• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 726-730

CHƯƠNG 726: LẠI GẶP MẶT RÒI Đoàng!

Tiếng súng lanh lảnh vang lên, mi tâm Sơn Dược bị thủng một lỗ, máu hòa lẫn cùng não từ từ chảy ra.

Mắt Sơn Dược hiện lên vẻ không cam lòng, khiếp sợ và lưu luyến.

Sức mạnh cơ thể nhanh chóng tan biến, cả người Sơn Dược lảo đảo ngã xuống sàn, không còn một chút hơi thở.

“Động tác của anh rất tốt nhưng quá chậm.” Lý Phàm nhận xét về động tác của Sơn Dược, rồi sải bước đi tới phòng giám sát.

Trong nhà kho, ông Lưu đã chế ngự được Trần Hiểu Đồng, đang dùng dây thừng trói tay chân cô lại, để hạn chế hành động tự do của cô.

Làm xong mọi chuyện, ông Lưu lại nhìn camera trên cửa nhà kho, rồi từ từ gỡ mặt nạ ra, lộ nụ cười đắc ý.

“Ranh con, bạn gái cậu đang ở trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì mau tới đây đi! Quả thật cậu rất mạnh, nhưng tôi thích khiêu chiến với kẻ mạnh, cậu làm tôi rất hưng phần, trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt thôi, ha ha ha.”

Giọng nói của ông Lưu truyền ra từ loa phát thanh, vì loa kém chất lượng nên nghe giọng nói ông Lưu hơi kỳ lạ.

Sắc mặt Lý Phàm hơi thâm trầm, nắm chặt súng lục, sải bước đi xuống tòa tháp.

Lý Phàm vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng vù vù.

Một chiếc máy bay không người lái đang bay lượn gần đó, Lý Phàm khẽ híp mắt khi nhìn thấy nòng súng treo dưới máy bay.

Đoàng đoàng đoàng!

Máy bay không người lái đã nỗ súng trước, sức giật làm nó rung mãnh liệt trong không trung, trông giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Đồng thời sức giật còn ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn, đạn bắn ra làn khói mù vây quanh Lý Phàm, nhưng không có viên nào bắn trúng người anh.

“Fuck!” Ông Lưu điều khiển máy bay không người lái khẽ tức giận mắng.

Ông Lưu đầy cần điều khiển máy bay không người lái, định để nó bay về, rồi tìm cơ hội nỗ súng.

Nhưng Lý Phàm đã bắt đầu nổ súng, vừa lắc đầu vừa bóp cò.

“Mấy thứ này chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi, thật ra bom và máy bay không người lái của ông đều rất nghiệp dư.”

Lúc Lý Phàm lắm bẩm, đạn đã bay ra khỏi nòng súng.

Máy bay không người lái ở trên cao bỗng lắc lư, phát ra một loạt tiếng leng khen, rồi rơi xuống đất.

Lý Phàm liếc nhìn máy bay không người lái đang cháy hừng hực, rồi sải bước đi tới nhà kho.

Ông Lưu thấy màn hình đen kịt, thì ném mạnh bộ điều khiển xuống sàn.

“Chết tiệt, chắc chắn hôm nay ông đây không xem ngày khi ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, nhưng cũng may, mình vẫn còn một người đẹp làm con tin.

Giờ đã đến lúc kiểm tra tình cảm hai người, để xem tình cảm hai người có vững bền như vàng không, cô hãy cầu nguyện cậu ta yêu cô hơn bản thân đi.”

Ông Lưu hung ác nói, rồi vươn tay kéo Trần Hiểu Đồng tới trước mặt mình, dí súng vào huyệt Thái Dương của cô, sau đó kéo ra khỏi nhà kho.

Thầy Lý Phàm đang đi tới ở phía xa xa, ông Lưu lớn tiếng nói: “Cậu mau ném súng của cậu xuống, rồi để hai tay ôm đầu đi tới đây.”

Lý Phàm dứt khoát ném súng lục xuống, hai tay ôm đầu đi về phía ông Lưu.

Ông Lưu nắm chặt khẩu súng trong tay, cảm thấy căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.

Trần Hiểu Đồng thầy Lý Phàm sải bước đi tới, thì mắt đã ngắn nước, đều tại cô vô dụng, bị bắt làm con tin, giờ còn liên lụy anh nữa.

“Lý Phàm, anh đừng tới đây, anh đi đi, mau cầm súng lên chiến đấu với ông ta đi, đừng quan tâm eml”

Trần Hiểu Đồng chảy nước mắt, hét lớn.

Trần Hiểu Đồng không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Phàm, càng không muốn anh bị thương vì cô.

Trần Hiểu Đồng thà chết để Lý Phàm báo thù cho cô, như vậy anh sẽ nhớ cô cả đời.

Ông Lưu dí mạnh súng vào huyệt thái dương Trần Hiểu Đồng, nghiền răng nghiền lợi nói: “Con đàn bà này, mau ngậm miệng lại cho tôi, nếu cô dám nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ giết cô ngay.”

“Ông giết đi, ông mau giết tôi đi, tôi đợi ông tới giết đây.” Trần Hiểu Đồng không hề sợ hãi nói.

“Mẹ kiếp!” Ông Lưu tức giận mắng, thấy Lý Phàm đã cách hai người khoảng bảy tám mét: “Ngừng lại, cậu đứng im chỗ đó cho tôi, bằng không tôi sẽ giết cô ta.”

Lý Phàm ngừng lại theo lời ông Lưu, dịu dàng nhìn Trần Hiểu Đồng, ra hiệu cô hãy bình tĩnh lại đừng kích động.

Ánh mắt Lý Phàm như có sức hấp dẫn, Trần Hiểu Đồng nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong lòng dần bình tĩnh lại.

Nếu giờ Trần Hiểu Đồng không bị bắt làm con tin, thì cô đã nhào thẳng vào lòng Lý Phàm, nói cô yêu anh sâu đậm đến nhường nào.

Lý Phàm thầy tâm trạng Trần Hiểu Đồng đã bình tĩnh lại, thì nhìn ông Lưu, cười híp mắt nói: “Ông Lưu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Ha ha, đúng vậy, tôi vốn không muốn gặp mặt cậu thế này, cậu là người đầu tiên có thể ép tôi đến mức độ này.” Ông Lưu căm hận nói: “Nếu cậu muốn cứu con đàn bà này, thì mau làm theo lời tôi.”

Ông Lưu lấy dây thừng ra ném về phía Lý Phàm: “Cậu tự trói tay chân mình lại, hôm nay tôi phải chơi thật vui mới được.”

Trần Hiểu Đồng thầy Lý Phàm cúi người nhặt dây thừng thì ra sức hô đừng mà.

Nhưng Lý Phàm làm như không nghe thấy, vẫn cúi người cầm dây thừng lên, nhanh chóng trói tay chân mình.

Lý Phàm thường chơi trò này, thậm chí có thể chơi ra hoa, nhưng đây là lần đầu tiên trói tay chân mình.

Trói xong hai chân, Lý Phàm buộc dây thừng thành một nút thắt, rồi cho tay vào, dùng răng siết lại, thế là hai tay anh cũng bị trói chặt.

Ông Lưu thấy tay chân Lý Phàm đều bị trói lại thì nở nụ cười nham hiểm.

Giờ ông Lưu cảm thấy cuối cùng mọi thứ đã trở về quỹ đạo, nằm trong tầm kiểm soát của mình.

“Rất tốt, cậu trói bằng dây thừng rất thuần thục, xem ra cậu cũng là tay sành đời thường chơi trò này.”

Đây là dây thừng dùng trong quân sự, ông Lưu cảm tháy dù Lý Phàm là binh vương, cũng không thể cởi trói một cách nhanh chóng.

Chỉ cần Lý Phàm có hành động bắt thường, ông Lưu có thể bắn vỡ đầu anh bát cứ lúc nào.

Lý Phàm bỏ hai tay bị trói cùng nhau xuống, tử từ ngẳng đầu nhìn ông Lưu mỉm cười.

“Tôi đã làm theo lời ông rồi, giờ ông có thể thả cô ấy ra chưa, đừng kéo phụ nữ vào chuyện giữa đàn ông chúng ta.”

Ông Lưu dí nòng súng vào huyệt Thái Dương Trần Hiểu Đồng, mặt hơi méo mó nhìn Lý Phàm.

Nhắc đến phụ nữ đã làm ông Lưu nghĩ đến rất nhiều không vui, có thể nói hai chữ này là vảy ngược của ông.

Lúc ông Lưu đang làm nội ứng, thì người phụ nữ của ông đã lén lút qua lại với anh em thân nhất của ông, hơn nữa người đó còn là cấp trên của ông Lưu, sau khi phát hiện ra chuyện này, ông hoàn toàn thay đổi, tìm đủ mọi cách giết chết cấp trên của mình.

Trong quá trình giết cấp trên, ông Lưu cực kỳ thích chuyện này, nên bắt đầu thay đổi cách giết người.

Cuối cùng ông Lưu thành lập tổ chức sát thủ này, vừa có thể giết người để thỏa mãn nhu cầu tinh thần, vừa kiếm được tiền trang trải cuộc sống.
CHƯƠNG 727: CHẾT KHÔNG CAM LÒNG

Mặt ông Lưu méo mó, đẩy Trần Hiểu Đồng về phía trước.

Chân Trần Hiểu Đồng bị trói, cộng thêm ông Lưu từ phía sau đầy tới, nhảy hai lần nhưng không giữ được thăng bằng, nên té xuống sàn.

Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, làm bắp chân bị trầy, máu đang rỉ ra từ bắp chân trắng nõn mảnh mai.

Trần Hiểu Đồng cảm thầy chân mình nóng rát đau đớn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng mím môi, không phát ra một tiếng nào, vì cô sợ mình phát ra tiếng sẽ ảnh hưởng đến Lý Phàm.

Giờ tình thế đang bát lợi, ông Lưu đang chiếm thế thượng phong, nên Trần Hiểu Đồng không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Phàm nữa.

Thầy Lý Phàm bị trói cả tay chân, Trần Hiểu Đồng thật sự không nghĩ ra cách để anh tự cứu lầy mình.

Giờ trong lòng Trần Hiểu Đồng đã hơi tuyệt vọng.

Trong lúc tuyệt vọng Trần Hiểu Đồng bỗng mỉm cười, cảm thầy cô có thể chết cùng Lý Phàm cũng là chuyện rất tốt, cô không thể cùng giường với anh, nhưng ít nhất có thể chết cùng anh.

Hai người cùng xuống hoàng tuyền, như vậy kiếp sau cô sẽ được ở bên Lý Phàm, đến lúc đó cô sẽ theo đuổi anh từ nhỏ, kiếp sau nhất định phải để anh làm chồng cô.

Nghĩ như vậy, Trần Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi hạnh phúc.

Thầy Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, Lý Phàm đỏ mắt nhìn ông Lưu: “Ông làm vậy hơi quá đáng rồi đấy.”

Thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ mặt giận dữ của Lý Phàm, ông Lưu liền đắc ý cười lớn.

“Ha ha ha, sao thế? Tôi đẩy ngã người phụ nữ của cậu nên cậu tức giận à? Vậy tôi sẽ càng chọc cậu tức giận hơn, để xem cậu làm thế nào?”

Ông Lưu lắc lắc khẩu súng trong tay, rồi sải bước đi tới chỗ Lý Phàm, dí mạnh vào trán anh.

“Nào, cậu tức giận hơn nữa đi, để tôi xem cậu có thể nóng giận đến đâu?”

Lý Phàm rũ mắt, dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Là ai bảo ông đối phó với chúng tôi?”

“Ha ha, giờ cậu đã là cá nằm trong thớt rồi, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết à? Đừng hòng, lát nữa tôi sẽ chơi trò mới với cậu, để cậu nếm trải mùi vị bị ngược đãi.”

Lý Phàm khẽ híp mắt, trầm giọng nói: “Ông chắc chắn muốn chơi với tôi? Tôi cảm thấy tôi không phải người chết cuối cùng.”

“Con khi!” Ông Lưu nhìn Lý Phàm chế giễu, như con mỗi mới bắt được chuẩn bị làm thịt.

“Đây vốn là bí mật khách hàng, không được nói ra ngoài, dù gì tôi cũng là người có đạo đức nghề nghiệp, nhưng nễ tình cậu sắp trở thành người chết, nên tôi sẽ nói cho cậu biết.

Tôi nhận nhiệm vụ từ Dương Tiền Tiến, chắc cậu cũng biết ông ta đúng không? Ông ta bảo tôi giết cậu, đợi lát nữa chơi xong, tôi có thể tới Vương Triều số 1 tìm ông Dương để bàn giao, ha ha ha.”

Ông Lưu bày ra vẻ mặt kích động hưng phần, lúc giơ tay định đầy Lý Phàm, thì anh bỗng nhúc nhích.

Lý Phàm há miệng, một kim thép ngắn nhỏ bay ra khỏi miệng anh, đâm thẳng vào mi tâm ông Lưu.

Cảm giác đau nhói truyền đến, ông Lưu đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, ngón tay bỗng bóp cò, nhưng vừa bóp được một nửa, thì con ngươi ông Lưu bắt đầu mắt tiêu cự, tầm nhìn ngày càng mờ.

Ngón tay đang bóp cò của ông Lưu càng mắt hết sức lực, chỉ bóp được một nửa rồi thôi.

“Chuyện này sao… sao có thể… tôi… tôi không cam lòng…”

Ông Lưu chưa kịp nói hết đã mềm nhữn ngã xuống sàn.

Trần Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn thi thể ông Lưu, không hiểu rốt cuộc mới xảy ra chuyện gì?

Hai tay đang bị trói của Lý Phàm bỗng dùng sức, dây thừng phát ra tiếng vang, rồi bị hai tay anh kéo đứt.

Lý Phàm cởi trói trên chân xong, thì sải bước đi tới trước mặt Trần Hiểu Đồng.

Anh cảm thấy hơi đau lòng, khi nhìn thấy vết trầy trên bắp chân trắng nõn của Trần Hiểu Đồng.

“Cô có sao không? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Lý Phàm dịu dàng nói, hai tay nhanh chóng cởi trói cho Trần Hiểu Đồng.

Câu nói dịu dàng của Lý Phàm đã làm Trần Hiểu Đồng không ngừng rơi nước mắt.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự dịu dàng của Lý Phàm.

Trần Hiểu Đồng giơ tay lau nước mắt trên mặt, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt dịu dàng ngọt ngào.

Ánh mắt dịu dàng của Trần Hiểu Đồng làm tim Lý Phàm đập loạn nhịp, cảm thấy dù là người đàn ông làm bằng sắt, cũng không chống đỡ nỗi.

Lý Phàm vội quay đầu, có chút không biết nên ứng phó thế nào trong tình cảnh này.

Trần Hiểu Đồng chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Lúc nãy anh giết ông Lưu bằng cách nào?”

Lý Phàm quay mặt đi, không dám nhìn vẻ dịu dàng như nước của Trần Hiểu Đồng, chỉ sợ mình không nhịn được đắm chìm vào đó.

“Tôi giết bằng miệng.” Lý Phàm thâm trầm nói.

Một đôi tay ngọc ngà đặt lên mặt Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng khẽ dùng sức quay đầu anh lại, để mặt anh đối diện với cô.

Trần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm miệng Lý Phàm, nghĩ thế nào cũng không ra anh giết người bằng lời nói như thế nào?”

Tháy Trần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm miệng mình, trong lòng Lý Phàm rối như tơ vò, không biết nên đối phó thế nào với cục diện trước mắt.

Trần Hiểu Đồng nhìn nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra nguyên do, nên vươn tay nhéo má Lý Phàm: “Anh mau nói rõ cho em biết, anh giết ông Lưu bằng miệng như thế nào?”

Nghe Trần Hiểu Đồng nói thế, Lý Phàm sửng sốt một lát rồi đáp: “Cô đang nói chuyện này, tôi còn tưởng cô định làm gì đó, hại tôi căng thẳng nửa ngày trời.”

Trần Hiểu Đồng nhất thời trợn tròn mắt, cảm thầy hình như lúc nãy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

“Anh tưởng em định làm gì?”

Đối mặt với câu hỏi của Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm đâu dám trả lời từ tận đáy lòng, vội chuyển đề tài nói: “Sao tôi biết cô định làm gì, lúc nãy tôi đã phun kim thép trong miệng ra, đâm vào mi tâm ông Lưu.”

Nói xong, Lý Phàm chỉ vào đầu ông Lưu, giữa mi tâm ông ta đã xuất hiện một chấm máu đỏ tươi.

Trần Hiểu Đồng nhìn mi tâm ông Lưu, trong lòng chợt vỡ lẽ.

“Tại sao trong miệng anh lại có kim thép? Thật đáng sợ, anh nói thử xem liệu kim thép có đâm vào đầu lưỡi khi anh hôn người khác không?”

“Hà… lúc nãy tình hình cấp bách, để đề phòng vạn nhất nên tôi mới chuẩn bị chiêu này, còn bình thường thì không ngậm kim thép trong miệng, chúng ta mau lên xe đi, để tôi băng bó vét thương cho cô.”

Lý Phàm nắm bàn tay ngọc ngà của Trần Hiểu Đồng, nhanh chóng đi ra nhà kho.

Trần Hiểu Đồng khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lý Phàm, trong lòng tràn ngập vui sướng và e thẹn.

Hai người đi tới trước xe, rồi Lý Phàm mở cửa phụ ra để Trần Hiểu Đồng ngồi vào.

“Cũng may trên xe có chuẩn bị túi sơ cứu, tôi sẽ cho cô trải nghiệm kỹ thuật băng bó thần cấp của tôi.” Lý Phàm mở túi sơ cứu ra, lấy bông y tế đã nhúng chút nước thuốc khử trùng: “Cô ráng nhịn đau một tý.”

Động tác của Lý Phàm cực kỷ nhẹ nhàng, khẽ lau sạch bắp chân bị trầy của Trần Hiểu Đồng.

“Hít!”

Bắp chân Trần Hiểu Đồng khẽ giật, Lý Phàm đặt tay lên đôi chân trần trắng trẻo đẹp đẽ, xúc cảm mềm mịn bóng bầy làm anh không khỏi nuốt nước miếng.
CHƯƠNG 728: PHẾ ANH TA ĐI

Trái tim Trần Hiểu Đồng cũng đập loạn thình thịch, cảm giác ý loạn tình mê, làm cho ánh mắt của cô ta cũng có hơi mơ màng.

Lúc Lý Phàm băng bó xong bắp chân cho Trần Hiểu Đồng, cả người đã toát đầy mồ hôi.

“Phù.” Lý Phàm thở dài một hơi, nhìn chỗ mình băng bó mà nở nụ cười hài lòng. Quả là có thể xưng là băng bó hoàn hảo, vì để đẹp mắt, Lý Phàm còn thắt thêm một cái nơ bướm xinh đẹp.

“Sao, tôi băng cho cô đẹp chứ, còn cố ý thắt nơ bướm cho cô này.” Lý Phàm cực kỳ đắc ý nói.

Trần Hiểu Đồng thì che miệng cười đến gập người lại, cảm giác như mình nhận được món quà tốt nhát, mặc dù chỉ là một lần băng bó, nhưng dù sao cũng là Lý Phàm tự tay băng.

“Ừ, nhìn đẹp đấy. Chuyện thay thuốc máy ngày này giao hết cho anh. Ngày nào cũng phải băng đẹp cho tôi như này nhé.” Trần Hiểu Đồng dịu dàng nói, trong lòng đã tràn ngập hương vị ngọt ngào.

“Vết thương của cô băng một lần là đủ rồi.” Lý Phàm quay người cầm điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại cho đội trưởng Chương, liên hệ giải quyết để giải quyết hậu quả.

Sau khi nói rõ tình hình với đội trưởng Chương, Lý Phàm lên xe, theo hướng dẫn định vị vị trí của Vương Triều Số 1.

“Đi dạo một vòng ở hộp đêm, tìm cái tên Dương Tiền Tiến kia hỏi thăm tình hình một chút.” Lý Phàm vừa nói vừa khởi động xe.

Lúc đuổi đội trưởng Chương xuống để hỏi thăm tình hình, Lý Phàm nhân tiện bảo đội trưởng Chương tra xét tư liệu của Dương Tiền Tiến. Nghe đội trưởng Chương trả lời xong, đầu óc Lý Phàm lại vẫn hoang mang không hiểu.

Dương Tiền Tiến là ông chủ của một công ty nhỏ ở Hán thành, không hề có giao tiếp gì với Lý Phàm, hay Có Họa Y, và thậm chí là nhà họ Có. Với cả Lý Phàm đoán Dương Tiền Tiến hẳn là cũng không qua lại với đám người Trương Đức Võ, Đại Long Vương.

Kết quả này có hơi vượt ngoài dự kiến của Lý Phàm, cho nên cũng không đoán ra được người đứng sau giở trò quỷ rốt cuộc là ai. Cho nên Lý Phàm mới chủ động đi tới Vương Triều Số 1 tìm Dương Tiền Tiến, để biết rõ ai là người đứng sau màn.

Rất nhanh đã tới ngoài cửa của Vương Triều Số 1, Lý Phàm ôm Trần Hiểu Đồng xuống xe, giả vờ làm một đôi tình nhân đi vào bên trong.

Bên trong Vương Triều Số 1 ồn ào tiếng nhạc, ánh đèn mê hoặc, làm cho Lý Phàm có hơi không thích ứng được.

Cách đó không xa, một DJ có dáng người mạnh mẽ đang làm nhạc rất say mê, không ít người đứng trong sàn nhảy, thoạt nhìn đám ma quỷ cuồng nhảy, trong hàng ghế dài bốn phía, nhiều nam nữ đang ngồi vây quanh uống rượu, lớn tiếng trò chuyện.

Có điều đôi tuần nam mỹ nữ như Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng xuất hiện lại hấp dẫn không ít ánh mắt của người ta. Đám đàn ông thì nhìn Trần Hiểu Đồng, đám phụ nữ thì nhìn Lý Phàm, trong mắt đều là vẻ háo SấU, Ở một hàng ghề dài trong chỗ hẻo lánh, có máy thanh niên ăn mặc như bọn đầu gấu, bọn họ là đám côn đồ nằm vùng ở Vương Triều Số 1.

Ngày thường việc bọn họ hay làm nhất chính là thông đồng với đám gái tiếp rượu, thậm chí mấy chuyện như kiếm gái say đưa đi chà đạp cũng làm không ít.

Lúc này nhìn thây gương mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa của Trần Hiểu Đồng, con mắt của đám thanh niên xấu này lập tức sáng lên.

“Mẹ kiếp, cô em gái này đẹp thế nhỉ, hơn nữa còn không có trang điểm, chắc chắn là người đẹp tự nhiên điểm tuyệt đối.”

“Tiếc là bên cạnh còn có một thằng đàn ông, ra tay hơi khó.”

“Thôi đi, mày đúng là đồ nhát cáy, kéo bọn chúng qua, nam quá chén nữ mang đi. Chuẩn bị xong thuốc bỏ vào rượu đi, bọn tao tới gọi hai đứa nó qua đây.”

Mấy thanh niên xấu này đang thương lượng, một thiếu phụ nhìn hơn ba mươi ở bàn trên, dáng vẻ thướt tha bước tới.

“Các người nhìn trúng em gái nào? Vừa hay, nữ cho các người mang đi, nam chúng tôi muốn.”

“Ôi, chị Thu lại coi trúng được anh chàng đẹp trai kia à? Không thành vấn đề, chúng tôi đánh ngã tên đẹp trai đó, rồi chị Thu muốn giày vò sao thì giày vò, chị Thu có cần vài viên thuốc không chúng tôi tặng cho?

Đảm bảo sướng!” Tên thanh niên xấu cười bỉ ổi nói.

“Thuốc của các người ấy à, tôi khinh. Làm xong chuyện đương nhiên không thiếu chỗ tốt cho các người.”

Chị Thu nhẹ nhàng nói một câu, rồi quay người ngồi lại hàng ghế dài của mình.

Mấy thanh niên xấu nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Chúng ta đi thôi, tối nay có thể vui vẻ thỏa thích rồi.

Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng đang ngồi ở trước quầy bar, mỗi người một ly cocktail, nhìn đám người xấu kia đi tới, Lý Phàm bắt đắc dĩ nở nụ cười.

“Có máy thanh niên xấu tới, quả nhiên người đẹp đi tới đâu cũng không được bình yên.”

“Không yên thì sao, chẳng phải có anh ở đây à. Phải làm sứ giả bảo vệ cục cưng nha.” Trần Hiểu Đồng cây ngay không sợ chết đứng nói, còn không thèm liếc mắt tới đám thanh niên xấu kia.

Đám người xấu nghênh ngang đi tới, huênh hoang cất bước, giống như đang nói cho tất cả mọi người biết bọn họ không phải là người tốt vậy.

“Người anh em, em gái đi cùng được đấy. Máy anh đây muốn làm quen với hai người một chút, cùng uống vài chén đi.”

Lý Phàm uễ oải nhìn mấy thanh niên xấu: “Không có hứng, mấy người đi tìm người khác đi, chúng tôi còn chờ người.”

“Ôi ôi, còn chờ người à. Không biết anh em của các người là ai, không chừng mấy anh đây có quen biết đó.”

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Tôi đợi Dương Tiền Tiến.”

Mấy thanh niên xấu sửng sốt một chút, sau đó đều cười: “Thì ra người anh em đang nói tới tổng giám đốc Dương à. Chúng tôi từng giúp tổng giám đốc Dương không ít việc đấy. Bây giờ tổng giám đốc Dương ở ngay trên, người anh em cần gì phải chờ?”

“Đúng vậy. Nếu người anh em quen tổng giám đốc Dương thì cứ trực tiếp lên tìm là được, chẳng lẽ là người anh em đây tính cáo mượn oai hùm à.”

“Nếu người anh em không biết đường, chúng tôi có thể dẫn người anh em đi tìm tổng giám đốc Dương, để xem tổng giám đốc Dương liệu có quen hai người không.”

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy thanh niên xấu: “Nếu các người đã nhiệt tình như vậy thì các người đi giúp tôi gọi Dương Tiền Tiến xuống đi.”

Mấy thanh niên xấu lập tức cười vang, cứ như là vừa nghe được một câu chuyện hài.

“Tổng giám đốc Dương là khách hàng lớn ở nơi này của chúng tôi đó. Chúng tôi mời không nỗi, xem ra người anh em đây có quan hệ không tốt với tổng giám đốc Dương rồi. Chẳng lẽ là dẫn em gái này tới đây lấy lòng tổng giám đốc Dương hả.”

“Ha ha ha, nếu anh uống với chúng tôi hai chén, để em gái bên cạnh đây cho chúng tôi chơi, chúng tôi có thể nói giúp anh vài câu tốt đẹp với tổng giám đốc Dương.”

Lúc đám thanh niên xấu đang chế giễu Lý Phàm, có hai tên cao to đi tới.

Nhìn thấy hai tên cao to này, trên mặt đám người xấu nở nụ cười tươi, khom người nói: “Anh Hoa, anh Phi.”

Anh Hoa và anh Phi đều tùy tiện gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm.

“Cái tên này đang hỏi thăm tổng giám đốc Dương hả?”

Một thanh niên xấu lập tức nói: “Chính là nó, vừa đến đã lén la lén lút, quanh co lòng vòng hỏi thăm tin tức của tổng giám đốc Dương, nhát định là không có ý tốt.”

Anh Hoa cẩn thận dò xét Lý Phàm một chút, nghiêm giọng nói: “Thằng ranh, biết điều thì mau cút, nơi này không phải chỗ mày có thể gây chuyện đâu.”

“Cút? Vẫn là mấy người cút lên gọi Dương Tiền Tiến xuống đây đi.” Lý Phàm cụp mắt nói.

“Xem ra thằng này muốn ăn đắm rồi, đều lên phế nó cho tao.” Anh Phi căm tức quát.
CHƯƠNG 729: HÌNH NHƯ LÀ GÂY CHUYỆN

Anh Phi vung tay lên, máy tên thanh niên xấu kia ào ào xông lên động tay động chân với Lý Phàm.

Đại ca đã lên tiếng rồi, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt. Với cả néu phề Lý Phàm đi thì người đẹp bên cạnh sẽ không chạy được, đám thanh niên xấu vốn nhìn trúng Trần Hiểu Đồng mà.

Nhìn thấy bên quần bar có đánh nhau, không ít người ghé mắt vây xem, chị Thu đốt một điếu thuốc, nghiêng người trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn.

Trần Hiểu Đồng duyên dáng hô to một tiếng, giả bộ như bị hù sợ mà núp sau lưng Lý Phàm. Nửa người trên đầy đặn áp sát vào tắm lưng vững chắc của Lý Phàm.

Vẻ mặt Lý Phàm bình tĩnh với mấy nắm đấm vung tới trước mặt, chậm rãi vươn tay, cũng không thầy Lý Phàm hành động thế nào mà sau đó liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Mấy thanh niên xấu ôm bụng, ngồi sập xuống đất.

“Ôi, anh Hoa, gặp phải đứa mạnh rồi, tụi em đánh không lại.”

“Đau quá! Mẹ nó bụng đau quá, thằng này ra tay quá thâm rồi.”

Tất cả mọi người đều không thấy rõ được động tác của Lý Phàm.

Nhưng mà vì không ai thấy rõ cho nên mới làm cho mọi người cảm thấy thật lợi hại.

Đám người hóng chuyện còn không ngại lớn chuyện, nhao nhao hò reo gõ trống, có người vỗ tay khen được, có người huýt sáo, còn có cả âm thanh hô tiếp tục đánh đi.

Trong hộp đêm, chuyện đánh nhau là bình thường, chuyện càng làm lớn, đám người hóng chuyện càng thêm vui.

Con mắt của chị Thu trở nên óng ánh, nhìn về phía Lý Phàm như lang như hỗ, cứ như đã không đợi được mà muốn lột sạch Lý Phàm rồi ném lên giường vậy.

Ở chỗ hẻo lánh có máy cô gái trẻ mặt quần áo học sinh, cũng đang nhìn Lý Phàm mà xì xào bàn tán.

Trần Hiểu Đồng dính sát sau lưng Lý Phàm, nhỏ giọng rỉ tai nói: “Anh cố ý ra vẻ đúng không, tôi thấy ánh mắt của mấy bà cô với mấy em gái nhỏ kia nhìn anh đều phát sáng rồi.”

“Đừng làm rộn, đi ra ngoài để làm chính sự.” Sao Lý Phàm có thể không biết là Trần Hiểu Đồng đang ghen chứ.

Anh Hoa và anh Phi liếc nhau, đều cảm thấy thân thủ của Lý Phàm không tầm thường, nhất thời cũng không dám dùng sức mạnh với Lý Phàm.

“Người anh em là người bang nào, có thể báo danh không? Nơi này là địa bàn của chú Hải.”

“Bang nào chứ? Tôi là người chính đạo, nhanh gọi Dương Tiền Tiến xuống đi.” Lý Phàm lạnh mặt nói.

Anh Hoa và anh Phi đều ngắn người, chính đạo? Mẹ nó đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá à.

“Nếu người anh em đã không nễ mặt thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Anh Hoa vòng tay đến bên hông, ánh sáng lóe lên, một con dao găm xuất hiện trong tay.

Anh Phi móc túi quần ra một thanh súy đao, cổ tay rung lên, lộ ra lưỡi dao sáng loáng.

Máy thanh niên xấu thấy hai vị đại ca lấy ra vũ khí, ánh mắt lập tức lộ vẻ vui sướng.

Anh Hoa và anh Phi cùng ra tay thì tên này chết chắc rồi.”

“Chết? Thế thì lợi cho nó quá rồi. Trước phải cho nó nếm mùi ba dao sáu lỗ mới được.”

Khách trong quán đều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.

Đám người đang nhảy múa trên sàn nhảy cũng có không ít người ngừng lại, tụ tập vào cách quầy bar không xa hóng chuyện vui.

“Ra tay đi, nhanh ra tay đi, nôn quá rồi!”

“Ha ha, lấy cả dao ra rồi, đúng là hiếm có. Nhiều năm rồi chưa thấy Vương Triều Số 1 động tới dao đâu.”

Anh Hoa và anh Phi hít sâu một hơi, hai người liếc nhau xong thì cực kỳ ăn ý mà cùng ra tay.

Con dao găm đâm về phía cổ họng Lý Phàm, súy đao đâm vào tim Lý Phàm, tay trái ha người đồng thời vung lên, nện về phía phổi và bụng của Lý Phàm.

Kỹ năng của hai người cùng luyện nhiều năm, ngày trước lúc liên thủ công kích, cơ bản đều chưa gặp phải đối thủ.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn hai người, cánh tay như giao long nhô ra, tốc độ nhanh như chớp, đánh trúng tim anh Hoa và anh Phi trước một bước.

Bộp! Bộp!

Hai tiếng trầm đục vang lên, anh Hoa và anh Phi đều bay ngược về phía đám người vây xem. Có máy người hóng chuyện bị hai người dội người lại, cảnh tượng lập tức có chút hỗn loạn.

“Mẹ kiếp, hai vị đại ca trấn thủ ở Vương Triều Số 1 bị đáng bại ư, người trẻ tuổi kia là ai vậy chứ.”

“Mẹ nó còn tay không đánh bại, này quá đỉnh rồi.”

“Từ bao giờ mà Hán Thành xuất hiện một người khủng thế này, chẳng lẽ là đàn em của đại ca vùng khác phái tới, chuyển bị thay máu thế giới ngầm ở Hán Thành.”

Đám người hóng hớt bàn tán ầm ï, đôi mắt xinh đẹp của chị Họa Y nhìn về phía Lý Phàm, ánh nhìn có chút thay đổi.

Anh Hoa và anh Phi ôm ngực đứng lên, vừa bò dậy nửa người đã cảm thầy cổ họng ngòn ngọt, mồm phun ra máu.

Hộc!

Máu tươi phun ra khỏi miệng, sắc mặt anh Hoa và anh Phi đều trở nên khó coi, hai người biết là đá trúng tắm sắt rồi, bọn họ hiểu năng lực của Lý Phàm có thể tùy thời giết chết bọn họ.

Anh Hoa và anh Phi được đám thanh niên xấu đỡ dậy, ánh mắt hai người nhìn về phía Lý Phàm đã có chút e ngại.

Người lăn lộn trong giới đều có cái nhìn độc đáo. Anh Hoa và anh Phi có thể trần thủ ở Vương Triều Số 1 thì đương nhiên phải là người có mắt nhìn.

Anh Hoa cố nén đau đớn, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà chắp tay ôm quyền: “Người anh em, tôi nhận thua. Dựa theo quy định thì hôm nay hẳn là cho anh tùy tiện làm gì thì làm, nhưng mà chú Hải và tổng giám đốc Dương đang ở đây, xin người anh em giơ cao đánh khẽ, ra khỏi cửa của Vương Triều Số 1 rồi hãy tìm tổng giám đốc Dương.”

Đám người vây xem đều hít vào một hơi lạnh.

Vương Triều Số 1 có chỗ dựa là chú Hải, người trắng đen đều ăn sạch, chưa từng sợ qua ai.

Ngày trước chỉ cần có kẻ dám gây chuyện ở Vương Triều Số 1 thì chỉ có một kết quả, đó là bị đánh cho chết.

Nhưng mà hôm nay, anh Hoa trông coi Vương Triều Số 1 lại nhận thua, điều này mà truyền ra thì quả là một tin tức lớn.

Ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm của chị Thu lại càng sáng, trong mắt chứa đựng vẻ hưng phần và chờ mong.

Mấy cô sinh viên kia cũng kích động trông theo Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười nhìn anh Hoa: “Nề mặt anh vừa đổ máu, tôi không làm khó dễ anh nữa.”

Trong lòng anh Hoa lập tức thở dài một hơi, chỉ sợ Lý Phàm không buông tha, dựa vào thân thủ của Lý Phàm, anh Hoa không có can đảm dám tiếp tục ngăn cản.

“Cảm ơn người anh em, sau này chỉ cần anh đến Vương Triều Số 1 thì sẽ giảm năm mươi phần trăm cho anh.” Anh Hoa vỗ ngực, gương mặt tràn đầy vẻ cảm kích.

Nhưng mà anh Hoa vui mừng chưa được hai giây, tiếng nói của Lý Phàm lại vang lên: “Giảm giá thì không cần, chỉ cần bây giờ anh đi lên gọi Dương Tiền Tiến xuống gặp tôi thôi.”

Anh Phi vội vàng nói: “Người anh em, chúng tôi đã nói tình hình với anh rồi. Chú Hải của chúng tôi và tổng giám đốc Dương đang nói chuyện, thực sự không tiện.”

“Ò, anh ta không tiện, tôi thì tiện à? Chú Hải của các người cũng gọi xuống luôn đi, tôi không ngại thêm một người đâu.” Lý Phàm ngang ngược nói.

Đám người vây xem cảm thấy da đầu mình tê dần, nghĩ thầm vị này rốt cuộc có bối cảnh gì lại dám không khách sáo với chú Hải như vậy chứ?

Ở Hán Thành này không có chuyện gì mà chú Hải không giải quyết được, từ quan lớn, nhà quyền quý tới đủ mọi hạng người, thấy chú Hải thì đều phải cung kính khom lưng chắp tay hành lễ.

“Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cũng là một con rồng biển đi ngang qua?”

“Tôi thấy dáng vẻ này ấy à, tìm tổng giám đốc Dương là giả, gặp chú Hải mới là thật.”
CHƯƠNG 730: NGƯỜI KHÔNG BIẾT KHÔNG CÓ TỘI

Anh Hoa và anh Phi nghe đám người bàn tán, trong lòng đều có linh cảm xấu.

Hai người liếc nhìn nhau xong, anh Hoa nói: “Người anh em, chúng tôi chỉ có thể đi thông báo một tiếng, về phần chú Hải và tổng giám đốc Dương có xuống không thì không phải điều chúng tôi có thể quản được.”

Lý Phàm cũng không muốn làm cho người ta khó xử quá, thấy hai người đã nói đến mức này thì cũng gật đầu đồng ý, bảo hai người đi lên thông báo.

Anh Hoa và anh Phi như được đại xá, nhờ đám thanh niên xấu dìu đi lên lầu hai.

Đám người vây xem thấy thế thì cũng tản đi, nếu như chú Hải không ra, vậy thì không có gì đáng xem rồi.

Nếu như chú Hải ra, còn đứng gần mà xem thì coi như tìm cái chết.

Đám sinh viên nữ kích động nhìn chằm chằm Lý Phàm, thấy mọi người tản đi rồi, thì đẩy một nữ sinh ra.

Cô gái kia có gương mặt tươi sáng, dáng người mềm mại, quyến rũ, tóc cột đuôi ngựa, càng tỏa ra hương vị sức sống thanh xuân.

Cô gái hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt thành quyền, như là dùng toàn bộ sức bình sinh, bước nhanh tới chỗ Lý Phàm.

Lúc cách Lý Phàm vài mét, bước chân của cô gái ấy chậm lại, không biết là do cô ấy hồi hộp, hay là vì Trần Hiểu Đồng đứng cạnh Lý Phàm đã mỉm cười với mình.

Cô gái dừng bước chân, trên mặt hiện vẻ chần chừ, lo lắng, ngượng ngừng, biểu cảm có chút phức tạp.

“AI” Lý Phàm cảm nhận được bên hông bị Trần Hiểu Đồng cấu một cái, đau đến hít vào một hơi lạnh.

Trần Hiểu Đồng cười, vẫy tay với cô sinh viên đang do dự kia: “Em gái, tới đây, có phải em tìm chúng tôi có việc gì không.”

Cô gái kia nghe Trần Hiểu Đồng nói thì nét mặt càng thêm xoắn xuýt.

Nhìn Lý Phàm một chút, cô gái nhỏ nhẹ nói: “Em… em muốn làm quen với anh trai này một chút, không…

không có ý gì khác, chỉ là kết bạn thôi.”

Cô gái càng nói giọng càng nhỏ, dường như ngay cả bản thân cô cũng không nghe ra lời nói của chính mình.

Lý Phàm vỗ trán, anh không có kinh nghiệm với loại chuyện này mà.

Là báo tên cho nhau? Hay là cho nhau cách liên lạc? Chẳng lẽ lại ngồi xuống uống hai chén nói vài câu chuyện phiếm?

Lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Trần Hiểu Đồng nhẹ nhàng dùng bả vai huých Lý Phàm một cái: “Cô gái nhỏ muốn làm quen với anh kìa, anh còn không mau nói chuyện với người ta một chút, cho số điện thoại hoặc kết bạn Facebook gì đó.”

“À.” Lý Phàm lúng túng lên tiếng, sau đó nở nụ cười: “Chào em, anh là Lý Phàm, bây giờ chúng ta coi như quen biết rồi, em có muốn uống rượu không? Anh mời em ly cocktail, có cần để lại số điện thoại không.”

Lý Phàm nghĩ đến các cách làm quen trong đầu, lần lượt nói ra, Trần Hiểu Đồng ngồi cạnh đang nhám nháp cocktail, suýt thì phun hết rượu trong miệng ra ngoài.

Hay lắm Lý Phàm, lúc anh đi với tôi thì giả ngốc, đối mặt với mấy em gái nhỏ thì mượt như vậy. Làm còn mời uống rượu, lưu số điện thoại, chẳng lẽ anh muốn chuốc say người ta rồi làm một số chuyện không thể cho ai biết à.

Trần Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Lý Phàm, còn mặt của cô gái kia đã đỏ bừng, không ngờ nam thần trong lòng lại nhiệt tình như vậy, vui đến suýt thì không nhịn được mà hét lên.

Cô gái duỗi bàn tay trắng nõn ra, làm ra tư thế bắt tay: “Em là Nhạc Tĩnh Di, rất vui được làm quen với anh Lý Phàm.”

Lý Phàm do dự một chút, vẫn là bắt tay với Nhạc Tĩnh Di.

“Anh cũng rất hân hạnh được quen biết em.”

Tay của hai người nắm nhẹ một chút rồi tách ra.

Nhạc Tĩnh Di có chút kích động lấy điện thoại di động ra, cùng với Lý Phàm lưu số của nhau.

Nhìn thấy Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di đứng cùng nhau, mặt của Trần Hiểu Đồng tái cả rồi: “Này, các người xong chưa vậy, đã nói là phải làm chuyện chính rồi, anh tính vì tán gái mà từ bỏ chính sự à?”

“Làm gì có, tôi chẳng phải là…. A! Đừng cấu, đau đấy.”

Lý Phàm nói được một nửa, Trần Hiểu Đồng liền xuất ra một trong trăm cách khống chế bạn trai tìm được trên mạng, véo vào phần thịt mềm ở eo.

Nhạc Tĩnh Di nhìn dáng vẻ xuýt xoa của Lý Phàm, trong lòng lập tức có hơi hoảng, như vừa làm sai chuyện gì lớn lắm.

“Vậy… anh Lý Phàm, anh cứ bận việc trước đi. Em… sẽ không quấy rầy nữa, sau này liên hệ nhé.”

Nhạc Tĩnh Di nói xong thì vẫy vẫy tay nhỏ, như bé thỏ trắng vui sướng, lanh lợi trở về phía đám bạn.

Trần Hiểu Đồng thở phì phò phồng hai má, dữ dằn nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm ngửa đầu nhìn trần nha: “Không phải cô bảo tôi đi làm quen à? Lúc đầu tôi đã tính giả vờ không nghe thấy rồi.”

“Em chỉ bảo anh khách sáo một chút thôi, anh còn tưởng là thật. Nếu như em bảo anh… hừ, không thèm nói với anh nữa.”

Lý Phàm sờ cằm, yên lặng nhìn lên lầu hai, nghĩ thầm quả nhiên lời phụ nữ nói không thể làm thật.

Giọng nói cực kỳ hùng hậu của chú Hải truyền ra từ giữa thang lầu: “Tôi thật muốn xem là vị nào không nễ mặt tôi.”

Âm thanh của chú Hải làm cho trái tim mọi người đều như bị bóp chặt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Phàm, không ít người đang thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Dương Tiền Tiến đi đầu trên cầu thang, muốn xem cái tên chỉ mặt gọi tên muốn gặp mình là ai.

Khi thấy Lý Phàm, Dương Tiền Tiến kinh ngạc chỉ vào anh, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng: “Sao lại là cậu!”

Chú Hải thong thả đi tới: “Sao vậy, tổng giám đốc Dương thực sự quen với vị này à? Vậy thì giới thiệu cho tôi một chút đi.”

Sau khi nói xong, chú Hải mới nhìn tới Lý Phàm.

Khi thấy gương mặt mỉm cười của Lý Phàm, chú Hải cảm thấy đầu óc ong ong, không có nỗi ý nghĩ gì cả, mà có thì cũng chỉ là sợ hãi.

Con mẹ nó đây là đại ca Thiên gia mài! Tính ra, Lý Phàm là chủ của đại cả Sở Trung Thiên của chú Hải!

Chú Hải chỉ có thể được coi là cấp dưới của cấp dưới Lý Phàm, hoàn toàn là đời con cháu!

Dương Tiền Tiến nghe chú Hải muốn làm quen với Lý Phàm, liền chỉ tay vào Lý Phàm nói: “Chú Hải, tôi giới thiệu cho ông một chút…”

Dương Tiền Tiến còn chưa nói xong, chú Hải đã nhanh chân đi tới trước người Lý Phàm, khom lưng vái chào thật sâu với Lý Phàm: “Chào anh Lý, không biết anh Lý đến, mong anh Lý thứ tội!”

Tất cả mọi người đều bị hành động vào lời nói của chú Hải làm cho hoang mang.

Trong lòng Dương Tiền Tiến càng thêm thấp thỏm không yên, không nhịn được lui về sau hai bước, trong lòng do dự không biết có nên trực tiếp cáo từ rời đi không.

Tất cả đều quá kỳ quái, lạ đến nỗi Dương Tiền Tiến cảm thấy sợ hãi.

Lý Phàm liếc mắt nhìn chú Hải, lạnh nhạt nói: “Người không biết không có tội.”

“Cảm ơn anh Lý đã khoan dung độ lượng.” Chú Hải đứng thẳng người dậy liền trợn mắt quát một tay đàn em: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh hành lễ với anh Lý đi.”

Anh Hoa, anh Phi, còn cả đám thanh niên xấu kia lúc này đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lý Phàm. Thực sự không hiểu sao tình hình lại thành thế này.

“Chào anh Lý!”

Chần chờ một chút, đám người anh Hoa liền cúi đầu chào hỏi Lý Phàm.

Cảnh tượng máy chục người cúi đầu nhìn giống như lúc Hoàng đề lên triều, quần thần hành lễ. Khí thế, âm thanh vang dội làm cho đám người ở trong Vương Triều Số 1 khiếp sợ không thôi mà nhìn Lý Phàm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom