• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 258: Mời cậu đi ăn mì cay

Bận mãi đến hơn ba giờ chiều, Hạ Huyền Trúc mới phê duyệt xong các doanh nghiệp đến tham gia phỏng vấn hôm nay.

Kết quả cũng rất tốt, cả một ngày đã thỏa thuận hợp tác được với hai mươi mấy doanh nghiệp.

Cứ phát triển theo hướng này thì nhiều nhất là một tuần thì có thể chốt danh sách định cư thường xuyên ở khu sản nghiệp này.

“Vừa rồi anh to gan thật, muốn làm phản phải không?”

Sau khi tan làm, việc đầu tiên Hạ Huyền Trúc làm là hỏi tội Diệp Vĩnh Khang. Vừa nãy Diệp Vĩnh Khang đột ngột lao đến hôn ngấu nghiến khiến cô ngơ ngác, đến giờ nhớ lại mặt cũng còn đỏ bừng.

“Ôi ôi ôi, anh sai rồi, sai rồi, vợ à, tha cho anh”.

Cánh tay Diệp Vĩnh Khang bị Hạ Huyền Trúc nhéo đến phát đau, cố sức xin tha.

“Lần sau anh còn dám nữa không?”

“Không dám, không dám nữa, có cho cũng không dám nữa”.

“Vậy thì còn được”.

Lúc này Hạ Huyền Trúc mới buông tay ra.

Diệp Vĩnh Khang ôm cánh tay đau đớn nhe răng nói: “Vợ ơi, em và Dung ma ma là họ hàng à, sao nhéo đau thế?”

“Anh mới là họ hàng với Dung ma ma đó, nhéo thế còn nhẹ đấy, lần sau còn dám tái phạm thì em không chỉ nhéo cánh tay thôi đâu”.

Hạ Huyền Trúc hất cằm giơ nắm đấm khiêu khích Diệp Vĩnh Khang.

“Thế em định nhéo ở đâu?”

Diệp Vĩnh Khang vừa xoa cánh tay vừa hỏi.

“Anh nói thử xem?”

Hạ Huyền Trúc lướt nhìn bộ phận nào đó của anh.

Diệp Vĩnh Khang hoảng hốt vội vàng che đũng quần lại rồi nhảy về sau hai bước: “Nơi này không được, nhéo hỏng thì người chịu thiệt là em đó”.

“Thế nếu nhéo sưng thì sao?”

Hạ Huyền Trúc cười xấu xa nói.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó bật cười: “Không nhìn ra nha, sao bây giờ em lại trở thành “người có kinh nghiệm dày dặn” thế?”

“Còn không phải bị anh làm cho hư à?”

Hạ Huyền Trúc buồn bực liếc nhìn anh.

Thật ra khi Diệp Vĩnh Khàng vừa mới trở về, Hạ Huyền Trúc vẫn rất bảo thủ trong phương diện này, mỗi lần như thế đều phải tắt đèn, hơn nữa không có mấy động tác hoa mỹ dư thừa.

Nhưng sau đó thường bị Diệp Vĩnh Khang tẩy não, lần nào cũng đồng ý với anh, đến giờ khi hai người làm chuyện đó quả thật như một trận luận kiếm Hoa Sơn, muốn điên cuồng bao nhiêu thì điên cuồng bấy nhiêu.

Hạ Huyền Trúc cũng vô tình trở thành một người “tài xế” có kỹ thuật lái siêu đỉnh, rảnh ra là nói chêm vào chọc cười Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng cô cũng chỉ như thế khi ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang thôi, trong mắt người ngoài cô vẫn là một người phụ nữ bảo thủ thuần khiết.

Thấy vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ Tiểu Trân tan học, hai người định đi dạo một vòng quanh khu sản nghiệp xem thử tình hình bên đó thế nào.

Mặc dù hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn thu hút đầu tư, nhưng hai ngày trước có đã rất nhiều công ty đến khảo sát tình hình, đông vui như chợ Tết.

Dù bây giờ đã hơn ba giờ chiều nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều người.

“Xây dựng khá lắm”.

Diệp Vĩnh Khang vừa bước vào cửa đã nhìn thấy lối đi bộ rộng rãi thoáng mát, đủ các cửa hàng và cách trang trí có thiết kế độc đáo, không khỏi khen ngợi một câu.

Phải nói rằng Hạ Huyền Trúc quả thật là một thiên tài trong mảng kiến trúc, tận dụng không gian của mảnh đất này một cách hợp lý.

Có rất nhiều đài phun nước, cây xanh, hơn nữa không có cảm giác phải chen chúc, phong cách kiến trúc cũng rất mới mẻ, không có sự tầm thường mà các khu thương mại thông thường mang lại.

Tóm lại đi dạo ở đây khiến con người có cảm giác thư thái, thoải mái.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười, hiển nhiên cô cũng cảm giác cực kỳ hài lòng với tác phẩm này của mình.

Nhưng cô không kiêu ngạo thổi phồng bản thân, vẫn rất khách quan nói: “Thật ra đây cũng không hoàn toàn là công lao của em”.

“Trước đây khu sản nghiệp này vốn dĩ là sản nghiệp của nhà họ Chu – gia tộc đứng đầu Giang Bắc, sau đó khi nhà họ Chu bị diệt, sơ đồ thiết kế của khu sản nghiệp này vẫn có thể sử dụng tiếp được”.

“Bố cục anh nhìn thấy hiện giờ cơ bản đều thiết kế theo sơ đồ thiết kế ban đầu, em chỉ chỉnh sửa một chút các chi tiết nhỏ trong đó mà thôi”.

Hai người vừa đi vừa nói bất giác đi đến khu cửa hàng ở tầng hai. Khi hai người đang bàn xem có nên lắp thang máy cuốn ở đây không thì phía sau bỗng vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

“Hạ Huyền Trúc?”

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang, đeo một chiếc túi hiệu Hermes, cằm nhọn mũi cao, làn da trắng tuyết, trên trán còn cài một cặp kính râm.

“Xin lỗi, cho hỏi cô là?”

Hạ Huyền Trúc không nhớ cô từng gặp người này ở đâu.

“Không nhận ra à? Tôi nè!”

Người phụ nữ nghiêng đầu về phía trước chỉ vào mình nói: “Vương Hoa Bình, bạn cùng lớp hồi trung học, cậu nhớ ra chưa?”

“Vương Hoa Bình?”

Hạ Huyền Trúc nhìn trái nhìn phải đối phương một hồi, cô mới nhận ra nói: “Trời ạ, cậu là Vương Hoa Bình thật à? Giờ cậu thay đổi nhiều quá, không nhìn kỹ thì tôi không nhận ra luôn, bây giờ cậu vẫn sống ổn chứ?”

Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy rất vui khi gặp lại bạn học cũ ở đây.

Nhưng cô cảm thấy khó hiểu, trong ấn tượng của cô trước đây Vương Hoa Bình không như thế này.

Lúc đó Vương Hoa Bình vừa đen nhỏm vừa thấp bé, cằm rất rộng, mũi tẹt, hơn nữa gia cảnh không tốt lắm, ăn mặc cũng rất luộm thuộm, thành tích học tập thì lại kém, thế nên luôn bị vài bạn học nghịch ngợm cùng lớp bắt nạt.

Còn đặt cho cô ta biệt danh là “vịt con xấu xí”.

Lúc đó gia cảnh của Hạ Huyền Trúc rất khá, thấy cô ta rất đáng thương nên thường xuyên giúp đỡ cô ta, thỉnh thoảng mang bữa sáng cho cô ta, đôi khi đi mua đồ con gái thường dùng như kẹp tóc thì sẽ mua thêm một phần nữa cho cô ta.

Nhưng đến năm lớp mười hai quan hệ của hai người bắt đầu rạn nứt.

Nguyên nhân là vì có lần Vương Hoa Bình mượn Hạ Huyền Trúc hai trăm tệ, nói là đi nhuộm tóc.

Trước đó Vương Hoa Bình đã mượn Hạ Huyền Trúc mấy lần rồi, thêm nữa mặc dù lúc đó bảy, tám trăm tệ cũng không tính là nhiều nhặn gì với Hạ Huyền Trúc.

Nhưng Vương Hoa Bình không chỉ mượn tiền không trả mà còn cách hai ba hôm lại mượn nên Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Huống gì lần này mượn tiền là vì đi nhuộm tóc, thế nên lúc đó Hạ Huyền Trúc mới khéo léo từ chối.

Lúc đó Vương Hoa Bình cũng không quấn lấy cô gọi chị Huyền Trúc này nọ nữa, hơn nữa còn đảm bảo mượn lần cuối cùng, sau đó qua một khoảng thời gian nữa sẽ trả hết số tiền đã mượn.

Nhưng Hạ Huyền Trúc cũng không phải là thánh mẫu, thái độ vô cùng kiên quyết.

Sau đó Vương Hoa Bình tức giận quở trách Hạ Huyền Trúc trước mặt tất cả mọi người: “Không phải chỉ hai trăm tệ thôi sao, cũng không phải không trả, tôi chưa từng gặp người nào keo kiệt như cậu, đời này quen biết cậu xem như tôi bị mù”.

Từ đó về sau, hai người không còn quan hệ qua lại gì với nhau nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp lớp mười hai, Hạ Huyền Trúc đi du học, Vương Hoa Bình cũng dần mờ nhạt trong ký ức của Hạ Huyền Trúc.

Nhưng đó đều là chuyện xảy ra trong thời thanh xuân thiếu niên, chắc chắn Hạ Huyền Trúc sẽ không ghim thù, hơn nữa đã qua nhiều năm thế rồi mà, giờ gặp lại bạn cũ cô cũng thật tâm cảm thấy vui.

“Lát nữa chúng ta đi ăn mì cay nhé, tôi nhớ năm đó cậu rất thích ăn mì cay, hai chúng ta từ từ nói chuyện”.

Hạ Huyền Trúc nhiệt tình nói.

“Mì cay ư?”

Nào ngờ Vương Hoa Bình bỗng nở nụ cười trào phúng, chỉ vào túi xách trên cánh tay nói: “Cậu biết đây là thương hiệu gì không?”

“Hermes, sao thế?”

Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói.

Vương Hoa Bình lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Xem như cậu cũng có kiến thức, nhưng dù cậu biết đây là Hermes mà cậu vẫn nghĩ những người ở tầng lớp như tôi sẽ đi ăn mì cay với đám người dân thường, nghèo kiết xác sao?”

“Hạ Huyền Trúc ơi là Hạ Huyền Trúc, thật ra tôi đã biết nhà họ Hạ sa sút từ lâu rồi, tôi nói nhé, học giỏi thì có tác dụng quái gì”.

“Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu mà xem, sa sút đến độ đi ăn mì cay, đúng là mất mặt”.

“À phải rồi, cậu chạy đến đây làm gì, chẳng lẽ muốn tìm mì cay ở đây sao? Nơi này là khu trung tâm thương mại nổi tiếng nhất hiện giờ, không bán mì cay đâu, ha ha ha!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom