• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền 2022 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-1128

Chương 1128: Đạn dược (7)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85309.png

Xem ảnh 2
85309_2.png
Báo thù? Thù nào? Ông ta không hiểu gì cả.



Bắc Địch và Nam Yến là hai nước đồng minh, nếu Triệu Tôn còn là Triệu Tôn của triều đình Nam Yến, Bắc Địch có thể tìm Triệu Miên Trạch tố tội, đòi bồi thường tiền bạc và vân vân, nhưng bây giờ Triệu Tôn đã khởi binh làm phản, cho dù ông ta có trực tiếp đi tìm Triệu Miên Trạch thì cũng không nhận được câu trả lời thỏa đáng nào. Tức giận thì để làm gì? Có bản lĩnh thì đi tìm mà giết Triệu Tôn.



Nếu như có thể thì hoàng đế Bắc Địch nhất định cũng muốn đánh chết Triệu Tôn.



Tuy nhiên ý tưởng này vẫn không có cách nào thực hiện được, chiến tranh giữa Bắc Địch và Nam Yến diễn ra suốt bao nhiêu năm nay, quốc khố thâm hụt từ lâu, nhìn thì tưởng cái bụng mỡ mà bên trong thì rỗng tuếch, trong nước, tướng soái cũng khó tìm, ngoài Cáp Tát Nhĩ ra, những kẻ còn lại đừng nói là bước vào chiến trường, có khi chỉ vừa trông thấy người của Triệu Tôn thôi, chưa kịp làm gì thì thì khí thế đã sụt luôn một nửa rồi.



Kết quả là sau khi nằm tĩnh dưỡng dăm ba ngày, hoàng đế Bắc Địch cố nén tâm trạng đau đớn, truyền chỉ cho thái tử Cáp Tát Nhĩ, long trọng tán dương việc y đã “Cơ trí né tránh quân Tấn và Ngột Lương Hãn đối chiến, hành động anh dũng vì bảo tồn thực lực cho Bắc Địch” trong sự kiện Cư Dung Quan bằng năm trăm mười bốn chữ.



Cá lớn nuốt cá bé đã là quy luật từ nguyên thủy.



Đến đây, ánh mắt người trong thiên hạ đều hướng về Bắc Bình.



Bắc Địch quan sát, Ngột Lương Hãn quan sát, các nước nhỏ xung quanh cũng quan sát. Triệu Miên Trạch ở kinh sư Nam Yến xa xôi đương nhiên càng quan tâm. Ngoài việc phái sáu mươi vạn đại quân suốt đêm lên đường tới khu vực phủ Hà Gian nhằm ngăn cản Triệu Tôn xuôi Nam, mượn thế ngoài mặt là lên phía Bắc để thảo phạt quân Tấn phản nghịch thì còn có người nói, hắn ta còn truyền một đạo chiếu chỉ bí mật cho Lan Tử An ở huyện Bá.



Nội dung của chiếu chỉ bí mật ra sao, không ai có thể biết được.



Cục diện Nam Bắc giằng co cứ thế được mở ra, các phần tử hiếu chiến trong thiên hạ đều hưng phấn nhiệt huyết sôi trào. Nhưng trong lúc mọi người đang nóng mắt thì Triệu Tôn lại bình tĩnh đóng giữ ở Bắc Bình.



Bánh xe lịch sử dừng lại, chiến tranh tiến vào thời kỳ ngủ đông ngắn ngủi.



Quân Tấn cần phải nghỉ ngơi để khôi phục lực lượng, Triệu Tôn căn bản không vội vã lập tức phát động tiến công xuống phía Nam. Cả ngày, ngoài thao luyện binh mã, chuẩn bị lương thảo, ngựa, trang bị cho binh lính, hỏa khí ra thì thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thảo luận với vài người của quân Nam lẻn vào Bắc Bình đầu quân, đồng thời, hắn cũng cùng Ninh vương Triệu Tích không ít lần bí mật nói chuyện, tỏ vẻ huynh đệ hai người cùng nhau tiến thoái. Có người còn đồn rằng Tần vương Triệu Cấu ở kinh sư xa xôi, hồi tháng chín cũng đã phái tâm phúc lên phía Bắc, bí mật gặp Triệu Tôn để bày tỏ thái độ.



Khói lửa ở thành Bắc Bình, thoáng cái đã tới tiết Hàn Lộ.



Gió thu qua đi, Đại Tuyết lại về*.



(*) Tiết Hàn Lộ, tiết Đại Tuyết: Một trong 24 tiết trong năm.



Khi chuyển sang tiết Đại Tuyết thì cũng đã cuối năm.



Thời tiết phương Bắc mỗi ngày một lạnh, khắp thảo nguyên Mạc Bắc, đâu đâu cũng là tuyết, dù là Bắc Địch hay là Ngột Lương Hãn đều cố gắng trải qua mùa đông, tạm thời thu lại ý tưởng gia nhập cuộc chiến. Nhưng tướng sĩ quân Tấn sau khi được nghỉ ngơi hơn một tháng thì càng ngày càng lớn mạnh.



Mùng ba tháng mười một âm lịch, Triệu Tôn chính thức gửi chiến thư tới triều đình Nam Yến, chuẩn bị nhằm ngày năm tháng mười một âm lịch tiến công tới nơi đóng quân của Nam Yến gần phủ Bắc Bình nhất... là huyện Bá.



Chiến hỏa mới yên bình một tháng, giờ lại nhen nhóm cháy lên.



Hạ Sơ Thất nhận được tin tức, một mình đứng trên thành lâu ở Vĩnh An Môn nhìn về phía Nam thật lâu mà không nói gì. Mấy ngày nay, Triệu Thập Cửu bận rộn quân vụ, nàng là một người thích náo nhiệt, ngoại trừ lúc uống trà đọc sách có thể yên lặng trong chốc lát, còn lại lúc nào cũng dẫn theo Bảo Âm chơi đùa khắp nơi.



Những ngày không có chiến tranh như thế này quả thực rất an nhàn, nàng tiếc nuối, không muốn thay đổi, thậm chí còn rất muốn làm sao để Triệu Tôn chỉ làm vua một cõi ở phủ Bắc Bình, đóng kín cửa lại sống một cuộc sống gia đình yên ổn.



Nhưng suy nghĩ như vậy không hề thực tế.



Sáu mươi vạn đại quân của Triệu Miên Trạch đều đóng quân ở khu vực phủ Hà Gian. Hai thúc chất Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch đã hằm hè nhau lâu như vậy, mâu thuẫn sớm đã trở nên gay gắt tới cực điểm, chiến tranh là điều không tránh được, máu tươi càng không thể ngừng chảy, ngai vàng kia, chỉ có thể do một người làm chủ.



Ngươi không đánh người, người lại muốn đánh ngươi.



Ngươi không giết người, vậy chờ chết đi.



Trên thành lâu, tiếng gió thổi phần phật, ở trên cao có thể nhìn ra xa, nàng cứ đứng như vậy ngỡ như có thể thấy cả bầu trời. Bên dưới thành lâu, các tướng sĩ quân Tấn mặc áo giáp hạng nặng trên người, bước từng bước chỉnh tề đi tới đi lui, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu trước cuộc đại chiến.



Tuyết bay trong tiếng gào thét của gió phương Bắc lạnh lùng thổi qua mặt của nàng.



Trong nhất thời, nàng hơi mê man.



“Này... Này... Nhìn chỗ này đi...”



Bên góc tường thành bằng gạch xanh, Hạ Đình Cán râu dài tóc bạc đang liên tục ngoắc tay với Hạ Sơ Thất, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Ban đầu Hạ Sơ Thất không phát hiện ra ông ta, phải nhờ một binh sĩ đang đi tuần nhắc nhở thì nàng mới quay lại.



“Cha...?” Nàng giật mình không thôi.



“Lại đây, lại đây!” Hạ Đình Cán cười ngoắc tay.



Mấy ngày trở lại đây, quan hệ giữa hai cha con bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều, nhưng cho dù nàng yêu cầu thế nào, Hạ lão này vẫn lôi thôi giả ngu như cũ, nàng chuẩn bị quần áo mới, ông cũng không mặc, râu cũng không cạo, tóc cũng thường xuyên bẩn bết lại. Hạ Sơ Thất đành chịu, mặc kệ ông.



Nàng nhấc vạt váy đi tới.



“Sao vậy?”



Hạ Đình Cán chớp chớp mắt nhìn nàng, ngoắc ngoắc tay.



“Lại đây, lại đây, đi theo ta...”



“Làm trò gì vậy chứ?” Hạ Sơ Thất miệng thì than thở nhưng nàng lại chẳng có sức chống cự. Nàng bước xuống bậc thang của thành lâu theo ông, không khỏi cảm khái: “Quả nhiên, người có thể chỉnh đốn một kẻ vô lại, vĩnh viễn là một kẻ vô lại.”



Hạ lão trợn trắng mắt nhìn nàng.



Dọc theo đường đi, ông vừa lôi nàng vừa nói “đi, đi”, Hạ Sơ Thất không biết ông ấy bắt nàng “đi” đâu, càng không ngờ họ phải “đi” xa như vậy. Hai người cùng nhau lên xe ngựa trở về phủ Tấn vương, Hạ lão vẫn chưa chịu ngừng, kéo nàng lén đi tới chỗ ở của Tinh Lam.



Hôm nay nàng lên trên trấn đã không cho Tinh Lam theo.



Nàng thương Tinh Lam vất vả nên coi như cho nàng ấy được nghỉ... Nhưng mà ông già này lại bảo nàng tới đây làm gì?



Khi tới ngoài cửa phòng Tinh Lam, nàng đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì lại bị Hạ lão ngăn cản.



“Suỵt...” Ông dùng tay ra hiệu với nàng.



Hạ Sơ Thất nhìn người cha “cải lão hoàn đồng” này của mình, thấy vừa buồn cười vừa tức giận, liền gật đầu rồi ngậm miệng lại. Hạ lão không để ý đến nàng mà liếm ngón tay, chọc thủng giấy cửa sổ phòng Tinh Lam.



“Cha!”



Hạ Sơ Thất kinh ngạc nhìn ông ta.



Hạ lão không trả lời, thân thể nhích sang một bên, ý bảo nàng tự nhìn vào trong mà xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom