• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 819

CHƯƠNG 819: CÓ TƯ CÁCH HAY KHÔNG CÓ TƯ CÁCH


Đường Thiên Trạch đuổi cô thư ký đi xong, lại càng thấy tâm thần bất an hơn.


Mình vừa làm như vậy, cho dù người nhà Bắc Minh có vẻ không gượng dậy nổi, thậm chí đều trốn ở trong nhà tổ Bắc Minh không ra.


Anh ta cũng không cảm thấy điều này có gì kỳ lạ, thậm chí còn tự đắc.


Nhưng vào hôm kia, anh ta bất ngờ nhận được báo cáo bọn họ cùng ra ngoài vào lễ Giáng Sinh.


Chỉ có điều không rõ hướng đi và người mà bọn họ gặp.


Chẳng lẽ bọn họ bắt đầu tiến hành đối phó với mình?


Nhìn có vẻ giống lại có vẻ không giống.


Bởi vì trong lúc anh ta chuẩn bị nghênh chiến, lại không có tin tức mới về hướng đi của bọn họ. Vào lúc này, Cố Hạnh Nguyên tới tìm mình nói đạo lý.


Lại làm anh ta ném chuyện này ra sau đầu.


Mà trước đó không lâu, anh ta đã nhận được một tin tức mới nhất, ba anh em nhà Bắc Minh và Bắc Minh Diệp Long đều lái xe từ nhà tổ Bắc Minh ra.


Mà nơi bọn họ đến là mộ của Bắc Minh Chính.


Đồng thời, bọn họ nói gì, làm gì đều không được biết.


Lần này thật sự làm cho Đường Thiên Trạch cảm thấy đứng ngồi không yên. Đồng thời, anh ta cũng cảm nhận được chút hưng phấn.


Mỗi lần vào lúc anh ta chuẩn bị sẵn sàng trực tiếp đối đầu với Bắc Minh Thiện đều sẽ xuất hiện các loại tình huống, do đó không thể thực hiện được.


Bây giờ, Đường Thiên Trạch nắm chắc phần thắng, đã bắt đầu cân nhắc nên lựa chọn dùng cách nào để hành hạ Bắc Minh Thiện.


Buổi chiều, rất nhanh đã tới giờ họp đại hội cổ đông khẩn cấp.


Chỗ ngồi của Đường Thiên Trạch đương nhiên chính là vị trí Chủ tịch mà Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đã từng ngồi.


Ngồi ở hai bên trái phải của anh ta chính là quản lý các phòng ban của Bắc Minh thị.


Bọn họ phải nói gì về biến động của Bắc Minh thị chứ? Chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Tức giận mà không dám nói gì.


Tuy bọn họ không thích cách làm của Cố Hạnh Nguyên trước đó, nhưng vẫn có ý kiến với người làm sếp như Đường Thiên Trạch còn làm ra thủ đoạn như vậy.


Đường Thiên Trạch đặt hai tay giao nhau ở trên bàn, nhìn quản lý các phòng ban và cổ đông ngồi ở hai bên.


Sau khi anh ta nhậm chức, cho dù đã thay vài người gọi là ‘người của mình’ lên, nhưng những người này chẳng qua là dạng bảo sao hay vậy, nếu thật sự tiến thành cải tạo theo chiều sâu đối với Bắc Minh thị lại không tạo thành kết quả gì.


Nhân vật trụ cột thật sự vẫn có đứng về phía người nhà Bắc Minh.


Bây giờ cũng là một tình thế khó xử đối với anh ta. Anh ta một mặt muốn hoàn toàn loại bỏ những kẻ chướng mắt này nhưng mặt khác bản thân anh ta không lựa chọn được người nào thích hợp hơn để lên đảm nhận chức vụ sau đó.


Đối mặt với tình cảnh như vậy, chuyện anh ta có thể áp dụng chỉ là duy trì tình trạng hiện nay.


“Hôm nay là đại hội cổ đông, tôi không biết vì sao ngoại trừ cổ đông ra còn có người quản lý các phòng ban ở đây. Có lời giải thích nào về điều này không?”


Anh ta rõ ràng có cảm giác hơi kỳ lạ nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, như vậy mới không rối loạn đầu trận tuyến.


“Rất xin lỗi ngài Đường. Đây vốn chỉ là một đại hội cổ đông, nhưng các cổ đông chúng tôi cảm thấy cần phải mời quản lý các phòng ban tới tham dự cuộc họp hôm nay. Hàng năm, Bắc Minh thị đều theo thông lệ tổ chức một buổi họp tổng kết giữa cổ đông và ban quản lý vào cuối năm, đầu năm cũng sẽ mở một cuộc họp tương tự, chẳng qua là lên kế hoạch cho công việc của một năm. Cho dù bây giờ còn chưa tới cuối năm, nhưng dù sao cũng chỉ còn lại vài ba ngày. Hơn nữa ngài cũng biết dạo này Bắc Minh thị xảy ra biến cố lớn, cho nên càng cần phải tập trung mọi người để tổ chức cuộc họp này.”


Người nói chuyện chính là một cổ đông lâu năm nhất của Bắc Minh thị, ông ta cũng là người có tiếng nói nhất.


Đường Thiên Trạch đã muốn loại bỏ người vừa nói chuyện này từ lâu. Anh ta cho rằng giữ người này ở lại, cho dù không nắm quyền hành thực tế gì nhưng vẫn là một ‘quả mìn’.


Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn phải tỏ ra vui vẻ.


Anh ta mỉm cười: “Nếu vậy, tôi là người mới tới sẽ tôn trọng thói quen của các vị. Cho dù địa vị của tôi bây giờ đã khác trước, nhưng vẫn xem như quen thuộc với mọi người. Vậy cuộc họp bắt đầu luôn đi.”


“Nếu ngài Đường đã nói vậy, chúng ta lại bắt đầu họp đi. Đề tài thảo luận đầu tiên của cuộc họp là ngài Đường Thiên Trạch có tư cách trở thành Chủ tịch tập đoàn Bắc Minh thị của chúng ta không?”


Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Đường Thiên Trạch lại nhướng mày. Anh ta thật sự không ngờ mình cho bọn họ mặt mũi, nhưng bọn họ lại không hề nương tay với mình.


Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.


Mình mới đến, vốn sẽ gặp phải rất nhiều chất vấn, chỉ cần mình loại bỏ những chất vấn là được.


Đường Thiên Trạch trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân.


Cùng lúc đó, anh ta cũng không thể không lên tiếng tỏ rõ thái độ: “Tôi không cảm thấy vấn đề này còn gì đáng để thảo luận. Trong tay tôi đang nắm cổ phần Bắc Minh thị nhiều hơn các vị. Không chỉ vậy, cho tới lúc này tôi lại nói rõ ràng một số việc. Công trình này là giai đoạn đầu của chính phủ, chắc hẳn mọi người đều biết Bắc Minh Diệp Long thông qua đấu thầu mới nhận được. Lẽ nào các người không suy nghĩ xem: Đều là Chủ tịch cũ của tập đoàn Bắc Minh thị, vì sao Cố Hạnh Nguyên tự mình ra mặt cũng không trúng thầu mà Bắc Minh Diệp Long lại làm được?”


“Đương nhiên là do cậu chủ nhà Bắc Minh có năng lực này, thiết kế và quy hoạch công trình này là do một tay cậu ấy hoàn thành. Cậu ấy có năng lực này.”


Một quản lý phòng ban ngồi trong phòng họp lên tiếng. Ông ta vô cùng chướng mắt khi thấy Đường Thiên Trạch làm Chủ tịch Bắc Minh thị.


Đường Thiên Trạch nhìn ông ta cười lạnh: “Ông nghĩ vậy khó tránh khỏi quá ngây thơ rồi. Trong xã hội bây giờ, bất kể làm chuyện gì chắc hẳn đều có vài thứ màu xám trong đó. Các công ty khác tham gia đấu thầu, các người có ai biết tập đoàn đã ngầm đưa bao nhiêu lợi ích cho Cục trưởng họ Quách kia không? Nhưng tôi biết là Bắc Minh thị không cho một phần nào. Dưới tình huống như vậy, vì sao ông ta vẫn lựa chọn chúng ta?”


“Đương nhiên là vì thiết kế của cậu chủ Bắc Minh không chê vào đâu được.” Người kia tiếp tục trả lời.


“Không chê vào đâu được… Tôi nói ông ngây thơ, ông còn ngây thơ thật à? Bây giờ bất kể là công việc gì, không chỉ cần ông làm tốt, quan trọng hơn là phải biết triển khai hoạt động. Tôi nói không dễ nghe, Bắc Minh Diệp Long ngoài việc tự cho mình có chút năng lực ra, anh ta còn có thể có gì chứ? Tôi nói thật cho các ông biết, sở dĩ Bắc Minh thị vẫn thuận lợi trúng thấu dưới tình huống Cố Hạnh Nguyên tuyên bố Bắc Minh thị không tham gia đấu thầu, nguyên nhân chính là ở…” Anh ta nói xong dùng ngón tay chỉ vào mình “Tôi.”


“Ngài à? Nếu vậy thì quá nực cười rồi. Cho dù năng lực của Bắc Minh Diệp Long có hạn, cho dù thời gian cậu đến Bắc Minh thị không lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn. Tôi nghe nói tuy cậu là trợ lý của cậu ấy nhưng từ trước tới nay chưa từng làm chuyện gì. Cả ngày ngoài đi dạo khắp nơi cũng chỉ xem báo cáo gì đó. Cho dù có người giúp đỡ, tôi cũng khẳng định không phải là cậu.”


“Sao lại không phải chứ? Cho dù bình thường trông tôi có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn ra tay giúp Bắc Minh thị. Còn vì sao à? Đương nhiên là giữa tôi và cục trưởng Quách ít nhiều vẫn có chút quan hệ.” Đường Thiên Trạch nói đến đây lại liếc nhìn mọi người một lượt, thấy được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt bọn họ nhìn mình.


Nhưng quản lý phòng ban vẫn luôn chất vấn anh ta lại không tính bỏ qua cho anh ta: “Ngài nói chuyện này cũng không thể chứng minh được điều gì, bởi vì chắc chắn phải có người không liên quan tới ngài làm chứng mới có sức thuyết phục.”


“Tôi có thể làm chứng về chuyện này. Đường Thiên Trạch và cục trưởng Quách kia thật sự có thông đồng với nhau.”


Một câu nói này làm cho tất cả mọi người đang ngồi đều thoáng chấn động.


Bởi vì giọng nói này rõ ràng quá quen thuộc, mà giọng nói này đã biến mất khỏi bên tai bọn họ trong suốt thời gian rất dài.


Lúc này Đường Thiên Trạch cũng không nhịn được hít sâu một hơi, mắt hơi nheo lại. Sao anh ta lại xuất hiện vào lúc này?


Theo giọng nói, bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước từ bên ngoài phòng họp vào. Trang phục của anh vẫn khiến những người này cảm thấy vô cùng quen thuộc.


Anh bước tới cách Đường Thiên Trạch gần một mét mới dừng lại: “Mấy ngày không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”


Đường Thiên Trạch đứng lên mỉm cười nói với người vừa tới: “Ngài Bắc Minh thật sự biết nói đùa. Chúng tôi đang họp. Bây giờ ngài đã không còn là người ở đây, đột nhiên tới đây có thể hơi quá…”


Bắc Minh Thiện xua tay: “Chỗ này là tập đoàn Bắc Minh thị, còn tôi là người nhà Bắc Minh, thật ra tôi cảm thấy không ai có thể đứng ở đây thích hợp hơn tôi.”


“Ngài Bắc Minh, bất kể ngài nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật bây giờ ở đây đã không thuộc về nhà Bắc Minh các ngài nữa. Mà tôi mới là chủ nhân của chỗ này. Về phần tên của tập đoàn Bắc Minh thị này, nếu ngài thích, tôi có thể đổi luôn cho ngài. Đương nhiên, tôi đã nghĩ ra được một cái tên mới. Ngài xem đặt là tập đoàn Diệt Bắc Minh thì sao?” Từng câu nói của Đường Thiên Trạch đều kèm theo gai nhọn, lại đầy châm chọc và khiêu khích với nhà Bắc Minh.


Bắc Minh Thiện đối mặt với người đánh cắp Bắc Minh thị này, cơn giận trong lòng đã sớm thiêu đốt đến đỉnh điểm. Chẳng qua lúc này anh tới đây còn có mục đích khác.


Cho nên anh lựa chọn thái độ nhìn như không nhìn, nghe mà không nghe.


Anh cười thản nhiên: “Trình độ của ngài Đường có vẻ thật sự không cao, đặt tên cho một tập đoàn cũng giống như một xưởng thuốc trừ sâu ở dưới thị trấn. Hơn nữa, rốt cuộc ngài có phải là chủ nhân ở đây không lại không thể chỉ dựa vào ngài mở miệng là có thể nói rõ ràng được. Chúng ta phải nói tới chứng cứ.”


“Nói tới chứng cứ, tốt lắm, chúng ta lại nói một câu ở trước mặt tất cả quản lý cao cấp đi. Bây giờ trong tay tôi đang nắm 35% cổ phần của tập đoàn này. Chắc hẳn không ai có thể có cổ phần nhiều hơn tôi chứ?” Đường Thiên Trạch nói đến đây, lại bắt đầu vênh váo tự đắc.


Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Số cổ phần của ngài đúng là không ít, nhưng tôi đặc biệt nghi ngờ năng lực số học của ngài. Thật ra 35% cũng không nhiều, tôi thật sự không hiểu ngài lấy đâu ra tự tin như vậy. Trong tay mấy vị cổ đông của Bắc Minh thị còn nắm khoảng hơn 10% cổ phần, vậy hơn một nửa số cổ phần còn lại ở đâu?”


Đường Thiên Trạch vừa nghe vậy, biết anh thật sự một kim đâm trúng chỗ hiểm của mình. Bây giờ anh ta có thể đắc ý ở trước mặt những người này là đang đặt cược trên phương diện cổ phần.


“Bắc Minh Thiện, anh đừng tưởng tôi không biết, anh đã phân chia tất cả cổ phần của anh rồi, một phần là đưa cho anh trai anh Bắc Minh Triều Lâm. Cho dù là anh ta, nhiều nhất cũng chỉ xem như cổ đông thứ hai. Mà phần còn lại đã chảy vào thị trường, chắc hẳn càng không thể tìm ra. Chỉ với những điều này, lẽ nào tôi không phải là cổ đông lớn nhất ở đây sao?”


“Nói không sai, anh phân tích thật ra cũng có chút đạo lý. Tôi có thể khẳng định, trước đây anh có lá gan nuốt Bắc Minh thị cũng là dựa vào điểm này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom