• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1669-1671

Chương 1669



Nhưng một nhóm người dùng quyền, hoặc dùng đao kiếm cứ thế mà công kích trận pháp, có thể có tác dụng sao?



Công kích có mạnh đến đâu, chẳng lẽ có thể mạnh hơn cả người có cảnh giới cấp chín đã ra tay trước đó sao?



Mọi người công kích nữa ngày, màn sáng đó vẫn thế không có chút tổn hại nào, nhưng Tân Trạm lại không có chút thay đổi nào, vẫn ra quyền đánh vào bên trên đó.



“Tân công tử, trận pháo này là hợp thành một thể đó, một nơi chịu sự công kích, vậy trận pháp sẽ lan tỏa sự công kích tản đi những nơi khác chịu đựng, làm như vậy không có tác dụng đâu”



Một ông già đầu tóc bạc phơ, tự xưng là tinh thông trận pháo, nhìn thấy Tân Trạm như thế, không khỏi lắc đầu than vãn nói.



“Tôi vẫn là xem lát đã rồi tính” Một tu sĩ khác lác đầu nói, quay lưng liền đi.



Không ít tu sĩ trên mặt đều lộ ra vẻ lưỡng lự.



Ở cái nơi sương đen này vốn dĩ là vô cùng nguy hiểm, Tân Trạm lại tạo ra âm thanh, càng dễ dẫn dụ những tàn hồn đó đến, như vậy không phải càng nguy hiểm sao?



Với lại xem ra, Tân Trạm tuyệt đối là đang luống cuống tay chân, đang thư lung tung cách, hoàn toàn đang lãng phí thời gian.



Một người, hai người, rất nhanh, bên cạnh Tân Trạm, những tu sĩ đi theo anh từ con số gần trăm người giờ chỉ còn lại ba bốn mươi ngươi.



Ngoại trừ người nhà họ Trần, còn dư lại không bao nhiêu ngươi.



Thay vì hành xử như một kẻ ngu, làm những chuyện không vô dụng, bọn họ thà chọn lựa nhưng cách khác, thậm chí đi nhờ vả Tống Linh Thông.



Tuy là số người giảm đi không ít, nhưng những tu sĩ còn lại kiên định vô cùng, trong lòng họ cảm thấy không biết xử trí thế nào, nhưng cũng liều mạng nghe theo cách làm của Tân Trạm.



Thời gian trôi qua rất nhanh, tàn hồn lại một lần nữa đi tới khu vực của Tân Trạm cùng những người khác.



“Bọn họ đây là đang làm gì?”



Đôi mắt của tàn hồn đỏ thẫm xuyên qua sương mù dày đặc, kỳ quái đảo qua bọn người Tân Trạm.



Chẳng qua sau đó tàn hồn liền bật cười.



“Mặc kệ bọn họ làm gì, bây giờ lực chú ý của mọi người đều ở trên trận pháp này, ta lại có thể báo thù”



Vút!



Cơ thể tàn hỗn khẽ động, bao lấy khói đen nồng đậm, không ngừng tới gần Tân Trạm.



Thừa dịp anh chưa chuẩn bị, lấy mạng của anh.



Tàn hồn lui tới khoảng cách cách Tân Trạm chỉ mấy trượng, đột nhiên phát động công kích.



Đôi tay lơ lửng kia đột nhiên biến thành hai lưỡi đao dài sắc bén, bỗng nhiên đâm tới sau lưng Tân Trạm.



“Chết cho ta” Tàn hồn cười to, giống như nhìn thấy một màn Tần Trạm chết.



Nhưng hai lưỡi đao dài này tới gần chỉ cách Tân Trạm chỉ có một thước nhưng làm sao cũng không thể thăm dò vào nữa.



“Chuyện gì xảy ra, tôi diệt được cảnh giới Phân Thần cấp cao, nhưng không tiến vào người anh ta được?” Nụ cười tàn hồn cứng đờ, nó không cam lòng gầm thét, lại dùng sức lần nữa.



“Đủ rồi hả?” Lúc này Tân Trạm quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tàn hồn.



Ánh mắt này khiến tàn hồn có hơi run sợ.



Ánh sáng trận pháp nháy mắt dâng lên từ lòng bàn chân Tân Trạm, mà tám tấm bùa chú cũng đồng thời xoay quanh bốn phía Tân Trạm.



Một bộ giáp vua thần lực lại xuất hiện ở phía trước lưỡi đao dài kia của tàn hồn, ánh sáng kim loại lấp loé.



Vì đối phó tàn hồn này, Tân Trạm dùng hết tất cả phương pháp.



“Tu vi của mi cũng không cao, dựa vào tốc độ bất ngờ và tuyệt đối, nhưng ta luôn đề phòng, tốc độ mi nhanh hơn nữa nhưng có thể xuyên qua trận pháp và bùa chú sao?”
Chương 1670



Tân Trạm cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt U Lam Minh Hoả và Vĩnh Dạ Cực Hoả phun trào, ngọn lửa cực nóng ngưng tụ ở đầu ngón tay anh đột nhiên bản về phía tàn hồn.



“Đến mà không trả lễ thì không hay lắm, ta cũng trả lại mi một chút quà mọn.”



Cảm nhận được nhiệt độ cực nóng động trời này, tàn hồn khiếp sợ, lại lần nữa bay vào trong sương mù.



Vèo một tiếng, Viêm Hoàng chỉ từ đỉnh đầu anh lướt qua, suýt nữa xuyên thủng anh, nhưng khí nóng lướt qua vẫn khiến tàn hồn hét lên đau đớn một tiếng.



“Liễu Mộng, bên trái’’ miệng nói.



ùng lúc đó, Tân Trạm đột nhiên mở Liễu Mộng cau mày, lấy Cửu Phương Linh Lung Tháp trước người ra, một vệt hào quáng bằng thẳng đến hướng sương mù kia.



Một tiếng hét thảm thiết không bao lâu sau vang lên trong vệt hào quang ấy, trong tiếng nổ, bóng dáng tàn hồn xuất hiện trong khói đen, một bên cơ thể đã bị thương thủng một lỗ.



“Nhóc con, xem như người lợi hại, chờ đó cho ta.”



Nó oán độc nhìn Tân Trạm rồi biến mất.



“Tân công tử có thể đả thương tàn hồn kia”



Đám người thấy thế, vừa mừng vừa sợ, trong lòng hưng phấn một phen.



Mặc dù không biết kết quả như thế nào, nhưng ít ra bọn họ tạm thời sẽ không bị tàn hồn quấy rối.



Sau khi tàn hồn này bị thương thì không tiếp tục tấn công đám người Tân Trạm nữa, mà là trút giận lên người những tu sĩ rải rác kia.



Những tu sĩ ấy dần dần cũng không chống đỡ nổi, trừ một phần nhỏ tụ tập bên cạnh Tân Trạm ra, phần lớn tu sĩ cũng không thể dâng lên mệnh hồn, gia nhập trận pháp Tống Linh Thông.



VùI Một quầng sáng trận pháp sáng lên, tàn hồn kia bay đến, đâm vào trên quầng sáng trận pháp một chút, sau đó nó rên lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài.



“Biện pháp này của Tống công tử có tác dụng” Những người này tỏ ra hưng phấn.



“Đám đó ngu xuẩn, còn ở bên đó công phá trận pháp, quả thực là làm chuyện vô bổ, vẫn là Tân công tử thần thông quảng đại, lựa chọn của tôi đã đúng”



Có vài tu sĩ từ chỗ Tân Trạm trở về trước, thấy cảnh này không khỏi cười lạnh.



Người ta cũng hy vọng lựa chọn của mình là đúng, bọn họ dâng lên mệnh hồn, cho nên cũng cho rằng Tân Trạm bọn họ nhất định phải chết, như vậy bản thân mới có thể dễ chịu một chút.



“Các vị, đừng ngây người, hấy ngồi xếp bằng trên mỗi ngôi sao trận pháp này vận chuyển trận pháp này” Lúc này Tống Linh Thông mở miệng nói.



Tất cả mọi người tản ra, tìm kiếm vị trí của riêng mình.



Tống Linh Thông bày ra trận pháp khá lớn, cho dù chứa đựng vài trăm người vẫn không đông.



“Tống công tử, trận pháp này dường như sẽ hấp thu linh khí của chúng ta” Một tu sĩ vừa ngồi xuống đã cảm giác linh khí bị ngôi sao hút đi, không khỏi sợ hãi nói.



“Không sai, trận pháp này cần mọi người cùng nhau duy trì mới có thể vững chắc, cho nên mỗi người đều phải bỏ ra một chút linh khí” Tống Linh Thông nói.



“Nhưng lúc trước cậu cũng không có nói những điều này, lúc chúng tôi bày trận pháp đã tiêu hao không ít linh khí” Có người âm thầm tức giận nói.



“Ha ha, nếu không bằng lòng dâng lên, vậy anh có thể rời khỏi, tôi lúc nào cũng có thể giúp anh” Tống Linh Thông lạnh lùng chế giễu.



Sắc mặt người kia đỏ lên, không ít người cũng thầm mắng trong lòng.



Trước đó Tống Linh Thông chưa bao giờ nhắc tới việc này, bây giờ mới nói, rõ ràng là đám người lên phải thuyền giặc, không quay đầu lại được, cố ý hành động.



Không ít người âm thầm hối hận, nói không chừng nên tin tưởng Tân Trạm, nhưng bọn họ đã không có cơ hội chọn lại.



“Chúng ta đây phải công phá tới khi nào”
Chương 1671



Bên cạnh Tân Trạm, không ít tu sĩ cũng dần dần bắt đầu nôn nóng, không ngừng đánh giết đám người theo tàn hồn, thu thập Nguyên Thần, khói đen bốn phía bọn họ cũng càng toả ra nồng đậm, Loại cảm giác âm u quỷ dị kia không ngừng lan tràn trong không khí, nương theo tiếng cười khẳng khặc quái dị của tàn hồn càng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.



Quan trọng nhất chính là bọn họ vốn không biết mình làm như vậy có ý nghĩa thế nào, hoàn toàn là từ sự tin tưởng với Tân Trạm, nếu Tân Trạm phán đoán sai, vậy bọn họ coi như: xong.



Két!



Lúc mọi người ở đây đã có hơi bối rối, trên trận pháp này đột nhiên vang lên một tiếng run rẩy.



“Tôi không nghe lầm chứ?”



Đám người có hơi khó tin, nhưng trên trận pháp dường như kiên cố không phá nổi này lại không có bất cứ dấu vết gì.



“Ngớ ra làm gì, tiếp tục” Trần công tử hưng phấn nói.



Đám người lấy lại tinh thần, cũng tiếp tục công phá theo Tân Trạm.



Âm thanh ken két không ngừng vang, lần này bọn họ cuối cùng tin tưởng mình cũng không phải vì căng thẳng mà nghe nhầm.



Theo âm thanh không ngừng vang lên, một vết nứt dần ện trước mắt mọi người trận pháp này thật sự bị chúng ta khoét ra một khe nứt” Có người kích động nói.



“Quả thực là kỳ tích, trận pháp này sao lại bị đánh văng ra”



Một trung niên thừ ra trong trận cả đêm nói.



Cách làm này của Tân Trạm có thể thành công quả thực phá bỏ nhận thức của ông ta.



“Không đúng, mấy người nhìn dấu vết kia, không giống như bị công phá, giống như bị hoà tan” Lúc này có người phát hiện khác lạ.



“Lui lại hết đi”



Tân Trạm đột nhiên hét lớn, trong lòng mọi người run lên, nháo nhào lui lại.



Sau đó nương theo một tiếng nổ vang lên, trận pháp nhà họ Sài tốn sức bày ra lập tức xuất hiện một lỗ lớn cao mấy trượng.



“Ha ha, trận pháp này đúng thật là quỷ dị, nếu không phải mấy người luôn công phá, tôi còn thực sự không đoán được đúng vị trí.”



Một bóng người xuất hiện ngoài trận pháp này, chính là Nhiếp Phong Đình.



Mà xung quanh cái lỗ trận pháp này, lửa nóng hừng hực thiêu đốt cũng chứng minh lỗ thủng này cũng không phải đám người phá nát, mà là dựa vào uy lực của ngọn lửa.



“Lỗ thủng này không chống đỡ được bao lâu, nhanh ra ngoài đi”



Tân Trạm nhắc nhở một tiếng, đám người vô cùng kích động, cuối cùng phải thoát khỏi nơi khói đen quỷ dị này.



Lúc mọi người ở đây bay ra, lỗ thủng này có vô số ánh sáng ngưng tụ không ngừng tu bổ.



Âm ầm!



Sau khi người cuối cùng bay ra, lỗ thủng hoàn toàn biết mất, hoàn toàn khép kín.



“Nguy hiểm thật, xém chút không ra được” Người kia lau mồ hôi trên trán, lòng vẫn sợ hãi nói.



Trần công tử hít sâu một hơi nhìn vết nứt của trận pháp nhanh chóng khép kín giống như chưa từng xuất hiện.



Cuối cùng cũng thoát ra được, kế hoạch mà Tân công tử nói hiện đã hoàn thành bước đầu tiên.



“Tân Trạm, trả lại cậu tinh chất hỏa diễm này”



Nhiếp Phong Đình đứng ở bên cạnh giao một sợi lửa mỏng cho Tân Trạm.



Lúc trước anh ta dựa vào thứ này mới có thể tạm thời mở ra một lỗ hổng ở trong đại trận này.



“Trước đó tôi còn tưởng rằng cậu hay nóng vội, quá nhạy cảm nhưng không ngờ đây thực sự là một cái bẫy” Nhiếp.



Phong Đình cảm khái nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom