• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Lấy chồng quyền thế Full 2023 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 272: EM KHÔNG BIẾT ANH LÀ LANG VƯƠNG SAO?

62417.png
Cô suýt nữa phun ra máu. Quả nhiên vì muốn ôm chặt mà bà nội đã hao tốn rất nhiều tâm sức. Bỗng nhiên cô có cảm giác tội lỗi. Bà nội dồn hết tâm huyết, lao tâm lao lực để chuẩn bị, vậy mà bọn họ lại lén lút tránh thai.

“Tiểu Thiển về rồi à?”

Từ trong nhà vang lên tiếng nói của bà nội, Lâm Thiển lập tức tiến lên: “Dạ, bà nội, cháu về rồi. Lúc cháu lên xe thì anh ấy bảo đã ra tới cửa, chắc là đi được nửa đường rồi.”

Bà nội lôi kéo Lâm Thiển, len lén áp sát vào, thấp giọng khẽ nói: “Tối hôm nay bà nội có chuẩn bị đồ tốt cho cháu, cháu nhớ ăn cơm xong thì đi tắm rửa. Đồ tốt bà để ở trong tủ phòng tắm, nhớ đấy!”

“Đồ tốt gì vậy ạ?”

Bà nội chỉ cười và nói: “Khi nào cháu thấy thì biết, nhất định hữu dụng, nhớ lời bà đấy.”

“Hả, là thức ăn?”

“Không phải, khỏi cần đoán, lát nữa cháu thấy sẽ biết. Đối với cháu hay Thành Kiêu đều là đồ tốt cả.” Lâm Thiển nghĩ thầm, dù sao cũng là đồ có ích cho việc mang thai, chắc là bùa phép linh tinh mà bà nội cầu trong chùa miếu.

“Được rồi, được rồi, cháu sẽ dùng. Đồ bà nội chuẩn bị chắc chắn là đồ tốt, cảm ơn bà.” “Ừ, ngoan lắm, bà nội thương.” Chỉ chốc lát sau, chiếc xe uy phong lẫm liệt của Cố Thành Kiêu chạy vào sân lớn.

Lâm Thiên đứng ở cửa đón. Vừa nhìn thấy anh, cô đã lập tức nhào tới, nhảy phốc lên eo anh. “Khụ... Nặng thể...” Cố Thành Kiêu ôm đùi cô, cố ý khom lưng như ôm cô không nổi.

Lâm Thiển chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói: “Đúng đó, em béo lên thì sao? Anh có cần khoa trương vậy không?”

Cố Thành Kiêu giả vờ cố hết sức thẳng lưng, nhíu mày nói: “Ít nhất cũng phải nặng hơn năm cân.”

Lâm Thiển lớn tiếng đính chính: “Làm gì mà tới năm cân, cùng lắm cũng chỉ một cân thôi! Rõ ràng là một cân, một cân!”

Cố Thành Kiêu vừa cười ha ha vừa trêu cô.

Lâm Thiển tuột khỏi người anh, kéo anh vào nhà. Không thể để một mình cô bị bà nội công kích bằng canh bổ được, phải cho anh nếm thử mùi này cho biết. “Bà nội, Cố Thành Kiêu đã trở lại, có thể ăn cơm rồi.” Ngồi vào bàn ăn, rốt cuộc Cố Thành Kiêu cũng hiểu nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của Lâm Thiên lúc nãy. Cả một bàn đầy ngập thức ăn, có tới hai phần ba đều là nhiệm vụ của anh.

Dưới chân bàn, anh đá đá chân cô, hạ giọng nói: “Khó trách em béo lên như vậy.”

Bà nội nghe thấy liền ngắt lời: “Béo mới tốt. Béo mới có nhiều collagen hơn, thịt săn chắc hơn, chẳng phải sờ càng êm tay hơn sao?”

Lúc bà nội nói chuyện, hai hàng lông mày còn nhướng lên, giống như đang ra hiệu cho anh. Cố Thành Kiêu cạn lời, đành nói thẳng: “Bà nội, không thể nói bậy. Bà lớn rồi mà nói chuyện không đứng đắn sẽ dạy hư con cháu.”

Bà nội nở nụ cười: “Được được được, bà không nói nữa. Cháu uống hết bát canh tráng dương xong thì bà nín ngay.”

Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển không kìm được mà phì cười ra tiếng. “Cháu cũng đừng có cười. Cái này là của cháu, không uống xong thì không được rời bàn.” Lâm Thiển: “...”

Cuối cùng Cố Thành Kiêu đành nói: “Bà nội, ăn nhiều quá no sẽ ảnh hưởng tiêu hóa. Hơn nữa ăn no cũng không vận động được.” Bà nội biết thế nào anh cũng nói vậy, cho nên chỉ cười cười đáp: “Ăn xong thì hai đứa đi dạo cho tiêu thực. Không ai bắt hai đứa ăn xong thì lập tức sinh con đâu.”

Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển: “...” Cuối cùng buổi cơm chiều lâu lắc cũng kết thúc. Bà cụ ngồi xem truyền hình thực tế trên TV, vợ chồng son thì bị đuổi ra ngoài đi dạo. Đêm đầu thu, gió lạnh hây hây, khắp nơi thoang thoảng mùi hoa quế. Quả thật rất thích hợp đi dạo tiêu thực. Không vì màn đêm buông xuống mà con phố phồn hoa trở nên yên lặng. Ngược lại buổi tối ở đây càng nào nhiệt hơn. Cố Thành Kiêu dắt tay Lâm Thiển đi từ từ dọc theo con phố. Anh đã thay quân trang, hiện giờ đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Chỉ cần thêm một chiếc cặp công văn nữa là anh chẳng khác gì công nhân viên chức. Nhưng dù trang phục có bình thường cũng không che giấu được khí chất cao quý của anh. Dưới ánh đèn rực rỡ, cơ thể cao lớn đĩnh đạc của anh nổi bật giữa dòng người. Khuôn mặt tuấn tú lại càng thu hút mắt người đi đường. Anh giống như ánh hào quang, cho dù mọi người đang làm gì cũng đều phải ngoái lại nhìn.

Anh càng giống như một vị vương giả nắm trong tay vạn vật trên thế gian. Khí chất tôn quý tối thượng kia khiến người đi đường chỉ dám nhìn mà không dám tới gần.

Cho nên, Lâm Thiển cũng bị săm soi theo, dù sao cô cũng là người duy nhất đi bên cạnh ánh hào quang. Vì vậy Cố Thành Kiêu không muốn đi ở những nơi sáng sủa mà tình nguyện đi trên con đường mòn mờ tối. “Hôm nay công việc của anh bận rộn lắm sao? Đừng có nói là về nhà mà vẫn phải tăng ca.” Lâm Thiển khẽ hỏi. “Không bận, công việc thì làm mãi cũng chẳng xong. Anh vẫn phải có cuộc sống riêng chứ.” Lâm Thiên nghe xong lại không nhịn được trêu anh: “Ồ, Cố đại thủ trưởng còn biết tới cuộc sống riêng cơ đấy, quả là hiếm có.” Cố Thành Kiêu ngừng bước, nhìn cô một cách nóng bỏng, nói: “Nhờ em anh mới biết được thế nào là cuộc sống.” “...” Má ơi, nổi hết cả da gà.

Chưa đợi cô trả lời thì đột nhiên anh đã vươn cánh tay ra ôm cô, bàn tay to lớn đỡ lấy gáy cô kéo đến gần.

Anh cúi người, nghiêng đầu áp sát, cánh môi gợi cảm phủ lên môi cô. Cả đoạn đường vừa khéo không có đèn, chỉ có ánh trăng làm bạn. Nhất định anh có âm mưu hôn cô nên mới đi tới chỗ tối thế này.

“Đáng ghét.” Lâm Thiển ngượng ngùng đấm anh.

“Hiện giờ bà nội ở lại Thành Để, thật khó cho em. Cảm ơn em đã làm bạn với bà.”

“Chuyện này có đáng gì, em thích ở chung với bà. Bà nội rất vui tính, chỉ có cái chuyện mỗi ngày ép em uống canh bổ là không đỡ được thôi. Em bị béo phì rồi này.”

Cố Thành Kiêu cười: “Đừng lo, buổi tối cùng nhau hoạt động là được rồi.”

“Sói háo sắc.”

“... Anh còn có mặt mũi thừa nhận hả?”

“Em không biết anh là Lang Vương sao?”

“...” Được rồi, phục anh luôn. Đang lúc hai vợ chồng son đang tâm tình thì cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc. “Xuống xe, cút đi! Ông đây không có hứng thú với cô.” Đúng là giọng nói của Tống Đình Uy, “Sau này đừng để ông đây thấy mặt cô nữa!”

Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Anh ta đang ở trên đường lớn, dưới ngọn đèn đường, cho nên Lâm Thiên và Cố Thành Kiêu có thể nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta lại không thấy bọn họ.

Một người đẹp nóng bỏng gợi cảm bị Tổng Đình Uy đá xuống xe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom