Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 497

Cô bé vô tội à?


Cố Tư có thể là một kẻ máu lạnh, cô thấy ai cũng không hề vô tội.


Cô còn nhớ rất kỹ, lúc trước khi Vương Liên gọi cho cô và bảo con bé này kêu cô là chị, con bé cũng kêu.


Bà ta bảo con bé hát cho cô nghe, con bé cũng hát.


Nếu là thật sự không nghĩ tiếp tay làm việc xấu, ngay từ lúc đầu con bé này đã không phối hợp với Vương Liên làm những chuyện như vậy. Bây giờ chuyện này bị thất bại thì lại nói là vô tội, thật là buồn cười.


Cố Tư ra tay hơi nặng, con bé vốn dĩ đã nước mắt liên miên, bây giờ thì nước mắt tuôn ra ào ào như sợi mì lớn vậy.


Trì Uyên đứng ở cửa quan sát, chủ yếu là sợ Cố Tư có chuyện gì sơ suất không.


Không ngờ anh thấy Cố Tư như thế này thì biết người có chuyện sẽ không phải là cô.


Trì Uyên nhìn Cố Tư, anh cảm thấy hơi đau lòng.


Dù phải đối mặt với chuyện gì cô cũng rất mạnh mẽ, thậm chí còn muốn tự mình đối phó với những người này.


Có lẽ cũng là do cô độc lập quen rồi. Lúc trước cô không có ai để dựa vào, vì vậy cô đã hình thành thói quen dựa vào bản thân trong mọi việc.


Thói quen này rất tốt nhưng lại khiến anh cảm thấy chua xót trong lòng.


Con bé là thật sự sợ Cố Tư, hét lên về phía bên kia, “Mẹ, mẹ qua đây nhanh đi, chị ấy muốn giết con, chị muốn giết con kìa mẹ.”


Vì bị véo cằm nên con bé nói chuyện có chút ú ớ, không thể nói tròn vành rõ chữ được.


Vương Liên nghe xong thì thật sự bị dọa sốc, hét lên bảo Cố Tư không được ra tay với em gái ruột.


Vẻ mặt Cố Tư lạnh lùng, sức lực trong tay lại mạnh hơn một chút.


Cô bé bị dọa sợ đến mức kêu oa oa lên.


Con bé vừa kêu lên ở bên này, bên kia Vương Liên liền bị dọa đến hồn vía lên mây. Bà ta cầu xin Cố Tư, cầu vài câu mà vẫn nghe thấy tiếng kêu gào của con gái, bà ta lập tức nhịn không được bắt đầu chửi đổng lên.


Thật ra Vương Liên mắng Cố Tư cũng không mắng ra được cái gì mấy, dù sao thì cả hai người cũng chưa sống chung với nhau mấy ngày, những lời chỉ trích trách móc cũng rất thiếu cái để nói.


Cô ta chỉ có thể mắng Cố Tư vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa, không phải là người mà đi ra tay với em gái mình.


Mấy câu này mắng đi mắng lại mấy lần bà ta nghĩ chút lại bắt đầu mắng nhà họ Cố.


Lúc đầu là mắng Cố Vạn Lí, sau đó không biết thế nào lại chuyển qua mắng ông cụ Cố.


Bà ta mắng ông cụ là lão già chết tiệt, mắng ông cụ là đồ vô dụng không để lại cho con trai được tí tài sản nào nếu không bà ta và Cố Vạn Lí cũng không đến mức phải rời nhà tha hương.


Lúc bà ta mắng Cố Vạn Lí, Cố Tư vẫn không có cảm giác gì, thậm chí còn ngẫm lại cũng cảm thấy bà ta mắng đúng. Cố Vạn Lí đúng là không phải thứ tử tế gì, không dám chịu trách nhiệm lại không có năng lực.


Nhưng là Vương Liên dám mở miệng mắng ông cụ, Cố Tư dù sao cũng nhịn không nổi.


Đột nhiên cô đứng dậy, xoay người đi ra khỏi phòng này mà đến bên chỗ Vương Liên.


Cô cũng không quan tâm đến quá nhiều đạo đức thế tục, đi qua lập tức đạp Vương Liên một cái, “Bà giữ cho cái miệng bà sạch sẽ một chút, bà có tư cách gì mắng ông nội tôi. Bà mà cũng xứng sao? Bà lại nói thêm một câu thử xem, bà có tin tôi giết con gái rượu nhà bà luôn không?”


Cố Tư đã không kiểm soát sức lực của mình lúc đạp bà ta, cô còn đá vào đùi của Vương Liên.


Vương Liên hít vào một cái, rõ ràng là rất đau.


Đến lúc này bà ta cũng không la hét nữa, bà ta trừng mắt nhìn Cố Tư. Cố Tư cắn răng trông cô thật sự rất tức giận.


Vương Liên liếm môi một cái, bà ta cũng nhận ra bản thân nói sai. Bà ta kêu hai câu Tư Tư, sau đó nói, “Đó là em gái của con mà.”


Nước mắt bà ta lập tức tuôn ra, bà ta khóc nức nở, “Mẹ thừa nhận là mẹ và ba con có lỗi với con, nhưng là em gái con vô tội mà, con không thể ra tay với em gái con được.”


Cố Tư nhìn từ trên cao xuống mà nhìn Vương Liên, “Vậy cũng chỉ có thể trách nó là con gái của bà, là do nó số không tốt.”


Vương Liên nhìn Cố Tư, nước mắt chảy ào ào.


Cũng không biết là do lúc nãy mắng nhiều quá hay là do nói không ra lời, bà ta rốt cuộc chịu câm miệng.


Cố Tư nhìn chằm chằm Vương Liên một lúc lâu, vết bẩn máu trên mặt bà ta thật sự làm người khác rất khó chịu.


Do dự như vậy một lúc, Cố Tư quay người trở lại lần nữa bên chỗ con bé kia. Cô khẽ vươn tay rồi nắm lấy cánh tay con bé, cô kéo con bé lên.


Con bé bị dọa sợ đến mức khóc thét.


Cố Tư có chút không kiên nhẫn, “Câm miệng! Đi qua đây.”


Cô lôi con bé đi đến chỗ của Vương Liên, hơi vung tay một cái liền đẩy con bé đến bên cạnh Vương Liên.


Nhìn thấy Vương Liên nằm trên mặt đất, con bé òa một tiếng, càng khóc lóc thảm thiết hơn.


Cố Tư nói, “Hai người ở với nhau, nếu không thì cùng nhau lên đường luôn đi. Nơi này hoang vu, chôn hai người cũng còn được.”


Vương Liên không nghe ra lời này của Cố Tư có phải chỉ là đe dọa hay không, nhưng là bà ta thực sự sợ hãi.


Bà ta kêu vài tiếng không, không, không, sau đó nói, “Cái này là phạm pháp, con không thể, con không thể làm như thế.”


Cố Tư a một tiếng, “Tôi không sợ cái gì cả. Tôi đang mang thai. Tôi nói cho bà biết, cho dù tôi có vào tù, tôi vẫn có thể đi ra bình thường.”


Vương Liên nhìn chằm chằm Cố Tư, vẻ mặt bà ta cuối cùng cũng lộ ra vài phần hoảng sợ.


Con bé bên cạnh nghe không hiểu nhiều như vậy, nhưng nó vẫn biết hoàn cảnh này không tốt cho bọn họ nên cũng chỉ biết khóc.


Mặc kệ những người trên mặt đất đang khóc lóc thảm thiết thế nào, cô cũng không động lòng chút nào.


Trì Uyên đi tới, ôm Cố Tư vào lòng, “Được rồi, được rồi. Chỗ này giao cho anh xử lý được chứ? Em cũng đừng tức giận quá, vì mấy người này mà tức giận thật không đáng mà.”


Cố Tư không dời mắt, cô nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trên mặt đất.


Giọng cô rất lạnh, “Tôi nói cho mấy người biết, không muốn chết thì mấy người tốt nhất ngày mai liền biến khỏi thành phố này cho tôi, nếu không, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”


Nói xong, Cố Tư hít sâu hai lần. Vừa rồi đúng là cô hơi kích động, bây giờ thả lỏng lại bụng liền hơi có chút không thoải mái lắm.


Cô sờ bụng để nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn Trì Uyên một chút, “Chỗ này anh giải quyết đi. Đừng nương tay với những người này, ném thẳng ra là được.”


Trì Uyên nói câu anh biết rồi, sau đó đỡ Cố Tư ra khỏi phòng và lên xe.


Sau đó, Trì Uyên mới lại quay về chỗ trong phòng.


Cố Tư ngồi trên ghế, cô dựa vào lưng ghế, vẻ mặt dần dần chết lặng.


Bụng cô vẫn như cũ chưa thoải mái lắm. Cô hít sâu một hơi, sau đó đưa tay lên lau mặt.


Không có nước mắt. Cô không đau lòng, cô chỉ là cảm thấy hơi mệt.


Mấy ngày này thấy cô sắp được sống vui vẻ lại tự nhiên nhảy ra mấy người làm cô bực bội khó chịu.


Cũng không phải đợi lâu lắm thì Trì Uyên quay lại. Sau khi lên xe anh chạm vào mặt Cố Tư trước.


Không cần Cố Tư hỏi, anh đã tự nói ra, “Ngày mai bọn họ sẽ đi luôn. Hơn nữa, sau này họ cũng không dám tới làm phiền em nữa, em cứ yên tâm đi.”


Cố Tư chỉ là ừ một tiếng xem như nghe thấy.


Trì Uyên cũng biết giờ có nói cái gì cũng vô dụng, cơ bản không có cách nào an ủi loại chuyện này.


Anh chỉ thở dài, “Vậy chúng ta về nhà thôi.”


Chờ xe lái đi Cố Tư mới rốt cuộc thở ra một hơi, “Từ nay về sau em thật sự không còn người thân, em rất vui.”


Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư. Trên mặt Cố Tư không có biểu cảm gì.


Cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, như thể câu nói vừa rồi không phải là do cô nói ra vậy.


Trì Uyên vươn tay ra kéo tay cô qua, dùng sức nắm một chút, “Còn có anh ở đây.”


Cố Tư không trả lời, cứ như vậy một đường về đến nhà.


Trời đã tối đen cả rồi, xe dừng ở bãi đậu xe. Trì Uyên đỡ Cố Tư xuống xe, dắt tay cô đi về phía tòa nhà chính.


Trì Chúc đang đứng ở khoảng đất trống trước tòa nhà chính, ông ta đang hút thuốc lá.


Ông ta vẫn chưa biết Trì Uyên và Cố Tư đi ra ngoài để làm gì. Ông ta thấy hai người đã quay lại liền trực tiếp chào hỏi, “Về rồi à.”


Trì Uyên ừ một tiếng, đi với Cố Tư đang muốn vào phòng khách.


Không ngờ anh nghe thấy Trì Chúc lại nói, “Mẹ con về nhà à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom