• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 635-640

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, nhìn như là đang suy nghĩ thật lâu, cũng do dự thật lâu, cuối cùng mới nghiêm túc nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, thật ra thì anh với Lý Yến đã ly hôn rồi.”

“Ly hôn hả?” Diệp Sương mở to mắt nhìn.

“Đúng vậy, ly hôn rồi, ly hôn hồi sáng này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu xác nhận, nói cho Diệp Sương biết là cô không có nghe lầm.

“Anh đang nói đùa đó hả, hai người vừa mới làm giấy đăng ký kết hôn có mấy ngày đâu, ngày hôm qua hai người vừa mới tổ chức hôn lễ mà anh nói với em là hồi sáng này hai người đã ly hôn với nhau? Anh, anh đánh giá thấp trí thông minh của em rồi đó?” Có đánh chết Diệp Sương cũng không đồng ý tin tưởng lời nói của Diệp Lăng Thiên.

“Anh không có lừa em, là thật.” Diệp Lăng Thiên khẳng định một lần nữa.

“Em không tin, trừ phi anh đưa giấy ly hôn cho em xem đi.” Diệp Sương vẫn là không muốn tin tưởng, thật ra thì cô đã tin tưởng rồi, con người của Diệp Lăng Thiên trêи cơ bản sẽ không nói dối, nhưng mà trong lòng của cô vẫn không đồng ý tin tưởng tất cả những thứ này là sự thật.

Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ, anh biết là nếu như không lấy giấy li hôn ra, tiếp theo đây sẽ không cách nào tiếp tục nói chuyện.

“Túi của anh đặt ở đó, em cứ tìm từ trong túi của anh đi, để ở trong túi đó.” Diệp Lăng Thiên chỉ chỉ vào cái túi của mình rồi nói với Diệp Sương. TruyenHD

Diệp Sương do dự một chút, vẫn gật đầu, đi đến túi tài liệu của Diệp Lăng Thiên tìm tìm, chưa tìm được bao lâu thì đã tìm thấy giấy chứng nhận ly hôn Diệp Lăng Thiên để ở trong túi, mở giấy chứng nhận ly hôn ra nghiêm túc nhìn xem một hồi lâu mới cầm giấy chứng nhận ly hôn, không thể chấp nhận mà hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tại sao vậy anh, tại sao, tại sao anh lại phải ly hôn? Lúc đó anh nói anh muốn kết hôn với chị dâu, em không thể chấp nhận, em đã hỏi anh rõ ràng ở trong lòng của anh yêu chị Vũ Hân, tại sao anh lại phải kết hôn với chị ấy?

Anh nói với em là bởi vì chị ấy mang thai, anh cũng đã nói sau này anh cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy, anh sẽ yêu chị ấy, nhưng mà câu nói này của anh nói mới mấy ngày đâu hả? Thế mà anh đã ly hôn rồi, anh nói cho em biết đi, tại sao? Anh, có làm như thế nào em cũng không thể hiểu rốt cuộc là anh đang làm cái gì.”

Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, đối với chuyện này thật tình anh không biết phải giải thích với Diệp Sương như thế nào, suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Diệp Sương, thật ra thì anh cũng không muốn ly hôn, nếu như có thể sống thật tốt thì ai mà lại muốn ly hôn cơ chứ, anh cũng đã đến độ tuổi này rồi, anh cũng biết anh nên kết hôn, anh nên thành gia lập nghiệp, nhưng vấn đề là trêи thế giới này rất có nhiều chuyện anh có thể khống chế trong lòng bàn tay mình, nhưng mà cũng có một vài chuyện anh không thể khống chế được, ví dụ như là tình cảm, ví dụ như hôn nhân.

Lý Yến là một cô gái tốt, là một cô gái vô cùng tốt, thật ra thì phần lớn nguyên nhân của vụ ly là do lỗi ở anh, đầu tiên cô ấy... cô ấy... ngày kết hôn bởi vì sự xuất hiện của Lý Vũ Hân cho nên cô ấy đã chịu kϊƈɦ thích rất lớn, kϊƈɦ thích lớn nhất thật ra là bởi vì anh đã tạo thành, anh cũng không đến Việt Châu mà là anh đến M Thành, anh đến M Thành gặp Lý Vũ Hân. Chuyện này Lý Yến biết rồi, cô ấy không có cách nào chấp nhận được, nhưng anh không trách cô ấy, chuyện này đổi lại là ai thì cũng không thể chấp nhận được.”

“Với lại ngày kết hôn Lý Vũ Hân xuất hiện đồng thời còn phá buổi hôn lễ, cái này khiến cho cô ấy... trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó cùng ngày kết hôn cũng chính là ngày hôm qua cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra đã chứng minh đứa bé xảy ra vấn đề, nhất định phải phá bỏ. Cô ấy không có cách nào hết, chỉ có thể lựa chọn đánh mất đứa nhỏ, em cũng biết rồi đó, thật ra thì anh với cô ấy không có quá nhiều tình cảm, nguyên nhân là hai người bọn anh kết hôn với nhau cũng là bởi vì cô ấy mang thai, hiện tại con đã không còn nữa rồi, cộng thêm những chuyện sai lầm mà anh đã làm trước khi kết hôn, cô ấy kiên trì muốn ly hôn, anh cũng không có cách nào cứu vớt lại, bởi vì người sai là anh, cho nên sáng nay hôm nay anh với cô ấy đã ly hôn với nhau.

Anh xin lỗi, Diệp Sương, anh không là một tấm gương tốt cho em, cũng không thể cho em một gia đình hạnh phúc, còn để em phải lo lắng vì anh, đây là do anh không đúng.”

Diệp Lăng Thiên nói chuyện vô cùng chân thành, mặc dù là có một vài chỗ nói không phải là sự thật nhưng mà đại khái cũng là có ý tứ như vậy, hơn nữa nguyên nhân anh và Lý Yến ly hôn cũng không thoát khỏi hai điểm này.

Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên một lúc lâu, sau mới nói: “Anh nói trước khi anh kết hôn anh không phải đến Việt Châu mà là anh đến M Thành gặp chị Vũ Hân hả?”

“Đúng vậy, là anh đã lừa gạt em, cũng lừa gạt cô ấy, anh không phải là bởi vì công ty có chuyện muốn đến Việt Châu, mà chỉ là đơn thuần nhớ Lý Vũ Hân. Anh hi vọng là có thể kết thúc cuộc sống độc thân trước khi mình kết hôn mà đi gặp cô ấy một lần cuối cùng, cho nên anh nhất thời xúc động đã đi đến đó.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Khó trách chị dâu lại muốn ly hôn với anh, nếu đổi lại là em thì em cũng sẽ như vậy thôi, anh có biết là mấy ngày không gặp anh chị dâu đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại để tìm anh không hả, anh có biết mấy ngày đó chị ấy gấp gáp bao nhiêu, lo lắng cho anh bao nhiêu? Mà anh thì sao chứ, thật sự đã lừa gạt chị ấy, sau đó trước hai ngày kết hôn, anh còn không ngại quãng đường xa xôi đến M Thành gặp người yêu cũ, còn mất liên lạc, buổi tối một ngày trước khi kết hôn anh mới về nhà. Anh, anh đang nghĩ gì vậy hả? Anh là người do dự điển hình, là một chân đứng hai thuyền điển hình, em cảm thấy không đáng thay cho chị dâu, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho anh, em không ngờ tới anh lại có thể làm ra loại chuyện này, sao anh lại có thể làm ra loại chuyện này? Cái này cùng với phản bội chị dâu có gì khác nhau đâu chứ?

Thôi bỏ đi, anh năm nay anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh cứ đối xử với tình cảm với một cái thái độ này thì anh cảm thấy mình có thể chơi bao nhiêu năm nữa đây? Lại có bao nhiêu người phụ nữ có thể chơi với anh, đồng ý chơi với anh, anh cứ độc thân cả đời này đi, sau này em sẽ không thèm hỏi chuyện của anh nữa đâu.” Diệp Sương đối với Diệp Lăng Thiên vô cùng thất vọng, cảm xúc thất vọng hiện đầy trong mắt, sau đó quay người rời khỏi phòng của Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhớ tới lần trước mình và Lý Vũ Hân chia tay với nhau, Diệp Sương cũng vô cùng giận dữ, mà lần này cũng không có phẫn nộ quá nhiều, càng nhiều hơn chính là thất vọng, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Diệp Sương đã hoàn toàn mất đi lòng tin, mất đi hi vọng với người anh trai này rồi.

Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của Diệp Sương, trong lòng ngột ngạt nói không nên lời, cuối cùng lắc đầu, bản thân anh cũng không nghĩ tới có ngày hôm nay. Giống như anh đã nói, anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, đàn ông ở độ tuổi này cho dù trước kia có phóng túng không bị trói buộc như thế nào, đến độ tuổi này cũng có suy nghĩ ổn định muốn kết hôn. Diệp Lăng Thiên cũng giống như vậy, trước khi kết hôn với Lý Yến, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị để lòng mình lắng xuống, kinh doanh thật tốt công ty của mình, từ nay về sau đó một cuộc sống đạm mạc bình tĩnh.

Nhưng mà kế hoạch mãi mãi cũng không kịp biến hóa, anh cũng không có cách nào dự liệu được mọi chuyện lại biến thành tình trạng như ngày hôm nay, càng không muốn phải biến thành như thế này.

Đặc biệt là câu nói đó của Diệp Sương, "năm nay anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh cứ đối xử với tình cảm với một cái thái độ này thì anh cảm thấy mình có thể chơi bao nhiêu năm nữa đây? Lại có bao nhiêu người phụ nữ có thể chơi với anh, đồng ý chơi với anh, anh cứ độc thân cả đời này đi" mặc dù là câu nói này chói tay như thế, nhưng mà Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hiểu được rất nhiều chuyện từ trong câu nói này của Diệp Sương.
Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên thức dậy trực tiếp đi đến công ty, thật ra anh đi rất sớm nhưng mà sau khi đến công ty rồi mới phát hiện Lý Vũ Hân đã đến công ty, chỉ có điều ngày hôm nay Lý Vũ Hân không ở trong phòng làm việc của anh mà là đang ở trong phòng làm việc thuộc về Lý Vũ Hân. Thật ra thì phòng làm việc này đã có từ lâu rồi, lúc trước khi thiết kế đã có, mà bố cục thiết kế là do Lý Vũ Hân tự sắp xếp, phòng làm việc của Lý Vũ Hân không lớn bằng của Diệp Lăng Thiên, cũng không xa hoa bằng Diệp Lăng Thiên, có điều là cũng rất tốt.

Lúc Diệp Lăng Thiên đi vào phòng làm việc của Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân đang làm việc, lúc Lý Vũ Hân làm việc mãi mãi cũng đều nghiêm túc như thế, cẩn thận tỉ mỉ như thế, từ ngày đầu tiên Diệp Lăng Thiên gặp Lý Vũ Hân thì đã biết như thế này, cho nên Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái. Ngày hôm nay Lý Vũ Hân cũng không còn ăn mặc như "cô gái nông thôn" giống như ngày hôm qua, mặc trêи ngồi một bộ đồ công sở, trang điểm xinh đẹp, trêи người cũng xịt nước hoa, trông giống như là một nữ doanh nhân thượng lưu điển hình của thành phố. Nhìn thấy Lý Vũ Hân của lúc này, dường như Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Vũ Hân của lúc trước.

“Ăn sáng chưa?” Diệp Lăng Thiên đi vào phòng làm việc của Lý Vũ Hân, lên tiếng hỏi.

“Đã ăn rồi, ăn trêи đường, ngày hôm nay có sắp xếp gì không?” Lý Vũ Hân cũng không ngẩng đầu lên, tay vừa gõ trêи máy vi tính vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Không biết nữa, cái này phải đợi một lát nữa hỏi Tiểu Lâm mới biết được. Sao vậy, có chuyện gì không?” Diệp Lăng Thiên ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Lý Vũ Hân.

“Tối ngày hôm qua em đã lái xe đến các cửa hàng chi nhánh của công ty ở thành phố A một lượt, đương nhiên là em bí mật thị sát, cho nên không có ai biết, có một vài vấn đề nhỏ, có một vài vấn đề lớn, mặc kệ là vấn đề nhỏ hay là vấn đề lớn, em cảm thấy đều cần phải giải quyết, cũng phòng ngừa sau này sẽ xuất hiện ở các cửa hàng khác với vấn đề như vậy. Cho nên sáng nay em muốn anh với em, cùng với Trần Quân mở một cuộc họp thương lượng chuyện này.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Tối ngày hôm qua em đã đi đến tám cửa hàng rồi hả?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, anh chờ một chút, để em đánh báo cáo phân tích thị sát đêm qua cho anh xem một chút, đợi một lát nữa chúng ta dễ thương lượng hơn.” Lý Vũ Hân nói, sau đó bắt đầu đóng dấu, sau khi in thì đưa một phần cho Diệp Lăng Thiên, sau đó cầm lấy một phần khác vừa đi ra ngoài vừa nói: “Để em đi đưa cái này cho Trần Quân, đúng rồi, liên quan đến chuyện thành lập tập đoàn công ty, chúng ta cần phải thương lượng với nhau, có thể đưa ra kế hoạch càng sớm, chúng ta cũng có thể bắt đầu chuẩn bị sớm hơn.”

Lý Vũ Hân nói xong liền đi ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên nhìn phần báo cáo vô cùng ngắn gọn mà kỹ càng trong tay, có chút bất đắc dĩ, vừa hút thuốc lá vừa trở về phòng làm việc của mình.

“Chào buổi sáng, Diệp tổng.” Tiểu Lâm nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, lễ phép chào một tiếng.

“Tiểu Lâm cô xem sáng nay tôi có công việc quan trọng gì không vậy, nếu như không có thì cô đẩy hết tất cả các công việc buổi sáng qua một bên đi, sáng hôm nay tôi có công việc cần bàn với Lý tổng.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói với Tiểu Lâm.

“Vâng, để tôi sắp xếp.” Tiểu Lâm gật đầu.

“Ngoài ra còn có hai chuyển cô phải đi xử lý một chút. Chuyện thứ nhất, cô chọn ra một nhân viên nữ trong hai công ty mà người đó phải có tinh thần trách nhiệm để làm thư ký cho Lý tổng, công việc của Lý tổng vô cùng nặng nề, không có thư ký thì không được, không chỉ là thư ký, cần phải là một thư ký vô cùng tài giỏi, cấp bậc cùng với đãi ngộ của người thư ký này cũng có thể nâng cao hơn, cứ dựa theo cấp bậc của phó giám đốc đi, nhưng mà năng lực nhất định phải đầy đủ, phải có thể giải quyết khó khăn cho Lý tổng. Công việc này giao lại cho cô, cô nhanh chóng đi thực hiện đi.” Diệp Lăng Thiên dặn dò.

“Vâng!”

“Chuyện thứ hai, đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi có một người bạn, là một người bạn nữ, ngày hôm nay cố ấy có việc nên phó thác cho tôi đi thuê một căn phòng ở cho cô ấy, lúc đầu tôi dự định sáng hôm nay sẽ giải quyết chuyện phòng ốc giúp cho cô ấy, nhưng mà hiện tại Lý tổng tìm tôi có chuyện, tôi cũng không có thời gian đi, chỉ có thể làm phiền cô chạy một chuyến giúp cho tôi. Điều kiện là như thế này, người bạn này của tôi là một cô gái độc thân, ở một mình, địa điểm yêu cầu không xa không gần với cục cảnh sát, xa quá thì không được, gần quá cũng không được.

Mặt khác, điều kiện phải tốt một chút, phải an toàn thoải mái dễ chịu, tiền thuê phòng cao hơn hoặc ngang ba triệu, cô cứ lấy thẻ chứng minh nhân dân của cô đi thuê phòng đi, ba triệu này trước tiên cô thanh toán giúp cho tôi, sau khi trở về tôi sẽ chuyển lại cho cô, ngày hôm nay cô phải chuẩn bị chuyện này cho xong, nếu không thì tối nay bạn của tôi không có chỗ ở lại phải ngủ ở khách sạn.” Diệp Lăng Thiên nghĩ tới chuyện muốn tìm kiếm nhà ở cho Lý Yến, không có cách nào khác, mình không có thời gian, việc này cũng chỉ có thể nhờ Tiểu Lâm thực hiện giờ.

“Vâng, được rồi, một lát nữa tôi sẽ đi ra ngoài tìm người môi giới để xem phòng.” Tiểu Lâm đáp lời.

“Cô có biết lái xe không? Nếu như cô biết lái xe thì lát nữa cô lái xe của tôi đi, dù sao thì đây là công việc cá nhân của tôi, đi xe của công ty cũng không tốt cho lắm.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, trực tiếp đưa chìa khóa xe của mình cho Tiểu Lâm.

Đợi sau khi Tiểu Lâm đi rồi, Diệp Lăng Thiên mới bắt đầu nhìn chăm chú vào phần báo cáo Lý Vũ Hân đã đưa cho mình, nói thật lòng một câu, liên quan đến mấy cửa hàng này, đã lâu lắm rồi Diệp Lăng Thiên chưa từng đi quan sát một chuyến, đối với mấy chuyện ở trong cửa hàng càng ngày cũng càng xa lạ. Diệp Lăng Thiên biết như thế này là không đúng, là lãnh đạo cấp cao, càng cao thì càng phải tìm hiểu sâu xa tình huống làm việc ở phía dưới, bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể đảm bảo được phương châm làm việc có thể phù hợp với thực tế, có khả năng hoạt động.

Không lâu sau đó, Lý Vũ Hân cầm tài liệu cùng với Trần Quân đến phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, ba người ngồi trong phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, trêи cơ bản những vấn đề mà Lý Vũ Hân đưa ra đã giải quyết hết rồi thì Trần Quân mới đi khỏi.

“Được rồi, vấn đề này đã được giải quyết, hiện tại chúng ta nói về việc tổ chức lại nhân viên quản lý trong công ty.” Lý Vũ Hân đặt một chồng tài liệu này xuống, sau đó lại nói với Diệp Lăng Thiên.

“Được rồi, em nói đi, có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên gật đầu hỏi.

“Có một vài vấn đề lớn chúng ta nhất định phải nghiên cứu cho tốt, chuyện thứ nhất đó chính là lấy công ty nào là công ty chủ thể, cũng chính là công ty mẹ. Ý kiến của em muốn lấy công ty thực phẩm là công ty mẹ, dù sao thì hoạt động này cũng dễ hơn, bởi vì hiện tại công ty thực phẩm đã có ba công ty chi nhánh ở thành phố Y, Đông Hải với Việt Châu, đến lúc đó chỉ cần có thể tiến hành thanh tẩy lại nhóm bảo vệ của công ty là có thể giải quyết vấn đề rồi, độ khó cũng dễ hơn rất nhiều.” Lý Vũ Hân phân tích.

“Đúng, em nói rất đúng, anh cũng nghĩ như vậy, cái này hoàn toàn không có vấn đề.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Chuyện thứ hai chính là ba công ty còn lại, ngày hôm qua em đã nói với anh chúng ta vẫn còn thiếu một công ty, dựa vào tình huống trước mắt mà nói, em cảm thấy chưa đến thời gian thích hợp để tiến hành mở một công ty khác. Dù sao thì công ty chi nhánh ở thành phố Y với Việt Châu vừa mới đi vào hoạt động, cần có một lượng tài chính lớn để tiến hành đầu tư, công ty không có nhân lực và tài lực để tiến hành mở rộng quy mô. Sau khi suy nghĩ cẩn thận cả buổi tối ngày hôm qua, em cảm thấy phương hướng tính toán của chúng ta đã sai rồi.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Anh có còn nhớ không, chúng ta đã luôn thuê một đội ngũ chuyên nghiệp để nghiên cứu phát triển quy trình đóng gói đồ ăn vặt cùng với đồ nướng có đúng không? Theo như em được biết, một hai tháng nay sự quan tâm của anh đối với dự án này cũng không nhiều cho lắm, ngày hôm qua em đã cố ý hỏi bọn họ tình huống tiến triển như thế nào, kết quả rất lý tưởng.

Hiện tại bọn họ đã phát triển mười ba loại sản phẩm cho tất cả các loại đồ ăn nhẹ và đồ nướng, hiện đang được bán trong cửa hàng của chúng ta, mười ba loại sản phẩm này hoàn toàn khả thi, các sản phẩm này đã đáp ứng các yêu cầu đóng gói của đồ ăn nhẹ, bao gồm an toàn thực phẩm, bảo quản, vận chuyển, chi phí, mùi vị và các khía cạnh khác nhau.

Bây giờ em đang sắp xếp cho bộ phận thị trường của chúng ta đi làm báo cáo phân tích khảo sát thị trường chi tiết của từng sản phẩm này, nếu như kết quả cuối cùng khả thi thì em nghĩ là chúng ta nên đầu tư ngay, đầu tư xây dựng nhà máy, thành lập một công ty thực phẩm, thành lập công ty thực phẩm này đúng lúc giải quyết những vấn đề thiếu hụt của công ty con mà chúng ta đã đề cập trước đó.

Hơn nữa việc thành lập công ty thực phẩm này cũng là kế hoạch phát triển sớm nhất của chúng ta, chúng ta đã có nhiều báo cáo khác nhau về những bước cần chuẩn bị khi thành lập công ty, cũng đã được chứng minh, có thể thực hiện không cần phải nghiên cứu về vấn đề này nhiều, anh nói ý của anh thử xem.” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Anh ủng hộ chuyện này, anh cũng cảm thấy thành lập một công ty thực phẩm là một lựa chọn sáng suốt, anh cũng đã xem báo cáo khả thi rồi, không có ý kiến gì. Hiện tại vấn đề chính là dự toán, phải biết là năm nay chúng ta đã tiến hành đầu tư một khoản lớn với công ty chi nhánh ở thành phố Y và Việt Châu, dựa vào tình huống tài chính hiện tại của tổng công ty mà nói rất khó để có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây dựng nhà xưởng, theo báo cáo khả thi và kế hoạch lúc trước của chúng ta vào năm ngoái đối với công ty thực phẩm này, đại khái phải đầu tư bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi hỏi.

“Dựa theo dự án năm ngoái của chúng ta là một trăm hai mươi tỷ, nhưng mà bây giờ tình huống đã xảy ra thay đổi, tối ngày hôm qua em đã cẩn thận nghiên cứu cả một đêm, lại đưa ra phương án một lần nữa, phương án này được sửa chữa dựa trêи phương án hồi năm ngoái, anh xem kỹ một chút đi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lấy một phần tài liệu ra cho Diệp Lăng Thiên xem.

Nhìn dáng vẻ của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên thật sự cảm thấy đau lòng cho Lý Vũ Hân, cô gái này một khi nhắc đến công việc thì đều có bộ dạng như là không cần mạng của mình.

“Hai trăm bốn mươi tỷ?” Diệp Lăng Thiên xem hết toàn bộ phương án, sau khi thấy dự toán cuối cùng, hai mắt mở to.

“Đúng vậy, hai trăm bốn mươi tỷ, căn cứ vào các hạng mục chi tiêu theo nhu cầu thị trường. Hai trăm bốn mươi tỷ là con số chắc chắn, ít nhất phải có hai trăm bốn mươi tỷ, chỉ có như thế này thì chúng ta mới có thể đảm bảo công ty thực phẩm của chúng ta có sức cạnh tranh, hơn nữa có thể hạ nguy hiểm đến mức thấp nhất.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.

“Báo cáo này của em không có vấn đề, viết rất tốt, nhưng mà vấn đề trước mắt là tình hình tài chính của công ty chúng ta không có nhiều tiền như vậy, chúng ta đi đâu để tìm nhiều tiền như vậy đây?” Diệp Lăng Thiên lại cảm thấy bất đắc dĩ một lần nữa, anh cảm thấy có đôi khi nhận thức của Lý Vũ Hân có hơi cứng nhắc.

“Có, em đã hỏi bộ phận tài vụ rồi, nguồn tài chính hiện tại trong công ty của chúng ta có khoảng bốn mươi lăm tỷ, hiện chúng ta đang bắt đầu chuẩn bị và sẽ mất ít nhất hai tháng để chúng ta có thể bắt đầu, khi đó tài khoản của công ty chúng ta có thể có ít nhất chín mươi tỷ, tiền hoạt động trong khoảng thời gian này chúng ta không thể đầu tư thêm cho công ty chi nhánh ở thành phố Y và Việt Châu nữa, cứ để nó duy trì tình hình hiện tại.

Mặt khác, phải đảm bảo lợi nhuận của chi nhánh được thực hiện như bình thường, nói cách khác với chín mươi tỷ, chúng ta có thể tiến hành đầu tư, còn một trăm năm mươi tỷ còn lại chúng ta có thể mượn vay ngân hàng, tất cả các khoản vay ngân hàng trước đây của công ty đều đã được trả hết rồi, hiện tại công ty chúng ta không còn khoản vay nào và vẫn đang hoạt động rất tốt, hơn nữa lịch sử tín dụng trước đây của chúng ta cũng rất tốt, theo quy mô và tài sản hiện tại của công ty chúng ta, toàn bộ đều đưa đi thế chấp, thương lượng với bên ngân hàng nhiều thêm, em nghĩ là vay thêm một trăm năm mươi tỷ cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Cho dù không có một trăm năm mươi tỷ, có thể vay được một trăm hai mươi tỷ cũng được nữa, đăng ký tài chính ít một chút, sau này chúng ta có thể thêm vào cũng được.” Lý Vũ Hân chậm rãi phân tích.

Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe Lý Vũ Hân nói xong, anh nhíu mày, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Dựa theo kế hoạch của em, chúng ta lấy hết toàn bộ vốn lưu động của công ty thực phẩm ở bên này, cộng thêm thế chấp toàn bộ công ty của chúng ta với ngân hàng để đổi lấy khoản vay một trăm năm mươi tỷ để góp đủ hai trăm bốn mươi tỷ đầu tư cho công ty mới. Không nói trước về phương diện ngân hàng sẽ đồng ý cho chúng ta vay tiền hay không, chỉ nói đến nguy hiểm của chuyện này, chúng ta có đáng để phải thực hiện chuyện nguy hiểm này hay không vẫn là một vấn đề cần phải thảo luận, em biết nếu như làm như vậy, một khi xảy ra bất cứ một hậu quả ngoài ý muốn nào, trong một công ty lớn như chúng ta lại không có một xu nào trong tài khoản, một khi có sự cố chúng ta sẽ không thể thực hiện thay đổi doanh thu và ứng phó khẩn cấp. Ngoài ra, tất cả các công ty đều thế chấp cho ngân hàng, một khi đầu tư công ty thực phẩm thất bại, em biết nó có ý nghĩa như thế nào không? Nó mang ý nghĩa toàn bộ công ty thực phẩm của chúng ta đều phá sản, đây chính là kết quả mà em không có bất cứ cơ hội nào để cứu lại. Vũ Hân, anh cảm thấy tính chất cá cược trong kế hoạch này của em quá rõ ràng.” Diệp Lăng Thiên không phải đồng ý cho lắm.

“Sao vậy? Anh sợ hả?” Lý Vũ Hân cười, sau đó nói: “Hình như là cái này không có giống tính cách của anh.”

“Anh không sợ, anh không có gì phải sợ hết, dựa theo cá nhân anh mà nói công ty đơn giản chính là đại biểu cho tiền, anh có tiền cũng được, không có tiền cũng được. Thật ra thì anh cũng không có yêu cầu quá nhiều đối với tiền bạc, nếu như chỉ là bởi vì cái này thì anh không do dự chút nào mà sẽ ủng hộ kế hoạch của em. Nhưng mà em phải biết rằng bây giờ công ty của chúng ta không phải có một mình anh, cũng giống như em, công ty thực phẩm của chúng ta có hơn một nghìn nhân viên trong công ty, một khi công ty phá sản, cái này mang ý nghĩa có mấy trăm hộ gia đình sẽ phải gặp sự khó khăn trong sinh hoạt, đối với bọn họ mà nói có lẽ bọn họ càng hi vọng hơn chính là có thể duy trì tình trạng cuộc sống như hiện tại, chúng ta không thể lấy tương lai của bọn họ ra mà mạo hiểm, cái này đối với bọn họ không công bằng.

Mặt khác, đối với công ty mà nói, nó không chỉ đại diện cho tiền bạc, cũng có mục tiêu của anh, nếu như một khi phá sản thì nó đại biểu mục tiêu của anh không có cách nào hoàn thành được, cũng đại biểu anh không có cách nào hoàn thành được lời hứa hẹn đối với một người, chuyện này đối với anh mà nói rất quan trọng.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

“Có đôi khi em không thể nào hiểu được logic của anh, Diệp Lăng Thiên, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, bây giờ anh đều phải biết rõ thân phận hiện tại của anh chính là một tư bản chính cống. Mặc dù có hơn một nghìn công nhân, bao gồm cả em đều phụ thuộc vào công ty mà sinh sống, sự tồn vong của công ty đúng là có liên quan đến cuộc sống của bọn họ, nhưng mà anh phải biết công ty là của anh, là tài sản riêng của anh, công ty có phá sản đi nữa, bàn về phương diện pháp luật mà nói không có bất cứ liên quan gì tới bọn họ.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
“Đúng vậy, bàn về phương diện pháp luật thì đúng thật là như vậy, anh là pháp nhân của công ty, tất cả tài sản đều đứng tên của anh, anh là ông chủ công ty, tất cả những gì của công ty đều là của anh, thật ra thì bọn họ cũng chỉ có mối quan hệ là người mà anh thuê. Nhưng mà từ phương diện tình người mà nói công ty không thể nói là của một mình anh được, công ty có như ngày hôm nay chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Thiên anh là chuyện không thể nào, đây là bởi vì có mỗi một người lao động như bọn họ thì công ty mới có được ngày hôm nay.

Dù cho công ty và bọn họ chỉ đơn thuần là anh đưa bọn họ tiền, bọn họ đang làm việc vì tiền, anh cũng không thể mạo hiểm lớn như thế, bởi vì trong số những người bọn họ có một nửa đều là những quân nhân đã xuất ngũ, mặt khác có một nửa người đến từ nông thôn, trình độ văn hóa không được bao nhiêu, càng không có tay nghề và kỹ thuật, nếu như công ty phá sản phải đóng cửa, bọn họ rất khó có thể tìm một công việc như vậy, có thể an cư lạc nghiệp.”

“Cho dù nói như thế nào, Vũ Hân, chúng ta không thể nghĩ cho riêng mình mà không cân nhắc đến mọi người, dù sao thì chúng ta là một công ty, không phải là một người đơn giản. Tha thứ cho anh nói thẳng, làm như vậy thì mức độ nguy hiểm quá lớn, hiện tại công ty vẫn đang phát triển trong sự ổn định, thật sự không cần phải mạo hiểm lớn như thế. Nhưng mà phương án của em anh hoàn toàn ủng hộ nó, anh cũng vô cùng hiểu công ty thực phẩm có tương lai rất lớn, đúng là có triển vọng, chỉ cần làm tốt thế thì lợi nhuận sẽ vô cùng mê hoặc lòng người. Nhưng mà chúng ta không nên đi một phương thức cực đoan như thế, có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ một biện pháp khác.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.

“Thật ra thì em cũng biết làm như vậy là nguy hiểm, nhưng mà trong tay của chúng ta còn có biện pháp nào khác không? Hơn nữa Diệp Lăng Thiên à, anh phải biết rằng với một vài thời điểm đầu tư thật ra chính là một vụ đánh bạc biến tướng, chỉ là khác biệt duy nhất với việc đánh bạc đó chính là cái này cần phải được phân tích và ước định một cách phức tạp, làm việc cần phải có xác suất.

Em đã tính toán cho dự án công ty thực phẩm này rồi, bao gồm tất cả các phương diện, tỉ lệ thành công của chúng ta ít nhất trêи 70%, xác suất thất bại cũng chỉ có 20%, 5% khác là những nhân tố không xác định, ai cũng không có cách nào xác định được. Dựa theo cách nói trong ngành nghề chúng ta, xác suất thành công vượt qua 50% là có thể thử một lần, vượt qua 60% thì có thể ổn định đầu tư, vượt qua 70% thì đó chính là dự án tốt nhất, đủ để ăn cả ngã về không đối với dự án này.”

“Có rất nhiều người đều nói bí quyết của thành công chính là cơ hội và năng lực, về vấn đề năng lực chúng ta không nói tới, hiện tại thứ đang đặt trước mắt của chúng ta chính là cơ hội hiếm, sở dĩ nó được gọi là cơ hội hiếm đó chính là bởi vì cơ hội này hiếm có, nó cũng sẽ không đứng đó chờ đợi anh, bỏ qua cơ hội lần này có lẽ là lần sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.

Hơn nữa, mặc dù là phương thức đầu tư của em có nguy hiểm, nhưng mà nguy hiểm cũng không tính là quá lớn, phải biết là công ty thực phẩm hiện tại của chúng ta đã sớm không còn là công ty thực phẩm như năm ngoái, bây giờ quy mô của chúng ta còn lớn hơn trước đó rất nhiều, khả năng chống đỡ rủi ro cao hơn năm ngoái, khó có nguy cơ đổ vỡ, thế chấp tài sản vay vốn ngân hàng cũng là hình thức hoạt động kinh doanh phổ biến nhất. Anh xem thử đi có bao nhiêu công ty mà không vay ngân hàng đâu chứ, không vay thì mãi mãi công ty cũng không thành tài được, đây là chuyện tất nhiên.”

Lý Vũ Hân có chút tức giận, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên, còn nói thêm: “Thật ra thì em hiểu ý của anh, trong lòng anh chỉ là bởi vì đang suy nghĩ cho hơn một nghìn nhân viên, một khi công ty sụp đổ bọn họ lại biến thành người không có gì cả như lúc trước.

Em cũng có thể hiểu được, là lãnh đạo của công ty, sao em có thể không suy nghĩ cho bọn họ được chứ? Chỉ là cơ hội lần này thật sự ngàn năm có một, bởi vì cơ hội hiếm có lần này mà chúng ta đã chuẩn bị gần hai năm trời rồi, không thể đợi thêm được nữa. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là gặp phải nguy cơ có thể sẽ thất nghiệp mà thôi, cũng không phải là thật sự thất nghiệp, sở dĩ em lựa chọn như vậy cũng là không có cách nào khác, chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.”

Diệp Lăng Thiên cau mày hút thuốc, chậm rãi tự hỏi, thật lâu về sau cũng không nói cái gì, cuối cùng lại nói với Lý Vũ Hân: “Như vậy đi, anh ủng hộ vay ngân hàng, nhưng dù sao thì tài khoản của công ty ít nhất cũng phải giữ lại dòng vốn lưu động khoảng bốn mươi lăm tỷ, với bốn mươi lăm tỷ này đủ để chống chọi với rủi ro, có thể nói rằng ít nhất công ty của chúng ta vẫn có thể đảm bảo hoạt động an toàn theo như kế hoạch lúc nãy của em, nói cách khác công ty chỉ có thể sử dụng nguồn vốn là bốn mươi lăm tỷ, còn về vay ngân hàng, anh chỉ có thể huy động một vài mối quan hệ, mong là ngân hàng có thể cho vay thêm, hi vọng là có thể vay được một trăm năm mươi tỷ, còn ba mươi tỷ thiếu hụt sẽ được chuyển đến từ công ty bảo vệ, ngày hôm qua em cũng đã kiểm tra tài chính bên công ty bảo vệ, căn cứ vào suy đoán của em, bên phía đó có thể xuất ra nhiều nhất bao nhiêu tiền, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo nguồn vốn lưu động tất yếu.”

“Không bao gồm thanh khoản để duy trì hoạt động, tiền quỹ chứng khoán của công ty không vượt quá mười lăm tỷ, xét cho cùng các công ty bảo vệ không giống như các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, không phải là ngày nào bọn họ cũng có khoản doanh thu tài chính giống như của chúng ta, quỷ dự án không được đảm bảo đúng theo tiến độ cho nên cần phải giữ lại càng nhiều vốn lưu động để chuẩn bị cho tình huống bất cứ lúc nào, đây cũng là từ lúc mới bắt đầu em đã không nghĩ tới chuyện muốn chuyển vốn từ công ty bảo vệ.” Lý Vũ Hân nói thành thật.

“Điều đó có nghĩa là vẫn còn thiếu khoảng ba mươi tỷ có đúng không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Đúng vậy.”

“Ba mươi tỷ này cứ để anh nghĩ biện pháp đi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

“Anh nghĩ biện pháp hả? Anh nghĩ biện pháp từ đâu chứ? Tài sản của anh chính là hai công ty này, tiền trong công ty có thể lấy ra đã lấy ra hết rồi, anh lấy ba mươi tỷ từ đâu ra nữa?” Lý Vũ Hân không tin.

“Trong thẻ cá nhân của anh vẫn còn khoảng mười lăm tỷ, hơn nữa lần trước lúc gặp khủng hoảng anh đã thế chấp nhà xe cho ngân hàng, lần trước anh vay hơn chín tỷ, anh đã trả hết rồi, lần này anh cũng sẽ thế chấp nhà và xe, nghĩ cách nói thêm với ngân hàng chắc là có thể thế chấp được mười hai tỷ, tính ra cũng chỉ còn thiếu có ba tỷ, khi đến thời điểm đó ba tỷ sẽ được cộng từ tài khoản của hai chi nhánh, vậy thì bài toán khó đã được giải quyết rồi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi tính toán.

“Thế anh làm như vậy anh có khi nào nghỉ tới hậu quả một khi dự án thất bại không?” Lần này đổi thành Lý Vũ Hân cau mày.

“Có thể có hậu quả gì? Đơn giản chính là không có xe không có nhà không có công ty không có tài sản gì hết, không phải là trước đó anh cũng đã nói với em rồi hả, cùng lắm thì anh lại trở về mở cửa hàng đồ nướng bán tiếp. Thôi được rồi, phương án cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh sẽ phụ trách chuyện vay ngân hàng, mối quan hệ cứ để anh chạy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Con người của anh á, trong đầu của anh cứ mãi suy nghĩ cho người khác mà không phải là mình, không biết nên nói ra anh tốt hay là anh không tốt nữa. Nếu như anh đã kiên trì như vậy, thế thì cứ xử lý như vậy đi, tuy nhiên là vẫn chưa biết ngân hàng có thể cho chúng ta vay bao nhiêu, chúng ta cũng chỉ có thể ước tính biến động quỹ trêи dưới, chúng ta sẽ xác định kế hoạch cấp vốn vào thời điểm đó.”

Lý Vũ Hân viết một con số lên trêи giấy, sau đó lại nói: “Còn có một vấn đề khác cần thảo luận đó chính là việc phân chia cổ phần, vốn dĩ là không có vấn đề này thì anh là cổ đông duy nhất của công ty, tuy nhiên anh đã thực hiện một sự điều chỉnh lớn trong việc phân chia cổ phần trong công ty.

Em thấy là bên công ty thực phẩm em có 5% cổ phần, bên công ty bảo vệ Vương Lực có 5% cổ phần, sau khi thành lập tập đoàn có phải là cổ phần cứ dựa theo tiêu chuẩn này không vậy? Hay là nói phải điều chỉnh nữa, cái này anh nhất định phải nói rõ cho em trước mới được, chuyện này liên lụy đến rất nhiều thứ, chủ yếu là về phương diện pháp luật vô cùng nghiêm khắc. Mặt khác, nếu như thành lập một công ty, đến lúc đó cổ phần thay đổi sẽ phiền phức hơn hiện tại nhiều, không có khả năng dễ dàng giống như bây giờ đâu, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ.”

Diệp Lăng Thiên lấy ra một cây bút gõ gõ ở trêи bàn, gõ thật lâu, cuối cùng lại hỏi Lý Vũ Hân: “Nếu chúng ta thành lập công ty thì tổng tài sản của công ty chúng ta đến thời điểm đó là bao nhiêu?”

“Ngoài công ty thực phẩm mà chúng ta vẫn chưa thành lập, nếu như cứ tính toán dựa theo hai trăm bốn mươi tỷ thì tổng tài sản còn khoảng chín trăm sáu mươi tỷ, sao anh lại hỏi chuyện này vậy?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại anh.

“Như vậy đi, đến lúc đó cổ phần được sắp xếp như thế này, em chiếm 55% cổ phần, Vương Lực và Trần Tuấn Lương mỗi người 5%, Chu Ngọc Lâm và Trần Quân 3%, anh 29%, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sáu người chúng ta cũng tạo thành ban hội đồng quản trị đến lúc đó em là chủ tịch công ty, anh là tổng giám đốc, Vương Lực là phó tổng giám đốc của công ty, những người còn lại cứ sắp xếp dựa theo tình hình, lúc đó hãy sắp xếp cụ thể, trước mắt cứ như thế này.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi sau đó lại nói.

“Anh bị điên rồi, anh không nói sai đó chứ, em 55% hả?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt mà nhìn.

“Anh không có nói sai, em 55%.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Anh bị bệnh rồi hả? Tại sao em lại chiếm 55%, tại sao anh lại phải cho em nhiều như vậy?”

“Không phải là anh cho em nhiều như vậy, mà là bản thân em nên có nhiều như vậy, 55% này vốn là của em.” Diệp Lăng Thiên nói một cách chắc chắn.

“Được thôi, vậy ngày hôm nay anh nói rõ ràng với em đi, tại sao em lại chiếm hẳn 55%.” Chẳng biết tại sao Lý Vũ Hân lại đột nhiên nổi giận như thế.

“Nhất định phải hỏi cho rõ ràng à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.

“Đúng vậy, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Lý Vũ Hân gật đầu.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, lại đốt một điếu thuốc lần nữa, rất lâu sau đó mới mở miệng nói: “Em có còn nhớ khi thành lập công ty bảo vệ anh đã bỏ ra một trăm năm mươi tỷ tiền vốn không? Lúc đó em đã hỏi anh lấy một trăm năm mươi tỷ từ đâu ra, anh nói với em rằng một trăm năm mươi tỷ này là của một người bạn của anh, có đúng không? Để anh nói cho em biết trêи thực tế một trăm năm mươi tỷ này không phải là của ai khác, mà là của ba em, ba của em đã cho anh.”

“Ba của em?” Lý Vũ Hân lập tức đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Đúng vậy, trước khi ba em qua đời, cũng chính là lần tỉnh táo cuối cùng khi ở bệnh viện. Anh đến bệnh viện thăm ông ấy, ông ấy kêu bọn em đi ra ngoài để lại một anh với ông ấy trong phòng bệnh thì đã nói với anh như thế, ông ấy đã sớm biết cuối cùng tập đoàn Tam Nguyên sẽ phá sản, cũng biết cuối cùng em sẽ xuất hiện tình huống trong tay không còn gì hết, hơn nữa cũng biết là nếu như để lại tiền cho em thì em sẽ chỉ ném vào trong tập đoàn Tam Nguyên và không giữ lại một đồng nào, như thế kết quả cuối cùng vẫn sẽ là em không còn gì hết.

Cho nên lúc ông ấy bị bệnh, ông ấy biết là mình không thể sống nữa, ông ấy đã mượn thẻ chứng minh của anh để mở một tài khoản ngân hàng cho anh, chuyển một trăm năm mươi tỷ vào trong đó. Một trăm năm mươi tỷ này là để lại cho em, kêu anh nhất định phải trả lại cho em vào thời cơ thích hợp. Anh vẫn luôn không nói cho em biết, hơn nữa anh lại lấy một trăm năm mươi tỷ của ba em thành lập công ty bảo vệ, cho nên công ty bảo vệ này thật ra là của em, chỉ là anh thay mặt quản lý mà thôi. Hiện tại lẽ ra anh nên trả lại toàn bộ tài sản cho em, trước mắt tài sản của công ty bảo vệ cũng gần hai trăm năm mươi lăm tỷ, mặt khác bên phía công ty thực phẩm, mặc dù công ty thực phẩm là do một tay anh thành lập, nhưng mà công ty thực phẩm có thể có được ngày hôm nay có thể nói toàn bộ đều là công lao của em.

Nếu cứ để cho anh quản lý, công ty thực phẩm vẫn sẽ là quy mô giống như trước kia, cho nên lẽ ra công ty thực phẩm chúng ta mỗi người một nửa, hiện tại công ty thực phẩm có tài sản là năm trăm bảy mươi tỷ, một nửa là hai trăm tám mươi lăm tỷ, cho nên tài sản của em phải là năm trăm bốn mươi tỷ, dựa theo lượng tài sản này mà nói, em chiếm 56% cổ phần.

Nhưng mà cân nhắc đến Vương Lực với Chu Ngọc Lâm đều là những nhân viên cũ của công ty, đặc biệt là Vương Lực, hai công ty có thể có được như ngày hôm nay, cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên lẽ ra cũng phải cho bọn họ chút đền bù. Mặt khác, dù Trần Tuấn Lương và Trần Quân tuy rằng đến sau, nhưng mà đều đã cống hiến cho công ty. Trần Quân là một nhân tài, công ty nếu như muốn giữ lại người ta thì đương nhiên phải cho người ta một vài thứ, Trần Tuấn Lương là anh em của anh, vì đến giúp anh quản lý công ty bảo vệ mà đã từ bỏ cuộc sống và việc làm ăn vốn có của mình, liều mạng để đến đây giúp anh, hơn nữa anh có thể nói như thế này, nếu như không có cậu ấy thì không có khả năng có công ty bảo vệ ngày hôm nay, cho nên về tình và lý chúng ta đều nên cho cậu ấy chút lợi ích, cho nên cuối cùng em nhường lại 1%, anh nhượng lại 1%, em chiếm 55% cổ phần, anh 29%, đây là chuyện hợp tình hợp lý.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa tính toán.

“Một trăm năm mươi tỷ này là của ba em cho anh?” Lý Vũ Hân lặp đi lặp lại.

“Đúng vậy, đúng là của ba em cho anh, lúc đó tình huống của anh em cũng biết rồi đó, nếu như không phải ba em cho anh một trăm năm mươi tỷ anh làm gì có thể kiếm được một trăm năm mươi tỷ cơ chứ? Em không cần phải nghi ngờ chuyện này đâu.” Diệp Lăng Thiên nói rất thành thật.

“Ba em thật sự giữ lại một trăm năm mươi tỷ cho em, chỉ là tạm thời đặt ở chỗ anh để giữ lại thôi ư?”

“Đúng.” Diệp Lăng Thiên chỉ nhẹ gật đầu.

“Diệp Lăng Thiên, từ trước đến nay anh sẽ không nói dối, nếu như ba em thật sự để lại một trăm năm mươi tỷ này cho em, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ sử dụng số tiền một trăm năm mươi tỷ này hả? Anh cảm thấy là em sẽ tin anh? Anh nói rõ cho em biết đi, nói thật rốt cuộc một trăm năm mươi tỷ này là có chuyện gì xảy ra?” Lý Vũ Hân nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên rồi hỏi.
Diệp Lăng Thiên do dự, cũng không trả lời Lý Vũ Hân.

“Nếu như em đoán không sai số tiền này là của ba em cho anh, để anh tìm thời cơ hỗ trợ tập đoàn Tam Nguyên hoặc là giúp ông ấy trừng phạt thủ phạm đã phá nát tập đoàn Tam Nguyên, có đúng không?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.

“Đây chỉ là một ý mà thôi, ý của ông ấy chính là để lại một trăm năm mươi tỷ này cho anh, để anh chăm sóc em, mặc kệ sau này hai người chúng ta có thể tiến tới với nhau hay không, đều để anh phải chăm sóc cho em thật tốt. Bởi vì ông ấy đi rồi, chuyện duy nhất mà ông ấy không yên tâm đó chính là em, trêи thế giới này em cũng không còn người thân nào khác, sau khi ba em trải qua sự phản bội của nội bộ tập đoàn nên cũng không tìm thấy người nào quen thuộc đáng tin cậy, cho nên mới giao một trăm năm mươi tỷ này lại cho anh.

Mặt khác, để anh lấy một trăm năm mươi tỷ này đi đầu tư, ông ấy cảm thấy anh có thể làm nên chuyện lớn, ông ấy nói nếu như có cơ hội ông ấy vẫn hy vọng tập đoàn Tam Nguyên có thể hiện ra dưới ánh mặt trời, nhưng mà kêu anh không được hấp tấp, đây không phải là thỉnh cầu của ông ấy.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nói ra sự thật.

Lý Vũ Hân nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên, cô từ từ khóc, sau đó rất lâu mới cầm lấy khăn tay lau nước mắt, tiếp theo lại nói: “Nếu đã như thế thế thì một trăm năm mươi tỷ này là của anh, không có bất cứ quan hệ nào với em.”

“Một trăm năm mươi tỷ này là của ba em.”

“Nhưng mà một trăm năm mươi tỷ này là của ông ấy cho anh.”

“Anh không có khả năng muốn tiền của ông ấy, Vũ Hân, em biết tính cách của anh mà.”

Lý Vũ Hân rơi vào trầm mặc, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Vậy được rồi, thế thì em sẽ nhận một trăm năm mươi tỷ này, nhưng mà em chỉ cần một trăm năm mươi tỷ thôi, công ty bảo vệ là do một tay anh đã xây dựng, vốn không có liên quan gì tới em nhiều lắm, em chỉ cần một trăm năm mươi tỷ của ba em, còn lại em không muốn một đồng tiền nào hết.

Một trăm năm mươi tỷ này cũng chỉ chiếm 15% cổ phần, anh đừng có dùng logic của anh để yêu cầu em, em đến làm việc cho công ty thực phẩm của anh anh đã cho em không ít tiền lương, em đã nhận tiền lương nên làm việc cho anh, làm ra thành tích, đó là chuyện nên làm, cũng là kết quả vì anh đã cho em tiền lương, tại sao anh lại nói một nửa cổ phần là thù lao của em?

Nếu anh cứ như thế này anh có ích gì khi trở thành một ông chủ? Trong kinh doanh, em không muốn trộn lẫn cảm xúc cá nhân của mình vào công việc, hơn nữa từ khía cạnh tình cảm cá nhân em sẽ không chấp nhận chuyện anh cho em cổ phần dư, dựa theo trước đó, em đảm nhiệm chức vị phó tổng giám đốc công ty thực phẩm, anh cho em 5% cổ phần, giá trị tương đương gần hai mươi tám tỷ rưỡi, cộng với một trăm năm mươi tỷ là một trăm bảy mươi tám tỷ rưỡi, em nên có 18% cổ phần, em không muốn có nhiều hơn, anh biết tính cách của em rồi đó.”

Diệp Lăng Thiên lại nhíu chặt lông mày một lần nữa, phản ứng lúc này của Lý Vũ Hân thật ra cũng coi như là nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên thở dài, đúng là anh biết tính cách của Lý Vũ Hân, cho dù mình có ép buộc cỡ nào cô cũng sẽ kiên quyết không cần.

“Vậy cứ như thế đi, một trăm năm mươi tỷ xem như anh đã trả lại cho em, không bàn tán chuyện này nữa, cứ dựa theo quy định khen thưởng bình thường, anh sẽ cho Trần Tuấn Lương với Vương Lực mỗi người 5% cổ phần, xem như phần thưởng dựa theo công lao mà tính cho em 10% là chuyện nên làm, hợp lý, cũng không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào ở trong đó. Một trăm năm mươi tỷ của em chiếm 15% cổ phần, thêm 10% cổ phần nữa là em chiếm 30%, đây cũng là ranh giới mà anh có thể tiếp nhận được, em có đồng ý không?” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên lại nói.

Cuối cùng, Lý Vũ Hân mới do dự một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Có thể.”

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Diệp Lăng Thiên có hơi chán nản, lúc đầu anh thành lập công ty bảo vệ là vì Lý Tiên Nguyên nghĩ tới sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày để công ty để lại cho Lý Vũ Hân, đáng tiếc bây giờ đã xuất hiện cục diện có tiền nhưng mà lại không trả được.

“Cứ quyết định như thế đi, anh chiếm 59%, em chiếm 25 % cổ phần, Trần Tuấn Lương với Vương Lực mỗi người 5%, Chu Ngọc Lâm và Trần Quân mỗi người 3%, không có ý kiến gì chứ?” Lý Vũ Hân tính đi tính lại rồi hỏi.

“Không có.”

“Anh cũng thật là hào phóng quá đi, anh cứ chia cổ phần 3% rồi 5%, anh biết trước mắt 5% cổ phần có giá trị bao nhiêu không? 5% cổ phần chính là bốn mươi tám tỷ, 3% gần ba mươi tỷ, chưa kể công ty sẽ phát triển trong tương lai.” Lý Vũ Hân vừa ghi chú lại vừa nói.

“Mọi người đều là anh em của nhau, chúng ta kiếm tiền cũng không thể quên bọn họ được, nếu không thì sau này còn có ai tận tâm tận lực làm việc cho em nữa, làm việc cho công ty? Hơn nữa, thưởng cho người có công luôn là quy luật từ xưa đến nay, quan trọng nhất đó chính là trong lòng của anh không có băn khoăn, mọi người đều là anh em bạn bè, anh có ăn cũng không thể để mọi người bị đói, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Được rồi, qua mấy ngày nữa chờ em điều chỉnh những thứ này tốt rồi thì gọi mấy người bọn họ đến đây luôn đi. Chúng ta triển khai cuộc họp, đều nói những chuyện này cho rõ ràng.” Lý Vũ Hân vừa dọn dẹp đồ rồi đứng lên.

“Vũ Hân, anh nhắc nhở em công việc là công việc, sức khỏe mới là quan trọng nhất, công việc phải nghiêm túc phải cố gắng nhưng mà nghỉ ngơi cũng quan trọng giống như vậy, sau này anh không hi vọng em lại tăng ca. Còn nữa, anh đã sắp xếp cho Tiểu Lâm đi tìm thư ký cho em, không có một người thư ký thì không được, lượng công việc của em thật sự quá nhiều, ứng cử viên cho vị trí thư ký của em cũng sẽ do Tiểu Lâm tìm kiếm, anh không tham gia vào.

Còn nữa, cuối tuần này em đi ra ngoài với anh, anh dẫn em đi xem nhà, em cứ luôn ở nhà của Hiểu Tinh cũng không phải là chuyện tốt, bất kể như thế nào thì em cũng nhất định phải có một căn nhà thuộc về mình ở thành phố này, tiền mua nhà để anh trả một lần giúp em. Nhưng mà dựa theo tính toán lúc nãy, tiền của anh phải giữ lại cho công ty thực phẩm, cho nên đến lúc đó mua nhà cũng chỉ có thể giúp em giao tiền đặt cọc trước mà thôi, sau đó mỗi tháng tự em trả đi.”

“Em có thể ra ngoài thuê nhà ở.” Lý Vũ Hân nói.

“Nếu như em lựa chọn thuê nhà ở, vậy thì em vẫn nên tiếp tục trở về M Thành đi, anh không đồng ý nhiều lời nữa, cuối tuần anh đón em đi xem nhà. Cho dù là vì anh, hay là vì công ty, hay là vì lời hứa với ba em, căn nhà này anh đều phải mua cho em. Về phần anh bỏ tiền hay em bỏ tiền, đến lúc đó rồi lại nói, được rồi, cứ quyết định như thế.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng, không cho Lý Vũ Hân có quá nhiều chỗ để thương lượng.

Trước kia anh đã nghĩ muốn kết hôn với Lý Vũ Hân, cho nên anh không nghĩ tới chuyện mua nhà cho Lý Vũ Hân, nhưng mà hiện tại anh với Lý Vũ Hân chỉ là bạn bè bình thường, nói như thế nào thì thì anh cũng phải mua cho Lý Vũ Hân một căn nhà thuộc về cô. Giống như Diệp Lăng Thiên đã nói, cho dù là xuất phát từ cá nhân anh hay là công ty, hay là lời hứa hẹn sẽ chăm sóc cho Lý Vũ Hân cả đời của Diệp Lăng Thiên với Lý Tiên Nguyên, anh đều phải làm như vậy. Dù sao thì thuê nhà ở hoặc là ở nhà của người ta, thứ nhất, không có lòng cảm mến, thứ hai, càng không an toàn, đặc biệt Lý Vũ Hân lại là phụ nữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom