• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 431: Lý Phi cao ngạo

Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc với Nhậm Thiên Nguyên, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã thầm công nhận người này, vì vậy cũng không ngần ngại chỉ dạy ông ấy vài điều.

Hơn nữa, ở góc độc lớn hơn, anh là hầu quân tướng, nơi đây là vùng đất phong của anh, chiến khu Thiên Hải cũng dưới trướng của anh.

Từ trách nhiệm mà nói, anh cũng có nghĩa vụ chỉ bảo một vài điều.

“Cảm ơn quân hầu, thuộc hạ sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của quân hầu!”

Nhậm Thiên Nguyên ghi nhớ hết những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói, trên mặt đầy vẻ phấn khích và biết ơn.

“Được rồi, ông gọi sáu người kia tới đây đi, mấy lời giáo huấn thì miễn đi, lẽ nào tôi còn không biết ý đồ của ông sao, chẳng phải ông muốn tôi chỉ dạy bọn họ chút gì đó à?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói, chỉ ra mục đích nói dối của Nhậm Thiên Nguyên vừa rồi.

“Cảm ơn quân hầu!”

Ý đồ của Nhận Thiên Nguyên bị nhìn thấu, khuôn mặt già nua vừa dịu đi vài phần lại đỏ bừng, ông ấy nói lớn về phía sân huấn luyện: “Tất cả mọi người nghe lệnh, tạm dừng huấn luyện, sáu vị chỉ huy lập tức tập trung dưới khán đài!”

Sáu bóng người lập tức xuất hiện từ bốn phía quanh sân huấn luyện, trong nháy mắt đã xếp hàng dưới khán đài, với vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng tắp.

“Quân hầu, sáu chỉ huy đã tập hợp đầy đủ”.

Nhận Thiên Nguyên báo cáo với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, từ lúc Nhậm Thiên Nguyên hạ lệnh tập hợp đến lúc sáu người xuất hiện dưới khán đài không vượt quá mười giây, điều này ít nhất có thể khẳng định rằng bọn họ chấp hành rất tốt.

“Tốt, nghỉ! Không cần căng thẳng, hôm nay không giáo huấn gì cả, chỉ là giao lưu thôi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, anh chưa từng có thói quen ra vẻ vênh váo.

Nhưng sáu người bọn họ lại không có phản ứng gì, coi Diệp Vĩnh Khang và lời nói của anh như không khí.

Nhậm Thiên Nguyên căng thẳng nói: “Các người điếc à, bảo các người nghỉ!”

Lúc này mấy người bọn họ mới trở về động tác nghỉ, trong đó có một người đàn ông ngoài ba mươi, mũi thẳng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời, nhíu mày nói: “Báo cáo, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của sếp, nhưng không phải loại chó mèo gì cũng có thể khua tay múa chân với chúng tôi”.

Những người còn lại tuy không nói gì, nhưng cũng tỏ thái độ y như vậy.

“Hỗn láo, đây là hầu quân tướng!”

Nhậm Thiên Nguyên quát lớn, trong lòng ông ấy vô cùng căng thẳng, đường đường là hầu quân tướng mà lại bị người ta dùng từ chó mèo để hình dung?

Đúng là muốn tạo phản rồi!

“Quân hầu, ngài đừng tức giận, bọn họ cũng chỉ…”

Nhậm Thiên Nguyên vội vàng giải thích với Diệp Vĩnh Khang.

“Không cần giải thích”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay ngăn Nhậm Thiên Nguyên lại, anh cũng không tức giận, mà ngược lại còn dùng ánh mắt đánh giá cao liếc nhìn mấy người kia, cười đùa nói: “Tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức chỉ huy sáu chiến đội lớn của đội thiết vệ Thiên Hải, thì chắc chắn không phải người tầm thường”.

“Nếu ngay cả chút chính trực cũng không có thì bọn họ không cần giữ vị trí này tiếp nữa. Một người cao ngạo chắc chắn sẽ có chí khí riêng của họ, tôi nói vậy, mọi người có đồng ý không?”

Mấy vị chỉ huy nghe xong liền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Cho dù bọn họ đã biết danh tiếng của đối phương, phương thì trong mắt họ vẫn không hề có chút sợ hãi hay lo lắng gì, chỉ có vẻ tò mò.

Thấy bọn họ có lời muốn nói, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Không cần câu nệ lễ nghĩa, có gì cứ nói thẳng”.

Mấy người liếc nhìn Nhậm Thiên Nguyên, thấy Nhận Thiên Nguyên thầm đồng ý, bọn họ mới thả lỏng.

Người đàn ông lông mày lưỡi mác vừa nói lúc nãy, nhướng mày nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Thì ra anh chính là hầu quân tướng trong truyền thuyết à, không ngờ anh còn trẻ hơn tôi vài tuổi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Ồ? Vậy hầu quân tướng trong lòng mọi người nên là người thế nào? Ông già râu tóc bạc phơ sao?”

“Không đến nỗi đó”.

Người đàn ông kia nói tiếp: “Thực lực không liên quan đến tuổi tác, nếu so ai lớn tuổi hơn thì chi bằng đến trại dưỡng lão tuyển chọn nhân tài cho nhanh”.

“Vả lại, ngoài tuổi tác ra, thì địa vị cũng là thứ hư vô. Vương gia hay hầu gia gì đó cũng chẳng là gì cả. Nếu tôi muốn, tôi có thể tự mình in danh thiếp có chữ chúa tể hệ ngân hà trên đó, như vậy chẳng phải cả hệ ngân hà đều phải tôn trọng tôi hay sao?”

“Lý Phi, câm miệng!”

Nhậm Thiên Nguyên quát lớn, hận không thể lập tức lao xuống dạy dỗ cho tên nhãi này một trận.

Lý Phi là tổng chỉ huy của chiến đội Sấm, cũng là người trẻ nhất trong số sáu tổng chỉ huy của sáu chiến đội lớn.

Người này có tài năng, lại có thể chịu khổ, đứng đầu trong mọi lĩnh vực, là một người tài hỏi toàn diện hiếm có.

Nhưng có một khuyết điểm là quá kiêu căng ngạo mạn, trừ phi có thể khiến anh ta kính phục, nếu không đừng nói là hầu quân tướng, cho dù là Thiên Vương đứng trước mặt anh ta thì anh ta cũng sẽ giữ thái độ này.

“Sếp Nhậm, ông đừng trách tôi, là do anh ta bảo chúng tôi nói chuyện thoải mái”.

Lý Phi gật gù đắc ý, không quên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, trên trán gần như khắc lên hai chữ khiêu khích.

Ở chiến khu Thiên Hải, bọn họ đều quen gọi Nhậm Thiên Nguyên là sếp Nhậm, bởi Nhậm Thiên Nguyên là người vừa giỏi việc dẫn binh đánh trận, vừa giỏi quản lý kinh tế.

Chỉ cần tiền được chi vào việc huấn luyện và trang bị, thì dù có tốn bao nhiêu, ông ấy cũng sẽ không nhíu mày.

Nhưng nếu không liên quan đến huấn luyện thì cho dù là lễ tết, các binh lính muốn vui vẻ một chút, Nhậm Thiên Nguyên cũng chỉ mua một vài cân quýt rồi giảng giải chủ nghĩa thực dụng.

Sau một thời gian dài, danh hiệu sếp Nhậm của Nhậm Thiên Nguyên đã lan truyền nhanh chóng, từ sáu tổng chỉ huy đến binh lính đều gọi Nhậm Thiên Nguyên là sếp Nhậm.

“Quân hầu… Quân hầu, chuyện này…”

Nhậm Thiên Nguyên vô cùng khó xử, quả thực là Diệp Vĩnh Khang vừa rồi nói có thể nói chuyện thoải mái.

Nhưng tên nhãi Lý Phi này lại không biết chừng mực, đây là hầu quân tướng, cấp bậc chỉ đứng sau Trịnh Thiên Khải ở cả Cục tác chiến Long Hạ đấy.

Nếu tính theo cấp bậc, tổng chỉ huy chiến khu Thiên Hải như ông ấy cũng phải cách xa hầu quân tướng mấy cấp bậc.

Huống hồ đây là còn vùng đất phong của hầu quân tướng, nói cách khác, hầu quân tướng còn là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.

Nói một cách đơn giản, hầu quân tướng nắm giữ mạng sống của tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Nhậm Thiên Nguyên.

Không cần báo cáo, không cần xét xử, hầu quân tướng có thể tùy ý rút súng bắn vào đầu bất cứ ai, tất cả những điều này đều nằm trong quyền hạn hợp lý của hầu quân tướng.

Lý Phi đúng là tự tìm đường chết!

“Ha ha, không sao, đừng căng thẳng”.

Diệp Vĩnh Khang nhận ra được Nhậm Thiên Nguyên vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lý Phi, liền xua tay, cười nói với đám người Lý Phi: “Vậy thì trước khi tôi giảng dạy cho mọi người, chúng ta cùng chơi một trò tương tác nhỏ trước đã”.

“Nói vậy không đúng”.

Lý Phi hất cằm nói: “Chính xác phải là kết quả của trò chơi tương tác này sẽ quyết định có buổi giảng dạy nhàm chán này hay không”.

“Ha ha ha ha!”

Đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang không hề nổi giận mà còn cười lớn, cảm thấy Lý Phi này vô cùng thú vị.

“Được, tôi vừa mới đến, cũng nên theo ý chủ nhà. Tôi rất muốn biết anh sẽ chuẩn bị trò chơi tương tác gì cho tôi, chắc hẳn rất thú vị nhỉ?”

Diệp Vĩnh Khang thích thú nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom