Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 641-645

Ông Chương chỉ cho rằng Chương Tự Chi đang nói về chuyện của bạn gái anh chứ không nghĩ gì nhiều.

Ông Chương suy ngẫm một lúc rồi trả lời câu hỏi của anh ta, “mẹ anh mất lâu quá, bây giờ nhớ lại tôi còn cảm thấy lạ lẫm.”

Sau đó ông ta nói, “nhưng mà ngẫm lại thì những ngày tháng sống cùng mẹ anh xưa kia dù rằng đã xảy ra nhiều chuyện không mấy vui vẻ, nhưng nhìn lại thì vẫn hạnh phúc lắm. nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn sống cùng bà ấy.”

Nói xong, ông quay lại nhìn Chương Tự Chi, “anh đến đây để hỏi ba anh nhiều thứ thế, có phải trong lòng đang cất giữ điều gì khiến anh không hiểu nổi không? Có thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, lề mà lề mề mãi.”

Chương Tự Chi nghe xong thì vò đầu bật cười, “đúng là có một điều khiến con không hiểu. Chuyện là trước đây con cực kỳ ghét một người, nhưng bây giờ cảm xúc của con đối với cô ấy càng lúc càng dễ chịu. Ba nói con nghe xem, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chỉ cần con nghĩ về cô gái đó là trái tim con lại cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Như thế có được gọi là thích không ba, con sợ con lại hiểu sai nữa.”

Ông Chương bật cười thành tiếng, “đồ ngốc nhà anh, có thế mà cũng không phân biệt được, bình thường anh khôn lắm cơ mà?”

Chương Tự Chi không cười nổi nữa, “con đến đây để hỏi ba, chứ có phải để nghe ba mắng con đâu.”

Ông Chương hậm hực, anh mắt ông chuyển ra ngoài cửa sổ, “nếu anh không phân biệt được thì tự suy nghĩ thử xem. Nếu anh và cô bé đó phải ở bên nhau trong suốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời, mỗi ngày anh mở mắt ra là thấy hình ảnh cô bé đó xuất hiện trước mặt anh, anh có cảm thấy chán ngắt không? Có cảm thấy phiền phức không? Nghĩ cho thật kỹ, như thế là anh đã có được đáp án rồi đấy.”

Chương Tự Chi ngồi lại đó mà cẩn thận suy nghĩ một lúc.

Nếu hầu hết quãng thời gian còn lại trong cuộc đời anh đều được ở bên Lương Ninh Như, mớ mắt hay nhắm mắt đều hiện lên hình bóng cô gái đó. Bây giờ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất có hi vọng.

Chương Tự Chi vỗ đùi một cái thật kêu, cảm thấy bản thân mình giống như vừa tìm được đường ra.

Anh ta nói, “thôi, con biết chuyện gì đang xảy ra rồi. ba cứ thong thả mà ngắm cây ngắm cảnh, con đi trước đây.”

Ông Chương kinh bỉ cười một tiếng, “thằng ranh con này, xong việc là chạy đi ngay.”

Chương Tự Chi không đáp lại, chạy ra khỏi phòng bệnh, “anh vừa bước về phía thang máy, vừa móc điện thoại ra gọi cho Lương Ninh Như.

Giỏi lắm, không liên lạc được.

Chắc là kéo anh vào danh sách đen mất rồi.

Chương Tự Chi cười, cất điện thoại đi rồi đứng trong thang máy di chuyển xuống, lái xe chạy thẳng đến chỗ Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như đang ở trong phòng tập gym.

Một mình cô ta ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc

Chương Tự Chi đứng ngay trước cửa phòng làm việc, ôm lấy cánh tay chăm chú nhìn Lương Ninh Như một khoảng thời gian dài. Nhưng Lương Ninh Như không hề phản ứng lại.

Chương Tự Chi đẩy cửa bước vào, “nghĩ cái gì mà nghĩ thẩn ra thế?”

Lương Ninh Như bị anh ta làm cho giật bắn người.

Sao khi thấy rõ người đang bước vào là ai, cô ta liền đứng bật dậy, “anh bị điên à, vào mà không có tiếng động gì vậy, như ma ý.”

Chương Tự Chi im lặng, kéo ghế ra ngồi đối diện bàn làm việc của Chương Ninh Như rồi nhìn chằm chằm vào cô ta.

Lương Ninh Như không hiểu mô tê gì, đột nhiên nhớ ra những cảnh tượng lúc chạng vạng tối hôm qua.

Khi đó Chương Tự Chi nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, vừa chăm chú vừa nghiêm túc.

Không biết vì sao mà cảnh tượng đó lại khiến trái tim cô ta rung động.

Lương Ninh Như vội vàng dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt Chương Tự Chi, giọng điệu cô ta vẫn ghét bỏ như cũ, “anh qua đây làm gì? Suốt cả ngày đi đâu cũng thấy anh, có phiền không cơ chứ?”

Chương Tự Chi bật cười, nghiêng người về phía trước, “làm sao? hôm nay tôi mới gặp cô có một lần mà, sao lại bảo ở đâu cũng thấy tôi? Có khi nào cô vẫn luôn nhớ tôi không?”

Trông Lương Ninh Như giống như vừa gặp phải ma vậy, cô ta quay đầu nhìn anh ta, “anh quên uống thuốc à?”

Khó thế mà cũng nói ra mồm được.

Chương Tự Chi vẫn mỉm cười, từ từ dựa ra phía sau, vẻ mặt khá cợt nhả.

Anh ta thích bộ dạng lúc tức giận của Lương Ninh Như.

Cô ta như thế nào anh cũng thích.

Mẹ kiếp cái cảm giác này khiến người ta vừa vui vừa buồn.

Chương Tự Chi nhìn đồng hồ, “hôm nay rảnh thế à? hay là trưa nay đi ăn trưa cùng tôi nhé.”

Lương Ninh Như ghét bỏ nhìn anh, “ai thèm ăn với anh? Anh cút nhanh cho tôi nhờ, tôi không muốn thấy mặt anh.”

Sắc mặt Chương Tự Chi không thay đổi, “tôi vẫn sẽ ngồi đây chờ cô, không được từ chối tôi.”

Bộ dạng vô lại của anh ta gần như giống hệt trước đây.

Lương Ninh Như nghiến rằng nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi, nhưng sau cùng vẫn không nói được câu nào.

Chương Tự Chi cũng không làm phiền Lương Ninh Như, anh ra ngoài ngồi lên chiếc ghế dài ở đó, khoanh tay chăm chú nhìn Lương Ninh Như trong phòng làm việc.

Sao anh cứ cảm thấy cô gái này khác hẳn lúc trước

Trước đây khi thấy Lương Ninh Như, anh ta càng nhìn càng chán ghét. Vậy mà giờ đây càng nhìn anh ta lại càng thích. Cảm giác này nó chua đến mức anh ta cũng không dám tưởng tượng.

Ngồi như vậy một lúc, Lương Ninh Như vẫn chưa làm xong việc, bên ngoài đã có một đoàn người nhốn nháo đến. Bọn họ vừa bước vào đã la hét hỏi Lương Ninh Như đâu. Nhìn là biết đến để gây sự với Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như chưa kịp làm gì, Chương Tự Chi đã tự mình đứng dậy, hai tay cho vào túi loạng choạng đi về phía đám người nọ.

Những người này đều không mang theo thứ nhìn, liếc sơ qua thì có gần chục người.

Họ không mang theo vũ khí khiến Chương Tự Chi yên tâm hơn. Anh ta không sợ bọn họ, chủ yếu là không muốn phá hỏng những thứ ở trong này.

Những người đó đều ngẩn người ra khi thấy Chương Tự Chi bước đến

Chương Tự Chi cười, “lại gặp nhau này.”

Lần trước khi bọn họ đến tìm Lương Ninh Như để gây sự, anh cũng đã đứng ra giải quyết. Khi đó những người này chỉ nói ra những lời bẩn thỉu, bảo rằng sẽ không chịu để yên.

Chương Tự Chi vốn cho rằng chưa đến hai ngày sau bọn họ sẽ đến, nhưng không ngờ lại phải nghỉ ngơi lâu đến thế.

Trên gương mặt của người đàn ông đứng đầu có một vết xẹo. lúc hắn ta không thể hiện cảm xúc trông khá đáng sợ.

Gã trừng mắt nhìn Chương Tự Chi, “Cậu Chương, chúng tôi không muốn gây thù chuốc oán với cậu. đây là chuyện giữa chúng tôi và ả họ Lương kia, cậu đừng nên nhúng tay vào thì hơn.”

Chương Tự Chi bật cười, “ông anh đến đây gây chuyện với bạn gái tôi, anh nói thử xem, chuyện này tôi có thể không nhúng tay vào không?”

Gã cầm đầu ấy ngẩn người ra, Lương Ninh Như đang bước ra khỏi văn phòng cũng ngẩn người.

Cái tên vô liêm sỉ này đúng là cái gì cũng nói được.

Lương Ninh Như vội vàng bước qua, muốn mở miệng giải thích.

Nhưng sau đó Chương Tự Chi hành động nhanh hơn cô, đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, bật cười thành tiếng, “em yêu, chuyện này cứ để anh lo, em không cần bận tâm, vào trong đợi anh nhớ.”

Lương Ninh Như trợn mắt muốn chửi anh ta một trận.

Nhưng Chương Tự Chi tăng thêm lực cho cánh tay, ôm cô chặt hơn.

Khoảng cách giữa hai người khá gần. Hơi thở của Chương Tự Chi lúc anh nói chuyện đều phả lên bên tai Lương Ninh Như, “ngoan nha cưng, nghe lời anh, cứ giao hết tất cả cho người đàn ông của em. Lúc này sao có thể để em ra mặt được?”

Giọng nói của anh ta hơi trầm xuống, gửi gắm thêm rất nhiều ý nghĩa trong câu nói ấy.

Lương Ninh Như chăm chú nhìn Chương Tự Chi một lúc lâu, đành nuốt hết những lời định mắng anh ta vào trong.

Cô ta biết, nếu cô giao hết những chuyện này cho Chương Tự Ninh giải quyết thì mọi chuyện sẽ được xử lý nhanh hơn.
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một lúc lâu, cuối cùng cô ta gật đầu, “ Nếu anh không xử lý tốt, anh cứ xem thử tôi có dám đánh chết anh không.”

Cô ta nói nhìn qua vô cùng hung dữ nhưng trong mắt của những người khác, đây lại là kiểu như mấy đôi yêu nhau đang liếc mắt đưa tình.

Chương Tự Chi cười, anh ta giơ tay véo mặt Lương Ninh Như, “Được, tuân lệnh.”

Lương Ninh Như nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bọn họ đang ở bên ngoài cô ta thật sự muốn bẻ gãy cái tay kia của Chương Tự Chi.

Lương Ninh Như xoay người trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi như cũ.

Cô ta không cảm thấy tức giận bởi vì mấy kẻ đến kiếm chuyện, cô ta chỉ là thấy giận cái tên đàn ông khốn kiếp Chương Tự Chi này, rõ ràng anh ta đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô ta mà.

(*) chiếm tiện nghi: ám chỉ hành vi không được đứng đắn của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ khi hai người ở một mình trong một khung cảnh riêng tư với nhau. Tiện nghi ở đây được ví với những điểm nhạy cảm trên cơ thể người phụ nữ mà khi người nam chiếm được thì thỏa mãn được nhu cầu của bản thân, một người nữ đầy đủ tiện nghi tức là có số đo ba vòng đạt chuẩn, vòng nào ra vòng đó.

Nhưng không phải anh ta đã có bạn gái rồi sao?

Chẳng lẽ đồ không biết xấu hổ này còn muốn làm hải vương(*) sao?

(*) hải vương: người có tính bắt cá nhiều tay, trăng hoa

Chẳng qua cho dù là như vậy đi chăng nữa, Chương Tự Chi chắc là cũng sẽ không đế ý cô ta mới đúng.

Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Lương Ninh Như có chút nôn nóng, có rất nhiều loại cảm xúc cô ta không thể ngay lập tức hình dung ra được.

Lương Ninh Như không nhìn Chương Tự Chi ở bên ngoài giải quyết mọi chuyện như thế nào.

Không hiểu sao cô ta có chút tin Chương Tự Chi có thể xử lý tốt chuyện này.

Với cái tính không sợ trời không sợ đất kia của cậu út nhà họ Chương thì mấy người nghiêm chỉnh không làm gì được anh ta nhưng mấy người hay làm việc không đàng hoàng như thế này không khéo lại càng thấy sợ anh ta hơn nữa.

Quả nhiên không lâu sau những người kia phải ra về tay trắng mà không làm gì được thêm.

Lần này thì lúc bọn họ rời đi không chửi rủa cũng không dọa dẫm mà chỉ nhỏ tiếng cằn nhằn tỏ vẻ không vui.

Chương Tự Chi đút tay vào túi và nhìn những người đó rời đi.

Chờ những người kia đi hết thì có một số huấn luyện viên từng người lần lượt đi qua đến chỗ Chương Tự Chi.

Vừa rồi có rất nhiều người đến nên những người này đã sớm trốn đi.

Bây giờ bọn họ đến cũng không kiệm lời mà khen lấy khen để Chương Tự Chi.

Một người đánh lùi mười mấy người thì anh ta cũng không phải là loại tầm thường gì.

Chương Tự Chi hoàn toàn không muốn nghe mấy lời nịnh hót sáo rỗng này, những nhân viên phục vụ trong Club nhà anh ta còn biết khen anh ta hay hơn mấy người này nhiều.

Từ lâu anh ta đã miễn nhiễm với những lời khen kiểu này rồi.

Chương Tự đợi một chút rồi lại quay trở lại phòng làm việc của Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như đang nhìn vào máy tính, vẻ mặt cô ta đang rất nghiêm túc.

Chương Tự Chi cười toe toét đi qua rồi ngồi trở lại trên ghế, “Em yêu, những người đó đã bị anh đánh chạy đi rồi, khen anh một câu xem nào.”

Lương Ninh Như mở miệng, nhẹ nhàng vô cùng khen anh ta một câu, “Cút.”

Cô ta thật sự nghĩ nát óc cũng không biết mắng Chương Tự Chi như thế nào cho xứng đáng.

Chương Tự Chi cười đến vai giật lên giật xuống.

Hình như Lương Ninh Như rốt cuộc nhớ đến chuyện gì đó cô ta ngay lập tức ngồi thẳng người đối mặt với Chương Tự Chi rồi nói, “Cô Từ biết anh như thế này không?”

Cô ta nhắc đến Từ Giai Ninh làm biểu cảm trên mặt Chương Tự Chi ngừng một chút.

Anh ta cũng không biết nên nói như thế nào mới được. Tính ra bây giờ anh ta và Từ Giai Ninh đúng là còn chưa chính thức chia tay.

Mặc dù trong ấn tượng của anh ta, hai người bọn họ cũng chưa từng chính thức ở bên nhau.

Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện giữa tôi và cô ấy cho cô ấy nghe sau.”

Lương Ninh Như hả một tiếng.

Có ý gì đây chứ?

Cái gì mà nói cho rõ ràng chuyện của hai người bọn họ hả?

Sao mà nghe cứ là lạ làm sao ấy nhỉ?

Chương Tự Chi không nghĩ nhiều như vậy, anh ta kiểm tra thời gian, “Được rồi, đến giờ rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lương Ninh Như vẫn từ chối, “Không đi, tôi đặt đồ về ăn.”

Chương Tự Chi cũng không tức giận, “Vậy thì tôi cũng gọi vậy. Em gọi món nào tôi cũng sẽ gọi thêm một phần tương tự.”

Lương Ninh Như thật sự không nói nên lời, “Chương Tự Chi, sao bây giờ anh cứ như keo năm lẻ hai vậy hả? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy? Anh nói tôi nghe thử coi.”

Ánh mắt Chương Tự Chi tỏ vẻ vô tội, “Tôi có muốn làm cái gì đâu, tôi cũng chỉ muốn ăn cơm trưa với em thôi mà.”

Chương Tự Chi thay đổi có chút lớn, anh ta hoàn toàn khác so với trước đây.

Lương Ninh Như cuối cùng nhìn chằm chằm anh ta sau đó khẽ cười chế nhạo. Cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta rồi ưỡn cổ hỏi, “Em đi làm gì đấy?”

Lương Ninh Như cũng không quay đầu nhìn lại, “Đi vệ sinh, anh muốn đi theo à?”

Chương Tự Chi cười, anh ta lại bắt đầu da mặt dày không biết xấu hổ, “Nếu em không ngại thì tôi đi theo cũng được.”

Lương Ninh Như mặc kệ anh ta rồi đi thẳng.

Chương Tự Chi ngồi ở đây đặt đồ ăn ngoài. Anh ta đợi rồi lại đợi, Lương Ninh Như mãi vẫn chưa quay lại.

Một lúc sau anh ta mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người phụ nữ kia cho anh ta leo cây rồi.

Đồ đặt đến Chương Tự Chi cũng không đi, anh ta cứ mặt dày mày dạn ngồi trong phòng làm việc của Lương Ninh Như mà ăn cơm.

Bình thường lúc này Từ Giai Ninh sẽ luôn gọi điện thoại cho anh ta.

Mấy cô gái lúc yêu đương luôn muốn quấn quýt với người yêu của mình.

Cho dù là hai người không gặp được nhau cũng phải gọi điện thoại nói cho người kia biết mình đang ở đâu, đang làm cái gì.

Hôm nay không thấy cô ta gọi thì chắc là do lúc ăn cơm sáng nay bọn họ đã có cuộc trò chuyện không vui vẻ gì mấy.

Từ Giai Ninh cũng muốn cả hai người bọn họ đều bình tĩnh lại.

Chương Tự Chi đợi mãi đến buổi chiều Lương Ninh Như đi làm mới thấy được cô ta. Vừa thấy cô ta từ bên ngoài đi vào là anh ta đã xụ mặt ngay, “Em giỏi nhỉ, bây giờ còn biết giở trò này luôn.”

Lương Ninh Như liếc anh ta một cái, cô ta cũng đã lường trước được chuyện anh ta vẫn chưa rời đi, “Anh cũng thật đáng ghét, như vậy rồi mà vẫn còn không chịu đi, da mặt dày thật đấy.”

Chương Tự Chi đứng dậy xoay người đi đến trước mặt Lương Ninh Như.

Ai ngờ Lương Ninh Như nghiêng người một cái lách qua người anh ta trở lại trước chỗ ngồi của mình.

Chương Tự Chi vốn dĩ có chuyện muốn nói nhưng nhìn thấy thái độ của cô ta như thế này, anh ta nhất thời cũng không nói ra thành lời được.

Lúc trước cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đâu phải chịu cảnh như thế này bao giờ đâu. Vậy mà bây giờ anh ta lại bị người phụ nữ này làm lơ như vậy.

Ngay cả kiểu người thích đâm chọt anh ta như Cố Tư cũng chưa bao giờ làm như thế với anh ta lần nào.

Chương Tự Chi thở dài ra một hơi. Nếu nói trong lòng anh ta không muốn trách cô ta chút nào thì đó chắc chắn là lời nói dối.

Anh ta đã ăn nói nhẹ nhàng bao dung cô ta nhiều như vậy nhưng cô ta vẫn luôn đối xử với anh ta như thế này, không hề cho anh ta một chút thái độ tốt nào cả.

Chương Tự Chi dừng lại một chút rồi sau đó không nói một câu nào mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Lương Ninh Như chờ đến lúc nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc đóng lại rồi mới nhìn ra cửa.

Cô ta biết bản thân đang hành xử như giận cá chém thớt. Bởi vì cô ta không thể hiểu rõ nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng nên cô ta cảm thấy rất bức bối, chỉ muốn phát tiết sự khó chịu đó lên người Chương Tự Chi mà thôi.

Được rồi, được rồi. Như thế này cũng tốt, nói không chừng sau này hai người bọn họ cũng không có chuyện gì phải qua lại với nhau nữa.

Chương Tự Chi rời khỏi chỗ của Lương Ninh Như nhưng anh ta cũng không lái xe quay về Club mà là lái xe đi nhà tổ nhà họ Trì.

Cố Tư đang ôm bụng đi dạo ở sân sau.

Cái bụng đang lớn lên một cách nhanh chóng đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra được.

Cả người Cố Tư trông cũng có da có thịt hơn một chút.

Chương Tự Chi xuống xe đi về phía Cố Tư. Cố Tư không phát hiện ra anh ta đã đến ngay, cô còn đang trò chuyện cười đùa với bà cụ.

Khi cô cười hai mắt cô cong lên. Có lẽ là do mập lên, cả người đều có chút ngây thơ dễ thương.

Trong lòng Chương Tự Chi dễ chịu hơn một chút, anh ta lập tức đi nhanh qua đó.

Anh ta đi đến trước mặt Cố Tư thì cô mới nhìn rõ anh ta, cô kêu ra một tiếng ơ kìa, “Lão Chương, anh tới rồi à?”

Cô thật sự rất vui, cả mắt cả mặt đều hiện lên ý cười.

Cái này khiến Chương Tự Chi cảm thấy rất hài lòng.

Cuối cùng có một người gặp anh ta mà không chê.

Anh ta nhìn xuống một chút nhìn vào bụng Cố Tư, “Bụng cô cũng lớn thật đấy, ai không biết còn tưởng cô đang mang thai đôi đấy.”

Cố Tư bật cười, “Tôi cũng hy vọng là thai đôi nhưng bác sĩ nói không phải.”

Chẳng qua cũng không nhất thiết phải sinh hai đứa một lần luôn. Trước sinh một đứa cho quen đã, nếu thích có thể sinh thêm đứa nữa cũng được.

Bà cụ thấy Chương Tự Chi thì cũng rất vui mừng.

Chẳng qua bà cụ vừa mở miệng lại hỏi chuyện khác, “Cô Lương không đến cùng với cháu à? Ôi trời, bà đang rất nhớ cô ấy đấy.”
Bà cụ vừa nhắc đên Lương Ninh Như, vẻ mặt của Chương Tự Chi thay đổi ngay lập tức.

Cũng không phải là hoàn toàn trở nên khó chịu, chẳng qua là anh ta đã không còn cười nữa.

Cố Tư liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra có vấn đề. Cô mím môi, cười như không cười nhìn Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Cô ấy hơi bận một chút ạ. Lần sau cháu mà gặp cô ấy thì rủ cô ấy đến đây sau vậy.”

Bà cụ gật đầu, “Cũng không biết cô ấy với bạn trai tình cảm như thế nào rồi?”

Bà cụ vừa nói như thế, Chương Tự Chi mới giật mình nhớ đến một chuyện khác.

Đúng vậy, Lương Ninh Như cũng có bạn trai.

Mọi chuyện không hề đơn giản giống như anh ta nghĩ như vậy. Lúc trước anh ta nghĩ chỉ cần giải quyết mối quan hệ giữa anh ta và Từ Giai Ninh là mọi chuyện sẽ thuận lợi.

Nhưng anh ta lại quên mất bên chỗ Lương Ninh Như cũng có một cái phiền phức.

Nghĩ đến chuyện này làm Chương Tự Chi càng thêm bực bội.

Lương Ninh Như càng ngày càng chướng mắt anh ta mà anh ta lại càng ngày càng thích người đó.

Đây quả thật là tự chuốc khổ vào thân mà.

Bà cụ biết Chương Tự Chi cũng trả lời không được bao nhiêu chuyện của Lương Ninh Như nên lại hỏi tình hình của ông Chương.

Bọn họ cũng chỉ biết là ông ta đã nhập viện nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết rõ lắm.

Chương Tự Chi bật cười, “Sức khỏe ông già nhà cháu tốt lắm ạ, ba vẫn còn ăn ngon uống tốt lắm.”

Chương Tự Chi vô cùng nghi ngờ lần này ông Chương nhập viện là ông ta đang lừa anh ta thì có.

Hôm nay anh ta đi thăm ông ta thì thấy sắc mặt ông ta rất hồng hào lại còn giọng nói vang dội rõ ràng, nhìn qua nhìn lại cũng nhìn không ra ông ta đang có vấn đề về sức khỏe mà.

Bà cụ Trì gật đầu, “Không có chuyện gì là tốt rồi. Đến tuổi này rồi thì cũng không nói trước được sức khỏe sẽ như thế nào đâu, các cháu đến thăm ông ấy nhiều vào.”

Chương Tự Chi gật đầu một cái nói câu cháu biết rồi ạ.

Bà cụ nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi rồi đột nhiên lại nói, “Đúng rồi, Tự Chi, cháu và bạn gái tiến triển như thế nào rồi? Có phải ba cháu cũng đang lo sốt vó chuyện của hai đứa không vậy?”

Chương Tự Chi nghe bà cụ nói như vậy thì ngừng một chút, anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Ông cụ Chương đương nhiên rất lo chuyện này, nếu không thì ông cụ cũng sẽ không mở miệng ngậm miệng toàn là chuyện hôn nhân đại sự của anh ta.

Nhưng với tình hình bây giờ thì không phải người khác cứ sốt ruột thì sẽ có ích.

Bây giờ anh ta và Từ Giai Ninh hoàn toàn không thể nào mà tiếp tục nổi nữa.

Anh ta đang định nói cho rõ ràng hết mọi chuyện với Từ Giai Ninh.

Trong chuyện này, anh ta đã sai ngay từ đầu rồi. Bây giờ nghĩ lại, anh ta chắc là đã không có tình cảm đặc biệt gì với Từ Giai Ninh, bởi vì anh ta không thèm để ý cho nên lúc bên nhau mới không có gánh nặng trách nhiệm.

Anh ta không hiểu những điều này cho nên đã hiểu lầm đó là thích.

Là do anh ta tiếp xúc với phụ nữ quá ít nên không có kinh nghiệm.

Cố Tư liếc mắt một cái là nhìn ra ngay Chương Tự Chi đang cảm thấy do dự đối với vấn đề này.

Cô nhanh chóng mở miệng nói thay anh ta, “Tự Chi và cô Từ bên nhau cũng chưa lâu lắm. Bình thường thì nên tiếp tục quen nhau thêm một thời gian nữa rồi mới có thể biết tiếp theo sẽ như thế nào. Cháu cảm thấy không nên quá vội vàng đi đến quyết định cuối cùng được.”

Chương Tự Chi vội vàng gật đầu, “Đúng vậy ạ, cháu cũng nghĩ như vậy đấy ạ .”

Ba người ngồi ở đây tán gẫu một lát rồi bà cụ lại đi lên lầu nghỉ ngơi như mọi khi.

Dưới lầu cũng chỉ có Cố Tư và Chương Tự Chi.

Lúc này Chương Tự Chi mới bỏ xuống ý cười giả phải mang lên từ nãy tời giờ.

Cố Tư thở dài một hơi, “Làm sao vậy Lão Chương? Anh cãi nhau với cô Từ rồi à?”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư, “Rõ ràng như vậy sao?”

Cố Tư gật đầu, “Vừa mới nói đến cô ấy vẻ mặt anh lập tức trở nên là lạ. Có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô gái đó rất quấn quýt với anh mà. Nhìn qua cô ấy sẽ không cãi nhau với anh mới đúng.”

Chương Tự Chi ngả người ra sau dựa lưng vào ghế sô pha, anh ta thở dài thườn thượt, giọng nói cũng thấp xuống, “Không phải cãi nhau, cũng là bởi vì không cãi nhau cho nên tôi mới thấy không thoải mái.”

Bởi vì từ đầu đến cuối Từ Giai Ninh vẫn luôn né tránh đề tài của anh ta. Anh ta thà rằng Từ Giai Ninh trực tiếp đối mặt với anh ta rồi cãi nhau với anh ta vài câu còn hơn.

Sau đó anh ta mới có thể mượn cơ hội nói ra mọi chuyện cho rõ ràng được.

Bây giờ Từ Giai Ninh đang ở trong tình trạng hoàn toàn không muốn đề cập đến chuyện đó. Cô ta né tránh đến mức có mấy câu anh ta thật sự không có cách nào nói thẳng ra được.

Cố Tư bật cười, “Sao vậy? Anh còn có xu hướng tự chuốc khổ vào thân à?”

Chương Tự Chi suy nghĩ kỹ một hồi lâu rồi cuối cùng anh ta quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi cảm thấy hình như tôi không thích Từ Giai Ninh.”

Sau khi nói xong Chương Tự Chi chép miệng, anh ta giải thích lại, “Cũng không phải là tôi không thích cô ấy, chỉ là có lẽ tôi không có cảm giác thích giữa nam và nữ đối với cô ấy. Tôi đúng là thích cô ấy, lúc tôi đi cùng cô ấy tôi không thấy áp lực gì cả, không cảm thấy phải gánh vác cái gì, rất thoải mái tự tại. Nhưng loại thích này lại không giống với cảm giác thích như giữa những người yêu nhau lắm.”

Anh ta nói một hồi anh ta cũng tự cảm thấy hơi khó hiểu, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Cố Tư, “Cô hiểu ý tôi đúng không?”

Cố Tư cong khóe miệng. Cái tên đầu óc rùa bò này cuối cùng cũng có thể tự ngẫm ra rõ ràng một vài vấn đề rồi.

Chương Tự Chi có chút bực bội, anh ta nắm tóc, “Bây giờ trong lòng tôi thật sự rất rối.”

Cố Tư hỏi anh ta một vấn đề khác, “Sao anh lại đột nhiên cảm thấy mình không thích cô Từ vậy? Chẳng lẽ anh phát hiện ra bản thân có cảm giác thích thật sự với một người khác à?”

Cô vừa hỏi ra vấn đề này, Chương Tự Chi lập tức thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui.

Sao anh ta dám nói với Cố Tư anh ta thích Lương Ninh Như được chứ? Lúc trước anh ta đã không ít lần mắng Lương Ninh Như trước mặt Cố Tư cơ mà.

Lúc đó anh ta mắng đến suýt đào luôn gia phả tổ tông mười tám đời nhà Lương Ninh Như ra mắng cho hả giận luôn ấy chứ.

Bây giờ mà lại đi thừa nhận anh ta thích Lương Ninh Như, thì đó thật là một cú tự vả đi vào lòng đất của anh ta luôn thật.

Cố Tư có thể thấy rõ ràng Chương Tự Chi đang xấu hổ. Cô cảm thấy hình như cô đã đoán trúng rồi.

Cố Tư cười, cô cũng không ép anh ta phải nói ra. Dáng vẻ vò đầu bứt tai của cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đã cho cô câu trả lời rồi.

Cố Tư đổi đề tài trò chuyện, cô nói về chuyện tiệc sinh nhật của ông hai Tùy.

Lễ sinh nhật diễn ra vào chủ nhật tuần này.

Chọn thời gian cũng thật khéo, vừa lúc vào ngày nghỉ ai cũng có rảnh.

Cũng sẽ có rất nhiều người đến tham dự vào ngày này.

Cố Tư nói người càng nhiều thì càng dễ gây ra sai lầm, đến lúc đó cô cũng sẽ chỉ đi qua lộ mặt một chút, nhưng có lẽ chỉ là hơi đứng đó một lát là rời đi ngay.

Phần còn lại là Lương Ninh Như giả làm cô ở lại.

Cố Tư trầm ngâm thở dài, “Tôi thực sự có chút sợ, lỡ mà có chuyện gì bất thường xảy ra thì tôi thấy có lỗi với cô Lương quá.”

Chương Tự Chi mím miệng và vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm túc.

Sao anh ta không sợ loại chuyện này được cơ chứ, bây giờ anh ta ít nhiều cũng có chút hối hận chuyện lúc ấy, anh ta không nên hỏi Lương Ninh Như mới đúng.

Bọn họ có thể nghĩ ra những biện pháp khác, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc để Lương Ninh Như đi mạo hiểm.

Chương Tự Chi suy nghĩ chút rồi nói, “Ngày đó tôi qua gặp cô rồi chúng ta cùng đến nhà họ Tùy. Sau khi cô rời đi thì tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy luôn. Từ đầu đến cuối tôi đều ở với các cô nên nếu làm như thế này chắc là sẽ không khiến ai nghi ngờ đâu. Giữa chừng mà có người qua thì tôi còn có thể giúp một chút.”

Cố Tư gật đầu, “Lão Chương, tôi tin anh. Nhưng mà hình như cô Lương không tin anh lắm thì phải.”

Nhắc tới chuyện này, không phải chuyện này lại quay về chỗ đau của anh ta sao?

Lương Ninh Như không phải không tin anh ta, Lương Ninh Như là ghét anh ta.

Nói nữa, sao người phụ nữ kia có thể ghét anh ta đến mức như vậy được nhỉ?

Anh ta đều có thể thay đổi suy nghĩ, sao Lương Ninh Như lại không thay đổi được vậy?

Cố Tư vuốt ve bụng của cô, “À, đúng rồi. Lão Chương, anh gặp bạn trai của cô Lương bao giờ chưa? Cũng không biết bạn trai cô ấy là người như thế nào nhỉ? Anh ta có thể làm cô Lương coi trọng như vậy thì chắc là anh ta cũng rất ưu tú đúng không?”

Chương Tự Chi xụ mặt một chút, giọng điệu có chút lạnh lùng, “Tôi chưa gặp qua lần nào cả. Lúc trước tôi có nghe Lương Ninh Như nói hình như cô ấy cần có bạn trai hơi gấp, cho nên tôi cảm thấy chắc là người đàn ông đó cũng không có chỗ nào xuất chúng. Chẳng qua là Lương Ninh Như gấp lại vừa lúc gặp phải thế là thành một đôi. Có ưu tú hay không thì cũng chưa có ai thấy cả nên cũng không biết nên nói như thế nào.”

Mấy lời này của anh ta cứ như là anh ta đang ghen vậy.
Cố Tư giả vờ như nghe không hiểu ý của Chương Tự Chi, cô vẫn nói theo suy nghĩ của riêng mình, “Tôi cảm thấy cô Lương là một người rất có suy nghĩ độc lập. Nếu được cô ấy coi trọng vậy thì người đàn ông đó nhất định cũng có chỗ nào đó đáng khen. Thật ra tôi cũng rất muốn gặp người đó xem thử như thế nào.”

Chương Tự Chi mím môi, một lúc lâu sau anh ta mới nở nụ cười, giọng nói khẽ khàng, “Thật ra tôi cũng muốn gặp anh ta.”

Anh ta thật sự rất muốn gặp cái người được gọi là bạn trai của Lương Ninh Như kia, anh ta muốn nhìn thử rốt cuộc Lương Ninh Như có mắt nhìn như thế nào mà có thể chướng mắt anh ta nhưng lại đối xử khác với người khác.

Chương Tự Chi ở lại nhà tổ nhà họ Trì cho đến sắp chạng vạng tối.

Anh ta lại gọi điện thoại cho Từ Giai Ninh.

Thật ra trong lòng anh ta có chút khó chịu, anh ta có chuyện thì cứ muốn giải quyết nó luôn cho nhanh.

Từ Giai Ninh vẫn nghe máy, cô ta cũng hỏi anh ta có chuyện gì không.

Chỉ là lúc Chương Tự Chi nói tối nay hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, anh ta có chuyện muốn nói với Từ Giai Ninh thì Từ Giai Ninh ngay lập tức từ chối.

Cô ta nói tối nay cô ta có việc bận mất rồi nên không thể ăn tối với Chương Tự Chi được.

Cô ta còn nói gần đây cô ta đều hơi bận, bên trường học có sự kiện, mấy người giáo viên bọn họ phải tập huấn kín.

Cô ta nói có sách mách có chứng làm cho Chương Tự Chi cũng không biết rốt cuộc cô ta đang nói thật hay nói dối.

Tóm lại gọi xong cuộc điện thoại này cũng không có bất kỳ một chút tiến triển nào cả.

Chương Tự Chi cầm điện thoại có chút bất đắc dĩ, Từ Giai Ninh vẫn luôn trốn tránh anh ta như thế này thì chuyện kia vẫn mãi không có cách nào giải quyết nổi.

Cuối cùng Chương Tự Chi suy nghĩ một lát rồi quyết định lái xe rời khỏi nhà tổ nhà họ Trì, anh ta đi thẳng tới cửa trường học của Từ Giai Ninh chờ sẵn.

Anh ta không tin như vậy rồi mà anh ta cũng không gặp được cô ta.

Chờ đến lúc tan học, đầu tiên anh ta thấy học sinh lần lượt đi ra. Chương Tự Chi hạ cửa sổ xe xuống hút một điếu thuốc, anh ta cứ ngồi như vậy nhìn cửa trường học.

Một lúc sau, anh ta đã nhìn thấy Từ Giai Ninh đi ra.

Từ Giai Ninh là một mình đi ra ngoài, nhìn qua thì trạng thái cũng không tốt lắm.

Bình thường cho dù chỉ có một mình thì cô ta vẫn luôn tràn đầy sức sống, khóe miệng luôn bất giác cong lên.

Nhưng bây giờ cô ta cứ xụ mặt, nhìn qua một cái là biết ngay cô ta không vui chút nào cả.

Chương Tự Chi có một chút tự trách.

Nếu như không phải do anh ta, Từ Giai Ninh có lẽ không bao giờ rơi vào trạng thái như vậy.

Đúng là anh ta đã suy nghĩ rất thiếu sót cũng như quá độc đoán tự cho mình là đúng.

Chương Tự Chi đẩy cửa xe ra đi về phía Từ Giai Ninh. Anh ta còn chưa đi đến trước mặt thì Từ Giai Ninh đã ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh ta.

Từ Giai Ninh bị giật nảy mình, cô ta phản xạ có điều kiện lùi lại một bước.

Chương Tự Chi vẫn đang ngậm điếu thuốc, bộ dáng nhìn qua có chút cà lơ phất phơ, “Mặc kệ em bận hay rảnh thì chúng ta vẫn nên ngồi xuống ăn bữa cơm đã.”

Vẻ mặt anh ta hơi có vẻ nghiêm túc, nhìn như vậy có nghĩa là anh ta không định lại cho Từ Giai Ninh cơ hội để từ chối nữa.

Từ Giai Ninh bóp túi của mình, cô ta do dự một lúc lâu thì mới nói, “Được ạ.”

Cái gì nên đến thì cuối cùng vẫn đến, muốn tránh cũng tránh không xong mà.

Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng không xa trường.

Chương Tự Chi gọi mấy món ăn, hai người đều không muốn ăn cho nên anh ta cũng không gọi nhiều lắm.

Chờ nhân viên phục vụ mang thực đơn đi ra, Từ Giai Ninh mở miệng trước, “Anh muốn nói gì với em thì anh cứ nói đi.”

Cô ta nói xong còn nở nụ cười, “Em đã né tránh anh như vậy rồi nhưng anh vẫn tới luôn cửa trường để chặn em. Như vậy xem ra em có tránh cũng tránh không nổi nữa.”

Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Tôi không phải là một người thích trì hoãn mọi chuyện cho nên nếu gặp phải vấn đề thì tôi luôn muốn giải quyết nó ngay lập tức. Giai Ninh, là tôi có lỗi với em.”

Chương Tự Chi cũng không biết cụ thể anh ta muốn giải thích như thế nào mới tốt, anh ta chỉ có thể từ từ thử nói, “Thật ra tôi rất thích em, chỉ là tôi đã hiểu lầm loại thích này rồi. Loại thích này không giống với loại thích mà chúng ta tưởng. Tôi thích em chắc là loại thích giữa những người bạn với nhau. Khoảng thời gian này tôi cũng đã ngẫm lại về bản thân, tôi nghĩ có lẽ em cũng nhận ra chuyện này rồi. Tôi không đối xử với em một cách không nghiêm túc cũng không hề cẩn thận, nhiều lúc tôi cũng sẽ xem nhẹ cảm xúc của em. Trước đó tôi không cẩn thận suy nghĩ ra những điều này tượng trưng cho cái gì. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, Giai Ninh, tôi thích em nhưng đến cuối cùng nó cũng chỉ là thích không thể trở thành yêu được.”

Sau đó Chương Tự Chi còn nói xin lỗi, anh ta nói cách mà anh ta có thể đền bù cho Từ Giai Ninh cũng chỉ có tiền, anh ta bảo Từ Giai Ninh ra giá.

Câu nói cuối cùng này thật sự làm tim Từ Giai Ninh lạnh thấu xương.

Từ Giai Ninh bật cười, “Anh nghĩ rằng em ở bên anh là vì tiền sao?”

Chương Tự Chi nghiêng đầu nhìn Từ Giai Ninh, “Nhưng chắc là cũng có một phần nào đó liên quan đến thân phận của tôi.”

Sắc mặt Từ Giai Ninh tái mét. Có một số việc cô ta không thể hoàn toàn phủ nhận. Chương Tự Chi nói không sai, cô ta ở bên Chương Tự Chi cũng thật sự có xem xét đến hoàn cảnh gia đình của anh ta.

Nhưng tình cảm cô ta bỏ ra toàn bộ đều là thật. Cô ta thích Chương Tự Chi, mà vừa lúc hoàn cảnh gia đình của Chương Tự Chi lại phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai của cô ta cho nên cô ta đã bên nhau với anh ta.

Nếu nói cho ra ngô ra khoai chuyện cô ta và Chương Tự Chi ở bên nhau có bị ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình của anh ta không thì đáp án là có.

Nếu vẫn là Chương Tự Chi nhưng thân phận của anh ta lại trở nên thất bại, nghèo khó thì lúc đó cô ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái anh ta.

Là người thì đều vô cùng thực dụng, cái này cũng không thể chỉ trích nổi.

Từ Giai Ninh thở dài một hơi, “Anh đã nói đến mức này rồi thì có nghĩa là anh muốn ép em dứt khoát buông tay đúng không? Thật ra chuyện của chúng ta đã như thế này thì em cũng sẽ buông tay thôi, anh thật sự không cần phải nhục nhã em như vậy.”

Chương Tự Chi lại cảm thấy đây cũng không phải là là nhục nhã cô ta, chẳng qua anh ta cũng chỉ nói ra sự thật thôi.

Anh ta cũng không phải là kiểu người biết lựa lời mà nói, anh ta luôn thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy. Một số người lớn đều bị anh ta nói thẳng quá làm cho bọn họ phải cạn lời không biết nói cái gì nữa là. Có thể thấy được cho tới bây giờ anh ta cũng sẽ không vì thể diện của ai mà kiêng kỵ cái gì cả.

Chương Tự Chi cười, “Nếu em cảm thấy đây là nhục nhã vậy tôi rất xin lỗi. Tôi vẫn luôn là kiểu người như vậy, có gì thì tôi nói nấy thôi.”

Bàn tay Từ Giai Ninh đặt ở dưới bàn nắm chặt thành đấm, cô ta ừ một tiếng, “Được thôi. Nếu anh đã để em ra giá, vậy em cũng ra giá đây.”

Cô ta duỗi một ngón tay ra trước mặt Chương Tự Chi, “Mười triệu, anh sẽ đưa sao?”

Vẻ mặt của Chương Tự Chi không có chút thay đổi nào, “Đưa.”

Anh ta vừa nói ra điều này thì vẻ mặt của Từ Giai Ninh lại thay đổi.

Cô ta cảm thấy cô ta đã hét giá trên trời rồi nhưng Chương Tự Chi lại không hề do dự một chút nào cả.

Có thể thấy được anh ta rất quyết tâm chia tay với cô ta.

Từ Giai Ninh gật đầu nói được, “Anh đã nhanh gọn như vậy rồi thì mười triệu vậy.”

Chương Tự Chi đứng lên, anh ta cảm thấy mọi chuyện đã bàn xong thì có vẻ không cần thiết phải ăn cơm nữa, “Mai tôi gửi tiền sau.”

Nói như vậy xong Chương Tự Chi ngay lập tức rời đi luôn.

Từ Giai Ninh ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Người đàn ông này đã tuyệt tình là thật sự tuyệt tình.

Chẳng qua cô ta chỉ nói thách như vậy mà thôi nhưng anh ta lại không thèm hỏi thêm một câu nào cả.

Chẳng lẽ anh ta không biết thái độ của anh ta như vậy làm cho người khác cảm thấy rất đau đớn sao?

Rõ ràng hai người bọn họ có gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, nhưng chia tay xong bọn họ vẫn có thể làm bạn mà.

Vì sao anh ta cứ phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như vậy chứ?

Chương Tự Chi rời khỏi nhà hàng, anh ta lái xe đi dạo một vòng. Anh ta thật sự không muốn về Club cho nên lại da mặt dày đi đến dưới lầu nhà Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như đã ở nhà nấu cơm.

Khi nấu ăn, không hiểu sao cô ta lại cứ cảm thấy bồn chồn không tập trung nổi. Cô ta luôn nghĩ đến cảnh vào lúc này ngày hôm qua.

Cô ta chưa từng đưa một người đàn ông nào về nhà cả.

Ngay cả khi người đàn ông xem mắt kia đến gặp cô ta, anh ta cũng chưa từng bước vào nhà cô ta.

Chương Tự Chi xem như là người đầu tiên.
Lương Ninh Như có chút không kiềm chế được, cô ta vừa nấu ăn vừa mắng Chương Tự Chi.

Không biết dây thần kinh nào của người đàn ông này chạy sai chỗ nữa, gần đây anh ta càng ngày càng kỳ lạ.

Hơn nữa anh ta như vậy còn liên lụy cô ta luôn suy nghĩ lung tung mấy chuyện gì không đâu.

Cảm giác này rất tồi tệ và khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu đủ thứ.

Ai ngờ cô ta vừa nấu xong một món thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Lương Ninh Như dừng lại, cô ta lờ mờ cũng đoán ra ai đang gõ cửa.

Bình thường cái chỗ nho nhỏ này của cô ta sẽ không có ai tới thăm cả.

Lương Ninh Như cầm xẻng xào xoay người bước ra cửa rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo nhưng cô ta lại không nhìn thấy được cái gì cả.

Người bên ngoài không đứng trong phạm vi tầm nhìn của mắt mèo.

Cô ta mím chặt miệng lắng nghe tiếng gõ cửa cốc cốc lại vang lên.

Sau đó Lương Ninh Như mở miệng hỏi, “Ai vậy?”

Người ở bên ngoài không trả lời.

Cô ta cảm thấy cũng chỉ có Chương Tự Chi mới có thể làm ra cái loại chuyện giả ma giả quỷ như thế này.

Vì vậy, cô ta ngay lập tức nói một lần nữa “Không nói lời nào là tôi không mở cửa đâu.”

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến một tiếng thở dài, “Là tôi, mở cửa đi.”

Quả nhiên là Chương Tự Chi.

Lương Ninh Như hừ một tiếng, “Không mở, anh lại tới đây làm gì? Sao anh cứ phiền như vậy nhỉ?”

Cũng không biết người đàn ông này bị cái gì nữa mà cứ da mặt dày như vậy, anh ta lại còn dai như đỉa nữa chứ.

Chương Tự Chi gõ mạnh vào cửa ba cái nữa, “Em mở cửa trước đã, có gì tôi đi vào nói sau.”

“Không mở.” Lương Ninh Như cũng cứng đầu cứng cổ không chịu mở cửa.

Chương Tự Chi im lặng vài giây sau đó ừ một tiếng, “Em không mở cửa thì đừng trách tôi gào lên đấy.”

Vừa mới dứt lời, Chương Tự Chi đứng ngay tại hành lang hét ầm lên, “Em yêu, em đừng giận anh nữa mà, anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? Em nhanh mở cửa cho anh đi mà, bên ngoài lạnh quá đi, anh còn chưa ăn cơm nữa, anh sắp chết đói rồi…”

Giọng của Chương Tự Chi cực kỳ lớn

Lương Ninh Như vô cùng nghi ngờ, mấy người ở cả trên lầu và dưới lầu đều có thể nghe thấy anh ta nói điên nói khùng từ nãy tới giờ mất rồi.

Cô ta thực sự nhịn không nổi nữa phải nhanh chóng mở cửa ra, “Anh câm miệng lại ngay cho tôi.”

Chương Tự Chi động tác nhanh chóng. Anh ta vừa thấy cửa mở ra là ngay lập tức vội vàng dùng chân chặn cửa, sau đó dùng sức mở cửa ra một chỗ trống đủ lớn rồi trực tiếp lách người vào trong phòng

Sau khi bước vào phòng thành công thì anh ta cười toe toét, dường như anh ta đã quên mất cảm giác khó chịu khi ở trong phòng làm việc của Lương Ninh Như vào trưa nay.

Anh ta nhìn về phía phòng bếp trước tiên, “Vừa nấu xong sao? Vậy thì thật tốt quá, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

Trong tay Lương Ninh Như đang cầm xẻng xào, cô ta thật sự muốn chọi một xẻng đánh chết anh ta ngay tại chỗ.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như vẫn không có hành động gì, vẻ mặt anh ta nghi hoặc, “Sao em không nói gì cả vậy?”

Nói cái gì chứ? Cô ta sắp bị Chương Tự Chi làm cho tức chết rồi đây này.

Lương Ninh Như hít sâu hai lần rồi quay đầu đi vào phòng bếp.

Cô ta lại nấu thêm một món rồi nấu một tô canh bưng ra đặt ở trên bàn ăn.

Chương Tự Chi trái lại rất tự giác biết tự đi qua soạn bát rồi xới hai bát cơm.

Vốn dĩ Lương Ninh Như định làm nhiều một chút để dành cho sáng mai ăn bữa sáng. Bây giờ thì hay rồi, có lẽ lần này cũng sẽ giống lần trước không sót lại tí cơm thừa canh cặn gì cho xem.

Chương Tự Chi ăn hai miếng cơm trước sau đó gật đầu, “Ừ, ăn rất ngon.”

Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào mấy món trên bàn ăn mấy giây, cô ta thật sự bị anh ta làm cho không có hứng thú ăn uống gì nữa. Cô ta đập mạnh đũa xuống bàn sau đó nói, “Được rồi, anh nói cho tôi biết anh đến đây làm cái gì trước đi đã.”

Đến đây làm cái gì sao?

Chương Tự Chi suy nghĩ một lát, bản thân anh ta cũng không biết anh ta tới nơi này để làm cái gì nữa.

Anh ta cũng chỉ là đi qua đây theo bản năng vậy thôi.

Vừa nói xong mọi chuyện rõ ràng với Từ Giai Ninh xong, anh ta cảm thấy phía bên mình đã sáng tỏ hơn rất nhiều rồi.

Nếu anh ta nói muốn ở bên nhau với Lương Ninh Như thì như vậy tất cả phiền phức còn lại cũng chỉ còn mỗi bên Lương Ninh Như nữa thôi.

Chương Tự Chi lại cúi đầu ăn hai thêm hai miếng cơm sau đó mới đổi chủ đề hỏi, “Đúng rồi, cậu bạn trai nhỏ kia của em có liên lạc gì với em không?”

Cái gì mà lại kêu là cậu bạn trai nhỏ cơ chứ?

Người đàn ông kia còn lớn hơn Lương Ninh Như ba tuổi đấy, sao lại gọi anh ta là cậu bạn trai nhỏ rồi chứ?

Nghe qua cứ như anh ta là một tên ăn bám vậy.

Lương Ninh Như thở ra một hơi, “Anh hỏi anh ấy làm cái gì? Có quan hệ gì với anh đâu?”

Chương Tự Chi cười, “Thì tôi cũng chỉ tò mò vậy thôi, tôi thật sự rất muốn biết.”

Nói xong anh ta lại hỏi lại một câu, “Em có tò mò mối quan hệ giữa tôi và Từ Giai Ninh đã trở thành như thế nào rồi không?”

Lương Ninh Như cau mày, “Tôi tò mò về việc của anh để làm cái gì cơ chứ? Tôi tuyệt đối không hề tò mò về chuyện của anh.”

Chương Tự Chi giả làm cao hừ một tiếng, “Em đúng là cái đồ phụ nữ không hiểu chuyện gì cả.”

Lương Ninh Như nhìn anh ta, cô ta càng xem càng không hiểu anh ta rốt cuộc đang giở trò mèo gì.

Chương Tự Chi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Được rồi, có lời gì muốn nói thì chúng ta cứ cơm nước xong xuôi đã rồi lại nói. Nói nãy giờ cơm nguội mất rồi đây này.”

Lương Ninh Như bị anh ta làm ảnh hưởng không có cảm giác muốn ăn một chút nào cả. Cô ta cũng chỉ mới ăn được vài miếng là đã đặt đũa xuống rồi.

Chương Tự Chi thì lại rất nhiệt tình, anh ta ăn cơm hết sạch, đồ ăn cũng vét hết sạch, canh cũng húp hết sạch.

Cuối cùng anh ta nấc lên một tiếng sau đó lau miệng đứng dậy đi đến ngồi trên ghế sô pha. Anh ta thậm chí còn làm như rất quen mở TV ra xem.

Anh ta hành động cứ như thể đang ở trong nhà mình vậy, không thấy anh ta ngại ngùng chút nào khi ở nhà người khác luôn.

Lương Ninh Như đứng dậy dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp. Sau khi rửa bát xong, cô ta mới bước ra xem Chương Tự Chi đang làm cái gì, vừa thấy anh ta như vậy lửa giận trong lòng cô ta lại bắt đầu bốc lên vùn vụt.

Cô ta nhìn xung quanh một chút rồi lấy cây chổi quét nhà đặt ở bên cạnh.

Chương Tự Chi liếc qua thì nhìn thấy động tác của Lương Ninh Như. Xem cái cách cô ta cầm chổi thì anh ta cũng đoán ra ngay cô ta không phải chỉ muốn cầm chổi để quét nhà.

Vì vậy, khi Lương Ninh Như đi về phía anh ta, anh ta bật ra khỏi ghế sô pha ngay lập tức.

Anh ta đi qua bàn trà, trốn ở phía sau nhìn Lương Ninh Như, “Em muốn làm cái gì vậy?”

Lương Ninh Như nghiến răng nghiến lợi, “Anh mau cút ra ngoài cho tôi. Đây là địa bàn của tôi. Tôi để anh ở lại ăn một bữa cơm đã là giới hạn cuối cùng rồi, anh mau chóng rời khỏi đây ngay cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào cả.”

Chương Tự Chi cười hì hì, anh ta lại bắt đầu giở trò giỡn nhây.

Anh ta đút hai tay vào túi, tư thế thản nhiên nhìn Lương Ninh Như, “Nhưng mà tôi lại muốn gặp em, em nói phải làm sao bây giờ đây?”

Những lời này kèm theo giọng điệu lưu luyến nữa thực sự khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Lương Ninh Như ngay lập tức liền sững sờ.

Cô ta cũng không biết tại sao mặt mình bỗng nhiên nóng bừng lên, cô ta vội vàng xì một tiếng khinh miệt rồi nói với Chương Tự Chi, “Anh mau cút cho tôi, anh đang nói điên nói khùng cái quái gì vậy hả?”

Chương Tự Chi chậc chậc mấy lần, “Em xem em kìa, em cũng chỉ biết mắng qua mắng lại mấy câu như thế thôi này, tôi đều nghe đến chán luôn rồi. Hay là em đổi cách nói đi.”

Lương Ninh Như bắt lấy cây chổi rồi vọt qua.

Lúc đầu Chương Tự Chi trốn quanh với cô ta xung quanh bàn trà.

Nhưng tránh một hồi thì bỗng nhiên ánh mắt anh ta lại sáng lên.

Lúc Lương Ninh Như lại vung cây chổi qua chỗ anh ta thì anh ta nắm ngay lấy nó rồi thuận thế kéo Lương Ninh Như vào trong lòng anh ta.

Lương Ninh Như cũng nhận ra ý định của Chương Tự Chi. Lúc Chương Tự Chi kéo cây chổi thì cô ta nhanh chóng thả tay ra.

Chương Tự Chi bật cười, “Được lắm, cũng nhanh nhạy quá nhỉ.”

Anh ta vung tay ném cây chổi sang một bên sau đó vòng qua bàn trà đi về phía Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như cũng nhanh chóng vòng quanh bàn trà tránh anh ta, “Anh định làm cái gì vậy hả? Tôi nói cho anh biết, anh bình tĩnh một chút, anh định làm cái gì vậy hả?”

Bây giờ vị trí của hai người bọn họ bị đảo ngược, bây giờ lại trở thành Chương Tự Chi chạy quanh bàn trà đuổi bắt cô ta

Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, “Em đoán tôi muốn làm cái gì thử xem?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom