Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-423

Chương 423







Chương 423



Sau đó Tần Trạm dẫn Phương Hiểu Điệp đến ký túc xá.



Đối với võ đạo chuyên nghiệp mà nói, điều kiện ký túc xá tương đối đơn sơ một chút.



Dẫn theo Phương Hiểu Điệp đi tới cửa ký túc xá phòng 322, Tần Trạm gõ cửa, sau đó có hai cô gái đi ra.



Hai cô gái này, một người có bộ dạng rất cao, còn cao hơn Tần Trạm nửa cái đầu.



Mà một người khác thì vô cùng nhỏ xinh, chỉ cao khoảng một mét rưỡi.



Nhưng hai người này có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều rất mạnh, mới có mười mấy tuổi, đã có thực lực tông sư đỉnh phong.



“Anh không biết nam sinh không thể vào ký túc xá nữ sao?” Vẻ mặt nữ sinh dáng cao kia không đổi nói.



Tần Trạm cười nói: “Thật xin lỗi, tôi đưa em gái tôi tới ký túc xá, sẽ lập tức đi ngay.”



Nữ sinh thấp đánh giá Phương Hiểu Điệp một cái, nói: “Bộ dạng cô trắng trẻo nõn nà, không thích hợp đăng ký chuyên ngành này. Huống chi tôi thấy hai người chỉ là người bình thường.”



“Sao cô biết tôi không thích hợp! Nói không chừng tôi có thiên phú thì sao?” Phương Hiểu Điệp quơ nắm tay mình nói.



Nữ sinh cao nhíu mày nói: “Đăng ký chuyên ngành này, bình thường đều là đệ tử thế gia võ đạo, vì tìm kiếm tài nguyên huấn luyện càng tốt hơn mà thôi, nếu cô không phải là người của thế gia võ đạo, vì sao lại đăng ký chuyên ngành này?”



“Không sai.” Nữ sinh thấp kia cũng khẽ gật đầu: “Nếu đơn thuần là vì yêu thích, tôi khuyên hai người nên đăng ký chuyên ngành khác đi.”



Tần Trạm giang tay nói: “Không có biện pháp, em gái tôi thích chuyên ngành này, còn phải làm phiền hai cô quan tâm hơn rồi.”



Nữ sinh cao khẽ hừ một tiếng, sau đó trực tiếp quay đầu trở vào trong.



Nhìn thấy trạng thái này, Tần Trạm không khỏi nhíu mày.



Rất rõ ràng, hai nữ sinh này có ấn tượng không tốt đối với Phương Hiểu Điệp.



Mà tính tình Phương Hiểu Điệp rất tệ, sau này chịu bắt nạt là
truyện khó tránh khỏi.



Nghĩ tới đây, Tần Trạm chủ động nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, lát nữa tôi mời các cô ăn cơm đi.”



“Anh nên tỉnh táo lại đi.” Nữ sinh cao không do dự từ chối: “Anh làm vậy, vô dụng đối với chúng tôi thôi.”



Tần Trạm nói: “Không sao, tôi mời hai người đến căn tin, không đi ra ngoài.”



Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm nhỏ giọng nói với Phương Hiểu Điệp: “Anh ở dưới lầu đợi em, nhớ kỹ, đừng giở thói cô chủ của em.”



Rõ ràng là trên mặt Phương Hiểu Điệp lộ vẻ không vui, cô chủ sống an nhàn sung sướng giống như cô ta, đâu chịu loại đãi ngộ này.



Nhưng dù sao nơi này không phải là Gia Thành, cho nên Phương Hiểu Điệp gật đầu, cố nén bực bội xuống.



Sau đó Tần Trạm quay đầu đi xuống lầu.



Lúc chạng vạng tối, Phương Hiểu Điệp và mấy nữ sinh cùng phòng cô ta đi ra.



Ngoại trừ nữ sinh cao và thấp ra, còn có một bạn cùng phòng khác.



Khí chất của bạn cùng phòng này trong veo mà lạnh lùng, nhìn qua dịu dàng ít nói, ngay cả khí tức của cô ta đều vô cùng vững vàng.



Trên mặt cô ta đeo một chiếc kính đen, phụ trợ cô ta càng thêm nho nhã, không giống một võ giả.



Tần Trạm nhíu mày, anh im lặng mở thần thức, quét qua em gái đeo kính này. Nhưng khiến Tần Trạm cảm thấy kỳ lạ chính là, khí tức trong cơ thể em gái đeo kính này rất mỏng manh, đừng nói là tu hành, chỉ sợ cuộc sống thường ngày đều dễ dàng nhiều bệnh.



“Không đúng.” Tần Trạm sờ cằm mình, anh dùng một nhánh thần thức thăm dò vào trong đan điền của em gái đeo kính này.



Lúc này, trong đan điền của em gái đeo kính lập tức tỏa ra ý lạnh rất mạnh!



“Hửm?” Lông mày Tần Trạm nhíu lại: “Hình như đan điền của cô ta khác với người thường”



“Anh thật sự đợi ở đây à?” Lúc này em gái thấp ngắt suy tư của Tần Trạm.



Tần Trạm thu hồi thần thức, gật đầu nói: “Đàn ông nói lời phải giữ lời.”



“Hừ, coi như anh có lòng, vậy thì đi thôi, tôi nói cho anh biết, võ giả chúng tôi thường ăn lượng cơm rất lớn, lát nữa anh đừng đau lòng tiền của mình.” Em gái thấp tiếp tục nói.



Tần Trạm giống như nói đùa: “Cứ ăn thoải mái, ăn bao nhiêu đều tính của tôi.”



Trải qua nói chuyện đơn giản biết được, nữ sinh cao tên là Lôi Đình, bởi vì cha cô ta muốn một đứa con trai kế thừa sự nghiệp, nhưng xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến cả đời không thể sinh con nữa, cho nên thuở nhỏ đã nuôi cô ta như bé trai.



Nữ sinh thấp tên là Quan Y Ngọc, em gái đeo kính là Ôn Thi Ngọc.



Dọc theo đường đi, Ôn Thi Ngọc gần như không nói câu nào, cho dù có người chào hỏi cô ta, cô ta chỉ ừm một tiếng.



Sau khi đi tới căn tin, Lôi Đình và Quan Y Ngọc không khách sáo, có thể gọi được bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu.



Còn Ôn Thi Ngọc, thì chỉ gọi một ít đồ ăn.



“Gọi nhiều như vậy, anh sẽ không đau lòng đúng không?” Quan Y Ngọc nói đùa.



Tần Trạm cười nói: “Sau này còn phải làm phiên các cô chăm sóc em gái tôi, chút đồ ăn đó có tính là gì.”



“Tôi bảo này Thi Ngọc, sao cô gọi ít đồ ăn như vậy? Nào, ăn của tôi đi!” Lôi Đình chia sẻ đồ ăn của mình với Ôn Thi Ngọc.



Ôn Thi Ngọc được cưng chiều mà lo sợ nói: “Tôi ăn không hết đâu…”



“Không sao, ăn không hết thì để lại trong bát!” Lôi Đình tùy tiện nói.



“Được rồi, nhanh ăn đi.” Quan Y Ngọc xua tay áo.



“Sao anh không ăn đi? Không phải là đau lòng tiên đấy chứ?” Lôi Đình nhìn thoáng qua Tần Trạm, nói thâm.



Tần Trạm lắc đầu nói: “Không sao, các cô ăn đi, lát nữa tôi ăn sau.”



“Anh!” Mấy nữ sinh lập tức dở khóc dở cười, những lời này trái lại đủ thành thự!



c Lượng cơm của Phương Hiểu Điệp nhỏ, ăn vài miếng là không ăn nổi nữa, trái lại đám Lôi Đình như mấy ngày không được ăn cơm, một lát sau đã ăn sạch đồ ăn trên bàn.



“Nói xem… Vì sao các cô lại lựa chọn chuyên ngành này?” Sau khi ăn cơm xong, Tần Trạm thuận miệng hỏi.



Lôi Đình thở dài, sau đó chậm rãi nói.



Trải qua hiểu biết ngắn ngủi biết được, ba cô gái này đều có một điểm giống nhau, đều đến từ thế gia nhỏ không có danh tiếng gì.



Bởi vì tài nguyên võ đạo của thế gia nhỏ không đủ, cho nên mới đưa bọn họ đến đại học thủ đô học võ đạo chuyên nghiệp.



“Haizz, thế gia nhỏ như chúng tôi, không thể so được với thế gia lớn, có thể sử dụng được nhiều tài nguyên như vậy, nếu không đến thủ đô, chỉ sợ đời này cũng không có cơ hội tiến vào đại tông sư rồi.” Lôi Đình giận dữ nói.



“Đúng vậy.” Vẻ mặt Quan Y Ngọc cũng u sầu nói: “Bây giờ tài nguyên võ đạo, gân như đều nằm trong tay mấy gia tộc lớn, nói với anh những chuyện này anh cũng không hiểu đâu.”



Phương Hiểu Điệp ở bên cạnh lập tức nói: “Cái gì, Tân Trạm người ta cũng không có bối cảnh lớn, bây giờ đã so được với đám cậu chủ thế gia lớn thủ đô rồi như!”



Lôi Đình hơi kinh ngạc: “Cô còn biết Tần Trạm sao?”



“Đó là đương nhiên!” Phương Hiểu Điệp không khỏi có chút đắc ý, còn lén lút nhìn Tần Trạm một cái.



“Xem ra trước khi cô tới đã tìm hiểu mọi chuyện rồi!” Quan Y Ngọc trêu ghẹo: “Thực sự không dám giấu diếm, Tần Trạm vẫn luôn là thần tượng của tôi”



“Xì, thôi dẹp đi, cô ngay cả Tần Trạm có bộ dạng thế nào cũng không biết, còn nói anh ấy là thân tượng của cô?” Phương Hiểu Điệp khinh thường nOI.



Quan Y Ngọc trừng mắt với Phương Hiểu Điệp một cái, nói: “Cô thì biết cái gì, cho dù trên diễn đàn võ đạo có không ít video clip, nhưng khoảng cá đều rất xa, vẫn luôn không thấy rõ mặt!



Sao tôi biết được anh ấy có bộ dạng thế nào!”



Trái lại những lời này không sai, đối với người thuộc tâng như Tân Trạm, một khi giao đấu sẽ long trời lở đất, camera nhất định phải cách rất xa, mới có thể đảm bảo sẽ không bị hủy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom