Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 436: Chỉ cần sẵn sàng chi tiền

Tốc độ thuộc hạ của Sở Trung Thiên rất nhanh, một đám người xông vào quán trà, lấp đầy đại sảnh của quán trà, cúi đầu hành lễ với Lý Phàm và Sở Trung Thiên: “Chào anh Lý, chào Thiên gia.”

Ông chủ của quán trà, kể cả quản lý, nhân viên phục vụ kia đều co rúm trong phòng nước, cả người run rẩy, nghe thấy tiếng hô đều bị dọa sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt.

Sở Trung Thiên lạnh mặt nói: “Những người sống thì đưa đi, người chết rồi thì đưa thẳng đến chỗ hỏa táng, súng xử lý rồi, làm chuyện gì cũng cẩn thận một chút.”

“Vâng!”

Đám thuộc hạ lần lượt làm việc, rất nhanh thi thể của Trần Gia Đạt đã bị đưa ra ngoài, mà đám thuộc hạ của Trần Gia Đạt không còn ngông cuồng như trước nữa, đều run rẩy bị áp giải đi.

Một đám người rời khỏi quán trà, đi lên xe, đi đến một khoảng sân vắng vẻ cách đó không xa, đám thuộc hạ của Trần Gia Đạt bị kéo xuống xe, đưa vào trong phòng.

Lý Phàm và Sở Trung Thiên ngồi trêи sofa, nhìn đám thuộc hạ của Trần Gia Đạt bị đưa vào.

“Muốn sống thì phải thành thật khai báo, nếu như không nói, Trần Gia Đạt chính là ví dụ của các ngươi.”

Lý Phàm thờ ơ nói.

Đám thuộc hạ của Trần Gia Đạt sớm đã bị dọa đến vỡ cả gan, lúc này không ai dám giấu giếm, lần lượt chủ động khai ra mọi chuyện.

“Chúng tôi vốn dĩ không muốn đến đây, là một người tên Trương Phát Tài tìm hội trưởng của chúng tôi, đưa ra cái giá một triệu đô kêu chúng tôi đến đây một chuyến, nói chỉ cần đánh một người bị thương là được.”

“Hai ngày qua Trương Phát Tài sắp xếp chỗ ăn chơi cho chúng tôi, cũng không nói để chúng tôi làm việc, đến khi nhận được điện thoại của Trương Phát Tài, nói là có nhiệm vụ, sau đó dẫn chúng tôi qua.’ “Sau đó đến trước của quán trà, Trương Phát Tài nói hai người ở trong quán trà, bảo chúng tôi tìm ra hai người, bảo chúng tôi đánh đến đầu anh chảy máu là được, còn cho chúng tôi xem ảnh của anh.”

Lý Phàm yên tĩnh nghe, sau đó hỏi: “Trước đó các người không biết phải đối phó với tôi, đến tận khi đi đến cửa quán trà, đối phương mới cho các người xem ảnh của tôi, là như vậy sao?”

“Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy, trước đó chúng tôi không biết phải đối phó với ai.”

“Có chút thú vị, lựa chọn quán trà chỉ là động cơ nhất thời, Trương Phát Tài kia lại có thể biết được vị trí của tôi, haha.”

Lý Phàm cười khẩy một tiếng.

Trong lòng Sở Thiên Trung giật mình, vội vàng nói: “Anh Lý, tôi đảm bảo không bán đứng anh!”

“Không nói ông bán đứng tôi, tôi nghĩ trêи người hoặc xe của ông có lẽ đã bị người khác lắp thiết bị định vị, mà ông không biết, nếu như không ngoài dự đoán, bọn họ chính là mấy người phụ trách giải đấu quyền anh bất hợp pháp được mời đến, có lẽ muốn thăm dò công phu của tôi.”

Lý Phàm nói ra suy đoán của mình, mặc dù có chút khác biệt với thực tế, nhưng cũng không khác nhiều lắm.

Sở Trung Thiên vội vàng đứng lên, tìm kiếm khắp người, cuối cùng Sở Trung Thiên phát hiện manh mối trêи giày của mình.

Dưới đế giày có một miếng kim loại mỏng như tờ giấy, trêи miếng kim loại phát ra tia sáng của hoa lan, cho thấy miếng kim loại này không phải là vật tầm thường.

“Mấy tên ngoại quốc đáng chết này! Anh Lý, hay là tôi dẫn người tối nay đột kϊƈɦ bọn họ, làm cho bọn họ bất ngờ, dù sao bọn họ cũng là lén lút đột nhập vào.”

Sở Trung Thiên căm hận.

Cũng vì sự kinh hãi phải chịu mấy ngày nay quá nhiều, Sở Trung Thiên hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, cảm thấy chỉ có giết chết mấy người Cletti mới có thể khiến mình thật sự an toàn, thậm chí lúc này Sở Trung Thiên còn không thể để ý an nguy của con trai.

Lý Phàm lắc đầu: “Đừng kϊƈɦ động như vậy, giải đấu quyền anh bất hợp pháp tôi nhất định phải đánh, ông cứ trở về, giả vờ như không biết chuyện gì, bọn họ sẽ không làm gì ông, tôi mới là mục tiêu của bọn họ.”

“Nhưng giải đấu quyền anh bất hợp pháp thực sự quá nguy hiểm, anh Lý, anh không nên đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm!”

Sở Trung Thiên không nhịn được khuyên bảo.

“Không sao, còn có người đợi tôi ăn cơm trưa, không nói nhiều với ông nữa, ông cũng về sớm đi, kẻo bọn chúng nghi ngờ.”

Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm rời đi, chỉ có thể bất lực lắc đầu, căn dặn thuộc hạ thả đám thuộc hạ của Trần Gia Đạt ra, sau đó Sở Trung Thiên một mình trở lại phòng tập boxing.

….

Trong một phòng khám đen ở ngoại ô Hán Thành, cậu ba Lâm đen mặt ngồi trêи ghế, nhìn một đám thuộc hạ quỳ trước mặt.

Đám thuộc hạ bị gãy tay đều được bó bột, tay từng người từng người một đều là duỗi thẳng, nhìn đầy hài hước.

Trong một góc của đại viện, chú Bào nằm trêи chiếc giường bằng phẳng, trêи chiếc đùi được quấn mấy vòng băng gạc.

“Cậu ba, chúng ta vẫn luôn ở đây đợi, thực sự chả có tý ý nghĩa gì, cánh tay thành như thế này, ngay cả điện thoại cũng không chơi được.”

“Ít nhất cũng phải có mấy em ở cùng chùng ta, như vậy, haha, sao phải chịu đựng những ngày nhàm chán như này chứ.”

“Hay là chúng tôi trở về trước, về nhà dưỡng thương xong chúng tôi sẽ trở lại, phải tìm con chó Lý Phàm kia để báo thù, chuyện này không thể bỏ qua như vậy.”

Đám thuộc hạ nói không ngừng, ý tứ chính là bọn họ không muốn ở lại đây, thực sự ở trong khòng khám chui ở ngoại ô quá buồn chán rồi.

Cậu ba Lâm cười khẩy hai tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt của từng tên thuộc hạ, cầm lon Coca trêи bàn lên, đập vào đầu tên thuộc hạ gần nhất.

“Các người đều là lũ không có đầu óc! Lần này ông mày dẫn các ngươi đến để mở rộng địa bàn! Trong nhà có chuyện gì các ngươi không biết? Ông đây dẫn theo một đám phế vật các ngươi trở về, sau nay sản nghiệp nhà họ Lâm sẽ không có phần của ông đây!”

Ba cậu chủ nhà họ Lâm, lần này đều dẫn người đi mở rộng địa bàn, cuối cùng sẽ đánh giá trêи thành tích của mỗi người, người thắng sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Lâm.

Cậu ba Lâm cho là mình có thể dễ dàng chiếm lấy An Thành, sau đó thu phục Sở Châu, nhưng sau khi gặp phải Lý Phàm, tất cả đều trở thành một giấc mộng đẹp.

Lúc này trở về có nghĩa là thất bại, vì vậy, cậu ba Lâm sẽ không lựa chọn quay về, thậm chí không thể để lộ tin tức đã thất bại.

“Vậy cậu ba cậu nói phải làm sao, chúng ta đều vì cậu mà bất chấp gian nguy, hay là tối nay chúng ta đột kϊƈɦ Lý Phàm, lựu đạn ném tay, lựu đạn sử dụng súng phóng chúng ta đều có, không sợ không giết chết được anh ta.”

“Hỏa tiễn cũng có, thật sự muốn giết anh ta giống như chơi vậy, nhưng nếu như làm như vậy, chỉ sợ sẽ gây sự chú ý của cảnh sát, sau này muốn mở rộng địa bàn sẽ rất khó.”

“Hay là tìm người bản địa giết chết Lý Phàm? Hoặc nghĩ cách khác, chắc chắn có thể giết chết anh ta.”

Đám thuộc hạ thảo luận với nhau, nhưng không ai đưa ra được một ý kiến đáng tin cậy.

Cậu ba Lâm không còn lời gì để nói với đám thuộc hạ ngu ngốc của mình, chỉ có thể dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía chú Bào, hi vọng chú Bào có thể đưa ra được ý kiến có tính xây dựng.

“Chú Bào, chú có kinh nghiệm phong phú, nói một chút về cách nhìn của chú đi.”

Cậu ba Lâm gọi tên hỏi.

Chú Bào nhếch miệng, trong lòng tràn đầy sự căm hận với Lý Phàm, sớm đã nghĩ ra cách làm sao để thu phục Lý Phàm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom