Full Hot Truyện Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền 2022 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2

Tiếng quát vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng của người nọ khiến nàng giật nảy mình, hoàn hồn lại. Lúc này,

nàng mới nhận ra mình vừa nhìn đối phương chằm chằm, không hề chớp mắt. Khụ! Xấu hổ chết mất thôi!

Hạ Sơ Thất bị sặc nước miếng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm đầy lạnh lẽo của hắn. Để tránh bị giết người diệt khẩu, trong đầu nàng chợt nảy ra một suy nghĩ: Trốn!

Nhưng nàng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị người kia quật ngã xuống đất: “Bịch!” Cả cơ thể cao lớn lành lạnh như bức tường đè xuống, tay bóp chặt cổ nàng, đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao nhìn thẳng vào nàng, cứ như đang nhìn một con mồi đang sắp bị làm thịt. “Nói! Ngươi là người của ai?”

“Ta?” Vẻ mặt Hạ Sơ Thất rối rắm, nàng ho vài tiếng, nói liến thoắng: “Đại ca, à không, đại gia ơi, ta không phải người của ai cả. Ta cũng không cố ý tuột quần ngài đầu. Thật đó, ta thề: Ta thật sự là người thuần khiết lắm... Chỉ là ta ngưỡng mộ tinh thần cởi trần chữa thương giữa mùa đông của ngài, tư thế hệt như Hán Vũ. đức tính thông tuệ, dáng vẻ nghiêm nghị, cứng cỏi dưới gió sương, nên mới không kìm được mà nhìn thêm mấy lần...”

Những câu nói nịnh nọt của nàng vang lên liên tiếp, nhưng người kia vẫn chẳng cau mày lấy một cái.

“Không nói thật thì ta cắt lưỡi người cho ngựa ăn!” Ngựa mà cũng ăn lưới người hả? Hạ Sơ Thất bất chấp đau đớn, cười hỏi: “Nếu nói thật thì sao, ngài sẽ thả ta?”

“Sẽ...” Hắn kéo dài giọng.

“Ha ha ha ha ha... Tốt quá đi mất, không ngờ ngài là người lương thiện như vậy...”

“Sẽ ban cho ngươi một cái chết thoải mái!”

Ban cái đầu ngươi ấy! Tự cho mình là con cháu hoàng gia hả? Dù sao cũng phải chết, Hạ Sơ Thất nàng chưa bao giờ làm ăn lỗ bao giờ. Lúc này, trong đầu nàng đã nghĩ ra một kế. Nàng ranh mãnh nhếch môi, nở nụ cười xấu xa tột cùng.

“Này, ngươi có tin không? Nếu hôm nay ngươi giết ta, thì ngươi cũng sẽ chết chắc!” Người kia lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.

Trong lòng Hạ Sơ Thất thầm nói thú vị, môi nhếch lên, cười càng tươi hơn, “Đừng trách thần y ta đây không nhắc ngươi nhé. Vết thương của ngươi sâu gần đến bộ phận trong vùng bụng rồi, máu đã đông lại. Nếu còn chần chừ nữa, đến lúc vết thương nhiễm trùng rồi lan ra, không có thuốc tiêu viêm thì người nhất định sẽ chết!”

Người kia rõ ràng chỉ mới lần đầu nghe thấy những từ như “nhiễm trùng”, “lan ra”, “tiêu viêm”, vẻ mặt cuối cùng cũng đã có chút biểu cảm. “Tiếp tục đi!”

“Tiếp tục cái gì?” Hạ Sơ Thất hơi ngạc nhiên.

“Tiếp tục bịa!” Xí! Hắn nghĩ nàng là đồ lừa bịp? Xem ra phải ra chiêu độc rồi!

“Tục ngữ có câu, ngoại thương dễ trị, nội thương khó chữa. Bệnh của ngươi đã lan vào lục phủ ngũ tạng, khiến khí huyết ứ lại, thậm chí còn ảnh hưởng đến...” Nói đến đây, nàng cười gian, ngẩng lên nói mấy chữ bằng giọng nhỏ đến nỗi chỉ có hắn nghe được, sau đó lại tủm tỉm nhướng mày liếc hắn, “Thế nào, không lừa ngươi chứ?” Yên lặng một lúc, người đàn ông kia mới nheo mắt, bất chợt cúi đầu.

“Thú vị!”

Hắn cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống mặt nàng. Trên mặt ngựa ngứa cứ như có con mèo gãi vào tận tim Hạ Sơ Thất. Mùi thuốc Đông y và mùi hương nam tính quấn quanh chóp mũi của nàng. Đây là mùi mà nàng chưa từng ngửi, không tài nào miêu tả ra được, chỉ cảm thấy khác lạ, cực kỳ khác lạ...

Hạ Sơ Thất ho khẽ, u oán ngửa ra sau một chút, nheo mắt lại và bí ẩn. “Ngay cả lão già kia chắc cũng không biết đâu nhỉ? Tin ta đi, ngoại trừ ta ra, không ai có thể chữa cho ngươi đâu!”

Người kia khẽ “à” một tiếng, chợt nhướng mày, để lộ biểu cảm quái dị. Lúc Hạ Sơ Thất như bị điện giật vì biểu cảm hấp dẫn hiếm thấy này thì lại chợt cảm thấy lưng mình căng ra. Người kia tiện tay xách nàng lên như

một con gà, đi nhanh vào sâu trong đám cỏ lau, “rầm” một tiếng, vứt nàng lên đám cỏ lau ấy. “Không trị được thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!” Hạ Sơ Thất thấy không trốn được nữa, đành phải mông đứng dậy, híp mắt cười tủm tỉm.

“Cái mạng nhỏ của ta nào thể so với cái mạng của đại gia ngài chứ? Đừng quên, bây giờ chúng ta là một thể... Không không, là chung thuyền!” Giọng nàng là chất giọng mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, nhưng những lời nói ra đâu phải lời mà các cô nương có thể nói.

“Qua đây!” Người đàn ông kia dường như đã quen dùng giọng điệu lạnh tanh ra lệnh này rồi. Hắn có một đôi

mắt đen lạnh như băng, dường như trời sinh đã cao hơn người ta một bậc vậy, trong mắt như có muôn ngàn ám khí có thể bắn vào xương cốt, không loại bỏ được, không tan được, không lấy ra được, mà cũng không sở được.

“Làm gì?” Hạ Sơ Thất vô thức siết chặt tay.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, rồi chợt cởi áo khoác, ngồi xuống, hướng miệng vết thương trên lưng về phía nàng,

Bảo nàng trị thương sao? Trái tim Hạ Sơ Thất phút chốc rơi trở lại chỗ vốn có! Nhưng không ngờ, nàng còn chưa ra tay thì ông già đứng nhìn nãy giờ bỗng vung tay áo, quỳ “bịch” xuống. “Gia, tuyệt đối không được! Sao có thể để nha đầu quê mùa này chữa trị cho thân thể ngàn vàng của ngài được chứ?”

“Lão Tôn!”

Hòn núi bằng kia chau mày, giọng bình tĩnh nhưng lại mang ý cảnh cáo.

“Lão hủ, lão hủ...” Lão Tôn lại dập đầu mấy cái rồi mới nói những lời thấm đẫm tình cảm, chỉ thiếu mỗi việc lấy cái chết chứng minh thôi, “Gia, dù ngài muốn lấy đầu lão hủ thì lão hủ cũng không đồng ý! Y thuật triều ta phát triển, danh y khắp bốn phương, nhưng làm gì có con cháu nhà y quan nào còn trẻ đã xưng thần y? Huống chi còn là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa?”

Đứa nhóc?

Hạ Sơ Thất có thể nhịn tất cả, nhưng không thể chịu được khi có người nghi ngờ y thuật của nàng. “À, vậy ông nói xem, làm thế nào ông mới tin hả?” Lão Tôn hừ một tiếng, “Nếu như người biết về y thì đọc “Hoàng đế nội kinh ta nghe xem nào?” Đọc sách? Nàng có thể nói nói ưu điểm lớn nhất của nàng chính là... Trí nhớ siêu phàm không? Nàng cong môi, lắc đầu rất tự nhiên, “Không biết.” “Tố vấn?”

“Không biết.”

“Thương Hàn Luận?”

“Cũng không biết.”

“Vậy người đọc sách gì? Có bản lĩnh thế nào?” Lão Tôn khinh thường nói.

“Hắt xì...”

Hạ Sơ Thất hắt xì một cái thật to, lau miệng rồi cười gian trá.

“Thứ cô nương ta biết thì ông chắc chắn không làm được...”

Nàng không để ý tới vẻ mặt đỏ bừng của Lão Tôn, lục tìm đồ dùng trong hòm thuốc của ông ta. Quả nhiên là thời đại khác nhau nên những vật tư y tế này rất xấu, cũng khiến truyền nhân y học cổ truyền chính quy như nàng cảm thấy “không bột, sao gột nên hồ”. May mà Lão Tôn cũng có mấy cây ngân châm. Lấy châm ra thổi một hơi, nàng cười thản nhiên vỗ vai Lão Tôn.

“Lão tiên sinh, thử một châm hộ gia nhà ông nhá?”

“Sao lão hủ phải tin... Á!!!”

Lão Tôn kêu một tiếng thảm thiết, không thể ngờ Hạ Sơ Thất lại ra tay đột ngột như thế. Ông hoảng sợ nhìn hai cây châm cắm trên vai, giận tím mặt, muốn nâng lên đánh nàng nhưng không thể nâng được. “Tay... tay lão hủ... Nha đầu chết tiệt kia, to gan!”

Hạ Sơ Thất cười híp mắt, giả vờ không biết. “Ơ, lão tiên sinh, tay ông sao thế? Đến đây, đánh ta đi nào!” “Ngươi, ngươi ngươi... người dùng yêu pháp gì? Yêu nữ nhà ngươi...” “Đủ rồi!”

Hai chữ lạnh lùng khiến hai người đang ầm ĩ kia lập tức im bặt.

“Được rồi, ta đại nhân đại lượng không so đo với người bình thường như ông.” Dứt lời, Hạ Sơ Thất nở nụ cười ngọt ngào, nhưng nhận lại là ánh mắt lạnh lùng thâm thúy.

“Đại gia, đến lượt ngài rồi! Hôm nay coi như các ngươi tốt số, gặp được bản thân y, ta sẽ cho các người biết sự lợi hại của châm tết”

“Châm tê?”

Hạ Sơ Thất đắc ý cong môi, không giải thích thêm, chỉ cúi đầu nắm lấy bả vai người kia. “Ngồi yên đấy, châm nhầm huyệt thì ta không chịu trách nhiệm đâu!” Người kia vẫn không nhúc nhích, hệt như pho tượng. Giữa hai người yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió. Hạ Sơ Thất bĩu môi, xị mặt, cầm châm, sau đó chuyên nghiệp” đâm vào huyệt Kiên Tỉnh của hắn.

Không phải là giả vờ bình tĩnh sao? Cho ngươi đau chết luôn, xem ngươi giả vờ được bao lâu?

Nhưng đã ấn được nửa châm rồi, mà dù nàng có dùng chiêu thức nham hiểm nào để trả đũa lúc chữa bệnh cứu người thì núi băng này cũng chỉ hơi nhún vai chứ không có phản ứng gì nhiều.

Iron Man!?? Không biết đau là gì?

Đó chẳng khác gì đức tính kiên cường của quân nhân.

Lòng Hạ Sơ Thất rung động, buông lỏng lực tay, cũng nghiêm túc hẳn. Nàng nắm đuôi châm, đâm vào Đại Trữ, che Thần Đường, dẫn đến Chí Dương*... Đâm châm vào các huyệt, châm vào trong thịt, làm rất quen tay.

(*) - Đại Trữ: huyệt thứ 11 thuộc Bàng quang kinh (B 11). Tên gọi: Đại (có nghĩa là to, lớn); Trữ (có nghĩa là cửa chớp). Nói đến đốt sống ngực đầu tiên mà vào thời kỳ xưa theo giải phẫu được gọi là Trữ cốt (xương cửa chớp). Huyệt này nằm ở cuối phía bên xương cửa chớp. Do đó mà có tên là Đại Trữ (Cửa chớp lớn).

- Thần Đường: Huyệt thứ 44 của kinh Bàng Quang. Huyệt ở vị trí ngang với Tâm (Tâm Du), mà theo quan niệm của Y học cổ truyền thì “Tâm tàng Thần”, vì vậy huyệt này được coi là nơi chứa (đường) thần, do đó, gọi là Thần Đường.

- Chí Dương:Huyệt ở dưới đốt sống lưng thứ 7, ngang với huyệt Cách Du, bên trong tương ứng với hoành cách mô. Từ hoành cách mô trở lên là dương trong dương. Đốc mạch thuộc dương, tự đi lên đi xuống, đến huyệt này thì đạt được dương trong dương, vì vậy gọi là Chí Dương (Trung Y Cương Mục). Châm tê còn được gọi là “Châm gây tê”, là một loại trong các phương pháp gây tê. Đối với những người cổ đại này thì chắc chắn là còn chưa từng được nghe, chứ đừng nói đến xem biểu diễn. Kỹ thuật chữa trị quả thật bỏ xa bọn họ cả mười con phố. Còn nói nếu như có gì không ổn? Vậy thì đây chính là... lần đầu tiên nàng làm châm tê!

Nhưng mà dù sao chữa chết người thì cũng không cần nàng tới chôn!

Nàng khẽ ngâm nga hát, nở nụ cười gian xảo. Một chân trần, một chân đi giày ướt nhẹp, xiêm y thì cũ nát, người gầy còm, da đen nhẻm, trông thanh tú nhưng không phải mỹ nhân chói mắt gì cho cam, nhưng đôi tay cầm châm thì lại thoải mái tiêu sái, khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin tỏa sáng rực rỡ, khiển Lão Tôn năm mươi tuổi nhìn cũng thấy ngây người.

“Chỗ này hết đau rồi đúng không?”

Nàng đột nhiên hỏi, núi bằng kia chớp mắt nhìn mặt sông, ậm ờ “ừ” một tiếng. “ y, gặp được ta, coi như tổ tiên các người tích đức rồi đó!”

“Trong thiên hạ chỉ có mình nhà ta biết cách châm tê này thôi, ngài đúng là may mắn lắm đấy!”

Vì để lát nữa được nhận tiền chữa bệnh, kiếm món tiền đầu tiên ở thế giới này, Hạ Sơ Thất phải khoe y thuật của mình từ vi mô đến vĩ mô, từ chính diện đến phản diện, từ dễ hiểu đến khó hiểu, lần nữa ám chỉ phần ân tình này của mình như núi cao biển rộng. Tiếc là dù nàng có lải nhải thể nào thì hắn vẫn im lặng như một pho tượng Diêm Vương lạnh lùng. Hạ Sơ Thất mất hết tinh thần!
\r\n
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom