Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-444

Chương 444







Chương 444



Đây không phải là xiểng xích bình thường, trên dây xích còn khắc những ký tự dày đặc.



Tần Trạm thử hoạt động cơ thể mình, nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không thể cử động được. RÕ ràng sợi xich trói không chặt nhưng lại không thể nào nhúc nhích nổi.



Cũng đúng lúc này, một tia sáng phát ra từ trên sợi xích đó, sau đó, anh chỉ cảm thấy dường như xiềng xích đang cắm vào trong người mình, toàn bộ linh lực trong cơ thể đều đang bị rút cạn từng chút một!



Trên sợi xích bắt đầu lóe lên ánh sáng, rồi từng đường khí tức chảy về chỗ sâu thẳm dọc theo sợi xích.



Sắc mặt của Tần Trạm lập tức thay đổi, anh ra sức cử động cơ thể mình, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho xiếng xích này rút can thể lực! “Sao lại như vậy?” Tần Tram càm nhận được linh lực trong cơ thể đang từ từ biến mất một cách rõ ràng. Tuy tốc độ không nhanh, nhưng lại có cảm giác co rút dau don



Anh dùng đủ loại biện pháp, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi sợi xích này, cũng không có cách nào ngăn càn sợi xích rút cạn linh lực của mình.



Sau một lúc, Tần Trạm không nhịn được mà cất tiếng cười thật to. “Hiệp hội võ đạo thủ đô được xưng là nơi cung cấp sự công bằng cho mọi người trong võ đạo, còn nói sẽ bắt những người tu hành tà thuật gì đó lại. Bây giờ tôi mới biết, hiệp hội võ đạo thủ đô mới là ác ma thực sự!” Tần Trạm không nhịn được mà liên tục gào lên.



Bọn họ không cho anh dùng Phệ Linh thuật, nhưng bản thân lại đang lén lút rút sạch nội kinh của người khác.



E rằng đây mới là con quỷ hút máu chân chính, là người tu hành tà thuật lớn nhất!



Hiệp hội võ đạo quả đúng là một câu
truyện nực cười!



Nội kinh mà người khác vất và tu hành lại bị hiệp hội võ đạo thủ đô rút sạch từng chút một, trên đời nào có loại đạo lý này cơ chứ?



Tấn Tram cuối cùng cũng hiểu được tại sao hiệp hội võ đạo thủ đô lại ben vững không suy thoái, xuất hiện hết cao nhân này đến cao nhân khác.



Đó là vì bọn họ đã dùng nội kinh của người khác để nâng cao tu vi của mình! “Chẳng trách hiệp hội võ đạo thủ đô lại có nhiều võ tông như vậy, nhưng lại không tìm thấy một vị đại võ tông nào hết.” Tần Trạm bừng tinh và hiểu ra.



Mấy ngày này, võ tông mà anh đã giết chết không dưới ba mươi người, mà trong hiệp hội võ đạo thủ đô không biết còn bao nhiêu võ tông nữa đang ẩn náu.



Anh vẫn luôn không hiểu được tại sao bọn họ lại có được nhiều thiên tài như vậy?



Cho đến tận hôm nay, Tần Trạm mới hiểu ra những võ tông này đều là do bọn họ tạo ra mà thôi!



Đại võ tông cần thiên phủ cực cao, không thể tăng cành giới thì có nhiều nội kình đến đâu cũng vô dụng. Đây cũng là lý do tại sao lại không thấy đại võ tông trong hiệp hội võ đạo thủ đô. “Đây chỉ là những gì mà mình nhìn thấy, ai biết có phải là một góc nổi của tảng bằng hay không?” Tần Trạm nghĩ ngoi trong lòng.



Có trời mới biết hiệp hội võ đạo thủ đô có những cách bóc lột khác hay không.



Ở nơi sâu thẳm của nhà ngục, thường xuyên truyền tôi những tiếng vang và tiếng kêu gào thám thiết của mọi người.



Không biết đã qua bao lâu, âm thanh đó cuối cùng cũng lắng xuống,



Xem ra, hiệp hội võ đạo thủ đô đã tăng cường phong ấn thành công rồi.



Vô số người đi ra từ chỗ sâu bên trong, ánh mắt của Tấn Trạm nhìn chằm chằm ra bên ngoài nhà ngục, muốn được nhìn thấy tám vị trường lão của hiệp hội võ đạo thủ đô.



Nhưng rất tiếc, tám vị trưong lão vẫn không hề xuất hiện. “Mời tảm vị trường lão tới phong ấn, nói như vậy, tám vị trưởng lão này đều là đại võ tông cà sao?” Tần Trạm thầm nghĩ trong lòng.



Nếu là tám vị đại võ tông, vậy Tần Trạm sẽ không có một chút phần thắng nào hết.



Đúng lúc này, Thương Trụ lại đi từ ngoài cửa vào. Hắn đứng trước mặt anh, nở nụ cười lạnh và nói: “Tấn Trạm, cậu đã giết chết nhiều người của hiệp hội võ đạo thủ đô như vậy, cậu đã biết tội chưa?”



“Tao biết cái rằm ấy!” Tần Trạm chơi ẩm lên.



Thương Trụ không nóng này cũng chẳng giận, mà tiếp tục bảo: “Cậu nhiều lần xúc phạm hiệp hội vô đạo thủ đô, tôi đã khoan dung cho cậu rất lâu rồi.”



“Cút mẹ mày đi, đừng nói nhiều lời vô ích như thế làm gi!”



Thương Trụ hừ một tiếng rối bào: “Tần Trạm, cậu cũng hiểu, hiệp hội võ đạo thủ đô…”



“Thù con mẹ mày, hiểu cái mà mẹ mày!” Thương Trụ còn chưa nói xong thì đã bị Tần Trạm lớn tiếng cắt ngang.



Hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mà nỗi giận nói: “Thằng súc sinh nhà mày, mẹ nó không ai dạy mày nói chuyện hay sao?”



“Còn mày thì nói chuyện với ba mày kiểu đấy sao? Về nhà hỏi con mẹ mày xem tao có phải là ba ruột của mày không?” Tần Trạm chửi rủa ẩm ĩ.



Thương Trụ nghiến răng, lòng bàn tay chấn động, sau đó một chiếc roi da đột nhiên rơi vào trong tay hắn.



Chiếc roi da này tỏa ra ánh sáng màu vàng rực, phía trên còn thoáng hiện ra ký tự, một nguồn sức mạnh cực kỳ an lành tràn ngập khắp nơi.



Sau đó, Thương Trụ vung tay lên, chiếc roi lập tức quất lên người Tấn Trạm. Cơ thể của anh xuất hiện những vết màu đen ngay lập tức, những vết màu đen giống như đang đốt cháy cơ thể của anh, mà tản ra làn khói đen nhè nhẹ. “Bop!”



Thương Trụ liên tục vung roi quất lên người Tần Trạm, không biết đã quất bao nhiêu cái, lúc này, hắn mới dừng tay lại mà thờ hồn hn. “Tấn Trạm” Thưong Trụ thở dốc: “Ở nơi này, tao muốn mày chết thì mày phải chết, mà tao muốn mày còn khó chịu hơn cà cái chết, còn dễ dàng hơn! Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho tao!”



Tần Trạm bị chiếc roi đó của hắn quất đến da tróc thịt bong, nhất thời trông có vẻ cực kỳ suy yêu.



Anh ngẩng đầu lên, nhếch môi cười đáp: “Thằng bất hiểu nhà mày lại dám đánh ba mày như vậy, mẹ nó về nhà xem tao có đánh chết thằng súc sinh nhà mày không! “Con mẹ mày!” Thương Trụ bị Tần Trạm chọc tức đến suýt thi hộc máu, hắn ôm ngực mình, liên tục nói: “Thằng súc sinh nhà mày miệng lưỡi cũng sắc bén thật đẩy, tao thật muốn xem thử mày còn có thể mạnh miệng được đến bao giờ!”



Sau khi vứt một câu này, hắn quay đầu rời đi.



Sau đó, một vị đại tông su trẻ tuổi bước vào từ bên ngoài nhà ngục.



Lòng bàn tay Thương Trụ chấn động, chiếc roi màu vàng rực đó lập tức rơi vào trong tay vị đại tông su kia. “Ba Hùng, đánh cậu ta cho tôi, không có lệnh của tôi thì không được phép ngừng, nghe rõ chưa?” Hắn lạnh lùng nói.



Ba Hùng nắm chặt roi, vội vàng gật đầu đáp: “Cảm ơn quản lý Thương đã cho tôi cơ hội này!”



Thương Trụ nhìn Tần Trạm, cười nhạt bào: “Bị một đại tông sư si nhục, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì đâu nhi? Ha ha, Tần Tram, mày cứ từ từ hưởng thụ đi!”



Sau khi ném lại một câu này, Thương Trụ quay đầu đi ra ngoài.



Ba Hùng quốc quo chiếc roi trong tay, nói một cách cực kỳ hưng phấn: “Ngàn lần không ngờ, ngàn lần không ngờ Ba Hùng tôi cũng có cơ hội được trừng phạt võ tông! Lại còn không phải là võ tông binh thường nữa chứ, ha ha ha!”



Tấn Trạm liếc mắt nhìn gã, cười lạnh bảo: “Chỉ có chút chi khí này thôi á? Có phải cảm thấy nói ra rất có thể diện đúng không? Mày đúng là một thằng phế vật.”



Ba Hùng cười ha ha, đáp: “Vậy thì đã sao chứ? Anh có lợi hại đến đâu, thì bây giờ cũng không phải là đổi thủ của tôi, phải không? Nói hai câu dễ nghe di, nói không chứng tôi còn có thể nhẹ tay một chút.”



“Mày cũng xứng sao?” Tần Trạm híp mắt nói. Ba Hùng nghe vậy, lập tức nắm chặt roi và đi đến. “Anh muốn chết sao?” Trong nhảy mắt gã tiến lại gắn, Tần Trạm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng gã với ánh mắt lạnh lùng.



Khi bốn mắt nhìn nhau, Ba Hùng lập tức sợ đến mức lùi lại hai bước, chiếc roi trong tay cũng vô thức rơi xuống đất. “Ha ha ha ha ha!” Nhìn thấy cảnh tượng này, anh không nhịn được mà ngừa đầu cười to.



Sắc mặt của Ba Hùng thay đổi, gã cầm roi lên một cách tức tối, rồi nghiến răng nói: “Anh dám sĩ nhục tôi! Xem tôi đánh chết anh đây!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom