• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-886

Chương 886






**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chương 886: Hành tung bất thường.



“Tân Trạm cách chỗ này tám mươi dặm, một nơi trên sườn núi” Bồ Tùng Nhân dùng một ngón tay chỉ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Sao lại chạy ra chỗ xa thế?” Phong Ngân Quang bất đắc dĩ nói.



Không phải Tân Trạm còn có trọng thương trong người hay sao, sao tốc độ còn nhanh hơn bọn họ thế này?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng cũng chẳng còn manh mối nào khác, hai người chỉ đành lên đường lần nữa.



Mà lúc này trên sườn núi bên kia, con yêu thú đã nuốt hết Tân Trạm vào bụng đang gặm nhấm một thi thể của con yêu thú khác. Với thân hình của nó, Tân Trạm bé như mắt muỗi như vậy làm sao có thể thỏa mãn được?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng mà đột nhiên, trong bầu trời nổi lên một trận gió lớn, một mảnh đất lớn bị bao trùm ảm đạm, phảng phất như có một đám mây đen đang che chắn. Vẻ mặt của yêu thú đột nhiên biến đổi, vứt thức ăn đi, co chân chạy về phía ngọn núi Lúc này ngay giữa không trung, sắc trời màu đen chiếu xuống càng ngày càng lớn, bao phủ hoàn toàn lấy con yêu thú, sau đó móng vuốt chim ưng giáng xuống, con yêu thú kêu lên thảm thiết, thân thể bị xuyên thủng, trực tiếp bị bắt lại.



Một con Ưng thú to lớn, kêu lên một tiếng, giương cánh bay khỏi nơi này.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một lúc sau ba người Phong Ngân Quang cuối cùng cũng tìm được đến nơi.



Thấy trên mặt đất có vệt máu, Phong Ngân Quang đi đến sờ vào.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không phải Tân Trạm, là máu của yêu thú”



“Đáng chết, tên Tân Trạm này rốt cuộc đang ở đâu?” Tào Phá Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói Hai người đã lan tỏa thần thức đến mức độ lớn nhất bao trùm lấy bốn phía nhưng vẫn không định vị được vị trí của Tân Trạm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu như Tần Trạm đang trốn thì bọn họ vẫn có cách lôi anh ra nhưng hành tung của đối phương lại không ngừng di chuyển.



“Thánh Tử Bồ” Phong Ngân Quang mất kiên nhãn quay đầu lại, lần này đến nói cũng lười, nhưng Bồ Tùng Nhân đương nhiên vẫn hiểu, lại bói thêm một quẻ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tân Trạm cách chỗ này năm trăm cây số, đang ở trên một cây đại thụ” Bồ Tùng Nhân nói.



“Sao có thể như thế được, Thánh Tử Bồ cậu chắc chắn không bói nhầm đấy chứ?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tân Trạm mới có một lúc mà đã bay tận năm trăm cây số?”



Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt dường như sắp phát điên lên rồi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bắt một tên bị thương sắp chết như Tân Trạm mà lại phí sức như vậy?



Một lúc thì mấy trăm dặm, một lúc lại mấy trăm dặm, chẳng lẽ thẳng oắt này lại còn biết bay?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hai vị, hai người đang nghỉ ngờ danh dự.



của nhà họ Bồ chúng tôi sao?” Khuôn mặt ngậm cười của Bồ Tùng Nhân đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phong Ngân Quang biết mình vừa lỡ lời, trong lòng nhất thời căng thẳng. Đừng thấy Bồ Tùng Nhân bên ngoài ra vẻ hòa khí, địa vị của nhà họ Bồ trong Vấn Tông đến nhà họ Phong cũng không dám tùy tiện chọc vào.



“Thánh Tử Bồ bớt giận, là lỗi của tôi, bói thêm quẻ nữa gấp đôi nhé” Phong Ngân Quang than thở nói.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Còn đuổi nữa sao?” Tào Phá Kiệt có lẽ muốn ngừng tiến công rồi.



Bọn họ đến bí cảnh này đã mấy canh giờ rồi, chẳng lấy được cái gì hay ho, đừng nói có bắt được Tân Trạm hay không, đến sợi lông của anh ta còn chẳng nhìn thấy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thử lần nữa xem, không được nữa thì thôi” Phong Ngân Quang cần chặt răng.



Chủ yếu là do đã đầu tư mất mười mấy viên linh thạch rồi, cứ thế này từ bỏ anh ta không cam tâm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trên cây đại thụ, con Ưng thú ném con yêu thú đã chết cho đám Ưng thú con đang gào khóc đòi ăn.





Trong lúc những con thú nhỏ xé nát thi thế, thân thể của Tân Trạm dần dần lộ ra.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thực ra khắp chặng đường đi Tân Trạm vân luôn có ý thức, nhưng bởi vì dưới thiên đạo phản phệ, anh quá sức yếu đuối, đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Dù sao bản thân cũng từng tu luyện qua nhiều thuật luyện thể như vậy kết hợp với công hiệu đặc thù của bột thuốc, phàm là đối với những yêu thú có hứng thú với anh đều không thể làm anh bị thương, Tân Trạm cũng bỏ mặc nó muốn làm gì thì làm.



Đến lúc này Tân Trạm đã triệt để mất đi ý thức rơi vào trạng thái ngủ sâu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy con tiểu yêu thú nhìn chăm chằm vào miếng thức ăn không cần được, chỉ đành ngước đầu lên nhìn mẹ oán trách, con Ưng thú đó nghiêng nghiêng đầu, trong mắt chứa đầy nghỉ hoặc, dứt khoát giơ chân đạp một cái vứt Tân Trạm xuống đất.



Trên cây đại thụ, vừa hay có yêu thú bây qua thuận tiện nuốt luôn anh vào bụng ở trong mảnh đất của yêu thú này, Tân Trạm giống như một quả bóng cao su, bị đủ các loại yêu thú ném qua ném lại, chính bản thân anh cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần chuyển đổi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ban đầu Tân Trạm phán đoán được đám Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt sẽ dùng thủ đoạn để truy sát anh nên mới nghĩ ra kế sách ẩn mình trong bụng yêu thú để lánh nạn, nhưng không ngờ sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền như thế này.



Cho đến khi Tân Trạm được đưa đến một nơi gọi là nhóm yêu thú cấp cao tụ tập, anh lập tức bị coi như quái vật, bị một đám yêu thú vây quanh xem.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Grao!” một con yêu thứ tức giận gầm lên, dùng móng vuốt nện lên người Tân Trạm, nhưng da thịt của Tân Trạm lại cứng rắn như: sắt thép, căn bản không có cách nào làm ra vết gì trên người anh.



Một con Yêu Lang xông đến, nhe hàm răng sắc nhọn cắn xé, nhưng chỉ thấy nó tru lên một tiếng đau đớn, ngược lại lại làm hàm răng gấy mất một nửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Từng con yêu thú tự mình thử sức, nhưng cũng chẳng hề hấn gì.



Nhìn thấy Tân Trạm không có bất kì dấu hiệu công kích nào, lại không động đậy gì, thậm chí đến hơi thở dường như không còn tồn tại, mấy con yêu thú dần mất đi hứng thú, bọn nó không có tính tò mò như con người, không phải kẻ địch, lại không thể lấy làm thức ăn Vì thế nên chúng nhao nhao tản đi, để mặc Tần Trạm nằm trên mặt đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tân Trạm năm một mạch liền ba ngày.



Bốn ngày trước, hai người Phong Tào cũng đã dừng truy sát.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bọn họ bị Bồ Tùng Nhân thu hơn trăm khối linh thạch, nhưng kết quả đạt được vĩnh viên là Tân Trạm không ở trong khu đất này, điều này khiến bọn họ gần như phát điên, cuối cùng đành lựa chọn bỏ cuộc.



Mà từ đầu tới cuối, bọn họ đều nghĩ không thông, rốt cuộc Tân Trạm dùng cách gì mà chạy nhanh được như vậy, di chuyển không theo bất cứ quy luật nào, quả thực không thể tưởng tượng nổi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bồ Tùng Nhân lại có chút tiếc nuối, Thánh Tử hai nhà Phong Tào dù gì cũng là người lắm tiền, cứ như thế mà hết mất, nhưng anh ta cũng chưa từng rời đi, vẫn đi theo hai người, biết đâu trong tương lai vẫn còn cơ hội kiếm tiền Còn có một đám người trong top một trăm kia nữa, ví dụ như tên cao, cũng muốn tìm kiếm Tân Trạm, nhưng bọn họ không có Thần Toán Tử giống như Bồ Tùng Nhân đi theo, hơn nữa bọn họ cũng không bao giờ nghĩ đến Tần Trạm lại chui vào năm giữa bầy yêu thú trong dãy núi.



Ba ngày sau, Tần Trạm vẫn ngủ say như trước, nhưng trong bộ não của anh, Kim Sắc Quang Đoàn đó lại rung lên vài cái, chậm rãi tỉnh lại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chít chí”



Quang Đoàn vừa tỉnh lại, không nhịn được lên tiếng oán trách.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước đây nó bị chưởng ấn của Vấn tông chủ đánh trọng thương, vẫn nương tựa vào bộ não của anh, nó cần linh khí để sống, cũng là do Tân Trạm cung cấp.



Nhưng bây giờ Tân Trạm đến thân mình còn khó bảo vệ, tự nhiên cũng không quan tâm được đến tên nhóc này, đã mấy ngày rồi nó không được ăn linh khí thơm ngát, chiếc bụng đói kêu ầm ï nên trong chốc lại bị tỉnh lại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Kim Sắc Quang Đoàn kêu lên vài tiếng, phát hiện Tân Trạm không phản ứng, nó tức giận nhảy về phía trước vài cái rồi đột nhiên bay ra khỏi đầu Tân Trạm.



Nó có khế ước huyết mạch với Tân Trạm, nhưng với điều kiện bình đẳng không phải chủ tớ nên nó được phép ra vào tự do.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi Kim Sắc Quang Đoàn xuất hiện trong thung lũng yêu thú này, một luồng hơi thở khổng lồ của yêu thú tràn ra, nhất thời kinh động đến toàn bộ yêu thú trong thung lũng.



“Gầm”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám yêu thú rục rịch, kinh thiên động địa rung lên, vô số yêu thú cực kỳ cường đại ngửi thấy hơi thở, tức tốc xông đến. Không lâu sau, hàng trăm con yêu thú cấp cao tập trung trong thung lũng trống trải này, con nào con nấy đều mang trên mặt vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Quang Đoàn nhỏ bé.



Chúng nó có chút không thể tin được, sức mạnh cường đại phóng ra lúc nấy là do vật nhỏ này gây ra?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một con Yêu Hùng khổng lồ mạnh dạn bước tới, nghiêng đầu nhìn Quang Đoàn rồi gầm lên một tiếng.



Sau đó, hàng trăm con yêu thú thi nhau gầm thét, âm thanh của chúng làm rung chuyển cả bầu trời, hơi thở cũng rung chuyển dữ dội Cảnh tượng này vô cùng kinh người, nếu lúc này Tân Trạm mà tỉnh lại, chắc chắn sẽ tê dại da đầu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom