• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 621-625

Trì Uyên nói ra điều này thì cuối cùng ông hai cũng nhận ra chủ đề mà ông ta vừa đề cập không được tốt cho lắm.

Mặc dù mọi chuyện thực sự là như vậy, nhưng nhà hai bọn họ đóng cửa bảo nhau và đưa ra nói trước mặt như thế này là hai việc có bản chất hoàn toàn khác nhau.

Dù sao thì bây giờ Cố Tư và Trì Uyên đã tái hôn và mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, bọn họ cũng đã có con luôn rồi.

Những gì ông ta nói vừa rồi rõ ràng có nghĩa là Trì Cảnh vẫn đang nghĩ về Cố Tư chưa buông bỏ được.

Người em trai lại đi nhớ nhung chị dâu, nói ra thì đây thật sự là một việc khiến bất kỳ gia đình nào cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Vẻ mặt của bà hai cũng trở nên xấu hổ, bà ta liếc nhìn Cố Tư một chút sau đó nhanh chóng giải thích, “Không phải, không phải. A Uyên, cháu hiểu lầm rồi, ý của chúng ta không phải là như vậy đâu.”

Sắc mặt Trì Uyên trở nên lạnh lùng, anh không muốn nghe bà hai giải thích, “Cho dù có phải là ý đó hay không cháu đều muốn mọi người hiểu rõ một chuyện, từ đầu tới cuối Cố Tư và Trì Cảnh đều không có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Trong lòng Trì Cảnh nghĩ như thế nào, hoặc là nói chính trong lòng mọi người nghĩ như thế nào thì cháu không can thiệp được nhưng tuyệt đối không được làm liên lụy đến vợ của cháu.”

Bà cụ cũng cảm thấy không vui với việc này, bà cụ cũng mở miệng nói, “Sao bây giờ các con lại bày ra đủ thứ chuyện như vậy hả? Ngay từ đầu Tiểu Tư đã kết hôn với A Uyên rồi, mặc dù ở giữa hai người bọn nó có tách ra nhưng cuối cùng hai đứa nó vẫn quay trở lại với nhau, bọn nó cũng đã có con. Tất cả những điều này đã đủ để chứng minh từ đầu tới cuối trong lòng hai đứa cũng chỉ có nhau. A Cảnh cũng đã có bạn gái rồi mà mấy đứa lại gây ra chuyện này nữa là sao? Mấy đứa cứ nghi này nghi nọ thì sẽ chỉ chỉ làm quan hệ tình cảm trong nhà của chúng ta càng trở nên phức tạp hơn, sẽ chỉ làm tất cả mọi người đều cảm thấy mất mặt mà thôi.”

Ông hai cũng vội vàng mở miệng, “Mẹ, con không có ý đó đâu ạ. Mọi người đều hiểu lầm rồi, A Cảnh không nhớ nhung gì Tiểu Tư cả, A Cảnh chỉ là cảm thấy phiền chuyện chúng con can thiệp vào chuyện của nó mà thôi. Nó vẫn luôn xem Tiểu Tư là chị dâu mà. Nó nói là bởi vì chúng con xen vào quá nhiều làm nó không thể quyết định chuyện của riêng nó nên mới trách móc chúng con. Lúc nãy là do con không biết cách ăn nói nên mới làm cho mọi người hiểu lầm như vậy.”

Bây giờ có nói cái gì cũng không thể bù đắp nổi nữa.

Trì Uyên hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời giải thích của ông hai, anh đi thẳng đến bên cạnh Cố Tư rồi nắm tay cô, “Chúng ta quay về thôi, chúng ta đừng lo chuyện bên này nữa.”

Ông hai thấy thái độ của Trì Uyên như vậy là biết anh đang tức giận, ông ta vội vàng đứng dậy gọi lại anh mấy tiếng.

Nhưng Trì Uyên không hề để ý đến ông ta, anh đưa Cố Tư rời khỏi đó trước.

Bà cụ vẫn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt bình tĩnh.

Vẻ mặt của ông hai vô cùng lúng túng, ông ta quay đầu nhìn bà cụ, “Mẹ, con thật sự không có ý gì khác, mọi người đừng hiểu lầm mà.”

Có ý gì khác hay không thì không ai biết, dù sao cách ông ta nói ra đã là điều không đúng rồi.

Bà cụ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*), “Mẹ thật sự không hiểu nổi hai vợ chồng các con mà. Mỗi ngày kiếm chuyện gì vậy hả? Sao không muốn sống cho yên lành vậy chứ? A Cảnh cũng lớn như vậy rồi mà còn cần mấy đứa đi ở phía sau thúc giục nó sao? Còn con, vợ thằng hai, ngày nào cũng nói bóng nói gió trước mặt Tiểu Tư, chỉ cây dâu mắng cây hòe đủ thứ chuyện. Con nghĩ là ai cũng ngốc đến nghe không hiểu à? Con càng làm như vậy thì càng làm cho tình cảnh của A Cảnh trở nên xấu hổ hơn, con không biết chuyện đó sao?”

(*)chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Bà hai ở bên cạnh xoa tay, bà ta không thể nói nên lời một câu nào cả.

Ông ba ở bên cạnh thật sự không biết nên can ngăn như thế nào, loại chuyện này ông ta cũng không tiện nói cái gì.

Vì vậy ông ta chờ một lát sau mới nói, ông ta đổi chủ đề nói chuyện, “Anh hai, anh tự mà suy nghĩ cho thật kỹ trong đầu xem thử như thế nào, đừng làm cho trong nhà suốt ngày gà bay chó sủa không được yên. A Cảnh cũng từng đấy tuổi đầu rồi, nó cũng có suy nghĩ của riêng mình. Các anh đừng có luôn coi nó là con nít chưa trưởng thành nữa, chuyện nào cũng muốn can thiệp vào như vậy nó cũng biết cảm thấy mệt mỏi.”

Ông hai khẽ gật đầu, giọng nói yếu hơn trước rất nhiều, “Được, tôi biết rồi.”

Một bên khác, Cố Tư và Trì Uyên quay về tòa nhà chính rồi lại vào phòng ăn.

Cố Tư hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện vừa nãy, cô bảo người làm đổi cho cô một bát cơm ấm hơn rồi cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Trì Uyên lại vô cùng tức giận, anh cầm đũa lên quơ mấy lần lại đặt xuống.

Cố Tư liếc mắt nhìn anh một chút, “Đến nỗi như vậy sao?”

Trái lại Trì Uyên còn cảm thấy khâm phục khả năng tiếp nhận sự việc của Cố Tư, “Vậy mà em không tức giận chút nào cả sao.”

Cố Tư bật cười, “Có cái gì mà phải tức giận chứ? Chuyện này thực ra đâu có liên quan gì đến em đâu, em chỉ cần cư xử như bình thường là được thôi mà, cây ngay không sợ chết đứng. Mấy người khác suy nghĩ xấu xa như thế nào, đồn đoán mấy chuyện ra sao cũng kệ họ thôi. Em cũng đâu quan tâm gì đến bọn họ đâu.”

Để ý đến mấy chuyện này rồi cuối cùng sẽ giống như mấy cuộn chỉ rối vậy, càng gỡ càng rối.

Xử lý lạnh không quan tâm mới là phương thức giải quyết tốt nhất.

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư một lúc rồi anh đột nhiên bật cười, “Hình như em nói như vậy cũng đúng.”

Anh lại cầm đũa lên, “Đúng là không cần thiết vì loại chuyện này mà làm ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của chúng ta.”

Bọn họ ăn xong cơm rồi vẫn chưa thấy bà cụ quay về, Cố Tư và Trì Uyên đi lên lầu nghỉ ngơi trước.

Trì Uyên thay một bộ quần áo khác rồi xoay người lại đi vào phòng làm việc.

Cố Tư không hỏi nhưng cô cũng hiểu anh bận nhiều chuyện như vậy thì chắc là còn phải làm đến tận tối mịt mới xong mất.

Cố Tư ngồi trên giường một mình xem điện thoại, mới xem được một lát thì thấy Chương Tự Chi gọi điện thoại tới.

Hình như Chương Tự Chi đã uống rượu, giọng nói trong điện thoại của anh ta hơi lớn, anh ta hỏi Cố Tư đang làm gì.

Cố Tư hơi giật mình, “Anh có chuyện gì à? Thấy không vui sao? Có phải là cô Lương lại cãi nhau với anh rồi?”

Chương Tự Chi hừ một chút, giọng điệu hơi mang chút kiêu ngạo còn có đáng yêu, “Liên quan gì đến cô ta chứ? Tâm trạng của tôi như thế nào cũng đâu phải do cô ta ảnh hưởng mới như vậy.”

Cũng chỉ có Chương Tự Chi tin mấy lời này.

Cố Tư ồ một tiếng, cô định hùa theo anh ta để hỏi chuyện, “Vậy thì anh bị sao vậy? Tôi nghe giọng anh hình như không được vui cho lắm, anh nói tôi nghe thử xem nào.”

Nếu nói Cố Tư đang quan tâm Chương Tự Chi thì chi bằng nói cô đang hóng chuyện của anh ta thì đúng hơn.

Bây giờ cô thật sự tràn ngập tò mò về cuộc sống tình cảm của Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi chép miệng, anh ta im lặng một lúc rất lâu rồi cuối cùng mới nói với giọng mang tiếng thở dài thườn thượt, “Tiểu Tư, tôi với Từ Giai Ninh đã chính thức trở thành người yêu của nhau rồi.”

Cố Tư a một tiếng, cô hơi không hiểu ý của Chương Tự Chi lắm.

Chẳng lẽ trước đây anh ta và Từ Giai Ninh vẫn chưa là người yêu của nhau à?

Cố Tư cũng không biết phải trả lời như thế nào cho phải, cô suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng chỉ có thể à một tiếng.

Chương Tự Chi vui vẻ cười nói, “Cô thấy tôi nói đúng không, tôi mà muốn có bạn gái thì chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà.”

Hình như anh ta lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó anh ta mới nói, “Hôm đó cô cũng thấy Từ Giai Ninh rồi, cô thấy cô ấy như thế nào? Có phải cô cũng cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt không?”

Cố Tư không biết nên nhận xét Từ Giai Ninh như thế nào bởi vì hôm đó hai người bọn họ cũng không trò chuyện với nhau nhiều lắm. Cô cũng không biết Từ Giai Ninh là cô gái như thế nào.

Cố Tư tránh chủ đề này và hỏi ngược lại Chương Tự Chi, “Lão Chương, anh thật sự thích cô ấy sao?”

Chương Tự Chi gần như trả lời ngay lập tức, “Thích chứ, không thích tôi có thể đi ăn cơm, đi xem phim với cô ấy được sao?”

Cố Tư cảm thấy Chương Tự Chi vẫn chưa hiểu thích có nghĩa là gì.

Cô thay đổi một cách hỏi khác rồi nói, “Anh có cảm thấy rất vui khi gặp Từ Giai Ninh không?”

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Đương nhiên là vui rồi.”

Dĩ nhiên cũng có những lúc không vui vẻ gì.

Ví dụ như bây giờ anh ta lại nhớ đến chuyện Từ Giai Ninh bảo anh ta đi sửa ống nước.
Cố Tư chỉ im lặng thở dài, cô cảm thấy chuyện này không thể nói rõ ràng cho Chương Tự Chi hiểu được.

Khả năng phân tích những chuyện như vậy của Chương Tự Chi không giống với những người bình thường.

Cũng chỉ có thể để anh ta tự mình đi cảm nhận chúng một cách chậm rãi.

Cô hỏi Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh có bất kỳ tiến triển đáng kể nào giữa những người yêu nhau không.

Chương Tự Chi hiểu Cố Tư đang hỏi cái gì, anh ta cau mày rồi nói một câu, “Chúng tôi mới ở bên nhau thì có thể có tiến triển gì chứ?”

Cố Tư gật đầu, “Anh nói cũng đúng.”

Vốn dĩ Chương Tự Chi cũng không phải là một người háo sắc, đã nhiều năm như vậy nhưng lại không có một người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ta thì cũng đủ để chứng minh anh ta cũng không hứng thú lắm mấy chuyện giữa nam và nữ này.

Cho nên anh ta cũng sẽ không lấy cớ là người yêu của Từ Giai Ninh mà gây ra chuyện bất chính gì với cô ta.

Cố Tư gật đầu, “Hy vọng anh giữ được nguyên tắc này lâu hơn một chút.”

Nói xong câu này, cô lại sợ Chương Tự Chi không hiểu lắm nên bổ sung một câu, “Nếu sau này anh với cô Từ không thể tiếp tục với nhau được nữa thì ít ra cũng cho cô ấy một con đường lùi, không đến nỗi làm cô ấy bị bạn trai mới trong tương lai ghét bỏ.”

Chương Tự Chi loáng thoáng nói mấy tiếng, rõ ràng anh ta cũng không xem trọng mấy lời của Cố Tư lắm.

Cố Tư chờ một chút lại nghe thấy tiếng Chương Tự Chi liên tục uống mấy ngụm rượu.

Cô nở nụ cười, “Sao anh có vẻ không vui chút nào khi có bạn gái vậy?”

“Tôi không phải không vui, chỉ là cảm giác khá đột ngột, tôi không quen với điều này ngay được.” Chương Tự Chi nói xong thì chính anh ta cũng cười, anh ta còn nói thêm, “Có lẽ tôi đã độc thân quá lâu rồi nên mới vậy.”

Cố Tư ừ một tiếng, “Có lẽ là vậy cũng nên, có lẽ sau một thời gian thì anh sẽ quen thôi.”

Chương Tự Chi lại uống thêm mấy ngụm sau đó anh ta bắt đầu nói lảm nhảm kể về chuyện của Từ Giai Ninh.

Chẳng qua anh ta cũng chỉ có thể nói mấy chuyện không quan trọng. Ví dụ như những học sinh kia của Từ Giai Ninh đã tiến bộ nhanh chóng, nói Từ Giai Ninh đã hoàn thành tốt công việc của mình.

Cố Tư cảm thấy đây không phải là những điều mà bây giờ Chương Tự Chi nên chú ý tới.

Đôi bạn trẻ đang yêu nhau nồng nhiệt thì nên khen người kia về tính cách, ngoại hình và gia đình mới đúng chứ.

Cô cảm thấy mấy cái Chương Tự Chi nói đều không phải là điểm quan trọng, anh ta thậm chí còn nói trong lớp Từ Giai Ninh có hai học sinh xuất thân khá tốt và có ngoại hình xinh đẹp.

Mấy điều này thì có liên quan gì đến anh ta chứ?

Cố Tư cảm thấy chắc là Chương Tự Chi đột nhiên có bạn gái nên không biết nên ứng xử như thế nào mới đúng.

Chỉnh thể cả người có chút ông nói gà bà nói vịt không ăn khớp với nhau.

Cô cứ kiên nhẫn nghe anh ta nói như vậy một lúc sau đó Chương Tự Chi đột nhiên kêu ấy một tiếng.

Anh ta có vẻ rất vội. Anh ta nói với Cố Tư, “Tôi cúp máy trước đây, tôi có chút chuyện.”

Anh ta nói rất nhanh mà cúp máy càng nhanh hơn nữa. Mới dứt lời âm cuối cùng thì cũng đã cúp máy.

Cố Tư cầm điện thoại rồi không nhịn được lập tức bật cười ra tiếng.

Cô khẽ lắc đầu và đặt điện thoại xuống.

Mà ở một bên khác, sau khi kết thúc cuộc gọi với Cố Tư, Chương Tự Chi lập tức nhận một cuộc gọi mới. Giọng nói của anh ta hoàn toàn khác với lúc nãy.

Giọng nói anh ta mang theo ý cười, “Có chuyện gì vậy? Cô gọi tôi có việc gì sao?”

Lương Ninh Như ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, “Đúng là có chút chuyện cần nhờ anh giúp.”

Cô ta nói dường như cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Chương Tự Chi cười ha ha, “Cô nói đi, có chuyện gì?”

Cuối cùng cũng đến ngày bà chằn này có việc phải nhờ anh ta rồi.

Lương Ninh Như do dự một chút rồi mới nói, “Trong nhà bị tràn nước, bây giờ phòng bếp bị ngập cả rồi. Tôi muốn hỏi thử anh có thể tới giúp tôi sửa một chút được không?”

Chương Tự Chi thậm chí còn chưa hỏi cho cẩn thận rõ ràng rốt cuộc trong nhà cô ta bị sao mà đã nói ngay một câu, “Được chứ sao không. Cô chờ chút, lát nữa tôi qua đây giờ.”

Lương Ninh Như cúp điện thoại, sau đó cô ta đứng ở cửa phòng bếp nhìn nước trên mặt sàn.

Cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cống thì bị tắc, vòi lại bị vỡ.

Thật là mấy chuyện xui xẻo xảy ra cùng một lúc luôn mà.

Sàn bếp ngập nước thải trông thật sự rất bẩn.

Cô ta đã sửa một lúc lâu rồi, đến bây giờ thì đã có hơi nóng ruột, cô ta cũng chỉ có thể chống nạnh đứng ở cửa phòng bếp.

Chương Tự Chi đến đây khá là nhanh. Chẳng qua anh ta không tới một mình, anh ta đã uống rượu nên đương nhiên không thể lái xe qua đây được, anh ta gọi cấp dưới đi cùng.

Lương Ninh Như mở cửa ra thì cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, “Nhanh lên, nhanh lên. Hai người càng tốt, các anh mau đi xem thử rốt cuộc bếp nhà tôi bị cái gì thế.”

Không cần Chương Tự Chi làm gì, cấp dưới của anh ta đã biết tự đi qua kiểm tra.

Lương Ninh Như đi qua đứng ở cửa phòng bếp. Cô ta nói mấy ngày nay cô ta không xuống bếp nấu ăn, hôm nay muốn dọn dẹp phòng bếp một chút thì ai ngờ lại phát hiện ra cống thoát nước bị tắc, nước tràn ra hết từ miệng cống.

Sau đó, ống nước lại bất ngờ bị vỡ khi cô ta vặn ống nước làm cho nước văng tung tóe ra khắp nơi.

Chương Tự Chi nghiêng người qua xem xét, phòng bếp quả thực như vừa trải qua một trận thảm họa vậy.

Anh ta chậc chậc mấy lần, quay đầu nhìn Lương Ninh Như cả người lộn xộn, “Bây giờ cô lại phát hiện ra bản thân không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ đúng không?”

Lương Ninh Như vò tóc nhưng cảm xúc lo lắng vẫn chưa tiêu tan, cô ta liếc nhìn Chương Tự Chi một cái, “Anh uống rượu à?”

Chương Tự Chi a một tiếng rồi vội vàng cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể, “Rõ ràng như vậy sao?”

Mùi rượu khắp người, hơn nữa gương mặt Chương Tự Chi lại đang ửng đỏ.

Cho dù không ngửi thấy mùi trên người anh ta thì cũng có thể nhìn ra qua khuôn mặt của anh ta.

Lương Ninh Như do dự một chút mới nói, “Có phải anh đang ở cùng với bạn gái anh không đấy? Tôi không làm phiền các anh đấy chứ?”

Chương Tự Chi còn chưa nói gì cô ta đã nói tiếp, “Tôi không có bất kỳ một người bạn đặc biệt nào có thể đến vào buổi tối như thế này. Tôi thực sự không có cách nào khác mới gọi cho anh.”

Chương Tự Chi vội vàng xua tay, “Không phải. Tôi đang uống rượu với mấy người anh em, vừa mới uống xong thì cô gọi đến.”

Mấy lời này của anh ta hoàn toàn là mấy lời nói lung tung. Rõ ràng là anh ta đang một mình ngồi trong Club uống rượu giải sầu mà.

Chàng trai trẻ do Chương Tự Chi đưa đến cũng coi như là một người toàn năng. Anh ta nói với Chương Tự Chi là anh ta sẽ mở cống thoát nước để thông cống trước rồi sửa vòi nước một chút là được, cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Anh ta nói như vậy trong lòng Lương Ninh Như cũng yên tâm hơn nhiều.

Chương Tự Chi bảo Lương Ninh Như đi qua ngồi trên ghế sô pha, anh ta nói, “Không có chuyện gì đâu. Không cần lo bên đó nữa, một lát là xong ấy mà.”

Anh ta nói cứ như thể anh ta mới là người sửa ống nước vậy.

Lương Ninh Như vẫn nhìn một lúc rồi mới xoay người lấy một chai nước trong tủ lạnh ra đưa cho Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nhận chai nước rồi lắc qua lắc lại trong tay, “Bạn trai kia của cô đâu rồi? Tại sao lại không gọi điện thoại cho anh ta vậy?”

Lương Ninh Như dựa vào lưng ghế sô pha, giọng điệu cuối cùng cũng thoải mái trở lại, “Tôi với anh ấy vẫn chưa xác định quan hệ mà. Chẳng qua là lúc đi xem mắt thì cảm thấy hai người có chút hợp nhau thôi. Nhưng lại chưa tốt đến mức tiến thêm hiểu biết nhau hơn nên cũng không tiện nhờ người ta qua giúp đỡ.”

Thật ra cô ta có gọi điện thoại cho mấy người đồng nghiệp cũ nhưng bọn họ bận cả, người thì đang ở lại tăng ca, người thì trong nhà có chuyện riêng nên không qua được, số còn lại thì nhà ở xa quá không tiện qua .

Thật ra Lương Ninh Như cũng không muốn làm phiền Chương Tự Chi nhưng cô ta càng nghĩ càng nhận ra bạn của cô ta thật sự rất ít, cô ta cũng không nghĩ ra được ai khác nữa.

Chương Tự Chi nhìn xung quanh nhà của Lương Ninh Như một chút, thật sự là căn nhà của một cô gái đang độc thân.

Anh ta vặn nước uống hết nửa chai sau đó đứng dậy, “Không ngờ trong nhà cô trang trí cũng không tệ lắm nhỉ.”
Trái lại Lương Ninh Như rất khiêm tốn, “Cái gì mà cũng không tệ chứ, so với chỗ ở của anh thì đơn sơ hơn rất nhiều mà.”

Chương Tự Chi lắc đầu, “Không giống nhau.”

Nhưng cụ thể thì có chỗ nào không giống thì anh ta lại không nói.

Chương Tự Chi đi qua đi lại trong phòng khách rồi đi qua phòng ngủ Lương Ninh Như nhìn một chút cứ như thể anh ta rất quen với nơi này.

Diện tích phòng ngủ không lớn nên chỉ mới kê một chiếc giường và một chiếc tủ là gần như đầy phòng rồi.

Phòng được sửa sang lại rất sạch sẽ, hơn nữa nhìn qua vô cùng ấm cúng.

Có một cái bình hoa trên tủ đầu giường, trong bình hoa có hai bông hồng tươi.

Chỉ từ bình hoa thôi cũng có thể biết được, Lương Ninh Như là một người rất yêu cuộc sống.

Lương Ninh Như đi tới, cô ta khoanh tay dựa vào khung cửa, “Đúng rồi, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh quen biết Cố Tư thông qua Trì Uyên sao?”

Lương Ninh Như nhớ có một lần cô ta nhận được báo cáo nói Club của Chương Tự Chi đang thực hiện giao dịch bất hợp pháp. Cô ta và đồng nghiệp đi qua kiểm tra đột xuất thì vừa lúc nhìn thấy Cố Tư và Chương Tự Chi đang đánh mạt chược, lúc đó không có Trì Uyên.

Lúc sau Cố Tư gọi điện thoại thì Trì Uyên mới đến.

Vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa Chương Tự Chi và Cố Tư nhìn qua đã rất tốt rồi.

Anh ta dường như không coi Cố Tư là vợ của bạn mình.

Chương Tự Chi lắc đầu, “Không phải, tôi với Tiểu Tư quen nhau không liên quan gì đến A Uyên cả.”

Nói xong anh ta bật cười, không biết anh ta nhớ đến cái gì mà giọng nói của anh ta bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tôi quen biết riêng hai vợ chồng bọn họ.”

Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi một chút rồi gật đầu, “Tôi chỉ là thấy quan hệ giữa anh và cô ấy rất tốt.”

Chương Tự Chi còn nói thêm, “Tính của cô ấy rất hợp tôi, tôi có thể chơi với cô ấy được. Nói thật, nhiều năm như vậy tôi cũng không có người bạn khác giới nào cả, Tiểu Tư là người đầu tiên.”

Lương Ninh Như cong khóe miệng, một lát sau cô ta lại hỏi, “Vậy anh và bạn gái thì sao? Hai người các anh quen nhau được bao lâu rồi? Ngày đó tôi xem hai người các anh ở chung thì cảm thấy hình như hai người cũng mới quen nhau thì phải.”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, vẻ mặt của anh ta hơi ngạc nhiên, “Cô xem người cũng chuẩn đấy nhỉ, đúng là tôi với Giai Ninh cũng mới quen biết nhau không lâu lắm.”

Nếu tính cho kỹ thì anh ta và Từ Giai Ninh cũng mới quen biết nhau hơn hai tháng chứ mấy.

Anh ta đi uống rượu với bạn bè, người bạn đó mang theo một cô gái, cô gái kia mang theo Từ Giai Ninh.

Vì vậy, anh ta đã gặp Từ Giai Ninh theo cách này.

Anh ta cảm thấy Từ Giai Ninh rất tốt, mặc dù đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng Từ Giai Ninh rất hào phóng và không hề khúm núm.

Không khí buổi tối hôm đó thật tốt.

Trước khi đi, chính Từ Giai Ninh là người lên tiếng trước, hai người lưu lại thông tin liên lạc của nhau.

Thật ra lúc đó Chương Tự Chi cũng không hề suy nghĩ nhiều, nhưng vì sao sau đó bọn họ lại liên lạc với nhau nhỉ?

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, chắc là lúc đó anh ta khoác lác trước mặt Cố Tư.

Nếu lúc đó anh ta thực sự muốn nhanh chóng có bạn gái thì Từ Giai Ninh là người duy nhất anh ta có thể nghĩ đến.

Thế là anh ta cũng da mặt dày gọi điện liên lạc với cô ta.

Từ Giai Ninh cũng không từ chối anh ta.

Lương Ninh Như gật đầu, “Đã ở bên con gái nhà người ta rồi thì đối xử với cô ấy cho tốt. Chương Tự Chi, ấn tượng lúc trước của tôi đối với anh cũng không quá tốt nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có lẽ anh là một người đàn ông có trách nhiệm.”

Chương Tự Chi hừ nở nụ cười, “Đương nhiên là vậy rồi.”

Bên chỗ phòng bếp, người Chương Tự Chi mang đến sửa xong chỗ trên sàn xong lại bắt đầu sửa vòi nước cho Lương Ninh Như.

Người kia qua hỏi Lương Ninh Như có cờ lê và tuốc nơ vít không.

Lương Ninh Như nhanh chóng lấy chúng ra từ tủ bếp.

Cô ta cũng có một bộ công cụ sửa chữa hoàn chỉnh.

Chương Tự Chi cười, “Trong nhà cô chuẩn bị đồ đạc cũng đầy đủ quá nhỉ.”

Lương Ninh Như giúp lấy ra các công cụ theo thứ thự rồi sắp xếp chúng, “Trước đây tôi cũng đã từng sửa vòi nước rồi, chẳng qua lúc đó không có vấn đề gì lớn tôi vẫn có thể tự xoay sở được. Nhưng cái này tôi thật sự sửa không nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể đóng van nước.”

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một chút rồi nói, “Đợi sau này có bạn trai thì tốt rồi.”

Lương Ninh Như hùa theo anh ta ừ một tiếng, “Anh nói cũng đúng, hy vọng anh ấy có thể xuất hiện sớm hơn một chút.”

Anh chàng kia sửa vòi nước rất giỏi, chỉ vài phút là anh ta đã có thể sửa xong.

Lương Ninh Như đi tới mở van nước thử xem một chút, quả nhiên đã không sao rồi.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Tôi sửa mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, cậu vừa đến là sửa xong luôn rồi.”

Cô ta nói lời cảm ơn hết lần này đến lần khác với chàng trai trẻ kia.

Chương Tự Chi ở bên cạnh kêu mấy tiếng, “Tôi mang người tới, cảm ơn tôi là được rồi.”

Người đàn ông ngây thơ này cũng thật là, sao Từ Giai Ninh lại thích anh ta được nhỉ?

Đã thông ống thoát nước xong, cũng sửa xong vòi nước luôn rồi. Theo lý thuyết, Chương Tự Chi đã có thể rời đi với anh chàng kia nhưng Chương Tự Chi lại chỉ xua tay với người kia rồi bảo, “Được rồi, cậu về trước đi, lát nữa tôi tự bắt taxi về. Cậu lái xe về đi.”

Lương Ninh Như sững sờ, cô ta nhìn Chương Tự Chi, “Anh còn chưa về à?”

Chương Tự Chi xoay người lại ngồi xuống ghế sô pha, “Cái cô này, cô nói vậy là ý gì hả? Tôi vừa mới sửa xong đồ cho cô là cô đuổi tôi đi như vậy luôn à? Tôi còn chưa kịp uống xong nước đâu đấy.”

Lương Ninh Như xụ mặt xem anh ta, “Anh cầm đi, về nhà cũng có thể uống mà.”

Chương Tự Chi không quan tâm đến điều đó, anh ta vẫy tay với anh chàng kia.

Vẻ mặt của anh chàng kia có chút là lạ, anh ta cứ như tên trộm nhìn qua nhìn lại giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như sau đó vội vàng mở miệng, “Cô Lương, cậu út nhà chúng tôi vừa nãy uống hơi nhiều, hay là cô giúp anh ấy nấu tí canh giải rượu với được không?”

Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi, cả khuôn mặt của cô ta đều hiện hai chữ ghét bỏ.

Anh chàng kia nháy mắt với Chương Tự Chi một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

Lương Ninh Như không giúp Chương Tự Chi nấu canh giải rượu, cô ta chỉ kéo ghế ngồi ở một bên, “Trời đã khuya như vậy rồi, tôi còn muốn đi ngủ nữa đấy.”

Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế, tư thế có chút lười biếng, “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Lương Ninh Như hừ cười một tiếng, “Vậy anh muốn nói cái gì? Anh nói đi, tôi đang nghe này.”

Chương Tự Chi liếm môi một cái, có vẻ anh ta hơi rối rắm, “Cô nói sau này bạn trai và bạn gái nên ở chung như thế nào mới phải? Hoặc nói đúng hơn thì nên làm cái gì để cả hai đều cảm thấy có ý nghĩa vậy? Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi nhưng tôi thực sự không biết nên hỏi ai đây.”

Thật ra anh ta muốn đi hỏi Cố Tư nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra Cố Tư sẽ phản ứng như thế nào khi nghe anh ta hỏi vấn đề này.

Anh ta chắc chắn không thoát nổi cảnh bị cô cười nhạo cho mà xem.

Lương Ninh Như cũng sững sờ một lúc lâu khi nghe thấy những lời này của Chương Tự Chi.

Không phải cô ta muốn chế giễu Chương Tự Chi mà là cô ta cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.

Trên phương diện tình cảm này, cô ta với Chương Tự Chi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai được miếng nào đâu.

Lương Ninh Như suy nghĩ một lúc mới nói, “Chắc là đi hẹn hò, ra ngoài ăn cơm xem phim hay gì đó tương tự.”

Trong mấy bộ phim cô ta xem đều diễn như vậy cả mà. Cả hai người ngọt ngào quấn quýt lấy nhau đến nỗi đi vệ sinh cũng không muốn rời xa nhau.

Chương Tự Chi cau mày một cái, cùng nhau ăn cơm, đi xem phim với nhau, mấy cái này thì cũng không khác gì lúc trước mà.

Anh ta luôn cảm thấy bởi vì hai người đã xác lập quan hệ nên chắc chắn phải làm việc gì đó khác chứ.

Nhưng cái việc khác này rốt cuộc là khác như thế nào thì đến tận bây giờ anh ta vẫn không hiểu ra sao cả.

Anh ta thực sự không có tài yêu đương gì cả, anh ta không thể tìm ra nổi con đường đi cho bản thân.
Lương Ninh Như không thể đưa ra lời khuyên nào tốt cho anh ta. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ có thể nói, “Cái này anh đi thảo luận với cô bạn gái nhỏ của anh thì tốt hơn đấy. Anh hỏi thử bạn gái anh mong chờ gì ở anh thì anh thỏa mãn cô ấy, đó chắc là cũng xem như đã làm điều gì đó có ý nghĩa rồi.”

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như, anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Nếu là cô thì cô sẽ mong chờ gì ở bạn trai của cô?”

Lương Ninh Như rất ngạc nhiên, thật ra cô ta cũng không mong đợi gì cả.

Cô ta là một người không quan tâm lắm đến mấy chuyện kiểu như thế này mà hơn nữa cô ta cũng không có yêu cầu cao đối với người khác lắm.

Chương Tự Chi lại vội vàng giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy nếu đi hỏi người ta rồi mới đi thực hiện mong muốn đó thì không có tâm lắm, đi làm trước thì sẽ tốt hơn.”

Anh ta có thể có tư tưởng như thế này là rất tốt, Lương Ninh Như gật đầu.

Cô ta suy nghĩ một hồi rồi lại nói, “Tặng hoa đi, con gái đều thích hoa mà.”

Chương Tự Chi nhớ có hai bông hoa hồng trong bình hoa mà anh ta nhìn thấy trong phòng của Lương Ninh Như vừa nãy.

Anh ta nói một câu được sau đó còn hỏi thêm, “Còn có gì nữa không?”

Lương Ninh Như lại suy nghĩ thêm một lát nữa, “Còn có lúc rảnh rỗi thì anh đưa cô ấy đi du lịch hoặc là đi công viên vui chơi gì đó.”

Những điều này đều không là gì đối với Chương Tự Chi.

Anh ta nở nụ cười, “Được, vậy tôi sẽ làm hai việc này trước đã vậy.”

Anh ta uống cho hết số nước còn sót lại trong chai. Anh ta cầm chai nước ở trong tay sau đó mới đứng lên, “Tôi cũng có thể thấy cô thiếu điều muốn đuổi tôi đi luôn rồi nên tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi ngay bây giờ đây.”

Lương Ninh Như cười chế nhạo anh ta, “Bây giờ anh mới nhìn ra luôn à?”

Chương Tự Chi đã bước tới cửa lại quay đầu nhìn lại Lương Ninh Như, dường như anh ta muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng anh ta lại không nói ra.

Trái lại là Lương Ninh Như mở miệng trước, “Dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn anh nhiều. Các anh sang giúp tôi sửa xong hết như vậy rồi thì đêm nay tôi cũng có thể ngủ ngon chứ không thì đêm nay cũng khó mà yên nổi.”

Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên một chút, “Sau này mà bị như vậy nữa thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Lương Ninh Như chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Lúc này Chương Tự Chi mới mở cửa rời đi.

Ra ngoài thì mới nhìn đến anh chàng đã đi về hồi nãy vẫn còn đang ở đây, xe vẫn đậu ở bên ngoài, anh ta đang ngồi ở trong xe chờ Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi đi qua gõ cửa sổ xe, anh chàng kia giật nảy mình rồi vội vàng mở cửa đi xuống, “Cậu chủ nhỏ, sao anh nhanh như vậy đã ra tới rồi hả?”

Giọng điệu của anh chàng này tràn đầy đầy hoài nghi và không thể tin nổi.

Chương Tự Chi vỗ vào sau đầu anh ta một cái, “Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Tôi chỉ nói mấy câu với cô ấy, nói xong thì đi thôi. Trở về đừng có mà ăn nói linh tinh với mấy người kia. Nếu tôi mà nghe thấy cậu nói nhảm nhí cái gì thì cậu cứ xem thử tôi sẽ xử lý cậu như thế nào đi.”

Anh chàng kia chỉ biết cười khúc khích.

Chương Tự Chi lên xe rồi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Cuối cùng anh ta nhắm mắt lại thu hồi ánh mắt của mình.

Sáng sớm hôm sau, Chương Tự Chi ngay lập tức gọi điện thoại cho cửa hàng hoa bảo bọn họ giữa trưa gửi một bó hoa hồng cho Từ Giai Ninh.

Anh ta cũng báo luôn địa chỉ cho cửa hàng hoa.

Sau đó, anh ta ngồi yên trong Club và tìm một vài người để chơi mạt chược với anh ta.

Mấy người bọn họ cứ liên tục chơi mạt chược mãi cho đến khi Từ Giai Ninh gọi điện thoại tới.

Giọng nói của Từ Giai Ninh mang theo ý cười, cô ta nói cảm ơn hoa của anh ta.

Chương Tự Chi còn đang bốc mạt chược, anh ta ừ hai tiếng, “Em có thích không?”

Từ Giai Ninh nói một câu, “Thích ạ, con gái đều thích hoa mà.”

Chương Tự Chi cười hỏi lại, “Thật sao?”

Vốn dĩ Từ Giai Ninh còn muốn hẹn Chương Tự Chi cùng nhau đi ăn cơm trưa, ai ngờ nghe thấy chỗ anh ta có tiếng la hét huyên náo.

Cô ta cũng biết bây giờ Chương Tự Chi đang chơi mạt chược nên cũng không nói ra làm gì cho mất công, cô ta nói thêm được mấy câu thì cũng cúp máy.

Chương Tự Chi đợi cho đến khi anh ta đói bụng rồi mới kêu mọi người không chơi nữa.

Lúc ăn cơm anh ta lấy điện thoại ra nhìn một chút. Anh ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định lại gọi điện thoại cho Lương Ninh Như hỏi cô ta đang làm gì.

Lương Ninh Như còn chưa kịp trả lời cái gì anh ta đã nói thêm anh ta đã tặng hoa cho Từ Giai Ninh rồi còn bổ sung thêm một câu Từ Giai Ninh rất thích.

Lương Ninh Như nhỏ giọng trả lời, “À, được, tôi biết rồi.”

Nghe cô ta nói như vậy là anh ta biết ngay bên chỗ cô ta đang có chuyện.

Một lúc sau Chương Tự Chi cũng có thể hiểu được, “Có chuyện gì vậy? Cô đang đi gặp cậu bạn trai xem mặt của cô à?”

Lương Ninh Như cười rồi nhẹ giọng ừ một tiếng.

Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một lúc, “Hôm nay hai người hẹn hò đúng không?”

Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, như thế này có được coi là đang đi hẹn hò không nhỉ?

Chỉ là người đàn ông kia đi qua thăm cô ta.

Rồi sau đó hai người bọn họ đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm.

Người đàn ông có thể hiện ra anh ta có ấn tượng rất tốt về cô ta và cũng nói gần nói xa tiết lộ ra ý định muốn hai người tiếp tục phát triển thêm một bước nữa.

Cho nên Lương Ninh Như nói một câu, “Chắc là vậy.”

Chương Tự Chi lập tức liền hỏi, “Anh ta có tặng hoa cho cô không?”

Được lắm, anh ta đột nhiên hỏi như vậy làm cho Lương Ninh Như không hiểu vì sao lại bỗng trở nên lúng túng.

Hôm qua cô ta mới chỉ cho Chương Tự Chi nên làm như thế nào để hâm nóng tình cảm với con gái trong lúc yêu nhau, hôm nay Chương Tự Chi lại chuyển vấn đề này cho cô ta.

Cô ta mím miệng im lặng mất mấy giây rồi mới nói không.

Chương Tự Chi cười chế nhạo cô ta một lát nhưng lại cũng chưa nói thêm những lời khác.

Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi đặt chiếc điện thoại lên bàn. Sau đó anh ta nghĩ đi nghĩ lại một chút thì cảm thấy Lương Ninh Như chắc là cũng thích hoa mà người đàn ông kia không tinh ý gì cả, không tặng hoa cho cô ta, có lẽ cô ta sẽ rất thất vọng.

Không hiểu sao Chương Tự Chi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ yêu đời hơn hẳn.

Cô kia tình duyên không thuận lợi là anh ta lại cảm thấy đắc ý vô cùng.

Sau khi ăn xong, Chương Tự Chi ngồi khoanh chân trên sô pha nhìn điện thoại.

Ai ngờ mới đọc được mấy cái tin tức thì cả người đã cảm thấy không thoải mái, anh ta cứ có cảm giác giống như không thể nào mà ngồi yên nổi.

Anh ta nhìn đồng hồ, còn khá sớm nên anh ta đi thay một bộ quần áo khác sau đó lái xe ra cửa hàng hoa.

Chương Tự Chi đi vòng quanh cửa hàng hoa một lát, anh ta không biết tên của mấy loại hoa ở trong cửa hàng.

Cuối cùng anh ta nhìn chằm chằm vào một bó hoa hồng.

Anh ta nói, “Bán cho tôi hai bông là được rồi.”

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng giúp anh ta gói lại.

Chương Tự Chi cầm hai bông hồng này nhìn một hồi sau đó mới xoay người rời khỏi cửa hàng hoa.

Hai bông hoa này vẫn còn là nụ, nhân viên cửa hàng nói nếu về cắm vào bình sẽ để được thêm hai ngày nữa.

Chương Tự Chi lái xe đến phòng tập gym của Lương Ninh Như.

Anh ta cũng không đi vào phòng tập gym mà chỉ đậu xe ở bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Lương Ninh Như bảo cô ta ra ngoài.

Lương Ninh Như cảm thấy khá là bất ngờ, cô ta đi chậm ra ngoài, Chương Tự Chi thì vẫn cứ ngồi ở trong xe rồi hạ cửa sổ xuống.

Lương Ninh Như chạy tới, cô ta hơi không kiên nhẫn, “Anh lại có chuyện gì nữa vậy? Tôi còn đang bận đấy.”

Chương Tự Chi thuận tay cầm lấy hai bông hồng đã được gói lại đặt trên ghế phụ lái đưa cho Lương Ninh Như, “Này, tặng cho cô.”

Lương Ninh Như nhìn hai bông hoa hồng kia thì vô cùng ngạc nhiên, “Anh đưa cho tôi cái này làm gì vậy?”

Chương Tự Chi cười, trong giọng nói anh ta mang theo một chút trào phúng, “Cô nói cô với bạn trai đi hẹn hò một buổi mà một bông hoa cũng không được nhận. Còn không phải là tôi sợ cô buồn nên mới qua đây an ủi cô à.”

Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi không nói một câu nào.

Chương Tự Chi thấy thế thì mở cửa xe đi ra, nhét hoa vào trong tay Lương Ninh Như, “Cầm đi, đồ đáng thương, chẳng qua là hai bông hoa mà thôi, cậu đây thưởng cho cô đấy.”

Nói xong Chương Tự Chi lại quay lại ngồi trên xe. Anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như một chút rồi nói, “Không cần cảm động quá làm gì, chủ yếu là tôi thấy cô đáng thương quá thôi.”

Nói xong Chương Tự Chi nâng cửa sổ xe lên rồi khởi động xe lái đi ra ngoài.
Lương Ninh Như hơi cảm thấy ngỡ ngàng trước cảnh tặng hoa đột ngột của Chương Tự Chi.

Tuy chỉ là hai bông hồng nhìn rất qua loa có lệ.

Nhưng trong lòng Lương Ninh Như không biết vì cái gì lại vô cùng không được tự nhiên.

Bao nhiêu năm cuộc đời cô ta còn chưa bao giờ được nhận hoa của người khác giới nào đâu.

Chàng trai xem mắt kia sang đây thăm cô, lúc hai người ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng thì có đi ngang qua một cửa hàng hoa.

Cô ta cũng không nghĩ gì nhiều, chàng trai kia cũng không chú ý.

Thật ra có tặng hoa hay không thì Lương Ninh Như cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là thứ này, nếu có thì đương nhiên sẽ tốt hơn là không có rồi.

Cầm hai bông hồng được gói lại rất đẹp trên tay, cô ta ngẩng đầu nhìn lên hướng xe của Chương Tự Chi biến mất. Cô ta tự hỏi không biết ý của người đàn ông kia là như thế nào.

Mà ở một bên khác, Chương Tự Chi đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

Loại cảm giác thỏa mãn này làm cho anh ta có chút không nói rõ được cũng như không tả rõ được.

Dù sao anh ta cứ cảm thấy anh ta đang dẫn trước Lương Ninh Như cái chuyện gì đấy.

Cảm giác này rất thoải mái khiến anh ta cảm thấy dễ chịu khắp người.

Chương Tự Chi lái xe trở lại Club, nguyên một buổi chiều anh ta đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Lúc chạng vạng tối Trì Uyên gọi điện thoại cho anh ta. Anh nói sắp đền tiệc mừng sinh nhật của ông chú hai Tùy, bên nhà họ Tùy đã gọi điện thoại cho Cố Tư tận hai lần để mời Cố Tư đến dự tiệc sinh nhật.

Mối quan hệ giữa Cố Tư và nhà họ Tùy đã không thể nói chỉ dừng lại ở mức không tốt mà phải nói là đã đến mức cạch mặt nhau luôn rồi.

Nhà họ Tùy chủ động tích cực mời cô đi dự tiệc như vậy hiển nhiên là không có ý gì tốt rồi.

Trì Uyên bảo Cố Tư từ chối một lần nhưng lần thứ hai là Tùy Mị gọi điện thoại đến mời, hơn nữa giữa chừng ông cụ Tùy cũng xen vào nói, hai người thay phiên nhau thuyết phục Cố Tư.

Bọn họ cứ nói gần nói xa muốn dặn dò Cố Tư nhất định phải đến tham gia.

Chương Tự Chi nghe xong hai mắt lập tức liền trợn tròn, “Đương nhiên không thể đi được. Ở chỗ đó không khéo đầy rẫy mưu hèn kế bẩn để đối phó với Tiểu Tư đấy.”

Trì Uyên ừ một tiếng, nhưng anh lại nói, “Lúc đầu tôi cũng nghĩ là không được để Tiểu Tư đi qua đó, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy nếu như cô ấy đi qua thì bên nhà họ Tùy mà có chiêu trò gì sẽ bày ra hết trong ngày đó luôn. Nếu là như vậy thì đây sẽ là một cơ hội rất tốt để tóm đuôi cáo của bọn họ ra ngoài.”

Quả thực là như vậy, Chương Tự Chi cũng hiểu rõ biện pháp tốt nhất là để Cố Tư làm mồi nhử bắt gọn nhà họ Tùy.

Gần đây, việc điều tra về ngân hàng tư nhân cũng gần như đã hoàn thành, nhưng nếu bọn họ muốn kéo sập nhà họ Tùy thì lại thật sự là một chuyện không dễ dàng chút nào cả.

Nếu nhà họ Tùy không có động thái nào lớn thì rất khó để hạ bệ nhà bọn họ trong một thời gian ngắn.

Cho nên Cố Tư cũng được coi là một bước đột phá.

Chương Tự Chi hơi do dự một chút, anh ta hỏi Trì Uyên, “Vậy ý của anh là gì?”

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi muốn cho Tiểu Tư qua đó.”

Chương Tự Chi còn hỏi thêm, “Sau đó thì sao?”

Trì Uyên bật cười, “Vẫn là cậu hiểu tôi mà. Lúc ban đầu tôi định cho Tiểu Tư qua dự tiệc rồi sau đó tìm người thay thế cô ấy một chút.”

Nếu ngay từ đầu Cố Tư đã lộ mặt thì có lẽ nhà họ Tùy sẽ không còn cẩn thận như trước nữa. Đến lúc đó bọn họ lại tìm người đóng giả cô một chút thì chắc là cũng có thể gạt được bọn họ.

Chỉ là người mà bọn họ tìm đến chắc chắn phải là người mà bọn họ có thể tin tưởng.

Nếu chỉ là ngẫu nhiên tìm một người nào đó đóng giả Cố Tư thì không ổn lắm, trước khoan nói người kia có muốn đóng giả cô đi tham gia vào chuyện nguy hiểm như thế này hay không, chỉ riêng việc bọn họ phối hợp với nhau không khớp là đã có thể dễ dàng làm lộ mọi chuyện rồi. Việc này cũng là một chuyện phiền phức cho bọn họ.

Chương Tự Chi nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Trì Uyên, anh ta vội vàng hỏi ngay, “Vậy anh định để ai đóng giả cô ấy vậy?”

Lúc đầu Trì Uyên muốn tìm Mạnh Sướng tới làm nhưng thời gian tổ chức đám cưới của Mạnh Sướng cũng sắp gần kề, anh thật sự không muốn để Mạnh Sướng tham gia vào một việc nguy hiểm như vậy.

Bởi vì Trì Uyên cũng không có cách nào nói trăm phần trăm là sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào cả.

Cố Tư cũng không có người bạn nào khác ngoài Mạnh Sướng mà Trì Uyên nhìn qua bên cạnh anh thì cũng mới chợt nhận ra anh cũng không có người bạn nào phù hợp điều kiện đó cả.

Anh vẫn chưa từng có bạn khác giới bao giờ.

Cho nên cuối cùng anh lại nhớ tới hai người phụ nữ bên cạnh Chương Tự Chi.

Một người là Từ Giai Ninh, một người khác là Lương Ninh Như.

Hai người này cũng có chiều cao tương đương với Cố Tư.

Mà hình dạng cơ thể thì có thể thay đổi ngụy trang sau.

Bây giờ Trì Uyên đang muốn hỏi thăm ý của Chương Tự Chi là như thế nào.

Chương Tự Chi nghe thấy Trì Uyên nói như vậy thì hơi do dự một chút.

Thật lòng mà nói anh ta cũng không muốn bất kỳ cô gái nào trong số hai cô gái xung quanh mình mạo hiểm tham gia chuyện này.

Nhưng anh ta cũng hiểu nếu bọn họ bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không dễ dàng tìm được một cơ hội khác thuận lợi như vậy nữa.

Sau khi suy nghĩ rất lâu Chương Tự Chi mới nói, “Tôi phải hỏi bọn họ cái này đã. Tôi không thể đưa ra quyết định thay họ được.”

Trì Uyên ừ một tiếng, “Cứ làm vậy đi.”

Trì Uyên không nói với anh ta quá nhiều, anh cũng chỉ dặn dò mấy chuyện quan trọng xong sau đó cúp máy.

Chương Tự Chi cầm điện thoại suy đi nghĩ lại một lúc lâu sau rồi cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như vừa lúc mới tan làm đang thu dọn đồ đạc.

Thấy điện thoại của Chương Tự Chi thì cô ta hơi do dự một chút.

Hai bông hồng vẫn còn trên tay cô ta, cô ta nhìn chằm chằm vào hai bông hoa hồng đó một chút.

Cô ta đợi cho đến khi Chương Tự Chi gọi tới cuộc gọi thứ hai thì cô ta mới nhận.

Giọng nói của Chương Tự Chi mang theo vài phần nghiêm túc, anh ta trực tiếp yêu cầu Lương Ninh Như đợi ở phòng tập gym và nói anh ta sẽ lái xe qua đón cô ta ngay.

Lương Ninh Như phản xạ có điều kiện từ chối anh ta, “Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về nhà là được rồi.”

Giọng điệu của Chương Tự Chi có vài phần ý không cho cô ta từ chối, “Tôi tìm cô có chuyện cần bàn.”

Anh ta cũng không nói chuyện đó là chuyện gì, anh ta mới vừa nói xong đã cúp điện thoại ngay.

Lương Ninh Như cau mày bóp chặt điện thoại, cô ta im lặng một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc chậm rãi hơn.

Chờ Lương Ninh Như đi ra khỏi phòng tập gym thì Chương Tự Chi cũng vừa lúc lái xe qua tới.

Chương Tự Chi hạ cửa kính xe xuống rồi vẫy tay với Lương Ninh Như, “Lên xe.”

Chờ Lương Ninh Như lên xe, Chương Tự Chi lại nói, “Trước tìm một chỗ ăn cơm đã, ăn xong tôi muốn nói với cô một chuyện.”

Vẻ mặt của anh ta khác với vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, nhìn qua thì anh ta dường như có chuyện nghiêm túc muốn nói.

Vì vậy lúc đầu Lương Ninh Như muốn nói đùa mấy câu để cải thiện bầu không khí nhưng khi thấy Chương Tự Chi hành xử như thế này cô ta đành phải nuốt lại những lời kia.

Xe chạy về phía thành phố, giữa chừng thì điện thoại của Chương Tự Chi đổ chuông.

Là điện thoại của Từ Giai Ninh.

Chương Tự Chi cũng không tránh Từ Giai Ninh, anh ta trực tiếp nghe máy luôn.

Trong giọng nói của Từ Giai Ninh mang theo ý cười, cô ta muốn hẹn Chương Tự Chi tối nay cùng nhau đi ăn cơm.

Thật ra theo lý thuyết thì tối nay đúng là bọn họ nên cùng nhau ăn cơm.

Giữa trưa Chương Tự Chi tặng hoa, tối đến hai người bọn họ lại hẹn hò, đây chính là cách hâm nóng tình cảm của các cặp đôi yêu nhau.

Nhưng cô ta đợi rất lâu cũng không thấy cuộc gọi của Chương Tự Chi nên chỉ có thể tự mình gọi điện thoại qua hẹn anh ta.

Chương Tự Chi lại bất giác cau mày, “Tối nay sao? Có lẽ là không được rồi, chỗ anh có chuyện khác cần xử lý.”

Từ Giai Ninh ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại, “Chuyện rất gấp sao ạ?”

Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Đúng vậy, là một chuyện rất gấp, cho nên hôm nay không có cách nào đi ăn với em được.”

Thật ra có thể nghe được Từ Giai Ninh có chút thất vọng. Cô ta thoáng thở dài một hơi rồi nói, “Được ạ, vậy anh cứ đi làm việc bận trước đi, chúng ta còn có nhiều thời gian mà, chúng ta lại hẹn lần sau vậy.”

Chương Tự Chi không nói gì thêm mà lập tức cúp điện thoại.

Lương Ninh Như ở bên cạnh liếc anh ta một cái.

Trên mặt Chương Tự Chi đều không hề có cảm giác áy náy hay chột dạ gì cả.

Nhưng Lương Ninh Như lại cảm thấy rất không thoải mái.

Chủ yếu là Chương Tự Chi hủy ăn tối với bạn gái để đi ra ngoài ăn cơm với cô ta làm cho cô ta không hiẻu vì sao lại thấy trong lòng hơi khó xử.

Cứ như làm chuyện có lỗi với ai vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom