Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-69

Chương 69: Khách không mời mà đến




Chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Lâm đã hoàn toàn bị cô lập.



Mà những thứ này, chỉ bởi vì một câu của Tần Trạm mà thôi.



Ngày thứ hai sau khi tang lễ của cụ Lâm ổn định, Tần Trạm không đến nhà họ Lâm, mà là trực tiếp đi nghĩa trang, chờ người nhà họ Lâm đi mới xuất hiện.



Đứng trước bia mộ của cụ Lâm, Tần Trạm trầm mặc không nói, qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Ông nội, chuyện mà cháu đồng ý với ông, có lẽ cháu không làm được."



Nói xong câu đó, Tần Trạm vái ba cái thật sâu, rồi rời khỏi nơi này.



Xế chiều hôm đó, Tần Trạm liền tới chợ đồ cổ, tốn ròng rã một buổi chiều, mới chọn được một khối ngọc bội phẩm chất cực tốt.



Ban đêm, Tân Trạm ngồi ở dưới ánh trăng, đặt ngọc bội lên trên một tảng đá.



Ngay sau đó, anh hơi nhắm mắt lại, tâm thần khẽ động, vô số ký ức truyền thừa liền trào lên.



Có rất nhiều loại bùa bảo vệ, công pháp cấp cao nhất không chỉ có thể theo lợi tránh hại, mà thậm chí có thể chống được một kích toàn lực của người tu tiên.



Nhưng lấy tu vi trước mắt của Tần Trạm, căn bản không làm được.



Nhưng cũng may thế gian này đã sớm không còn người tu tiên, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức.



Sau khi lựa chọn tỉ mỉ, Tần Trạm tìm được một bản pháp thuật "Thiên Cương phù" hộ thân.



Căn cứ vào ghi chép, Thiên Cương phù này có tác dụng cực lớn, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của của tầng trúc cơ, không tính là gì ở tu tiên giới, nhưng ở thời đại này, cơ bản là có thể nghênh ngang mà đi.



"Chính là nó." Tần Trạm thầm nghĩ ở trong lòng, anh hít sâu một hơi, tụ linh lực tập ở mi tâm, ép ra một giọt máu của mình.



Giọt máu chui vào bên trong ngọc bội, liền có một luồng sáng màu đỏ u ám từ từ bay lên, sau đó, toàn bộ ngọc bội đều hiện lên sương mù.



Hơn mười phút sau, từng tầng sương mù ở mặt ngoài cả khối ngọc bội bắt đầu tản đi, mà tất cả linh khí ở trong Tụ Linh Trận, thế mà đã bị khối ngọc bội này hấp thu sạch sẽ.



"Phù." Tần Trạm không nhịn được thở ra một hơi, âm thầm cảm thán nói: "May mắn ở trong Tụ Linh Trận, nếu không mà là linh khí ở trong đan điền của mình, chỉ sợ sẽ bị hấp thu sạch sẽ..."



Sau khi luyện xong bùa bảo vệ, Tần Trạm liền trở về phòng đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm đưa ngọc bội cho Tô Uyên, nói ra: "Đeo cái này lên trên cổ, nhớ kỹ, cho dù ở bất kì tình huống gì đều không được tháo xuống."



Tô Uyên cầm ngọc bội trái xem phải xem, kinh ngạc nói: "Khối ngọc bội này mang đến cho người ta cảm giác là lạ, thật giống như... có phản ứng với cơ thể em vậy."



Tần Trạm mỉm cười, không giải thích.



Buổi sáng cùng ngày, Tần Trạm chuẩn bị đi ra cửa tìm thuốc, anh tạm biệt với Tô Uyên, liền dẫn mặt thẹo rời khỏi biệt thự núi Long Hải.



"Cậu Tần, nếu cậu thật sự muốn tìm thuốc, chẳng bằng đi Gia Thành." Mặt thẹo ở một bên nói.



"Gia Thành?" Tần Trạm nhíu mày lại.



"Đúng." Mặt thẹo khế gật đầu, "Gia Thành là thành phố nổi tiếng về dược liệu, sở đĩ tên họ Thiệu kia có thể tìm được linh chi ngàn năm, cũng chính bởi vì nguyên nhân này."



Tần Trạm sờ cằm, gật đầu nói: "Ừ, có thời gian đi xem một chút."



Rốt cuộc Đạm Thành vẫn quá nhỏ, toàn bộ hội đấu giá của thành phố cũng chỉ có một nhà, về phần thị trường dược liệu, không có gì khác với chợ cả.



Thành phố càng lớn, tài nguyên sẽ càng phong phú, loại thành phố giống thủ đô, có thể nói là nơi dược liệu cực phẩm hội tụ.



Chỉ tiếc, cha mình đã nói, khi chưa có thực lực tuyệt đối, thì không được bước vào đến thủ đô.



Khu nhà núi Long Hải, đỉnh núi.



Có chiếc xe con màu đen biển số của thủ đô chậm rãi đến đó.



"Cậu Tô, đã đến rồi." Xe dừng lại, lái xe cung kính nói.



Thanh niên được gọi là cậu Tô chậm rãi mở mắt, anh ta đánh giá toà nhà này, bĩu môi nói: "Chậc chậc, người của nhà họ Tô lại ở chỗ này ư? Thật sự là đáng thương."



Nói xong, anh ta từ trên xe đi xuống, còn có hai lão già đi theo sau.



Hai lão già này mặc trường bào, sắc mặt u ám, giống như bò từ trong đống người chết ra.



"Đi vào." Cậu Tô chỉnh lại áo vest, nói.



"Vâng." Hai lão già tiến về phía trước, không biết dùng cách nào mà mở được cổng sắt ra, sải bước đi vào.





Trong phòng bếp biệt thự, Tô Uyên cầm một cuốn sách dạy nấu ăn trong tay, đang nghiên cứu nấu cơm.



"Nấu cơm cũng quá khó khăn." Cô túm tóc, nhìn đống đồ đen như mực trong nồi, không khỏi có chút bực bội.



"Người của nhà họ Tô đã thất bại tới mức tự mình làm cơm sao?" Một giọng nói đột ngột vang lên.



Nhìn thấy thanh niên trước mặt, sắc mặt Tô Uyên lập tức hơi hoảng sợ, sau đó liền cau màu lại.



"Tô Vũ? Anh tới làm gì?" Tô Uyên lạnh lùng hỏi.



Tô Vũ cười nhạt nói: "Sao vậy, rời khỏi thủ đô mấy năm, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng quên mất à? Ít nhất cô nên gọi tôi một tiếng anh trai chứ?"



"Anh trai?" Tô Uyên cười lạnh, "Từ giây phút rời đi, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Tô ở thủ đô nữa rồi."



Tô Vũ giang tay ra, có vẻ xem thường.



Anh ta nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon, cầm một quả táo lên gặm một cái, lập tức cảm thán nói: "Ông còn sống không?"



Tô Uyên hơi đổi sắc mặt một chút, có mấy phần không vui nói: "Có liên quan gì %3D đến anh? Rốt cuộc anh đến đây làm gì."



"Không có gì." Tô Vũ ném quả táo xuống đất, sau đó híp mắt nói: "Tôi nghe một người bạn nói, hình như ông đã lấy đi một thứ đồ của nhà họ Tô, vật như vậy rất quan trọng đối với tôi và cả nhà họ Tô..."



"Em gái, cô có biết ở đâu không?" Tô Ngọc híp mắt lại, giống như muốn nhìn xuyên Tô Uyên.



"Không biết." Tô Uyên lạnh lùng nói, "Nơi này không chào đón anh, mời anh lập tức rời đi."



Tô Vũ buông tay nói: "Chậc chậc, xem ra lão già này định giữ nó cho cô, chẳng phải là đáng tiếc sao?"



Tô Uyên cau mày nói: "Thứ gì? Tôi chưa hề chưa nghe nói qua."



"À, cũng đúng, chắc hẳn cô không được tiếp xúc." Tô Vũ có chút khinh miệt cười nói.



Anh ta liếc hai lão già mặc trường sam kia một chút, lúc này hai người kia ngầm hiểu, lục soát trong biệt thự.



Tô Uyên mặt lạnh nói: "Nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."



"Báo cảnh sát?" Tô Vũ giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới.



"Em gái tốt của tôi, có phải ở ngốc ở Đạm Thành lâu đến mức choáng váng rồi không? Toàn bộ Đạm Thành, ai dám bắt tôi chứ?" Tô Ngọc nhíu mày nói.



Tô Uyên trầm mặc không nói.



Lời này không giả, lấy năng lực của nhà họ Tô, căn bản không ai dám tìm xui xẻo.



Chỉ chốc lát sau, hai lão già trường sam đã từ trên lầu đi xuống, cung kính nói ra: "Cậu Tô, không tìm được."



"Không tìm được?" Sắc mặt Tô Vũ lập tức trở nên khó coi.



Anh ta cấp nhanh chóng tới trước mặt Tô Uyên, lạnh giọng nói ra: "Em gái, tôi khuyên cô vẫn nên giao thứ đó ra đây, nếu không, tôi cũng không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu."



Tô Uyên cau mày nói: "Tôi nói, tôi không biết thứ gì."



Tô Vũ cười, anh ta bỗng nhiên giơ tay lên, muốn tát vào mặt Tô Uyên một cái.



Đúng lúc này, ngọc bội đeo trên ngực Tô Uyên bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng, đẩy lui Tô Vũ mấy bước.



Hai lão già trường sam thấy thế, vội vàng tiến về phía trước một bước, đỡ lấy Tô Vũ.



Tô Vũ kinh ngạc nói ra: "Không nghĩ tới một nơi chật hẹp nhỏ bé như Đạm Thành mà còn có loại bảo bối này! Thật là làm cho tôi cảm thấy bất ngờ!"



Hai lão già trường sam kia tiến về phía trước một bước, khom người nói ra: "Cô Tô, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ ra đi, nếu chúng tôi đánh cô, chỉ sợ không có ai có khả năng giúp được cô đâu."



"Thật sao?" Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.



Vừa dứt lời, một hòn đá giống như một viên đạn xuyên qua cửa lớn, bay về phía gáy của lão già trường sam này.



Lão già trường sam vội vàng bay lên không, chật vật tránh thoát.



Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Tần Trạm với sắc mặt lạnh lẽo, đang đứng ở cổng.



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom