• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 565-570

Trì Uyên cười, “em thể hiện ra ngoài rõ như vậy, sao anh có thể không biết được.”

Anh đã biết được điều này vào những lần Cố Tư nhắc đến Tùy Mị sau khi hai người họ ly hôn.

Cố Từ nũng nịu hừ một tiếng, “em còn tưởng anh không biết gì cả.”

Trì Uyên ôm chặt cô, “chỉ là trước đây anh không nghĩ quá nhiều về nó thôi.”

Cố Tư mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu cứ so đo những truyện trong quá khứ mãi thì lãng phí thời gian lắm.

Hai người ở trong rừng trúc một khoảng thời gian dài.

Trong lúc đó Chương Tự Chi gọi điện thoại qua. Chương Tự Chi biết được tin hai người tái hôn qua những người bạn của Trì Uyên.

Giọng điệu anh ta cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cười rồi hỏi hai người rằng khi nào mới mời khách đến nhà ăn mừng.

Lần này Chương Tự CHi phản ứng khá chậm. Trước đây anh ta luôn là người đầu tiên nhận được thông tin và cũng là người đầu tiên gọi điện hỏi thăm, dù cho những người bạn cùa anh ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Nhưng tin Trì Uyên tái hôn đã được lan truyền từ rất lâu, giờ anh ta mới biết.

Cố Tư kiễng chân nói vào điện thoại Trì Uyên, “Lão Chương, phản ứng chậm chạp thế. Nói tôi nghe xem, mấy ngày gần đây anh đang theo đuổi cô Lương đúng không.”

Chương Tự Chi bật cười, không còn vẻ ngại ngùng của ngày xưa. “cái gì mà tôi theo đuổi người ta, gần đây cô ấy đang gặp rắc rối, tôi giải quyết giúp cô ấy thôi. Người ta nhờ tôi giúp, khóc lóc, la hét cầu xin tôi, chứ thật lòng là tôi không muốn nói chuyện với cô ấy.”

Đến đây, anh ta nói tiếp, “chỉ có tôi mới không tính toán truyện trước đây thôi. Đổi thành thằng khác xem, còn lâu.”

Chương Tự Chi nói một tràng khiến Cố Tư không nghe nổi nữa

Trì Uyên đứng bên cạnh cô cũng bật cười, “nghe nói phòng tập thể hình của sĩ quan Lương làm ăn cũng khá, rất nhiều đồng nghiệp của cô ấy đã đến đó.”

Nói đến đây, Chương Tự Chi hậm hực, “ba cái đồ yêu đấy à, cho tôi cũng không thèm nhòm.”

Phải rồi, Chương Tự Chi là người thù dai. Mà trước đây những người đó cũng không tử tế gì với anh ta. Tuy không giống như cái cách mà Lương Ninh Như đắc tội với anh ta, nhưng mối quan hệ giữa hai bên cũng hẳn là tốt.

Trì Uyên khuyên Chương Tự Chi, “Thật ra cậu vẫn có thể có một mối quan hệ tốt với bọn họ, bọn họ cũng không nhằm vào cậu. cậu không cần phải khó chịu với những người đó. Cuộc sống ấy mà, thêm một mối quan hệ chính là thêm một con đường.”

Chương Tự Chi khá tự phụ về vấn đề này. Anh ta cho rằng không có những người đó thì con đường mà anh ta có thể đi nhiều vô kể. Hơn nữa toàn bộ đều sẽ đưa anh đến với thành công.

Nên anh ta nói, “tôi không cần, tôi có đủ năng lực để thực hiện những điều mà tôi muốn làm. Tôi cũng chẳng lạ gì những kẻ cố làm ra vẻ như họ.”

Trì Uyên chỉ đành thở dài, nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt, cho nên giọng điệu cũng mang theo chút ý cười, anh nói: “Tự Chi này, cậu cứ như thế sẽ phải chịu thiệt đấy. đừng tự tin về bản thân như vậy, dù là ở bất cứ phương diện nào chăng nữa.”

Trước đây Trì Uyên cũng là người vô cùng tự tin. Nhưng cuối cùng khi đứng trước Cố Tư, anh lại thất bại hết lần này đến lần khác. Nên bây giờ anh đã nhận ra một điều rằng thật ra bản thân cũng sẽ phải cúi đầu vào một lúc nào đó.

Bây giờ Chương Tự Chi vẫn chưa chịu ấm ức gì, tất nhiên sẽ không hiểu được những lời Trì Uyên nói.

Anh ta từ tốn nói, “tôi nói cho anh biết này, sự tự tin của tôi đã có từ khi tôi vừa sinh ra rồi. không ai có đủ khả năng phá hủy nó và tôi sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai.”

Càng nói câu chuyện càng đi xa vấn đề chính. Cố Tư không chịu được nữa, cô mỉm cười rồi nói, “thôi, ông Chương, hôm nào rảnh cùng ăn bữa cơm nhé. Bây giờ ở chỗ chúng tôi gió to quá, không nói nữa”

Chương Tự Chi nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trong điện thoại, thế là ừ một tiếng, “ờ, vậy tôi cũng không nói nữa, tôi biết được tin này trong vòng bạn bè của a Uyên, thấy vui lây luôn đó.”

Ba người nói thêm vài ba câu liền kết thúc cuộc gọi.

Cố Tư chép chép miệng nói với Trì Uyên, “Em cảm thấy sớm muộn gì Chương Tự Chi cũng phải thất bại trước cô Lương cho xem.”

Trì Uyên bật cười, lấy điện thoại xuống, sau đó ôm Cố Tư, “Em không nhận ra à, bây giờ Tự Chi cứ mở mồm ra là cô Lương. Anh quen biết cậu ấy chưa được bao lâu, dù vậy từ trước đến nay vẫn chưa thấy cậu ta như thế bao giờ.”

Cố Tư chớp mắt, suy nghĩ một lúc, Đúng là từ trước đến nay Chương Tự Chi chưa từng nhắc đến tên của người bạn khác giới nào trước mặt anh.

Nhưng dường như bây giờ tất cả những vui buồn tức giận của anh ta đều đã bị Lương Ninh Như khống chế.

Lẽ nào cách nảy sinh tình cảm của Chương Tự Chi trái ngược hoàn toàn so với ngươi khác. Nó bắt đầu từ sự thù ghét rồi dần dần càng lúc càng để ý người ta?

Quá trình này thú vị thật.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì đây cũng là con đường của cô và Trì Uyên.

Có điều lúc đầu quan hệ giữa cô và Trì Uyên không cứng nhắc như quan hệ giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như

Dù sao lúc đầu cô cũng là người vô liêm sỉ, biết rõ đối phương không thích mình những vẫn cố tình đâm đầu vào. Cô tốt với Trì Uyên đến mức không từ nào có thể diễn tả được.

Hai người đợi một lúc, cảm thấy bữa ăn bên nhà chính đã sắp kết thúc mới từ từ đi về.

Lúc hai người họ đi từ sau vườn lên nhà chính thì bữa ăn cũng đã tàn. Những người họ hàng đang đi về phía họ, chuẩn bị rời đi.

Ông hai thấy Cố Tư đang đi từ xa đến thì thở dài, “dăm ba ngày nữa là đứa nhỏ của A Uyên ra đời. ầy, chúng ta sắp trở thành ông già, bà gia hết rồi.”

Ông ba đứng bên cạnh đồng ý, “đúng rồi, hai chúng ta đều đã lên chức ông chức bà cả. Mới chớp mắt mà đã lớn tuổi vậy rồi.”

Trong lòng bà hai có hơi khó chịu. trả lời, “tính toán làm cái gì, ông nội bà nội nhà người ta còn chưa than thở, chúng ta ấy à, đợi cháu nhà chúng ta ra đời thì mới là lên chức ông bà thật.”

Ông hai liếc bà hai, không thích những lời ám chỉ này của bà, nhẹ nhàng ho một tiếng, “bà đấy, nói ít thôi. Vốn dĩ đây là chuyện vui, sao bà cứ phải làm cho nó trở nên phức tạp thế.”

Bà hai khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.

Cố Tư và Trì Uyên bước đến, Cố Tư mỉm cười, còn Trì Uyên chào hỏi nhưng người này.

Bà hai không nhìn hai người họ lấy một lần, quay đầu nói chuyện với bà ba

Bà ta thể hiện ra quá rõ ràng, khiến ông hai không biết phải làm thế nào.

Cố Tư và Trì Uyên không để ý đến những điều này. Tính tình bà hai khá trẻ con. Vốn dĩ Cố Tư và bà ấy không hề xảy ra mâu thuẫn gì, giữa Cố Tư và Trì Cảnh cũng không có bất kỳ vướng mắc nào.

Bả ta cứ dây dưa mãi như vậy vừa vô lý vừa nhỏ mọn.

Trì Uyên chỉ chào hỏi mấy câu đơn giản rồi đưa Cố Tư về nhà

Bà cụ đang đứng ngay trước cửa nhà, Phương Tố ở bên cạnh. Lúc này rồi mà Phương Tố vẫn chưa rời đi, có vẻ như sẽ ở lại đây một đêm.

Cố Tư nhớ ra vẻ trầm mặc khác thường của Phương Tố lúc ăn cơm.

Chắc là bà cảm thấy không muốn nói chuyện tại nơi ở của người khác. Vậy nên có đôi khi một tờ giấy cũng có tác dụng của nó.

Thấy Trì Uyên và Cố Tư đến, Phương Tố mỉm cười, “hai đứa về rồi đấy à, mẹ đang định chào hai đứa một tiếng rồi đi đây.”

Cố Tư bất ngờ, “Bác không ở lại à?”

Phương Tố hơi ngại ngùng trả lời, “không không, tôi về thì hơn.”

Trì Chúc không có ở đây, không biết đã đi đâu, làm gì rồi.

Bà cụ cũng nói theo lời Cố Tư, “muộn thế này rồi, ở lại đây một hôm đi.”

Phương Tố không đồng ý, “con về trước đây, ở lại cũng chẳng làm được gì, lại sợ người ta nói ra nói vào.”

Thật ra điều bà sợ nhất chính là bà cụ nhà họ Phương nói bà sống không có quy tắc.

Bà cụ nhà họ Trì thở dài, “thôi vậy, khi nào tôi và mẹ con nói chuyện với nhau xong rồi tính sau.”

Trì Uyên nhìn Phương Tố, cố ý hỏi: “vậy con đưa mẹ về nhé?”
Trì Uyên nói xong điều này làm Phương Tố hơi dừng lại, có thể nhìn ra bà ta có chút không được tự nhiên.

Cố Tư nhéo eo Trì Uyên một chút, “Anh im đi, anh còn thấy chuyện chưa đủ lớn hay sao vậy?”

Trì Uyên cười lên, “Anh chỉ hỏi chút vậy thôi. Anh cũng đoán được mẹ cũng sẽ không đồng ý để anh đưa mẹ về mà.”

Bọn họ nói đến đây thì vừa lúc Trì Chúc đi từ lầu hai xuống, trong tay ông ta còn mang theo cái túi.

Vẻ mặt của Trì Chúc nhìn qua trái lại rất bình tĩnh, ông ta đi đến đứng bên cạnh Phương Tố sau đó nói, “Tôi lấy quần áo đây rồi, giờ đi thôi.”

Ông ta đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi.

Cố Tư nhìn bà cụ rồi lại nhìn Trì Uyên, cô nhịn không được bật cười.

Bà cụ giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, “Con trai lớn rồi không giữ được nữa. Đi đi, đi đi, hai đứa cứ đi đi. A Tố ở lại đây thì hơi ngượng ngùng, A Chúc nhà chúng ta thì lại da mặt dày có thể đi theo tới cửa được mà.”

Sắc mặt Phương Tố có chút ửng hồng giơ tay vỗ bả vai Trì Chúc một chút, “Ông còn mang theo quần áo làm gì vậy? Ông đưa tôi về nhà là được rồi mà.”

Trì Chúc lại không hề xấu hổ một chút nào cả, “Cái gì mà đưa bà về nhà chứ, sao lại là đưa bà về nhà rồi, không phải hai người chúng ta cùng đi à?”

Cố Tư thấy Phương Tố có chút không xuống nước được nên cười ôm cánh tay của Trì Uyên rồi nói, “Được rồi, không trêu ghẹo hai người nữa, hai người cứ đi từ từ thôi, đi đường nhớ cẩn thận nhé. Con hơi mệt rồi, con lên lầu với Trì Uyên trước đây.”

Trì Uyên gật đầu với Trì Chúc và Phương Tố sau đó đi theo Cố Tư lên lầu.

Khi hai người trở lại phòng, Cố Tư cười phá lên, “Anh nhìn kìa, ba mẹ anh hoàng hôn đỏ() rồi kìa.” () hoàng hôn đỏ夕阳红: từ chỉ những người trung niên cao tuổi hoạt động tích cực, bùng cháy hết mình có tinh thần trẻ trung như người trẻ tuổi

Trì Uyên đi qua ôm Cố Tư, “Anh còn tưởng anh cũng phải đợi đến hoàng hôn đỏ mới được đây này. Anh cảm thấy anh dùng hết sức bình sinh mới xem như bắt cóc em về nhà được. Em mà cứ kéo dài mãi không đồng ý anh thật sự không biết nên làm như thế nào mới được đây.”

Cố Tư hừ một tiếng, “Gì mà không biết nên như thế nào mới được chứ? Không phải anh có rất nhiều lốp xe dự phòng à? Bây giờ anh chỉ cần vẫy tay một cái thì Tùy Mị sẽ tới ngay lập tức đấy.”

Cô lại nhắc đến Tùy Mị, Trì Uyên thoáng có chút bất đắc dĩ.

Anh ôm Cố Tư, có chút dính người, “Em xem em cứ nhắc cô ấy mãi như vậy làm gì cơ chứ? Anh với cô ấy vô cùng vô cùng trong sáng. Cô ấy cũng không đẹp bằng em, tính cách cũng không làm người ta dễ mến như em. Anh đâu có bị mù, sao anh lại thích cô ấy được chứ?”

Cố Tư lập tức bật cười rồi đập tay Trì Uyên một cái, “Bây giờ anh biết ăn nói thật đấy, nói ngon nói ngọt mở miệng là ra.”

Trì Uyên xích lại gần Cố Tư, giọng anh từ từ trầm xuống, “Nhưng em cũng muốn nghe không phải sao? Chỉ cần em thích là anh sẽ nói cho em nghe hết mà.”

Cố Tư nhìn chằm chằm vào Trì Uyên một lúc lâu, sau đó cô chậm rãi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và có chút ngượng ngùng.

Đây là nụ cười lâu rồi cô không thể hiện ra.

Trì Uyên không kìm được ôm mặt hôn cô.

Chính xác mà nói, đây cũng là đêm tân hôn của hai người bọn họ.

Mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát từ một nụ hôn. Cố Tư cũng không biết rốt cuộc cô đã vào phòng tắm như thế nào, sau đó lại được Trì Uyên ôm ra khỏi đó ra sao, dù sao hai người cứ triền triền miên miên, cuối cùng chiến trường lại chuyển đến trên giường.

Dù sao bây giờ cơ thể của Cố Tư có chút đặc thù, Trì Uyên cũng không dám làm quá. Anh cũng chỉ hơi giải thèm một chút rồi dừng lại.

Cố Tư có chút phản ứng không kịp. Lâu rồi hai người không được tiếp xúc gần gũi như thế này, cô lại đang mang thai mà cơ thể cô vốn đã nhạy cảm nên cô có chút chịu không nổi.

Trì Uyên nằm bên cạnh cô, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô.

Anh muốn nói rất nhiều điều, anh muốn nói xin lỗi, cũng muốn nói anh yêu em, nhưng anh lại cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được cảm xúc thực sự bên trong anh lúc này.

Chờ Cố Tư bình tĩnh lại, cô xoay người ôm Trì Uyên. Cô nói, “Trì Uyên, đây là cơ hội cuối cùng em cho anh, nếu như anh làm chuyện gì có lỗi với em thì thật sự không còn nữa đâu.”

Trì Uyên vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định, “Sẽ không đâu, em yên tâm đi.”

Anh có trí nhớ tốt lắm đấy.

Cố Tư nằm một lúc thì hơi mơ màng nhưng Trì Uyên lại đứng dậy mặc quần áo. Anh đi lấy máy sấy qua sấy cho khô tóc của Cố Tư lúc nãy bị ướt trong phòng tắm. Sau đó anh mang áo ngủ qua từ từ thay cho cô.

Cuối cùng anh đắp chăn cho cô sau đó nói, “Em ngủ trước đi, anh có chuyện cần giải quyết chút.”

Cố Tư cũng không mở mắt ra, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn. Trì Uyên đợi ở bên cạnh một lúc mới đứng dậy đi ra khỏi phòng đi thẳng vào phòng làm việc.

Sau khi bước vào phòng anh mới lấy điện thoại ra, trong đó có tin nhắn cấp dưới gửi đến.

Trì Uyên đi đến bên cửa sổ, anh mở tin nhắn ra rồi nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó anh cười chế nhạo.

Nhìn chung trí thông minh của bọn tội phạm đều không thấp. Trước đó Trì Uyên vẫn luôn nghĩ vì sao lần trước bọn họ bị đột kích trong lúc giao dịch nhưng lại không tìm thấy hàng hóa ở hiện trường. Hóa ra là như thế này à.

Tuy rằng ông cụ Tùy tuổi đã cao, nhưng chỉ số thông minh của ông cụ vẫn chưa lùi bước, ông cụ vẫn còn có thể nghĩ ra cách như vậy.

Trì Uyên ném điện thoại lên rồi bắt lại, sau đó lại ném lên rồi bắt, anh nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho cấp dưới.

Thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần dạy bọn họ nếu lần tới lại gặp phải chuyện này thì phải xử lý như thế nào thôi.

Sau đó Trì Uyên quay lại máy tính và xem lại các tài liệu mà Tùy Mị đã gửi cho anh.

Có rất nhiều khoản thanh toán ở nước ngoài không thể tìm thấy tài khoản của bên kia, nhưng có thể rút ra một số quy luật về tần suất thực hiện các khoản thanh toán này.

Có rất nhiều tài liệu, Trì Uyên đọc từ đầu đến cuối một lượt thì cũng đã đến nửa đêm rồi.

Anh đấm vào trán, đứng dậy đi về phòng.

Cố Tư đã thay đổi tư thế, cô ngủ hoàn toàn không có hình tượng gì, hai chân đã duỗi ra khỏi chăn.

Trì Uyên có chút thở dài, anh đi qua đắp lại chăn cho cô sau đó nằm xuống.

Vài giây sau Cố Tư lại gần ôm eo Trì Uyên, cô còn lầm bầm một câu, “Sao muộn vậy?”

Trì Uyên nở nụ cười, có lẽ Cố Tư cũng không biết cô đã nói những lời này.

Đây chính là một người vô tình ỷ lại một người khác.

Trì Uyên cảm thấy rất thỏa mãn, anh ôm Cố Tư rồi cong môi ngủ thiếp đi.

Anh ở bên này cảm thấy hạnh phúc vô cùng thì ở một bên khác Tùy Mị lại có chút không như ý.

Đến bữa tối, bà cả lại bắt đầu khóc lóc.

Bà ta nói nhớ đến cảnh cả nhà cùng nhau đang cơm, bây giờ Tùy Tĩnh không còn nữa, nhìn thấy cái ghế để trống kia bà ta lại thấy trong lòng vô cùng đau khổ.

Điều này thật ra cũng có thể hiểu được, nhưng tần suất khóc của bà cả nhiều quá khiến ông cụ và ông cả đều cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Tùy Mị giơ tay nắm tay bà cả, “Mẹ, mẹ nghĩ thoáng chút đi mẹ. Sau này mẹ vẫn phải tiếp tục sống, mẹ cũng nên vì bản thân suy nghĩ một chút chứ.”

Bà cả lau nước mắt không nói lời nào, tất nhiên bà ta cũng không ăn nổi nữa, được người làm dìu về phòng.

Lúc Tùy Mị ăn cơm lại bị ông cụ nhắc nhở, nội dung hầu như đều bảo cô ta tạo quan hệ thật tốt với Trì Uyên.

Ông cụ vẫn chưa biết chuyện Trì Uyên và Cố Tư đã tái hôn. Tùy Mị vốn đã muốn nói ra nhưng ông cả ở bên cạnh nói đỡ với ông cụ, ý ông ta là cho dù không phải Trì Uyên thì cũng phải tìm cho ông ta một chàng rể có thể giúp đỡ người trong nhà.

Mấy lời Tùy Mị định nói ra giờ lại phải nuốt trở lại, cô ta thật sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cô ta đã ăn cơm không ngon rồi, khi trở về phòng ông cả lại đi theo hỏi dạo này cô ta và Trì Uyên qua lại như thế nào rồi.

Tùy Mị ngước mắt nhìn ông cả, cô ta gằn từng chữ nói ra, “Trì Uyên và Cố Tư đã tái hôn.”

Ông cả sửng sốt nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút sau đó ông ta gật đầu, “Thật sự là có chút phiền phức, nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì.”
Ông cả nói không phải chuyện gì lớn, Tùy Mị đột nhiên có chút không hiểu rõ ràng cụ thể là có ý gì.

Cô ta nhìn ông cả, “Trì Uyên đã tái hôn, bây giờ con thật sự không có một tia hy vọng nào nữa rồi. Hơn nữa con cảm thấy con và Trì Uyên có lẽ cũng không thích hợp.”

Không đợi ông cả nói gì Tùy Mị còn nói thêm, “Trì Uyên đã kết hôn còn có con nữa, cho dù con có thích anh ấy đến nức nào đi nữa con cũng không muốn làm mẹ kế cho người khác đâu. Con cảm thấy như thế là không đáng.”

Tùy Mị nhìn chằm chằm và ông cả Tùy, cô ta nói tiếp, “Trên thế giới này cũng không phải trừ Trì Uyên ra thì không còn người đàn ông nào khác, nếu như con muốn tìm con vẫn có thể tìm ra một người khác tốt hơn anh ấy nhiều.”

Ông cả nhìn Tùy Mị, sau một lúc lâu thở dài, “Ba biết dựa vào điều kiện của con thì con có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn. Nhưng Mị Mị à, ba và ông nội con không thể đợi quá lâu nữa.”

Ông cả dựa vào bệ cửa sổ quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Sau khi A Tĩnh rời đi, sức khỏe của ba càng ngày càng kém, cái này ba cũng biết rất rõ ràng. Mấy ngày qua ba quay về làm việc ở công ty, ba đã cảm thấy làm không nổi. Làm người ấy mà, không thể không chấp nhận tuổi già được. Ba cũng muốn cho con thêm thời gian để từ từ tìm được người ưng ý, nhưng ba thực sự rất sợ, ba sợ con còn chưa tìm được người đó thì ba đã trụ không vững nữa rồi.”

Tùy Mị mím môi, cô ta nghĩ đi nghĩ lại rồi nói, “Thật ra bên chú hai cũng có thể.”

Ông cả lập tức nở nụ cười, “Không phải là ba xem thường chú hai của con. Cậu ta thật sự quá vô dụng. Ba và cậu ta cùng nhau làm việc chung công ty nhiều năm như vậy ba cũng thật sự rất rõ ràng tính tình cậu ta như thế nào. Cậu ta không gánh nổi công ty này đâu. Nếu không có ba và ông nội con thì công ty này đã sớm sụp đổ rồi. “

Dù gì thì ông cả Tùy cũng đã ra ngoài bàn bạc công chuyện rất nhiều lần, nói thế nào cũng phải có mấy trăm lần rồi.

Người bình thường không dễ gì mà chống lại được miệng lưỡi của ông ta đâu.

Nếu Tùy Mị muốn dựa vào tranh luận để thắng ông cả Tùy thì thật sự không có chút hy vọng nào cả.

Cho nên Tùy Mị dứt khoát không nói lời nào, cô ta chỉ nghe thôi.

Ông Tùy cũng biết ông ta có lỗi với Tùy Mị.

Ông ta nói, “Chờ con phát triển công ty cho thật lớn, thật tốt thì sau đó con muốn như thế nào cũng được. Mị Mị, đôi khi người ta phải chịu chút tổn thất trước mắt để tiến xa hơn mà. Hơn nữa, con cũng không phải chịu thiệt thòi nhiều lắm, con vẫn thích Trì Uyên không phải sao?”

Tùy Mị không còn muốn bình luận gì về cái logic chết tiệt này nữa, cô ta mím chặt môi không trả lời.

Có lẽ ông cả cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, “Con cứ suy nghĩ cho kỹ những lời ba vừa nói đi. Thật ra có đôi khi làm người con phải biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ.”

Nói xong ông ta quay người rời khỏi phòng của Tùy Mị.

Cảm xúc của Tùy Mị cũng không tốt lắm. Cô ta ngồi ở trên giường chờ một lúc rồi đứng dậy mở cửa. Cô ta nhìn về phía hành lang một chút, trong hành lang không có người.

Tùy Mị lặng lẽ đi ra ngoài, cô ta đi vào phòng của bà cả trước.

Bà cả đã ngủ rồi. Có lẽ bà ta vừa khóc xong, bà ta vẫn ôm cuốn album ảnh.

Tùy Mị đi qua rút album ảnh ra cất đi. Cô ta đứng ở bên giường nhìn chằm chằm bà cả một hồi lâu, cuối cùng cô ta có chút bất đắc dĩ xoay người đi ra khỏi phòng của bà ta.

Cô ta đi về phía phòng của ông cả.

Cửa phòng ông cả cũng không đóng chặt, có lẽ ông ta cảm thấy đã khuya như vậy rồi cũng không có ai đi ra ngoài hành lang làm gì.

Cho nên ông cả và ông cụ đều không đặc biệt chú ý đến chi tiết này.

Tùy Mị đứng cách cửa không xa, cô ta dừng lại rồi lắng nghe âm thanh bên trong.

Ông cụ nói là ngày mai sẽ đưa ông cả đến ngân hàng tư nhân qua xem xét.

Ông cụ cũng an ủi ông cả là mọi người ở ngân hàng tư nhân đều biết về ông ta, bảo ông ta cứ thoải mái thôi.

Tùy Mị nhíu mày, nghĩ chút rồi vội vàng trở về phòng của mình.

Cô ta cầm điện thoại hơi có chút do dự, cô ta muốn nói cho Trì Uyên biết chuyện này.

Nhưng vì tin nhắn mà Trì Uyên đã trả lời cho cô ta trước đó lại lập tức dập tắt nhiệt tình của cô ta.

Tùy Mị do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định không gửi tin nhắn.

Cô ta đặt điện thoại sang một bên, cả người nằm trên giường, tâm trí cô ta có chút trống rỗng.

Vì sao mà cô ta càng sống càng thấy tệ hơn, càng sống càng thấy mọi thứ không ra gì, rồi sau đó càng ngày càng không thể kiểm soát được.

Tùy Mị cứ như vậy nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó vào lúc nửa đêm đột nhiên cô ta giật mình tỉnh lại.

Trong phòng tối om, cô ta còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Tùy Mị mở mắt một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy.

Cô ta chưa thay quần áo và cũng chưa tẩy trang.

Tùy Mị ngồi trên giường hồi lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.

Mắt cô ta hơi nóng nhưng bị cô ta cố hết sức nén lại.

Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương như bây giờ.

Cảm xúc dường như đồng loạt tuôn trào.

Nếu những ngày sau này đều cứ trôi qua như vậy, chẳng ai thèm đoái hoài hỏi thăm thì quả thật là chẳng có gì đáng mong đợi nữa rồi.

Tùy Mị lau mặt sau đó đi vào phòng tắm. Cô ta bật đèn đứng trước bồn rửa mặt rồi nhìn chằm chằm vào cô ta ở trong gương.

Cô ta đã khóc đến lớp trang điểm trên mặt hơi bị nhòe. Có lẽ trạng thái của cô ta không kém tới mức đó nhưng có lớp trang điểm dính trên mặt như vậy lại cảm thấy vừa khổ sở vừa tiều tụy.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương rất lâu. Thật đáng thương.

Lần đầu tiên cô ta nhận ra cô ta thật sự rất đáng thương.

Sau khi tỉnh lại thế này thì không có cách nào ngủ lại được nữa, Tùy Mị đi ra khỏi phòng muốn xuống lầu lấy một chai rượu uống.

Ai ngờ cô ta vừa đi đến đầu cầu thang trên tầng hai thì đột ngột dừng lại.

Bởi vì có ai đó đang đi vào từ bên ngoài tòa nhà chính.

Tùy Mị sững sờ, cô ta phản xạ có điều kiện nhanh chóng nghiêng người trốn ở một bên.

Có người bước vào phòng khách đứng đó đợi một lúc rồi mới bật đèn trong phòng khách lên.

Sau đó người đó không lên lầu ngay mà ngồi xuống ghế sô pha.

Tùy Mị chậm rãi nhô đầu ra nhìn một chút, dưới lầu là ông cả Tùy.

Ông cả mặc một bộ đồ thể thao, trông ông ta trẻ hơn bình thường một chút.

Tuy nhiên, một nửa đầu bạc của ông ta vẫn để lộ ra trạng thái tuổi thật.

Ông cả ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống đầu gối, một lúc sau mới thả lỏng người.

Sau đó ông ta ta lấy điện thoại ra khỏi túi.

Ông ta không gọi điện thoại, nhìn qua hình như ông ta đang gửi tin nhắn.

Tùy Mị nhíu mày, cô ta thật sự không tài nào đoán ra được ông cả nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài đã làm gì.

Ông cả sờ soạng điện thoại hồi lâu rốt cuộc cũng đứng lên.

Tùy Mị nhìn thấy cũng không dám xuống lầu, nhanh chóng im lặng trở về phòng.

Tùy Mị không đóng chặt cửa phòng, cô ta cứ như vậy bám vào chỗ khe cửa đó nghe động tĩnh bên ngoài.

Ông cả đến phòng bà cả trước, ông ta cũng không ở trong đó lâu, mấy phút sau ông ta lại đi ra.

Sau đó ông ta đứng giữa hành lang và thở dài một hơi thật sâu.

Tiếng thở dài của ông ta lớn đến mức Tùy Mị đứng trong phòng cũng nghe thấy.

Cô ta biết trong lòng ông cả cảm thấy khó chịu, trong gia đình này không ai không cảm thấy khó chịu cả.

Nhưng một số bi kịch đã xảy ra, mà khi không có cách nào có thể đảo ngược chuyện đó, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức đi chấp nhận nó mà thôi.

Người còn sống thì phải sống tiếp cho tốt chứ không phải bình đã vỡ thì không sợ rơi nữa.

Ông cả về phòng đóng cửa lại.

Tùy Mị mở cửa, cô ta đi tới cửa nhìn ra bên ngoài.

Thật ra mà nói nếu hỏi trong lòng cô ta có khó chịu hay thì tất nhiên là rất khó chịu. Cô ta cũng không muốn chuyển những chứng cứ kia cho Trì Uyên.

Mục đích cuối cùng của cô ta không phải là để bảo vệ bản thân, nhưng nhà họ Tùy không thể sụp đổ, nếu nhà họ Tùy sụp đổ, bà cả nhất định sẽ phát điên.
Ngày hôm sau, Cố Tư vẫn còn đang ngủ thì điện thoại rung lên.

Người gọi là Trì Uyên đã đi làm.

Trì Uyên đang ở công ty, anh vừa họp xong. Anh nói muốn dành thời gian đưa Cố Tư đi gặp những người đồng hương kia một chút.

Mọi người đã nhắc rất nhiều lần, nói bọn họ muốn trực tiếp gặp mặt cảm ơn cô.

Cố Tư cũng nhớ tới chuyện này. Trước đó cô cũng đã từng nói qua muốn dành thời gian để gặp những người đồng hương này.

Ai ngờ trí nhớ của cô bây giờ cũng không tốt lắm, nói xong xoay qua xoay lại thì quên mất.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên, Cố Tư chậm rãi ngồi dậy.

Bên ngoài trời đã sáng, cô mơ mơ màng màng trả lời.

Sau đó Trì Uyên nói trưa anh về nhà ăn cơm, cơm nước xong xuôi anh sẽ mang cô đi gặp những đồng hương kia, anh bảo Cố Tư chuẩn bị một chút.

Cố Tư ừ hai tiếng, sau đó híp mắt, “Em biết rồi.”

Trì Uyên cúp máy, Cố Tư ngồi ở đó thư giãn một lúc lâu, cuối cùng cô lại nằm xuống tiếp.

Gần đây giấc ngủ của cô rất tốt. Có lẽ cô đang trong quá trình mang thai nên cả người thật sự bước vào giai đoạn vô cùng thoải mái.

Cô nằm ở trên giường lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc này là người làm bưng đồ ăn đến đánh thức cô.

Cố Tư nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó cô chọn một bộ quần áo, sau đó đi trang điểm để bản thân có sức sống hơn một chút.

Sau đó cô mới ngồi xuống chậm rãi ăn cơm, điện thoại đặt ở một bên.

Lúc đầu Cố Tư đang xem tin tức thì điện thoại rung lên. Là Tùy Mị gọi điện thoại tới.

Cố Tư bị giật nảy mình, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại hơi ngạc nhiên.

Cô và Tùy Mị cũng không có cái loại quan hệ mà có thể gọi điện thoại trò chuyện tán gẫu trời đất.

Cho nên cuộc điện thoại này của Tùy Mị không khéo đằng sau lại có mục đích gì đó.

Cuộc gọi đầu Cố Tư không nghe máy, cô cố ý làm như vậy. Cô chính là muốn làm lơ Tùy Mị một chút.

Tùy Mị còn khá là kiên nhẫn, ngay sau đó đã gọi cuộc gọi thứ hai tới.

Lần này thì Cố Tư nghe máy, giọng uể oải, “Cô Tùy có chuyện gì vậy?”

Tùy Mị cười ở đầu dây bên kia, âm thanh có chút làm cao và giả bộ như thường.

Cô ta nói, “Cô Cố, thật ngại quá. Gần đây tôi với A Uyên vì có một số chuyện nên cũng hay lui tới với nhau. Hôm đó tôi đến nhà tổ nhà họ Trì mà lúc về cũng không chào hỏi với cô một tiếng. Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng cảm thấy hơi bất lịch sự nên muốn gửi cô lời xin lỗi.”

Cố Tư suýt thì bật cười, cái này thú vị thật đấy.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi sự việc này xảy ra rồi mà cô ta lại đột nhiên nhắc đến. Cũng không biết làm thế nào mà vòng cung phản xạ trong đầu cô ta lại dài đến vậy.

Cố Tư cười, “Nếu cô không nhắc tới tôi cũng quên luôn rồi.”

Tùy Mị hơi dừng lại một chút sau đó nói, “Tôi có thấy A Uyên đăng trên vòng bạn bè là hai người đã tái hôn, tôi cũng nhân tiện muốn chúc mừng các cô.”

Cố Tư ồ một tiếng, “Trì Uyên nài nỉ mãi muốn tái hôn. Tôi cũng nghĩ tới nghĩ lui thấy không thể để người khác vớt của hời được, dù sao bây giờ tôi cũng không có phương án dự phòng nào khác vậy thì cứ giữ anh ấy lại đã rồi tính tiếp.”

Cố Tư nói chuyện thật sự có chút đâm chọt. Có lẽ lúc đầu cô đã buông bỏ được ân oán giữa cô và Tùy Mị, nhưng nếu hai người mà gặp phải nhau, cô luôn có chút không kiềm chế được muốn nói cái gì đó khiến người kia khó chịu.

Có lẽ hai từ “địch thủ” là thích hợp nhất để mô tả hai người họ.

Tưởng đã buông tha rồi, nhưng chỉ cần gặp phải người này là không kìm được mà xù gai toàn thân lên, không kìm được mà đi tấn công người kia.

Cô đã nói như vậy rồi thì Tùy Mị cũng không còn lời gì để nói.

Tùy Mị vẫn luôn biết Cố Tư là một người nói chuyện không chừa đường lùi cho đối phương.

Thật ra hôm nay trước khi gọi điện thoại cô ta cũng đã nghĩ rất nhiều, lúc đầu cô ta nghĩ mặc kệ Cố Tư nói cái gì cô ta cũng sẽ có thể tiếp thu nó một cách khéo léo uyển chuyển.

Ai ngờ mới nói chưa được vài câu cô ta đã bị chặn họng không nói nên lời nữa.

Tùy Mị thở dài một hơi, cô ta cố gắng làm giọng nói của mình nhẹ nhàng chậm rãi hết mức có thể, “ Tôi cũng chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều mà thôi. Giữa tôi và A Uyên không có cái gì cả, chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, lúc trước là như vậy, bây giờ cũng là như thế.”

Cố Tư ừ hai tiếng rất qua loa lấy lệ cho có, “Trì Uyên nói với tôi rồi, tôi hiểu mà. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ từng lo lắng giữa cô và anh ấy sẽ có vấn đề gì cả. Bởi vì A Uyên đã hứa rõ ràng với tôi rồi, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ấy. Anh ấy nói trên thế giới này chỉ có tôi là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy vừa ý, những người phụ nữ khác chẳng khác nào không khí.”

Càng nói càng thấy chịu không nổi, Tùy Mị sắp nghe không nổi nữa.

Giọng cô ta cuối cùng cũng mang theo chút xấu hổ, “Vậy thì tốt, các cô cũng đã nói rõ ràng cả rồi thì tôi không nói gì thêm nữa. Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé. Cứ như vậy đi đã.”

Sau khi cúp máy, Cố Tư đặt điện thoại sang một bên rồi hừ một tiếng.

Vừa rồi không có cảm giác ngon miệng lắm, nhưng bây giờ sau một cuộc điện thoại tâm trạng của cô rất tốt và cảm giác ăn cái gì cũng ngon.

Cố Tư cơm nước xong xuôi thì bưng khay đồ ăn xuống lầu.

Bà cụ đã đi dạo một vòng trở về rồi.

Sau khi đi vào, bà cụ được người làm giúp ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bà cụ nói, “Hình như A Cảnh có hẹn bạn gái trưa nay cùng ăn cơm với thím hai của cháu một bữa. Chắc bên kia cũng sắp quyết định rồi, như thế này thì bên nhà hai có thể yên tĩnh lại rồi. Cháu xem hôm qua ăn bữa cơm cũng không yên nữa, âm thầm đấu đá, bà cũng nhìn không nổi nữa là.”

Cố Tư đưa khay đồ ăn cho người làm rồi đi tới ngồi bên cạnh bà cụ, “Trì Cảnh quyết định xong hôn nhân thì bà hai cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.”

Bà cụ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Bọn họ nóng nảy như vậy, bà thật sự là sợ A Cảnh bị ảnh hưởng rồi tìm một người không vừa ý nó.”

Cố Tư cảm thấy Trì Cảnh chắc là sẽ không như vậy đâu.

Sao có thể cẩu thả qua loa về những thứ mà liên quan đến cả đời người như thế được.

Cố Tư trấn an bà cụ, “Sẽ không sao đâu ạ. Là người trưởng thành cả rồi, cậu ấy sẽ suy nghĩ về mọi thứ một cách toàn diện, sao có thể lấy cả đời người của bản thân ra làm trò đùa được chứ.”

Bà cụ gật đầu nhưng vẫn có vẻ hơi lo lắng, “Hi vọng là như vậy.”

Cố Tư đã ăn no ngủ đủ rồi.

Bây giờ cô không có việc gì để làm, cô tán gẫu với bà cụ một lúc rồi đứng dậy đi dạo bên ngoài.

Bà hai có chút vui vẻ, ngày thường cũng không thấy bà ta ra ngoài đi dạo, hôm nay lại thấy bà ta ngâm nga khẽ hát rồi còn lắc cánh tay, chậm rãi đi ở sân sau.

Cố Tư cũng không né tránh bà hai, cô hoàn toàn không để ý đến bà hai.

Cô chỉ đi theo con đường riêng của cô đi về phía sân sau.

Bà hai thấy Cố Tư vậy mà hiếm hoi lắm mới thấy bà ta lại tươi cười với cô.

Ở rất xa bà ta đã đánh tiếng với Cố Tư, “Tiểu Tư, lại ra ngoài đi dạo à? Ôi trời, thím thấy qua một đêm hình như bụng lại lớn hơn rồi thì phải, đi khám thai có hỏi là trai hay gái chưa?”

Cố Tư không nói gì, cô xem như cô không nghe thấy gì cả.

Sau đó cô chờ bà hai đi đến trước mặt rồi mới mở miệng, “Thím hai cũng đang đi dạo ạ, hôm nay thấy tâm trạng thím vui vẻ quá nhỉ.”

Bà hai cười ha ha, bà ta cũng không hề so đo vừa nãy Cố Tư không trả lời bà ta.

Bà ta nói, “Ừ, ra ngoài vận động một chút, lát nữa thì thím qua công ty. Trưa nay có hẹn cùng ăn cơm với bạn gái A Cảnh, thím nghe nói cô gái kia không tệ, tám chín phần mười cô ấy với A Cảnh cứ như vậy mà tiến tới thôi.”

Cố Tư cong khóe miệng nhìn qua như là đang cười, cô ừ một tiếng, “Vậy thì tốt rồi ạ.”

Nói xong cô đi về phía sân sau.

Hình như bà hai vẫn chưa từ bỏ ý định, bà ta còn quay người đi theo cô.
Bà hai đi theo bên cạnh Cố Tư sau đó bà ta nói, “Thím nghe A Cảnh nói cũng đã quen biết cô gái này một thời gian rồi. Thật ra A Cảnh vẫn luôn có cảm giác với người kia chẳng qua là A Cảnh nhà chúng ta lại khá hướng nội hay xấu hổ không dám bày tỏ với người ta. Sau cùng vẫn là bị thím phát hiện ra rồi hỏi thì nó mới chịu thừa nhận. Đứa nhỏ này cũng thật là, thím cũng không biết nên nói nó như thế nào cho phải nữa, thích một cô gái thì có cái gì xấu hổ mà không dám thừa nhận chứ.”

Mấy lời này có phải là cố ý nói cho Cố Tư nghe hay không, Cố Tư cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Có rất nhiều lời là bà hai cố ý nói cho cô nghe nhưng cô cũng không để trong lòng.

Bây giờ mấy lời này cũng giống như trước đây vậy, cứ coi như gió thoảng qua tai là được rồi.

Bà hai cũng mặc kệ Cố Tư có để ý bà ta hay không còn nói tiếp, “Thím nghe nói cô gái kia rất ưu tú, gia cảnh không tệ, nhân phẩm cũng rất tốt, trình độ học vấn cũng cao, dáng dấp nghe đâu cũng xinh đẹp. Cô ấy với A Cảnh nhà chúng ta cũng coi như là trai tài gái sắc. A Cảnh nhà chúng ta cưới cô gái như thế này thím cũng vừa lòng đẹp ý rồi.”

Cố Tư đi dọc theo con đường nhỏ đi một vòng, bà hai ở bên cạnh cũng đi theo một vòng.

Vừa đi vừa nhắc bạn gái Trì Cảnh ưu tú như thế nào.

Cố Tư cũng không muốn nghe những lười này, cô cảm thấy bà ta hơi ồn ào.

Cuối cùng cô thật sự chịu không được nữa đành phải mở miệng, “Công việc của Trì Cảnh ở công ty vẫn tiến triển thuận lợi chứ ạ? Hôm qua trên bàn ăn cháu nghe nói mấy em trai em gái nhà chú ba cũng sắp về rồi. Chắc là bọn họ cũng sẽ trực tiếp vào công ty làm việc. Bọn họ đều là người có tài hoa ra nước ngoài dát vàng rồi trở về, chắc là lúc về bọn họ nhậm chức cũng sẽ không thấp đâu.”

Quả nhiên bà hai lập tức ngậm miệng.

Nhắc đến công việc, Trì Uyên đã ép Trì Cảnh một đầu rồi mà giờ nhà ba lại trở về nữa. Nếu bọn họ mà ngang vai ngang vế với Trì Cảnh thì trong lòng bà hai sao có thể thoải mái nổi cơ chứ.

Cố Tư cười rồi không nói tiếp chủ đề đó nữa nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Bà hai đi tiếp thì bỗng nhiên ôi một tiếng, “Cũng sắp đến giờ rồi thím phải về thay quần áo đã. Thím phải nhanh đến công ty nên không đi dạo cùng cháu nữa. Tiểu Tư à, cháu cứ đi từ từ, nhớ chú ý an toàn nhé.”

Cố Tư gật đầu, trông cô cười như không cười.

Bà hai lập tức dừng lại rồi xoay người đi về nhà của mình, đồng thời ý cười giả trên mặt cũng nháy mắt biến mất.

Bây giờ Cố Tư cảm thấy trước kia Phương Tố ép bà hai một đầu cũng không phải không đúng.

Bà hai như thế này thật sự đúng là rất cần một người kiềm chế mới được.

Nghĩ tới đây không hiểu sao cô lại hơi nhớ đến Phương Tố.

Cho dù bà hai đắc ý đến mức nào, cho dù bây giờ Phương Tố cũng dễ nói chuyện hơn trước rất nhiều nhưng bà ta thấy Phương Tố cũng phải thành thành thật thật.

Dù tính cách của Phương Tố đã thay đổi nhưng vẫn còn uy lực ở lại.

Cố Tư ngồi trong vườn rồi đợi đến trưa Trì Uyên về nhà.

Hai người nắm tay nhau trở lại tòa nhà chính

Bây giờ bà cụ đã không còn ngạc nhiên khi thấy Trì Uyên về nhà vào buổi trưa nữa.

Bà cụ bảo Trì Uyên đi qua ngồi xuống, “Trưa nay ba cháu không về à? Ba cháu ăn cơm trưa một mình hay là ăn chung với chú hai, chú ba của cháu vậy?”

Trì Uyên có chút kinh ngạc nhìn bà cụ, “Bà nội, sao bà vẫn chưa nghĩ ra vậy? Sao ba cháu có thể ăn cơm trưa một mình được chứ, cũng sao có thể ăn cùng với chú hai, chú ba được. Ba đi qua chỗ mẹ cháu suốt mà.”

Bà cụ chép miệng một cái, “Nhớ lầm rồi, là bà nhớ lầm rồi.”

Cố Tư ở bên cạnh nở nụ cười, cô đột nhiên cảm thấy không biết từ lúc nào mà người một nhà này đều trở nên đáng yêu như vậy.

Một lát sau bên phòng bếp thông báo cho bọn họ có thể qua ăn rồi

Nhưng Cố Tư lại không hề đói, cô đi qua ngồi ở chỗ đó nhìn bà cụ và Trì Uyên ăn.

Sau đó cô nói qua chuyện cô gặp bà hai, còn nói bà hai đi theo khoe bạn gái của Trì Cảnh với cô suốt một đường.

Trì Uyên nhịn không được bật cười, “Làm người ấy mà, càng thiếu cái gì lại càng muốn khoe cái đó. Chúng ta tạm thời cứ nghe một chút vậy thôi, đừng coi là thật là được.”

Cố Tư cười hì hì, “Bà ấy khoe với em suốt một đường, sau đó em cũng chỉ nói một câu, mấy em trai em gái nhà chú ba sắp về có lẽ cũng vào công ty làm, bà ấy ngay lập tức không nói gì nữa.”

Nói xong Cố Tư còn có chút đắc ý, “Sau này chỉ cần bà ấy khoe bạn gái Trì Cảnh với em, em sẽ nói cho bà ấy nghe chuyện công việc.”

Bà cụ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Cũng chỉ có cháu với A Tố mới có thể kiềm chế được nó thôi.”

Trước kia Phương Tố là dựa vào hung hăng kiêu ngạo, Cố Tư cảm thấy cô khác với bà ta, cô là dùng trí óc.

Cứ cười cười nói nói với nhau như thế cho hết bữa. Chờ ăn xong bữa trưa Cố Tư và Trì Uyên nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát sau đó cô đi ra ngoài với Trì Uyên.

Họ đi đến một kho hàng dưới tên công ty nhà họ Trì.

Bây giờ có rất nhiều người trong thôn ra thành phố làm công nhân ở trong kho hàng này.

Trì Uyên đã nói qua với họ từ trước rồi.

Những người này đang đợi ở ký túc xá.

Trì Uyên đưa Cố Tư đến thẳng khu ký túc xá của bọn họ.

Trụ Tử thấy Cố Tư thì lập tức chạy tới, “Cố Tư à, ấy, sao cháu lại béo…”

Ông ta không nói ra mấy lời phía sau nữa. Cái này đâu phải là béo, người nào có mắt cũng có thể nhìn ra đây là mang thai mà.

Người bên cạnh vội vàng vây quanh, “Tiểu Tư à, cháu đang mang thai sao?”

Cố Tư gật đầu sờ bụng của mình, “Đã hơn ba tháng rồi, lần trước lúc cháu về nhà cũng đã có.”

Người bên cạnh chép miệng, “Đứa nhỏ này sao lúc ấy cháu không nói chứ? Cháu nói xem, cháu về nhà cái là leo núi rồi lại đi viếng mộ, nếu mà xảy ra chuyện gì thì làm thế nào bây giờ?”

Cố Tư cười không có việc gì, “Cháu cứng cáp lắm mà, mọi người đều biết đấy thôi, mọi người đều nhìn cháu trưởng thành mà.”

Cố Tư đúng là rất cứng cáp, từ rất nhỏ cô đã đảm đương hết mọi công việc ở nhà.

Không có cô bé nào phải chịu đựng nhiều khổ cực như cô cả.

Trì Uyên kêu người dọn ghế qua, mọi người ngồi xuống ở cửa ký túc xá luôn.

Cố Tư hỏi mọi người đã quen với công việc chưa, có hài lòng với đãi ngộ ở đây hay không.

Những người này vội vàng gật đầu, “Ở đây một năm bốn mùa đều có việc làm chứ có như ở nhà đâu. Ở nhà mà bắt đầu mùa đông cũng chỉ có thể ở trong nhà. Hơn nữa ở đây cũng kiếm được nhiều tiền hơn lại bao ăn bao ở. Ngoài việc có thuốc để hút thỉnh thoảng mọi người cũng uống chút rượu, cũng không tiêu dùng gì lớn, lễ tết thì được biếu ít quà, sướng hơn ở quê nhiều.”

Nghe những người này nói như vậy, Cố Tư cũng yên tâm nhiều.

Trụ Tử ở bên cạnh còn nói, “Người ở nhà còn hỏi chú ở đây có cần công nhân nữ hay không, nếu như cần thì mấy chị mấy thím ở nhà cũng muốn tới đây.”

Cái này thì Cố Tư không làm chủ được, cô chỉ quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên không chút do dự mà trả lời ngay, “Bên phòng bếp có lẽ còn cần tuyển người, cái này thì đến lúc đó mọi người có thể nói chuyện với quản lý phụ trách, hỏi anh ấy xem sao, nếu như vẫn còn chỗ trống thì cũng có thể dẫn người qua làm.”

Trụ Tử nở nụ cười, “Tiểu Tư à, chúng ta đây là nhờ phước của cháu mà một người làm quan cả họ được nhờ đấy.”

Cố Tư hơi xúc động, “Trước kia mọi người cũng chăm sóc cháu rất nhiều, cái này là cháu nên làm mà.”

Trước kia khi vụ mùa bận rộn, Cố Tư và ông cụ hai người trồng trọt làm không xuể, là những thôn dân này nhà ai làm xong trước đều sẽ đi qua giúp đỡ nhà cô.

Cố Tư và ông cụ Cố nhiều năm qua nhận không ít ân tình của các hương thân.

Trụ Tử nhìn Cố Tư một chút sau đó nói, “Chú nghe người trong nhà nói sau khi chúng ta đi thì ba cháu lại về trong thôn, nói là muốn bán nhà.”

Cố Tư cười, “Ông ta muốn bán thì cứ bán đi, cháu cũng không để ý chuyện này lắm.”

Bên cạnh có hương thân không vui lòng, “Ông ta muốn bán cũng phải nhìn thái độ của người trong thôn như thế nào chứ. Chứ cái kiểu lòng lang dạ thú như ông ta ấy à, chú nói cháu nghe, cho dù có người muốn mua nhất định cũng sẽ bị quấy rối thất bại.”
Việc bán nhà của Cố Vạn Lí có thể bị người khác quấy nhiễu hay không thật ra Cố Tư cũng không thèm để ý.

Bây giờ cô cũng đã nghĩ thoáng rồi, nếu Cố Vạn Lí thật sự muốn cái nhà kia vậy thì cho ông ta đi.

Sau này cô cũng không định về đó sinh sống nữa, nhà để ở đó cũng là trống không. Cố Vạn Lí cần bán để cải thiện sinh hoạt vậy thì cứ theo ý ông ta đi cũng được.

Chủ yếu là cô không muốn dính dáng gì đến Cố Vạn Lí nữa.

Trì Uyên kéo tay Cố Tư lại và đặt vào lòng bàn tay anh, “Những chuyện này thì thuận theo tự nhiên đi. Nếu như ông ta thật sự nghèo đến cần phải bán căn nhà kia để có tiền sinh hoạt vậy thì cũng không phải không thể cho ông ta.”

Trụ Tử thở dài một hơi, “Chú có nghe nói ông ta sống cũng không tốt lắm, ở nhà có người ra ngoài nói từng thấy ông ta, hình như ông ta đang làm nhân viên tạm thời ở công trường thì phải.”

Cuộc sống của Cố Vạn Lí thật sự không suôn sẻ cho lắm, điều này Trì Uyên đã điều tra trước đó rồi.

Cố Tư cong khóe miệng, “Ông ta sống có tốt hay không cháu không quan tâm chút nào, chúng ta cứ sống cho tốt cuộc sống của riêng mỗi người là tốt nhất rồi.”

Cô vừa nói ra lời này, đề tài nói chuyện lại chuyển hướng.

Những người đồng hương này tự động bắt đầu mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai của bọn họ, nghĩ về việc kiếm nhiều tiền hơn và thay đổi vận mệnh của con cái bọn họ.

Cố Tư và Trì Uyên ngồi ở đây hơn một tiếng. Rốt cuộc thì những người ở đây vẫn phải đi làm, quan tâm hỏi han nhau cũng xong rồi, trò chuyện tán gẫu cũng xong luôn, cuối cùng Trì Uyên đưa Cố Tư rời đi.

Hai người ngồi ở trong xe, còn chưa lái xe đi Cố Tư đã cảm thán một chút, “Em chưa bao giờ thấy những người này hạnh phúc như vậy. Anh không biết đâu, ở quê bọn họ phải dựa vào trời để kiếm ăn, đôi khi thu hoạch không được tốt, mọi người sống cũng không dễ gì, bọn họ chỉ có thể ngồi thở dài ở cửa. Cảnh tượng giống như hôm nay, cả một nhóm người ngồi quây quần bên nhau cười nói, mặc sức tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng là cảnh tượng xưa nay chưa từng thấy qua.”

Trì Uyên thắt dây an toàn xong rồi cười nói, “Giờ thì em yên tâm rồi chứ?”

Cố Tư gật đầu, “Yên tâm, cảm ơn anh.”

Trì Uyên nở nụ cười, “Em xem, em luôn khách khí với anh như vậy.”

Cố Tư không nói nữa, hai người lái xe về nhà tổ.

Vị trí của kho hàng này hơi rời xa trung tâm, xe đi về phía trung tâm thành phố vừa lúc lại đi qua vùng ngoại ô.

Trì Uyên cũng lái xe đi vòng vòng rồi đi xem xét cái ngân hàng tư nhân kia của nhà họ Tùy một chút.

Xe chưa kịp chạy tới chỗ cổng ngân hàng tư nhân Trì Uyên đã nhìn thấy xe nhà họ Tùy đậu ở bên kia.

Những người trong nhà họ Tùy cũng không thường xuyên lái chiếc xe này. Trì Uyên có thể nhớ ra là do anh đã nhìn thấy chiếc xe này khi đến nhà họ Tùy để từ hôn.

Cho nên chắc là bọn họ nghĩ rằng người bên ngoài không nhận ra xe này, bọn họ mới dám nghêng nganh lái chiếc xe này ra.

Kiểu dáng của chiếc xe này hơi giống xe cổ nên Trì Uyên nhớ còn rất rõ.

Trì Uyên chậm rãi dừng xe ở bên đường cách đó không xa, sau đó anh quay đầu nói với Cố Tư, “Em chờ anh một chút, lát anh về ngay.”

Cố Tư thấy hơi lạ nhưng cũng không mở miệng, cô chỉ gật đầu.

Trì Uyên lấy ra một cái mũ từ ghế sau, anh đổi một cái áo khoác sau đó xuống xe đi tới.

Anh cũng không đi đến trước mặt chiếc xe kia, anh chỉ là đứng từ xa nhìn biển số xe sau đó anh lại xoay người trở về.

Đúng là chiếc xe kia của nhà họ Tùy, anh cũng chưa nhận lầm.

Vì vậy hôm nay có người nhà họ Tùy đến ngân hàng tư nhân.

Trì Uyên nghĩ một lúc lâu thì cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ tới Tùy Mị hoặc là ông cả Tùy đến.

Tùy Tĩnh đã đi rồi, nếu như ông cụ Tùy muốn tìm người tiếp quản việc kinh doanh thì cũng chỉ có thể lựa chọn một trong hai người này.

Tùy Mị không gửi tin nhắn cho anh cho nên chắc không phải là cô ta

Cho nên chỉ có một mục tiêu cuối cùng là ông cả.

Trì Uyên cười chế nhạo, xem ra ông cụ Tùy thật sự không có ứng cử viên sáng giá nào, ông cụ cảm thấy mình lớn tuổi chẳng lẽ ông cả Tùy vẫn còn trẻ à?

Chuyện của Tùy Tĩnh vừa xảy ra ông cả đã gặp đả kích, vẻ ngoài của ông ta có thể sánh ngang với ông cụ rồi.

Như thế xem ra bên nhà họ Tùy cũng thật là cùng đường mạt lộ rồi.

Trì Uyên lại nhớ tới Tùy Tĩnh, cho dù cậu nhóc kia còn sống thì tương lai cũng chưa chắc có thể sống thoải mái nổi.

Trì Uyên lên xe đổi áo khoác và tháo mũ xuống, anh lại thắt dây an toàn rồi nổ máy lái xe đi.

Chờ xe lái ra ngoài một lúc, Cố Tư mới hỏi anh, “Lúc nãy sao vậy? Anh đi xem chiếc xe kia có vấn đề không à?”

Trì Uyên ừ một tiếng, “Hình như là xe của nhà họ Tùy.”

Nhắc tới nhà họ Tùy, Cố Tư liền không thể không chú ý, cô nói, “Sao người nhà họ Tùy lại xuất hiện ở chỗ này chứ?”

Trì Uyên cũng không biết nên nói với Cố Tư chuyện này như thế nào nên chỉ mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng, “Chắc là có việc gì rồi.”

Cố Tư thấy thái độ của Trì Uyên giống như lúc trước cô biết ngay là có mấy lời không dễ nói ra lắm.

Cho nên cô chỉ hỏi một chút, “Nó có ảnh hưởng nhiều đến chúng ta không?”

Trì Uyên chép miệng một cái, “Có ảnh hưởng một chút nhưng cũng không lớn, em yên tâm đi.”

Chủ đề này cũng kết thúc tại đây.

Trì Uyên lái xe đưa Cố Tư về nhà tổ, anh còn không qua tòa nhà chính nghỉ một chút mà rời khỏi bãi đậu xe ngay, xem ra hơi có chút sốt ruột.

Cố Tư đứng ở bãi đỗ xe nhìn xe của Trì Uyên rời đi. Cô có chút có chút thở dài, tên này thật sự không có ngày nào nhàn nhã cả.

Đi ra ngoài dạo một vòng như vậy Cố Tư cũng hơi mệt mỏi, cô về đến phòng định ngủ một giấc trước rồi tính sau.

Thật ra cô cũng không ngủ lâu lắm, lúc tỉnh lại cô phát hiện có cuộc gọi nhỡ trong điện thoại.

Lại là Tùy Mị gọi tới.

Cố Tư thật sự rất bất ngờ. Lúc trước Tùy Mị gọi điện thoại tới bị cô đâm chọt cho một trận, rõ ràng cô ta đã rất xấu hổ.

Sao nhanh như vậy lại quên bài học đó rồi?

Cố Tư cầm điện thoại, cô nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định không gọi lại cho Tùy Mị.

Cô cũng không muốn liên hệ nhiều với Tùy Mị lắm. Hơn nữa dựa vào nội dung cuộc gọi lần trước thì cũng chẳng có gì hữu ích cả.

Cố Tư không muốn lãng phí tình cảm của mình với cô ta.

Vì vậy, cô chỉ xóa nhật ký cuộc gọi chứ không phản ứng gì thêm.

Cố Tư đi xuống lầu, bà cụ cũng không ở dưới lầu. Cô dạo qua một vòng sau đó quay lại ngồi ở lầu một xem TV.

Mới nhìn một lúc thì chuông điện thoại lại vang lên.

Lúc đầu Cố Tư tưởng là Tùy Mị gọi tiếp. Tùy Mị có chút không biết xấu hổ, lần đầu không nghe điện thoại, cô ta sẽ thường xuyên gọi lại cho cô lần thứ hai, lần thứ ba.

Nhưng mà lần này Cố Tư nhìn thoáng qua rồi có chút bất ngờ, đúng thật không phải là cô ta.

Lần này là Chương Tự Chi gọi.

Cố Tư tiện tay nghe điện thoại, giọng nói mang theo ý cười, “Lão Chương, có chuyện gì vậy?”

Chương Tự Chi a một chút, nói, “Trì Uyên ở nhà không? Tôi không gọi được cho anh ấy, anh ấy đang bận hả?”

Cố Tư hơi kinh ngạc, “Không có ở nhà. Giờ này thì chắc là A Uyên ở công ty mới phải, anh không gọi được cho anh ấy, là không ai bắt máy à?”

Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Gọi mấy cuộc không ai nghe.”

Cố Tư suy tư một chút, “Có thể là đang họp cũng nên?”

Giọng của Chương Tự Chi hơi có chút do dự, anh ta a một tiếng rồi dừng một chút mới cúp máy.

Cố Tư cảm thấy có điểm gì là lạ, cảm giác này rất mờ nhạt, cũng không rõ ràng lắm.

Cho nên cô lại nhìn TV một lát sau đó mới cầm điện thoại gọi cho Trì Uyên.

Điện thoại đổ chuông nhưng quả thực không có ai trả lời, Cố Tư gọi hai lần nhưng đều không có ai nghe.

Không biết tại sao đột nhiên cô lại có chút hoảng hốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom