Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-55

Chương 55: Chẳng qua cũng chỉ có vậy




Phan Duẫn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị chủ quán Phan vội vàng che miệng.



Trước mắt không biết Mộ Dung Cẩm đã chạy đi đâu, chờ cậu ta trở về, e rằng đã quá trễ.



Cho nên, ông ta chỉ đành gửi gắm hi vọng lên người Tần Trạm.



"Cậu thật sự có thể thắng Vạn Hải?" Ánh mắt chủ quán Phan nóng bỏng hỏi.



Tần Trạm nhìn ông ta, nói: “Nội trong ba chiêu."



Nói nội trong ba chiêu, đã là đánh giá cao Vạn Hải.



Sắc mặt ông chủ Phan thay đổi rồi lại thay đổi, như đang suy nghĩ gì đó.



Lợi nhuận 80%, nói trắng ra võ quán nhà họ Phan, phải làm công cho Tần Trạm!



Nhưng nếu thua, sau này nhà họ Phan không cần làm ăn nữa!



"Chủ quán Phan, ông không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu." Tần Trạm lạnh lùng nói.



Chủ quán Phan cắn răng, nói: “Được! Tôi đồng ý với cậu! Nhưng phải nói trước, nếu cậu thua, tôi sẽ không trả cho cậu đồng nào.”



Tần Trạm không nói gì, lập tức từ trên khán đài, nhảy xuống.



"Ba, ba thật sự tin tưởng anh ta sao!” Phan Duẫn bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện.



Chủ quán Phan khẽ thở dài: “Chỉ đành chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi."



Ông ta từng nhìn thấy trình độ của Tần Trạm, cho nên cũng đã so sánh thực lực trong lòng.



Nếu chỉ là trình độ như trong bữa tiệc lần trước, Tần Trạm e rằng không thắng nổi Vạn Hải.



Nhưng Tần Trạm khi đó, chỉ là luyện khí tầng ba, bây giờ lại nhảy vọt đột phá đến tầng bảy! Có thể nói thực lực đã khác xa!



"Thẳng nhóc này lên chịu chết sao?”



"Cú đấm của Vạn Hải, cũng lớn cỡ đầu cậu ta, nếu bị đánh trúng, không chết cũng tàn phế?”



"Chậc chậc, người chết vì tiền chim chết vì mồi, thằng nhóc này muốn kiếm tiền đến điên rồi! Sợ rằng không có mạng để xài!”



Người xung quanh sau khi nhìn thấy Tần Trạm, đều không khỏi cười nhạo.



Họ chỉ là đệ tử của võ quán, hoàn toàn không thể tiếp xúc với vòng giao tiếp cao tầng, cho nên không biết gì về chuyện bữa tiệc lần trước.



"Mộ Dung Cẩm đâu?" Thấy Tần Trạm lên lôi đài, Vạn Hải khẽ nhạo báng nói.



Tần Trạm nói: “Cậu ta không dám nghênh chiến.”



"Haha, cậu ta cũng không dám, anh còn dám bước lên chịu chết à?” Vạn Hải siết chặt nắm đấm to như nồi đất, ánh mắt sắc lạnh như con kền kền săn mồi.



"Anh nói nhảm nhiều quá đấy.” Tần Trạm cau mày: "Ra tay đi.”



Vạn Hải cười lớn nói: “Nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy! Nếu anh một lòng muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!”



Nói xong, thân người anh ta run lên, chấn động đến mức áo nát thành bụi phấn.



Cơ bắp rắn chắc, được làn da màu đồng tô điểm, càng trở nên hoàn hảo.



Mà từng đường gân máu, như những con rồng nhỏ, gồ lên từng sợi.



"Cơ bắp hoàn hảo quá!” Có người kinh ngạc thốt lên.



Chủ quán Phan lại cau mày, thấp giọng nói: “Đây chính là hoành luyện sao? Nghe nói tu hoành luyện, cơ thể như tấm sắt, không đến mức dao súng không làm gì được, nhưng cũng gần như thế."



"Dọa người quá rồi!" Phan Duẫn kinh ngạc hé mở cái miệng anh đào, cánh tay cường tráng này, còn muốn to hơn lưng của cô ta nữa! Trúng một cú đấm, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ?



“Thằng nhóc, giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy." Vạn Hải xoa nắm đấm, cười lạnh nói.



Từ sau khi bước vào luyện khí tầng bảy, cơ thể Tần Trạm cũng có chút thay đổi.



Tuy thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng mật độ cơ bắp và xương cốt, đều lớn hơn vô số lần!





Đối mặt với cao thủ hoành luyện, ánh mắt Tần Trạm mơ hồ có chút mong đợi.



"Anh tu hoành luyện phải không, vậy tôi sẽ dùng cơ thể để chiến thắng anh!” Giọng điệu Tân Trạm bình thản, nhưng lại kiêu ngạo ngút trời!



Vạn Hải kia lạnh lùng nói: “Anh đang sỉ nhục tôi, sỉ nhục hoành luyện! Thằng nhóc, nếu anh không biết sống chết như vậy, đừng trách tôi ra tay độc ác!”



Vừa dứt lời, anh ta siết chặt nắm đấm xông về trước!



Nắm đấm cực lớn, mang theo gió xoáy, xung quanh thậm chỉ còn truyền đến tiếng loạt xoạt!



"Lực đạo khủng khiếp quá!” Chủ quán Phan không nhịn được thốt lên: “Không biết Tần Trạm sẽ đối mặt thế nào."



Ông ta dùng kinh nghiệm của mình, thầm phân tích cẩn thận trong lòng.



So sánh về cơ thể Tần Trạm ốm yếu hơn một chút, cho nên sẽ linh hoạt hơn, nếu tránh được một đấm này, tấn công vùng bụng của anh ta, còn có chút phần thắng!



Nhưng, cách làm của Tần Trạm, hoàn toàn khác hẳn những gì ông ta tưởng tượng.



Anh cũng vung nắm đấm, nghênh đón chính diện!



Cánh tay thô to của Vạn Hải và bàn tay thon gọn của Tần Trạm hình thành so sánh rõ rệt, thị giác xung kích mãnh liệt, khiến người ta không nhẫn tâm nhìn tiếp!



“Thằng nhóc này dự định cứng rắn chống đỡ? Cậu ta điên rồi sao?!" Chủ quán Phan biến sắc, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.



Tần Trạm là con rể nhà họ Tô, lỡ hôm nay chết ở đây, vậy phải ăn nói thế nào với nhà họ Tô?



Chính vào lúc này, hai nắm đấm đã va chạm nhau.



Khoảnh khắc chạm nhau, phát ra tiếng vang cực lớn, cả lôi đài dường như run lên ba phần!



"Bùm!"



Tất cả mọi người đều hít khí lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm lôi đài.



“Thằng nhóc kia chết chắc rồi?" Đây gần như là suy nghĩ của tất cả mọi người.



Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến họ kinh ngạc muốn rớt cằm.



“A!” Tiếng la thảm thiết của Vạn Hải, lập tức kéo họ trở lại từ trong ảo giác.



Chỉ thấy cánh tay Tân Trạm như một ống sắt, trực tiếp xuyên thấu nắm đấm của Vạn Hải! Để lại lỗ máu kinh khủng trên nắm đấm của anh ta!



Xương cổ tay lập tức vỡ nát, một nửa cánh tay đau đớn đến mức gần như tê dại!



“Đây...” Chủ quán Phan nuốt nước bọt, hoành luyện được xưng là cơ thể mạnh mẽ nhất, lại bị Tần Trạm chính diện đánh gãy cánh tay? Làm sao có thể?



"Trời ạ, cái này cũng mạnh quá rồi.." Những đệ tử võ quán khác cũng không nhịn được trợn mắt há miệng, dường như không dám tin cảnh tượng này.



Tần Trạm lạnh lùng nhìn Vạn Hải, nói: “Đây chính là hoành luyện? Cũng chỉ như vậy mà thôi.”



Vạn Hải đau đến mức không nói nên lời, anh ta nửa quỳ dưới đất, từng giọt mồ hôi như nước mưa nhỏ xuống mặt đất.



"Haha, chủ quán Đồng, xem ra vẫn là đệ tử tôi mạnh hơn mấy phần!” Chủ quán Phan không để ý hình tượng, hét lớn với chủ quán Đồng.



Sắc mặt chủ quán Đồng xanh mét, ông ta vì muốn để Vạn Hải ra trận, đã tốn không ít tiền, móc nối vô số quan hệ, chuẩn bị tất cả đầy đủ.



Không ngờ, nửa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim, chỉ một đấm đã đánh nát tất cả kế hoạch.



"Trở về luyện tập đàng hoàng đi.” Tần Trạm từ trên cao nhìn xuống Vạn Hải, sau khi vứt lại câu nói đó, bèn đi xuống lôi đài.



"Cậu Tần, tôi xin lỗi cậu, vì sự xem thường lúc trước, hi vọng cậu đừng để ý...” Chủ quán Phan nhanh chóng bước qua nói.



Tần Trạm lạnh lùng nhìn ông ta, nói:



"Không cần, ông đã trả giá cho sai lầm của mình rồi, bắt đầu từ hôm nay, 80% lợi nhuận của võ quán nhà họ Phan sẽ thuộc về tôi, mỗi tháng đưa đến núi Long An.”



Chủ quán Phan hé môi, vốn muốn trả giá, nhưng đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Tần Trạm, ông ta không dám nói câu nào.



"Haha, tôi trở về rồi, Vạn Hải đã đi chưa? Tôi đến giải quyết anh ta đây!” Chính vào lúc này, Mộ Dung Cẩm phong độ ngời ngời bước vào.



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom