Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 818

CHƯƠNG 818: GIAO CỔ PHẦN CỦA ANH RA ĐÂY


Chính vì cái gọi là làm việc gì cũng phải chuyên tâm, nếu không chỉ có thể đối mặt với việc không làm được chuyện gì nên hồn, hoặc là nói sẽ không có khả năng làm tốt được bất cứ chuyện gì.


Phía bên tập đoàn GT, Mạc Cẩm Thành vẫn có thể áp dụng cách vận hành trước đây, vận hành của tập đoàn điều khiển từ xa, đối với ông ta mà nói, đây là chuyện vô dùng dễ dàng.


Bắc Minh Thiện đương nhiên cũng rất yên tâm, anh lái xe trở về nhà cũ của nhà họ Bắc Minh.


Nhìn biểu cảm không có cách gì của ba người họ, anh bèn biết mấy ngày nay họ vẫn trải qua với tâm trạng vô cùng chán nản.


“Cũng đừng tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa, tắm rửa, thay sang bộ đồ có tinh thần hơn chút đi, sau đó yên tâm cùng ăn bữa sáng, đợi đến khi ăn no uống kỹ, chúng ta đừng khoanh tay chờ chết nữa.”


Bắc Minh Diệp Long khó hiểu nhìn Bắc Minh Thiện, mặc dù anh ta không hiểu điều này có ý gì, nhưng có thể nhìn ra được điều rất khác so với trước đây từ trên nét mặt của Bắc Minh Thiện.


“Chú hai, chú đang nói là chú đã có cách ư?”


Bắc Minh Thiện nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt cũng không hẳn là khẳng định: “Điều này vẫn chưa dám chắc, chỉ có thể nói là thử thôi. Đừng phí lời thêm nữa, ba người hãy làm theo lời tôi nói, người nhà Bắc Minh đều phải phấn chấn trở lại.”


Một tiếng hiệu lệnh, người nhà Bắc Minh vốn không còn ai đáng tin cậy lập tức tìm lại khí phách năm xưa. Thật ra họ cũng không ngờ, một Bắc Minh Thiện từng có tính cách ương bướng lại trở thành người đáng tin cậy thật sự của họ.


Đợi đến khi ba người họ đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ánh mắt của họ lại tập trung lên người Bắc Minh Thiện lúc này đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.


“Chú hai, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Chỉ cần chú nói một tiếng, chúng cháu sẽ làm theo.” Bắc Minh Diệp Long bây giờ đã thu hồi lại tinh thần thất vọng mấy ngày trước.


Thân là cháu đích tôn của con trai trưởng nhà họ Bắc Minh, anh ta quả thật cần gánh vác trọng trách này, cho dù bây giờ Bắc Minh Thiện vẫn là người lãnh đạo của họ.


Bắc Minh Thiện cất tờ báo đi.


“Đến nghĩa trang.”


Sau khi bỏ lại câu này, Bắc Minh Thiện đi thẳng ra ngoài cửa lớn.


Nghĩa trang? Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của đám người Bắc Minh Diệp Long. Khi ăn cơm họ còn cho rằng sau đó Bắc Minh Thiện sẽ dẫn họ đi “tàn sát” Bắc Minh thị.


Nhưng không ngờ hoàn toàn không có chuyện như vậy, hành động của Bắc Minh Thiện vẫn khiến họ không cách nào theo kịp.


Cho dù đám người Bắc Minh Diệp Long cảm thấy hơi khó hiểu trước hành động muốn đến nghĩa trang của Bắc Minh Thiện, nhưng họ vẫn ngoan ngoãn đi theo anh lái xe đến nghĩa trang.


Bắc Minh Thiện quyết định đến nơi này, xem ra là có chuẩn bị trước rồi mới đến.


Từ trong cốp ô tô, anh lấy ra một bó hoa cúc, sau đó Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Đông lần lượt lấy những thứ còn lại ra.


Nhìn bia mộ đen sì và ảnh của Bắc Minh Chính bên trên.


Bắc Minh Thiện đứng ở giữa, anh đặt bó hoa xuống bên cạnh bia mộ.


“Ba, con trai bất hiếu, Bắc Minh thị bị mất trong chính tay con, nếu ba ở trên trời có linh thiêng thì cứ trách con đi.”


Nói xong, anh quay người, lấy rượu trắng và hai ly rượu trong tay Bắc Minh Triều Lâm. Anh đặt hai ly rượu trước mộ, sau đó mở nắp chai rượu rót đầy hai ly.


Anh cầm một trong hai ly lên: “Ba, đây là rượu mà lúc còn sống ba thích nhất, con mang đến cho ba đây. Trước kia, ba con chúng ta dường như chưa từng ngồi xuống uống rượu với nhau, hôm nay con đến uống cùng ba một ly.” Nói xong, anh ngửa cô lên, uống hết ly rượu


của mình.


Sau đó, đặt ly rỗng trước mộ: “Con uống hết trước để tỏ lòng thành kính với ba.”


Đám người Bắc Minh Triều Lâm đứng sau anh, sau khi thấy anh uống hết ly rượu, còn chưa đợi anh nói gì, họ lần lượt cầm ly rượu lên, rót đầy cho mình, rồi ngửa cổ lên uống hết.


“Ba, ba đừng chỉ trách Minh Thiện, chuyện của Bắc Minh thị, con và Diệp Long mới là người cần chịu trách nhiệm nhất. Là bọn con vô dụng, cũng vì bọn con cả ngày chỉ muốn đấu đá, tranh giành với Minh Thiện cho nên mới cõng rắn cắn gà nhà, muốn trách thì cứ trách bọn


con đi.”


Kế tiếp, họ lần lượt uống hết ly rượu.


Sau đó, Bắc Minh Diệp Long lại chậm rãi đổ ly rượu vốn rót cho Bắc Minh Chính lên trên bia mộ: “Ông nội, cháu trai bất hiếu, nhưng cháu trai đảm bảo với ông nội ở đây, cháu chắc chắn sẽ lấy lại Bắc Minh thị!”


Bắc Minh Thiện nhìn anh ta: “Cậu luôn mồm nói lấy lại Bắc Minh thị, vậy cậu sẽ lấy lại như thế nào?”


Câu hỏi này khiến Bắc Minh Diệp Long ngơ ngác ngay tại chỗ.


Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ chú hai lại nói ra lời như vậy.


“Chú hai, khi chú ở nhà tổ không phải vẫn…”


Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Đông đứng bên cạnh cũng ngơ ngác, hóa ra những lời trước đó Bắc Minh Thiện nói chưa hẳn là vì có lòng tin.


Giờ thì hay rồi, khoác lác ở đây, ba cũng nghe thấy cả rồi, nhưng chuyện sau đó nên làm như thế nào thì vẫn chưa có lời giải đáp.


Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt Bắc Minh Triều Lâm, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc: “Bây giờ tôi nói gì anh cũng làm theo đúng không?”


“Đương nhiên rồi, nếu không chúng tôi đi theo chú đến đây làm gì.” Bắc Minh Triều Lâm ngơ ngác trả lời.


Bắc Minh Thiện nghe xong thì gật đầu, sau đó lại nhìn sang Bắc Minh Đông và Bắc Minh Diệp Long: “Hai người thì sao?”


“Bọn em đương nhiên nghe theo anh rồi.”


“Ok, nếu mọi người đã thống nhất ý kiến vậy thì…” Ánh mắt của anh lại quay trở lại trên người Bắc Minh Triều Lâm: “Giao toàn bộ cổ phần của Bắc Minh thị trong tay anh cho tôi.”


Bắc Minh Triều Lâm ngày càng không hiểu rốt cuộc Bắc Minh Thiện đang nghĩ gì trong đầu.


“Sao thế, không nỡ à?” Bắc Minh Thiện vẫn nhìn chằm chằm ông ta.


Bây giờ, khí thế trước đây của anh đang dần quay trở lại trên người, điều này không khỏi khiến ba người còn lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng.


“Tôi, tôi có thể cho chú, nhưng tôi cần biết rốt cuộc chú muốn lấy nó để làm gì.”


“Đúng đó chú hai, mặc dù chúng cháu biết chú làm như vậy nhất định là có lý, nhưng chúng cháu càng muốn biết kế hoạch của chú để có thể giúp chú hoàn thành kế hoạch tốt hơn. Chúng ta đều là người nhà Bắc Minh, có gì không thể nói rõ trước mặt nhau ư?”


***


Bắc Minh Thiện nhìn ba người họ, vốn dĩ anh không định nói chuyện hôm qua cho họ nghe.


Chẳng qua chỉ vì anh cảm thấy, chuyện này chỉ cần mình anh hoàn thành thôi là được.


Mọi chuyện đều do mẹ của anh – Dư Như Khiết gây nên, thân là con trai anh cần phải đích thân xử lý chuyện này, không được đổ trách nhiệm cho người khác. Về phần những người khác trong nhà Bắc Minh, họ cũng không cần phải tham gia vào.


“Chuyện này nói hai ba câu thì không thể nói rõ được, nếu mọi người tin tôi thì hãy giao ra toàn bộ quyền cổ đông lúc trước tôi cho mọi người, còn nếu không tin thì coi như tôi chưa hề nói những lời trước đó, bây giờ thời gian đang rất gấp.”


Đối mặt với câu trả lời này của Bắc Minh Thiện, đám người Bắc Minh Triều Lâm bèn quay sang nhìn nhau.


Không phải vì không tin Bắc Minh Thiện, mà là lần trước cảnh cướp quyền cổ đông trước mặt tất cả mọi người quả thật khiến họ không cách nào quên được.


Đúng vậy, Bắc Minh Thiện quả thật đã có thay đổi rất lớn trong khoảng thời gian này, thậm chí sự thay đổi của anh còn khiến họ cảm thấy rất bất ngờ, không thể nào tin được.


Nhưng mà cuối cùng Bắc Minh Triều Lâm vẫn lựa chọn tin tưởng Bắc Minh Thiện.


Ông ta cho rằng trước đây Bắc Minh Thiện có thể giao quyền cổ đông cho mình, điều đó đã đủ để chứng minh thành ý của anh.


Cho dù Bắc Minh Thiện không trả lại cho mình thì có sao đâu…


Người nhà Bắc Minh cuối cùng vẫn là người nhà Bắc Minh thôi.


Khi bị người ngoài chèn ép, họ cũng sẽ đoàn kết, tạo thành một khối sức mạnh.


Ông ta giơ tay lên vỗ vai Bắc Minh Thiện: “Giờ phút này, ở trước bia mộ của ba, tôi chọn đứng về phía chú. Tôi có thể lập tức giao quyền cổ đông cho chú, nhưng với tư cách là anh cả, tôi muốn nhắc nhở chú rằng: Chú không cần phải gánh vác trách nhiệm và đối mặt với khó


khăn một mình, khi cả nhà đều ở đây thì không bao giờ có chuyện một người phải gánh vác tất cả mọi chuyện, như vậy mới khiến chúng tôi cảm thấy chúng tôi và chú là người nhà thật sự.”


“Chú hai, có gì cần cháu làm, chú cứ việc nói ra. Ông nội càng hi vọng nhìn thấy chúng ta có thể đoàn kết lại lần nữa hơn.”


“Anh hai, mặc dù em ở đây rõ ràng có hơi dư thừa, nhưng dù sao em cũng là một thành viên của nhà Bắc Minh. Chỗ khác cần đến em, anh đừng khách sao, cứ việc nói với em. Nếu cần mấy kiểu như áp lực dư luận gì đó, anh hiểu mà đúng không.”


Bắc Minh Thiện nhìn họ, trong lòng thật sự cảm thấy vô cùng ấm áp. Khi người nhà ở bên nhau, cùng kề vai sát cánh tiến lên phía trước, nâng đỡ, dìu dắt nhau, thật sự cảm thấy rất tốt.


“Mọi người yên tâm đi, nếu cần tôi nhất định sẽ mở lời. Nhưng mà trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tôi vẫn muốn mọi người làm giúp tôi một chuyện, đó là thay tôi chăm sóc cho Hạnh Nguyên và đám trẻ.”


Lời này của anh lại lần nữa khiến họ cảm thấy kỳ lạ, giống như cảm giác của một tráng sĩ sắp ra chiến trường.


Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một khi ra đi sẽ không trở về nữa…


Cảnh tượng như vậy lập tức hiện lên trong đầu ba người họ, Bắc Minh Thiện chuẩn bị liều mạng với Đường Thiên Trạch ư?


Nhưng xem ra cũng không giống lắm, nếu không có lẽ cũng phải có nhiều sự giúp đỡ hơn, chứ không phải chỉ muốn quyền cổ đông.


Hành động này của Bắc Minh Thiện khiến họ không cách nào hiểu nổi.


Tình cảm của Bắc Minh Thiện dành cho Cố Hạnh Nguyên và các con của mình, đừng nói là người khác, cho dù là Bắc Minh Diệp Long cũng cảm thấy khá mặc cảm.


Trước kia, anh cũng luôn cảm thấy mình là người quan tâm Cố Hạnh Nguyên nhất, nhưng so với chú hai của mình mà nói, thật sự kém một khoảng cách rất lớn.


Sự quan tâm và tình yêu thương của Bắc Minh Thiện dành cho Cố Hạnh Nguyên và các con, cách tốt nhất chính là coi mình là một bức tường.


Không đúng, phải là một ngọn núi.


Cho dù mưa gió bão bùng, Bắc Minh Thiện vẫn không hề chùn bước đứng chặn trước mặt họ.


***


Từ sau tối qua Cố Hạnh Nguyên đến tìm mình, Đường Thiên Trạch bèn cảm thấy cả ngày đều khó chịu.


Sau đó, anh ta gọi điện thoại kể chuyện này cho Lý Thâm nghe.


Đương nhiên, anh ta cũng biết cô không chỉ đến tìm mình, mà còn đi tìm cả thầy mình.


Hơn nữa, ý tứ cơ bản là muốn họ thu tay lại.


Đối với biểu hiện này của Cố Hạnh Nguyên, Lý Thâm đương nhiên tỏ rõ thái độ trước mặt Đường Thiên Trạch, đó chính là không thể mềm lòng nương tay.


Một đêm qua đi, anh ta vẫn luôn nghĩ về câu nói dặn dò mình của thầy, cả đêm không ngủ…


Hôm nay thật sự là làm gì cũng không tập trung…


Bắc Minh thị vẫn vận hành ổn định như trước, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.


Đương nhiên, Đường Thiên Trạch vẫn cảm thấy tạm thời nên duy trì nguyên dáng vẻ cũ là tốt nhất.


Khi mèo vờn chuột, luôn là sau khi bắt được chuột, mèo sẽ không một phát cắn chết luôn, mà sẽ vờn, rồi từ từ giày vò nó, cho đến khi chơi mệt rồi thì sẽ cắn một phát.


Bây giờ Đường Thiên Trạch đang muốn áp dụng thủ đoạn như vậy, trước tiên cứ chơi đùa đã rồi tính.


Đặc biệt là ở trước mặt Bắc Minh Thiện, để anh ta nhìn thấy Bắc Minh thị ở trong tay mình như thế nào, thay đổi từng chút một, biến thành bộ dạng cho dù Bắc Minh Chính có sống lại cũng không nhận ra nữa mới được.


“Tổng Giám đốc Đường, ban nãy tôi nhận được thông báo tạm thời của đại hội cổ đông, chiều nay sẽ có một cuộc họp khẩn cấp.”


Bây giờ, anh ta từ trợ lý biến thành Tổng Giám đốc nên đương nhiên bước đầu tiên chính là tìm một nữ thư ký đến phụ trách sắp xếp lịch trình hằng ngày của mình.


“Cô có biết đại khái là nội dung gì không?” Anh ta nhìn thư ký đang đứng trước bàn làm việc của mình, hỏi.


Nữ thư khí mỉm cười, lắc đầu: “Cái này tôi không rõ lắm.”


“Ừ, được rồi, cô cứ bận việc của mình đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom