• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 793-797

CHƯƠNG 793: EM MUỐN GẢ CHO ANH (1)

“Liên lạc xong rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừ, ở bên này tôi vẫn có chút quan hệ, hơn nữa, chẳng qua là mời bọn họ tới trợ hỗ tôi một chút, bọn họ cũng sẽ đến.” Lục Oánh lãnh đạm nói.

“Nếu như có thể tới là tốt nhất, vậy ngày mai chuyện nghi thức mở màn coi như xong, sẽ không có vấn đề.” Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái.

“Lăng Thiên, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.” Lục Oánh bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc, không phải anh luôn giúp bà ấy sao?

“Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Tôi muốn để anh trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Đường chúng tôi.” Lục Oánh nói thẳng.

“Hội đồng quản trị? Có ý gì?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

“Nói cách khác tôi muốn cho anh trở thành người góp vốn cho tập đoàn Đại Đường, hơn nữa là người góp vốn không ít, ít nhất phải đạt được điều kiện trở thành thành viên hội đồng quản trị.” Lục Oánh giải thích.

“Người góp vốn?” Diệp Lăng Thiên lại trợn to hai mắt.

“Đúng, người góp vốn, hơn nữa còn là đại cổ đông, đủ để trở thành một người góp vốn trong thành viên hội đồng quản trị.” Lục Oánh nói lại lần nữa.

“Tôi ·· không có nhiều tiền như vậy.” Diệp Lăng Thiên hơi sững sờ, trước mắt anh vẫn không hiểu rốt cuộc Lục Oánh muốn anh làm gì.

Nghe được lời Diệp Lăng Thiên, Lục Oánh cười một tiếng, sau đó nói: “Những thứ này không cần anh quản, tôi cần anh tới công ty tôi mở tài khoản chứng khoán, sau đó cho tôi số của anh, tôi làm giúp anh là được, chỉ đơn giản như vậy, còn lại không cần anh quản.”

“Chỉ như vậy?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.

“Đúng, chỉ như vậy.” Lục Oánh gật đầu.

“Chuyện này rất dễ, chờ tôi về Đông Hải tôi sẽ mở ngay.”

“Đối với anh mà nói đây là một chuyện rất đơn giản, nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này có thể là chuyện rất quan trọng.” Lục Oánh thở dài nói.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Lăng Thiên bén nhạy phát giác Lục Oánh có vẻ đã gặp phải chuyện gì.

Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, mỉm cười lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua công ty có chút chuyện. Công ty càng ngày càng lớn, vấn đề tồn tại bên trong chắc chắn càng ngày càng nhiều, không thể tránh khỏi.”

Diệp Lăng Thiên ăn cơm cùng Lục Oánh xong, ăn xong cũng tầm mười một giờ, Diệp Lăng Thiên rời khỏi phòng Lục Oánh, sau đó trở về phòng mình ngủ.

Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên cũng không cố sức làm gì, càng không lo lắng gì. Mười giờ cùng Lục Oánh đến cơ sở huấn luyện chi nhánh thành phố Y, sau đó mở màn theo sắp xếp, không thể không nói, dù là Trần Tuấn Lương hay là Tổng giám đốc chi nhánh công ty thành phố Y đều rất có năng lực, cơ bản Diệp Lăng Thiên tối hôm đó đã sắp xếp rất tốt, thậm chí họ còn làm được tốt hơn Diệp Lăng Thiên nói.

Sau khi hoạt động kết thúc, Lục Oánh vô cùng vui vẻ. Diệp Lăng Thiên không ở thành phố Y lâu, để lại Trần Tuấn Lương ở bên này vài ngày tiếp tục xử lý vài chuyện, anh thì quay trở về Đông Hải luôn.

Sau khi về Đông Hải vừa hay là ngày nguyên đán, dù Diệp Lăng Thiên có muốn hay không, anh cũng phải cho mình nghỉ mấy ngày, bởi vì công ty nghiêm túc chấp hành nghỉ lễ tiêu chuẩn theo luật của nhà nước, toàn công ty cũng nghỉ, Chủ tịch thì không thể không nghỉ.

Ở nhà, Diệp Lăng Thiên chợt phát hiện một vấn đề, chính là mình bây giờ vẻ vẻ không có chuyện gì để làm, vì vậy người hiếm khi ở nhà lại bắt đầu cắt tỉa cây hoa trong nhà.

Mà khi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị ở nhà tu thân dưỡng tính, Lý Yến gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Lăng Thiên.

“Đang làm gì vậy?” Lý Yến hỏi.

“Ở nhà.”

“Cùng Lý Vũ Hân sao?” Lý Yến hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó nói: “Không, hôm nay ở nhà tôi một mình, hôm nay nghỉ, không đi đâu được, ở nhà làm vườn. Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên trả lời.

“Buổi trưa rảnh không? Đi ăn cơm.”

“Buổi trưa sao? Được, cô nói địa chỉ đi lát tôi đến.” Diệp Lăng Thiên trả lời, bản thân anh cũng không có chuyện làm.

Lý Yến nói địa chỉ xong cúp máy, Diệp Lăng Thiên không biết tại sao Lý Yến lại bỗng nhiên muốn mời mình ăn cơm, có thể là vì vụ án Văn Vũ lần trước, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ.

Diệp Lăng Thiên buổi trưa lái xe tới tiệm mà Lý Yến nói, Diệp Lăng Thiên cũng không biết rõ Lý Yến tại sao phải mời mình tới chỗ này, dù anh hay là Lý Yến cũng có vẻ cũng không thích mấy món này lắm.

Diệp Lăng Thiên đi vào các gian bên trong, thấy Lý Yến đang ngồi ngẩn người một mình ở đó, nhìn dáng vẻ Lý Yến, Diệp Lăng Thiên hơi nghi ngờ, hình như Lý Yến gặp chuyện.

Diệp Lăng Thiên đi vào Lý Yến lại hoàn toàn không phát hiện, ngơ ngác ngồi ở đó. Diệp Lăng Thiên ngồi xuống đối diện Lý Yến, Lý Yến lúc này mới phát hiện Diệp Lăng Thiên, hơn nữa còn là bị dọa hết hồn, nhìn Diệp Lăng Thiên, oán giận nói: “Cái anh này, sao đi vào không phát ra tiếng thế, làm tôi hết hồn.”

“Không phải tôi đi không phát ra tiếng, mà trong lòng cô có chuyện.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói, sau đó gọi món với phục vụ.

“Sao lại ăn ở đây, tôi nhớ cô không thích những món này lắm.”

“Chỗ này gần, hơn nữa rất yên tĩnh, muốn nói chuyện thì hoàn cảnh này khá ổn.” Lý Yến nhàn nhạt nói.

“Điều này cũng đúng, chỗ này rất yên tĩnh.” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một chút rồi nói, sau đó nhìn Lý dáng vẻ Yến, nói: “Trong lòng cô có tâm sự.”

“Ăn trước đi, ăn xong rồi nói sau. Anh thế nào? Thời gian nghỉ tết tốt như vậy sao không đi cùng Lý Vũ Hân? Để cô gái xinh đẹp không chăm lại ở nhà một mình tưới hoa, anh có vấn đề à?” Lý Yến nhàn nhạt nói, sau đó lại nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.

Mặc dù Lý Yến nói đùa, nhưng Diệp Lăng Thiên cũng có thể cảm giác Lý Yến hơi thờ ơ.

“Cô không nên nghĩ sai, tôi bây giờ độc thân, quan hệ với cô ấy chỉ là bạn bè đồng nghiệp.” Diệp Lăng Thiên cũng không biết trả lời như thế nào, từ từ nói.

“Tôi không hiểu nổi anh. Tại sao anh và Lý Vũ Hân không về bên nhau, theo lý thuyết hai người cũng yêu đối phương, hai người bây giờ cũng không có chướng ngại gì ở giữa, sao hai người không về bên nhau?”

“Vấn đề này tôi cũng muốn tìm người để hỏi, chính tôi cũng không hiểu nổi. Được rồi, cô cố ý hẹn tôi đến ăn cơm không chỉ để hỏi chuyện này chứ?” Diệp Lăng Thiên thở dài một cái, nói.

Lúc này đồ hai người gọi đã lên, hai người vừa ăn vừa nói.
CHƯƠNG 794: EM MUỐN GẢ CHO ANH (2)

“Hôm nay gọi anh tới đây là có ba việc, việc thứ nhất là vụ án của Văn Vũ đã được rút khỏi công việc hàng ngày của bọn tôi.” Lý Yến chậm rãi nói.

“Là sao? Vụ án khép lại rồi à?” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Không phải khép án, mà là rút khỏi công việc hàng ngày hiện tại của chúng tôi. Nói cách khác, bọn tôi sẽ không cử người đi theo dõi vụ án này để tìm chứng cứ phá án nữa, nhưng không có nghĩa là bọn tôi không quan tâm đến nó nữa, nếu ngày nào đó rảnh rỗi, có thời gian, hoặc là đột nhiên phát hiện ra bằng chứng liên quan đến vụ án thì sẽ bắt đầu điều tra lại. Còn chưa tìm được bằng chứng thì làm sao phá án? Anh nghĩ hay thật đấy.” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên.

“Cô đến chỉ để nói với tôi chuyện này?”

“Anh nghĩ sao? Vụ án này có liên quan đến anh không, trong lòng anh tự rõ. Tôi nói với anh chuyện này là để người nào đó có thể yên tâm hơn, không bị mất ngủ nữa, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai mặc dù không do bọn tôi quản lý, nhưng ba Văn Vũ cũng không chịu bỏ qua đâu. Ông ta khăng khăng rằng hung thủ chính là anh, ông ta nói với tôi nếu cảnh sát không quan tâm thì ông ta sẽ dùng cách của mình để trả thù anh. Tôi đến để nhắc anh cẩn thận một chút.”

“Ba của Văn Vũ?” Diệp Lăng Thiên sững người, sau đó lặp lại câu này.

“Anh đừng khinh thường. Tôi đã điều tra gia cảnh của ba Văn Vũ rồi, ông ta rất giàu, cũng rất có thế lực, ít nhất theo tôi biết thì ông ta có mối quan hệ rất tốt với giới quan chức. Tôi không biết những người giàu có như các anh sẽ giở thủ đoạn gì, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận, nghe giọng điệu của ông ta thì không phải đùa đâu. Ông ta rất không hài lòng với việc bọn tôi tạm gác vụ án này nên đã sử dụng rất nhiều quan hệ để chèn ép bọn tôi.

Bọn tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, thời gian này có quá nhiều việc xảy ra, không ai có tinh lực để xử lý vụ án của ông ta. Hơn nữa, bọn tôi đã điều tra vụ án này hơn hai tháng rồi mà không tra ra bất kỳ manh mối nào nên mới tạm gác. Sáng nay ông ta đến văn phòng tìm tôi, nổi nóng với tôi, cuối cùng bỏ lại câu đó rồi đi, vậy nên tốt nhất anh hãy cẩn thận.” Lý Yến hơi lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.

“Chỉ dựa vào ông ta? Không sao, tôi của bây giờ đã không còn là tôi của ba năm trước, công ty của tôi bây giờ cũng không phải công ty của ba năm trước. Ba năm trước một mình Văn Vũ có thể chơi đùa, xoay tôi vòng vòng, nhưng bây giờ ông ta không có thực lực làm gì tôi.” Diệp Lăng Thiên cười nhẹ.

“Dù sao tôi cũng đã nói hết những điều tôi biết cho anh và nhắc nhở anh rồi. Còn làm thế nào là chuyện của anh, tôi cũng không hiểu chuyện trên thương trường các anh lắm. Nhưng nếu ông ta làm chuyện gì bạo lực hay phạm pháp với anh thì anh gọi cho tôi, dù ông ta là ai, tôi cũng không bỏ qua cho ông ta.” Lý Yến nói rất kiên quyết.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, gật đầu đáp: “Được.”

Lý Yến nói xong cũng không nói gì nữa, từ tốn ăn từng miếng đồ ăn trong đĩa nhưng có thể thấy cô hơi lơ đãng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chỉ những chuyện này thôi à?” Diệp Lăng Thiên chờ một lát rồi mới hỏi Lý Yến .

“Nếu không anh nghĩ còn chuyện gì?”

“Ánh mắt cô nói cho tôi biết còn có chuyện khác, hoặc có thể nói là chuyện chính hôm nay cô đến gặp tôi vẫn chưa nói. Lý Yến , dường như giữa chúng ta không có chuyện gì không thể nói đúng không? Có chuyện gì cô cứ nói đi.” Diệp Lăng Thiên cười khẽ.

“Đúng là vẫn còn chuyện khác, cũng là mục đích hôm nay tôi đến tìm anh.” Lý Yến do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng không nói ngay mà một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, anh giúp tôi một việc được không?”

“Cô cứ nói đi, có chuyện gì?”

Lý Yến mấp máy môi nhưng rất lâu không nói gì, khi Diệp Lăng Thiên sắp không nói nên lời nữa cô mới lên tiếng: “Tôi muốn lấy anh, anh cưới tôi được không?”

Lý Yến nói xong thì đỏ mặt, không dám nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người nhìn Lý Yến , không phản ứng kịp, há miệng, mở to mắt nhìn Lý Yến : “Cô nói gì? Tôi… Tôi không nghe rõ.”

Diệp Lăng Thiên cho rằng mình nghe nhầm.

“Tôi nói chúng ta tái hôn đi, được không? Coi như anh giúp tôi một chuyện, được không? Coi như tôi cầu xin anh.” Lý Yến gần như dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Lăng Thiên, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, ngơ ngác nhìn Lý Yến .

Sau khi ngây người hơn hai mươi giây, Diệp Lăng Thiên nói thẳng: “Được!”

“Anh… Anh đồng ý?” Lần này đến lượt Lý Yến ngạc nhiên.

“Sao vậy? Lẽ nào tôi không nên đồng ý à?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi khó hiểu.

“Nhưng… Nhưng anh không hỏi tôi lý do tại sao mà đã đồng ý à?”

“Việc này cần hỏi lý do sao? Khi ly hôn tôi đã nói với cô rồi, nếu ngày nào đó cô muốn quay lại thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi vẫn luôn chờ cô. Đây là tôi nợ cô, tái hôn là lời hứa của tôi với cô, cũng là điều tôi nên làm. Hơn nữa, chúng ta nên tái hôn từ lâu rồi chứ không phải chờ tới tận bây giờ.”

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên ngây ngốc hồi lâu không lên tiếng, sau đó lắc đầu bảo: “Không, không, Lăng Thiên, chuyện này khác. Anh biết không, lần này tôi muốn tái hôn là vì tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi nhất định phải kết hôn với anh, tôi không tìm được người nào tốt hơn và phù hợp hơn nữa. Bây giờ tôi phải kết hôn, hơn nữa còn là ngay lập tức.

Tôi chỉ có thể nhờ anh giúp thôi. Anh yên tâm, Lăng Thiên, chỉ cần qua thời gian này, tôi sẽ đi ngay, không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, chỉ cần một năm thôi. Ngoài ra tôi sẽ nói rõ với Lý Vũ Hân chuyện này giúp anh, tôi sẽ xin cô ấy thông cảm, sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.”

“Tôi nói rồi, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè thôi. Lý Yến , nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên thấy mắt Lý Yến đỏ hoe thì lập tức cau mày, anh đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù không biết cô đang nói lung tung chuyện gì.

Nghe Diệp Lăng Thiên hỏi vậy, Lý Yến lập tức bật khóc, nước mắt liên tục tuôn xuống. Lý Yến như vậy khiến Diệp Lăng Thiên sợ hết hồn, rất ít khi anh thấy cô khóc, lần trước cô khóc là vì anh đã cứu cô vào thời khắc sinh tử.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên quýnh lên, vội vàng đứng dậy hỏi.
CHƯƠNG 795: EM MUỐN GẢ CHO ANH (3)

“Mẹ tôi bị bệnh rồi.” Lý Yến ngẩng đầu lên.

“Dì bị bệnh? Bệnh gì?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, đứng bật dậy hỏi.

“Ung thư phổi giai đoạn cuối.” Lý Yến khó khăn nói ra mấy chữ này.

“Sao cơ?” Diệp Lăng Thiên trợn to mắt, ung thu phổi giai đoạn cuối là thế nào không cần nói cũng biết.

Anh đột nhiên hiểu được tại sao hôm nay Lý Yến lại mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

“Bác sĩ nói thế nào?” Một lúc lâu sau Diệp Lăng Thiên mới gian nan cất lời.

“Không cứu được, lần này ba tôi đã sử dụng quyền lực của mình, mời bác sĩ uy tín nhất trong lĩnh vực này ở thành phố A và cũng là toàn quốc tới hội chẩn. Bác sĩ nói, mẹ tôi bị ung thư lại còn giai đoạn cuối, muốn chữa khỏi là không thể, điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian sống.

Nếu hoá trị thì có thể kéo dài ba đến năm năm, nhưng mẹ tôi đã sáu mươi tuổi rồi, sức khoẻ bà cũng không tốt, bác sĩ không khuyên bọn tôi mạo hiểm làm hoá trị, nếu cưỡng ép thì không chỉ khiến bệnh nhân đau đớn thêm, có thể còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa mẹ tôi cũng không muốn làm hoá trị, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Nếu không hóa trị mà chỉ trông chờ vào thuốc để duy trì, các chuyên gia dự đoán mẹ tôi chỉ còn sống được từ một năm đến một năm rưỡi, hơn nữa nửa năm cuối sẽ rất đau đớn.” Mặc dù Lý Yến nói từng từ từng chữ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Dì có biết không?”

“Biết rồi, bà ấy còn biết trước bọn tôi. Thời gian này tôi rất bận, quá nhiều vụ án nên không có thời gian, ba tôi cũng bận. Thời gian trước bà thấy không khoẻ, thi thoảng còn ho ra máu, nhưng bà ấy không nói vì sợ mọi người lo lắng. Bà ấy đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra cuối cùng là ung thư phổi, nhưng bà ấy không nói cho mọi người.

Đến khi ba tôi tình cờ nhìn thấy kết quả kiểm tra của bệnh viện mà mẹ để trong tủ mới biết. Hôm qua tôi với ba lại đưa mẹ đến viện kiểm tra lần nữa, kết quả vẫn vậy, sáng nay ông ấy còn mời chuyên gia tới, những lời này đều là chuyên gia nói. Mặc dù tôi và ba đều không cam lòng, nhưng… nhưng cũng không thay đổi được gì.” Lý Yến chậm rãi nói.

Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên rơi vào trầm tư, anh cũng không biết nên nói gì, chỉ châm thuốc rồi bắt đầu hút.

“Sáng nay anh trai và chị dâu tôi về. Mẹ tôi nói điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời bà là hôn nhân của tôi.

Năm nay tôi đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn một mình, kết hôn với anh một lần rồi lại lập tức ly hôn, điều này đã trở thành nút thắt trong lòng bà. Tâm nguyện lớn nhất của bà là được thấy tôi kết hôn, đây cũng là điều bà không yên tâm nhất.

Sáng nay bà ấy còn kéo tay tôi bảo tôi nói chuyện với anh, bảo tôi đừng bướng bỉnh quá, anh là một người đàn ông tốt, bà hy vọng hai ta có thể tái hôn, nếu chúng ta có thể tái hôn thì bà chết cũng không hối tiếc. Cả đời này mẹ tôi đều vì gia đình, ba tôi, anh trai và tôi đều là người cuồng công việc, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới công việc, chưa bao giờ hy sinh điều gì cho gia đình, tất cả đều là mẹ tôi một mình vất vả, nhẫn nhục chịu khó.

Hơn nữa bọn tôi chưa bao giờ quan tâm đến mẹ, nhất là tôi, tôi chưa bao giờ làm tròn chữ hiếu, lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng. Lăng Thiên, anh giúp tôi được không? Tôi không muốn đến cuối đời rồi mà mẹ vẫn phải lo lắng cho mình, tôi mong cuối đời bà được vui vẻ, để tôi báo hiếu bà.” Lý Yến lại nói tiếp: “Đây không phải ý của tôi mà cũng là ý của ba. Đây là điều duy nhất mà bây giờ bọn tôi có thể làm.”

Diệp Lăng Thiên liên tục hút thuốc không nói, một lúc lâu sau anh mới bảo Lý Yến : “Cô mang chứng minh thư và sổ hộ khẩu không?”

“Gì cơ?” Lý Yến hơi ngạc nhiên.

“Đi, tôi lái xe, cô về nhà lấy sổ hộ khẩu, giấy tờ của tôi có trên xe rồi, chúng ta đến Uỷ ban nhân dân lấy giấy chứng nhận tái hôn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.

“Anh… Anh không cân nhắc một chút à?”

“Cân nhắc điều gì?”

“Chuyện này không phải nhất thời mà là hơn một năm đấy. Có thể mẹ tôi sẽ kéo dài được thời gian lâu hơn. Anh… không cần nói trước với Lý Vũ Hân sao? Thật sự không vội đâu, anh suy nghĩ thêm đi, tôi …”

Lý Yến cực kỳ mâu thuẫn.

“Tôi độc thân, không cần phải nói với ai, hơn nữa hai ta chỉ tái hôn thôi. Đi, nếu chúng ta tái hôn có thể khiến dì vui vẻ thì tái hôn sớm một chút.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm bảo.

“Xem ra ba tôi nói đúng.” Lý Yến ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, hồi lâu sau mới nói.

“Hả?”

“Khi bàn chuyện với ba, ba tôi nói anh sẽ đồng ý. Ông ấy nói nếu bây giờ chúng ta cầm ảnh cưới đến thì mẹ tôi sẽ cảm thấy mọi người đang lừa, làm qua loa lấy lệ với bà. Ông nói nếu chúng ta thật sự định làm thì ông ấy sẽ nhờ người ở Uỷ ban nhân dân mở cửa sau, bảo họ điền thời gian trên giấy chứng nhận trước một tháng, tức là trước khi mẹ tôi bị bệnh. Như vậy mẹ sẽ cảm thấy chúng ta thật lòng muốn tái hôn, chứ không phải vì biết bà bị bệnh mà qua loa lấy lệ làm vậy với bà.”

“Ừm, nếu được như vậy thì là tốt nhất. Đi thôi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm dì.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu đồng ý.

“Anh thật sự không hối hận à?”

“Tôi chưa bao giờ hối hận, kể cả lần trước kết hôn với cô, tôi chỉ mong cô đừng hối hận rồi tới lúc đó lại bỏ đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, đứng dậy gọi phục vụ tới thanh toán.

Sở dĩ Diệp Lăng Thiên đồng ý không chút do dự thứ nhất là vì anh không có lý gì để từ chối lý do này, làm được gì cho người đã sắp chết là điều nên làm. Thứ hai, trong cuộc hôn nhân này, vốn là anh nợ Lý Yến , anh nên trả lại cho cô, ít nhất thì lòng anh luôn nghĩ như vậy. Đây cũng là lời hứa khi ly hôn anh đã nói với Lý Yến .

Diệp Lăng Thiên là một người làm việc nhanh gọn, ăn cơm xong anh đưa Lý Yến về nhà lấy giấy tờ rồi hai người cùng đến Uỷ ban nhân dân. Dựa vào quan hệ của Lý Đông Sinh nên hai người lấy được giấy chứng nhận rất dễ dàng, hơn nữa trên giấy tờ còn ghi thời gian là một tháng trước. Như vậy, Diệp Lăng Thiên lại một lần nữa kết hôn, người biết chuyện anh tái hôn ngoài hai nhân vật chính thì cũng chỉ có Lý Đông Sinh.

Sau khi ra khỏi Uỷ ban nhân dân, hai người tới thẳng bệnh viện. Ở dưới lầu bệnh viện họ gặp Lý Đông Sinh, hiển nhiên ông vẫn luôn chờ họ. Trong mắt Lý Đông Sinh toàn là tơ máu, trông ông như già đi chục tuổi, tóc trắng mọc ra rất nhiều chỉ sau một đêm.
CHƯƠNG 796: EM MUỐN GẢ CHO ANH (4)

“Xong rồi à?” Lý Đông Sinh nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên và Lý Yến .

“Xong rồi ạ.” Lý Yến đáp, sau đó lấy sổ đăng ký kết hôn từ trong túi ra đưa cho ông.

Lý Đông Sinh cầm lấy, gật đầu bảo: “Ừ, tốt lắm.”

“Đi, vào đây ngồi, có chuyện này ba muốn nói với hai đứa!” Lý Đông Sinh đưa sổ đăng ký kết hôn cho Lý Yến rồi chậm rãi đi ra ngoài, bước đi hơi loạng choạng.

Lý Đông Sinh đi thẳng đến ngồi ở ghế đá phía sau khu vực bệnh viện nội trú, Diệp Lăng Thiên và Lý Yến cũng ngồi xuống.

“Bây giờ hai con lại kết hôn, lại là vợ chồng, có một số chuyện trước khi hai đứa kết hôn ba không tiện nói, nhưng bây giờ ba phải nói, trước khi các con nói cho mẹ, có vài chuyện này ba phải làm rõ. Lăng Thiên, Yến Nhi, bây giờ hai đứa nói rõ cho ba, hôm nay hai đứa quyết định kết hôn là vì hai đứa yêu nhau thật lòng muốn kết hôn, hay chỉ đơn giản là để đối phó với mẹ thôi?

Khi nói chuyện này với ba, ba đã hỏi Lý Yến rồi, con bé nói nó thật lòng muốn kết hôn với con, đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện gì nữa. Bây giờ hai đứa đã kết hôn, ba muốn hai đứa nói trước mặt ba, đảm bảo với ba rằng hai đứa thật lòng yêu nhau, thật lòng muốn kết hôn, sau này sẽ không làm ra chuyện như lần trước nữa, sẽ không ly hôn sau khi mẹ mất, thậm chí hai đứa không phải kết hôn giả.

Ba già rồi, trước đây ba không chịu chấp nhận mình già, ba cảm thấy mình vẫn làm việc được, nhưng từ chuyện của mẹ con, ba thật sự ý thức được mình già rồi, ba làm hơn một năm nữa cũng tới tuổi nghỉ hưu, ba thật sự không có tâm trạng mà cũng không có thời gian để quản chuyện của hai đứa.

Nếu hai đứa chỉ kết hôn giả để qua loa ứng phó với mẹ thì bây giờ mau chóng ly hôn đi, dù sao hai đứa cũng đã ly hôn một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao. Ba mẹ hy vọng hai con thật sự hạnh phúc, chứ không phải chỉ là quyển sổ đăng ký kết hôn, các con hiểu không” Lý Đông Sinh nói rất thành khẩn.

Lý Yến ngây người, ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, không biết nên nói gì.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Đông Sinh, sau đó gật đầu trả lời: “Chúng con thật lòng yêu thương nhau nên mới kết hôn, chắc chắn không phải kết hôn giả. Mặc dù dì bị bệnh là một nhân tố dẫn đến việc này, nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề bản thân chúng con muốn tái hôn, không ai coi hôn nhân là trò đùa cả.”

Nghe xong, Lý Đông Sinh gật đầu, ông lại hỏi Lý Yến : “Con thì sao? Ba yên tâm về Lăng Thiên, cũng tin tưởng cậu ấy. Người duy nhất ba không yên tâm chính là con, người giở trò và bướng bỉnh chính là con.”

“Đương nhiên con thật lòng muốn kết hôn rồi.” Lý Yến gật đầu đáp.

“Được, có lời này của hai con là được rồi. Thực ra những lời này không phải ba muốn hỏi hai con, mà là mẹ muốn hỏi hai con.” Lý Đông Sinh nở nụ cười.

“Mẹ con? Mẹ biết rồi ạ?”

“Biết rồi, ba nói với bà ấy cả đời này ba chưa từng lừa bà, ba không muốn cuối cùng vì chuyện này mà ba lừa mẹ con. Hơn nữa ba nói với mẹ con rất nhiều, mẹ con không muốn ở bệnh viện, ở nhà tự uống thuốc là được.

Ba cũng hỏi bác sĩ rời, thời gian này sẽ không có phản ứng gì dữ dội, mẹ con có thể hoạt động như người bình thường, chỉ không được vận động mạnh thôi. Bà ấy muốn mình được sống hồn nhiên, thoải mái thời gian này, hy vọng sau khi kết hôn, hai đứa đều về nhà ở, sống chung một nhà, tốt nhất là có thể sinh em bé trước khi bà ấy đi, để bà nhìn cháu xong rồi nhắm mắt.

Đây là tâm nguyện lớn nhất của bà ấy, cũng là hy vọng của ba. Cả đời này, mẹ con đã đặt hết cả trái tim, tấm lòng cho hai anh em con. Anh con đi bộ đội, về thăm nhà một lần cũng khó, không thể bắt nó ở nhà thời gian dài được.

Vậy nên ba hy vọng hai con có thể sống cùng ba mẹ, để mẹ con vui vẻ cảm nhận sum họp, cũng dành thời gian ở với mẹ, bù đắp lại những gì chúng ta thiếu bà ấy trước đây trong khoảng thời gian cuối đời nà.

Thời gian không nhiều nữa, nhiều nhất cũng chỉ nửa năm, sau đó mẹ con sẽ phải ở lại bệnh viện, bà ấy chỉ có vài tháng được ở cùng chúng ta thôi.” Hốc mắt Lý Đông Sinh đỏ lên, ông vừa nói vừa lau nước mắt, Lý Yến nghe rồi cũng khóc.

Diệp Lăng Thiên nghe mà cũng thấy khó chịu, cuối cùng anh nói: “Ba, hay là mọi người ở lại chỗ con đi, nhà con rộng rãi, mẹ đến đó dưỡng bệnh cũng rất tốt.”

Lý Đông Sinh lắc đầu: “Mẹ con không muốn đi, bà ấy muốn khoảng thời gian cuối đời được ở căn nhà mình đã sống cả đời, chỉ có thể để các con chịu thiệt thòi, coi như ở cùng mẹ được không?”

“Được ạ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, anh không thể từ chối yêu cầu này, dù sao anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà mình.

“Đi lên thôi, anh trai, chị dâu các con đã ở trong đó rồi, lát nữa sẽ đón mẹ con xuất viện. Tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn tụ, ba nghĩ mẹ các con sẽ rất vui.” Lý Đông Sinh từ từ đứng dậy, bước đi về phía khoa nội trú, ông thật sự đã già, thoáng chốc già đi rất nhiều.

Trong phòng bệnh, anh trai và chị dâu của Lý Yến đều đã ở đó, có thể thấy mắt anh trai Lý Yến cũng đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc. Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đi vào, mẹ Lý Yến hỏi hai người rất nhiều chuyện, hầu như đều là Lý Yến trả lời, hơn nữa cũng không khác những gì Lý Đông Sinh hỏi lắm.

Cuối cùng, mẹ Lý Yến rất vui, cực kỳ hạnh phúc. Mọi người ở lại bệnh viện nói chuyện thêm hai tiếng rồi ra về. Diệp Lăng Thiên lái xe đưa mẹ Lý Yến về nhà. Tối đó anh ở lại ăn tối ở nhà Lý Yến , mẹ cô rất vui, mặc sự phản đối của người nhà, một mình bận rộn dưới bếp, cực kỳ vui vẻ, không hề có sự buồn bã, suy cụp của người sắp chết. Ngược lại là những người khác, sau khi mẹ Lý Yến vào phòng bếp, trong phòng khách lập tức im lặng, khoé mắt ai cũng đỏ, không ai nói gì, bầu không khí ngột ngạt khiến Diệp Lăng Thiên rất khó thích ứng.

“Lăng Thiên, Lý Yến, anh và chị dâu hai đứa đều là quân nhân, quy định của quân đội rất nghiêm khắc, không thể về thường xuyên. Lần này anh chị chỉ được nghỉ ba ngày, sáng sớm ngày kia phải đi rồi, đành phải trông cậy vào hai đứa chăm sóc mẹ nhé, coi như hai đứa giúp anh.” Anh trai Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nghiêm túc nói.

“Đây là điều bọn em nên làm, bọn em hiểu anh chị bận rộn, dù sao bọn em cũng ở đây. Nhưng anh chị cũng cố gắng dành nhiều thời gian hơn để về thăm mẹ nhé.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười.
CHƯƠNG 797: EM MUỐN GẢ CHO ANH (5)

Diệp Lăng Thiên ăn tối ở nhà Lý Yến xong thì rời đi, vẫn là Lý Yến đưa Diệp Lăng Thiên xuống tầng.

“Cảm ơn anh!” Lý Yến nói với Diệp Lăng Thiên.

“Cảm ơn anh? Cảm ơn anh cái gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Cảm ơn anh hôm nay đã nói những lời đó với mẹ em. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, mẹ em rất vui, thật sự rất vui, trước nay em chưa từng nhìn thấy bà ấy cười vui như vậy. Chỉ cần bà ấy vui vẻ, cho dù em làm gì, em cũng cảm thấy đáng.” Lý Yến cảm động nói.

“Anh nói thật lòng thôi.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Lý Yến.

“Gì cơ?” Lý Yến ngây người.

“Lý Yến, hôm nay ba em nói rất đúng, nếu chỉ vì lấy lệ thì như vậy chính là đang lừa dối mẹ em, loại lừa dối như vậy, mẹ em có muốn không? Bà ấy thật lòng muốn em sống vui vẻ, hơn nữa hôn nhân cũng không phải là trò đùa, nếu như đã kết hôn, vậy thì nên đối xử nghiêm túc.

Lần trước, nếu không phải em cố chấp muốn ly hôn thì có lẽ chúng ta đã sống rất hạnh phúc rồi, cho nên lần này anh rất nghiêm túc, đừng làm loạn nữa, yên tâm sống đi. Anh biết em đang lo lắng điều gì, thật ra trong lòng anh vẫn chưa buông bỏ được Lý Vũ Hân, nhưng lần trước em hao tâm tốn sức tác thành cho anh và Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng thì sao?

Cuối cùng, anh và Lý Vũ Hân vẫn không ở bên nhau. Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, anh về trước, đợi anh em trở lại, anh sẽ dọn qua đây ở, yên tâm đi cùng mẹ em nốt hành trình cuối cùng này đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Yến xong, sau đó lên xe, lái xe rời đi.

Thời gian đến quá nhanh, cũng quá đột ngột, Diệp Lăng Thiên không biết vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này, có lẽ số phận đã an bài, anh nên ở cùng Lý Yến. Diệp Lăng Thiên vừa lái xe, vừa nghĩ, kết hôn với Lý Yến cũng là một lựa chọn không tồi.

Từ khi trở lại thành phố, cho dù anh muốn hay không thì anh vẫn luôn rơi vào vòng xoáy tình cảm. Anh mệt rồi, trái tim anh mệt rồi, mệt mỏi trong cuộc chạy đua tình yêu mập mờ với Lý Vũ Hân.

Anh đã không còn nhỏ nữa, cũng hơn ba mươi rồi, anh cũng rất muốn tìm cuộc sống cho riêng mình, đây là khát vọng mà mỗi người đàn ông đến độ tuổi này đều sẽ có. Giống như anh đã nói, cũng khoảng một năm kể từ khi anh ly hôn với Lý Yến, nhưng anh và Lý Vũ Hân vẫn là bạn, cho dù cố gắng như thế nào, cũng không cách nào tiến gần hơn một bước.

Mà anh kết nghĩa vợ chồng với Lý Yến cũng là anh nợ Lý Yến. Anh từng ly hôn với Lý Yến, nhưng anh không hề phản đối quá. Nhưng sau khi ly hôn, anh đều nhìn thấy mọi khổ cực mà Lý Yến phải chịu.

Mặc dù bên ngoài Lý Yến vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thật ra trong lòng vô cùng đau khổ.

Phục hôn là lời hứa Diệp Lăng Thiên tự mình hứa với Lý Yến trong lòng, cũng coi như đây là một loại bù đắp. Nhiều hơn cả, đây cũng là một phương thức giải thoát vô cùng dứt khoát của bản thân anh trong cuộc sống tình cảm hỗn loạn trước mắt.

Kết hôn với Lý Yến, anh không thể nói là có bao nhiêu vui vẻ, nhưng lại rất nhẹ nhõm, có một sự nhẹ nhõm sau khi được giải thoát.

Giống như anh nói, Lý Yến chưa chắc coi lần phục hôn này là thật, nhưng anh thì coi nó là thật. Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới đưa ra quyết định này, chứ không phải là quyết định qua loa.

Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà, căn nhà lạnh lẽo, không có một chút hơi người. Diệp Lăng Thiên bật đèn lên, trở về nhà tắm rửa, vẫn là thói quen cũ, bưng một tách trà, ngồi uống trong vườn hoa phía sau. Anh lơ đãng nhìn thấy vị trí nhà của Lý Vũ Hân cách đó không xa.

Nhớ tới Lý Vũ Hân, trong lòng anh sẽ có loại cảm giác mất mát và áy náy. Anh không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng trong lòng anh chính là loại cảm giác này. Anh cũng không nói rõ được, quan hệ giữa mình và Lý Vũ Hân rốt cuộc là gì, trên tình bạn nhưng lại dưới tình yêu, gần gũi hơn bạn bè, nhưng lại mãi mãi kém người yêu một bước, mãi mãi cũng không đi qua được bước đó.

Diệp Lăng Thiên rút điếu thuốc, chậm rãi hút, cuối cùng lấy điện thoại ra, gửi cho Lý Vũ Hân một tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Anh phục hôn với Lý Yến rồi.”

Anh không biết vì sao mình lại gửi cho Lý Vũ Hân tin nhắn như vậy, cũng không biết khi gửi tin nhắn, anh muốn nói gì với Lý Vũ Hân, tóm lại anh cảm thấy mình nhất định phải nói với Lý Vũ Hân thông tin này.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Diệp Lăng Thiên cảm thấy bản thân mình hoàn toàn được giải thoát. Anh cất điện thoại đi, uống một ngụm trà, sau đó trở về phòng, lên tầng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, điều đầu tiên Diệp Lăng Thiên làm là liếc nhìn điện thoại, nhưng điện thoại vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào. Lý Vũ Hân không hề trả lời lại Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên hơi thất vọng, anh cũng không biết mình rốt cuộc đang mong chờ Lý Vũ Hân sẽ nói với anh những gì, có lẽ Lý Vũ Hân khóc lóc, làm loạn với anh, thậm chí là mắng anh một trận, trong lòng anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi rời giường, Diệp Lăng Thiên mặc quần áo thể thao, chạy vòng quanh tiểu khu mấy vòng. Có lẽ đã rất lâu không vận động nên eo anh đã có ngấn thịt, sự linh hoạt cũng chậm hơn trước rất nhiều, cho nên bắt đầu từ mấy ngày này, chỉ cần không có chuyện gì, mỗi ngày ngủ dậy, anh sẽ kiên trì chạy hơn một tiếng.

Chạy xong trở về nhà, tắm rửa, đang chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì nhận được điện thoại của Lý Yến.

“Alo, Lý Yến.”

“Anh dậy chưa?” Lý Yến hỏi.

“Ừ, dậy rồi.”

“Anh em nói hôm nay chuẩn bị lái xe đưa mẹ em đến Tây Hồ chơi, cả nhà em cùng đi, hỏi anh có thời gian không, xem xem có đi được cùng hay không. Anh có rảnh không?”

Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó nói: “Rảnh chứ, đợi anh một chút, anh lập tức qua đó.”

Xung quanh Đông Hải cũng không có chỗ nào thú vị, nơi duy nhất nổi tiếng hơn một chút chỉ có Tây Hồ.

Diệp Lăng Thiên thay quần áo, trên đường mua đồ ăn sáng rồi lái xe đến nhà Lý Yến. Sau đó, Diệp Lăng Thiên lái một xe, anh của Lý Yến lái một xe, cả nhà Lý Yến cùng nhau đi đến Tây Hồ.

Ba của Lý Yến ngồi trên xe anh trai Lý Yến, còn Lý Yến thì ngồi trên xe Diệp Lăng Thiên.

“Hôm nay anh không có việc gì chứ? Có làm lỡ việc của anh không?”

“Hôm nay được nghỉ, Nguyên đán mà, không có việc gì cả. Hơn nữa, chúng ta đã kết hôn rồi, ba mẹ em chính là ba mẹ anh, anh cũng có trách nhiệm đưa mẹ em ra ngoài khuây khỏa, sau này đừng nói cảm ơn với anh về những chuyện như vậy nữa.”

“Vâng! Lăng Thiên, tối qua em đến tìm Lý Vũ Hân.” Lý Yến im lặng một chút, sau đó nói.

Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn Lý Yến, sau đó thản nhiên nói: “Em đến tìm cô ấy làm gì?”

“Anh biết em đến tìm cô ấy làm gì mà.”

“Anh không biết.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn lắc đầu.

“Tối qua, sau khi anh rời đi, em đã gọi điện thoại cho cô ấy. Sau đó, dựa theo địa chỉ cô ấy nói, đến nhà cô ấy, cũng không xa nhà em lắm.” Lý Yến nói đến đây thì dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên không nói gì, mới lại nói tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom