• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 991-997

Chương 991: Thuật Tam Mục

“Hồ Bạch Linh!” Chung Trác Linh thấy Huyết Hồn Thú bổ nhào xuống, lập tức liền hét lên.

Mà giây tiếp theo ở phía sau bọn họ, một luồng ánh sáng chói lóa chợt lóe lên rồi biến mất. Vài mũi tên lập lòe ánh sáng bạc đột ngột bay ra, cắt xuyên qua không khí, ngay lập tức đâm thủng Huyết Hồn Thú, ghim chặt nó vào mặt đất.

Chung Trác Linh nhanh chóng kéo Hồ Bạch Linh còn đang bị dọa sợ tới mức ngây người ra khỏi đó, cả ba người cùng chạy vào trong trận pháp.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện Tân Trạm đang lơ lửng trên không, khi anh nâng tay lên, bên ngoài trận pháp dày đặc ánh sáng lấp lánh.

Tân Trạm lại lần nữa giương tay ra. Ánh sáng rực rỡ này bắt đầu khởi động, hàng trăm mũi tên đột ngột bay tới, giết chết con Huyết Hồn Thú cầm đầu. Hai con còn lại thì vội vàng giấy giụa khỏi ràng buộc, hốt hoảng chạy trốn vào trong bóng tối.

“Chung quanh càng ngày càng nhiều Huyết Hồn Thú rồi, phải làm sao bây giờ?”

Mặc dù bị Tân Trạm làm kinh sợ, đám Huyết Hồn Thú dừng lại ở xa xa xem xét tình hình nhưng số lượng những con vật này tăng lên càng lúc càng nhiều. Đôi mắt đỏ như máu bên ngoài trận pháp cũng không ngừng tăng lên trông thấy.

Dần dần, ánh đỏ dày đặc bao phủ tứ phía, ở bên ngoài tất cả đều là con mắt của những Huyết Hồn Thú, số lượng có thể lên tới hàng trăm con. Vừa nhìn thoáng qua thôi cũng sẽ khiến người ta không khỏi cảm thấy hoảng loạn, kinh người Lúc này đây, tất cả mọi người đã hoàn toàn bị vây trong trận pháp.

“Chết tiệt, lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện này. Vẫn Yêu Cốc này dù đã trải qua mấy năm nhưng trước đây từng có Yêu Vương đỉnh cấp, thậm chí là bậc Yêu Hoàng đã từng tồn tại ở nơi này. Sao chúng có thể chết dễ dàng như vậy chứ” Hồ Lão hối hận nói.

“Lão Hồ, giờ có nói như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, hiện tại nên nghĩ cách chống đỡ qua một đêm mới phải” Thiết Lang cũng hít sâu một hơi, đáp.

Ban ngày, bọn họ tiến vào nơi này mà không có một chút đe dọa nào cả, ai biết rằng ban đêm ở Vẫn Yêu Cốc lại phát sinh ra biết cố này chứ.

“Bây giờ chúng vẫn chưa dám tấn công, nhưng một khi số lượng đạt đến mức độ nhất định, chúng sẽ bất chấp trận pháp mà lao tới cắn nuốt máu thịt của chúng ta”

“Trận pháp này có thể chống đỡ nổi không?” Chung Trác Linh nói.

991-truyen-ky.jpg


“Chủ yếu đây là bí mật được truyền lại từ nhà tôi, trước đây ba tôi đã cấm tôi sử dụng trước mặt người ngoài.”

Lịch Ám Tây cười khổ: “Nhưng đã đến nước này, tôi đành phải nói ra vậy”

“Như mọi người đều biết, gia tộc tôi có Tam Mục Thần Thông, người bình thường không thể sử dụng thuật này nhưng thân là một vị Vương tử, tôi đã sớm có được Tam Mục rồi Cả Hồ Lão và Hồ Bạch Linh đều gật đầu, họ đều đã biết những chuyện này.

“Tam Mục này của nhà tôi có một Bảo Mệnh Thần Thông, sau khi được khai triển thì có khả năng quét sạch mọi thứ xấu xa xung quanh nó. Nhưng chiêu này không phân biệt được đâu là địch, đâu là ta. Phàm là tất cả ở trong tầm nhìn, là thần là quỷ đều sẽ bị tiêu diệt.”

“Vậy ý của Lịch Vương Tử là?” Hai mắt Hồ Lão sáng lên Lịch Ám Tây gật đầu nói: ‘Tôi cần phải đi ra khỏi đây, dẫn theo những Huyết Hồn Thú kia. Sau đó tìm một nơi không có người, mở ra Tam Mục để giết hết toàn bộ Huyết Hồn Thú.

Nhưng tôi lo là tốc độ không đủ, còn chưa kịp đưa bọn chúng đi khỏi tôi đã bị giết trước rồi”

“Cậu có cần một chiếc thuyền bay không?” Đại sư Thiết Lang nói Lịch Ám Tây đáp: “Hãy giao tất cả thuyền bay của mọi người cho tôi. Sau khi tôi tiêu diệt hết lũ Huyết Hồn Thú đó. Nếu thuyền bay chưa bị phá hỏng, sẽ trả lại cho mọi người.

Còn có, sức mạnh thuật Tam Mục của tôi chủ yếu là nằm ở việc thi triển ít hay nhiều linh khí.

Nếu mọi người có bất kỳ bảo vật nào để bổ sung hoặc tăng cường linh khí thì hãy cho tôi một ít”

Mấy người Hồ Lão gật đầu lấy ra chiếc.

thuyền bay của bọn họ, cũng như một số thuốc và linh dược mà họ mang theo. Lịc!

Tây cười cảm ơn sau đó vươn tay nhận l: vật.

Tân Trạm đứng sang một bên, lạnh lùng quan sát mọi thứ, lúc này anh đột nhiên vươn tay ấn lên cổ tay Lịch Ám Tây.

“Đợi chút”

“Anh làm gì vậy?” Vẻ mặt Lịch Ám Tây hơi thay đổi, lạnh mặt nói: “Anh Trình, tốt hơn hết anh đừng có mà phá đám. Huyết Hồn Thú ở xung quanh càng lúc càng nhiều, nếu anh làm chậm trễ thời gian, vậy chẳng phải sẽ hại chết tính mạng tất cả chúng ta hay sao.”

Chung Trác Linh cùng những người khác cũng ngạc nhiên nhìn qua đây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Anh nói anh có một bí thuật tổ tiên truyền lại, có thể phá bỏ mọi tai họa?” Tân Trạm cười nhạt nói: “Tôi cũng đã nghiên cứu kỹ những thứ này, anh có tiện biểu diễn cho chúng tôi xem một chút không.”

“Biểu diễn? Anh xem Vương Tử tôi là cái gì chứ?” Lịch Ám Tây hừ lạnh một tiếng, vung tay hất cánh tay của Tân Trạm ra, chế nhạo nói: “Anh cho rằng mình là ai mà có tư cách sai khiến tôi?”

“Chuyện này quả thực làm phiền anh rồi, nhưng tôi sẽ không để cho Vương Tử anh phải chịu thiệt đâu.”

Tân Trạm phất tay, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy trăm viên linh thạch tràn đây linh lực khiến cho hô hấp của Lịch Ám Tây đột nhiên dồn dập.

Dấy núi yêu thú có khá nhiều tài nguyên phong phú, nhưng thiếu nhất chính là linh thạch, hơn nữa số lượng linh thạch mà Tân Trạm lấy ra cực kỳ kinh người, ngay cả người tu luyện cũng sẽ vô cùng phấn khích.

“Còn có thuyền bay pháp bảo, cũng có thể, giao cho anh tất. Chỉ cần anh thi triển một chút, cách anh làm thế nào sử dụng Tam Mục này tiêu diệt tà ám là được” Tân Trạm cười nói: “Thế này có lẽ không tính là chịu thiệt chứ”

Ánh mắt Lịch Ám Tây thay đổi mấy lần, rốt cuộc thở dài một tiếng.

“Anh Trình quả thực rất quyết đoán, nhưng đáng tiếc tôi không có phúc hưởng thụ rồi”

Lịch Ám Tây cười khố nói: “Bí thuật của tôi, sau khi thi triển một lần sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu, nếu cho anh xem thì sẽ không thể dùng để cứu mạng được nữa”

“Ồ, ra là như vậy, tôi sẽ không ép Lịch Vương Tử nữa. Nhưng tôi tự tin là mình có đủ thực lực, nếu anh một mình đi ra ngoài thì quá là nguy hiếm. Như vậy làm sao tôi có thể bảo vệ anh được” Tân Trạm lại mỉm cười.

“Tôi sử dụng thuật Tam Mục, giết tất cả mọi thứ trong vài giây. Anh ở bên cạnh, không phải sẽ vô tình làm bị thương sao” Lịch Ám Tây cau mày đáp.

“Tôi không sợ. Nếu như anh giết tôi, vậy tôi tự nhận mình xui xẻo.’ Tân Trạm nói.

Chân mày Lịch Ám Tây không khỏi nhíu chặt lại, lúc sau anh ta liền cười lạnh nói: “Tôi hiểu rồi, anh không tin tôi. Vậy không còn cách nào khác, mọi người đành cùng nhau chờ chết thôi”

“Anh Trình, anh làm sao vậy?” Hồ Bạch Linh không nghe tiếp được nữa, cô ta liền mở miệng: “Lịch Ám Tây không ngại dùng tính mệnh bảo vệ cho mọi người, vậy mà anh lại gây khó dễ cho người ta. Nếu anh yếu đuối không dám chiến đấu, vậy thì cũng đừng cản trở người khác chiến đấu”

Nghe những lời này, Lịch Ám Tây lộ ra vẻ mặt tươi cười, anh ta trào phúng mà liếc nhìn Tân Trạm.

“Được rồi, là tôi sai, anh cầm lấy thuyền bay của tôi đi, linh thạch cũng tặng cho anh”

Tân Trạm bất lực lắc đầu, giao toàn bộ đồ cho Lịch Ám Tây.

Vẻ tự mãn trên mặt Lịch Ám Tây càng thêm nồng đậm, anh ta không ngờ mấy người này đều bị chính mình đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh ta đưa tay ra, nhận tất cả bảo vật mà mọi người đưa ra thu hết vào trong trữ vật giới sau đó vươn người nhảy lên, bay ra bên ngoài trận pháp.

Nhưng vào lúc này, Lịch Ám Tây không hề sử dụng phi thuyền như đã nói, mà anh ta bay lên không trung, toàn thân bộc phát ra một không gian kỳ lạ đang dao động.

“Lịch Ám Tây, cậu làm gì vậy!” Nhận thấy có gì đó không đúng, Hồ Lão lập tức phần nộ mà rống lên.
Chương 992: Giết không hết

“Ha ha, không ngờ đám ngu ngốc các người lại thật sự cho rằng tôi có thuật Tam Mục gì đó có thể tiêu diệt hết tất cả. Nếu ông đây có phép thần thông cỡ đó thì nhà họ Lịch của tôi đã sớm không còn là Vương tộc mà đã thăng cấp lên Hoàng tộc rồi!”

“Lịch Ám Tây, anh lừa chúng tôi à” Hồ Bạch Linh tức giận hét lên.

“Thật ra tôi không muốn bỏ các người ở lại nhưng không ngờ Vẫn Yêu Cốc này lại đáng sợ đến thế, không có ai có thể đối phó với mấy con Huyết Hồn Thú đó. Xin lỗi, tôi chỉ có thể đi trước một bước, nhưng các người cũng đừng hận tôi, ít ra thì tôi cũng lấy được bảo vật mà các người đã vất vả tích góp, không để chúng phải bị chôn vùi”

Lịch Ám Tây cười lớn sảng khoái, cảm giác như anh ta thông minh hơn hẳn những người ở đó. Tiếp đó, anh ta bóp nát một báu vật trong tay rồi chuẩn bị rời khỏi đó.

‘Ây”

Đột nhiên có một tiếng thở dài vang lên bên tai, vô cùng rố ràng.

Đột nhiên Lịch Ám Tây tắt nụ cười và ngây ra, không gian xung quanh lập tức có sự biến đổi.

Sau khi anh ta nhìn rõ lại được thì phát hiện ra bản thân vẫn còn đứng im bên trong trận pháp không hề nhúc nhích còn Tần Trạm thì đang đứng trước mặt anh ta, linh thạch phát sáng trên mặt đất, mọi thứ vốn dĩ không có gì thay đổi.

“Là huyễn thuật! Anh lại dùng huyễn thuật với tôi”

Lịch Ám Tây đột nhiên biến sắc rồi chỉ tay vào Tần Trạm. Đến bây giờ anh ta mới hiểu ra bản thân đã mắc bẫy của Tân Trạm để rồi nói ra hết tất cả những lời trong lòng mình.

“Nhưng những gì mà anh nói lại là những lời nói thật lòng của anh” Tân Trạm lạnh lùng nói “Lịch Vương Tử, thật sự không thể ngờ cậu lại là người như thế” Hồ Lão lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng.

Sắc mặt Lịch Ám Tây trở nên khó coi, ánh mắt anh ta sáng lên hồi lâu, sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Đúng thì đã sao? Nhiều Huyết Hồn Thú như vậy, các người ở đây sớm muộn gì cũng chết, nếu các người đã không muốn đưa bảo vật cho tôi vậy thì tôi tự đi”

Anh ta vừa nói vừa bay ra khỏi trận pháp, không một chút lưu luyến Sau đó, anh ta bay lên không trung rồi kích thích bảo vật của gia tộc mình sống dậy “Các vị, tôi đi trước đây, các người cứ đợi chết đi”

Dù sao thì Lịch Ám Tây cũng đã để lộ ra bản tính thật của mình, anh ta cười giễu cợt, trong mắt anh ta thì mấy người trước mặt đã là những cái xác chết.

Chỉ trong chớp mắt, Lịch Ám Tây đã bị lưồng khí xung quanh bao phủ rồi biến mất dạng.

“Cái tên khốn vô sỉ này” Hồ Bạch Linh nghiến răng, trước đây Tân Trạm truyền âm bảo cô ta diễn kịch, cô ta còn không muốn đồng ý nhưng dưới sự phối hợp của huyễn thuật thì Lịch Ám Tây đã để lộ ra suy nghĩ thật sự của mình.

“Không cần phải để tâm đến anh ta nữa, mấy con Huyết Hồn Thú đó sắp không chịu ngồi yên nữa rồi”

Tân Trạm lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Số lượng những cặp mắt màu đỏ đang lãng vãng xung quanh càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng tiến lại gần mấy người họ.

Có vẻ như chúng đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

“Chuẩn bị liều chết thôi” Thiết Lang cũng lấy cây búa lớn ra, tất cả họ đều vận linh khí tu ví.

“Không, mọi người hãy trấn giữ trận pháp, còn mấy con Huyết Hồn Thú đó thì cứ giao cho tôi.”

Tân Trạm lắc đầu, ánh mắt vô cùng trong sáng.

“Anh muốn một mình đối phó với hàng trăm con Huyết Hồn Thú đó sao?” Chung Trác Linh trợn tròn mắt rồi nói.

“Không sai, mọi người nhớ kĩ, tuyệt đối không được ra khỏi trận pháp” Tân Trạm gật đầu, lúc nấy khi anh quan sát Huyết Hồn Thú thì đã nghĩ ra được vài biện pháp.

“Rốt cuộc anh có phải là Tân Trạm không?” Hồ Bạch Linh đột nhiên lên tiếng hỏi, chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Cô ta.

“Cô sẽ biết được phải hay không nhanh thôi” Tân Trạm lạnh lùng mỉm cười và nói.

Tân Trạm thấy mấy con Huyết Hồn Thú đó đã tiến gần đến mép trận pháp thì đột nhiên bay lên.

Một chiếc roi dài xuất hiện trong tay Tân Trạm.

Chiếc roi vung lên như một con rồng đang bay lượn, bên trên chiếc roi dày đặc vảy, lúc nó chuyển động thật sự rất giống với một con rồng đang lắc lư.

Đó là roi đánh ma mà Tân Trạm đã rất lâu rồi không đụng đến.

Chiếc roi này chuyên đánh thần hồn nên vô cùng thích hợp dùng vào lúc này.

Một con Huyết Hồn Thú nhìn thấy Tân Trạm dám rời xa trận pháp thì bất chợt rống lên rồi hung hãn bổ nhào qua.

Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, anh vung chiếc roi dài rồi đánh lên người Huyết Hồn Thú.

Đột nhiên có tiếng roi quất xuống vừa thanh vừa dứt khoát vang to lên, khi bị roi đánh ma quất trúng thì cơ thể khổng lồ của con Huyết Hồn Thú lập tức bay ngược ra xa.

Cơ thể nó bay trong không trung rồi đứt ra làm hai như thể bị đã chiếc roi đánh nát.

Sau đó Tân Trạm liên tục vung roi đánh ma lên, đánh cho các con Huyết Hồn Thú xông đến đều lần lượt hồn bay phách tán “Chuyện này!”

Mọi người đứng trong trận pháp nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó thì đều ngây ra.

Mấy con Huyết Hồn Thú trước đây phải cần ba người hợp sức mới diệt được thì bây giờ đều không chị: một roi của Tân Trạm.

“Nhưng số lượng Huyết Hồn Thú quá nhiều, chiếc roi đó đánh không lại.” Thiết Lang không kiềm được căng thẳng nói.

“Ba, để con qua giúp anh ấy” Chung Trác Linh nghiến răng nói “Trác Linh, đừng làm loạn, nếu anh ta thật sự là Tân Trạm thì cô nghĩ anh ta sẽ đi đánh nhau khi không có sự chuẩn bị sao?” Hồ Bạch Linh nói: “Đến một con Huyết Hồn Thú chúng ta cũng không đối phó nỗi, cô qua đó cũng chỉ gây rắc rối thêm cho Tân Trạm mà thôi”

Đúng là như thế, trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tân Trạm đã buông chiếc roi dài trên tay ra, mặc cho roi đánh ma tự do di chuyển xung quanh người anh và đánh đuổi đám Huyết Hồn Thú đó.

Sau đó, Tân Trạm lặng thinh ngồi xếp bằng, một tia sáng màu đỏ vút ra giữa hai chân mày, cơ thể anh toát ra một luồng khí kì lạ rồi tràn ngập ra khắp nơi. Không gian phía sau lưng anh đột nhiên rúng động, một bóng đen cực lớn dần dần hình thành từ trong bóng tối “Đó, đó là người khổng lồ Thôn Thiên”

Mọi người nhìn thấy bóng người khổng lồ xuất hiện phía sau lưng Tân Trạm thì đều vô cùng kinh ngạc.

Thật ra thuật Thôn Thiên cũng không được tính là phép thuật của loài người mà ngược lại nó lại có nguồn gốc từ Yêu Tộc, có điều thuật này đã sớm bị thất truyền trong Yêu Tộc, không ngờ hôm nay lại được Tần Trạm thi triển ra.

Linh khí trong người Tân Trạm bộc phát, bên trong đó còn lẫn một ít tiên khí.

Điều này làm cho cơ thể người khổng lồ Thôn Thiên hình thành lần thứ hai càng thêm vững chắc hơn.

Dù sao thì lần trước Tân Trạm cũng chỉ cần đối phó có một mình Triệu Lam Sơn nhưng lần này anh lại phải đối mặt với hàng trăm con Huyết Hồn Thú Sau khi người khổng lồ hấp thụ được linh khí thì bốn con mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm nghiền lại của nó đột nhiên có một con mở ra và phát ra ánh sáng lóa mắt.

Cái miệng rộng đến mép tai cũng đột ngột mở ra, một vòng xoáy xuất hiện từ trong miệng nó, sức hút của người khổng lồ lập tức tác động đến toàn bộ không gian xung quanh.

Đến trời đất mà người khổng lồ Thôn Thiên cũng có thể nuốt chửng thì đương nhiên thần hồn cũng không ngoại lệ.

Đây cũng chính là lý do tại sao Tân Trạm lại dám xông ra ngoài.

Sức gió cực lớn lập tức cuộn tròn và không ngừng rít lên.

Mấy con Huyết Hồn Thú đó không thể khống chế được cơ thể của mình, một lượng lớn huyết quang trong cơ thể chúng đã bị lực hút hút vào, con nào con nấy cũng bay lên và phát ra tiếng kêu thảm thiết, chớp mắt thì chúng đã rơi vào trong cái miệng sâu hoăm của người khổng lồ.

Người khống lồ Thôn Thiên đó đã nuốt chứng hàng trăm con Huyết Hồn Thú chỉ trong nháy mắt.

Sau đó, nó nhìn xung quanh một lượt, nhảm mắt lại và rồi cơ thể bỗng biến mất không thấy đâu nữa.

“Phù” Tân Trạm cũng hít một hơi thật sâu, việc sử dụng thuật Thôn Thiên vốn đã phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, huống hồ gì anh còn dùng đến tiên khí.

“Thành công rồi” Bọn người Chung Trác Linh cũng thở phào, Tân Trạm thi triển phép thuật nhanh chóng tiêu diệt hết đám Huyết Hồn Thú xung quanh.

“Âm!”

Nhưng mọi người vẫn chưa kịp mừng thì bầu trời màu máu trên không của Vẫn Yêu Cốc đột nhiên rung chuyển.

Dường như bầu trời cảm ứng được Tân Trạm đã tiêu diệt rất nhiều huyết quang nên chỉ trong chớp mắt, mây máu cuộn lên từng đợt rồi đột nhiên có vô số huyết quang rơi xuống như mưa.

Những ánh sáng đó chạm đất thì nhanh chóng hợp lại với nhau, tạo thành những con Huyết Hồn Thú.

Lần này số lượng còn nhiều hơn, cũng chừng đến một ngàn con.

“Lần này thì tiêu thật rồi”

Mọi người nhìn thấy đám Huyết Hồn Thú nhiều gấp mười lần ban nãy đang nhe nanh múa vuốt, bao vây lấy mình thì đều bất giác lộ ra vẻ tuyệt vọng trên mặt.
Chương 993: Sử dụng xương thú

Ngay cả Tân Trạm cũng cau mày, đảo qua bốn phía.

Sắc mặt Lão Hồ cứng ngắc nói: “Trách không được Vẫn Yêu Cốc này, qua nhiều năm như vậy cũng không có tin tức truyền ra có người ra vào, tôi vốn tưởng rắng là nơi đây khó tìm, bây giờ xem ra quá khứ không chắc không có người tiến vào, chỉ là đều chết ở bên trong thôi”

Mấy ngàn con Huyết Hồn Thú, cho dù Yêu Hoàng ở đây, muốn tránh mũi nhọn của nó sợ cũng cũng khó có thể đối phó, huống chỉ là bọn họ. Xem ra bọn họ nhất định phải bỏ mạng ở đây rồi Tân Trạm hít sâu một hơi, xem ra chỉ có thể thử biện pháp đó.

“Mọi người ở lại đây, những Huyết Hồn Thú này, giao cho tôi.”

Ánh mắt Tân Trạm đảo qua đám người lão Hồ, lời nói nhàn nhạt lại khiến cho người ta một cảm giác an tâm trong lòng.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên lao ra, bất chấp tất cả.

“Tân Trạm hoàn toàn mở hết luồng khí bên ngoài cơ thể mình, lúc này anh giống như ngọn đèn sáng trong đêm tối, cực kỳ bắt mắt.

Những Huyết Hồn Thú kia phát giác ra, không khỏi rống giận liên tục.

Hầu hết tất cả bọn chúng đều bị Tân Trạm thu hút, đuổi theo anh.

“Tân Trạm” Hồ Bạch Linh nhìn Tân Trạm trốn đi xa, nước mắt trong hốc mắt không khỏi tuôn rơi Khuôn mặt cô ta đỏ lên, trong lòng vô cùng hối hận.

Trong tay của cô ta đang cầm bảo châu mà Tân Trạm để lại lúc trước, bên trong phong ấn một con huyễn thú, cũng là thần hồn có thể trợ giúp bọn họ ngăn cản Huyết Hồn Thú.

Mà vật này, là lấy được lúc giải phong ấn chiều nay.

Trước đây, Hồ Bạch Linh cho rằng Tân Trạm rất sợ chết, không để ý đến tính mạng đồng bạn, trong mắt chỉ có bảo vật.

Cho tới bây giờ, cô ta mới hiểu được mình sai đến mức nào.

Lịch Ám Tây miệng đầy dũng cảm nhưng trong lòng lại có ý nghĩ mang bảo vật chạy trốn.

Mặc dù Tân Trạm im lặng không lên tiếng nhưng lúc này lại dùng hành động chứng minh dũng khí của anh.

Hồ Bạch Linh vô cùng hối hận, bản thân thực sự là sai lầm lớn mất rồi Bên ngoài, cơ thể Tân Trạm tràn ngập ánh sáng, dần dần biến mất ở sâu trong sơn cốc.

Phía sau, mấy ngàn Huyết Hồn Thú phát ra ánh sáng màu đỏ máu, liều mạng đuổi theo.

Một màn này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

“Ba, Tân Trạm sẽ không sao chứ?” Chung rác Linh lo lắng chăm chú quan sát, lúc này gồm mấy ngàn con Huyết Hồn Thú, cô ta không thể tưởng tượng Tần Trạm có thể dựa vào đâu mà đánh bại chúng nó.

Mặc dù thi triển thuật Thôn Thiên lần nữa cũng phải tốn một lúc lâu mới được nhưng những con Huyết Hồn Thú khác làm sao có thể cho Tân Trạm cơ hội này.

“Tóm lại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện Tân Trạm chiến thắng mà thôi, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết ở chỗ này” Đại sư Thiết Lang hít sâu một hơi.

“Trước tiên đừng quan tâm Tân Trạm nữa, cất kỹ trận pháp này, không thể để vì chúng ta mà Tần Trạm lại liều mạng lần nữa”

Mọi người lấy lại tinh thần, bắt đầu tiêu diệt vài Huyết Hồn Thú ngoài trận pháp.

Sâu trong sơn cốc, Tân Trạm đã sớm khống chế Phi thuyền màu tím khiến tốc độ tăng nhanh đến cực hạn.

Những Huyết Hồn Thú này có tốc độ cực nhanh, nếu không có vật này thì Tân Trạm căn bản chạy không được xa như vậy.

Giữa không trung, ánh sáng màu tím lóe lên, Huyết Hồn Thú phía sau đuổi theo không thôi.

“Tân Trạm, cậu đừng nói cho tôi biết cậu không nghĩ ra biện pháp đi? Chạy tiếp như vậy, chờ linh khí trong phi thuyền hao hết thì chúng 1a liền xong đời đấy” Phù ma không nhịn được kêu lên.

“Gấp cái gì, đương nhiên tôi có biện pháp rồi” Tân Trạm cười cười nói: “Còn nhớ sơn động buổi sáng gặp phải không?”

Tới gần dấy núi yêu thú, Tân Trạm điều khiển phi thuyền xoay người một cái, phóng về phía dưới “Đầu lâu vàng? Cậu muốn lợi dụng đầu thần thú kia sao?” Phù Ma sửng sốt, sau đó hơi chút kinh ngạc nói: “Cậu đừng làm bậy, đầu lâu kia đích thật là công kích thần thức, đối với những Huyết Hồn Thú không có thể xác này khống chế cực kì mạnh mẽ. Nhưng ở khoảng cách gần, thần thức của cậu cũng bị ép ra bã thôi”

“Hơn nữa vật này chỉ là bản năng công kích, cậu căn bản không cách nào lợi dụng nó công kích Huyết Hồn Thú bên ngoài đâu.”

“Yên tâm đi, tôi còn chưa muốn chết đâu”

Tần Trạm cười thần bí.

Hai người nói xong, Tân Trạm đã khống chế phi thuyền nhảy vào sơn động.

May mắn huyệt động này đủ khổng lồ, những Huyết Hồn Thú kia phát ra tiếng rống giận dữ, theo đuôi mà đến.

Bay không lâu, tầm mắt phía trước đột nhiên rộng lớn hơn, Tân Trạm đi vào trong sảnh lớn phía trong sơn động.

Bộ xương cốt khổng lồ vẫn đứng vững, trên đỉnh đầu của nó, đầu lâu màu vàng ở trong bóng tối phát ra từng tia ánh sáng.

Tân Trạm thu hồi phi thuyền, nhanh chóng bay về phía đầu lâu màu vàng.

Áp lực mạnh mẽ lại xuất hiện.

Khiến đầu Tân Trạm bị trấn áp đau nhức, ngũ tạng như rung lên.

Thế nhưng anh vẫn cần răng, đi tới vị trí cực hạn mà anh có thể nhất, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

“Thuật Thôn Thiên!”

Tân Trạm lại lần nữa thi triển thuật pháp, huyết mang giữa mi tâm bay ra.

Nhưng lần triệu hồi này, anh lựa chọn hoán đổi vị trí người khổng lồ Thôn Thiên, cũng là ở phía sau đầu lâu màu vàng này.

Người khổng lồ Thôn Thiên lại xuất hiệ: vòng xoáy trong miệng khổng lồ một lần nữa bốc lên.

Cùng lúc đó, số lượng Huyết Hồn Thú dày đặc đến mức làm cho lòng người run rẩy, cũng đã vọt vào trong sảnh lớn này.

“Hút cho tôi Tân Trạm khẽ quát một tiếng, người khổng lô Thôn Thiên phía sau như cảm nhận được mệnh lệnh của Tân Trạm, đột nhiên xuất hiện lực hút vô cùng lớn, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sảnh lớn Những Huyết Hồn Thú mới vừa xông vào, bất ngờ không kịp phòng bị trong nháy mắt đã bị lực hút mang đi, hướng về phía người khổng lồ Thôn Thiên kia mà đi.

Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện.

Vị trí của người khổng lồ Thôn Thiên vừa vặn được Tân Trạm sắp xếp ở sau đầu lâu màu vàng, cho nên những Huyết Hồn Thú bị lực hút cuốn tới, trước tiên sẽ tiếp xúc với đầu lâu màu vàng kia.

Âm ầm ầm!

Còn không kịp bị người khổng lồ Thôn Thiên hút vào trong bụng, những Huyết Hồn Thú kia tiến vào khu vực áp lực của đầu lâu màu vàng, đã bị chấn động đến mức thân thể nổ tung, máu me bản tung tóe khắp nơi.

Mười đầu, trăm đầu, hơn một ngàn đầu!

Bởi vì người khổng lồ Thôn Thiên vẫn chưa hấp thu đủ Huyết Hồn Thú nên chuỗi lực hút này càng kéo dài. Ở trước mặt đầu lâu vàng, những Hồn Thú kia đều va chạm đến mức cơ thể hoàn toàn bị xé nát.

Mà chấn vỡ nhiều hồn phách như vậy nên đầu lâu vàng cũng bị hao tốn cũng không nhẹ, khiến cho ánh sáng bên ngoài đầu lâu màu vàng cũng dần dần ảm đạm xuống.

“Chết tiệt, một mũi tên trúng hai đích, thằng nhóc cậu… Tôi thật sự hoàn toàn phục rồi Cho đến lúc này, Phù Ma mới hoàn toàn hiểu được ý của Tân Trạm, không khỏi tán thưởng một câu.

Nhưng mà Tân Trạm cũng to gan thật, trước đó mặc dù anh chuẩn bị kế hoạch chu đáo cỡ nào thì cũng chỉ là suy đoán thôi. Dẫn nhiều Huyết Hồn Thú như vậy đi vào, một khi kế hoạch có trục trặc, vậy thì phiên phức đến rồi “Chẳng phải chỉ còn một con đường chết thôi sao? Đương nhiên phải thử rồi”

Tân Trạm mắt thấy chỉ còn một con Huyết Hồn Thú cuối cùng, cũng chết ở trên đầu lâu màu vàng này, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật anh ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng.

Chỉ là gặp phải loại cục diện hẳn phải chết này, thay vì buông bỏ hy vọng thì dù sao cũng phải thử một phen.

Tân Trạm dẫn dắt tất cả Huyết Hồn Thú đều chết oan chết uổng, người khổng lồ Thôn Thiên này cố gắng một hồi lâu, dĩ nhiên cũng không có nuốt vào được bất kỳ một con nào.

Lúc này mất đi tất cả mục tiêu, con mắt duy nhất ông ta mở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Tân Trạm một cái tựa hồ đang oán giận Tân Trạm, sau đó thân thể chậm rãi tiêu tán.

“Người khổng lồ Thôn Thiên thật sự đã chết sao?”

Cảm nhận được ánh mắt đầy cảm xúc của đối phương, trong lòng Tân Trạm không khỏi áy náy.

“Đầu lâu màu vàng này, hiện tại chắc là có thể lấy đi rồi”

Nhưng mà sau một phút, Tân Trạm liền thu lại suy nghĩ này, ánh mắt rơi vào trên đầu lâu màu vàng kia, trên mặt xẹt qua một chút hy vọng.

Anh tung người tiến lên, chộp lấy.

Mặc dù đã trải qua mấy ngàn đầu Huyết Hồn Thú liên tục công kích như vậy nhưng áp lực bên ngoài đầu lâu vẫn không yếu đi, Tân Trạm cảm thấy cánh tay đau đớn nên nhanh chóng rút tay về.


Chương 994: Đầu lâu dung hợp.
Nhưng Tân Trạm cũng không lo lắng, anh phóng thích thần thức của chính mình, không ngừng chống lại cỗ sức mạnh uy hiếp này.
Rốt cuộc, ánh sáng vàng bên ngoài đầu lâu mờ đi một chút, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bắt được cơ hội, tóm chặt lấy đầu lâu.
Thời khắc này, thần hồn Thanh Long trong thức hải Tân Trạm run rấy càng thêm kịch liệt giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo ngọt.
“Đừng nóng vội, chờ tao đưa vật này về nhận chủ liền cho mày mượn để hấp thu” Tân Trạm thì thầm tự nhủ một tiếng. Anh vạch đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt máu tươi rơi xuống bên trên cái đầu lâu.
Tách!
Giọt máu rơi trên đầu lâu tựa như một đóa hoa nở đỏ thắm.
Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một tiếng kêu cực lớn đột ngột vang lên từ trong thức hải, khắp thức hải của anh bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Đầu lâu vàng tự động lơ lửng bay lên một cách quỷ dị, đột nhiên bay về phía thiên linh của Tân Trạm.
“Mẹ kiếp, mày không vào thức hải của tao mà lại bay vào nơi đó” Tân Trạm kinh hãi Mà vào lúc này, thần hồn Thanh Long trong thức hải của anh cũng hoàn toàn mất khống chế, từ trong cơ thể anh bay ra ngoài theo hướng đầu lâu vàng, há miệng ngoạm một miếng.
Đầu lâu run lên, ánh sáng vàng bên trên lập tức tắt đi một phần. Nhưng đầu lâu này sau khi bị Thanh Long cần xé tơi tả liền quay sang đâm vào đầu Tân Trạm.
“Tình huống gì thế này!”
Tân Trạm cảm giác được khi đầu lâu vàng này đụng vào da thịt của mình lại hóa thành vô số chất lỏng màu vàng không ngừng ngấm vào bên trong.
Cảm giác này giống như dùng một cây châm đâm vào đầu, khiến Tân Trạm vừa đau vừa ngứa, đầu lại choáng váng một trận bèn không khỏi buột miệng rên lên thành tiếng.
Mặc kệ thần hồn Thanh Long ở bên ngoài không cam lòng rít gào thế nào, đầu lâu này giống như đã hạ quyết tâm muốn dung hợp vào với xương cốt của Tần Trạm.
Tựa như dù cho Tần Trạm được lợi đi chăng nữa thì cũng nhất định không để cho thần hồn Thanh Long cắn nuốt.
Đến khi từng giọt chất lỏng màu vàng cuối cùng ngấm vào đầu Tân Trạm, đau đớn bén nhọn nổ ra trong phút chốc khiến anh ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Tân Trạm đột nhiên tỉnh lại.
Anh nhìn thần hồn Thanh Long vẫn còn đang ngơ ngẩn lơ lửng giữa không trung, lập tức thu nó về lại bên trong thức hải “Đầu lâu vàng kia đâu rồi?”
Tân Trạm nhìn quanh bên ngoài, lại dò xét trong thức hải một chút, cảm thấy có chút mơ hồ.
Bản thân cực khổ mãi mới có được đầu lâu, thế mà giờ lại biến mất rồi?
“Nó đã dung nhập vào trong đầu của cậu rồi” Lúc này Phù Ma mở miệng nói “Thứ này không phải là đầu lâu thần thú sao, xương cốt của tôi sao lại có thể dùng hợp cùng nó được chứ?” Tân Trạm nghe xong, ngay lập tức há hốc mồm.
“Không phải cậu cùng nó, mà là nó tự nguyện dùng hợp với cậu. Đừng nói những cái này nữa, cậu thử cảm giác một chút xem bản thân có biến hóa gì không?” Phù Ma hứng thú nói.
“Cậu có thể sẽ thấy có chút mâu thuẫn nhưng trên thực tế đây là một cơ duyên hiếm có. Ở thế giới của chúng ta có rất nhiều thứ vô cùng tà đạo đều sẵn lòng dung hợp với xương cốt của rất nhiều yêu thú hoặc thần thú, thậm chí còn cả trái tim. Chuyện này có thể mang đến cho bọn họ sức mạnh càng lớn.” Phù Ma giới thiệu nói.
“Nhưng có một vài thân thể của thần thú, yêu thú cũng có ý thức tự chủ. Nếu chúng liều mạng phản kháng cũng không phải không có khả năng sẽ gặp phải tình huống lập tức bị nổ tung. Đầu lâu vàng này sẵn lòng chủ động hòa hợp một thể với cậu, quả thực là được món hời lớn”
“Ông thôi đi được rồi đấy. Cũng chẳng biết là trên đầu tôi gắn thêm cái gì nữa, chỉ thấy đầu nhức vô cùng thôi.”
Tân Trạm läc lắc đầu, sau đó tự cảm nhận một hồi rồi nói: ‘Không thấy có gì biến hóa cả.
Chỉ là cảm thấy đầu mình cứng hơn thôi, nhưng thế này cũng chẳng được tích sự gì”
“Đầu cứng hơn? Cái này đúng là có hơi vô dụng thật, cậu cũng không phải luyện thiết đầu công” Phù Ma cũng cảm thấy thốn.
“Có cái gì khác nữa không, ví dụ như có nhiều kí ức hơn chẳng hạn, hoặc là cảm ứng có cái gì đó đột nhiên tăng lên?” Phù Ma truy vấn nói. “Dù sao vật đó cũng là đầu lâu của thần thú, không thể nào lại không có một chút biến hóa gì chứ”
“Thật sự không có gì cả.”
Tần Trạm vừa cẩn thận cảm thụ lại một hồi, lại thở dài một hơi.
“Thôi bỏ đi, thứ này hẳn là có ích, chỉ là trước mắt tôi chưa thể chỉ ra rõ ràng được, đế về sau nghiên cứu thêm vậy”
Dù sao đầu lâu vàng đã muốn dung nhập.
vào bên trong đầu mình, sau này có thời gian mà, Tân Trạm cũng chẳng có gì phải sốt ruột “Dù sao đi nữa Thanh Long cũng đã ăn một miếng ánh sáng vàng rồi, thần hồn lớn mạnh không ít” Tân Trạm vẫn khá hài lòng với sự lớn lên của Thanh Long. Nếu thứ này được bồi dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ trở thành đòn sát thủ của anh.
“Đúng rồi, vật nhỏ kia cũng ăn một miếng”
Phù Ma đột nhiên lên tiếng.
“Ông nói là chim tước điểu vàng sao?” Tân Trạm sửng sốt.
“Ừ. Nó bị đầu lâu vàng hấp dẫn, tỉnh một hồi sau đó nuốt một mảng ánh sáng vàng xong lại đi ngủ. Thật sự là đầu heo, lần này không biết ngủ đến bao giờ” Phù Ma khinh bỉ nói.
“Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây. Biến mất lâu như vậy rồi, đám người đại sư Thiết Lang hẳn đang rất lo lắng”
Tân Trạm điều chỉnh khôi phục tu vi một chút rồi đứng lên.
Nhưng khi nhìn bộ xương trảng cực lớn kia bên trong đại điện, tâm niệm Tân Trạm vừa động, bộ xương trắng đó cũng thu lại đứng dậy theo.
Bộ xương trằng này được đầu lâu nuôi không biết bao nhiêu năm, toàn bộ khung xương trong suốt như pha lê. Hơn nữa đã chết nhiều năm như vậy mà lại không bị mục nát chút nào, có lẽ đây không phải là vật phàm trần. Hôm nay anh sẽ bị sơn cốc này đuổi ra ngoài, để nó ở lại đây thật đáng tiếc biết bao.
Khoảng thời gian này Tân Trạm luân phiên đại chiến, cất trữ được không ít không gian.
Một bộ xương trắng như thế này, bản thân anh cũng có nơi để cất.
Khi Tân Trạm ra khỏi sơn động, màn đêm đã tản đi, phía chân trời đang dần dần le lói ánh bình minh.
Trên mặt đất, những tia sáng đỏ đã biến mất hoàn toàn, tiếng thú rống cũng dân dần nhỏ lại rời xa.
Tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, sơn cốc lại dạt dào linh khí tựa như ở nơi tiên cảnh. Ai có thể nghĩ được nơi sơn cốc tịch mịch văng vẻ này, ban đêm sẽ trở nên kinh khủng như thế nào.
Cùng lúc đó, đám người Thiết Lang ngồi xếp bằng bên trong trận pháp, vài người đều có vẻ mệt mỏi nhìn bốn hướng.
“Ba, sao Tân Trạm mãi vẫn chưa trở lại vậy?” Chung Trác Linh mắt thấy tia nắng mặt trời chiếu xuống, không khỏi cảm thấy nóng lòng.
Tân có lẽ không gặp chuyện gì đâu.
Huyết Hồn Thú cũng đã biến mất rồi, chứng tỏ là kế hoạch của cậu ấy đã thành công” Đại sư Thiết Lang nói.
“Lỡ như, nếu lỡ mà đồng quy vu tận thì bây giờ phải làm sao?” Gương mặt Chung Trác Linh đầy vẻ lo lắng.
“Không được, con phải đi tìm Tân Trạm”
“Tôi cùng đi với cô” Hồ Bạch Linh cũng đứng dậy. Dù hiện tại bên ngoài vẫn có chút nguy hiểm rình rập nhưng bọn họ đã không chờ được nữa.
Hai người dắt tay muốn ra khỏi trận pháp.
Nhưng vừa hay vào lúc này, một thân ảnh đáp xuống đất.
“Các cô đi tìm ai?” Tân Trạm cười nói.
“Tân Trạm, anh không sao cả, vậy tốt quá rồi!” Chung Trác Linh và Hồ Bạch Linh thấy thế, cả hai đều vô cùng vui mừng. May mẫn nhờ có Tần Trạm mang toàn bộ Huyết Hồn Thú đi, bọn họ mới có thể bảo toàn tính mạng Nếu Tân Trạm vì vậy mà mất mạng, đời này của bọn họ sẽ day dứt khôn nguôi.
“Ha ha, tôi đã nói rồi, cậu sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu” Thiết Lang cũng rất cao hứng nói: “Lân này cậu đã cứu chúng tôi một mạng, ân tình này thật sự quá lớn”
“Tôi và Thiết Lang cũng không biết nên báo đáp cậu như thế nào cho phải.’ Hồ Lão cười khổ nói.
“Hai vị đại sư đừng nói như vậy” Tân Trạm mỉm cười lắc đầu nói: “Mọi người chế tạo chiếc thuyền bay này cho tôi, không phải cũng không nói đến điều kiện gì hay sao?”
“Mấy thứ này cho cậu, dù thế nào thì nó vốn là thứ mà cậu nên có mà Chung Trác Linh lấy từ trong túi cất đồ một thứ, giao cho Tân Trạm.
“Đây là cái gì?” Tân Trạm sửng sốt.
Chương 995: Kế hoạch của Lịch Ám Tây
Sau khi lấy túi trữ vật ra, Tân Trạm chỉ cảm thấy linh khí bên trong túi khá mạnh. Khi mở ra thì nhìn thấy hóa ra tất cả đều là yêu đan, cộng lại có mấy trăm viên, hơn nữa phẩm chất không tệ. Tất cả đều là nội đan yêu thú hóa cảnh “Những thứ này từ đâu ra vậy?” Tân Trạm thở ra một hơi khí lạnh.
Mấy trăm viên nội đan hóa cảnh, cho dù đám người Chung Trác Linh giết yêu thú thì e là cũng không thể dùng giết trong một lúc được nhiều thế này.
“Đêm qua, sau khi Huyết Hồn Thú chết, huyết quang ngưng tụ lại thành những thứ này, tôi đã thu thập lại hết. Phần lớn đều đã bị anh và trận pháp giết chết, cho nên tôi cũng xem như để vật về với chủ cũ.” Chung Trác Linh nói.
“Huyết quang sẽ ngưng tụ thành nội đan yêu thú.” Tân Trạm đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, tưởng chừng như mình đang bị mất máu vậy.
Đêm qua, hầu hết các Huyết Hồn Thú đã bị mấy đầu lâu vàng và cự thú Thôn Thiên tiêu diệt. Nếu giữ được nội đan, tiên khí trong cơ thể anh nhất định có thể tăng lên một bậc.
Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, Tân Trạm chỉ đành bất lực thở dài một hơi, nhận lấy yêu đan.
995-truyen-ky.jpg

“Vương Tử, vừa rồi tôi đã liên lạc một lần, vẫn chưa tìm được dấu vết của người đi đường mà cậu nhắc tới.’ Một thủ hạ yêu tu đi tới báo cáo tình hình.
Lịch Ám Tây phất tay, tên yêu tu lập tức rời đi “Lịch Vương Tử, tên Thiết Lang đó là con người. Tuy rằng ông ta có chút danh tiếng nhưng chúng ta đối phó cũng không có vấn đề gì”
Lúc này, một ông lão tóc trắng đứng bên cạnh Lịch Ám Tây lo lắng nói: “Nhưng Hồ Lão kia chính là đại sư luyện khí mà Yêu Hoàng tin tưởng nhất. Nếu chúng ta gây rắc rối cho ông ta thì e là chúng ta không gánh nổi trách nhiệm với Yêu Hoàng đâu.”
“Quân sư, ông lo lắng quá rồi” Lịch Ám Tây läc đầu nói: “Lịch Ám Tây tôi không phải kẻ ngu xuẩn, sao tự nhiên lại đi đắc tội với Yêu Hoàng bệ hạ chứ”
“Vậy Vương Tử điện hạ muốn?” Ông lão sửng sốt “Giống như tình huống đêm qua, nếu tất cả bọn họ đều chết ở Vẫn Yêu Gốc thì thôi.
Nhưng nếu có vài người trong số đó trốn thoát, chỉ cần là loài người hoặc là lão già họ Hồ đã chết thì bảo vật trên người bọn họ đương nhiên là của chúng ta rồi” Lịch Ám Tây lạnh giọng nói.
Trong lòng anh ta đang nghĩ tới chiếc thuyền bay và mấy trăm viên linh thạch cực phẩm của Tân Trạm. Đó đều là những thứ khiến Yêu Hoàng nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.
“Nếu Hồ Lão còn sống thì sao?”
Lịch Ám Tây nở một nụ cười âm hiểm, chỉ liếc nhìn ông lão một cái.
Trong lòng ông lão hơi run lên rồi không hề nói thêm gì nữa.
Bên ngoài dãy núi, Tân Trạm đột nhiên xuất , Hồ Lão và những người khác cũng ở gần đó.
“Chẳng trách trong sách cổ có ghi lại rằng, phải sử dụng Phù Không Nguyên Thạch ở bên ngoài dãy núi. Hóa ra nơi này năm ngoài phạm vi phong ấn của Yêu Hoàng năm đó’ Hồ Lão hít sâu một hơi, có chút cảm khái.
Chỉ mới một ngày mà không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra trong Vẫn Yêu Cốc như thế.
“Chúng ta đi thôi. Hy vọng lần này đi đường bình an vô sự”
Mấy người khác cất bước đi trước, còn Tân Trạm thì đưa mắt nhìn ra xa xa.
Chỉ e là chuyến đi này cũng sẽ không yên bình Sau khi bọn rời đi không bao lâu, trong sơn lâm chấn động một phen.
Mấy yêu thú cấp cao hóa cảnh đỏ ngầu cả hai mắt, lao ra từ trong bụi rậm. Khi chúng nhìn thấy mọi người thì đều lộ ra vẻ mặt khát máu, bất chợt gầm lên rồi vồ tới.
“Lui ra sau!”
Hai tròng mắt Tân Trạm ngưng tụ lại, anh đã sớm cảnh giác rồi, mấy chục chuôi phi kiếm bất ngờ lao ra khỏi cơ thể, lượn lờ xung quanh nhóm người với tốc độ cực nhanh rồi hóa thành một vòng kiếm trong nháy mắt.
Những con yêu thú này đánh tới thì đều đập thẳng vào phi kiếm. Thân thể của chúng bị kiếm quang xé ra từng mảnh, tất cả chúng đều biến thành một đống máu thịt lẫn lộn.
“Chuyện này sao có thể xảy ra? Ở đây không có Loạn Tâm Vụ, đáng lý sẽ không có bất kỳ yêu thú nào mất kiểm soát xuất hiện mới đúng” Hồ Lão nhíu mày khẽ nói.
“Không phải tự phát điên mà là có người bày kế Tân Trạm cười lạnh, một luồng linh khí bay ra từ trong tay, bản thẳng đến đại thụ cách đó mấy trăm trượng.
Sau đó, anh biến linh khí thành trường kiếm rồi vung mạnh lên.
Ngay lập tức, linh khí này quấn lấy một bóng người, kéo lại rồi ném xuống trước mặt mọi người.
Không cần những người khác ra tay thì tên này cũng đã bị Tân Trạm ném xuống mà ngất đi “Người này là người nhà họ Lịch, là do Lịch Ám Tây làm sao?” Hồ Lão tiến lên xé ống tay áo người này ra, sau khi nhìn thấy một dấu hiệu thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
“Lịch Ám Tây, đi ra cho tôi!” Hồ Lão không phải loại người cổ hủ, vừa suy nghĩ một chút đã biết chuyện gì đang xảy ra. Sắc mặt ông ấy xanh mét rồi đột nhiên tức giận hét lên.
Đêm qua Lịch Ám Tây chạy trốn, tuy rất vô sỉ nhưng cũng không làm cho ông ấy quá tức giận. Vì dù sao thì đến con kiến cũng tham sống nên nếu anh ta có thể chạy trốn thì đương nhiên ông ấy sẽ không ngăn cản Nhưng hiện tại bọn họ đã bình an vô sự, vậy mà Lịch Ám Tây lại bố trí yêu thú tấn công Hồ Lão. Thật là quá vô liêm sỉ!
Xét cho cùng, giữa các Yêu Tộc cũng những quy tắc riêng. Giống như việc đệ tử của Khấu Tiên Tông bị Vấn Tông giết hại vô cớ, cho dù Khấu Tiên Tông không đủ mạnh thì họ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
“Đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang ở đây. Địa bàn của nhà họ Lịch cậu cách dãy núi cả vạn dặm, làm gì có chuyện khi không thám tử của nhà họ Lịch lại chạy đến đây. Mau lăn ra đây cho tôi!” Hồ Lão thấy không ai trả lời thì lại mắng thêm.
“Hồ Lão, ông bình tĩnh đi. Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Lịch Ám Tây nhanh chóng xuất hiện trong sơn lâm, trên mặt mang theo tươi cười nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tức “Sau khi trốn thoát, tôi lo lắng khi các người rời đi sẽ bị yêu thú tấn công cho nên mới phái thuộc hạ đi xem xét xung quanh. Một khi có tin tức của các người thì phải báo ngay cho tôi. Người này do tôi phái tới để tìm kiếm mà thôi.”
“ có liên quan hay không thì cậu tự biết. Lão già này không thèm nói nhảm với cậu” Hồ Lão cười khẩy: “Quãng đường kế tiếp, tôi không muốn nhìn thấy yêu thú phát điên lần nữa”
“Hồ Lão đừng vội!” Thấy Hồ Lão chuẩn bị đưa đám người Tần Trạm đi khỏi thì Lịch Ám Tây nhướng mày, lập tức tiến lên nói: có chuyện muốn nói với anh Trình này”
“Tôi và anh có chuyện gì để nói à?” Tân Trạm kinh ngạc hỏi.
“Tôi rất thích chiếc thuyền bay của anh. Tôi tự nguyện lấy một ít linh thảo đổi với anh”
Lịch Ám Tây chậm rãi nói.
“Dùng linh thảo đổi lấy thuyền bay, vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được. Tôi không có hứng thú” Tân Trạm chế nhạo.
“Anh Trình, tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ càng: Lịch Ám Tây hít một hơi rồi nói: “Hồ Lão là cường giả của Yêu Tộc tôi, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức bảo vệ. Nhưng quãng đường từ đây về lại Vấn Tông xa xôi hiểm trở, với lại còn có rất nhiều yêu thú. Đêm qua mọi người đã đối phó với Huyết Hồn Thú, e là đã bị thương không nhẹ, nếu giữa đường gặp phải nguy hiểm gì thì sợ là không sống được đến lúc trở về. Vả lại, dù anh có thể thoát được thì liệu đại sư Thiết Lang và Chung Trác Linh có thể an toàn không?” Lịch Ám Tây nở nụ cười âm hiểm mà nói.
“Anh uy hiếp tôi sao?” Tân Trạm nheo mắt lại.
“Ha ha, vậy thì không dám. Tôi chỉ có lòng nhắc nhở anh thôi.” Lịch Ám Tây nói.
“Anh cho rằng tôi bị thương nặng nên tưởng là có thể uy hiếp được tôi, ép tôi phải nhượng bộ được sao?” Tân Trạm lắc đầu, iế ngu dốt, cút ngay cho tôi!”
Chương 996: Thần thức xuất hiện vấn đề

“Anh đừng không thức thời như vậy” Sắc mặt Lịch Ám Tây hơi cứng đờ, chợt lạnh lùng nói: “Giết anh cũng dễ dàng giống như giết một chó vậy, bây giờ tôi không chỉ giết anh mà ngay cả Thiết Lang và con gái của ông ta, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu”

“Đúng là tự tìm cái chết mà”

Đột nhiên ánh mắt Tân Trạm thoáng qua chút lạnh lẽo, một ảo ảnh từ trong người anh bay lượn ra bên ngoài.

Bốp!

Lịch Ám Tây không kịp cản trở, chỉ cảm thấy một luồng ảnh đen đập vào mặt. Trên gò má đau nhức không ngừng, trong nháy mắt đã bị đánh đến mức bay ra ngoài, lượn vài vòng trên không trung rồi sau đó đụng ầm vào trên cây đại thụ khiến đại thụ ngàn năm lập tức vỡ nát.

Tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt, không ai ngờ được Tân Trạm lại dám ra tay với Lịch Ám Tây như vậy.

“Anh dám đánh tôi sao?” Trên mặt Lịch Ám Tây hằn lên một vết máu, anh ta khó tin sờ lên gò má đã sưng đỏ của mình rồi từ dưới đất bò dậy, tức giận quát: “Lên, làm thịt anh ta cho tôi Anh ta vừa mở miệng thì tất cả các yêu tu của nhà họ Lịch đều dâng lên sát khí, bọn họ vội vàng rút vũ khí ra chỉ về phía Tân Trạm.

“Để tôi xem ai dám ra tay”

Cả người Tân Trạm quỷ mị như diêm la, trong chớp mắt đã bay đến bên cạnh Lịch Ám Tây, tay phải chụp vào trên cổ anh ta.

Đột nhiên U Lam Minh Hỏa xuất hiện, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Lịch Ám Tây. Ngọn lửa nóng bỏng kia tản ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm khiến cho cơ thể Lịch Ám Tây lập tức cứng đờ lại.

“Buông Vương Tử của nhà tôi ra” Một đám yêu tu đều thốt lên giận dữ, vây quanh Tân Trạm.

“Lịch Ám Tây, bảo thủ hạ của anh chú ý một chút, nếu không tôi sợ rằng bàn tay này của mình sẽ dễ run, khiến ngọn lửa kia dính lên người anh, như vậy thì anh sẽ lập tức hóa thành cát bụi mất”

Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng, ngọn lửa U Lam kia không ngừng đến trước mặt Lịch Ám Tây khiến sắc mặt anh ta thay đổi. Anh ta có cảm giác ngọn lửa kinh khủng này sẽ bay vào cơ thể mình, sau đó sẽ đánh tan mình thành mây khói giống như Tân Trạm đã nói.

“Đừng làm càn, lui về phía sau cho tôi”

Lịch Ám Tây rống to, trong lúc nhất thời người nhà họ Lịch không dám tiến lên.

“Con mẹ nó, đều lui về sau hết đi” Lịch Ám Tây mảng.

Trưởng lão tóc trắng kia đi ra, người nhà họ Lịch chậm rãi thối lui.

“Chàng trai này, xin hỏi cậu muốn làm gì thế? Chẳng lẽ cậu muốn uy hiếp con trai trưởng của Yêu Vương sao? Đây là sai lầm động trời đấy, như vậy cậu tuyệt đối sẽ không thể ra khỏi dãy núi yêu thú này đâu. Vì thế tôi khuyên cậu mau chóng buông Vương Tử nhà tôi ra đi” Ông lão tóc trắng rất bình tĩnh, mở iệng nói.

Lời nói của ông lão vô cùng tự tin, đây cũng là sự thật. Mặc dù nội bộ của Yêu Tộc có chút mâu thuẫn nhưng tổng thể vẫn luôn nhất trí đối ngoại, nếu như Tần Trạm cố ý bắt giữ con của Yêu Vương thì sẽ giống như gặp phải đại họa.

“Các người sai rồi, Lịch Ám Tây và tôi là bạn tốt. Thấy cả đoạn đường này, chúng tôi đã tiêu hao không ít thể lực nên đặc biệt đến đây bảo vệ chúng tôi, tại sao lại là uy hiếp chứ?

Đúng không Lịch Ám Tây?”

Tân Trạm cười nhạt, Lịch Ám Tây hừ khẽ một tiếng. Quan trọng nhất là ngọn lửa U Minh trước người Tân Trạm đang tỏa ra một luồi nhiệt, sau đó đột nhiên bay vào trong miệng anh ta.

“Anh, anh…”

Lịch Ám Tây trợn trắng hai mắt, tỏ vẻ chán ghét nhìn Tân Trạm. Hiện tại ngọn lửa đáng sợ kia đã bay vào trong bụng anh ta, nếu như đốt lửa thì chẳng phải đốt anh ta cháy sạch sao?

“Tôi nói không sai, phải không?” Tân Trạm nghiền ngẫm nhìn Lịch Ám Tây.

Lịch Ám Tây khẽ cần răng, anh ta vô cùng bài xích Tân Trạm nhưng hiện tại, dưới ánh mắt lạnh lùng kia, anh ta cũng chỉ đành phải dần dần rơi vào thế yếu.

Cho dù Tân Trạm có phải chịu chết hay không thì hiện tại, nếu như anh ta vẫn làm theo ý riêng, không nghe lời Tân Trạm thì người chết trước chắc chắn sẽ là anh ta.

“Đúng vậy, đương nhiên anh là bạn tốt của tôi rồi. Trưởng lão, lần này tôi đến đây là để bảo vệ mọi người rời khỏi dãy núi yêu thú”

Lịch Ám Tây cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn xung quanh nói: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau thu vũ khí vào đi”

Lũ yêu tu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn rối rít buông vũ khí xuống.

“Anh Trình, như vậy anh có thể thu hồi lại ngọn lửa của mình rồi chứ?” Lịch Trình cắn răng nói.

“Được rồi, chờ đến khi chúng tôi an toàn, đương nhiên anh cũng sẽ an toàn thôi. Chẳng phải anh đã nói dãy núi yêu thú rất lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra sao?” Tân Trạm cười nói.

Lịch Ám Tây hận không thể giáng cho mình một bạt tai.

Bây giờ chẳng những anh ta không uy hiếp được Tân Trạm một chút nào mà còn không thể giết chết Tân Trạm nữa, nếu động đậy thì ngay cả cái mạng nhỏ của anh ta cũng không còn, “Đừng làm càn, anh là con của yêu vương, cũng đã từng trải sự đời rồi. Ngọn lửa này của tôi chỉ có tôi mới có thể điều khiển được thôi, nếu như anh tự tìm cách lung tung, cuối cùng lại dẫn lửa thiêu thân thì đừng trách tôi không nhắc nhở”

“Bây giờ chúng tôi muốn nghỉ ngơi một lát, anh có thể cút rồi đấy”

Tân Trạm uy hiếp một tiếng, sau đó buông Lịch Ám Tây ra.

“Tôi biết, tôi biết rồi.”

Lịch Ám Tây vội vàng gật đầu, chạy ra thật xa, cách Tân Trạm một khoảng thật lớn, vô cùng sợ hãi.

Tân Trạm hít một hơi thật sâu, đột nhiên bày một trận pháp xung quanh, bao vây mấy người bọn họ bên trong lại.

“Tân Trạm, anh sao rồi Cho đến lúc này, sắc mặt Tân Trạm mới hiện lên vẻ tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng xuất ra, suýt chút nữa đã tê liệt ngã xuống đất.

Chung Trác Linh và Hồ Bạch Linh thấy vậy bèn vội vàng chạy đến đỡ anh.

“Thần thức của cậu rất yếu, ngọn lửa kia là thế nào vậy?” Hồ Lão bước tới chữa trị cho Tân Trạm một lượt, sau đó lo lắng nói.

“Không biết nữa”

Tân Trạm hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, trên đầu lại vô cùng đau đớn như bị kim châm vậy.

Loại cảm giác này không phải do cơ thể xuất hiện thất thường, cũng không phải do linh khí chỉ nhiều hơn thu mà chính là thần thức xảy ra vấn đề.

“Bởi vì đầu lâu vàng kia sao?” Ánh mắt Tân Trạm lướt qua chút lo lắng, loại cảm giác này rất giống với lúc dung hợp với đầu lâu vàng.

Hơn nữa trước đây anh chưa bao giờ xuất hiện qua loại tình trạng thế này cả.

Ngồi vận công hết một giờ, Tân Trạm mới dần dần khôi phục lại tinh thần Sau khi gỡ bỏ trận pháp, Tân Trạm phát hiện đám người Lịch Ám Tây đang sâm mặt đứng đó chờ đợi.

Không biết trong khoảng thời gian này, Lịch Ám Tây có tìm cách giải quyết ngọn lửa U Lam kia không. Thế nhưng Tân Trạm cũng tin tưởng, trừ phi anh ta vận khí nổ tung, chứ nếu không sẽ tuyệt đối không thể phá giải thuật này được.

Mọi người lại lên đường một lần nữa, lần này mấy người Tân Trạm cũng không cần phòng bị gì cả. Bốn phía đều có yêu tu của nhà họ Lịch và Lịch Ám Tây bảo vệ, bọn họ còn sợ xảy ra chuyện hơn đám người Tần Trạm.

Dọc theo đường đi, đột nhiên thần thức của Tân Trạm lại xuất hiện tình trạng này ba lần khiến anh càng thêm bất an.

Phù Ma nói vật này sẽ mang đến lợi ích cho anh, nhưng kết quả còn chưa phát hiện ra tốt chỗ nào thì đã gặp phiên phức trước rồi.

Cũng may là sau khi giao thủ xong thì thần thức mới bùng nổ, nếu như đang đánh đến chỗ quan trọng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, thần thức này cắn trả, khoảng cách đến lúc bùng nổ càng ngày càng ngắn.

Tần Trạm sợ rằng cuối cùng loại chuyện này sẽ trở thành trạng thái bình thường, thường xuyên xuất hiện, như vậy thì hại chết anh rồi.

Dọc đường đi, Tân Trạm cũng nói xa nói gần, hỏi thăm Hồ Lão tình huống tương tự.

Dù sao thì trước nay việc lấy máu và xương của thần thú hoặc yêu thú để tu luyện chưa bao giờ gián đoạn, Hồ Lão là một người có hiểu biết sâu rộng trong giới Yêu Tộc, có lẽ cũng có nghe qua.

“Thư viện của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sao?”

Tân Trạm khẽ nhíu mày, đây là câu trả lời của Hồ Lão đưa ra. Bên trong Yêu Tộc, tổng cộng có tam hoàng chín vương, mỗi người có địa bàn thành trì riêng. Mà Tuyệt Nhật Yêu Hoàng là hậu nhân của Lăng Nhật Yêu Hoàng, bên trong thành trì còn có một thư viện lớn nhất Yêu Tộc.

Hồ Lão từng nói ông ấy đã từng nghiên cứu không ít các loại sách tương tự ở đó, hơn nữa ông ấy và Hồ Bạch Linh cũng có giao thiệp rất tốt với các trưởng lão phụ trách thư viện.

“Nếu tôi muốn tìm ra vấn đề của thần thức thì xem ra phải đến đó một lần rồi: Tân Trạm thở dài một hơi, vốn dĩ bản thân muốn cách xa Yêu Hoàng một chút nhưng chuyện gì cũng có duyên phận của nó, thế mà ngược lại anh càng ngày càng xích lại gần Yêu Hoàng hơn.
Chương 997: Thành Yêu Hoàng Cũng không biết

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng này có phải là cha của chim tước điểu vàng mà suốt ngày ngủ trong thần thức của mình hay không.

‘Vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ chạm mặt ‘Yêu Hoàng rồi bị chất vấn về chuyện của chim tước điểu vàng, tự nhiên Tân Trạm thấy nhức đầu. Có điều để giải quyết vấn đề, anh không thể không đến Thành Yêu Hoàng Cầu mong có thể tránh xa Yêu Hoàng hết mức.

Về phần ông lão đánh cờ nhờ anh giao bức thư kia cho Yêu Hoàng.

Ông ấy lại không có ở đây, vậy thì làm sao có thể biết được anh có cố ý không đưa bức thư kia hay không Đến ngã rẽ, Tân Trạm cùng đại sư Thiết Lang tách ra, trực tiếp chia làm hai đường.

Đương nhiên đội hộ vệ miễn phí của Lịch Ám Tây cũng không lãng phí, vừa hay yêu cầu Lịch Ám Tây chia làm hai nửa bảo vệ cho đại sư Thiết Lang và Chung Trác Linh.

Lịch Ám Tây không biết Tân Trạm đang bày trò gì, cũng không dám tự tiện làm bậy, bằng không cái mạng nhỏ của anh ta có lẽ cũng sẽ tiêu tùng.

Bên này, Tân Trạm cố ý giảm tốc độ, đợi đến khi nhận được tin báo bình an của đại sư Thiết Lang, Tân Trạm mới yên tâm tiếp tục hành trình tăng tốc.

Chỉ qua vài hôm, trước mắt mọi người đã hiện ra một tòa hoàng thành cực lớn.

“Lịch Vương Tử, đa tạ anh đã bảo vệ mọi người trên cả chặng đường vừa qua, hiện giờ anh có thể trở về rồi”

Tân Trạm vỗ võ bả vai Lịch Ám Tây, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt đẹp.

Tay Tân Trạm ra một chiêu, triệu hồi U Lam Hỏa Diễm trong cơ thể Lịch Ám Tây ra bên ngoài.

“Tân Trạm, núi còn nước chảy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau” Lịch Ám Tây hừ lạnh nói.

Trong khoảng thời gian này anh ta cũng đã biết được danh tính thật sự của Tân Trạm.

“Vậy tốt nhất anh nên tự cầu nguyện đết lúc đó không phải là kẻ địch của tôi đi, nết không ngọn lửa này có lẽ sẽ không phải ở trong người mà là trực tiếp thiêu sống anh”

Tân Trạm cười lạnh nói.

“Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, bản thể của anh là gì, có khi bị hỏa thiêu sẽ hiện nguyên hình ra đó”

“Cứ đợi đó cho tôi. Chúng ta đi!”

Lịch Ám Tây hừ nhẹ một tiếng, dẫn người nhà họ Lịch rời đi.

“Vương Tử, chúng ta cứ để vậy mà buông tha thẳng nhóc thối kia sao?” Có một yêu tu trong đám không cam lòng nói.

“Phí lời, nếu không thì còn có thể làm gì được nữa?” Lịch Ám Tây cả giận nói: “Nơi này là địa bàn của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, ai dám động thủ bên ngoài hoàng thành của ông ta.

Hơn nữa, các người đánh thẳng được anh ta không?”

Lời Lịch Ám Tây nói ra làm cả lũ yêu tu so vai rụt cổ.

“Có điều thằng nhóc thối này dám chơi tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua anh ta đâu.”

Lịch Ám Tây nhìn chằm chằm bóng dáng Tân Trạm đang sắp khuất dạng, trên mặt hiện lên vẻ oán hận ngoan độc.

“Nếu anh ta đã có ý định đến thành Yêu Hoàng thì sẽ không rời đi ngay. Huống chỉ muốn giết anh ta, tôi cũng không cần thiết phải tự mình ra tay”

Hoàng thành của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng được xây dựng rất to lớn rộng rãi. Tân Trạm vào trong quan sát, phát hiện gần như kiến trúc hoàn toàn dựa theo hoàng thành của loài người mà xây nên.

Hai bên cửa thành có yêu tu hóa thành người đứng gác, kiểm tra những người đi ra đi vào.

Vì đi theo Hồ Lão, Tân Trạm cũng không bị ai gây khó dễ gì, thoải mái đi vào trong hoàng thành.

Một đường đi vào bên trong, Tân Trạm tấm tắc thưởng thức, ví dụ như cư dân trong thành có rất nhiều điểm khác so với con người.

Có những yêu tu hóa thành hình người, cũng có dạng nửa người nửa yêu có đuôi hoặc có tai dài, bên cạnh đó cũng tồn tại yêu thú giữ nguyên nguyên hình, chỉ là số lượng rất ít. Hơn nữa còn rất vội vàng, không đứng quá lâu ở đường phố.

“Hồ Lão, vì sao yêu tu ở trên địa bàn của mình lại vẫn muốn biến thành hình người?”

Tân Trạm không khỏi tò mò hỏi.

“Cậu Tần, đây là ý của Yêu Hoàng, cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới vậy” Hồ Lão cười nói: “Cậu nghĩ thử xem, nếu không mạnh mẽ áp chế để yêu tu hóa thành người, hoàng thành còn có thể ở hay sao?”

Tân Trạm sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng. Anh thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này, giờ mới nghĩ kỹ lại. Nếu như bên trong hoàn thành nơi nơi đều có các loại yêu thú khổng lồ, vừa bay vừa chạy, đừng nói tới đường phố không chịu nổi, có khi tường thành cũng dễ dàng bị đụng phải mà sụp đổ mất.

“Cậu Tân, nếu cậu có chuyện quan trọng cần phải đi thư viện thì trước tiên tôi sẽ dẫn cậu qua đó đã.”

Hồ Lão và Hồ Bạch Linh dẫn Tân Trạm đi qua một khu, đến một bên hoàng cung. Ở đó có một nơi âm u yên tĩnh, toàn bộ bên ngoài được bao quanh bởi trúc biếc tùng xanh, có một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua, một tòa Iầu năm tầng chót vót ở bên trong, bên ngoài người qua kẻ lại tấp nập.

“Hai người chờ ở đây một lát, tôi đi tìm bạn bè hỏi một phen. Dù sao cũng không có nhiều con người đi vào trong thư viện.”

“Nơi này bảo vệ thật sự khá ổn”

Tân Trạm nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy thư viện này linh khí mù mịt, trận pháp bốn phía dày đặc, xem ra canh giữ cũng rất nghiêm ngặt.

“Hồ Bạch Linh”

Ngay lúc hai người đang chờ đợi, bỗng xuất hiện một thanh niên trên người khoác kim giáp, mắt sáng rực nhìn Hồ Bạch Linh, từ từ đi tới.

Hồ Bạch Linh nhìn người vừa đến, đôi mắt xẹt qua một chút phiền chán.

“Bạch Linh, nghe nói mấy ngày trước cô và Hồ Lão đi ra ngoài tới nơi hoang vu, sao lại không gọi tôi đi theo bảo vệ cô?” Thanh niên trách cứ nói.

“Hùng Văn Ân, anh ăn nói cho đàng hoàng, tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, vì sao tôi phải gọi anh?” Hồ Bạch Linh lạnh lùng nói “Còn nữa, tôi và anh cũng đâu quen thân gì, đừng có gọi nhau thân thiết như.

“Bạch Linh, cho dù tôi đã trót sai một lần thì cô cùng đừng đối xử với tôi như thế chứ?”

Hùng Văn Ân bày ra vẻ mặt không thể tin được nói: “Đàn ông nào chẳng có lúc phạm sai lâm, cô chỉ cần giả vờ không biết là được. Lại nói nữ yêu kia chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.”

Tân Trạm đứng một bên nghe được, không nhịn được khẽ lắc đầu. Hùng Văn Ân này bị Hồ Bạch Linh bắt được chuyện trăng hoa vậy mà vẫn có thể mở miệng nói công khai như vậy, xem ra phẩm hạnh thật sự chẳng ra gì.

“Vô cùng xin lỗi, tôi không làm được, cho nên anh tránh xa tôi một chút đi” Hồ Bạch Linh chán ghét nói: “Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, tránh ra cho tôi.”

“Bạch Linh, cô!”

Thanh âm Hồ Bạch Linh có hơi lớn khiến cho người qua lại xung quanh đều tò mò nhìn ngó, mà sắc mặt Hùng Văn Ân ngay lập tức có chút tối sầm lại. Dù sao anh ta cũng là hộ vệ ‘Yêu Hoàng, hơn nữa gia tộc, thân phận cũng không kém gì Hồ Bạch Linh. Không ngờ rằng Hồ Bạch Linh lại không chút nào để lại mặt mũi cho anh ta.

“Cô cứ vậy mà vội vàng đuổi tôi đi, có phải là đã có mối ngon hơn rồi không?” Hùng Văn Ân thấy Hồ Bạch Linh không biết coi trọng mình, ngữ khí cũng lạnh đi.

Tay anh ta tóm lấy Hồ Bạch Linh, hừ nhẹ nói: “Nói cho tôi biết tên kia là ai?”

“Anh buông tay” Hồ Bạch Linh đau đớn kêu lên, muốn thoát khỏi Hùng Văn Ân nhưng đối phương như muốn bùng nổ, Hồ Bạch Linh cũng không phải đối thủ của Hùng Văn Ân “Muốn tôi buông tay cũng được, cô lập tức đáp ứng theo tôi về là xong” Hùng Văn Ân cười lạnh nói “Anh đừng có mơ tưởng.”

Vút!

Nhưng vào lúc này, một đạo roi đột nhiên đánh tới, vô cùng chuẩn xác quật vào cánh tay Hùng Văn Ân.

Hùng Văn Ân bị người ta đánh, chỉ cảm giác thần hồn như bị một cây châm đâm một nhát, anh ta lập tức thu tay về. Hồ Bạch Linh xoa xoa cổ tay bị năm sưng đỏ, lùi vài bước đứng bên cạnh Tân Trạm.

“Giữa thanh thiên bạch nhật lại động thủ với một cô gái, rõ ràng không phải hành vi của đại trượng phu nên làm” Tân Trạm thu hồi roi trừ ma, thản nhiên nói “Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của ông đây?”

Hùng Văn Ân nhíu mày quét mắt nhìn Tân Trạm một lượt, trong mắt anh ta chỉ có Hồ Bạch Linh. Hiện tại nhớ lại, dường như trước đó người này cũng ở bên cạnh Hồ Bạch Linh.

“Mày chính là tình nhân mới của Hồ Bạch Linh nhỉ, thế mà lại là tu sĩ loài người.”

Đôi mắt Hùng Văn Ân giật giật, nhếch miệng cười nói: “Hồ Bạch Linh cô đúng là cái thứ hạ tiện, lại còn biết dụ dỗ loài người. Có điều loài người đó chỉ chơi đùa Yêu Tộc mà thôi, đến khi nào chơi chán sẽ ăn cô sạch sẽ rồi vứt vào thùng rác.”

“Đừng nói anh ấy không phải như vậy, cho dù có thật như vậy đi chăng nữa thì tôi cũng can tâm tình nguyện” Hồ Bạch Linh châm chọc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom