• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 681-684

"Không có, không có." Hai người lập tức lắc đầu.

"Được rồi, Vương Lực, cậu cứ như vậy đi, nên tìm đơn vị thiết kế thì tìm đơn vị thiết kế, nên tìm đơn vị thi công thì tìm đơn vị thi công, việc này tôi giao hết cho cậu, dù sao cũng phải khiến mọi thứ đi vào quỹ đạo nhanh lên, được rồi, nếu không có việc gì nữa hai người ra ngoài trước đi, buổi họp hôm nay dừng tại đây. Vũ Hân, em theo anh tới văn phòng một chút." Diệp Lăng Thiên nói rồi đi một nước ra ngoài.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, không nói thêm gì, sau đó đi theo Diệp Lăng Thiên ra khỏi phòng họp, trực tiếp đi về phía văn phòng của Diệp Lăng Thiên.

Lý Vũ Hân đi theo Diệp Lăng Thiên vào văn phòng, cô nhìn Diệp Lăng Thiên, rồi ngồi xuống đối diện Diệp Lăng Thiên, hỏi thẳng: "Anh có ý kiến gì đó với hạng mục này phải không hay nói cách khác là anh có ý tưởng mới rồi?"

Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, không có trả lời ngay, nhìn Lý Vũ Hân rồi mới nói: "Vũ Hân, bây giờ giai đoạn trước của công ty thực phẩm có thể nói là đã chuẩn bị đâu vào đấy, kế tiếp chính là giai đoạn thực hiện. Nói thật, đối với phương diện kinh tế và thị trường, giờ anh đã hiểu chút chút, nhưng không phải quá rõ ràng, em là chuyên gia ở lĩnh vực này.

Chuyện liên quan tới nghiên cứu thị trường giao hết cho em làm. Giờ em nói cho anh biết, đến giai đoạn này, em thấy có mấy phần nắm chắc công ty thực phấm sẽ thành công?"

"Sao vậy? Giờ anh muốn đổi ý rồi? Lúc này đổi ý hơi khó rồi, chúng ta đã làm hết công tác chuẩn bị rồi, đổ nhiều thứ vào hạng mục này, nếu giờ anh đổi ý chẳng khác nào uổng phí hết những chuyện đã làm lúc trước." Lý Vũ Hân nhíu mày.

"Không không, em hiểu lầm rồi, em biết tính anh mà, chuyện Diệp Lăng Thiên anh đã quyết, chưa bao giờ hối hận. Nói cho anh biết đi, giờ em nắm chắc mấy phần?" Diệp Lăng Thiên hỏi lại.

"70%." Lý Vũ Hân nói thản nhiên.

"Vẫn chỉ có 70% có thể thục hiện thành công thôi sao? Nói cách khác, còn tới tận 30% là thất bại, đúng không?"

"Đúng vậy, chắc chắn là vậy, trong buôn bán không thể có chuyện 100% thành công, 70% đã là nắm chắc cao rồi." Lý Vũ Hân gật đầu nói.

"Vậy em nói cho anh biết, 30% thất bại đến từ những khía cạnh nào?" Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

"Thiên tai, vấn đề tai nạn do con người và sự thay đổi chính sách không xác định. Vấn đề lớn nhất là vòng vốn đứt gảy, trên cơ bản nguyên nhân đại đa số xí nghiệp thất bại đóng cửa đều do những những nguyên nhân này." Lý Vũ Hân phân tích.

"Vậy tài chính của chúng ta thì sao? Em cảm thấy vòng vốn của chúng ta hoàn chỉnh chưa? Có dồi dào không?" Diệp Lăng Thiên lại hỏi.




Lý Vũ Hân im lặng một lúc, sau đó nói: "Theo tình hình trước mắt, tài chính của chúng ta thật ra không dồi dào, vòng vốn cũng không vững vàng. Dù dựa theo kế hoạch của chúng ta mà nói, hết thảy giống như vừa đúng, có thể chống đỡ được công ty thực phẩm bình thường hoạt động thẳng đến lúc nó tự có lợi nhuận, nhưng phương diện này tồn tại yếu tố không xác định.

Nhưng, đầu tư thật ra cũng có nghĩa là phải mạo hiểm, tìm kiếm tiền tài trong nguy hiểm, trong đầu tư đây là câu nói quy luật đanh thép rồi. Không có chí tiến thủ và tinh thần mạo hiểm, sao xông pha được trong giới mua bán này.

Thật ra chúng ta đã có ưu thế mà công ty khác không có rồi, chính là công ty dịch vụ ăn uống của chúng ta có nguồn thu ổn định, cho dù công ty thực phẩm tồn tại một ít tình huống ngoài ý, tài chính đứt gãy, thì công ty dịch vụ ăn uống của chúng ta vẫn có thể cung cấp tài chính ổn định duy trì.

Về phần công ty thực phẩm, chúng ta bây giờ có thể xác định là sản phẩm và kỹ thuật không có vấn đề, thông qua điều tra nghiên cứu chứng minh, thị trường cũng rộng lớn, chỉ cần có tài chính sung túc duy trì, gia tăng đầu tư vào quan hệ xã hội, quảng cáo... không thể nào không thành công."

Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó nói: "Anh hiểu được ý em nói, nhưng anh làm việc khá là chắc chắn, tuy nói với đa số trường hợp, xác suất 70% đã muốn rất cao, nhưng cũng có nghĩa là còn có 30% thất bại, mà một khi công ty thực phẩm thất bại, vậy cũng có nghĩa là trước mắt chúng ta đã mất đi 2400 tỷ bỏ ra lúc này, những vốn liếng bỏ ra sau này cũng mất đi.

Hơn nữa, chúng ta cũng không thể nào ngừng đổ vốn vào đó, kết quả cuối cùng không thể nghi ngờ chỉ có một, đó là dần khiến công ty bảo vệ và dịch vụ ăn uống sụp đổ theo, thêm vào đó, chúng ta từ lâu đã đem sổ đỏ của công ty bảo an và dịch vụ ăn uống thế chấp, kết quả cuối cùng chính là chúng ta hai bàn tay trắng, toàn bộ công nhân thất nghiệp, mà anh có thể còn mang nợ ngập đầu.

Anh không phải một người thích mạo hiểm, trước khi anh làm chuyện gì đều hy vọng chuẩn bị toàn vẹn, làm tốt tất cả công tác dự bị, bảo đảm không có sơ sót gì. Anh mặc kệ người khác làm ăn thế nào, nhưng việc làm ăn của anh phải làm như vậy, bởi vì càng phát triển thêm ra, chúng ta lại càng thua không nổi, đi đến hôm nay, chúng ta thật ra đã không thể thất bại rồi.

Vũ Hân, em cũng vừa nói, cho em đủ tài chính, công ty thực phẩm không có lý nào không thành công. Vậy giờ em nói cho anh biết, em cần tổng cộng bao nhiêu vốn mới có thể đảm bảo công ty thực phẩm trăm phần trăm thành công? Ít nhất là hơn 90%."

Lý Vũ Hân nhăn mặt nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng nói thẳng: "Cho em 9000 tỷ, em đảm bảo công ty thực phẩm sẽ không có vấn đề gì, ba năm sau, em cho anh một công ty 18000 tỷ."

"9000 tỷ? Nhiều như vậy?" Diệp Lăng Thiên kinh ngạc.

" 3900 tỷ là xây dựng mọi thứ của công ty lên trong một lần, lấy 3000 tỷ ra làm quảng cáo tuyên truyền, em có thể cam đoan một năm sau công ty chúng ta có thể đạt tới tình trạng sản xuất liên tục. 1500 tỷ để làm phí trải đường và hoạt động quan hệ xã hội. Còn lại 600 tỷ làm vòng vốn của công ty cũng đủ cam đoan công ty vạn vô thất nhất. Diệp Lăng Thiên, anh nói em nghe, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lý Vũ Hân có thể đoán ra đại khái vì sao Diệp Lăng Thiên hỏi chuyện này, nhưng không rõ lắm Diệp Lăng Thiên rốt cuộc là chuẩn bị làm gì.

"Vậy dựa theo kế hoạch hiện tại của chúng ta, đầu tư 2400 tỷ, sau đó lại tiếp tục thêm vào, anh thấy, số tiền đầu tư cuối cùng sẽ không tới 4500 tỷ."

"Đúng vậy, cho nên nguy cơ cũng đến từ đây a. Là một công ty sản xuất hàng tiêu dùng, chỉ có 3 điều đơn giản cần chú trọng đó là sản xuất, tuyên truyền và tiêu thụ, về sản xuất chúng ta hoàn toàn không có vấn đề, về tiêu thụ, chúng ta đã nghiên cứu thị trường và cho dùng thử, có thể chứng minh sản phẩm của chúng ta phù hợp với khẩu vị của số đông, có thể đạt được tán thành của thị trường, cũng có sức cạnh tranh nhất định. Giờ chúng ta cần phải làm là tuyên truyền và tiêu thụ, đây là điểm mấu chốt liên quan đến thành bại của chúng ta." Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, cô đã hơi mất kiên nhẫn.
“Vậy bây em nói cho anh biết, theo phương án này, giai đoạn đầu rốt cuộc chúng ta phải đầu tư bao nhiêu mới có thể đạt được trạng thái hoàn mỹ nhất như em nói?” Diệp Lăng Thiên lại châm một điều thuốc hỏi.

“Rất đơn giản, giai đoạn đầu, cần 4500 tỷ tiền vốn, chúng ta sẽ xây dựng tất cả công ty trong một lần, bao gồm tất cả, khoảng 3900 tỷ, để lại hơn 600 tỷ dự phòng, thực hiện các công việc khác, bao gồm việc chi trả maketing thị trường thử nghiệm và các loại gắn liền với kênh phân phối, cùng với tiền lương của nhân viên, v.v.

Công ty của chúng ta xây dựng xong đến khi chúng ta đạt được điều kiện sản xuất, ít nhất phải mất bảy đến tám tháng. Sau tám tháng, chúng ta có thể bắt đầu sản xuất, nhưng đầu tiên chúng ta phải sản xuất số lượng ít, sau đó bắt đầu hướng đến những kênh phân phối mà chúng ta đã bàn bạc xong từ lúc đầu để cung cấp hàng hóa, chúng ta cần khoảng 2 tháng để phán đoán phản ứng của thị trường và tự mình điều chỉnh. Sau đó chúng ta cần 3 tháng để tiến hành chuẩn bị hàng hóa, khoảng thời gian này là giai đoạn chỉ để sản xuất.

Sau ba tháng chuẩn bị hàng hóa, thời gian này chúng ta cần phải tiến hành đầu tư giai đoạn 2, số tiền vốn lần này khoảng 1500 tỷ, bởi vì chúng ta cần đặt kênh phân phối và quan hệ xã hội một cách toàn diện, sau đó ngay lập tức đưa sản phẩm của chúng ta ra mắt. Ba tháng sau, phải đầu tư giai đoạn thứ 3, số tiền đầu tư lần này là 3000 tỷ, khoản chi phí này về cơ bản không dùng để đầu tư vào quảng cáo và chi trả chi phí của quảng cáo trước khi có hiệu ứng.

Em dự tính, sau khi đầu tư vào quảng cáo 3 tháng, sẽ có được hiệu quả rõ ràng, mà lúc này cũng là công ty thực phẩm của chúng ta bắt đầu thu được lợi nhuận và đi đúng hướng. Vì vậy nói cách khác, chúng ta bắt đầu tính từ bây giờ, bây giờ là cuối tháng 6, bắt đầu tính từ tháng 7, tháng 7 sẽ đầu tư giai đoạn 1 là 4500 tỷ, sau 10 tháng tức là khoảng tháng 5 năm sau, tiến hành đầu tư giai đoạn 2, số tiền đầu tư là 1500 tỷ. Giai đoạn ba sẽ vào khoảng 3 tháng sau, tức là vào tháng 8, tháng 9 năm sau, số tiền đầu tư là 3000 tỷ.

Em tính toán tổng thể một chút. Khoản đầu tư 4500 tỷ lần một chắc chắn sẽ không thể thiếu được. 1500 tỷ đầu tư lần 2, bởi vì thời gian chuẩn bị là 10 tháng, mà dựa trên lợi nhuận của công ty cung cấp dịch vụ ăn uống và công ty bảo vệ, thu nhập ròng 1 năm có thể đạt đến khoảng 4500 tỷ, mà trong thời gian một năm, số tiền có thể cung cấp cho chúng ta, dưới tình huống không đầu tư những thứ khác có thể đạt đến 2700 tỷ. Nói cách khác, số tiền đầu tư giai đoạn 1, chúng ta thiếu 2100 tỷ, lần đầu tư thứ 2 không thành vấn đề, lần đầu tư thứ 3 thiếu 1800 tỷ. Đây chính là kết hoạch hoàn hảo nhất.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Em làm rõ ràng như vậy sao? Em đã làm đề án từ lâu rồi sao?” Diệp Lăng Thiên có chút ngạc nhiên khi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Lý Vũ Hân có thể tính ra một sổ kế toán phức tạp như vậy.

“Anh cho là mỗi ngày em đang làm gì? Lúc đang chuẩn bị công ty thực phẩm, em đã làm rất nhiều đề án, mà đây là đề án đầu tiên cũng chính là đề án hoàn hảo nhất.” Lý Vũ Hân lườm Diệp Lăng Thiên.

“Nói cách khác, bây giờ chúng ta tổng cộng vẫn còn thiếu 3900 tỷ, đúng không?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi.




“Đúng, là như thế, nếu như bây giờ chúng ta có thể có đủ 3900 tỷ này, vậy thì tất cả đều không thành vấn đề, em có thể đảm bảo chắc chắn công ty thực phẩm sẽ thành công, ít nhất sẽ không xuất hiện tình trạng thiếu vốn và đóng cửa. Nhưng vấn đề là, bây giờ chúng ta đập nồi bán sắt cũng chỉ có thể có được 2400 tỷ, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy một lúc? Bây giờ phương án mà chúng ta thực hiện là phương án thứ hai của em, cũng chính là phương án đầu tư dần dần.

Theo phương án bây giờ của chúng ta, giai đoạn đầu đầu tư 2400 tỷ, chúng ta có thể làm xong tất cả các thiết bị cần thiết cho việc sản xuất của công ty, v.v, mười tháng sau đầu tư giai đoạn 2 là 900 tỷ, một năm sau tiến hành đầu tư giai đoạn ba, số tiền đầu tư khoảng 1800 tỷ.

So sánh với phương án thứ nhất, số tiền của kênh mua sắm khoảng 600 tỷ, số tiền quảng cáo khoảng 900 tỷ, số tiền còn lại vẫn cần phải dùng cho xây dựng cơ sở hạ tầng còn lại, trong lòng anh cũng hiểu rõ, 600 tỷ tiền phí của kênh mua sắm và 900 tỷ tiền phí quảng cáo với 1500 tỷ tiền phí kênh mua sắm và 3000 tỷ tiền phí quảng cáo căn bảo không phải là một chuyện, hiệu quả có thể đạt được chắc chắn không bằng 1/5, nhưng, vấn đề không lớn, không phải là không thể giải quyết, sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục đầu tư thêm, có khoản thứ 4, khoản thứ 5, đến khi đạt được hiệu quả thị trường quản cáo và điều kiện của kênh xuất hàng, phương án thứ nhất sau khoảng một năm sẽ đạt được hiệu quả này, mà phương án thứ hai thời gian có thể phải lùi đến 2 năm rưỡi.

Về tổng thể đầu tư mà nói, tổng số tiền đầu tư của phương án thứ nhất khoảng 9000 tỷ, mà tổng đầu tư của phương án thứ hai 7200 tỷ, hai cái chênh lệch tương đối lớn, nhưng dưới tình huống chúng ta không có đủ tiền vốn, đây là phương án hoàn hảo nhất. Thời gian 4 năm không dài, với tư cách là một xí nghiệp sản xuất thực phẩm, thời gian 4 năm mới bắt đầu có lợi nhuận cũng không tính là muộn, tốn gần 3 năm, đầu tư thêm 3000 tỷ cũng không tính là thua lỗ, đều có thể chấp nhận được.

Anh cũng không cần phải nghĩ quá nhiều, sở dĩ em không nói với anh những cái này vì nói cũng không có tác dụng gì, đỡ cho anh nghĩ nhiều giống như bây giờ. Bây giờ trong lòng anh có phải cảm thấy rất đau khổ?

Nhưng làm kinh doanh vốn dĩ là như vậy, sao có thể có được phương án thập toàn thập mỹ chứ? Tiền vốn luôn luôn là vấn đề quan trọng nhất của xí nghiệp, không có xí nghiệp nào là không thiếu tiền vốn, chuyện em nói với anh, những chuyện này đều là tình huống bình thường, biết không? Đừng nghĩ nhiều nữa. Được rồi, em còn có việc, em đi trước đây.” Cuối cùng ngược lại là Lý Vũ Hân an ủi Diệp Lăng Thiên, sau đó thu dọn những thứ trên bàn chuẩn bị rời đi.

“Vũ Hân, theo như anh thấy, khác biệt giữa phương án thứ nhất và phương án thứ hai không chỉ đơn giản là thời gian 3 năm và số tiền chênh lệch 1800 tỷ, thực ra nhiều hơn chính là tỉ suất thành công 30% kia. Độ nguy hiểm của phương án thứ hai lớn hơn rất nhiều so với phương án thứ nhất, bởi vì làm theo phương án thứ hai, hai công ty khác của chúng ta phải tiếp tục cung cấp máu cho công ty thực phẩm trong vòng 4 năm, đây là một phương án rất nguy hiểm.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.

“Nguy hiểm là có, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, hơn nữa còn có một điều nữa, trong 4 năm này, hai công ty kia không thể có sự phát triển vượt bậc, vì không có năng lực đầu tư, nhưng em đã làm đánh giá toàn diện, so với lợi nhuận mà 4 năm sau công ty thực phẩm mang lại mà nói, tất cả những điều này đều xứng đáng, bốn năm sau, cả công ty bắt đầu tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng vì có công ty thực phẩm.” Lý Vũ Hân lại phân tích.
“Vũ Hân, em có tính đến một khoản chưa, giá trị chênh lệch giữa phương án thứ nhất và phương án thứ hai là bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng Lý Vũ Hân.

“Cái này không thể tính được, nếu như nhất định phải tính, em có thể nói thẳng, chênh lệch trên 1500 tỷ. Tổn thất kinh tế trực tiếp khoảng 3600 tỷ, thời gian tổn thất trong vòng khoảng 3 năm, ba năm này là bao gồm cả 3 công ty, mà sự phát triển và lợi nhuận của ba công ty trong vòng 3 năm chắc chắn không chỉ trị giá hơn 9000 tỷ, nhưng nói những điều này đều vô dụng, chúng ta không thể cái gì cũng đều nghĩ đến phương diện tốt nhất.”

“Nói như vậy, lựa chọn phương án thứ hai chúng ta sẽ tổn thất ít nhất trên 1500 tỷ đúng không? Được rồi, đã như vậy, vấn đề này chính là có sự so sánh trực quan nhất. Như vậy đi, Vũ Hân, bắt đầu từ bây giờ, tất cả đều tiến hành theo phương án thứ nhất.” Diệp Lăng Thiên nghe thấy đáp án cuối cùng này, nói thẳng với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân đã đứng lên, nghe thấy câu nói này lại ngồi xuống, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Anh điên à? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn 3000 tỷ đó? Anh đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy? Diệp Lăng Thiên, loại chuyện như thế này không thể đùa được, một cái làm không tốt, cái đóng cửa không chỉ là công ty thực phẩm, mà là ba công ty đó, giá trị ít nhất hơn 1500, 1800 tỷ đó.”

“Em thấy anh giống như đang đùa sao? Anh rất nghiêm túc. Thực ra nói đến đây, em và anh cũng biết, phương án thứ nhất và thứ hai cách biệt vô cùng lớn, là người đều biết phải chọn phương án thứ nhất, nhưng, chúng ta không có tiền, vì vậy chỉ có thể lùi mà chạy theo thứ khác, lựa chọn phương án thứ hai.

Đã như vậy, tất cả vấn đề của chúng ta nên là nguồn vốn, mà không nên là phải tính toán phương án thứ hai như thế nào, đối với anh mà nói, phương án thứ hai không thể lấy, đó cũng không phải là phong cách làm việc của anh. Dưới tình huống có sự lựa chọn tốt hơn, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương án tốt thứ hai. Vấn đề bây giờ chính là thiếu 3900 tỷ tiền vốn đầu tư, anh sẽ nghĩ cách huy động đủ 3900 tỷ này.” Diệp Lăng Thiên lại châm một điếu thuốc.

“Anh đi đâu để huy động? Đây là 3900 tỷ chứ không phải là 39 nghìn hay là 390 nghìn, không phải nói huy động là huy động động. Hơn nữa, chúng ta đã không còn thứ gì để thế chấp ngân hàng nữa rồi.” Lý Vũ Hân nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên giống như đang nghe câu chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.

“Tìm nhà đầu tư, tìm người hợp tác.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Lý Vũ Hân lại một lần nữa trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc lâu sau nói không nên lời, sau đó lắc đầu nói: “Diệp Lăng Thiên, anh thật sự điên rồi. Anh cố ý hay là thực sự không hiểu? Nếu như có thể tìm được nhà đầu tư thì em đã tìm được từ lâu rồi, nhưng dự án này của chúng ta không thể tìm người đầu tư, một khi tìm, tổn thất không chỉ là 1500 tỷ, anh biết mà. Em nói trước cho anh một điều, số tiền đầu tư lần thứ nhất của là 2400 tỷ, anh phải huy động được 3900 tỷ, anh cảm thấy cổ phần nên chia như thế nào?

Anh đi tìm người khác, em nói cho anh biết, kết quả cuối cùng ngay cả 50% cổ phần chúng ta cũng không có được, vậy thì chúng ta đang làm gì? Chúng ta đang may áo cưới cho người khác sao? Sau này cái công ty thực phẩm này còn họ Diệp sao? Hơn nữa, anh có biết một khi công ty thực phẩm làm thành công lợi nhuận to như thế nào không? Người ta đầu tư 3900 tỷ vào, 5 năm sau 3900 tỷ này lợi nhuận ít nhất có thể đạt được là 9000 tỷ, 10 năm sau thì sao? Dự án này chúng ta hoàn toàn có năng lực làm được, tại sao phải chuyển cho người khác? Tại sao lại đưa lợi nhuận cho người khác.”




“Không, Vũ Hân, anh hiểu ý của em, lúc nãy anh hỏi em những việc kia thực ra anh đã phân tính tỉ mỉ rồi. Cái anh muốn tìm người đầu tư và người hợp tác không phải là công ty thực phẩm, mà là cả tập đoàn chúng ta sắp thành lập. Anh đã tính toán rồi, huy động 3900 tỷ, đối với việc phân chia quyền cổ phẩn chắc chắn có ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không đến mức thay đổi cả kết cấu của công ty. Mà kết quả thì sao, kết quả là ba công ty của chúng ta đều không bị ảnh hưởng, đều có thể có được tốc độ phát triển nhanh nhất, lợi nhuận chúng ta có được từ đây thực ra rất khả quan, có đúng không? Nguồn vốn dồi dào cũng có lợi với công ty. Đương nhiên, trong đó vẫn còn rất nhiều điểm tốt, anh không nói cụ thể, chắc chắn em còn rõ hơn anh.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Ý của anh là yêu cầu người ta đầu tư vào tập đoàn mà chúng ta sắp thành lập sao?”

“Đúng, chính là ý này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Đợi một chút, anh để em suy nghĩ một chút.” Lý Vũ Hân suy tính, sau đó ngồi xuống suy nghĩ một cách nghiêm túc. Diệp Lăng Thiên cười, đứng dậy, đi qua một bên bảo Tiểu Lâm đi đến phòng làm việc của Lý Vũ Hân rót cho Lý Vũ Hân một cốc cafe đem qua đây, Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân thích nhất là uống cafe, mà trong phòng làm việc của anh chỉ có trà, bởi vì anh không thích đồ uống khác ngoài trà, đặc biệt là cafe.

“Có thể, nếu như thật sự tìm được nhà đầu tư tốt, hơn nữa đối phương cảm thấy phương thức chia cổ phần là hợp lý, thì cái này là một cách không tồi, không chỉ hoàn toàn giải quyết vấn đề lúng túng còn tồi tại trước mắt của chúng ta một cách có hiệu quả, hơn hết, thực ra có rất nhiều lợi ích cho sự phát triển của cả tập đoàn.

Phương án huy động vốn tốt nhất là nằm trong khoảng 4500 tỷ đến 6000 tỷ, vượt qua 25% chắc chắn là không được. Đây là giới hạn, vượt qua 25% sẽ tồn tại vấn đề rất lớn với sự quản lý của cả tập đoàn, hơn nữa, sau này có thể tồn tại nguy hiểm rất lớn.

Còn nhớ tập đoàn Tam Nguyên không? Đó là chính là ví dụ rất rõ ràng, vì vậy, 25% là giới hạn đỏ.” Rất rất lâu sau Lý Vũ Hân mới nói, có thể thấy lúc nãy trong lòng cô tính toán như thế nào.

“Quá ít đi? Anh nhớ tổng tài sản của tập toàn chúng ta cộng lại sẽ không vượt qua 1200 tỷ, em bảo người ta đầu tư 4500 tỷ đến 6000 tỷ lại cho người ta nhiều nhất 25%, người ta có thể làm sao? Có chút không tốt?” Diệp Lăng Thiên cau mày nói.

“Không thể tính như vậy được, có người nào trực tiếp tính tổng giá trị chứ? Bên trong bao gồm rất nhiều thứ, bao gồm cả tiền cảnh phát triển, thị phần trên thị trường của công ty, v.v, rất nhiều phương diện, về cơ bản nó chỉ là một giao dịch mua bán mà thôi, người ta tiến hành đầu tư, thứ người ta xem trọng chắc chắn không phải là hiện tại mà là xem trọng lợi ích lâu dài, anh nói như vậy chắc chắn trong lòng anh đã có người thích hợp rồi đúng không? Cụ thể thế nào thì sau khi gặp mặt bàn bạc rồi nói. Nhưng, tất cả đều phải đợi sau khi tập đoàn thành lập, bây giờ vẫn chưa có tập đoàn, huy động kiểu gì?” Lý Vĩ Hân lại hỏi.

“Như này đi, em làm ra mấy phần tài liệu về tình hình trước mắt của công ty, làm cả ba công ty, làm thế nào chắc chắn trong lòng em đã hiểu rõ. Anh cầm những thứ này đi tìm đối phương trước, xem ý kiến của đối phương thế nào, những thứ khác sau này rồi nói.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói.
Lúc Lý Vũ Hân quay người chuẩn bị rời khỏi phòng của Diệp Lăng Thiên, điện thoại của Lý Vũ Hân vang lên, sau đó nghe thấy Lý Vũ Hân nhận điện thoại.

“Cậu quay về thành phố Y? Sao vậy? Hả? Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu đừng vội, Hiểu Tinh, nghe tớ nói, đừng vội, bây giờ cậu sẽ đi sao? Đừng khóc, đừng khóc, thật là. Nghe tớ nói đi, được thôi, cậu đang ở đâu? Tớ đi tìm cậu, được.” Lý Vũ Hân nhận điện thoại, rõ ràng cũng rất nôn nóng.

“Sao vậy? Hiểu Tinh sao vậy?” Đợi sau khi Lý Vũ Hân cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên vội vàng hỏi, đại khái anh cũng nghe ra được gì đó.

“Ba của Hiểu Tinh bị bắt đến đồn cảnh sát?” Lý Vũ Hân chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.

“Bị bắt? Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên cũng rất ngạc nhiên.

“Nói là gây quỹ bất hợp pháp, cụ thể như thế nào cậu ấy cũng không rõ, chỉ ở bên đó khóc lóc, nói là phải lập tức trở về thành phố Y. Nhưng cậu ấy như vậy em sao nhẫn tâm để cậu ấy về thành phố Y chứ? Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ có 3 người, ba cậu ấy bị bắt đi rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại cậu ấy và mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy là cô giáo, cậu ấy cũng là cô giáo, nói một câu khó nghe thì hai người đều không đủ kinh nghiệm xã hội, không có cách nào xử lý chuyện này, còn là hai người phụ nữ, em thật sự không yên tâm về cậu ấy.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, dường như hiểu ý của Lý Vũ Hân, gật đầu nói: “Được, cô ấy ở đâu? Anh sẽ đi tìm cô ấy, cùng cô ấy về thành phố Y, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.”

“Cảm ơn.” Lý Vũ Hân gật đầu.

“Cảm ơn cái gì? Hiểu Tinh không chỉ là chị em tốt của em, cũng là bạn của anh, cho dù không nói đến tình bạn, cô ấy cũng có ơn với anh. Được rồi, anh hiểu ý của em, em yên tâm đi, chuyện này cho dù như thế nào anh cũng sẽ nghĩ cách giúp cô ấy giải quyết tốt.”

“Được, em tin chỉ cần anh đi sẽ không có chuyện không làm được. Thực ra em cũng muốn đi, nhưng đời này của em ngoại trừ ở Đông Hải có chút quan hệ xã hội, những nơi khác đối với em mà nói đều là những nơi xa lạ, đi đến thành phố Y em cũng chỉ là một người xa lạ, hơn nữa em đi cũng chỉ là nhiều hơn một người phụ nữ mà thôi, có một số chuyện phụ nữ giải quyết suy cho cùng vẫn không bằng được đàn ông, em đi cũng không giúp được gì.

Ngoài ra, công ty còn nhiều việc như vậy, nếu như em thật sự đi đến thành phố Y, rất nhiều chuyện khả năng chỉ có thể đình lại, mà bây giờ chắc chắn không thể đình lại. Sau khi anh đi, cho dù như thế nào cũng có thể cho hai mẹ con cậu ấy cảm giác an toàn, có một người đán tin cậy. Hiểu Tinh cũng không tin tưởng người nào khác, chuyện này cũng chỉ có thể là anh đi giúp đỡ cậu ấy.” Cuối cùng Lý Vũ Hân nói.

“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi. Như này đi, tất cả chuyện của công ty đều giao cho em. Trước mắt chuyện nào nên tiến hành thì tiếp tục tiến hành, em cố gắng làm xong tài liệu, đợi anh từ thành phố Y trở về sẽ đi bàn chuyện huy động vốn. Nếu như có thể thành công thì làm theo phương án thứ nhất, nếu như không thành công, vậy thì tiếp tục làm theo kế hoạch hiện nay.




Được rồi, vậy anh đi đến đó đây, em cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng chỉ là hiểu nhầm mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đú cầm túi của mình đi ra khỏi cửa. Sau đó lái xe đi thẳng đến nhà của Hứa Hiểu Tinh.

Lúc Diệp Lăng Thiên gõ cửa nhà Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến sân bay, đôi mắt đỏ ửng, vừa mở cửa ra nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì có chút kinh ngạc.

“Lăng Thiên, anh… sao anh lại đến đây?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Lúc cô gọi điện thoại cho Vũ Hân, Vũ Hân đang ở trong phòng làm việc của tôi. Gần đây công ty có quá nhiều việc, cũng khá quan trọng, cô ấy không thể rời đi, dù sao tôi cũng là một người nhàn rỗi, nên tôi đi quan. Cô nói cho tôi biết, bên phía ba cô rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.

“Tôi…tôi cũng không biết là chuyện gì, trước đó mẹ tôi khóc lóc gọi điện thoại cho tôi, nói là ba tôi bị cảnh sát đưa đi, bà ấy cũng chỉ biết là nghi có liên quan đến việc góp vốn bất hợp pháp, những thứ khác không hề biết, Lăng Thiên, anh nói xem thôi phải làm sao? Tôi đã xem rồi, tội góp vốn bất hợp pháp này nghiêm trọng nhất là phải ngồi tù chung thân hoặc tử hình, phải làm sao đây?” Hứa Hiểu Tinh lập tức hoảng loạn.

“Trước tiên cô đừng lo lắng, bây giờ cô vẫn chưa biết gì, đừng vội kết luận, nói không chừng tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Bên phía cảnh sát có những lúc cũng chỉ dẫn người đi để giúp đỡ việc điều tra mà thôi. Như này đi, cô thu dọn đồ xong chưa?” Diệp Lăng Thiên cố gắng an ủi Hứa Hiểu Tinh.

“Tôi…tôi cũng không có gì phải thu dọn, chỉ có mấy bộ quần áo.”

“Vậy thì được rồi, đưa túi cho tôi, chúng ta đi.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Đi đâu?” Hứa Hiểu Tinh vẫn không hiểu Diệp Lăng Thiên muốn làm gì.

“Thành phố Y, tôi đi cùng cô, xem xem rốt cuộc là chuyện gì, làm rõ mọi chuyện trước, sau đó rồi nghĩ cách giải quyết, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên đi qua xách hai cái túi mà Hứa Hiểu Tinh đã sắp xếp xong đi ra bên ngoài.

Hứa Hiểu Tinh sững sờ, nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó ngoan ngoãn đi theo Diệp Lăng Thiên xuống tầng.

“Cảm ơn anh, Lăng Thiên, bây giờ…bây giờ tôi thật sự không biết phải làm sao, tôi không có một chút tâm trạng nào.” Hứa Hiểu Tinh ngồi lên xe Diệp Lăng Thiên, sau đó nói.

“Đừng nói cảm ơn với tôi, cô cũng đừng quá lo lắng, tất cả đều nên nghĩ theo hướng tốt, nói không chừng căn bản chả có chuyện gì, biết không? Cô đặt vé máy bay chưa?”




“Chưa, vẫn chưa kịp đặt, tôi định đi đến sân bay mua luôn.”

“Như này đi, cô đợi một chút.” Diệp Lăng Thiên dừng xe ở bên đường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Lâm nói: “Tiểu Lâm, cô lập tức đặt cho tôi hai vé máy bay nhanh nhất đi thành phố Y, một vé cho tôi, thông tin về chiếc vé còn lại tôi gửi thông tin cho cô, cô lập tức đặt giúp tôi, tôi đã trên đường đi đến sân bay rồi.”

“Cô gửi thông tin của cô đến số điện thoại này.” Diệp Lăng Thiên nói xong, sau đó lại đưa điện thoại của mình cho Hứa Hiểu Tinh.

Hai người đi đến sân bay, ở sân bay đợi gần hai tiếng đồng hồ mới lên máy bay, gần như đến khi màn đêm buông xuống mới đến sân bay thành phố Y.

Sau đó hai người lại gọi một chiếc xe taxi đi vào thành phố.

“Hôm nay đã muộn rồi, cô về trước đi, sau khi trở về thì an ủi mẹ cô, lúc này thân thể của mẹ cô không được xảy ra vấn đề gì. Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc mẹ cô thật tốt, chuyện của ba cô tôi sẽ giải quyết.” Diệp Lăng Thiên ngồi trong xe taxi nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Vậy…anh…ở đâu?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Tôi hả? Tôi sẽ tìm một khách sạn ở gần nhà cô để ở. Hôm nay quá muộn rồi, tôi sẽ không đi thăm mẹ cô nữa, ngày mai tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình trước, sau đó đi thăm dì.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lúc nói.

“Không được, sao có thể, anh đến đây để giúp tôi, sao có thể ở khách sạn được? Hơn nữa, nhà tôi cũng không phải không có chỗ ở? Anh cùng tôi về nhà, anh đi, mẹ tôi cũng có thể an tâm hơn một chút, nếu không hai người phụ nữ chúng tôi, không có một chút chủ ý gì.”

“Cái này không tốt đâu?” Diệp Lăng Thiên có chút do dự.

“Có gì mà không tốt chứ, cũng không phải bảo anh ngủ cùng tôi, anh sợ cái gì?” Hứa Hiểu Tinh có chút tức giận.

Diệp Lăng Thiên bất lực, gật đầu cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom