Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-94

Chương 94: Tôi giết ông ta giống như giết gà giết vịt




Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên TruyenVietwriterVietwriter



Tần Trạm nhiều lần mạo phạm chọc tới Phùng Công, lại khiến cho người khác càng giật mình. Theo lẽ bình thường Tần Trạm nên trốn đi rất xa rồi mới phải chứ.



“Ông à, ông có sao không?" Tần Trạm quay người nhìn về phía Lư tông sư, hỏi.



Lư tông sư hơi vẫy tay, có phải phần cảm kích nói: “Người anh em, cảm ơn cậu.”



Tần Trạm cười nói: “Ngài ngồi đây nghỉ ngơi chút đi.”



Nhìn tư thái khiêm tốn của Tần Trạm, Lư tông sư không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu Tần Trạm không đắc tội với Phùng Công thì tốt biết bao nhiêu.



“Còn người khác nữa không?" Phùng Công lại quét mắt nhìn mọi người nói.



Hồ tông chủ cười nhạt, nói: “Phùng Công, tôi xem ông cứ điểm mặt gọi tên luôn đi cho nhanh!”



Phùng Công cười ha hả nói: “Hồ tông chủ, đã lâu không gặp, Phùng Công tôi cũng có chút nhớ nhung thủ đoạn của Hồ tông chủ, hay ông lên đây để tôi lĩnh giáo một chút?"



Hồ tông chủ đứng dậy nói: “Cầu mà không được.”



Đúng lúc này, Tần Trạm đưa tay ngăn cản Hồ tông chủ, anh cau mày nói: “Hồ tông chủ, chỉ sợ ngài không phải là đối thủ của ông ta."



“Tên kia, anh nói bậy bạ gì đấy." Liên Khánh Tùng giận tím mặt nói: “Anh chưa thấy thủ đoạn của sư phụ tôi, sao đã dám nói sư phụ tôi không đánh bại được Phùng Công hả?”



Hồ tông chủ vẫy tay ra hiệu cho đồ đệ đừng nói nữa, rồi thở dài nói: “Tần Trạm nói không sai, bây giờ tôi thực sự không phải đối thủ của Phùng Công, nhưng... Nếu tôi không chiến, thì nhà họ Hồ tôi về sau làm gì còn chỗ đứng ở nơi này nữa?"



Tần Trạm cười nói: “Hồ tông chủ đừng sốt ruột."



Ngay sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Phùng Công, cười nhạt nói: "Phùng Công, tôi nghĩ trước khi ông ra tay thì chúng ta nên giải quyết vấn đề của chúng ta trước đi.”



Nghe được lời này, tất cả mọi người bên trong hội trường không khỏi hít ngược lại một ngụm khí lạnh. Cái người tên Tần Trạm này thế mà lại chủ động khiêu khích Phùng Công? Anh ta điên rồi hay sao hả?



Phùng Công cũng không khỏi cau mày, cẩn thận đánh giá Tần Trạm. Chẳng lẽ sau lưng người này có bối cảnh gì cường đại hay sao?



Phùng Công từ trên đài cao đi xuống, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tần Trạm.



Cùng lúc đó Phùng Minh Lăng cũng được người của nhà họ Phùng đẩy tới trước mặt Tần Trạm.



Phùng Minh Lăng nhìn về phía Tần Trạm trong mắt toát ra tràn ngập lửa giận, nếu không phải gã bị trọng thương thì có lẽ đã đứng dậy liều mạng với Tần Trạm từ lâu rồi.



“Tần Trạm, cậu thật to gan, cướp đi đồ của nhà họ Phùng, còn phế con trai của tôi, bây giờ còn dám khiêu khích?" Phùng Công dùng giọng điệu mang theo vài phần tức giận nói.



Lúc này cụ Tô đứng dậy cười nói: "Phùng Công, Tần Trạm đã đồng ý chữa trị cho con trai của ông."



"Chữa trị?" Phùng Công cười ha hả nói. “Cụ Tô, ông già rồi nên lú lẫn đúng không? Nó đánh nát đan điền của con trai tôi, rồi giờ lại nói khôi phục lại. Tên oắt này đang lừa ông đấy."



Cụ Tô theo bản năng nhìn về phía Tần Trạm.



"Tôi đúng là có cách chữa khỏi cho con trai ông." Tần Trạm nói.



Phùng Công cau mày, suy tư một hồi rồi lạnh giọng hỏi “Cậu nói thật?"



“Thật hơn vàng thỏi." Tần Trạm gật đầu nói.



“Được!” Phùng Công chắp tay sau lưng. “Nếu cậu có thể chữa khỏi đan điền cho con trai tôi thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng."





"Tha cho tôi một mạng?” Trong mắt Tần Trạm có chút mơ hồ. “Ý ông là sao?"



Phùng Công ha ha cười nói: “Nhà họ Phùng tôi ở Gia Thành đã lâu, còn chưa bao giờ có ai dám ra tay với người nhà họ Phùng chúng tôi. Tôi có thể tha chết cho cậu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống thì khó tha. Hoặc là cậu tự phế hai tay hai chân, hoặc là tôi phế bỏ võ công của cậu. Cậu tự chọn đi.”



"Phùng Công nói vậy là có ý gì?" Cụ Tô đứng dậy nói. Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện VietwriterVietwriter



"Người trẻ tuổi luận bàn khó tránh khỏi có lúc gây thương tích cho nhau. Tần Trạm cũng có ý chữa trị cho cậu hai nhà họ Phùng, nếu lão đây còn được nể chút mặt già thì không bằng cứ bỏ qua vậy đi?"



Lúc này ánh mắt của Phùng Công bất chợt dừng trên người của cụ Tô. Ông ta nhìn chằm chằm cụ Tô một lúc lâu sau, đột nhiên nổ ra một luồng khí thế áp tới gần.



Cụ Tô lập tức cảm thấy như trước ngực có một toà núi lớn đè lên, vô cùng khó thở.



Lúc này Phùng Công mới lạnh lùng nói: “Tôi cho ông mặt mũi thì gọi ông là cụ Tô. Không cho ông mặt mũi thì ông chính là một lão già mãi không chịu chết! Nếu ông đã muốn ra mặt thay cho cậu ta vậy thì hay là lấy mạng của ông đổi lấy mạng của cậu ta?"



Sắc mặt cụ Tô lập tức thay đổi, không khỏi tức giận nói: "Ông hơi quá đáng rồi đấy.”



Phùng Công cười ha hả nói: “Ông còn nghĩ rằng ông là người của nhà họ Tô ở Thủ Đô hay sao? Bây giờ ông đã bị trục xuất ra khỏi nhà họ Tô rồi. Sao tôi lại phải cho ông mặt mũi chứ? Khuyên ông một câu, tốt nhất ông ngậm chặt cái miệng của mình lại nếu không tôi cũng không ngại tiễn ông một đoạn đường đâu.”



Một lời này lại khiến tất thảy mọi người đều kinh sợ. Sắc mặt mọi người hơi đổi. Phùng Công bây giờ đã không có ai có thể khiến ông ta kiêng dè một hai nữa rồi.



Cụ Tô hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói thì Tần Trạm đã phất tay, anh lạnh lùng nhìn Phùng Công nói: “Vừa rồi tôi có nói sẽ chữa trị cho con trai ông đúng không?"



Phùng Công gật đầu nói: “Không sai, tôi cũng đã đưa ra điều kiện mà tôi muốn."



Tần Trạm lạnh lùng nói. “Tốt lắm. Bây giờ tôi hối hận rồi."



Vừa dứt lời Tần Trạm dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đánh ra một chưởng.



Chỉ nghe uỳnh một tiếng, cả Phùng Minh Lăng và xe lăn của gã nháy mắt nổ tung, mà Phùng Minh Lăng trực tiếp bay lên cao hơn nửa thước, máu me đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.



"Con trai ông đã chết, không cần thiết phải cứu nữa." Tần Trạm chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.



Hành động này của Tần Trạm đã khiến tất cả mọi người trong hội trường chết lặng. Ở ngay trước mặt Phùng Công giết con trai của ông ta, Tần Trạm đúng là quá cuồng vọng.



“Con à!” Phùng Công vội vàng chạy đến trước mặt Phùng Minh Lăng, ôm lấy thân thể của Phùng Minh Lăng, mặt đầy bi thương.



Ông ta muốn dùng nội lực của mình để cứu Phùng Minh Lăng nhưng dù tốn sức bao nhiêu cũng không thể cứu được, Phùng Minh Lăng bây giờ đã là một cái xác không hồn.



"Con à." Phùng Công không nhịn được nữa ngửa mặt lên trời thét dài, nước mắt chảy ra.



Để bồi dưỡng được Phùng Minh Lăng, ông ta đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, thế mà giờ lại bị người ta giết chết ngay trước mặt mình. Làm sao mà không đau lòng cho được.



“Tần Trạm, tao muốn mày chết đi!” Phùng Công phẫn uất đứng dậy. Khí thế trên người bùng nổ, tất cả bàn ghế trong hội trường đều bị thổi bay. Những người không kịp né trực tiếp mà hộc máu.



Tần Trạm duỗi tay bảo vệ Tô Uyên và cụ Tô sau đó nhìn về Phùng Công nói: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, đưa toàn bộ dược liệu của nhà họ Phùng đến nhà tôi, tôi có thể tha chết cho ông."



"Tha chết cho tôi? Ha ha." Phùng Công giống như vừa nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới, cười ngặt nghẽo. “Mày đúng là vô cùng cuồng vọng. Còn chưa có ai dám nói với Phùng Công tao như thế đâu!"



Phùng Công nhìn chằm chằm Tần Trạm, cả người uy áp nháy mắt nhắm vào Tần Trạm mà đi. Tần Trạm hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì, sát ý dào dạt đáp trả.



“Đại ca, tôi tình nguyện chiến đấu cùng với anh!” Tất Tiêu Dao nhanh chóng đứng dậy, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất rồi đứng ở một bên Tần Trạm.



Tần Trạm nhìn Tất Tiêu Dao một cái, không khỏi có chút cảm kích. Biết là không thể mà vẫn làm, người tài giỏi như vậy rất đáng để kết giao.



“Không cần đâu." Tần Trạm vẫy tay nói. “Tôi giết ông ta chỉ như giết gà giết vịt mà thôi." Đọc truyện full trên truyenVietwriterVietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom