• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 430: Hoàn toàn chinh phục

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào cây súng giắt bên hông của Nhậm Thiên Nguyên, cười nói: “Với người làm tướng lĩnh, tất nhiên nơi này rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là...”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng chỉ lên huyệt thái dương của mình, tiếp tục nói: “Quan trọng hơn chính là ở đây, cho dù luyện súng bên hông giỏi như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một người”.

“Mà chuyện của người làm tướng cần phải làm là chỉ huy hàng nghìn quân chiến đấu giành thắng lợi!”

“Cho nên, làm một tướng lĩnh ưu tú, phản ứng đầu tiên là phải phân tích chính xác phe địch và phe ta trong bất kỳ tình huống nào”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa quay đầu nhìn thiết vệ Thiên Hải đang chiến đấu mãnh liệt trong sân huấn luyện, nói: “Khi lần đầu nhìn thấy đội hình luyện tập này, phản ứng đầu tiên của tôi là nhanh chóng phán đoán ra đặc điểm của đội hình này”.

“Đội hình này tốt ở chỗ nào, đặc điểm là gì, ưu thế ở đâu, hạn chế chỗ nào”.

“Trong thời gian ngắn nhất lấy được nhiều thông tin chính xác nhất, sau đó dựa trên phong cách và đặc điểm, kết hợp với phiên hiệu của các chiến đội này ắt có thể thăm dò thực lực”.

Nhậm Thiên Nguyên tâm phục khẩu phục.

Lúc này, ông ấy đã hoàn toàn bị chinh phục bởi người đàn ông ít hơn ông ấy mười mấy tuổi trước mặt này.

Dù là thực lực cá nhân tuyệt vời cùng với sức phán đoán và chỉ huy cao, đều đã đạt đến trình độ mà con người khó có thể tưởng tượng nổi.

Trên đời này nếu có bất kỳ ai làm được hai điều này chắc chắn sẽ là một người rất tài giỏi!

Nhưng người đàn ông ít hơn ông ấy mười mấy tuổi trước mặt này lại có thể đồng thời vận dụng hai điều đó ở trình độ cao nhất!

“Quân hầu, tôi thực sự rất vui vì chúng ta không phải là kẻ thù”.

Nhậm Thiên Nguyên cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Là tổng chỉ huy cao nhất của chiến khu Thiên Hải – một trong năm chiến khu xuất sắc của Hoa Quốc,tất nhiên Nhậm Thiên Nguyên không phải là dạng tầm thường.

Từ năm tám tuổi bước vào tiểu đội vệ sĩ thiếu niên, ông ấy đã cho thấy bản thân là một người có khả năng chiến đấu đáng kinh ngạc.

Tay súng thần, binh vương, chiến thần, hàng loạt các loại biệt danh.

Chưa nói đến các buổi diễn tập chiến đấu, chỉ cần ông ấy tham gia, tất cả mọi người chỉ có thể nhắm vào vị trí thứ hai bởi vì ngay khi bắt đầu cuộc tranh tài, hạng nhất đã bị chiếm đóng.

Năm mười bảy tuổi lần đầu tiên được bước vào chiến trường thực sự, lại không mảy may sợ hãi hay nhát gan khi lần đầu thấy máu tanh, thay vào đó là sự hưng phấn và cuồng nhiệt.

Giống như con cá thiếu nước rất lâu mới được tiến vào biển khơi.

Trong trận chiến thực sự đầu tiên trong đời, ông ấy đã lập được công lao đáng kinh ngạc, vang danh khắp Cục tác chiến của Hoa Quốc.

Cuộc đời quân nhân tiếp theo càng giống như một con đường được mở rộng, dường như trong từ điển của ông ấy mãi mãi không có hai chữ thất bại.

Đến cuối cùng thậm chí còn dám vỗ bàn với hai chiến thần của Hoa Quốc, chỉ đích danh Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần để thách đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận sự khiêu chiến của đối phương.

Sau đó, mặc dù chuyện này đã bị ép xuống nhưng tên tuổi của Nhậm Thiên Nguyên càng trở nên vang dội trên khắp Cục tác chiến Hoa Quốc.

Ngay cả chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Hoa Quốc – Trịnh Thiên Khải cũng đích thân đánh giá Nhậm Thiên Nguyên: Người này sống vì chiến đấu!

Mặc dù cho tới bây giờ, Nhậm Thiên Nguyên không coi trọng những vinh dự đó, cũng chưa bao giờ khoe khoang với người khác điều gì.

Nhưng thời gian dài, ông ấy cũng khó tránh khỏi việc nảy sinh ra sự kiêu căng ngạo mạn, cho dù chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài nhưng từ lâu trong lòng đã coi những anh hùng trong nước như cỏ rác!

Ngay cả khi lần đầu gặp Diệp Vĩnh Khang, sự tôn trọng mà ông ấy thể hiện ra chẳng qua là phép tắc cơ bản của cấp dưới đối với cấp trên.

Nhưng từ sâu trong nội tâm, ông ấy vẫn không xem trọng người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài bình thường này.

Mà bây giờ người đàn ông cao ngạo tận xương tủy, luôn coi anh hùng cả nước như cỏ rác, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ‘sùng bái’ và ‘kính sợ’ là như thế nào.

Khi nghe câu cảm thán phát ra từ đáy lòng của Nhậm Thiên Nguyên, Diệp Vĩnh Khang cũng không tỏ vẻ khiêm tốn mà cười nói: “Không chỉ có ông mà bất cứ ai không bị tôi coi là kẻ thù cũng nên cảm thấy may mắn”.

Đột nhiên Nhậm Thiên Nguyên rùng mình một cách khó hiểu.

Khi nói những lời này, gương mặt đối phương mỉm cười, giọng điệu thong thả giống như đang nói đùa.

Nhưng người đã trải qua rất nhiều lần sống chết như Nhậm Thiên Nguyên lại có thể nhìn ra sự thô bạo ngang ngược và hung ác khắc sâu câu nói nhẹ nhàng này!

Thảo nào, anh là hầu quân tướng!

Vào giờ phút này, Nhậm Thiên Nguyên đã không còn mảy may hoài nghi về người trẻ tuổi đã có được chức vị hầu quân tướng tối cao này nữa.

“Quân hầu, sắp đến giờ rồi, không biết bây giờ đã có thể bắt đầu kiểm duyệt chưa?”

Nhậm Thiên Nguyên dò hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hơi kháng cự, lắc đầu: “Bây giờ cứ coi như tôi đã kiểm duyệt rồi đi, đừng bày vẽ thêm những chuyện phiền phức kia nữa, lát nữa tôi còn phải đến nhà bạn gái ăn cơm”.

Diệp Vĩnh Khang không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ dài dòng và phiền toái.

Đột nhiên Nhậm Thiên Nguyên cảm thấy hơi choáng váng, lúc nãy hầu quân tướng còn như vị thần trong mắt ông ấy, không ngờ bỗng nhiên lại nói ra một câu chấn động như vậy.

Đến nhà bạn gái ăn cơm?

Ồ, đúng rồi, dù sao hầu quân tướng cũng là con người mà, hơn nữa còn là người đàn ông trẻ tuổi mới hơn hai mươi, làm chuyện trần tục cũng rất bình thường.

“Quân hầu, thế này đi, quân hầu có thể coi quá trình huấn luyện trước mắt như phân đoạn kiểm duyệt, đến lúc đó tôi sẽ giải thích chuyện này với bên trên”.

“Nhưng còn có một phân đoạn không thể lược bỏ, tôi muốn mời quân hầu chỉ dạy cho chỉ huy của sáu chiến đội, nói bừa vài câu là được, đây là phân đoạn không thể thiếu, cũng là quy tắc của Cục tác chiến, nếu không đến lúc đó tôi lại khó báo cáo lên cấp trên”.

Nhậm Thiên Nguyên chân thành nói, chỉ là khi ông ấy nói những lời này, khóe mắt lại khẽ giật giật một cách không dễ dàng phát hiện.

Nhưng chi tiết này không thoát khỏi mắt Diệp Vĩnh Khang.

“Ông giỏi quá nhỉ, bên ngoài thì trông chính trực ngay thẳng, không ngờ cũng biết giở trò”.

Diệp Vĩnh Khang ung dung nhìn chằm chằm đối phương và nói.

“Tôi không... đây thực sự là quy định...”

Ngoại trừ đối mặt với kẻ địch, khi cần đến sách lược nào đó, cho tới bây giờ Nhậm Thiên Nguyên chưa từng có thói quen nói dối, hơn nữa ông ấy cũng không cần nói dối.

Cho nên lúc này, ý đồ trong lòng bị vạch trần, đột nhiên ông ấy không biết phải làm sao.

"Ha ha, là quy định thật sao?"

Diệp Vĩnh Khang cười nói với đối phương: “Vừa nãy ông cũng nói rồi đấy, thiết vệ Thiên Hải chia làm sáu chiến đội, đây là tin tức nội bộ rất bí mật của mấy người, ngay cả cấp trên cũng không biết”.

“Sao bỗng nhiên lại trở thành tôi nhất định phải chỉ dạy cho bọn họ, nếu không thì không thể vượt qua cửa ải của cấp trên?”

“Chuyện này...”

Ý đồ của Nhậm Thiên Nguyên bị vạch trần, gương mặt già nua lập tức đỏ ửng giống như mông khỉ.

“Thuộc hạ biết sai rồi, mong quân hầu trách phạt!”

Nhậm Thiên Nguyên căng thẳng nắm chặt tay phát ra tiếng kêu khanh khách.

“Ha ha ha, ông căng thẳng làm gì, tôi cũng đâu có ăn ông luôn đâu”.

Diệp Vĩnh Khang cười ha ha vỗ vào bả vai của đối phương: “Ông phải nhớ, nói dối không phải khi nào cũng có ý đồ xấu đơn thuần, mà phải xem nói dối trong tình huống nào nữa đã”.

“Ông nên biết, mục tiêu cuối cùng trên chiến trường là giết địch, chỉ cần có thể giết quân địch thì đạo đức trở nên không đáng nói”.

“So xem ai hèn hạ hơn, ai vô liêm sỉ hơn, ai bỉ ổi hơn, ai không có giới hạn và ai biết nói dối hơn”.

“Tôi biết ông là một người có tính khí kiêu ngạo, khinh thường việc nói dối, nhưng nó lại là vết thương trí mạng trên chiến trường tàn khốc”.

“Sau này ông nên luyện tập cách nói dối thật tốt, làm sao để mặt không đỏ, tim không đập mạnh, nhất định phải làm cho trôi chảy, chỉ khi lừa dối được bản thân mới có thể khiến cho kẻ thù tin tưởng rằng ông không nói dối”.

“Lời nói dối cũng chia tốt xấu ngay cả trong cuộc sống chứ đừng nói là ở trên chiến trường tàn khốc, tôi hi vọng ông có thể nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương rồi lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom