• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 140

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chiêu này rất hữu hiệu, cô cứng đờ như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.
Giang Chức nhân cơ hội mở tay cô ra, hôn lên trán cô rồ3i nói: “Không có.” Rồi lại hôn thêm một cái: “Không có
bạn trai hay gái gì hết, chỉ có em.”
Chỉ hôn hai cái, người cô đã nóng n1hư lửa, vành tai đỏ ửng.
Cô ngẩn người một lúc, ngồi sâu vào trong góc tường không người, quay đầu lại thấy Giang Chức đang chố9ng
cằm nhìn mình, không hề động đậy. Cô lại dịch người lại, kéo theo cả Giang Chức đến góc tường.
Lần này người qua đường không3 nhìn thấy được.
Cô mắng anh, không biết xấu hổ! Giang Chức không biết xấu hổ cười lộ cả răng nanh.
Cô vẫn chưa dỗ được8, vẫn còn tức giận: “Anh lừa em, anh Tiết nói anh có tình đầu.”
Chuyện này thì không lừa được, Giang Chức cũng không định giấu: “Cũng tính là tình đầu.” Anh kéo tay Chu Từ
Phưởng, nằm trong tay mình rồi nói với cô: “Cậu ấy là con trai, lúc đó anh mười sáu, cậu ấy mười bốn.”
Anh không thể hiện chút cảm xúc nào, giọng điệu bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chu Từ Phưởng nắm được một điều quan trọng đó là tình đầu của Giang Chức là con trai thì khó chịu: “Có phải
anh vì người đó mới comeout không?”
Giang Chức thừa nhận: “Ừm.”
Cô ghen chết rồi: “Hừ, hóa ra anh bị người đó bẻ cong.”
“Không phải là được em bẻ thẳng lại rồi sao?” Giang Chức tức cười, vươn tay ra xoa đầu cô.
Cô lùi về phía sau, không cho anh xoa.
Cô còn nắm được điều quan trọng thứ hai: “Anh yêu sớm!”
“Đừng trốn.” Giang Chức kéo cô lại, ôm vào trong lòng, cằm chạm vào đỉnh đầu cô: “Cũng chưa kịp yêu thì người
đã mất rồi.”
Giọng nói hơi yếu ớt.
Còn có phần kìm nén.
Chu Từ Phưởng lập tức cứng đờ, cẩn thận hỏi dò: “Người đó không còn nữa sao?” “Ừm, chết cháy rồi.”
Một câu nói đơn giản đã làm cho toàn bộ sự ghen tuông trong lòng cùng sự khó chịu của Chu Từ Phưởng biến mất.
Cô biết người con trai đó, không được nhắc đến, nếu không Giang Chức sẽ buồn.
“Em không giận nữa rồi.” Cô ngẩng đầu, dùng ngón tay chạm vào vùng giữa lông mày của Giang Chức: “Anh
đừng buồn.”
Anh cười rồi.
Thích cô quá rồi, thích quá rồi. Anh nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô: “Vì vậy, bé Phương à, em hãy luôn ở
bên anh, biết chưa?” Cô gật đầu mạnh, giọng điệu rất nghiêm túc: “Giang Chức, em sẽ sống lâu trăm tuổi, anh cũng
phải sống lâu trăm tuổi.”
Giang Chức nói được, sau đó hôn cô. Cô không tránh nữa, hôn anh một hồi lâu mới quay trở lại phòng. Tiết Bảo Di
liếc mắt rồi “ây dỗ” một tiếng, cười châm chọc Giang Chức là cầm thú, Giang Chức đạp anh ta một phát, báo cút.
Chu Từ Phưởng thầm bắt bẻ anh Tiết, Giang Chức không phải là cầm thú, anh chỉ hơi hư hỏng một xíu thôi, anh là
một người rất tốt! Cô rất thương Giang Chức, vì vậy gắp toàn bộ thịt kho tàu ngon nhất cho anh
än.
Cuối bữa ăn, Chu Từ Phưởng tặng quà và chúc lời chúc chân thành nhất cho Kiều Nam Sở và Tiết Băng Tuyết –
Sống lâu trăm tuổi. Bây giờ cô cảm thấy lời chúc sống lâu trăm tuổi chính là lời chúc tốt nhất.
Sau khi ăn xong cơm trưa, họ vốn định cùng đi chơi nhưng lúc ở bãi đỗ xe, Kiều Nam Sở có điện thoại.
“Alo.”
“Ai vậy?”
Kiều Nam Sở không lên tiếng nữa, nghe một lúc rồi quay đầu nói với Tiết Bảo Di: “Gọi người lái thay cho tôi.” Anh
ta uống say rồi, không lái xe được.
Tiết Bảo Di buột miệng hỏi một câu: “Sao thế?”
“Không có thời gian giải thích.” Kiều Nam Sở mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.


Tiết Bảo Di không chậm trễ nữa, vội vàng đi đến kéo quản lý đại sảnh của Phù Sinh Cư đến.
“Tôi có việc gấp, đi trước đây.” Kiều Nam Sở vứt lại một câu rồi quay đầu hối thúc người lái xe: “Lái nhanh chút.”
Người quản lý đại sảnh bị kéo đến làm lái xe tạm thời thay đạp chân ga, phóng nhanh như bay.
Tiết Bảo Di nhìn bóng xe rời xa, chậc một tiếng: “Cái tên Nam Sở này, trời có sập thì cậu ta vẫn rút thuốc ra hút
trước, ai gọi điện thoại mà cậu ta phản ứng ghế vậy?”
Tiết Băng Tuyết cũng cảm thấy bất thường.
Con người Kiều Nam Sở rất bạc tình, ngoại trừ những người cùng lớn lên với anh ta ra thì luôn đối xử lãnh đạm với
mọi thứ, người hay chuyện có thể lọt được vào mắt anh ta cũng không nhiều.
Tiết Bảo Di suy đoán: “Có phải là cô bạn gái cũ của cậu ta không?” Chắc không phải. Chu Từ Phưởng nhón chân,
thì thầm nói bên tai Giang Chức: “Người trong điện thoại không nói gì.”
Không nói gì…
Giang Chức biết là ai. Lái xe đến vườn nhà, Kiều Nam Sở bước xuống xe, chạy thẳng lên tầng ba, không gõ cửa mà
đứng trước cửa gửi một tin nhắn.
“Mở cửa.”
Bên ngoài đang là mùa Đông giá rét nhưng trên trán anh ta lại lấm tấm mồ hôi, đôi môi mím chặt, hơi muốn hút
thuốc.
Đợi tầm nửa phút cánh cửa mới mở ra.
Anh ta vừa sờ vào bao thuốc lá lại bỏ vào trong túi, ngẩng đầu lên. Đầu tiên là thấy một cô gái mặc một chiếc váy
trắng tinh, người đó đứng chống tay lên cửa, đôi mắt hơi ẩm ướt, đôi môi khẽ mở.
“Anh Sở.”
Đây là câu nói đầu tiên Bạch Dương học được, cũng là hai chữ cô có thể mô phỏng được khẩu hình giống nhất.
“Có muốn rời khỏi núi Đại Mạch không?” “Gọi một tiếng anh thì tôi đưa cô đi.”
Lúc họ mới quen, hoa đỗ quyên nở khắp núi Đại Mạch, anh ta hái cho cô một bông hoa, bắt cô gọi anh.
Cô làm gì biết nói chứ!
Nhưng anh vẫn đưa cô từ núi Đại Mạch lên thủ đô. Kiều Nam Sở vào phòng: “Khó chịu ở đâu?”
Cô đi chân trần trên thảm trải sàn, dùng thủ ngữ nói cho anh ta là bụng cô rất đau.
“Sao lại không đi dép?”
Anh ta nói một tiếng “mạo phạm rồi” sao đó cúi người bể cô lên.
Cô nằm yên trong lòng anh ta, không dám nhúc nhích, đôi mắt đỏ ửng, mồ hôi lạnh ướt tóc, tay không biết phải để
vào đầu, vụng về nắm lấy tay áo anh ta. Anh ta không mang dép, bế cô đến ghế sofa rồi xoa đầu cô: “Quần áo ở
đâu?”
Cô chỉ tay vào phòng ngủ.
Bởi vì tỉnh dậy vội nên trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cơ thể đổ mồ hôi, lạnh ngắt. Kiều Nam Sở đi vào
phòng ngủ lấy áo lông và áo khoác cho cô.
Núi Đại Mạch cao hơn so với mặt nước biển, lúc Ôn Bạch Dương mới đến thủ đô thì hai má đỏ ửng, mấy năm nay
đã bớt đi nhiều rồi. Vì bị sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trắng đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu.
Mặt cổ tròn, mắt cũng tròn, lúc nhìn người khác thì hơi ngây thơ. Lần này vì bệnh nên ánh mắt không còn sức sống.
Cô ôm bụng co ro trên ghế sofa, ý thức hơi mơ hồ.


Kiều Nam Sở gạt những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trên mặt cô ra: “Có thể tự mặc không?”
Cô cố gắng nhấc tay lên. Mềm nhũn, không còn sức lực, mấy lần cũng không thể luồn tay vào trong ống áo. Kiều Nam Sở ôm cô khỏi
ghế sofa, bảo cô đừng cử động, để anh ta làm. Anh ta làm gì biết chăm sóc người khác, động tác dù nhẹ thể nào vẫn hơi thô bạo, vật
và một hồi lâu mới mặc được áo lông và áo khoác cho cô.
Anh ta tiện tay cầm tầm thảm trên ghế sofa, quay lại trùm lên người cô: “Đi bệnh viện, nhé?”
Ôn Bạch Dương mơ màng gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom