• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 137

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Tiết Bảo Di không phải người thương hoa tiếc ngọc: “Được rồi, tôi bảo Tiểu Trang qua đó, muốn ăn gì cứ nói với
cậu ta.”
Nẵng Nịu chưa chịu 3buông tha: “Vậy đêm nay anh có rảnh không?”
“Sao hả, muốn hẹn tối à?”
Giang Chức bịt kín hai tại Chu Từ Phưởng.
Vô ích thô1i, cô vẫn nghe thấy giọng nói nũng nịu của người phụ nữ kia, nhưng cô không hiểu nội dung cuộc nói
chuyện này cho lắm.
“Anh có đến đây khô9ng?”
“Vậy thì phải coi cô hẹn tôi làm gì.”
“Em đặt chỗ ở Quân Duyệt.”
“Không rảnh.”
Cuộc gọi chỉ đến đây thôi.
Tiết Bảo Di cúp máy, cảm thấy nhảm nhí, anh ta kiêu ngạo hầm hừ “Mới gặp mấy lần mà đã muốn bò lên giường
ông đây.” Giường của anh ta dễ bò l8ên thể à!
Câu này thì Chu Từ Phưởng hiểu.
Quả nhiên Lý Tưởng nói không sai, anh Tiết là tên trai đểu. Cô lặng lẽ kéo ghế Giang Chức về phía mình, cách xa Tiết Báo Di, Giang Chức mỉm cười xoa đầu cô. Trong phòng riêng có đủ phương tiện giải trí, Tiết Bảo Di không
ngồi yên, cởi áo khoác rồi cầm phi tiêu lên chơi, anh ta tay thổi nên phóng không trúng cái nào.
“Sao Nam Sở còn chưa tới?”
Tiết Băng Tuyết: “Đang trên đường, kẹt xe.”
Di động của Tiết Bảo Di lại vang lên, có thông báo tin nhắn, anh ta tiện tay ấn mở.
Là tin nhắn bằng giọng nói, vẫn là giọng nữ. Nhưng lần này không phải giọng nũng nịu, mà là giọng hừng hực khí
thế: “Anh gọi tôi là bố ba lần, đêm nay bố dẫn anh đi ăn gà.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Chu Từ Phưởng cảm thấy giọng nói này hơi giống giọng của Lý Tưởng,
nhưng Lý Tưởng sẽ không ăn nói với lãnh đạo cấp trên của mình như vậy. Tiết Bảo Di nói thế nào, trước khi nói,
anh ta hằng giọng: “Nhắn nhầm ấy mà, tin nhắn rác thôi.” Sau đó anh ta bỏ phi tiêu xuống, cầm áo khoác lên: “Tôi
ra ngoài hút điếu thuốc.” Chu Từ Phưởng cảm thấy kỳ quặc nên khẽ hỏi Giang Chức: “Ai vậy anh?” Gần đây cô
xem không ít bộ phim truyền hình mà A Vãn gửi đến, cảm thấy mình có chút trình độ về mặt này: “Có phải là bạn
gái không?”
Giang Chức nói cho cô nghe: “Là bố của cậu ta.”
“.
Tiết Bảo Di ra ngoài trả lời WeChat cho “bố”, chọn nơi không có người.
Anh ta tức muốn chết nhưng không dùng tin nhắn bằng giọng nói, mà lại gõ chữ “Ông đây mất hết mặt mũi rồi!!!”
Phía sau là năm dấu chấm than!
Cậu Hai cũng giở tỉnh nóng nảy!
Tài khoản WeChat của người kia được ghi chú là: Nhỏ lưu manh.
Nhỏ lưu manh gửi tin nhắn bằng giọng nói, khẩu khí ấy có thể đảo loạn cả một sever: “Đồ newbie rớt xuống đất
tám lần liên tiếp hóa thành hòm xác, không có tư cách sĩ diện ở đây.”
Tiết Bảo Di: “…”
Nhỏ lưu manh: “Không gọi thì sau này đừng hòng tôi dắt đi chơi game nhảy”
Nhỏ lưu manh: “Anh tự hỏi lương tâm mình đi, với thao tác chơi game nát bét ấy, liệu anh có thể sống nổi ba phút
không?”
Quả thực không thể.
Thú thật, với kỹ thuật chơi của Tiết Bảo Di, lái xe mà cũng có thể đâm chết đồng đội, đúng là không có ai thèm chơi
chung với anh ta. Tính tình Tiết Băng Tuyết tốt như vậy mà sau khi bị bắn chết mấy lần, cũng hết chịu nổi anh ta.
Vì lỡ tay làm đồng đội bị thương, Tiết Bảo Di bị tố cáo, đóng băng vài tài khoản.
Thế nhưng newbie cũng có lòng tự trọng: “Cô bớt điên đi, cô không chơi chung với tôi thì còn nhiều tuyển thủ


chuyên nghiệp chịu chơi cùng tôi.”
Nhỏ lưu manh: “Anh dùng lựu đạn nổ người ta tám lần mười lần, tôi coi thử tuyển thủ chuyên nghiệp còn chịu chơi
với anh không.”
Nhỏ lưu manh: “Với lại, bố anh cũng là người chơi chuyên nghiệp nhá.”
Mới lọt bảng chuyên nghiệp được một tuần, thế mà nhỏ này khoe khoang biết bao nhiêu lần.
Nơi mà Tiết Bảo Di đang đứng, vừa khéo là nơi giao nhau giữa vườn Trúc với vườn Mai. Ở đây có một hồ sen nhân
tạo, mặt nước trong vắt, phản chiếu gương mặt vui sướng của anh ta: “Một người bị khuyên rút khỏi bảng tuyển
thủ chuyên nghiệp vì nói tục quá nhiều như cô, thế mà cô còn khoe khoang không biết xấu hổ.”
Nhỏ lưu manh: “Ơ, anh thừa nhận rồi.”
“Cái gì?”
Nhỏ lưu manh: “Tôi là bố của anh đó…”
Nhỏ lưu manh: “12 giờ khuya, muốn sống sót thì đợi tôi, tôi đưa anh bay cao.”
Ghép nhóm chơi game vài chục lần, bị cô chửi mấy chục lần, nếu không phải kỹ thuật chơi của cô giỏi, cậu Hai nhà
họ Tiết này đời nào khuất phục? “Muộn quá, không sớm hơn được à?” Tiết Bảo Di phục rồi.
Nhỏ lưu manh: “Một ngày bố anh bận trăm công ngàn việc, lại còn phải dẫn anh chơi game, không dễ dàng gì đâu
nhá.”
Người vênh váo nhất máy chủ là cô ấy chứ đâu! (*) Ý nói Lý Tưởng chỉ đạt được thành tựu bé như hạt vừng mà đã
hất hàm vênh váo. Tiết Bảo Di bị làm cho tức cười, dứt khoát gọi điện.
“Alô…”
Chất giọng cực kỳ êm ái dễ thương, ngoài ra còn nũng nịu nỉ non.
Đồ diễn sâu!
Nhìn khắp Bảo Quang, chỉ có mỗi cô nàng này giỏi diễn kịch nhất! Giây trước vừa mới bùng nổ toàn vũ trụ, bây giờ
lại giả vờ hiền lương thục đức, lật mặt liên tục mà không có sơ hở nào. Kỹ thuật diễn xuất thể này, nếu không giành
được giải thưởng lớn thì uổng công anh ta dốc lòng bồi dưỡng quá.
“Phương Lý Tưởng.”
Phương thiện lương thực đức* Lý Tưởng: “Tôi đây, ông chủ.”
“Bảo người đại diện của cô nghe điện thoại.” Phương thiện lương thực đức* Lý Tưởng: “Dạ, ông chủ.”
Người đại diện nghe máy.
“Sếp Tiết.” “Để trống thời gian tối nay cho Phương Lý Tưởng.”
Giọng điệu này tựa như không muốn chút nào, nhưng lại không thể không làm theo, giống như… giống như những
cô gái nhà lành sống trong Câu Lan Viện*, bị ép làm gái lầu xanh, cho dù trong lòng không cam nhưng vận mệnh
đã thể rồi.
(*) Câu Lan Viện: Nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Người đại diện không sao hiểu nổi: “Dạ?”
Không biết ông chủ Vì sao lại tức giận nữa: “Nghe rõ chưa?”
“… Rõ ạ.”
“Đưa di động cho cô ta.”
Lại đổi người nghe điện thoại.
Trong tay Phương thiện lương thực đức* Lý Tưởng có một kịch bản, vai diễn của cô là một phi tần không được
sủng ái. Cô nhập vai chỉ trong vài phút, thái độ hầu hạ Thảnh thượng: “Ông chủ, người cứ sai bảo.”
Nhỏ hai mặt này!
Tiết Bảo Di nhếch mép, nở nụ cười cực kỳ xấu xa: “Thể nói vài câu êm tai cho tôi nghe nào.”
Đầu của tên này bị cửa kẹp à?
Được thôi.
Ai bảo anh là Kim Chủ Ba Ba!
Phương Lý Tưởng sắp xếp cầu từ đôi chút, sau đó ngâm nga một đoạn đong đầy tình cảm: “Ngài giống như mưa phùn ngày xuân, tưới nhuận vạn vật; ngài không khác gì cơn gió mùa hè, mát mẻ nhẹ nhàng, ngài tựa như mặt trời
lặn chiều thu, đẹp đẽ vô biên; ngài có khác gì hoa tuyết mỏng manh ngày đồng, trắng không tỳ vết.”
Tiết Bảo Di như mưa như gió như nắng lại như tuyết: “…”T
Anh ta dứt khoát dập máy.
Ting.


Nhỏ lưu manh gửi tin nhắn WeChat.
“Con trai, tối nay bố không cần làm việc, chín giờ bố đưa con bay đến BootCampt}
(*) Một địa điểm trong game PUBG.
Nhỏ này thật sự có bản lĩnh khiến anh ta bùng nổ ngay tức thì.
Hết lần này tới lần khác, vậy mà anh ta còn cảm thấy sắm vai rong chơi với cô nàng sảng khoái biết bao.
Mẹ nó, tự ngược là đây sao?
Tiết Bảo Di nén lửa giận đầy bụng mà quay về phòng riêng, vừa vào đã nhìn thấy Giang Chức đang bóc hạt đậu
tằm cho Chu Từ Phưởng, mười ngón tay không dính nước xuân của cậu ấm mà nay lại bóc hạt đậu tằm cho người
ta, hơn nữa còn bọc đến mức sướng chết đi được.
Đậu tằm rán dầu, đây là lần đầu Chu Từ Phưởng ăn món này.
Vỏ đậu vứt đầy khay, trước mặt Chu Từ Phưởng là đĩa nhỏ đựng hạt đậu tằm đã bóc, chất thành ngọn núi. Giang
Chức tháo bao tay dùng một lần, rót cho cô tách trà xanh: “Ăn ngon không?”
Chu Từ Phưởng nhai rôm rốp: “Ngon ạ.”
“Vậy anh bảo nhà bếp làm thêm, em gói mang về ăn nhé.”
“Được.”
A Vãn gọi hai khay đậu tằm nhưng lại chưa được ăn hạt nào: “Chưa bóc hết đã gọi thêm rồi, quá tệ.”
Giang Chức ngẩng đầu: “Cút ra ngoài.”
“Da.”
Anh ta cút ngay.
A Vãn xuống bếp để gọi đậu tằm.
Giang Chức hung dữ với A Vãn xong, đôi mắt hoa đào lập tức chuyển sang nhìn Chu Từ Phưởng, ánh sáng trong
đôi mắt hoa đào ấy như muốn tràn ra ngoài: “Anh bóc hết rồi lại đưa thêm cho em.” Tiết Bảo Di vừa ngồi xuống:
“…”
Không chịu nổi!
Đây có còn là sói con Giang Chức không? Cậu ta bị Chu Từ Phưởng mài mòn móng vuốt, nhổ sạch hết răng, trị
thành mèo con rồi à?
Chu Từ Phưởng từ chối: “Em có thể tự bóc.”
Lúc này đây, con cún mắc chứng sạch sẽ như Giang Chức lại không ngại bẩn, dùng tay lau miệng cho cô: “Em đã
quen bạn trai rồi, có sức lao động miễn phí thì phải dùng, biết chưa?”
Chu Từ Phưởng do dự mà cũng rất xoắn xuýt.
Cô nhìn đống vỏ đậu tằm trên bàn tận ba lần.
Sau cùng cô cảm thấy mình vẫn nên ăn ngay nói thật: “Nhưng em muốn gặm vỏ đậu tằm mà.” Chu Từ Phưởng
lặng lẽ nhón lấy miếng vỏ đậu mà Giang Chức vứt vào khay, nhanh chóng bỏ nó vào miệng nhai tới nhai lui, sau đó mỉm cười thỏa mãn: “Lớp vỏ này có rất nhiều gia vị, thật là tươi mới.”
Giang Chức: “…”
Làm người không nên tùy tiện cười nhạo người khác, nhất là anh em với nhau, trừ khi bạn thật sự không nhịn nổi.
Tiết Bảo Di: “Há há há há há há há…”]
Ngay cả Tiết Băng Tiết cũng cười hì hì. Giang Chức lườm Tiết Băng Tuyết lập tức nghiêm chỉnh: “Giang Chức, tôi
có chuyện muốn nói với cậu.”
Giang Chức nhìn Chu Từ Phưởng nhai vỏ đậu tằm đến mức thỏa thích, sau cùng đành đưa cái khay đựng đầy vỏ
đậu đến trước mặt cô: “Anh ra ngoài một lát, em ăn trước đi.”
“Dạ dạ.” Cô nhét hai thêm miếng vỏ vào miệng, nhai đến thích thú.


Giang Chức đứng dậy, đá ghế của Tiết Bảo Di: “Cậu chơi với cô ấy một lát đi.”
Tiết Bảo Di cười như thằng lưu manh: “Không sợ tôi dạy hư em à?”
“Thử đi rồi biết.”
Giang Chức xoa đầu cô gái của mình, sau đó ra ngoài với Tiết Băng Tuyết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom