Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-725

Chương 726: Thực sự là thiên tài xuất chúng






**********










"Ông chủ Đồng, cảm ơn." Tần Trạm chậm rãi mở miệng nói. Vẻ mặt ông chủ Đồng vô cùng âm u.



Ông ta đã phải lập lời thề mới đổi được một cơ hội tốt để giết Tân Trạm, lại bị Tần Trạm tính toán, điều này làm cho ông ta vô cùng tức giận. "Một chưởng kia không tính."






Toàn bộ mọi người đều khó tin mà nhìn ông ta. Ông chủ của gia tộc ở thế giới ẩn lại ra tay với một hậu bối, vốn đĩ đã là một chuyện mất mặt rồi, bây giờ lại còn muốn lật long. "Đồng Kiến Sơ, ông quá đáng quá rồi."



Chỉ có ông cụ Cổ tức giận mà hừ một tiếng. "Nếu như ông còn ra tay nữa, lão già đây sẽ quyết một trận đánh sống còn với ông. "Bọn tôi đều là nhân chứng, ông làm như vậy, không ổn chút nào. Ông chủ Chúc cũng nói. "Nếu như ông còn dám ra tay, từ giờ về sau nhà họ Khương sẽ không cung cấp đan dược cho nhà họ Đổng nữa." Ông chủ






Khương tức giận nói. "Tôi nói hắn ta tiếp một chưởng của tôi, hắn ta lại dùng con rối, đương nhiên là không giữ lời rồi." Ông chủ Đồng nói "Ha ha!"



Tần Trạm nhịn không được mà bật cười lớn. "Dùng con rối ngăn chặn thì không tính? Vậy tôi hỏi ông, nếu như tôi dùng kiếm đồng của tôi ngăn lại thì có tính không hả? Nếu như tôi dùng thuật luyện thể ngăn lại thì có tính không hả? Nếu như tôi dùng ngọn lửa kia ngăn lại thì có tính không?" "Đây là phong thái của tiền bối xuất chúng, của tông sư của gia tộc thế giới ẩn hay sao hả?"






Lời nói của Tần Trạm sắc như kiểm, đâm thẳng vào mọi người ở thế giới ẩn. không ít người của thế giới ẩn đều thấy xấu hổ mà cúi đầu. Hôm nay nhà họ Đổng thực sự đã làm mất mặt thế giới ẩn “Nhanh mồm lẻo mép" Ông chủ Đống biến sắc. rồi. "Nếu như ông chủ Đồng đã thích đánh nhau như vậy, không bằng đánh nhau với tôi một trận đi Ngay lúc này, một giọng nữ chậm rãi vang lên, Châu Cẩm bước ra. "Đồng Kiến Sơ, lâu ngày không gặp" "Bà là ai? Ông già này không biết bà." Ông chủ Đồng nhíu mày. "Ông không nhận ra tôi, nhưng tôi lại nhớ ra dáng vẻ chật vật trốn chạy của ông đấy." Châu Cẩm cười lạnh một tiếng. Bà ấy vung tay lên, một luồng sáng đen vụt qua giữa không trung, bay về hướng ông chủ Đồng



Sau đó bị ông chủ Đồng chặn lại. "Ông có nhận ra vật đấy không?"






Ông chủ Đồng cúi đầu, trong tay là một lệnh bài đã bị nghiền nát.



Ông ta liền cảm thấy sửng sốt, sau đó đồng tử co lại, nhảy mắt sắc mặt thay đổi vô cùng kịch liệt. "Bà là người đó "Tôi có thể giết, ông lại không thể sao?" Châu Cẩm lạnh lùng mở miệng. "Làm việc đừng có dứt khoát vào, nếu không không có cách nào thu hồi lại được đâu."






Đôi mắt ông chủ Đồng chuyển động, một lúc lâu sau ông ta mới nở ra một nụ cười. "Được, hôm nay tao nề mặt người đó mà tha cho mày, lời hứa của tao đương nhiên sẽ tuân thủ "Tân Trạm, mong mày đừng có chết trong tay người khác,



Đổng Thiên Cửu con trai tạo chết trong tay mày, tao sẽ đi tìm mày"






Ông chủ Đồng nhàn nhạt nhìn hai người một cái, bóng dáng dan bien mat.



Vì vậy ảnh mát của mọi người đều dồn lại trên người Tân






Tram.



Vẻ mặt mọi người mang theo vẻ chấn động, kinh nể, thậm chỉ là tôn sùng.






Hôm nat Tần Trạm không chỉ giết chết Đổng Thiên Cửu, còn có thể ngăn cản được được một chưởng của ông chủ nhà họ



Đồng






Thực sự là một thiên tài vô song.



Trong lòng mọi người đều hiện lên những lời này.






Từ sau này trở đi, có lẽ danh tiếng của Tân Trạm sẽ vang dội khắp thế giới ẩn. "Sư huynh, tên Tần Trạm này là như thế nào vậy?"



Bên trên đỉnh núi, một cô gái đang lộ vẻ tươi cười. "Sư muội, em muốn giới thiệu người này hả?" Sắc mặt chàng trai rất khó coi. "Chẳng lẽ biểu hiện của anh ấy không đáng để được đề tên hay sao?" Cô gái trẻ hỏi lại.






Vẻ mặt của chàng trai biến đổi, sau đó một lúc lâu mới chậm rãi phun ra vài chữ "Người này có thể được đề tên." "Vốn dĩ là đến vì Đổng Thiên Cửu, lại chết mất rồi, thực sự là một tên phế vật." Người đàn ông thở hất ra một hơi. "Đi thôi, đi về bảo với Tông Môn đi. Bóng dáng hai người dần biến mất khỏi đỉnh núi. "Cho các người thời gian ba ngày, đưa toàn bộ những gì chiếm đoạt được của nhà họ Tân ra đây, bồi thường toàn bộ tổn thất của nhà họ Tân. Nếu không đều giết hết.



Tân Trạm lạnh lùng mà nhìn chăm chăm vào đám người mà Đổng Thiên Cửu mang đến. Nhưng người này đầu đầy mồ hôi, một đám cầm như hến, gật đầu tới tấp.










Đồng thời trong lòng cũng vô cùng hối hận.



Vốn dĩ bọn họ muốn mượn thể lực của Đổng Thiên Cứu để trở thành gia tộc có chức có quyền, nhưng không nghĩ đến Đồng Thiên Cửu đã sụp đổ nhanh đến như vậy. Mà bọn họ cũng muốn nôn ra toàn bộ những gì trước đây, làm thỏa mãn nhà họ Tân, nếu không gân cốt cũng sẽ đứt đoạn hết. "Các vị tiền bối, cảm ơn sự trợ giúp của mọi người.






Tần Trạm lại cúi người hưởng về ba người bên ông cụ Cổ mà cam on.



Nếu không có ba người bọn họ đứng ra ngăn cản ông chủ nhà họ Đồng, anh cũng không thể đổi được một lời hứa hẹn kia. “Trước đây con trai tôi có lỗi với cậu, này xem như là bồi thường lại một chút đi." Ông cụ Cổ lắc đầu cười nói. "Hôm sau cử luyện thêm nhiều đang được cho nhà họ Khương tôi là được. Ông chủ Khương võ vai Tân Trạm. "Mai sau ở Mật Kính, nếu như tiên thì chăm sóc Chúc Diêu nhà tôi một chút." Ông cụ nhà họ Chúc nói. "Nhất định rồi."






Tân Trạm nhìn sang ông chủ nhà họ Chúc, nghiêm túc gật



Ông chủ nhà họ Chúc không có nhiều giao tình Tân Trạm, nhưng ông ta đã lựa chọn ra mặt, đối địch với nhà họ Đổng, điều này làm cho Tân Trạm cảm thấy khá bất ngờ. Lần này nhà họ Chúc có ân lớn nhất đối với anh.






Sau khi kết thúc trận chiến, đám người bắt đầu tản dần đi.



Tào Phá Địch kinh hồn bạt vía, anh ta cảm nhận được bản thân mình bây giờ thậm chí không thể tiếp được một chiêu của Tân Tram.






Vẻ mặt Đảng Ngạo thì tràn đầy vẻ muốn chiến đấu, sắc mặt càng trở nên phấn khích. Tần Trạm càng mạnh, động lực của anh ta lại ngày càng lớn. "Sớm muộn gì thế giới này cũng phải tôn vinh Đăng Ngạo này." Rất nhanh Đăng Ngạo siết chặt tay thành quả đấm, nhanh chóng rời khỏi



Đôi mắt Hàn Cửu Thiên giống như rần độc, anh ta lại giấu bản thân vào trong chiếc mũ trùm, chậm rãi rời đi.






Dưới mạng che mặt, ảnh mát Chúc Diêu chớp chớp, nhìn thấy bóng dáng Tân Trạm, trong ánh mắt liền lấp lánh đầy những tia sáng.



Trận chiến này đã tan thành mây khói.






Kết quả cuối cùng gây chấn động toàn bộ giới Võ Đạo.



Tần Trạm dùng một phương thức làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, làm cho cảm Việt Nam nổi dậy.






Trong Tân Môn. "Sư phụ



Trong phòng điều trị, nhìn thấy Tần Trạm đi đến, Mặt Theo đang nằm trên giường điều trị, miễn cưỡng muốn đứng lên. "Cậu đừng có cử động.






Tân Trạm đè Mặt Thẹo lại nói: "Tôi đã làm thịt tên Đổng Thiên Cửu kia để bảo thủ cho cậu rồi." "Cảm ơn thầy." Trên mặt tên Mặt Theo đầy sự xúc động, Tân Trạm trong lòng anh ta vẫn luôn là một sự tồn tại không gì sánh được, từ trước đến giờ anh ta chưa từng tin Tân Trạm sẽ thất bai. "Lần này đến đây là muốn đưa cho cậu vài thứ."



Tân Trạm lấy mấy bộ công pháp đặt bên giường anh ta. "Trước đây kinh mạch trong cơ thể cậu không lưu thông được, nhưng bây giờ cơ thể của cậu vốn là linh thế, nhưng thứ này là những bộ công pháp phù hợp nhất mà tôi tìm được cho cậu." "Thấy, học trò nhận được thứ này cảm thấy thật hổ thẹn" Ánh mắt tên Mặt Thẹo rưng rưng. "Nếu như muốn bảo đáp tôi, thì nhanh chóng trưởng thành lên." Tần Trạm khuyến khích nói, vỗ vai Mặt Theo.






Trận chiến lần này, cũng làm cho Tân Trạm ý thức được, chỉ có thể dựa vào một mình mình, không thể mãi núp dưới bóng



Tân Môn, hay là phải để cho những người khác ra mặt thay. Bao gồm cả Âm Thuận, Hứa Bắc Xuyên, Nhan Như Ngọc, đương nhiên có cả Mặt Thẹo. "Nhưng mà bây giờ sư huynh đang làm lại cuộc đời mới, vết theo trên mặt cũng biến mất rồi, có phải là sau này đều gọi là Tiểu Mỹ không?" Hứa Bắc Xuyên đứng bên cạnh cười hạc hác. "Đừng, vẫn là gọi là Mặt Theo đi." Mặt Theo nghĩ đến việc sau này mọi người trong Tân Môn đều gọi anh ta là sư huynh Tiểu Mỹ, nhất thời liền rùng mình một cái.






Ra khỏi phòng, “Tần Trạm, thi thể của Đổng Thiên Cửu thực sự là không tôi đấy, thân thể linh một, còn có tu vi siêu phàm." Âm Thuần có chút tiếc nuối mà nói: "Đáng tiếc bị cậu đốt mất rồi." "Cướp thi thể của Đổng Thiên Cửu, anh không sợ cha hắn ta chưởng một cái đánh chết anh à." Hứa Bắc Xuyên cạn lời mà nói. "Cũng đúng, thực ta ông đây cảm thấy cơ thể của cậu cũng không tồi đầu, nếu không thì đoạt xá cơ thể cậu đi." Âm Thuận hướng về phía Hứa Bắc Xuyên, cười khủng khục mà nói.



Ngay lập tức, sắc mặt Hứa Bắc Xuyên liền cứng đờ, không thể vui được.






Tần Trạm cũng cười, gọi mọi người trong Tần Môn đến, đều cổ vũ một lượt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom