• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-857

Chương 858: Cuộc đấu trận pháp.




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trong mắt Tiêu Nam Dương lóe lên một tia sắc





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chất lạnh.



Ông ta dứt khoát giáng cho Tiêu Thanh Hoa một bạt tai, Tiêu Thanh Hoa bay thẳng ra ngoài.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Thanh Hoa rơi xuống đất, khóe miệng rì máu, mã lập tức sưng lên, Tiết Đại Tráng vội chạy qua đỡ lấy sư phụ. "Cậu là cái thá gì chứ?"



Tiêu Nam Dương chỉ vào Tiêu Thanh Hoa mắng: “Tôi là chủ ba của cậu mà cậu cũng dám dạy đời tôi? không có phép tắc, cho dù ba cậu còn sống thì tôi cũng có thể đánh cậu!" “Chẳng qua là muốn đấu với tôi mà thôi, hà có gì mà lại ức hiếp người khác.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, Tán Trạm đứng dậy, đột nhiên lên tiếng, nhìn Tiêu Nam Dương với đôi mắt sắc bén.



Anh vốn không muốn rước thêm phiền phức nữa, nhưng Tiêu Nam Dương lại làm ra việc quá đáng, khiến Tần Trạm hơi tức giận. "Nhưng tranh hơn thua thì nhàm chán, tôi không có hứng thủ, ông muốn đấu cũng được thôi, lấy gì ra "Được, muốn tiền bạc đúng chứ. Lần này đại sư Thiết Lang luyện được thần binh cấp tám, có hứa tặng tôi một thần binh cấp bảy làm phần thưởng, nếu cậu thắng thì vật này dành cho cậu." Tiêu Nam Dương nói. "Nếu như cậu thua, từ đây hãy cút khỏi thế giới ẩn, đừng có nói xằng nói bậy rằng mình là Trận Pháp sư nữa, bởi vì cậu không xứng!" Tiêu Nam Dương chi Tấn Trạm, thách thức nói.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một vài Trận Pháp sư nghe thấy thể thì không khỏi cau mày.



Tiểu Nam Dương quá giả dối, nói là góp vui nhưng lại đánh cược vô cùng thâm độc, hoàn toàn cắt đứt con đường làm Trận Pháp sư của Tần Trạm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


ĐƯỢC



Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tần Trạm không hề do dự đã đồng ý ngay, "Tốt làm cậu nhóc, rất có khí phách" Tiêu Nam





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương hung tợn cười một tiếng. Hai bên đã thống nhất xong, mọi người lần lượt lui ra nhường chỗ cho hai người.



Mọi người ai ai cũng vô cùng mong đợi, dán mắt vào hai người.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Nam Dương là Trận Pháp sư kỳ cựu, đương nhiên năng lực không phải bình thường, còn Tấn Trạm hôm nay đã xoay chuyện được tình thể, cũng đã thể hiện được bàn lĩnh của mình.



Quy tắc trận đấu rất đơn giản, hai người cùng lúc bắt đầu vẽ trận pháp, ai làm đối phương bị thương hoặc giết được đối phương trước sẽ là người chiến thắng. “Phải đề cậu xem bản lĩnh của tôi, không phải để so với một tên nhóc khoe khoang khoác lác như cậu!"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Nam Dương ném áo choàng, hơi thở toàn thân bừng bừng, ông ta nhìn Tần Trạm với ánh mắt lạnh băng. “Tôi cũng không phải người ý lớn hiếp nhỏ, cậu có thể vẽ hoa văn đầu tiên trước, sau đó tôi sẽ bắt đầu." "Không cần đầu, đã muốn thắng ông thì sẽ không cho ông viên có Tần Trạm lạnh lùng cười, lặc dầu nói. "Tự cao tự đại" Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất



Tiêu Nam Dương hừ lạnh, cũng không nói thêm nữa. Hơi thở trên ngón tay ông ta như rồng, trào ra ngoài, nhanh chóng vẽ lên trên mặt đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên, một đám sương mù bốc lên bốn phía, bao phủ lấy toàn thân ông ta.



Tốc độ của Tần Trạm cũng rất nhanh, dần dần không nhìn thấy dấu vết hoa văn trên mặt đất nữa.







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gru!



Đột nhiên, một con Mãnh Hổ to lớn từ màn sương trắng phía trước Tiêu Nam Dương lao thẳng về phía





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tần Tram. "Trận pháp Linh Thủ.



Mọi người hơi ngạc nhiên, vừa rồi chỉ mới vài giây mà Tiểu Nam Dương đã bày bổ xong trận pháp. Cho dù đang là Trận Pháp sư cấp sáu thì chắc chắn ông ta cũng ở vị trí rất cao.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đối diện với sự tấn công của Mãnh Hồ, Tần Trạm chỉ khẽ lắc đầu, không hề luống cuống.



Anh nâng cánh tay lên, phía trước đột nhiên xuất hiện một con Linh Xà, vị trí vừa khéo trên người con Mãnh Hổ, thân hình dày cộm đó đột nhiên quân quanh rồi ép chặt Mãnh Hồ, Cũng là trận pháp Linh Thủ. "Trò vặt." Tiêu Nam Dương vung tay, lạnh lùng cười.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lại một con Mãnh Hồ khác xông ra, Tần Trạm cũng bắt chước làm theo.



Chỉ trong chớp mắt, phía trước Tần Trạm xuất hiện năm con Mãnh Hổ. Chỉ là tất cả đều bị Linh Xà trong trận pháp của anh khống chế. "Cậu thua rồi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Nam Dương bước ra khỏi màn sương trắng, nhìn Tần Trạm với mìa mai. Mặc dù Mãnh Hổ trong trận pháp của ông ta đều bị khống chế nhưng vẻ mặt ông ta rất tự tin. “Trận pháp của ông ta có biến hóa." Cỏ Trận Pháp sư đột nhiên kêu lên. “Tan ra cho ta!" Tiểu Nam Dương hét lên, bỗng chốc năm con Mãnh Hổ gầm lên thống thiết, trên người chúng từ từ xuất hiện ngọn lửa.



Ngọn lửa nóng rực dứt khoát thiêu cháy cả Linh Xà đang ở trên người Mãnh Hổ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Năm con rắn của Tần Trạm bị thiêu rụi, phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi lập tức hóa thành tro “Đây là Điệp Trận!" Ông Triệu hít sâu một Mọi người cũng hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Tiêu Nam Dương lai bố trí được Điệp Trận.



Trận pháp Linh Thủ kết hợp với trận pháp Viêm Hòa, hai trận pháp chồng lên nhau hoàn toàn phá vỡ toàn bộ bố cục của Tần Trạm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, năm con Mãnh Hổ vây quanh Tần Trạm nhưng anh lại không có chút phòng bị nào. "Xem ra tên nhóc họ Tần tiêu đời rồi." Có người



Tiêu Thanh Hoa và Tiết Đại Tráng cũng căng nói. thẳng. "Nhóc con, thấy chưa hả, đây là uy lực của Song Điệp Trận, Mãnh Hồ tôi còn mạnh hơn cả khoe khoang khoác lác đấy." Tiêu Nam Dương cười lớn, chỉ vào Mänh Ho.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên, năm con Mãnh Hổ phát ra tiếng gầm, hả to cái miệng lớn, xông về phía Tần Trạm. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net



Một số người có tu vi thấp, thấy được cảnh này thì mặt mày tái nhợt, một số thì không dám xem. “Nề mặt Đại sư Thiết Lang, tôi không giết câu, nhưng cậu phải biết, núi cao thì còn có núi cao hơn, người giỏi thì có người giỏi hơn!” Tiêu Nam Dương như đã nằm chắc phần thắng trong tay. "Câu này giống như dành cho ông mới đúng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, sắc mặt Tần Trạm vẫn bình tĩnh, ánh mắt anh sáng lên, đột nhiên nâng cánh tay lên.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trận pháp dưới chân Tần Trạm sáng lên, năm con Linh Xà bị thiếu rụi lúc nãy đột nhiên bay lên, quấn lấy năm con Mãnh HỒ. “Cái gì!” "Cũng là Song Điệp Trận.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mọi người vô cùng ngạc nhiên, rất nhiều người không thể tin được.



Tuổi tác của Tần Trạm còn nhỏ, mọi người đều cho rằng tu vi trận pháp của anh không bằng Tiêu Nam Dương, nhưng không ngờ Tần Trạm lại thi triển được trận pháp tương tự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom