đứng ở cửa liếc qua mô hình 3D của Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như chưa kịp mở miệng nói cái gì anh ta đã nhanh miệng nói trước, “Thì những lúc rảnh rỗi tôi hay nhớ em đó, sau thì đặt làm một cái mô hình như vậy để lúc tôi nhớ em mà không gặp được em thì tôi qua ngắm mô hình vậy thôi.”

Mô hình được làm rất chân thật, tỉ lệ một với một. Lương Ninh Như cau mày lại, “Quả nhiên cách tiêu xài của mấy kẻ có tiền các anh khác với người bình thường thật mà.”

Chương Tự Chi mím môi, anh ta không dám nói một lời nào.

Ngoại trừ mô hình 3D của Lương Ninh Như trong này còn có mô hình của Cố Tư.

Lương Ninh Như đi về phía mô hình của Cố Tư, cô ta chăm chú nhìn nó, “Anh còn đặt cả mô hình của cô Cố à.”

Chương Tự Chi vội vàng giải thích, “Cái này không phải do tôi đặt. Trước đó Trì Uyên qua đây biết tôi có thứ như thế này cho nên anh ấy bảo tôi làm cho anh ấy một cái. Em cũng biết mà, có một đoạn thời gian Trì Uyên và Cố Tư cãi nhau giận nhau rất nghiêm trọng, không ai ngờ đến việc hai người bọn họ còn có thể tái hợp. Trì Uyên lúc đó còn khổ hơn tôi bây giờ cho nên anh ấy mới bảo tôi làm ra cái này, lúc đó anh ấy cũng thường xuyên sang đây xem.”

Còn khổ hơn anh ta bây giờ, anh ta nói lời này cũng thật là…

Lương Ninh Như mới phát hiện ra Chương Tự Chi cũng rất biết cách kể khổ thay bản thân.

Những mô hình nhân vật còn lại thì cô ta lại không nhận ra ai cả.

Lương Ninh Như nhướng mày, “Sao anh không làm một cái cho bản thân vậy?”

Cô ta nói như thế làm cho Chương Tự Chi mới hoảng hốt nhớ đến chuyện này, “Em nói cũng đúng nhỉ. Đã làm cho em một cái rồi đương nhiên cũng phải làm cho tôi một cái để đặt bên cạnh em chứ, nếu chỉ có một người thì cô đơn lắm chứ phải à.”

Các cách suy nghĩ của anh ta quả thật phải làm cho người khác phải bội phục sát đất mà.

Lương Ninh Như quả thực là không làm gì được anh ta.

Cô ta lại ở chỗ này tham quan một lát sau đó đi qua bàn điều khiển ánh sáng của Chương Tự Chi nhìn một chút.

Thật ra cô ta cũng không hiểu mấy thứ đồ công nghệ cao như thế này cho lắm.

Lương Ninh Như nghiên cứu một chút, “Cả một bộ này chắc tốn không ít tiền đúng không?”

Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng là không ít, nhưng cũng được, có thể chấp nhận được.”

Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Lần sau đừng tiêu tiền vào mấy nơi phí phạm như thế này nữa. Có tiền cũng không phải là có thể phung phí như vậy. Lần sau anh mua mấy món đồ có số tiền lớn như thế này thì hỏi tôi một tiếng, tôi bảo được thì mới được mua, biết chưa?”

Chương Tự Chi nhanh chóng gật đầu, “Rồi, rồi.”

Lương Ninh Như quay đầu nhìn một chút.

Cô ta có thể xác định anh ta lại không nghe hiểu lời cô ta nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom