• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Chín tờ hôn thư*

*Hôn thư: Giấy đăng ký kết hôn, tờ giao ước hôn nhân

“Hôm nay Dương Mộng Kha, con gái Dương gia của tập đoàn Duệ Long, năm nay 20 tuổi, xinh đẹp tuyệt trần kết hôn cùng với đồ đệ Thiên Y Lương Siêu. Của hồi môn là 10% cổ phần phổ thông của tập đoàn Duệ Long!”

*Cổ phần phổ thông: là cổ phần bắt buộc phải có của công ty cổ phần. Người sở hữu cổ phần phổ thông là cổ đông phổ thông. Loại cổ phần này thể hiện tuyệt đối quyền làm chủ công ty

“Hôm nay Tần Nhược Đồng, con gái Tần gia ở Giang Lăng, năm nay 18 tuổi, yêu kiều thướt tha kết thành nhân duyên với đồ đệ Thiên Y Lương Siêu. Của hồi môn bao gồm 1 triệu nhân dân tệ và 1 cặp vòng ngọc lục bảo hoàng gia!”

“Hôm nay Liễu Băng Khanh, con gái của người giàu nhất Thiên Hải may mắn được kết hôn cùng với đồ đệ Thiên Y Lương Siêu, của hồi môn là một mỏ vàng!”

“...”

Lương Siêu ngơ ngác nhìn 9 tờ hôn thư được đặt ngay ngắn trước mặt, hắn ngẩng đầu nhìn ông già gầy gò đang ngồi khoanh chân trước mặt.

“Sư tôn, ý của ngài là?”

“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”

“Hì hì…”

Khóe miệng ông già hơi cong lên, nhếch miệng cười nói: “Như này còn không rõ sao? Sợ sau này con không tìm được vợ nên người làm sư phụ như ta mở đường trước cho con.”

“Con cứ yên tâm, sư phụ đã tận mắt nhìn thấy chín cô gái trên tờ hôn thư này rồi. Hiện tại tất cả bọn họ đều còn trẻ nên chắc chắn đều vô cùng xinh đẹp.”

Lương Siêu: “…”

Lão già này lại bắt đầu rồi!

“Sư tôn, người cũng biết là con đã có người trong lòng rồi mà!”

“Không sao cả, sau khi xuống núi, con có thể vừa đi tìm người yêu bé nhỏ của con, đồng thời bên này cứ cưới 9 cô gái đó, coi như sinh con nối dõi cho Thiên Y.”

“Hiện tại đang là xã hội pháp trị, ngài làm như vậy chẳng khác nào hại con vi phạm quy định chế độ hôn nhân ‘một vợ, một chồng’ hay sao?”

“Phạm tội?”

Ông già hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra khí thế bá đạo: “Con cứ yên tâm, trên đời này có mấy ai dám vạch tội dòng dõi Thiên Y chúng ta chứ!”

Lương Siêu mở miệng muốn nói thêm gì đó nhưng thấy ông già nhắm mắt lại và phất tay với vẻ tự tin.

“Được rồi, con mau xuống núi đi.”

“Sau khi con thực hiện xong 9 hôn ước này, hãy thu lại tất cả các hôn ước khác trong tay của bên nữ. Sau đó, sư phụ sẽ nói cho con biết hung thủ thực sự đã giết hại Lương gia 5 năm trước.”

Nghe xong, vẻ mặt của Lương Siêu đông cứng lại.

Năm năm trước, một gia tộc lớn như Lương gia lại bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, chỉ còn hắn và em gái sống sót nhưng em gái hắn lại mất tích, không hề có một chút tin tức nào. Đến nay, Lương Siêu vẫn không biết là ai đã gây ra chuyện đó.

Khi đó hắn được ông già cứu giúp, mỗi khi hắn hỏi về vấn đề này thì lão già đều im lặng và điều này đã trở thành cái gai trong lòng hắn suốt 5 năm trời!

“Đệ tử, tuân lệnh.”

Nói xong, hắn trịnh trọng khấu đầu 3 lần với lão già rồi xoay người rời đi.

Dưới chân núi.

Lật qua lật lại 9 tờ hôn thư mà ông già đưa cho hắn, vẻ mặt Lương Siêu chua xót.

Lệnh của sư phụ khó cãi, hắn nên làm sao bây giờ?

“Lúc nãy, mình cũng chỉ hứa với sư phụ là sẽ thực hiện hôn ước thôi. Nếu như vậy thì phá bỏ hôn ước cũng coi như một cách thực hiện nhỉ?”

Đúng.

Phá bỏ hôn ước!

Sau khi hạ quyết tâm, Lương Siêu rút tờ hôn thư của Tần gia ở Giang Lăng ra. Lần xuống núi này, việc thứ nhất chính là phá bỏ hôn ước, còn việc thứ 2 chính là đi tìm em gái đã mất tích nhiều năm.

Giang Lăng cách đây gần nhất, hắn cũng đã từng tới đó mấy lần cùng với sư phụ và đã từng chữa bệnh cho rất nhiều người cho nên hắn cũng khá quen thuộc với nơi này.

“Trước tiên cứ tới Tần gia ở Giang Lăng đã, mình cũng không biết Tần gia ở nơi nào.”

Sau khi nói thầm một hồi, Lương Siêu di chuyển dựa vào vận may với tốc độ nhanh như gió.

Trong suốt 5 năm qua, hắn chẳng những học được y thuật siêu phàm của Thiên Y mà còn tu luyện được 1 bộ Huyền thuật, tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi cũng khá thâm sâu.

Khi hoàng hôn buông xuống, Lương Siêu đã tới khu vực trung tâm của Giang Lăng. Khi nhìn thấy khung cảnh rực rỡ về đêm cùng với những tòa nhà cao tầng san sát, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Cùng lúc đó, người giàu nhất ở Giang Lăng là Trần Tam Tỉnh đang họp tăng ca nên khi nghe tiếng chuông điện thoại, ông ta lập tức tắt đi. Thế nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị, vẻ mặt như đông cứng lại.

“Hôm nay tới đây thôi, tan họp đi.”

Nói xong, ông ta bước ra khỏi phòng họp giữa biết bao ánh mắt kinh ngạc và vội vàng gọi lại.

“Alo, Lương Thần y, sao ngài lại liên lạc với tôi thế?”

“Hiện tại tôi đang ở Giang Lăng, tôi có một chút chuyện muốn làm phiền ông.”

“Phiền gì chứ, chỉ cần là chuyện của ngài thì chính là chuyện của tôi. Bây giờ tôi sẽ phái người tới đón ngài!”

“Còn nữa, tôi đã có một số tin tức về cô bé mà ngài muốn tìm rồi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Lương Siêu kinh ngạc, nhất thời trong lòng nổi sóng!

Cô bé mà hắn đang tìm kiếm chính là người em gái đã thất lạc nhiều năm của hắn, cũng chính là người có quan hệ ruột thịt duy nhất mà hắn còn lại trên thế giới này!

Một tiếng sau.

Khi nhìn thấy Trần Tam Tỉnh, Lương Siêu không còn tâm trạng ôn lại chuyện cũ nữa mà lo lắng nói: “Ông đã tìm được tung tích của cô bé chưa?”

“Cũng có chút tin tức nhưng tôi không chắc đó có phải là cô bé mà ngài muốn tìm không.”

Nói xong, Trần Tam Tỉnh đưa cho hắn một chiếc USB.

“Lương Thần y, đoạn video này nhìn có vẻ khá chân thật…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Lương Siêu cũng đã mở đoạn video trong USB lên xem.

Rất nhanh, trong video xuất hiện một cô bé khoảng 8 tuổi, ăn mặc rách rưới, khắp người lấm lem nhưng trông dáng vẻ lại như búp bê sứ vô cùng đáng yêu.

Lương Siêu nhìn thấy cô bé dần dần mất đi ý thức, sau đó nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Chính là con bé!

Dáng vẻ cùng với gương mặt đó giống hệt như những gì hắn nhớ trong đầu!

Đặc biệt là lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy cô bé, dòng máu trong cơ thê hắn như sục sôi khiến cho hắn càng thêm chắc chắn về thân phận của cô bé.

Đây đúng là em gái đã thất lạc nhiều năm của hắn!

Thế nhưng ngay sau đó, nội dung của video đột nhiên thay đổi, có một người phụ nữ trẻ đột nhiên xông vào camera và bắt đầu đấm đá cô bé!

“Con nhóc thối này, đã ăn uống miễn phí của Tề gia cả ngày mà có mỗi việc đơn giản như vậy cũng không làm được? Nhìn xem mày giặt quần áo của tao thành cái gì đây!”

“Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!”

Tề Tuyết không ngừng đánh đập cô bé, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng 50 tuổi nói hùa theo với vẻ mặt chanh chua.

“Đáng đời!”

“Con nhóc khốn kiếp này, ngay cả bột giặt dùng để giặt quần áo và nước tẩy rửa nhà vệ sinh cũng không phân biệt. Tuyết Nhi cứ đánh mạnh vào, đánh chết cũng được!”

Bốp!

Bốp bốp bốp!

Lúc đầu, cô bé còn im lặng chịu trận nhưng sau khi bị đánh một lúc, cô bé thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu quỳ xuống và gào thét van xin.

“Chị Tề Tuyết, em xin chị đừng đánh em nữa, em đau lắm…”

“Em thật sự không hề cố ý đâu, mấy ngày nay em chỉ được ăn nửa cái bánh bao nên rất đói bụng. Vì thế, em hoa mắt nhìn nhầm nước tẩy nhà vệ sinh thành bột giặt. Em xin lỗi chị.”

“Sau này em không dám nữa, xin chị tha cho em lần này…”

Bốp!

Tề Tuyết tát thêm một cái vào khuôn mặt gầy gò và xanh xao khiến cho cô bé bị chảy máu mũi. Sau đó, cô bé ngã xuống mặt đất và bắt đầu co giật.

Thấy vậy, Lương Siêu nắm chặt đôi tay lại, bên trong căn phòng ngập tràn sát ý…

Còn đoạn video vẫn còn đang chạy.
Chương 2: Anh em gặp lại nhau

Cô bé trông đáng thương như vậy nhưng hai mẹ con kia vẫn không hề có ý buông tha.

“Tuyết Nhi.”

Mẹ của Tề Tuyết Triệu Nhã Chi kêu lên 1 tiếng rồi đưa cho Tề Tuyết 1 lộ axit sunfuric và ra hiệu mắt với cô ta.

Tề Tuyết lập tức hiểu ra. Sau khi nhận lấy, cô ta nở nụ cười nham hiểm rồi đá mạnh cô bé một phát và nói: “Đừng giả chết nữa, ngẩng đầu lên cho tao!”

“Còn giả điếc hả? Ngẩng đầu lên!”

Cô bé phải gắng gượng mãi mới ngẩng đầu lên được, sau đó cả lọ axit sunfuric trong tay Tề Tuyết đều đổ lên mặt cô bé!

Đến đây, đoạn video đột nhiên kết thúc còn hai mắt Lương Siêu thì đỏ ngầu!

Suốt 5 năm qua, em gái ruột của hắn đã trải qua cuộc sống tăm tối như địa ngục đó sao?

Ngay sau đó, một luồng sát khí ngập trời bộc phát từ cơ thể Lương Siêu!

Uy lực của luồng sát khí đó khiến cho người giàu nhất ở Giang Lăng như Trần Tam Tỉnh cũng phải khiếp sợ.

“Lương Thần y, ngài đừng nóng giận. Tôi cũng ngẫu nhiên có được đoạn video này thôi, có lẽ đó không phải là cô bé mà ngài muốn tìm đâu.”

Không phải ư?

Sao có thể không phải được chứ!

Cảm giác huyết thống bẩm sinh đó không thể lừa người được!

“Nói cho tôi biết, người tên là Tề Tuyết đó là ai, hiện tại đang ở đâu!” Giọng nói của Lương Siêu có chút khàn khàn, hắn hỏi.

“Sau khi xem được đoạn video này, tôi cũng đã từng điều tra về Tề Tuyết. Cô ta cũng không quá nổi tiếng nhưng lại có họ hàng với Tần gia ở Giang Lăng. Cô ta lợi dụng mối quan hệ với Tần gia để ra oai, hống hách với bên ngoài, lại còn tự xưng mình là người thuộc tầng lớp thượng lưu nữa.”

“Tần gia ở Giang Lăng?”

Lương Siêu nhướng mày, không phải Tần gia mà hắn muốn phá bỏ hôn ước cùng với Tần gia này là một đấy chứ?

Vì thế hắn lập tức hỏi: “Tần gia trong lời nói của ông, có phải có một cô con gái tên là Tần Nhược Đồng đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.”

Trần Tam Tỉnh gật đầu theo bản năng sau đó kinh ngạc nhìn Lương Siêu: “Tần Nhược Đồng chính là mỹ nhân nổi tiếng ở Giang Lăng. Lương Thần y quen cô ấy sao?”

“Không quen.”

Ánh mắt của Lương Siêu lại càng trở nên lạnh lùng hơn, sau khi hỏi xong địa chỉ của nhà Tề Tuyết thì lập tức rời đi.

“Lương Thần y, xin ngài dừng bước!”

Trần Tam Tỉnh vội gọi hắn lại và nói: “Mấy năm nay dựa vào mối quan hệ họ hàng với Tần gia, Tề gia đã kiếm được rất nhiều tiền nên mức độ an ninh của biệt thự rất cao.”

“Vừa hay tôi cũng có biệt thự ở gần đó, chi bằng để tôi lái xe đưa ngài qua đó để tránh xảy ra xung đột không cần thiết nhé?”

“Không cần biết ngài tới Thiên Hải có việc gì, dù sao thì ngài cũng cần có chỗ ở. Đây là chìa khóa của biệt thự, sau này tôi sẽ chuyển quyền sở hữu của căn biệt thự kia sang tên ngài.”

Đối mặt với sự hiếu khách như thế, Lương Siêu hơi do dự rồi cũng cầm lấy chìa khóa.

“Cảm ơn, lần này tôi nợ ông một lần.”

Trần Tam Tỉnh liên tục xua tay: “Ngài không cần nói vậy, trước đây nếu không nhờ ngài thì e rằng tôi đã gặp Diêm Vương từ lâu rồi, những việc như này cũng không đủ báo đáp ân cứu mạng!”

“Về sau nếu như cần giúp đỡ thì ngài cứ nói với tôi! Cho dù là chuyện gì thì tôi cũng sẽ tận lực giúp đỡ!”

Nửa tiếng sau.

Tài xế của Trần Tam Tỉnh lái xe đến một căn biệt thự. Lương Siêu vừa mới bước xuống xe thì đã nghe thấy tiếng chó sủa cùng với tiếng khóc thút thít.

Sau khi nghe kĩ và nhìn xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn thấy một cái cũi được xây dựng bên cạnh biệt thự, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy một cô bé đang cuộn mình trong đó.

Là, là con bé!

Đây chính là người em gái mà hắn đã cố gắng tìm kiếm suốt 5 năm qua!

Nhất thời, Lương Siêu kích động tới phát khóc. Ngay khi hắn đang định tiến lên để nhìn cô bé rõ hơn thì tiếng chó sủa đột nhiên trở nên dồn dập hơn!

“Gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Chỉ thấy con chó chăn cừu nghiêng người, không biết vì sao đột nhiên nó lại nổi điên cắn cô bé ở gần nó một phát!

“A!”

Cô bé vừa kinh ngạc vừa hét lên đầy tuyệt vọng, con ngươi trong mắt Lương Siêu đột nhiên co rút lại, tay phải vung lên nhanh như chớp!

“Vù!”

Một tiếng xé gió nhẹ vụt qua, con chó chăn cừu cáu kỉnh kia đột nhiên kêu lên “Áu áu…” rồi ngã xuống đất, không còn nhúc nhích nữa.

Cùng lúc đó, Lương Siêu cũng xuất hiện ngay trước cửa cũi. Hắn thô bạo giật đứt dây xích và bế cô bé còn chưa kịp hoàn hồn ra bên ngoài.

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị biến dạng hoàn toàn, trên người còn có rất nhiều vết bầm tím và sẹo.

Trông vô cùng thê thảm!

“Nghiên, Nghiên Nghiên…”

“Là em sao?”

Lương Siêu run rẩy gọi một tiếng, rất nhanh hắn đã nghe được thanh âm thì thào của cô bé.

“Em, em là, em là Lương Nghiên…”

“Anh trai, là, là anh sao? Cuối cùng Nghiên Nghiên đã được gặp lại anh rồi.”

“Em từng nghe người ta nói rằng trước khi chết sẽ xuất hiện ảo giác, sẽ nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất. Em, không phải là em sắp chết đấy chứ?”

“Không đâu!”

Lương Siêu lập tức ôm chặt lấy em gái của mình, sau đó lấy ra năm cây châm bạc và đâm vào các huyệt đạo của em gái.

“Nghiên Nghiên đừng sợ, có anh trai ở đây, nhất định sẽ không để em chết đâu!”

Vừa dứt lời, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, Tề Tuyết mặc váy ngủ ngáp một cái đi ra ngoài.

“Con nhóc đê tiện kia, nửa đêm rồi mà còn không cho người khác ngủ sao! Có phải mày thấy mấy lần giáo huấn trước đây còn nhẹ không?”

Nói xong, cô ta nhìn thấy một thanh niên gầy gò đang ôm Lương Nghiên vào lòng còn chú chó chăn cừu thì nằm một bên mà giật mình.

“Đại Hoàng!”

Cô ta vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống, lúc này mới phát hiện ra chó cưng của mình đã chết. Hơn nữa, giữa lông mày con chó bị cắm một cây châm bạc khiến cho cô ta vô cùng tức giận!

“Anh là ai!”

“Có phải chính anh là người giết Đại Hoàng hay không!”

Lương Siêu lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó gật đầu.

“Đúng, là tôi.”

“Con chó điên của cô vừa cắn em gái tôi nên tôi đã giết chết nó, có vấn đề gì sao?”

“Chó điên?”

“Anh mới là chó điên! Cả nhà anh đều là chó điên!”`

Tề Tuyết chửi ầm lên: “Khi mới mua Đại Hoàng, nó có giá 20 vạn còn đứa con hoang trong lòng anh chỉ là một đứa giúp việc thấp hèn mà tôi nhặt về để làm việc lặt vặt thôi!”

“Cho dù Đại Hoàng nhà tôi có cắn con nhóc đê tiện này thì đã sao chứ, cho dù có cắn chết cô ta thì cũng chẳng sao! Vậy mà anh lại dám…”

Vù!

Lương Siêu di chuyển ngay tới trước mặt Tề Tuyết, tay phải bóp lấy cổ cô ta khiến cho cô ta không nói được lời nào.

“Ở trong mắt cô, tính mạng của em gái tôi còn không bằng một con chó có phải không?”

“Vậy cô có biết trong mắt tôi, cô là cái gì không?”

Nói xong, Lương Siêu dùng sức ở tay, sát khí trong mắt cũng ngày càng nồng đậm khiến cho Tề Tuyết không thể nói nổi.

“Trong mắt tôi, cô chỉ là một con kiến hôi mà tôi có thể bóp chết bất cứ lúc nào.”

“Cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình cho sự dằn vặt và đau khổ mà em gái của tôi đã phải chịu đựng trong suốt 5 năm qua!”

Vào lúc đó, sát khí trên người hắn mạnh tới mức khiến cho khuôn mặt của Tề Tuyết tái nhợt vì sợ hãi.

Cô ta cảm thấy mình như bị thần chết bóp cổ, nhất thời sợ hãi tới mức ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không có mà chỉ có nỗi sợ hãi dâng tràn.

Giác quan thứ 6 nói cho cô ta biết rằng người thanh niên trước mắt này thực sự dám giết chết cô ta ngay lập tức!
Chương 3: Muốn phá bỏ hôn ước sao? Vậy thì cứ theo ý cậu ta!

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, mẹ của Tề Tuyết nghe thấy tiếng động thì chạy ra, Lương Siêu nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ này.

Trong đoạn video kia, người đưa cho Tề Tuyết lọ axit sunfuric chính là bà ta!

Tuy nhiên Lương Siêu còn chưa nói gì thì Triệu Nhã Chi đã hùng hổ đe dọa trước: “Tôi không cần biết cậu là ai, mau thả con gái của tôi ra!”

“Cậu chưa đi hỏi xem nhà chúng tôi là ai sao! Gia tộc nổi danh Tần gia ở Giang Lăng chính là họ hàng với nhà chúng tôi!”

“Con gái của tôi chính là cành vàng lá ngọc nên nếu như cậu dám làm tổn thương đến 1 sợi tóc của con bé thì cái mạng đê tiện của cậu cũng không đền nổi đâu, mau buông tay ra cho tôi!”

Nhất thời, Lương Siêu nheo mắt lại nhìn Triệu Nhã Chi chẳng thấy có chút hối hận nào, thậm chí bà ta còn chống nạnh ra vẻ kiêu ngạo. Nhìn lại Lương Nghiên bầm dập, biến dạng nằm trong vòng tay hắn, đột nhiên khiến cho hắn cảm thấy giết chết đôi mẹ con này là quá nhẹ nhàng đối với bọn họ.

Nghĩ đến đây, hắn cố kìm nén cơn giận trong lòng và buông Tề Tuyết ra.

“Khụ khụ khụ!”

Tề Tuyết ôm cổ ho kịch liệt, cô ta định mắng chửi theo bản năng nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói gì nên trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với người thanh niên trước mặt.

“Tần Gia ở Giang Lăng chính thứ để mấy người ra oai với người khác phải không?”

“Được, vậy tôi sẽ cho các người một cơ hội. Tôi đang ở căn biệt thự số 8 ở trong khu này, các người có thể quay về Tần gia để gọi cứu viện.”

Nói xong, Lương Siêu ôm Lương Nghiên rời đi, dấu hiệu sinh tồn của cô bé đã rất yếu ớt nên cần phải được sơ cứu ngay, không được chậm trễ.

Tuy nhiên mới đi được 2 bước, dường như hắn nghĩ tới chuyện gì đó và lập tức lấy một cuộn da dê ra và ném về phía sau: “Nhớ giao lại thứ này cho Tần gia để cho bọn họ nhớ rõ phải mang theo một nửa hôn thư khác tới. Từ nay về sau, dòng dõi Thiên Y chúng tôi không còn quan hệ gì với Tần gia nữa.”

Tề Tuyết: “…”

Triệu Nhã Chi: “…”

Hai mẹ con bối rối nhìn nhau, hôn thư gì đây, dòng dõi Thiên Y là gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Tuyết Nhi, con không sao chứ?”

Triệu Nhã Chi lo lắng đỡ Tề Tuyết dậy, Tề Tuyết lắc đầu. Sau khi ho thêm 2 lần, cô ta nhặt cuộn da dê từ trên mặt đất lên.

Sau khi mở ra xem nội dung bên trong, cô ta vô cùng kinh ngạc!

“Hôm nay Tần Nhược Đồng, con gái Tần gia ở Giang Lăng, năm nay 18 tuổi, yêu kiều thướt tha kết thành nhân duyên với đồ đệ Thiên Y Lương Siêu. Của hồi môn bao gồm 1 triệu nhân dân tệ và 1 cặp vòng ngọc lục bảo hoàng gia!”

Sau khi hóa đá một lúc, hai mẹ con đều nuốt nước bọt.

Không ngờ người thanh niên kia đã có hôn ước cùng với thiên kim Tần gia Tần Nhược Đồng từ lâu. Hơn nữa, xét về mặt ý nghĩa của tờ hôn thư này, dường như Tần gia đang lấy lòng đối phương, của hồi môn hứa hẹn đúng là kinh người!

1 triệu nhân dân tệ…

Còn 1 cặp vòng ngọc lục bảo kia chính là bảo vật của Tần gia!

“Mẹ…”

“Rốt cuộc người lúc nãy là ai?”

Tề Tuyết cay đắng hỏi còn vẻ mặt của Triệu Nhã Chi thất thường. Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ta nói: “Trước đây, mẹ từng nghe nói có một vị Thần y đã cứu mạng ông cụ Tần còn ông cụ Tần vì muốn báo đáp mà gả cháu gái mình đi.”

“Mẹ còn tưởng rằng đó chỉ là tin đồn nên không quá coi trọng nó nhưng bây giờ xem ra chuyện đó là thật.”

“Vậy con phải làm sao bây giờ?”

“Một khi thằng nhóc kia trở thành con rể của Tần gia, chỉ bằng việc chúng ta ngược đãi em gái của hắn ta thì chắc chắn hắn ta sẽ trừng phạt chúng ta đến chết mất.”

“Con đừng sợ.”

Triệu Nhã Chi xua tay: “Không phải thằng nhóc kia nói muốn hủy hôn sao? Đoán chừng vì cảm thấy bản thân mình không xứng với Nhược Đồng. Hừ, coi như hắn cũng tự giác.”

“Con gái, sáng sớm mai chúng ta sẽ tới biệt thự Tần gia. Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để cuộc hôn nhân này thành được, con hiểu chưa?”

“Dạ vâng!”

Sau khi trở lại căn biệt thự mà Trần Tam Tỉnh tặng, Lương Siêu lập tức sơ cứu cho Lương Nghiên. Mãi tới nửa đêm, Lương Nghiên mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lương Siêu đầu tiên, Lương Nghiên muốn nở nụ cười một chút nhưng khi vừa mới nhếch khóe miệng lên thì gương mặt vô cùng thê thảm kia lại cảm thấy đau đớn.

Thấy vậy, Lương Siêu vội lau mồ hôi trên trán và đâm một cây châm bạc vào huyệt Bách Hội của Lương Nghiên.

“Nghiên Nghiên, nghe lời anh, đừng động đậy.”

“Anh trai…”

“Em rất nhớ anh, cuối cùng em cũng được gặp lại anh rồi. Em, có phải bây giờ trông em rất xấu hay không? Anh có thể đừng ghét bỏ Nghiên Nghiên được không?”

“Không đâu.”

Lương Siêu cố nén tâm trạng của bản thân, hắn nhẹ nhàng nói: “Nghiên Nghiên, em cứ yên tâm. Trong vòng 7 ngày, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, khôi phục hoàn toàn gương mặt của em, thậm chí em sẽ còn xinh đẹp hơn cả trước đây.”

Đôi mắt của Lương Nghiên hơi sáng lên: “Thật sao?”

“Ừm, anh bảo đảm với em. Từ nhỏ đến giờ, anh đã lừa em bao giờ chưa?”

“A, hình như không có…”

Nói xong, Lương Nghiên cố gắng giơ ngón tay út bên phải lên. Thấy vậy, Lương Siêu lập tức mỉm cười và móc ngoéo với cô bé: “Móc ngoéo, hứa hẹn, một trăm năm, không được thay đổi.”

Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết vội vã mang tờ hôn thư của Lương Siêu tới Tần gia. Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, gia chủ hiện tại của Tần gia Tần Thiên Hải vô cùng kinh ngạc.

Trong phòng khách, Tần Thiên Hải ngồi ở vị trí chủ vị nhìn chằm chằm tờ hôn thư trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh khiến cho người ta khó nhận ra ông ta đang vui hay giận.

“Anh, nếu như người cũng đã tới cửa rồi thì anh mau chuẩn bị của hồi môn đi. Chúng ta nhất định phải tổ chức long trọng chuyện vui này coi như hoàn thành tâm nguyện của ông cụ.”

Người vừa nói chuyện chính là Tần Liên, em gái của Tần Thiên Hải. Vừa nghe cô ta nói vậy, hai mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết vội nói.

“Dì Liên, dì không thể nói như vậy được! Dì còn chưa thấy thằng nhóc đó xấu xa tới mức nào đâu, không chỉ lôi thôi lếch thếch y như một tên ăn mày mà tính tình còn cực kỳ tàn nhẫn!”

“Đêm qua hắn tới nhà cháu, còn chưa nói một lời đã giết chó của nhà cháu, thậm chí còn bóp cổ cháu nữa!”

“Đúng thế!”

Triệu Nhã Chi lập tức phụ họa cùng: “Hai người nhìn vết bầm trên cổ của Tuyết Nhi nhà tôi mà xem, chính là do thằng nhóc Lương Siêu kia làm!”

“Nếu như tôi không phát hiện đúng lúc thì chỉ sợ Tuyết Nhi của chúng ta đã bị tên khốn kiếp kia hủy hoại rồi!”

Tần Liên nghe vậy thì bĩu môi, cô ta đã biết cái đức hạnh của hai mẹ con nhà này từ lâu rồi nên đương nhiên sẽ không dễ dàng tin lời bọn họ.

“Anh, nếu như Lương Siêu kia là đệ tử thân truyền của Giang lão thần y thì chắc chắn nhân cách và năng lực đều vô cùng tuyệt vời. Hơn nữa, mối hôn sự này do chính bố tự mình sắp đặt.”

“Ông cụ?”

Triệu Nhã Chi bĩu môi: “Ông cụ cũng đã qua đời rồi cho nên mối hôn sự này không được tính nữa.”

“Chị nói linh tinh gì đấy?”

Tần Liên vô cùng sửng sốt nên mắng to một tiếng, cô ta còn chưa kịp nổi giận thì Tần Thiên Hải đã đập mạnh xuống bàn.

Chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng lập tức im lặng. Nhìn thấy Tần Thiên Hải từ từ đứng lên, mọi người đều chờ ông ta đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay sau đó, Tần Thiên Hải mở miệng.

“Con gái của tôi còn chưa tới mức không ai muốn nó. Nếu như Lương Siêu kia muốn hủy hôn, vậy thì…”

“Cứ theo ý hắn.”
Chương 4: Mấy người mau cút đi!

“Không được!”

Tần Liên lập tức phản đối, thanh âm cũng cao hẳn lên.

“Mối hôn sự này vốn là do ông cụ tự định ra, không một ai có tư cách cản trở!”

“Anh, anh đừng quên lời nói của ông cụ trước lúc ra đi, ông nói tương lai của Tần gia hoàn toàn trông cậy vào vị Thiên y này. Nếu như có hắn thì ít nhất Tần gia có thể…”

“Đủ rồi!”

Sắc mặt của Tần Thiên Hải tối sầm lại, ông ta khẽ quát: “Nay không còn như trước nữa, nếu như ông cụ còn sống và thấy được Tần gia hiện tại hưng thịnh như bây giờ thì anh tin rằng ông cụ cũng sẽ thay đổi quyết định mà thôi.”

“Hiện tại anh là gia chủ của nhà này cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi!”

Tần Liên muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Thiên Hải lại không có ý muốn nghe, ông ta đứng dậy rời đi.

Mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết thấy vậy thì nhìn nhau cười.

Cuối cùng cũng loại bỏ được rắc rối này.

“Hừ!”

Tần Liên tức giận hừ một tiếng, cô ta trợn mắt nhìn hai mẹ con nhà kia một cái rồi rời đi đầy tức giận.

Tại một quán cơm ở Đại học Giang Lăng.

“Cô, cô tìm con ạ.”

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh bước đến với nụ cười tươi tắn, toàn thân cô gái bước đi giống như phát sáng thu hút biết bao ánh mắt rực lửa của người khác giới.

“Mọi người mau nhìn đi! Là Tần Nhược Đồng đấy!”

“Trời ơi, cô ấy đúng là hoa khôi Tần. Mau mau, khó có cơ hội được nhìn người thật ở khoảng cách gần như vậy, mau chụp ảnh đi!”

“Hầy…Thằng nhóc này đúng là đáng khinh, cậu muốn chụp ảnh để làm gì? Không phải định đến nửa đêm lén lút…”

“Xì!”

“Có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra mới đúng là anh em.”

“...”

Tần Nhược Đồng không hề để ý tới những lời nghị luận xung quanh, cô ta đi thẳng tới chỗ Tần Liên rồi ngồi xuống.

“Tới rồi sao? Cháu mau ngồi xuống đi, cô đã gọi cà phê mà cháu thích uống nhất rồi đây.”

“Vâng, cháu cảm ơn cô.”

Tuy vai vế chênh lệch nhưng hai người cũng chỉ kém nhau mười mấy tuổi cho nên ngày thường họ thân nhau như chị em.

Sau khi tán gẫu vài câu, Tần Liên bắt đầu đi vào chủ đề chính và trực tiếp giải thích mục đích cô ta đến đây.

Mặc dù Tần Thiên Hải phản đối nhưng cô ta hy vọng Tần Nhược Đồng cũng có ý muốn chủ động thực hiện hôn ước này, gả cho Lương Siêu.

Chỉ trong phút chốc, đôi mắt hạnh của Tần Nhược Đồng mở to với vẻ không thể tin nổi.

“Cô, cô có biết mình đang nói gì không?”

“Con bé này, cô đâu có ngốc. Đương nhiên là cô đang biết mình nói gì rồi!”

“Nghe cô nói này, ánh mắt của ông nội không tồi đâu. Nếu như trước đó ông ấy đã nói vậy rồi thì chắc chắn Lương Siêu chính là thiên tài! Cháu mà ở bên hắn thì chắc chắn không thể sai được!”

“Tuy rằng hiện tại bố của cháu có chút tùy hứng, cho rằng người ta không xứng với cháu nhưng mà chuyện này liên quan tới hạnh phúc của cháu nên cháu không thể nghe ông ấy được.”

“Nếu như thật sự không được thì cháu cứ gặp mặt Lương Siêu một lần đi, sau đó hai đứa bỏ trốn cùng nhau!”

“Còn về vấn đề tiền bạc thì cháu không cần phải lo, cô nhất định sẽ sắp xếp.”

Tần Nhược Đồng: “…”

Hiện tại cô ta không khỏi nghi ngờ rằng liệu đây có phải là cô của mình không?

Vất vả lắm mới thoát được khỏi hố lửa, cô ta còn tự đẩy mình vào làm gì?

“Cô, cô đừng lo lắng đến chuyện cả đời của cháu nữa được không? Trước mắt, cô cứ kiếm cho cháu một người chú đi đã.”

“Con bé này, sao cháu lại nói thế?”

“Lẽ nào cháu không biết cô của mình giỏi tới mức nào sao, đàn ông ở toàn Thiên Hải này được mấy người xứng với cô?”

“Vâng, không có mấy nhưng Lương Siêu không hề xứng với cháu.”

Tần Nhược Đồng khinh thường: “Cháu từng nghe bố nói rằng có lẽ tên Lương Siêu kia là một tên nghèo. Sở dĩ ban đầu có hôn ước này cũng là vì sư phụ của anh ta có năng lực mà thôi.”

“Hiện tại, người theo đuổi cháu ở trong trường không có 100 cũng có 80, những người đó còn giỏi hơn tên kia không biết bao nhiêu lần. Cháu còn chưa chọn được ai trong số đó, huống chi là nói đến anh ta?”

“Tóm lại, cháu chỉ có 1 câu thôi, hôn nhân của cháu do cháu làm chủ. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song* mới là tình yêu mà cháu mong muốn còn tên Lương Siêu kia không biết từ đâu chui ra.”

* Chỉ sự xứng đôi vừa lứa giữa một người nam và một người nữ

“Hừ, anh ta không xứng.”

Nghe vậy, Tần Liên nhíu chặt mày.

Cô ta biết lòng tự trọng của cháu gái cao ngất trời, hơn nữa cũng có vốn liếng nhưng vốn liếng này trước mặt Lương Siêu kia thật chẳng là gì cả…

Có lẽ toàn bộ Tần gia, chỉ có cô ta là người hiểu rõ nhất thân phận của truyền nhân Thiên Y tuyệt vời tới mức nào!

“Nhược Đồng, cô hy vọng cháu…”

“ y da, được rồi mà cô, cháu còn có hẹn nên không nói chuyện nữa. Có gì nói sau.”

Nói xong, Tần Nhược Đồng vội vàng rời đi khiến cho Tần Liên tức giận tới mức giậm chân.

Buổi chiều cùng ngày.

Kể từ lúc đưa Lương Nghiên về, Lương Siêu vẫn luôn chữa trị cho cô bé.

Khi nhìn thấy những vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng thê thảm khiến cho sự thù hận trong lòng Lương Siêu càng tăng. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi em gái của mình đã phải chịu bao nhiêu đau khổ suốt 5 năm qua. Cô bé cũng từng là viên ngọc quý trong tay bố mẹ, là cô công chúa nhỏ của gia tộc, thế nhưng hiện tại…

“Ư ư…”

Trong cơn mê mang, dường như Lương Nghiên bị đau tới mức kêu lên nên Lương Siêu cố gắng nhẹ một chút.

“Leng keng!”

Tiếng chuông cửa vang lên, ánh mắt Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh lùng!

Cuối cùng người của Tần gia đã tới đây sao?

Khi xuống tầng mở cửa, hắn trông thấy một người đàn ông trung niên và bốn tên vệ sĩ đi theo phía sau. Tần Thiên Hải không hề xin lỗi hay có thái độ nhận sai mà thay vào đó là dáng vẻ cao ngạo và độc đoán, ngay cả 4 vệ sĩ đi theo ông ta cũng kiêu căng không kém.

“Cậu chính là Lương Siêu phải không?”

“Ta là gia chủ hiện tại của Tần gia, Tần Thiên Hải.”

“Ồ.”

Lương Siêu thản nhiên trả lời, hắn đưa tay ra.

“Tờ hôn thư của Tần gia mấy người đã mang tới đây chưa?”

“Trả lại cho tôi đi, từ nay Tần gia của mấy người cùng với Thiên Y không còn liên quan nữa.”

Tần Thiên Hải nhíu mày, ông ta cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Lương Siêu.

“Cho cậu.”

Ông ta lấy ra một tấm giấy da từ trong túi ném qua. Sau khi Lương Siêu bắt được, hắn nhìn thoáng qua rồi nhíu mày.

Có 9 tờ hôn thư, mỗi tờ đều có 2 bản. 9 bản trong tay hắn đều có chữ ký của gia chủ bên nữ còn bản hôn thư mà bên nữ giữ cũng sẽ có chữ ký của sư tôn.

Thế nhưng cuộn da dê này lại trống không, thậm chí còn chẳng có sợi len nào.

“Bản hôn thư này là giả.”

“Là giả?”

Tần Thiên Hải nhíu mày, sau khi nhìn một lúc thì ông ta cũng phát hiện ra vấn đề. Chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu được lý do vì sao. Nhất định là do em gái Tần Liên của ông ta giở trò quỷ!

Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta ném tờ hôn thư sang một bên và nói: “Bản hôn thư của Tần gia là thật hay giả cũng không quan trọng, chỉ cần bản cậu đưa cho chúng tôi là thật là được.”

“Dù sao thì Tần gia mới là bên từ hôn còn cậu chính là người bị từ hôn.”

“Cậu hiểu chưa?”
Chương 5: Dạy hắn cách làm người

Lương Siêu vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Tần Thiên Hải, một lúc sau hắn mới hiểu được.

“Tần gia chủ, ông cảm thấy chuyện bị đối phương từ hôn là chuyện mất mặt cho nên Tần gia mấy người lại muốn đổ chuyện nhục nhã này lên người tôi.”

“Ý của các người là như vậy đúng không?”

Sau khi nghe xong, Tần Thiên Hải cũng không vòng vo mà gật đầu luôn.

“Đúng, ý của tôi chính là như vậy.”

“Bây giờ Tần gia không còn như trước nữa, chúng ta đã là gia tộc nức tiếng ở Giang Lăng nên thể diện rất quan trọng.”

“Ha!”

Lương Siêu cười đầy vẻ tức giận, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Thể diện của Tần gia quan trọng, chẳng lẽ thể diện của tôi hay cả dòng dõi Thiên Y không quan trọng sao?”

“Ông làm như vậy có coi thể diện của chúng tôi ra gì không?”

Thấy Lương Siêu dám hung hãn như vậy, 4 tên vệ sĩ ở phía Tần Thiên Hải lập tức tỏ vẻ hung ác.

“Thằng nhãi chết tiệt, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”

“Mày kêu cái gì? Nếu như mày dám bất kính với Tần tổng, mày có tin bọn tao sẽ giết mày ngay lập tức không!”

“...”

“Được rồi, tất cả câm miệng lại.”

Tần Thiên Hải khoát tay, ông ta nhìn Lương Siêu giống như đang nhìn một kẻ đáng thương.

“Chàng trai trẻ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng.”

Ông ta nói tiếp: “Dù sao cậu cũng không phải là người Giang Lăng, hơn nữa dòng dõi Thiên Y trong miệng cậu chắc hẳn cũng chỉ còn hai người là cậu với sư phụ của cậu thôi nhỉ?”

“Cho nên cũng đâu cần coi trọng chuyện thể diện này.”

“Đương nhiên, có một sự thật không thể chối cãi đó chính là dòng dõi Thiên Y có chút ân huệ đối với bố của tôi.”

Có chút ân huệ?

Hiện tại Lương Siêu rất muốn cười, rõ ràng là ân cứu mạng to lớn, vậy mà lại bị nói thành chút ân huệ nho nhỏ?

Người này có thể vô liêm sỉ như vậy sao?

“Vì chút ân huệ này nên tôi sẽ bồi thường cho cậu.”

Nói xong, Tần Thiên Hải móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng đưa cho hắn.

“Cậu đừng có nghĩ tới 1 triệu nhân dân tệ cùng với cặp vòng ngọc lục bảo hoàng gia trên tờ hôn thư nữa, trong tấm thẻ này có 2 triệu nhân dân tệ coi như là tiền bồi thường cho lần chẩn bệnh của sư phụ cậu năm đó đi.”

Một lát sau, thấy Lương Siêu không có ý muốn nhận, trái lại sắc mặt lại còn tệ hơn. Tần Thiên Hải thầm mắng không biết tốt xấu, ông ta ném tấm thẻ ngân hàng xuống đất rồi xoay người rời đi.

Bố thí.

Sự bố thí trần trụi!

Giống như đang bố thí cho một kẻ ăn mày đáng thương ở ven đường!

Kể từ lúc mới bắt đầu bái sư học nghệ, ông già vẫn luôn nói với hắn rằng người sống bằng mặt, cây sống bằng lớp da.*

*Ẩn dụ con người sống bằng sĩ diện, cũng như cây sống bằng lớp vỏ che chở thân cây. Nghĩa là con người phải có nhân cách và lòng tự trọng

Một người đàn ông có thể không có tiền, không có phụ nữ hoặc thậm chí không có bản lĩnh nhưng không thể không có danh dự!

Thế nhưng hôm nay thì sao?

Tần gia đã đạp nát thể diện của hắn, thậm chí bản thân hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để thể diện của bản thân bị đạp nát xuống mặt đất như thế!

Cho nên sao hắn có thể chịu đựng được chứ?

“Đứng lại!”

Lương Siêu quát lên một tiếng, Tần Thiên Hải xoay người lại nhìn hắn: “Sao nào, còn có chuyện gì sao?”

“Mau nhặt thẻ của ông lên đi, tôi không thiếu.”

“Tần gia nhất định phải trả lại nguyên vẹn cho tôi bản hôn thư mà sư phụ tôi cho. Chuyện gì cũng có mở đầu và kết thúc, đó chính là quy tắc của dòng dõi Thiên Y chúng tôi.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Thiên Hải bùng phát sự phẫn nộ.

Tại sao thằng nhóc này không biết tốt xấu đến thế, lại còn là một con lừa cứng đầu nữa!

“Mặt khác.”

Lương Siêu tiếp tục nói: “Nghe nói cả nhà Tề Tuyết có quan hệ họ hàng với Tần gia nên ông cũng không thoát khỏi trách nhiệm đối với những tổn thương mà mẹ con họ gây ra đối với em gái tôi đâu.”

“Bây giờ hãy cho tôi một lời giải thích đi.”

“Hừ.”

Lúc này, Tần Thiên Hải hừ lạnh một tiếng: “Vốn dĩ tôi còn tưởng cậu là người khí phách kiên cường, xem ra là tôi sai rồi.”

“Tôi đã từng nhìn thấy cô bé được nhà Tề Tuyết nuôi trong cũi 2 lần rồi, không ngờ đó lại là em gái của cậu. Được rồi, nói đi nói lại có phải cảm thấy tiền tôi đưa quá ít phải không, cậu có muốn thêm không?”

Nói xong, ông ta lấy một tấm séc từ chỗ vệ sĩ, tiện tay viết một con số rồi ném xuống mặt đất.

“Tôi đã đưa thêm 200 vạn rồi, đã đủ chưa?”

Sắc mặt Lương Siêu lần này hoàn toàn tối sầm lại.

“Tốt nhất là ông mau nhặt lại đống tiền rác rưởi đó đi và cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”

“Nếu không thậm chí cả Tần gia cũng không gánh nổi hậu quả này đâu.”

“Ha!”

“Thằng nhãi kia, mày khoe khoang cái gì?”

“Mày lại dám to tiếng trước mặt Tần tổng ư? Mày mau quỳ ngay xuống trước mặt Tần tổng cho tao! Nếu không bọn tao sẽ cho mày biết luôn hậu quả là thế nào!”

“Hừ, mày mới là người không gánh nổi hậu quả mới đúng!”

Lương Siêu lạnh lùng liếc nhìn 4 tên vệ sĩ: “Việc này không liên quan tới mấy người, tôi khuyên mấy người mau cút đi, kẻo mắc sai lầm.”

“Ôi trời! Tao lại sợ quá!”

Một người nói xong liền xông tới đấm thẳng vào mặt Lương Siêu!

Cú đấm của anh ta nhanh như chớp, hiển nhiên là đã được rèn luyện vô cùng bài bản.

Bụp!

Sau khi thanh âm kia qua đi, tên vệ sĩ trợn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi. Không ngờ cú đấm đầy tự tin này lại bị chặn. Hơn nữa, lực tay của đối phương còn mạnh hơn anh ta tưởng nhiều. Nắm đấm của anh ta bị nắm chặt như kẹp sắt khiến cho hắn ta không thể nhúc nhích.

Ba tên vệ sĩ còn lại thấy vậy liền nhìn nhau một cái rồi xông lên.

Từng người một không được. Vậy thì 4 chọi 1 đi!

Tần Thiên Hải không hề ngăn cản bởi vì tên Lương Siêu này không biết nịnh nọt, lại dám uy hiếp ông ta như thế cho nên cần cho hắn một bài học nhớ đời, dạy hắn học cách làm người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom