Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-66

Chương 66: Ngũ Hào kinh ngạc đến ngây người




"Cái tên điên này." Phan Doãn tức đến mức gần như sụp đổ, vất vả lắm mới nhặt về một cái mạng, cố tình lại gặp phải kẻ ngu



Tần Trạm chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói: "Người của Thập Long Môn, đã tới thì đừng nghĩ rời đi."



"Cậu biết Thập Long Môn chúng tôi là ai không, tôi nói cho cậu biết, tôi...”



"Được rồi, Vương Húc kia đã đã nói với tôi một lần rồi." Tần Trạm phất tay ngắt lời Ngũ Hào.



Ngũ Hào hơi đổi sắc mặt một chút, lập tức quát lớn: "Vương Húc là do cậu giết."



"Ừ, còn thuận tiện cầm một cây linh chi của anh ta nữa, nếu như mấy người còn có, có thể đưa thêm một chút đến đây." Tần Trạm thản nhiên nói.



Nghe được câu này, Ngũ Hào lập tức giận tím mặt.



"Tên ngông cuồng kia, Thập Long Môn chúng tôi chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu. " Ngũ Hào gầm thét một tiếng, cả căn phòng lập tức vang lên ầm ầm, ngay cả mặt nước cũng bắt đầu rung động.



Ngay sau đó, anh ta thúc giục nội lực cả người, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, đưa tay ra giữa, lại có từng cơn gió lướt qua



Tần Trạm khẽ chau mày, thực lực của tên Ngũ Hào này đúng rất mạnh, có thể nói là đối thủ lợi hại nhất mà anh gặp được cho đến tận lúc này.



Bởi vậy, Tần Trạm cũng không dám qua loa, linh khí chậm rãi vận chuyển trong đan điền của anh, cuối cùng chảy ra toàn thân, bao phủ lấy mỗi một tế bào, mỗi một máu thịt.



"Hửm." nhìn thấy ánh sáng xanh loáng thoáng trên người Tần Trạm, Ngũ Hào lập tức lộ ra vẻ cực kì nghiêm trọng.



Anh ta hét lớn một tiếng, nắm đấm trong nháy mắt đã tới.



Cơ thể Tần Trạm nhảy lên trên không, trong chớp mắt đã vọt đến sau lưng anh ta.



"Tốc độ vẫn quá chậm." Tần Trạm bình luận.



"Hừ!" Ngũ Hào biển sắc, vội vàng quay đầu, nhưng đã không kịp, Tần Trạm đánh mạnh một quyền vào ngang hông của anh ta.



Ngũ Hào lập tức cảm giác thân mình giống như bị đánh xuyên qua, cả người lảo đảo, suýt nữa đâm vào trên tường.



"Thế mà không ngã." Đôi mắt Tần Trạm sáng lên, lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.



Ngũ Hào dường như có chút lo lắng, anh ta nhìn về phía ngoài cửa sổ nhiều lần, liên tiếp nhăn mày lại.



"Thằng nhãi, tốc chiến tốc thắng đi." Ngũ Hào hít sâu một hơi, hai tay của anh ta chậm rãi nâng lên, phun ra một ngụm khí từ trong miệng.



Ngay lập tức, liền nhìn thấy phía trên hai tay của anh ta mơ hồ hiện ra ánh sáng.



"Hừ, đây là cái gì?" Tần Trạm có chút giật mình, loại thủ đoạn này, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.



Ngũ Hào cười ha ha nói: "Thằng nhãi, cái này gọi là nội lực hóa hình, tôi dồn tất cả nội lực lên trên hai tay, mỗi một quyền đều có bản lĩnh dời sông lấp biển, cậu chưa từng được thấy bao giờ đâu."



"Nội lực." Tần Trạm nhíu mày lại, "Hóa ra là như thế."



Vừa dứt lời, trên người Tân Trạm cũng bốc lên ánh sáng xanh, mà ánh sáng xanh này càng ngày càng tăng lên, lớn bằng khoảng một cái bàn.



Ngũ Hào há to miệng, không nhịn được tức giận mắng to: "Đờ mờ mày, đây là cái quỷ gì?"



Tần Trạm tự nhủ: "Quả nhiên là như vậy, thế mà nội lực có thể vận chuyển lên trên hai nắm đấm, vậy linh khí của mình đương nhiên cũng có thể làm được."



Lúc này Ngũ Hào bắt đầu hốt hoảng, nội kình hóa hình vốn chính là một chuyện rất khó, anh ta dựa vào cái này, không biết đã dọa lui bao nhiêu người.



Nhưng mẹ nó tên Tần Trạm này cũng quá khoa trương rồi.



"Ra tay đi, nếu không anh sẽ không có cơ hội đầu." Tần Trạm nhìn phía Ngũ Hào, cười lạnh nói.



Ngũ Hào nói thầm một tiếng không ổn, anh ta đảo mắt một vòng, bỗng nhiên chạy về phía cửa sổ, muốn chạy trốn.



Tần Trạm thăm dò đưa linh khí trong tay hướng về phía trước, chỉ thấy ánh sáng xanh trên nắm tay nhanh chóng lao đi, trong nháy mắt liền đập vào trên lưng Ngũ Hào.



"Phụt."



Ngũ Hào kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ xương cột sống uốn lượn với độ cong kì lạ, giống như bị xe tải lớn va vào, ngũ tạng lục phủ gần như cũng đã nát.



"Quả nhiên là được." Tần Trạm vui mừng trong lòng, một chiêu thức này, trong truyền thừa của cha cũng không có ghi chép, một chiêu này là do mình sáng tạo ra.



Nghĩ tới đây, Tần Trạm không nhịn được cười ha ha.





Ngũ Hào nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, xương sống lưng đứt gãy, khiến thần kinh của anh ta chịu chấn động cực lớn, hai chân đã hoàn toàn chết lặng.



Cho dù lúc này Tần Trạm thả anh ta đi, chỉ sợ cả đời này anh ta cũng phải sống ở trên giường.



"Cảm ơn sự nhắc nhở của anh." Tần Trạm đi đến trước mặt anh ta, nghiêm túc nói.



Ngũ Hào cắn răng, vét mặt không cam lòng nói: "Rốt cuộc cậu là ai, tuổi còn trẻ mà lại có nội lực hùng hậu như thế."



Tần Trạm cười nói: "Nếu tôi nói tôi là thần tiên, anh có tin không?"



Ngũ Hào cười thảm, anh ta ngửa thẳng lên trời thở dài nói: "Đã bao lâu rồi Thập Long Môn không phải chịu thương nặng như thế, ha ha ra tay đi."



"Anh cũng được coi như một người đàn ông, đáng tiếc." Tần Trạm khẽ thở dài một hơi, anh giơ tay lên, mu bàn tay từ trên cao rơi xuống, giống như một vật rơi từ không trung, đập vào trên người Ngũ Hào.



Ngũ Hào bị mất mạng tại chỗ.



"Haiz, lại rước lấy phiền phức rồi." Tần Trạm khe khẽ thở dài dưới đáy lòng.



Ngay sau đó, anh đi tới trước mặt chủ quán Phan, thấp giọng nói: "Thế nào, không sao chứ?"



Chủ quán Phan cười khổ nói: "Già rồi, không chịu được giày vò, chỉ sợ đã gãy %3D mấy cái xương."



Tần Trạm quét mắt nhìn ông ta một cái, quả nhiên, xương sườn đứt gãy, suýt nữa là cắm vào gan.



"Đi bệnh viện đi." Tần Trạm nói.



Thuật pháp vừa rồi đã khiến Tần Trạm tiêu hao cực cao, cho nên anh không còn sức chữa bệnh cho chủ quán Phan nữa.



Chủ quán Phan không nhịn được cảm thán ở trong lòng: "Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có lai lịch gì?"



"Đỡ ba cô lên." Tần Trạm nhìn Phan Doãn một cái, nói.



Phan Doãn sợ choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, cô ta vội vàng gật đầu, một câu cũng không dám nói.



Trên đường trở về, Tần Trạm nói với chủ quán Phan "Chuyện hôm nay, mong chủ quán Phan giữ bí mật."



Chủ quán Phan cười khổ nói: "Còn có thể giữ được bí mật sao?"



Tần Trạm không khỏi trầm mặc.



Điều này cũng đúng, mọi hành động hôm nay đúng là đã quá kiêu căng.



Sau khi đưa chủ quán Phan đến bệnh viện, Tần Trạm liền chuẩn bị rời đi.



Lúc này, Phan Doãn bỗng nhiên gọi Tần Trạm lại.



Cô ta thận trọng nói: "Trước đó là tôi hiểu lầm, anh sẽ không trách tôi chứ?"



"Trách cô." Tần Trạm nở nụ cười, "Ở trong mắt tôi, cô cùng lắm chỉ là một người qua đường, tôi còn phải để ý cô nói gì sao."



Phan Doãn sững sờ, gương mặt xinh đẹp lập tức giận đến mức đỏ lên.



Tần Trạm khoát tay, quay đầu rời đi.



"Tên khốn này." Nhìn bóng lưng Tần Trạm rời đi, Phan Doãn không nhịn được dậm chân.



Ngày hôm sau, sự việc này được đưa lên bản tin một lần nữa.



Tần Trạm ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa xem bản tin.



Điều đáng nhắc tới chính là, trên bản tin cũng không nói chuyện này là do ai làm, thân phận của vị anh hùng" kia càng thêm khó bề phân biệt.



"Trời ạ, thế này thì quá mức rồi" Ngay vào lúc này, Tô Uyên cầm điện thoại đi tới.



Chỉ thấy trên điện thoại có một video đang cực hot, nội dung video chính là Tần Trạm đạp nước lướt đi.



Tần Trạm không khỏi thở dài, video này, chỉ sợ sẽ mang đến cho mình vô số phiền phức.



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom