Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-53

Chương 53: Thỉnh cầu của chủ quán Phan




Lực xung kích cực lớn, khiến phần đầu Vương Húc hung hăng đập vào vô lăng.



Nếu không có túi hơi an toàn bảo vệ, e rằng anh ta sẽ hôn mê tại chỗ.



"Mẹ nó!" Vương Húc tức giận mắng một tiếng: “Chưa ai dám đối xử với Thập Long Môn chúng ta như vậy, lão Phí, giết cậu ta!”



Ông lão mặc đồ võ được gọi là lão Phí kia từ trên xe bước xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm trước mặt, nói: “Lẽ nào cậu còn muốn giết chúng tôi?"



"Không tệ." Tần Trạm đã sớm nổi lên sát tâm.



Lão Phí cười lạnh nói: “Nghé con không sợ cọp, cậu có biết Thập Long Môn chúng tôi...”



“Phụt!”



Ông ta còn chưa nói xong, Tần Trạm đã tát một cái lên mặt ông ta.



Cái tát này, trực tiếp khiến ông ta xoay 720 độ tại chỗ, ban năm cái răng bay ra khỏi miệng.



"Mẹ nó cậu...”



"Bap!"



Tần Trạm vung tay tát thêm một cái.



"Đây chính là Thập Long Môn? Chỉ có chút thực lực này thôi à?” Tần Trạm từng bước ép sát, sát khí trong mắt ngút trời.



Lão Phí hoàn toàn không phải võ giả, ông ta là một thuật sĩ.



Giao chiến ở khoảng cách gần, sao ông ta có thể là đối thủ của Tần Trạm được.



"Đúng là muốn chết!" Lão Phí cắn răng, đột nhiên phun một cây kim bạc từ trong miệng ra.



Tốc độ cây kim bạc này rất nhanh, nhắm vào mi tâm Tần Trạm.



“Đi chết đi!” Lão Phí có chút tàn nhẫn cười nói.



Cây kim bạc này do pháp thuật hóa thành, một khi tiếp xúc với người bình thường, sẽ ăn mòn ngũ tạng, nếu đâm vào mi tâm, nhất định sẽ mất mạng ngay tại chỗ!



"Phụt!"



Cây kim bạc này không ngoài dự liệu, trực tiếp cắm vào giữa mi tâm Tần Trạm.



Lão Phí cực kỳ vui mừng: “Trúng rồi!" Tần Trạm khẽ nhíu mày, anh sờ trán của mình, cau mày nói: “Đây là thứ gì?"



Lão Phí không nhịn được sửng sốt.



Đây...sao lại không có phản ứng?



"Còn chiêu khác không?" Tần Trạm vươn tay nắm lấy tóc bạc của lão Phí, lạnh lùng hỏi.



Lão Phí cắn răng, nói: “Cậu đã trúng pháp thuật của tôi, không quá ba ngày, nhất định sẽ chết! Cứ chờ chết đi!”



"Đương nhiên, nếu cậu thả chúng tôi đi, tôi có thể cân nhắc cho cậu thuốc giải." Lão Phí chuyển chủ đề nói.



Tần Trạm lạnh lùng nói: “Từ khoảnh khắc các người đặt chân vào Đạm thành, nên chuẩn bị tốt cho việc không thể trở về được nữa.”



Dứt lời, Tần Trạm nhấc tay, tung một chưởng lên đầu lão Phí.



Phần đầu lão Phí lập tức chịu lực xung kích kịch liệt, mắt trừng lớn, lập tức mất mạng.



Vương Húc trên xe sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta không có chút võ công nào, hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Trạm.



“Cốc cốc cốc.”



Lúc này, Tân Trạm gõ cửa xe, nói:



“Xuống đây.”



Vương Húc cắn răng, anh ta cầm theo nhân sâm xuống xe.



"Tần Trạm, chỉ cần cậu thả tôi đi, nhân sâm này tặng cho cậu.” Vương Húc cúi đầu, lo lắng bất an nói.



"Nếu cậu giết tôi, Thập Long Môn sẽ không tha cho cậu!” Vương Húc hung ác nói.



Tần Trạm cười lạnh nói: “Cho dù thả anh đi, Thập Long Môn cũng sẽ không tha cho tôi.”



Chính vào lúc này, Vương Húc đột nhiên móc một khẩu súng từ trong túi ra, chĩa về phía Tần Trạm.



"Đến đây!" Vương Húc điên cuồng cười lớn: “Cậu có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng súng nhỉ? Cút ra cho ông, nếu không một phát bắn chết cậu!”



"Bap!"



Gần như chỉ trong chớp mắt, cây súng trong tay Vương Húc đã bị Tần Trạm cướp.



"Chỉ như vậy?” Tần Trạm không ngừng cười lạnh: “Còn có bản lĩnh gì nữa, lấy ra hết đi.”



Đôi chân Vương Húc mềm nhũn, "rầm" một tiếng quỳ dưới đất.



"Xin...xin cậu tha cho tôi..." Vương Húc chẳng còn chút kiêu căng nào, vì mạng sống, tôn nghiêm gì đó cũng có thể không cần!



Chỉ cần thoát về Thập Long Môn, sẽ có thể rửa mối nhục này!



Nhưng Tân Trạm chưa từng nghĩ đến sẽ cho anh ta cơ hội này, anh đặt tay lên đầu Vương Húc, khẽ thở dài nói: “Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ đừng đến trêu chọc tôi nữa.”



Dứt lời, tay Tần Trạm khẽ dùng sức, ánh mắt Vương Húc lập tức ngưng trọng.



Sau đó cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất.





"Nhân sâm này tôi lấy đấy nhé.” Tần Trạm cầm nhân sâm, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng.



"Chỉ là...giết nhiều người như vậy, e rằng sẽ phiền phức.” Tần Trạm nhìn camera xung quanh, không nhịn được thở dài.



Lấy nhân sâm, Tần Trạm nhanh chóng biến mất trong một con hẻm nhỏ.



Sau khi về nhà, Tô Uyên hỏi: “Anh đi đâu vậy? Trễ như vậy mới về?”



Tần Trạm khẽ thở dài, không biết nên giải thích thế nào với Tô Uyên.



"Có chút chuyện.” Cuối cùng, Tần Trạm vẫn quyết định không nói cho Tô Uyên sẽ tốt hơn.



Luôn gây phiền phức cho nhà họ Tô, cũng có chút xấu hổ.



Tô Uyên thấy vậy, cũng không hỏi thêm.



Hôm sau, Tần Trạm lo lắng hãi hùng trải qua một ngày, nhưng kỳ lạ là, không có ai tìm đến.



Lại qua một ngày, Tần Trạm đọc một tiêu đề trên báo: Kẻ đào tẩu ở nước ngoài bị giết ngay tại chỗ, kẻ tấn công đáng lo ngại.



Bên dưới công ba hình ảnh và thông tin của mấy kẻ đó, chính là nhóm người Vương Húc và lão Phí.



Thông tin nêu rõ, mấy người này tội ác đa đoan, nhưng lại có tuyệt kỹ, ở nước ngoài, cho nên vẫn không bắt được chúng.



Phía sau, còn một đoạn công khai hình ảnh camera, trong camera là bóng lưng của Tần Trạm, không nhìn rõ mặt.



"Nói như vậy, họ không biết là mình làm?” Tần Trạm khẽ cau mày, sau đó thở phào một hơi.



Cứ như vậy, sẽ tránh được phiền phức không cần thiết.



Buổi chiều, Tần Trạm đang ngồi thiền trên đỉnh núi, chính vào lúc này, mặt thẹo bước qua nói: “Cậu Tần, có người muốn gặp cậu.”



"Có người muốn gặp tôi?” Tần Trạm nhướng mày, cau mày nói: “Ai vậy?”



"Chủ quán Phan” Mặt thẹo nói.



Tần Trạm cau mày, chủ quán Phan? Ông ta đến đây làm gì?



Trong phòng khách biệt thự, Tần Trạm ngồi đợi trên sô pha.



Một lúc sau, chủ quán Phan bước vào.



"Chào cô Tô.” Đầu tiên ông ta chào hỏi Tô Uyên trước, sau đó mới nhìn về phía Tần Trạm.



"Chủ quán Phan, mời ngồi.” Tần Trạm đứng lên nói.



Chủ quán Phan ngồi đối diện Tần Trạm, ông ta cười nói: "Lần trước tạm biệt nhau ở buổi họp mặt, tôi luôn nhớ mãi không quên thân thủ của cậu Tần."



Tần Trạm cười nói: “Thân thủ của chủ quán Phan cũng rất tốt.”



Chủ quán Phan lộ vẻ ngượng ngùng, ông ta ho khan một tiếng: “Cậu Tần, hôm nay tôi đến, là có chuyện cần nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có đồng ý không.”



"Chuyện gì?" Tần Trạm uống một hớp trà nói.



Chủ quán Phan trầm mặc một lúc, nói: “Tôi là võ giả, khi còn trẻ vì muốn giao lưu kinh nghiệm võ thuật, vào nam ra bắc, thường tỷ võ với người ta, bây giờ lớn tuổi rồi, đánh không nổi nữa, cho nên...



"Chủ quán Phan có thể nói đến trọng điểm không?” Tần Trạm nghe thấy ông ta lèm bèm không dứt, thật sự không nghe nổi nữa.



Chủ quán Phan xấu hổ nói: “Có một ông bạn già đưa đệ tử đến khiêu chiến, nhưng tôi không yên tâm với mấy đứa bên dưới, cho nên...”



"Cho nên muốn tôi làm đệ tử của ông?” Tần Trạm nhướng mày nói.



Chủ quán Phan vội vàng gật đầu nói:



“Đúng vậy.”



Tần Trạm cười nói: "Chỉ cần có tiền, không thành vấn đề.”



Chủ quán Phan cười nói: “Cái này cậu yên tâm, sau khi thành công, tất nhiên không thiếu lợi ích cho cậu.”



"Vẫn phải nói rõ trước đã.” Tần Trạm đặt ly trà xuống: “Nếu tôi thắng, tôi muốn 20% hoa hồng võ quán của ông."



Chủ quán Phan khẽ biến sắc, trong lòng không nhịn được mắng thầm: “Thẳng nhóc này quả nhiên là chúa tham lam! 20% hoa hồng, mẹ nó cậu cũng dám mở miệng!”



Tuy có chút không nỡ, nhưng danh tiếng võ quán đại diện tất cả, một khi bị người ta khiêu chiến thành công, võ quán sau này không cần mở nữa.



Cho nên, chủ quán Phan chỉ đành căng da đầu đồng ý: “Được! Nhưng...nếu cậu thua thì sao?”



"Tôi sẽ không thua.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.



Nửa tiếng sau, Tân Trạm theo chủ quán Phan đến võ quán của ông ta.



Võ quán nhà họ Phan là sự tồn tại đứng đầu Đạm thành, thu nhập của họ không chỉ đến từ học phí, đồng thời còn cung cấp vệ sĩ cho xã hội thượng lưu, từ đó được hưởng hoa hồng cao.



Điều này dẫn đến địa vị của chủ quán Phan ở Đạm thành cao hơn tưởng tượng, ngay cả loại người như Kiếm Hổ cũng không dám trêu chọc.



Cùng chủ quán Phan đến phòng tiếp khách, lúc này trong phòng tiếp khách, có một cặp nam nữ thanh niên.



Nam thanh niên tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc dài vàng kim, cực kỳ giống oppa Hàn Quốc.



Mà thiếu nữ bên cạnh cậu ta tuổi tác khá nhỏ, khoảng chừng mười bảy.



"Ba, sao ba còn tìm anh ta! Có anh Cẩm ở đây, cần gì người khác nữa!” Thiếu nữ bĩu môi có chút không vui nói.



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom