Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 518

Vừa nghĩ đến khả năng hiện giờ nhóm chú Lê gặp phải nguy hiểm, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, hy vọng Liêu đại sư thật sự có thể xử lý được tà ma bên dưới.

Lúc này tôi nhìn xung quanh, nghĩ thầm cứ ở mãi lầu một như vậy cũng không phải là cách, không gọi2được điện thoại cho bọn họ, lại không tìm thấy người, đúng là hơi khó giải quyết. Hơn nữa cũng không biết có phải vì vừa rồi căng thẳng quá hay không mà giờ tôi lại có cảm giác miệng khô lưỡi khô, rất muốn uống nước, vì thế tôi định đi ra ngoài mua bình nước uống.

Ai5ngờ lúc định đẩy cửa đi ra, lại đột nhiên nghe thấy tiếng thang máy đằng sau kêu “tinh” mở ra. Mới đầu tôi còn tưởng là nhóm chú Lê cơ, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là một cô gái đi ra khỏi thang máy.

“Ấy? Anh là ai? Ở đây không được vào lung6tung!” Cô gái kia nhìn thấy tôi thì có vẻ tức giận.

Lúc ấy tôi cũng bị cô ta làm cho ngơ ngẩn, cô gái này là ai thế? Sao tôi lại không thể vào được? Vì thế tôi hằn học nói: “Cô là ai thế?”

Cô gái kia giơ thẻ nhân viên trên người lên cho tôi xem: “Tôi5là quản lý tiền sảnh ở đây, Hàn Mông, hiện giờ chúng tôi còn đang trang trí, anh không thể đi vào! Mau đi ra ngoài đi! Nghe thấy không?”

Tôi nghĩ thầm Ngô Khải Công chưa nói hôm nay còn có một quản lý tiền sảnh sẽ đến, vì thế tôi nghi ngờ hỏi: “Không phải, tổng giám3đốc Ngô không nói với cô ở đây đã ngừng trang trí rồi à?”

Hàn Mông nghe xong có vẻ không tin: “Nói hươu nói vượn! Đừng nói ngưng làm, cho dù chậm một chút cũng sẽ trì hoãn việc kinh doanh của chúng tôi, sao có thể ngưng chứ! Anh mau đi ra ngoài! Trong này bây giờ lung tung hỗn độn, đừng để đến lúc có thứ gì rớt xuống đập vào người! Đi ra ngoài!”

Hứ! Tôi nổi nóng rồi đó nhé! Chưa tới hai câu là muốn đuổi tôi đi, đừng nói một quản lý tiền sảnh như cô, chính Ngô Khải Công cũng không dám ăn nói như vậy đâu!

Vì thế tôi cũng nói không vui vẻ gì: “Cô có thể nghe tôi nói hết câu được không, tôi là do tổng giám đốc Ngô của các cô mời đến, không tin cô gọi điện thoại cho anh ta đi!”

Hàn Mông nghe xong nửa tin nửa ngờ, lấy di động ra bấm một dãy số, nhưng lúc này tôi lại nghe trong di động của cô ta truyền ra một câu rất quen thuộc: “Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Tôi vừa thấy điện thoại của cô Hàn Mông này cũng không gọi được, trong lòng lập tức nặng nề, vừa rồi không phải cửa lớn đã bị Đinh Nhất khóa rồi à? Sao cô ta có thể vào được? Sự xuất hiện của cô gái này rất kỳ quặc, dù thế nào thì cũng đừng là “cô ta” nhé…

“Cô nói cô tên gì?” Tôi muốn xác nhận lại lần nữa.

“Hàn Mông!”

Tôi cẩn thận tìm tòi trong đầu hai chữ này, nhưng không nhớ ra tên “cô ta” có phải là Hàn Mông hay không.

Vì thế không còn cách nào, tôi đành phải tiếp tục nói lời khách sáo với cô ta: “Cô tới đây làm gì?”

“Tôi tới đây đương nhiên là để làm việc rồi! Anh tới làm gì? Chẳng lẽ là tới xin làm phục vụ à?” Hàn Mông tức giận nói.

Tôi trợn trắng mắt, nghĩ thầm người văn võ toàn tài như tôi có thể đến khách sạn xin làm phục vụ à? Mắt nhìn kiểu gì thế!

Hàn Mông thấy tôi không trả lời mình, cho nên đoán tôi chắc chắn không phải tới xin việc, vì thế lại tiếp tục đoán mò: “Vậy anh không phải là thiết kế trang trí chứ!”

Tôi thật sự không có lòng dạ nào nói chuyện tào lao với cô ta tiếp, bèn gật đầu nói: “À đúng, chính là nhà thiết kế.”

Hàn Mông nghe thế thì nhanh nhẹn hơn, sau đó vẫy tay với tôi và nói: “Vậy anh đi với tôi đến đây, tôi và anh thảo luận những việc cần chú ý khi trang trí lầu một.”

Tôi thật cẩn thận đi phía sau cô ta. Cẩn thận quan sát đến từng động tác của cô ta, Ngô Khải Công không thể nào để nhân viên cấp dưới đến toà nhà vào lúc này, Hàn Mông chắc chắn có vấn đề!

Hơn nữa tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề đáng sợ khác, rõ ràng chúng tôi không mở cầu dao điện, nhưng vừa rồi rõ ràng cô ta đi ra từ thang máy!?

Lúc này Hàn Mông đi ở phía trước thao thao bất tuyệt nói cho tôi phải thay đổi trang trí hiện có như thế nào, nói mãi rồi lại dắt tôi đến lối vào tầng hầm dưới đất.

“Dưới này cũng phải thay đổi một chút.” Cô ta tiện tay chỉ xuống tầng hầm dưới đất.

Tôi nhìn lối vào mới được lính cứu hoả phá vỡ ra trước đó, cảnh giác nhìn cô ta và nói: “Cô biết ở đây có tầng hầm dưới đất à?”

Hàn Mông sửng sốt, sau đó chậm rãi quay đầu, ánh mắt dại ra nhìn tôi: “Không phải anh cũng biết à?”

Chờ khi tôi thấy rõ khuôn mặt của Hàn Mông thì hít mạnh một hơi! Rốt cuộc tôi có thể hiểu được tại sao lúc trước Ngô Khải Công bị dọa tiểu ra quần rồi.

May là vừa rồi tôi đã chuẩn bị tâm lý, nếu không nhìn thấy thế này, tôi đoán mình sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.

Một khuôn mặt vừa rồi còn êm đẹp, giờ đây máu thịt lẫn lộn, lúc trước xem báo cáo của pháp y, trên đó ghi cằm của nhân viên nữ bị lực bên ngoài giật xuống.

Lúc ấy tôi đã từng tưởng tượng hình ảnh này, nhưng hôm nay nhìn thấy mới đúng là đánh sâu vào thị giác! Tôi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tiếp đó móc cái răng thú ở trước ngực ra.

“Cô, cô đã chết rồi… cô có biết không?” Tôi nói mà như thở không đủ hơi.

Hàn Mông không có cằm vẫn trầm mặc nhìn tôi không nói gì. Tôi cũng biết giờ mà bảo cô nói chuyện thật sự là làm khó.

Vì thế tôi tiếp tục nói: “Tôi biết cô chết oan, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, giờ chuyện chúng tôi có thể làm cho cô chính là vào toà nhà giải quyết thứ đã hại chết cô kia, cô đừng giúp hắn hại người nữa!”

Sau khi Hàn Mông nghe tôi nói xong, miệng phát ra tiếng khục khục, nhưng không nói thành lời. Cuối cùng cô ta chỉ có thể chớp chớp mắt, tiếp đó, tôi nhìn thấy khóe mắt cô ta có hai giọt nước mắt rơi xuống…

Vì thế tôi rèn sắt ngay khi còn nóng: “Cô đừng quấn lấy Ngô Khải Công nữa, anh ta cũng không dễ chịu gì, nếu ngày đó anh ta biết để một mình cô đi xuống sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định anh ta sẽ không để cô xuống lầu… Bây giờ anh ta cũng rất hối hận! Sau khi cô xảy ra chuyện, anh ta lập tức đưa cho cha mẹ cô hai mươi vạn, hơn nữa còn hứa chờ kết án xong sẽ cho gia đình cô một khoản tiền an ủi. Cho nên cuộc sống sau này của cha mẹ cô không cần lo lắng.”

Tôi thật sự không biết mình có coi là đang hối lộ ma hay không, nếu là đúng, đây đã là con ma thứ ba tôi hối lộ hôm nay rồi!

Đột nhiên, tôi thấy vẻ mặt của Hàn Mông vô cùng đau đớn, như đang khổ sở giãy giụa gì đó… Tiếp theo tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo âm u từ cửa vào tầng hầm chầm chậm lan ra…

Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã có xúc động muốn bỏ chạy, một người đàn ông bị đốt trụi hết da, dán sát xuống đất như con thằn lằn nhanh chóng bò về phía tôi.

“Mẹ kiếp! Đây là thứ gì hả?” Tôi hoảng hồn khiếp vía vội lùi về phía sau. Lại bị một cái ghế ngã dưới đất làm vướng chân! Mắt thấy cái thứ kia sắp sửa bò đến sát chân mình… Lòng tôi chợt lạnh, nghĩ thầm chắc mình xong đời rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom