• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 916-920

CHƯƠNG 916: KHIẾN NGƯỜI KHÁC THẤT VỌNG

Nếu không phải chính miệng Trương Tiêu nói ra, Lý Phàm còn nghĩ mình đã nghe lầm. Bởi anh biết bối cảnh gia đình của Trương Tiêu rất không tệ.

Lý Phàm bỗng tò mò, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ? Sao gia đình cậu lại lưu lạc đến nông nỗi này?”

“Haiz, tôi đành nói thật với cậu vậy. Tôi biết nếu nói ra có lẽ cậu cũng không tin nhưng dù sau tôi vẫn phải nói cho cậu biết.”

Trương Tiêu trịnh trọng nói.

Lý Phàm tôn trọng ý kiến của Trương Tiêu, gật đầu nói: “Cậu cứ nói ra đi, mặc kệ thế nào tôi cũng sẽ tin cậu.”

Lúc này Trương Tiêu mới nói thật với Lý Phàm.

Gia đình của Trương Tiêu vốn rất khá giả, nhưng lúc học tiểu học, ba mẹ của Trong Tiêu thường xuyên cãi nhau, cãi cho đến khi Trương Tiêu học cấp ba thì cuối cùng bọn họ cũng bùng nổ dẫn đến ly hôn.

Trương Tiêu lựa chọn đi theo mẹ. Nhưng lương của mẹ Trương Tiêu không cao lắm, lại không có nhà, có xe nên cuộc sống của Trương Tiêu cực kỳ khó khăn.

Vì vậy, cuộc đời của Trương Tiêu có thể nói là đã phiêu bạt nửa đời người. Sau khi Lý Phàm biết chuyện của Trương Tiêu, anh rất thông cảm với anh ta.

Anh bỗng thấy bản thân mình còn tốt hơn Trương Tiêu nhiều. Ít nhất anh cũng không thê thảm như vậy.

Lý Phàm biết Trương Tiêu khó xử, chợt sửa lời nói: “Nếu không cậu tới nhà tôi ở mấy ngày đi.”

“Được, được.” Trương Tiêu gật đầu lia lịa, khóe miệng nhếch lên, tất cả những gì anh ta vừa nói đều là bịa đặt, mục đích chính là muốn Lý Phàm thông cảm với anh ta.

Bởi vì nếu lần này chia tay, hẹn lần sau gặp lại, sợ là sẽ không có lý do nào tốt hơn. Vì vậy anh ta muốn ở bên cạnh Lý Phàm, nhân tiện muốn moi cho được chìa khóa bí mật của Long Môn từ chỗ Lý Phàm trong thời gian ngắn nhất.

Lý Phàm cũng không ghét bỏ Trương Tiêu. Anh và Trương Tiêu cùng là một loại người nhưng ít nhất anh đã vượt qua được.

Khi Lý Phàm trở về chung cư, Cố Họa Y khoanh tay trước ngực tức giận nhìn anh, hỏi tội nói: “Sao giờ này anh mới về, chắc không phải đi chơi mới về đấy chứ?”

Lý Phàm không khỏi ho khan, chỉ sợ Cố Họa Y nói nhiều. Dù sao Trương Tiêu cũng đang ở đây. Lỡ như để Trương Tiêu nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới anh ta.

Ban đầu Cố Họa Y cũng không hiểu lắm nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lý Phàm, cô mới hiểu rõ. Cô kết luận người này chắc là bạn của Lý Phàm.

“Quên đi, không so đo với anh, em về phòng ngủ đây.” Cố Họa Y khoát tay, tìm lý do rời đi.

Khi Trương Tiêu thấy Cố Họa Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên. Ít nhiều gì anh ta cũng nhận ra Cố Họa Y. Cô không phải là một trong tứ đại nữ thần ở Hán Thành sao?

Nghĩ tới dáng vẻ liếc mắt đưa tình của Cố Họa Y và Lý Phàm, anh ta liền biết mối quan hệ của hai người.

Lúc này Trương Tiêu mới hiểu rõ, thì ra người bạn này của mình chính là người ở rể nổi tiếng mấy năm nay.

Trương Tiêu vốn nghĩ Lý Phàm đang phát đạt nhưng sau khi nghĩ tới việc Lý Phàm lại đi ở rể thì trong lòng anh ta cực kỳ xem thường Lý Phàm.

Lý Phàm cũng không ngờ người bạn của anh lại nghĩ anh như vậy. Anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, bắt đầu rót trà cho Trương Tiêu.

Trương Tiêu cũng chú ý tới Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt. Đầu óc anh ta tắc nghẽn, máu cam chảy ròng ròng. Nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp của Trần Hiểu Đồng và Hoa Trúc Nguyệt không ngừng lắc lắc lư trước mặt anh ta.

Nếu anh ta không động lòng thì đúng là kỳ lạ. Ba người đẹp vô song này đều ở trong nhà Lý Phàm. Anh ta không khỏi than thở, thằng nhóc này thật là có phúc.

Không biết tại sao Trương Tiêu bỗng ước ao mình được như Lý Phàm.

Đương nhiên Lý Phàm cũng chú ý tới bộ dáng buồn cười của Trương Tiêu Anh liếc mắt, chỉ có điều nể tình đối phương uống hơi nhiều nên tạm thời không để trong lòng.

“Đúng rồi, mấy ngày nay cậu cứ ngủ ở nhà tôi đi.” Lý Phàm đột nhiên nói.

Trương Tiêu lập tức bắt đầu nhập vai, tỏ vẻ cảm động nói: “Bạn học cũ, cậu tốt với tôi quá. Nếu tôi ở đây luôn cậu có đuổi tôi đi không?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng. Lý Phàm chậm nửa nhịp mới cười gượng, khiến Trương Tiêu không biết nói gì.

Lý Phàm khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là được.”

Trương Tiêu biết trong lòng Lý Phàm chắc chắn là không muốn. Chỉ có điều anh ta biết nhiệm vụ chính của anh ta là thăm dò cho được chìa khóa bí mật của Long Môn, không cần phải suy nghĩ đến những việc khác.

Lúc này Trương Tiêu bỗng nói: “Không nói những thứ này nữa, tôi về phòng ngủ trước đây.”

Lý Phàm gật đầu, cũng không ngăn cản đối phương.

Sau khi Trương Tiêu về phòng ngủ, Trần Hiểu Đồng đột nhiên nói: “Tôi thấy bạn của anh chẳng phải người tốt lành gì. Anh phải sớm đề phòng anh ta đi. Người như vậy rất nguy hiểm.”

Lý Phàm nghe vậy rất ngạc nhiên. Nhưng Trương Tiêu có nguy hiểm hay không trong lòng anh tự biết rõ.

“Yên tâm đi, cô không cần lo lắng việc này.” Lý Phàm cười nói.

Trúc Hoa Nguyệt cũng nói ngay theo: “Người kia cứ nhìn tôi chằm chằm, vừa nhìn đã biết là kẻ lưu manh.”

“Chậc, lần sau tôi sẽ chú ý.” Lý Phàm thấy buồn cười. Dù sau Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều là những mỹ nhân tuyệt sắc, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ rung động.

Chỉ có thánh nhân mới không rung động khi thấy người đẹp như vậy nhưng trên đời này chẳng có bao nhiêu thánh nhân.

Lý Phàm luôn cảm thấy Trương Tiêu có gì đó khác lạ, về phần khác lạ chỗ nào anh cũng không nói ra được. Anh thấy hình như Trương Tiêu đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lý Phàm nghĩ không ra nên theo bản năng gọi điện cho đội trưởng Chương, bảo đối phương đi điều tra gia đình của Trương Tiêu.

Nửa đêm, Lý Phàm nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Anh lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường để tránh kinh động đến Cố Họa Y.

Trương Tiêu cầm đèn pin trong tay, rón rén lục tìm trong tủ đựng đồ. Quân sư Bạch gọi điện thọai bảo anh ta hành động vào ban đêm, nếu tìm không được thì hãy nghĩ tới cách moi tin.

Sáng nay anh ta đã thử qua. Nhưng tửu lượng của Lý Phàm có thể so sánh với tửu tiên. Anh ta biết nếu moi tin từ chỗ Lý Phàm còn khó hơn lên trời.

Vì vậy Trương Tiêu mới đổi cách hành động. Nếu có thể trực tiếp lấy được chìa khóa bí mật của Long Môn thì anh ta không cần phí nhiều công sức như vậy. Lấy xong thì rời đi luôn là được.

Nhưng dù anh ta có lục lọi thế nào cũng không có bất kỳ manh mối gì. Thậm chí ngay cả một đồ vật khác lạ cũng không có.

Anh ta không khỏi cảm thấy đau đầu. Vì không biết chìa khóa bí mật của Long Môn này có hình dáng thế nào nên khi tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trong lúc Trương Tiêu cúi đầu tìm kiếm cũng không nhìn đường, đột nhiên cảm thấy mình đụng phải một bức tường rất kiên cố, lập tức ngã sấp xuống.
CHƯƠNG 917: CÓ TẬT GIẬT MÌNH

Trương Tiêu sợ hãi đến mức ném điện thoại đi, chủ yếu là vì anh ta có tật giật mình, hơn nữa nửa đêm nửa hôm cũng sẽ không có người, ít nhiều anh ta cũng tin vào chuyện ma quỷ, nhất là, sau khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm thì cho rằng bản thân đã bị lộ rồi.

“Cậu ở đây làm gì?” Lý Phàm nhìn Trương Tiêu với ánh mắt khó hiểu, trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ Trương Tiêu, anh cho rằng chắc chắn đối phương có chuyện gì đang giấu mình đó.

Nếu không cũng sẽ không tìm kiếm đồ đạc nửa đêm nửa hôm như vậy, may là thính lực của anh rất tốt nên mới nghe được tiếng động này, nếu đổi thành người khác, e rằng Trương Tiêu đã có thể tiếp tục làm vậy mà thần không biết quỷ không hay rồi.

Trương Tiêu thấy vậy bèn cả vú lấp miệng em, không vui nói: “Đồ của tôi rơi mất rồi, nên tôi mới ra đây tìm, cậu ra ngoài thì cũng phải nói một tiếng chứ, dọa tôi hết hồn.”

Lý Phàm tiếp tục híp mắt nói: “Đồ rơi rồi thì để trời sáng rồi tìm, tôi đi vệ sinh.”

Trương Tiêu trêu chọc nói: “Nửa đêm đi vệ sinh nhiều lần, e là thận có vấn đề rồi.”

Lý Phàm chỉ cười không nói, anh không vạch trần Trương Tiêu, anh muốn xem xem Trương Tiêu muốn chơi trò gì với mình, thật ra trong lòng anh cũng biết rất rõ.

Lúc học tiểu học, quan hệ của anh và Trương Tiêu không phải rất tốt, chỉ bình thường mà thôi, Trương Tiêu là người bạn tiểu học duy nhất tìm đến liên lạc với anh, hơn nữa hôm nay còn chủ động muốn ngủ ở nhà anh.

Lại thêm việc đối phương không ngừng chuốc rượu anh, Lý Phàm càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, anh cho rằng người bạn cũ này chắc chắn là có chuẩn bị mà tới.

Đối với kết quả như vậy, Lý Phàm rất thất vọng.

Trương Tiêu lại tưởng rằng Lý Phàm đã tin mình rồi, lặng lẽ vỗ lồng ngực, cho rằng khả năng đánh lừa của anh ta quá tài giỏi.

Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào khả năng đánh lừa của mình, lúc này mới trở về phòng, tránh để Lý Phàm lại nhận ra có vấn đề gì trong đó.

Sau khi Lý Phàm trở về phòng, quả nhiên Trương Tiêu không có bất cứ động tĩnh gì nữa.

Lúc rời giường, Lý Phàm làm bữa sáng cho ba người, bao gồm cả bữa sáng của anh và Trương Tiêu.

Trương Tiêu ăn sáng xong, thì cùng Lý Phàm đi chạy buổi sáng, Trương Tiêu đột nhiên lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi ra, nói: “Cái đồng hồ này là cho cậu, hôm qua ở nhà cậu cả tối, cũng thật ngại quá, trên người tôi không có bao nhiêu tiền cả.”

“Không cần như vậy đâu.” Lý Phàm vô thức xua tay, anh biết chiếc đồng hồ này đương nhiên là tốt, nhưng ít nhất đây là đồ của đối phương, anh không thể vô cớ nhận lấy như vậy được.

Trương Tiêu lại nói: “Có gì mà không được chứ, cậu cứ giữ lấy đi, nếu cậu không nhận lấy, thì tôi cũng áy náy lắm.”

Lý Phàm thấy vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nhận lấy.

“Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Thật sự anh không hiểu quá rõ về đồng hồ, nên mới tò mò hỏi thử, có điều thứ anh để ý không phải giá cả mà là phần tâm ý đó của đối phương.

“Chiếc đồng hồ này là ba mẹ tôi cho tôi, có thể nói là một vật kỉ niệm, nhưng bây giờ tôi có giữ vật kỉ niệm cũng vô dụng, vào lúc tôi khó khăn nhất thì cũng chỉ có cậu có quan hệ không tệ với tôi, món đồ này cứ tặng cho cậu vậy.”

Lời này Trương Tiêu nói ra rất cảm động, khiến người ta nghe vào cũng không khỏi thấy động lòng.

Khóe miệng Lý Phàm khẽ co giật, anh chỉ hỏi giá cả, sao đối phương lại nói đến mức thê lương như vậy chứ, nếu anh không biết nhất cử nhất động của Trương Tiêu tối qua, có lẽ anh còn bị cảm động bởi lời này của Trương Tiêu.

Nhưng bây giờ, anh có nghe thấy lời này của Trương Tiêu cũng chỉ cho rằng chắc chắn Trương Tiêu đang diễn kịch.

“Xem ra đúng thật là quý trọng, quý trọng đến vậy, cậu xác định là muốn cho tôi chứ?” Lý Phàm hỏi ngược lại, anh cho rằng món đồ quý trọng như vậy, đối phương chắc chắn sẽ giữ lại, sao có thể cho anh được.

Quả nhiên, Trương Tiêu gật đầu nói: “Anh Lý, anh không cần phải nói nhiều lời khách sáo với tôi như vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ coi anh là anh trai của tôi, đồ của tôi cũng chính là đồ của anh.”

Để phụ họa theo, Lý Phàm cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Lúc Lý Phàm đồng ý, Trương Tiêu lập tức cười nói: “Anh Lý, anh có bảo bối gì có thể cho tôi không.”

“Bảo bối? Cái này thì không có.” Lý Phàm lắc đầu, rồi trực tiếp làm ngơ, không hề đặt trong lòng.

Trương Tiêu cảm thấy rất ngoài ý muốn, anh ta thở dài nói: “Ài, tôi coi anh Lý là anh em, nhưng anh Lý lại không coi tôi là bạn bè, không đủ nghĩa khí nhé.”

Lý Phàm nghe thấy vậy, không khỏi trợn mắt, lý lẽ đạo đức của tên này cũng ghê thật đấy, cái gì gọi là không đủ nghĩa khí chứ?

Lý Phàm nhíu mày nói: “Quả thật là tôi không có bảo bối gì cả.”

“Chẳng hạn như một số đồ cổ, có giá trị hay không cũng không sao cả, chủ yếu là để kỉ niệm thôi.” Trương Tiêu không kiềm chế nổi nữa mà đưa ra gợi ý, suýt chút nữa đã nói thẳng là chìa khóa của Long Môn ra.

Lúc này Lý Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiêu, như là đã hiểu rõ ý của Trương Tiêu, anh híp mắt nói: “Chẳng trách cậu lại ở đây đợi tôi, thứ đồ đó, tôi quả thật không có.”

“Anh Lý, anh nói vậy là có ý gì, tôi có đòi anh món đồ gì đâu.” Trương Tiêu biến sắc, liền bắt đầu giả ngây giả ngốc.

Lý Phàm cười nói: “Cậu không phải nghe ngóng từ chỗ tôi nữa, là chìa khóa Long Môn đúng không, ngại quá, món đồ này, tôi quả thật không biết nó ở đâu.”

Nói thật, nếu anh biết chìa khóa Long Môn ở đâu, chắc chắn anh sẽ giữ nó lại, hoặc là đi tìm kho báu Long Môn để mở nó ra rồi chứ không phải cứ vướng mắc trong lòng cả đời này.

Vậy nên điều này, Lý Phàm hiểu rất rõ, anh vẫn luôn không có tung tích gì về chìa khóa Long Môn, nếu anh biết được chìa khóa Long Môn ở đâu thì anh đã dùng nó từ lâu rồi, hà cớ gì phải giữ lại bên mình chứ.

Dù sao giữ lại bên mình và mở kho báu Long Môn ra thì đều nguy hiểm, làm vậy không phải tốt hơn sao?

Sau khi Trương Tiêu nghe thấy vậy, anh ta choáng váng, anh ta cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả như vậy, nếu không phải tận tai nghe thấy, anh ta còn không dám tin là thật.

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại không giống với trong tưởng tượng của mình, anh ta cho rằng đối ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng, nhưng bây giờ anh ta mới biết, đối phương đã phát hiện ra từ lâu rồi.

“À, hóa ra cậu đã phát hiện ra rồi à.” Trương Tiêu nở một nụ cười khổ sở, anh ta cho rằng mình còn có thể tiếp tục che giấu một đoạn thời gian nữa cơ.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Tôi rất thất vọng về cậu, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra cả, mời cậu rời khỏi nơi này đi.”

“Cậu nhất định đừng đuổi tôi đi, nếu cậu đuổi tôi đi, tôi sẽ chết chắc.” Đột nhiên, Trương Tiêu trở nên hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy khắp lưng.

Lý Phàm nhìn Trương Tiêu với ánh mắt nghi ngờ, tưởng rằng Trương Tiêu đang nói dối, nhưng anh nhìn thấy, ngoài sự sợ hãi trong ánh mắt của Trương Tiêu ra, thì còn có sự chân thành.

Lúc này Lý Phàm mới biết không phải Trương Tiêu đang đùa giỡn với mình, anh nhíu mày hỏi: “Tại sao cậu lại chết chắc?”

Lúc này Trương Tiêu mới thành thật nói: “Bọn họ nói rồi, nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà trở về, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho tôi.”
CHƯƠNG 918: KẺ MẠNH LIÊN THỦ

Lý Phàm đương nhiên biết những người mà Trương Tiêu nói là ai, trước mắt những kẻ có ý đồ với chìa khóa Long Môn, thì cũng chỉ có Long Hậu mà thôi.

Còn về người xử lí chuyện này, chắc chắn là người mới thay thế cho Trương Đức Võ, Bạch quân sư.

Bạch quân sư này, tuy Lý Phàm chưa từng qua lại, nhưng Lý Phàm có thể khẳng định rằng, Bạch quân sư này chắc chắn là một người lòng dạ nham hiểm.

Nếu như nhiệm vụ lần này không hoàn thành, nói không chừng Bạch quân sư sẽ thật sự truy cứu Trương Tiêu.

Đến lúc đó, nói không chừng Bạch quân sư sẽ xử lí Trương Tiêu, nhưng mọi chuyện này thì có liên quan gì đến Lý Phàm chứ, cho dù đối phương có bị ép thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.

“Tôi không giúp nổi cậu, cậu tự lo liệu cho bản thân đi.” Lý Phàm không phải thánh nhân, bây giờ trong biệt thự vẫn còn có rất nhiều người anh không thể chăm sóc được, anh không muốn lo liệu cho một người bạn từng ra tay với mình.

Nghe vậy, Trương Tiêu lập tức nổi giận, hét lên với Lý Phàm: “Cậu tuyệt tình quá rồi đó, tốt xấu gì cậu cũng phải cứu tôi một lần chứ, lần này tôi thật sự sẽ chết chắc đó.”

Lý Phàm làm như không nghe thấy gì, trực tiếp làm ngơ, Trương Tiêu sốt ruột, anh ta vô thức ôm lấy chân Lý Phàm, nói: “Tôi biết sai rồi, xin cậu nể tình chúng ta là bạn hồi tiểu học, cậu giữ cái mạng này cho tôi đi.”

Sau khi thấy dáng vẻ này của đối phương, trong lòng lại thấy không thoải mái, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, chủ yếu đối phương quả thật là không có lương tâm, gần như không có một lời nói thật lòng nào.

Đổi một cách nói khác, thì chính là miệng chó không mọc được ngà voi.

Trương Tiêu thấy Lý Phàm đồng ý, liền thấy vui mừng, vô thức ôm lấy Lý Phàm.

917-thieu-chu.jpg


Bây giờ anh ta cảm thấy mọi chuyện vô cùng gay go, cho rằng mình đã chết chắc rồi, anh ta căng thẳng đến mức không thể ghe lọt lời của ai.

Lý Phàm gọi đối phương mấy tiếng liền, lúc này mới nói: “Cậu đừng ngơ ra đó nữa, đám người đó đi cả rồi.”

Trương Tiêu nhớ lại bản lĩnh ban nãy của Lý Phàm, anh ta liền biết Lý Phàm chính là hi vọng của mình, bèn gửi gắm hết mọi hi vọng cho Lý Phàm, nói: “Cậu Lý, tôi tin chắc chắn cậu có thể cứu tôi, cậu Lý, xin hãy cứu tôi một mạng.”

Lý Phàm nhíu mày, anh cũng nhìn ra được không phải Trương Tiêu đang lừa mình, anh cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, Trương Tiêu vừa nói nói sự thật với anh sao đã bị lộ ngay rồi?

Lúc này tầm mắt của Lý Phàm mới đặt lên người Trương Tiêu, đúng lúc này, anh mới phát giác ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra trên người đối phương đã bị lắp máy nghe lén.

Rất nhanh Lý Phàm đã gỡ máy nghe lén trên người đối phương xuống, sau khi Trương Tiêu nhìn thấy món đồ này thì thấy rất kì lạ, hiển nhiên là không biết món đồ này là cái gì.

“Cậu Lý, cái này?” Trương Tiêu không kìm được hỏi.

Lý Phàm giẫm nát máy nghe lén, nhàn nhạt nói: “Đây là máy nghe lén, hiển nhiên là những lời ban nãy cậu nói với tôi đã bị bọn họ nghe thấy hết rồi, nên bọn họ mới muốn xử lí cậu.”

Trương Tiêu nuốt nước miếng, bây giờ anh ta rất sợ hãi, vì những chuyện vừa mới xảy ra quá đỗi đáng sợ, vượt xa khỏi phạm vi có thể chấp nhận của anh ta.

“Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cậu.” Lý Phàm nói, về Trương Tiêu, anh quyết định sẽ giao cho Sở Trung Thiên xử lí.

Bên cạnh Sở Trung Thiên có nhiều người, bảo vệ Trương Tiêu thì vẫn dư sức.

Lý Phàm không lo lắng sẽ để lộ Sở Trung Thiên, dù sao cậu Long và Long Hậu sẽ không đấu khẩu với nhau, hai người này sẽ không xảy ra xung đột gì cả.

Hơn nữa, chuyện bé như con kiến, Long Hậu cũng không rảnh rỗi gọi điện cho cậu Long.

Sắc mặt Bạch quân sư trầm xuống, kế hoạch thất bại một lần nữa khiến ông ta bị đả kích rất mạnh, ông ta đột nhiên trở nên suy sụp tinh thần, tại sao chiêu thức trăm trận trăm thắng của ông ta, tại sao áp dụng với Lý Phàm lại không hề có chút tác dụng nào?

Bạch quân sư nghiến răng, chuyện này tuyệt đối không thể nói với Long Hậu, ông ta đành phải nhịn, bắt đầu nghĩ một cách khác, ông ta đột nhiên nhớ đến cậu Long.

Ông ta có thể hợp tác với cậu Long một phen, nếu hợp tác với cậu Long, nói không chừng chỉ cần tốn ít sức đã có thể thành công rồi.

Nghĩ vậy, ông ta lập tức liên lạc với cậu Long.

Sau khi cậu Long biết được Bạch quân sư là người bên cạnh Long Hậu, ít nhiều cũng cho chút mặt mũi, lúc này mới đồng ý gặp mặt đối phương.

“Cậu Long, cậu không hổ là con trai của Thất Long Vương, tương lai sẽ thay thế cho thiếu chủ của Long Môn.” Trước khi Bạch quân sư gặp cậu Long cũng đã chuẩn bị một ít tài liệu, vừa gặp mặt liền không ngừng nịnh nọt.

Cậu Long nghe vào, vô cùng hài lòng, cười như nở hoa, nói: “Haha, ánh mắt của Long Hậu thật không tệ, chọn trúng ông làm quân sư.”

Bạch quân sư khách sáo rót trà cho cậu Long, cậu Long nói thẳng: “Chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên xử lí Lý Phàm thế nào đi.”

“Ài, Lý Phàm này, quả thực khó đối phó, có điều tôi cần một ít người, tôi nghe nói cậu Long thích nuôi một số sát thủ như nuôi cổ độc, để đám sát thủ này tự tàn sát lẫn nhau, kẻ cuối cùng sống sót được mới là sát thủ thật sự, có đúng như vậy không?”

Bạch quân sư xoa tay, làm như vô ý hỏi.

Cậu Long đột nhiên trở nên kiêu ngạo, nói: “Ông nói không sai, quả thực là như vậy.”

“Cậu Long, theo tôi thấy, hay là cậu để đám sát thủ kia của cậu ra tay đi, bên tôi có thể điều động một số cao thủ ra, chúng ta liên thủ, như vậy tỉ lệ thành công sẽ rất lớn.” Bạch quân sư cười nói.

Cậu Long cười nói: “Không biết người ông phái ra là sát thủ nào, nếu không có danh tiếng, tôi thấy không cần phải hợp tác nữa đâu.”

“Cậu Long, sát thủ mà tôi phái ra là chưởng môn của Bát Cực Quyền và Thái Cực Quyền, hai người này có thể nói là được truyền lại từ tông sư đời đầu, đều có nền tảng nhất định, nội lực thâm hậu, như vậy có đáng để hợp tác không?”

Bạch quân sư ít nhiều cũng có vài phần tự tin, nếu không ông ta cũng không dám bàn chuyện hợp tác với đối phương.

“Được, người của tôi tạm thời bảo mật, không thể nói cho ông, có điều, ông phải đi cùng tôi, thực lực của cậu ta, đảm bảo đủ tư cách.” Cậu Long nở một nụ cười tàn nhẫn, gửi lời mời đến Bạch quân sư.
CHƯƠNG 919: LÒNG DẠ NHAM HIỂM

Bạch quân sư nghe vậy, không khỏi run rẩy, ông ta cho rằng ông ta đã là một người lòng dạ nham hiểm rồi, nhưng ông ta không ngờ tới, cậu Long lòng dạ còn nham hiểm hơn cả so với ông ta.

Ngay lập tức, Bạch quân sư không dám xem thường cậu Long nữa, ông ta cũng nhìn ra được cậu Long không đơn giản, ông ta có chút hối hận vì đã hợp tác với cậu Long.

Có điều, ông ta cũng phải để tâm đến, lỡ như ngày nào đó ông ta đấu với cậu Long, đối với ông ta mà nói cũng không phải chuyện nhỏ.

Bạch quân sư là một người từng trải, nên ông ta cũng không thấy sợ hãi, quả quyết đồng ý, rồi xuất phát cùng cậu Long.

Cậu Long cười như không cười nói: “Bạch quân sư, tôi biết ông là một người từng trải, chứng kiến nhiều mặt của xã hội, nhưng đối với tôi mà nói, ông còn kém xa lắm, chuyện mà ông nhìn thấy sắp tới chắc chắn sẽ khiến ông phải trố mắt đứng nhìn.”

Bạch quân sư nghe vậy chỉ mỉm cười, coi như không nghe thấy gì, đối với ông ta mà nói, ông ta cho rằng mọi thứ trước mắt đều tốt hơn.

Bạch quân sư không tin đối phương có thể dọa được ông, ông ta cho rằng đối phương chắc chắn chỉ đang chém gió mà thôi.

Nhưng cảnh tượng sau đó đã khiến Bạch quân sư không thể nào bình tĩnh lại được, ông ta không ngờ cậu Long lại tạo ra một tổ chức ngầm như vậy.

Khi ông ta xuống dưới lòng đất, ông ta liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng trong không khí, hơn nữa xung quanh còn có những tiếng hét đinh tai nhức óc.

Bạch quân sư nhíu chặt mày, rõ ràng là tiếng hét của người, ông ta nghe vào lại như tiếng gầm của dã thú, lúc này ông ta đã hiểu cậu Long không phải đang đùa giỡn với ông ta.

Ông ta thấp thỏm bước tới, lúc đi vào, ông ta nhìn thấy một số người bị nhốt trong lồng, đám người này ai nấy đều là cao thủ đỉnh cấp, có cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt hiện lên sát khí.

Sau khi Bạch quân sư nhìn thấy cảnh này, ông ta liền ngơ ra, tình huống này là như thế nào, kết quả này không giống với những gì ông ta tưởng tượng.

Ông ta bắt đầu thấy hoảng loạn trong lòng, lúc ông ta nhìn thấy đám người kia thì lại không dám nhìn thẳng.

Bạch quân sư không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn đám người này ra tay?”

“Đương nhiên không phải, đám người này chỉ có thể nói là có cấp bậc bình thường mà thôi, đối phó với Lý Phàm, đương nhiên tôi phải phái ra Cuồng Ma Chung Cực bên tôi rồi.” Đột nhiên, cậu Long để lộ ra vẻ mặt cao ngạo, điên cuồng.

Bạch quân sư hít một hơi thật sâu, đám người này đã tài giỏi đến vậy rồi, ông ta không dám tưởng tượng Cuồng Ma Chung Cực trong lời nói của cậu Long còn tài giỏi đến mức nào nữa.

Điều bây giờ ông ta có thể khẳng định đó là, chỉ cần Cuồng Ma Chung Cực của cậu Long cùng với cao thủ Thái Cực Quyền và Bát Cực Quyền của ông ta thì chắc chắn sẽ dư sức đối phó với Lý Phàm.

Bạch quân sư đành phải theo cậu Long đi vào trong, thỉnh thoảng, ông ta nhìn thấy có hai người đàn ông vạm vỡ đang tàn sát nhau trên võ đài, hai người đó dường như bị đánh rất thảm hại, hơn nữa cánh tay rõ ràng là đã trật khớp.

Nhưng hai người đàn ông đó vẫn đang liều mạng đánh nhau, khán giả bên ngoài điên cuồng hò hét, mọi thứ như một vũ điệu điên cuồng.

Bạch quân sư không khống chế được mà tái mét mặt mũi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng máu me này, ông ta mới biết những gì ông ta từng trải đúng là quá ít ỏi.

Ông ta không ngờ nơi này còn hỗn loạn đến vậy, hoàn toàn phá hoại tam quan của ông ta.

Cậu Long nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Bạch quân sư liền mỉm cười, anh ta rất hài lòng với kết quả như vậy, thứ anh ta muốn chính là kết quả này.

Bạch quân sư đi theo sau anh ta, cuối cùng, anh ta mới dừng lại trước một cánh cửa.

Bạch quân sư vô thức ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy có một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi trong một căn phòng hào hoa, người đàn ông đó bị trói bằng dây xích, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

Quan trọng nhất chính là, người đàn ông này không chỉ có vẻ bề ngoài mạnh mẽ mà cơ thể còn tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ.

Bên cạnh người đàn ông là một đám người hầu hạ anh ta, trông anh ta đang vô cùng thoải mái ăn hoa quả, lúc anh ta nhìn thấy Bạch quân sư và cậu Long đến còn chẳng nhìn lấy một cái, trực tiếp làm ngơ.

Cậu Long cảm thấy rất khó chịu, anh ta cũng được xem là sếp của đối phương, đối phương ăn đồ của anh ta, cầm tiền của anh ta mà lại dám làm ngơ anh ta.

Trong lòng anh ta cũng có một cảm giác vô cùng mất cân đối, nhưng anh ta nghĩ đến việc mình còn cần lợi dụng người đàn ông này nên mới không thấy khó hiểu nữa.

Người đàn ông kia không thoải mái, hừ giọng nói: “Cậu Long, cậu đến tìm tôi có chuyện gì sao, nếu không có chuyện gì khác, mời cậu đi cho.”

Cậu Long nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, anh ta biết người đàn ông này rất ngông cuồng tự đại, nhưng anh ta cũng không đặt trong lòng.

“Anh xem anh nói kìa, tôi đến tìm anh đương nhiên là có việc rồi.” Cậu Long mỉm cười nói, thực lực của đối phương rất mạnh, anh ta muốn đánh cũng không thể đánh, cũng không thể đuổi đối phương ra ngoài, đây mới là mục đích thật sự khiến đối phương điên cuồng.

Nhưng anh ta nghĩ đến đây là lần cuối cùng dùng đối phương để làm việc cho bản thân, đợi Cuồng Ma Chung Cực giúp anh ta giải quyết Lý Phàm, anh ta sẽ tiêu diệt đối phương triệt để.

Cuồng Ma Chung Cực cười: “Muốn tôi giúp cậu thì cũng được thôi, nhưng phải xem xem cậu có bản lĩnh đó hay không đã, nếu cậu không có bản lĩnh đó, tôi đề nghị cậu nên bớt cái suy nghĩ đó lại đi.”

“Bớt cái suy nghĩ đó lại à, anh nghĩ cũng hay thật đấy.” Cậu Long không vui nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Lần này tôi giao cho anh một nhiệm vụ, nếu anh hoàn thành, tôi sẽ cho anh ba tỉ.”

Cuồng Ma Chung Cực nghe thấy vậy, lập tức thấy vui mừng, vô thức hỏi: “Cậu nói thật sao, cậu không thể lừa tôi, nếu cậu lừa tôi, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Khóe miệng cậu Long khẽ giật nhẹ, anh ta biết Cuồng Ma Chung Cực không phải đang nói đùa, anh ta cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, hơn nữa tôi còn tìm cho anh một đối thủ rất mạnh, người đó là thiếu chủ của Long Môn bây giờ.”

“Thiếu chủ Long Môn?” Cuồng Ma Chung Cực không chút sợ hãi mà lại ngơ ra, rồi cười đùa nói: “Đã là thiếu chủ Long Môn, nếu tôi mà giết chết cậu ta, chắc chắn sẽ rất có ý nghĩa nhỉ.”

Bây giờ có thể nói là anh ta không thiếu tiền, chủ yếu là danh tiếng, anh ta chỉ cần gây dựng được tiếng tăm mà thôi, mà hôm nay chính là một cơ hội vô cùng tốt.

Lúc anh ta nghe thấy chính miệng cậu Long nói ra, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bạch quân sư vô thức hỏi: “À thì, tôi vẫn chưa thấy sự ghê gớm của cậu ta, hay là cậu bảo cậu ta ra tay cho tôi xem xem.”

Sắc mặt cậu Long thay đổi, cười gằn nói: “Lần sau đi, nếu anh ta ra tay, chúng ta sẽ gặp nạn đó.”

Bạch quân sư vò đầu, không hiểu ý của cậu Long, ông ta cho rằng đối phương đang miêu tả quá lố.

Cuồng Ma Chung Cực chợt đứng dậy, lời ban nãy của Bạch quân sư đương nhiên anh ta cũng nghe thấy, anh ta liền cảm thấy không phục.

Sắc mặt cậu Long thay đổi, anh ta biết Cuồng Ma Chung Cực muốn thể hiện bản lĩnh rồi.
CHƯƠNG 920: QUÁ MẠNH!

Cậu chủ Long và người của mình dần dần tránh đi, quân sư Bạch vẫn sửng sờ tại chỗ, hoàn toàn không hiểu nhóm người cậu Long vì sao lại đột ngột tránh đi như vậy.

Khi ông ta nhìn thấy Cuồng Ma Chung Cực tiến về hướng mình, bất chợt ông rùng mình, không hiểu vì sao ông lại tự nhiên cảm thấy luống cuống, điều này hoàn toàn khác xa với những gì ông ta tưởng tượng.

Đột nhiên ông ta có linh cảm không ổn lắm, ngay khi ông chuẩn bị chuồn, Cuồng Ma Chung Cực bất ngờ mở to miệng khi ông vẫn chưa kịp quay đầu.

Nhất thời âm thanh nhói tai vang ra từ miệng của Cuồng Ma Chung Cực, âm thanh không khác gì sóng âm, rất vang dội, có thể dùng từ đinh tai nhức óc để hình dung.

Quân sư Bạch bất thình lình bị âm thanh vang dội đó làm giật mình, ông hít hơi mạnh, cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả diễn ra trước mắt.

Khuôn mặt quân sư Bạch bị bất ngờ trở nên tái xanh, có thể nói là không còn giọt máu nào, toàn thân ông toát mồ hôi lạnh.

Cuồng Ma Chung Cực kênh kiệu không để ý đến quân sư Bạch, ông đột nhiên tung mấy cú đấm vào không trung.

Quân sư Bạch hơi sửng sốt, khi đối phương tung cú đấm, trông hoàn toàn không có chút gì là phong thái của cao thủ, ngay cả đến cao thủ nghiệp dư cũng không bằng, ông đoán rằng đối phương chắc chắn chỉ là tạo dáng mà thôi.

Suy nghĩ này của ông chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng những gì diễn ra ngay giây phút tiếp theo sau đó đã khiến cho suy nghĩ đó của ông hoàn toàn bị đánh gục.

Đột nhiên, đồ vật xung quanh trong phòng trong nháy mắt bất ngờ nổ tung, ngay cả bức tường cũng xuất hiện rõ dấu vết của cú đấm.

Không gian cả gian phòng trong tích tắc khói bụi mù mịt, khói bụi này là tàn tích của tấm vách ngăn bị nổ tung.

Quân sư Bạch hít hơi sâu, có đánh chết ông ta cũng không thể ngờ được cú đấm của Cuồng Ma Chung Cực lại có sức bộc phát mạnh và lợi hại đến như vậy.

Nếu không tận mắt nhìn thì ông cũng không dám tin đó là thật, lần này ông thật sự bắt đầu sợ, đây mới là cao thủ đích thực.

Nếu đối phương thật sự muốn ra tay với mình, chắc chắn ông sẽ chết không lối thoát.

Cuồng Ma Chung Cực nhìn quân sự Bạch với ánh mắt khinh thường, rồi bình thản nói: “Không ai có thể nghi ngờ năng lực của tôi, vì những ai nghi ngờ năng lực của tôi đều phải chết.”

Ông không giết quân sư Bạch, đó là vì ông nể mặt cậu chủ Long, dù sao thì một bữa cơm và một trăm bữa cơm, ông vẫn có thể phân biệt rất rõ ràng.

Lỡ như ông giết chết quân sư Bạch, đối với bản thân ông cũng không có ích lợi gì.

Sau khi quân sư Bạch biết đối phương nương tay, ông lau lau mồ hôi hột, nhìn Cuồng Ma Chung Cực nói: “Cám ơn ơn nghĩa nương tay của ông, cám ơn ông đã tha mạng.”

Cuồng Ma Chung Cực lạnh lùng lên tiếng: “Dù sao thì hiện tôi cũng là cao thủ Nội Ngoại Gia, trước mắt vẫn chưa gặp được đối thủ nào, bất cứ người nào so tài với tôi đều chỉ có một con đường chết.”

Quân sư Bạch không hề có chút nghi ngờ với lời nói của đối phương, vì với thực lực của đối phương, quả thật đối phương có quyền kiêu ngạo, ông rất rõ điều này.

Quân sư Bạch hoàn toàn không ngờ được mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, ông hối hận vì sao không kịp thời tránh đi, nếu như bản thân ông nhanh chân rời đi, không chừng sẽ không bị làm cho giật mình đến mức tệ hại khó coi như vậy.

Sau khi cậu chủ Long nhìn thấy bộ dạng tệ hại của quân sư Bạch, anh không hề có chút gì là cảm thấy áy náy, ngược lại còn vỗ tay cười và nói: “Cuồng Ma Chung Cực quả không hổ danh là Cuồng Ma Chung Cực, quả nhiên thực lực có phần lợi hại hơn, tôi tin có ông ra tay, chắc chắn sẽ mã đáo thành công.”

Sau khi nịnh hót xong, bản thân anh cũng cảm thấy có chút ghê tởm, ngày thường đều là người khác nịnh nọt anh, nhưng lúc này đây, anh lại là người nịnh hót tâng bốc đối phương.

Cuồng Ma Chung Cực kiêu ngạo nói: “Đó là lẽ đương nhiên, những người có mặt ở đây, không ai có thể trở thành đối thủ của tôi.”

Đột nhiên, hai người đàn ông khí chất, thần thái phi phàm từ sau lưng quân sư Bạch bước ra, hai người này phân biệt là hai vị khách do quân sư Bạch mời đến, cao thủ Bát Cực quyền và Thái Cực quyền.

Sau khi hai người họ nhìn thấy người thuê mình bị Cuồng Ma Chung Cực làm mất thể diện, vì bản thân họ đã nhận tiền của khách, đương nhiên họ phải giúp quân sư Bạch lấy lại thể diện.

“Hừ, ông như vậy có quá kiêu ngạo không.” Vị đại sư Bát Cực quyền vốn là người rất nóng tính. Ông thẳng thắn lên tiếng, tính tình của ông có thể nói là thuộc hàng cực nóng tính, nhưng ông không ngờ rằng đối phương còn nóng tính hơn mình.

Khi Cuồng Ma Chung Cực nhìn người đàn ông xuất hiện, trông ông không khác gì là nhìn tên ngốc, ông khinh miệt cười nói: “Ông chỉ là con kiến cỏn con thôi, vậy mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, tôi nghĩ chắc đầu của ông có vấn đề rồi.”

Đại sư Bát Cực quyền nghe vậy, nhất thời cơn giận bùng nổ, ngày thường chỉ có ông coi thường người khác, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện thách thức ông như vậy.

Ông đoán chắc là đối phương quá kiêu ngạo, nghĩ vậy nên ông cũng không nhiều lời nữa, bất ngờ ra tay tấn công Cuồng Ma Chung Cực.

Khi Cuồng Ma Chung Cực nhìn thấy đại sư Bát Cực quyền ra tay, ông hoàn toàn không quan tâm, mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Khí chất của đại sư Bát Cực quyền lan tỏa, ông bước một chân lên trước, trên mặt đất liền xuất hiện dấu vết rạn nứt.

Ngay lúc này, quân sư Bạch liền vội vàng bước lên ngăn cản và nói: “Khoan đã, dừng tay đã, các ông người hợp tác với nhau mà.”

Đại sư Bát Cực quyền nghe vậy, lúc này ông mới chịu dừng tay lên.

Tuy rằng trong lòng quân sư Bạch vẫn còn ghi hận vì chuyện bị mất mặt, nhưng với tình hình trước mắt, ông bắt buộc phải lấy đại cục làm trọng.

Cuồng Ma Chung Cực lại kênh kiệu ngẩng cao đầu, ông xua tay lên tiếng nói với bộ dạng khinh thường: “Không phải chứ, không phải chứ, ông muốn tôi hợp tác với hai người họ sao.”

Trong tích tắc, cơn giận của đại sư Bát Cực quyền lại bùng nổ, ông nhìn Cuồng Ma Chung Cực rồi nghiến răng lên tiếng: “Ông vậy là ý gì, ông cho rằng chúng tôi không đủ tư cách hợp tác với ông sao?”

“Ông thông minh lắm, có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của tôi, không sai, ý của tôi là như vậy.” Cuồng Ma Chung Cực thẳng thắn gật đầu.

Sắc mặt đại sư Bát Cực quyền trở nên lạnh như băng, ông lại lần nữa trở về tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, vẫn giống với trận thế như lúc nãy.

Quân sư Bạch nhìn hai người, ông cũng bắt đầu cảm thấy bất lực, bản thân ông cũng không ngờ hai người này lại nóng tính đến như vậy, ông cũng không cách nào khuyên can được, đặc biệt là Cuồng Ma Chung Cực.

Đối với người này, bản thân ông cũng có thù hận trong lòng, bởi vì đối phương quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nếu đối phương không phải là người của cậu chủ Long, giờ thì ông đã trừ khử đối phương rồi.

Mọi người đoán rằng hai người họ mà ra tay đánh nhau, trong thời gian ngắn chắc sẽ không phân biệt được thắng thua thuộc về ai, nhưng cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cho họ kinh ngạc.

Cuồng Ma Chung Cực chỉ mất khoản thời gian là nữa phút, ông đã khống chế được đại sư Bát Cực quyền, đại sư Bát Cực quyền của lúc này đã hoàn toàn không còn khả năng phản kháng, ông chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Lúc này sắc mặt của quân sư Bạch vô cùng khó coi, đại sư Bát Cực quyền bị khống chế lơ lửng ở không trung, hình ảnh đó đồng thời cũng ảnh hưởng đến thể diện của ông, cho dù đánh không lại, thì cũng không đến mức độ bị đánh thảm như vậy chứ.

Cuồng Ma Chung Cực thẳng tay ném đại sư Bát Cực quyền ra ngoài, giọng cười của ông càng kiêu căng hơn: “Bát cực quyền, cũng chỉ có vậy thôi, còn Thái Cực quyền đâu, tôi muốn thử xem Thái Cực quyền như thế nào.”

Ngược lại, đại sư Thái Cực quyền khá là bình tĩnh, ít ra ông cũng không chủ động ra tay, thái độ vừa nãy của Cuồng Ma Chung Cực, đến cả ông cũng không chịu nổi, nếu không phải vì muốn duy trì phong thái của đại sư, ông cũng muốn ra tay.

Cuồng Ma Chung Cực nhận ra ánh mắt đầy sát khí của đại sư Thái Cực quyền, vì vậy ông càng cố ý khiêu khích đại sư Thái Cực quyền.

Cậu chủ Long khá hài lòng đối với biểu hiện của Cuồng Ma Chung Cực, ít ra thì đối phương khiến cho anh cảm thấy rất hãnh diện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom