• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 815

CHƯƠNG 815: CỐ TÌNH GÂY RỐI


Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Vậy để tôi thử xem sao, tôi sẽ cố gắng khuyên anh ta đầu thú. Nếu như anh ta chối cãi, tôi nghĩ cũng sẽ có cách để anh ta nhận tội thôi.”


Lạc Hàn thấy cô đã đồng ý, khuôn mặt lần nữa hiện ra nét cười.


Nhưng ý cười này hiện trên khuôn mặt nghiêm túc của ông ta, làm cho người ta cảm thấy lạnh sóng lưng.


“Nếu cô đã đồng ý rồi thì tôi cũng không ở lại đây nữa. Đúng rồi, nếu như cô nghĩ ra cách gì, thì sẵn tiện hỏi luôn thân phận người đứng sau Đường Thiên Trạch và nội tình trong đó nhé.”


Lạc Hàn nói xong thì đứng dậy đi ra phía ngoài.


Cố Hạnh Nguyên cũng bước theo ông ta, hai người đi xuống tầng một.


“Sao rồi, hai người nhanh vậy đã nói xong hết rồi sao?” Anna tươi cười bước tới hỏi.


Lạc Hàn cứ như chẳng có việc gì nói: “Anna, thật sự xin lỗi đã làm phiền công việc của cô rồi. Việc của tôi và Hạnh Nguyên cũng đã nói xong, tôi còn có việc khác phải làm, xin phép đi trước.”


Nói xong ông ta nhanh chóng sải bước đi về phía cửa.


Anna cũng rất thông minh, nhìn Lạc Hàn lại nhìn Cố Hạnh Nguyên, thì đã biết việc lúc nãy họ nói không hề đơn giản.


Cô cũng không hề giữ Lạc Hàn lại, cứ như thế nhìn ông ta rời đi.


Sau đó, cô kéo tay Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống: “Em không sao chứ?”


“Vẫn tốt. Anna, bây giờ em có việc phải đi, nếu chiều nay em không trở lại thì nhờ chị nói với Bắc Minh Thiện một tiếng để anh ấy đi đón con.”


“Có việc bận thì em cứ đi đi, những việc này cứ giao cho chị là được. Nhưng mà, cho dù làm việc gì thì cũng phải hết sức cẩn thận đấy.” Anna căn dặn cô vài câu.


Cố Hạnh Nguyên vội vàng rời khỏi nhà hàng của Anna, quay trở lại xe của mình, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.


Sau khi khởi động xe, rất nhanh sau đó cô đã lái xe như bay hướng đến tập đoàn Bắc Minh Thị.


Cô biết rằng lúc này Đường Thiên Trạch chắc chắn đang ở đó.


Đường Thiên Trạch ở trong văn phòng, dưới chân anh ta là một sân golf mini.


Sau khi tính toán được khoảng cách và lực đạo, anh ta chọn ra một cây gậy trong túi golf, sau đó quay trở lại vị trí bóng golf.


Ngắm chuẩn…


Đúng lúc anh ta định vung gậy thì cửa phòng bị đẩy ra.


Điều này làm anh ta hơi bất ngờ, đương nhiên là cú đánh bóng vừa rồi cũng vì thế mà lệch đi.


Anh ta cau mày, nhất thời hoả khí xông lên não.


Đang định mắng người thì trông thấy Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước mặt.


Cơn giận dữ lập tức biến thành dáng vẻ tươi cười: “Hạnh Nguyên, là cơn gió nào đưa cô đến đây vậy? Sao đến mà không nói trước một tiếng. Chỗ này của tôi mới vừa dọn vào vẫn còn hơi lộn xộn. Tôi nghĩ kỹ rồi, mấy ngày này sẽ cho người đến sửa sang lại căn phòng. Cách


bố trí ở đây cũng quá cũ kỹ rồi, khó coi quá đi mất. Tôi ngồi đây rất không thoải mái.”


Cố Hạnh Nguyên xoay người đóng cửa văn phòng lại, tiến vài bước đến trước mặt Đường Thiên Trạch: “Tôi đến đây không phải để cùng anh thảo luận sửa sang lại nơi này như thế nào. Tôi có việc muốn hỏi anh cho rõ ràng.”


“Ồ, thì ra là có việc mới đến sao. Vậy thì không cần đứng thế đâu, mau ngồi xuống đi.” Đường Thiên Trạch cầm lấy chiếc khăn trên vai, nhẹ nhàng lau mặt.


Sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa dùng để tiếp khách.


Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện anh ta.


“Sao mặt mày lại nghiêm túc thế kia, mặc dù là nói chuyện nhưng cũng phải ung dung thoải mái không phải sao. Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì tôi có thể trả lời cô đây.” Anh ta vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng là bộ dáng như không có việc gì vậy.


Nếu như không phải có chút hiểu biết về anh ta, thì thật sự đã bị vẻ mặt của anh ta đánh lừa.


Đối mặt với Đường Thiên Trạch, Cố Hạnh Nguyên cũng không cần phải vòng vo tam quốc nữa, cô hỏi thẳng: “Tiểu Trần có phải bị cậu diệt khẩu không?”


“Tiểu Trần? Tiểu Trần nào?” Đường Thiên Trạch nói, anh ta hơi cau mày, tự rót cho mình một cốc trà: “Hạnh Nguyên, có phải gần đây cô xem phim Hong Kong quá nhiều không, gì mà diệt với chả không diệt khẩu. Tôi thật sự không biết cô đang nói gì.”


Trông thấy vẻ mặt thản nhiên của anh ta, dường như chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh ta vậy.


Nhưng anh ta càng như vậy, thì càng làm cho Cố Hạnh Nguyên giận dữ: “Lúc đó tôi thật sự nhìn lầm người rồi, còn cho rằng anh là người đàn ông chân chính, bây giờ xem ra anh cũng chỉ là đồ nguỵ quân tử mà thôi. Ngay cả việc bản thân đã làm cũng không dám thừa nhận.


Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không biết nắm lấy. Nếu đã như vậy, thì cũng sẽ có chỗ làm anh phải mở miệng, hôm nay coi như tôi chưa đến đây.”


Nói xong, cô đứng lên, xoay người đi về phía cửa.


Vẻ mặt Đường Thiên Trạch vừa nãy còn viết “việc này không liên quan đến tôi”, nhưng lúc cô sắp rời khỏi anh ta lại khẽ cau mày.


Sao anh ta lại không nhớ người tên Tiểu Trần này cơ chứ, anh ta còn tự tay giải quyết Tiểu Trần mà. Nhưng lúc này Cố Hạnh Nguyên lại nhắc đến chuyện này, lẽ nào có gì đó kỳ lạ sao?


“Mặc dù Bắc Minh Thiện bị phán có tội, nhưng mà bây giờ cũng hoãn thi hành án rồi, xem như anh ta được hời rồi còn gì. Tôi thấy cô nên cảm thấy may mắn, sau đó cùng anh ta sống vui vẻ khoảng thời gian hoãn thi hành án này đi, sao lại phải truy cứu chuyện này đến cùng,


hơn nữa tên họ Quách kia cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam.”


Trong suy nghĩ của Đường Thiên Trạch, anh ta không thể hiểu nổi logic của cô như thế nào.


Đương nhiên, anh ta sẽ không chịu trách nhiệm cho những việc làm sai trái của bản thân, mà sẽ quy những lỗi lầm này lên đầu người khác.


Cố Hạnh Nguyên dừng lại xoay người nhìn anh ta, ánh mắt đó tràn ngập biểu cảm không thể tin được: “Ý của anh là tôi hay Bắc Minh Thiện đều phải vui mừng vì kết quả như hiện tại sao, hay là nói cảm thấy may mắn giống như đạt được lợi ích to lớn gì đó sao?”


Đường Thiên Trạch gật đầu: “Tại sao lại không chứ? Chuyện xảy ra lúc đó không nằm trong khả năng kiểm soát của tôi, nếu như sự việc càng loạn hơn nữa thì chẳng phải Bắc Minh Thiện càng gánh không nổi sao?”


“Nghe anh nói như vậy, há chẳng phải mọi việc đều là do chúng tôi tự chuốc lấy, không có chút liên can gì đến anh sao. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nếu như ban đầu anh không mang lão Cục trưởng Quách đến đây, thì cũng không xảy ra chuyện như thế này đâu. Anh


chính là nhân, còn quả thì lại do chúng tôi gánh thay anh. Hôm nay tôi thật sự đã nhìn rõ con người anh rồi!”


Cố Hạnh Nguyên không muốn nghe thêm bất cứ lời bịa đặt nào của anh ta nữa. Vốn còn muốn lấy thêm một số thông tin từ miệng anh ta, nhưng bây giờ xem ra, trước khi lấy được tin tức từ chỗ anh ta thì đã bị anh ta làm cho tức chết mất.


Cô tức giận rời khỏi văn phòng, dùng lực đóng sầm cửa lại.


Đột nhiên hành lang yên tĩnh bỗng phát ra một tiếng “ầm”.


Đường Thiên Trạch nhìn văn phòng trống không, mặt hiện ra dáng vẻ thờ ơ: “Vỡ đi, dù sao đi nữa tôi cũng sẽ sửa lại căn phòng này, không sao cả.”


Sau đó anh ta khẽ hừ một tiếng, quay lại ngồi vào bàn làm việc.


Nhưng mà, Bộ dáng thong thả của anh ta chỉ duy trì được vài phút ngắn ngủi, thiếp theo đó anh ta lại bị một vấn đề quấn lấy.


Hôm nay Cố Hạnh Nguyên đến đây, vô duyên vô cớ hỏi về việc của Tiểu Trần, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra gì rồi sao?


Cố Hạnh Nguyên quay trở lại xe của mình, việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Lạc Hàn, kể hết đầu đuôi mọi việc cho ông ta.


Lạc Hàn cũng không ngờ rằng đến lúc này rồi mà anh ta còn vờ như không có việc gì xảy ra.


“Hạnh Nguyên, tôi biết cô đã cố gắng rồi, loại người giảo hoạt như anh ta tôi cũng không phải mới gặp lần đầu. Nếu anh ta đã cứng miệng như thế thì chúng tôi không tốn sức thêm nữa, gặp nhau trên toà mà đối chất thôi. Đúng rồi, cô có hỏi ra được lai lịch kẻ đứng sau anh ta


không?”


Cố Hạnh Nguyên không muốn đối mặt nhất chính là việc này, cô biết rõ tất cả, nhưng nếu bắt buộc phải nói ra thì vẫn hơi khó khăn.


Mặc dù cô đã lạnh lòng với Lý Thâm nhưng phải nói sao đây, bước cuối cùng vẫn khó mà làm được.


“Tôi vẫn chưa có manh mối, cho tôi chút thời gian.”


“Ừm, cũng được. Hy vọng tôi không phải đợi quá lâu. Cô cũng biết lần này tìm đến Đường Thiên Trạch, dường như đã đánh rắn động cỏ làm cho bọn họ có sự cảnh giác rồi, việc này càng kéo dài thì sẽ làm cho bọn họ có cơ hội tiêu huỷ một số chứng cứ quan trọng. Cô vốn là


luật sư nên cũng sẽ không muốn thấy cảnh này đâu nhỉ.”


“Tôi sẽ cố gắng.”


“Chúng tôi ở đây thời gian cũng rất gấp rút, nếu như chúng tôi tìm ra trước, đến lúc đó có thể sẽ không kịp thông báo cho cô mà sẽ hành động luôn.”


“Được, cho dù là tôi hay chú, chỉ cần mục tiêu xuất hiện sẽ thông báo cho đối phương biết. Để tránh phải lãng phí thời gian và nguồn lực.” Cố Hạnh Nguyên nói xong đã cúp máy.


Cô gục đầu xuống vô lăng.


Đây đúng là vấn đề nan giải nhất đối với cô, lẽ nào bây giờ đi khuyên Lý Thâm đầu thú? Việc này e là khó mà làm được.


Còn nếu báo cho Lạc Hà thì lại càng khó hơn nữa.


Nhưng đến bây giờ, cho dù là khó làm cũng phải làm thôi, đối với Lý Thâm mà nói thì cũng chỉ có một con đường duy nhất.


Sau bữa trưa, Lý Thâm ngồi trên xích đu nhắm mắt dưỡng thần.


Mấy ngày nay ông ta luôn cảm thấy khó chịu.


Nơi này e rằng không thể ở lại được nữa rồi, nếu không thì Đường Thiên Trạch nhất định cũng sẽ gây ra chuyện gì cho ông ta.


May mà qua mấy tháng nữa ông ta có thể nghỉ hưu rồi.


Sau khi được tự do, việc đầu tiên ông ta muốn làm là rời khỏi nơi này, thậm chí là đi khỏi đất nước này.


Cho dù ông ta vẫn còn nhớ đến Lục Lộ, nhớ đến đứa con gái duy nhất là Cố Hạnh Nguyên.


Nhưng mà ông biết, khoảng cách giữa bản thân và con gái không thể nào kéo lại được. Gặp mặt nhau mà cứ như kẻ thù, vậy chi bằng không gặp.


Nếu như nhớ thì cho người đi nghe ngóng một chút là được.


Đang ngẩn người suy nghĩ thì ông ta lờ mờ nghe được tiếng xe ô tô từ cửa sổ vọng vào.


Ông ta cứ nghĩ là Đường Thiên Trạch quay về, nên cũng không đứng dậy đi mở cửa.


Nhưng mà, không bao lâu sau đó ông ta nghe được tiếng gõ cửa.


Hơn nữa còn nghe ra được, người gõ cửa không phải là Đường Thiên Trạch.


Tạm thời không nói việc anh ta có chìa khoá nhà, cho dù gõ cửa thì cũng không gõ yếu ớt như vậy.


Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước cửa, gõ lần đầu tiên không ai ra mở cửa.


Ngay sau đó, cô lại gõ thêm lần nữa, âm thanh vang rõ hơn so với lần trước.


Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.


Sau đó cửa được mở ra.


Lý Thâm thấy Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước cửa, bỗng chốc không biết phải nói gì.


Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên thấy ông ta thì cũng không lên tiếng.


Nhìn thấy cô không biết tại sao ông ta lại thốt ra câu: “Lại có đồ gì rơi ở chỗ của ba sao?”


Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn ông ta, sau đó bước vào trong nhà.


“Giỏ trái cây hôm qua con gửi đến vẫn còn nguyên ở trên bàn, chỉ thiếu hai quả táo thôi còn lại không có vấn đề gì. Muốn tìm gì thì cứ tìm đi.”


Lý Thâm biết giữa ông ta và con gái không có chuyện gì để nói.


Cố Hạnh Nguyên nhìn Lý Thâm theo cô bước vào: “Lần này con đến là để tìm ba.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom